Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 177: Sắp bắt đầu
Trần Loan Loan lắc đầu: “Đắt lắm sao? Nhưng ta không biết vì sao đắt như vậy."
Đại tiểu thư này không biết trong thiên hạ gạo dầu đắt đỏ, càng không biết vì sao rồng lửa lại quý. Nàng ta kỳ thực cũng không biết rằng lúc lão thái quân chi ra một ngàn hai, hàm răng cắn chặt.
Sau đó lại hỏi tại sao không mời, thật sự không phải bởi vì nàng ta thích chơi với lửa, mà là bởi vì quý giá.
Tô Thanh đi tới, lạnh lùng nói: “múa rồng lửa là sản phẩm thượng đẳng, đắt gấp tám lần tơ lụa, tẩm rượu mạnh, tiếp tục nhúng vào tùng hương, hơn nữa thêm dầu hỏa đặc chế, chỉ nghe thôi cũng biết là đô vật quý giá."
Thương Mai biết tơ lụa thực sự đắt tiên, một tấm gấm Tứ Xuyên có thể bán được trên trăm lượng bạc, cho thấp hơn một chút cũng không hề rẻ.
Gấp tám lần, nhân tám lần, còn nữa rượu mạnh, tùng hương, dầu hỏa, v..v.., quả thực là rất quý.
“Ta tưởng dùng rơm rạ!" Thương Mai xấu hổ nói.
Trò chơi của các quý tộc thật sự là đốt tiền, cô tự nhận thức mình không thuộc đẳng cấp này.
“Dân gian có dùng rơm rạ, nhưng, rơm rạ không cháy lâu, tạo ra nhiều đốm lửa, dễ làm người bị thương nên không tốt." Tô Thanh nói.
Thương Mai cảm thấy rất kỳ quái, vốn ban đầu không định múa rồng lửa, vì cái gì bỗng nhiên lại thêm tiết mục đốt tiền như vậy?
“Nè nè, tại sao lại múa rồng lửa?" Thương Mai nói.
Tô Thanh nói: “Có gì lạ đâu? Xảy ra chuyện này, ta cảm thấy xấu hổ cho ngươi, không nói đến phụ thân ngươi là Thừa tướng đương triều, Tây Môn Hiểu Nguyệt lại là nhất phẩm phu nhân, múa rồng lửa tiêu diệt nấm mốc, tạo ngọn lửa hồng náo nhiệt cũng là chuyện bình thường."
Thương Mai ừ một tiếng: “Có lẽ là vậy!"
Bởi vì mời rông lửa, bữa trưa hôm nay phải dời qua một chút, để rồng lửa có thể đi qua dễ dàng.
Tất cả mọi người có vẻ đặc biệt hưng phấn, chờ mong tận mắt thấy múa rồng lửa.
Trước khi thực hiện múa rồng lửa, chiêng trống được khiêng tới, mười hai cái chiêng trống được khiêng vào trong phủ, sắp đặt ở vị trí tốt để tránh bắt lửa.
Múa rồng lửa bình thường được tổ chức trong yến tiệc, mọi người ăn cơm uống rượu no say, sau đó đi theo rồng lửa, pháp sư ở phía trước dân đường, trong miệng lâm râm khấn nguyện, bởi vậy, hết sức náo nhiệt.
Tây Môn Hiểu Nguyệt từ bên lão phu nhân trở lại phòng tân hôn, Lương thị và Tây Môn nhị gia đã chờ ở cửa.
“Thế nào? Bọn họ nói như thế nào?" Lương thị gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt trở về, vội vàng chào hỏi.
Tây Môn Hiểu Nguyệt lôi kéo nàng ta vào phòng tân hôn, đàn ông không thể tùy tiện vào phòng tân hôn, nên Tây Môn Nhị gia ở ngoài cửa chờ.
“Nhị thẩm yên tâm, tướng gia đã đáp ứng, ngày mai đến Hình Bộ tìm Hình Bộ Thượng Thư, ông ấy chắc chắn sẽ đưa đệ đệ ra khỏi nhà lao Hình Bộ." Tây Môn Hiểu Nguyệt nói.
“Thật chứ?" Lương thị vui mừng nói.
“Đúng vậy, nhưng," Tây Môn Hiểu Nguyệt thay đổi giọng nói: “Nhị thẩm phải cúi đầu tạ lỗi với Hạ Thương Mai."
“Cái gì? Tiểu tiện nhân làm hại Khánh Nhi phải ở đại lao, lại còn muốn ta cúi đầu với ả ta sao?" Lương thị giận tím mặt.
Tây Môn Hiểu Nguyệt kéo tay bà ta, nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm đừng vậy, đây chỉ là kế tạm thời, người trước hết giả vờ xin lỗi ả ta, sau đó bảo ả ta ngày mai cùng tướng gia đến Hình Bộ. Kỳ thực chuyện này, Hình Bộ và Nhiếp Chính Vương đã biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần Hạ Thương Mai ra mặt câu xin, hơn nữa có tướng gia bảo đảm, đệ đệ nhất định có thể trở về."
Lương thị suy nghĩ một chút: “Không được, ta không thể cúi đầu với ả ta, người này xấu xa, đầu tiên nhân lúc ngươi bái đường thì đến khi dễ ngươi, nhân tiện làm hại Khánh Nhi bị bắt vào tù."
“Nhị thẩm, đừng trách ta không cảnh cáo người," Tây Môn Hiểu Nguyệt thấy bà ta không đáp ứng, trầm mặc: “Đệ đệ được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được khổ hình trong đại lao Hình Bộ? Hơn nữa, người chỉ giả vờ, đợi sau khi đệ đệ trở về, có thể nghĩ cách đối phó với ả ta sau? Vì chút tranh chấp làm hại đệ đệ ở đại lao chịu khổ có được không?"
Lương thị vốn là người tâm cao khí ngạo, nên không muốn cúi đầu với Thương Mai, nhưng nếu không cúi đầu, nhớ đến đứa con yêu quý, trái tim lại quặn thắt.
Suy nghĩ thật lâu, bà ta nói: “Nhưng, cho dù ta xin lỗi ả ta, Hạ Thương Mai cũng có thể không chịu đi."
“Điểm ấy người có thể yên tâm, Thừa tướng đã có sắp xếp." Tây Môn Hiểu Nguyệt nói.
Lương thị nghe vậy, cũng thật sự không muốn đứa con của mình phải chịu khổ, đành nói: “Nếu đã như vậy, ta tạm thời bỏ qua thể diện, hy vọng tiện nhân này có đủ phúc khí, nhận được lời xin lỗi của ta"
Bà ta chỉ mải tức giận, không phát hiện khóe miệng Tây Môn Hiểu Nguyệt hơi hơi cười lạnh và đáy mắt âm độc.
“Đúng rồi, còn có một chuyện," Lương thị bỗng nhiên nhớ tới: “Hôm nay lúc tặng lễ vật, tổ phụ có dặn, đồ cưới của ngươi phải trả lại một phần, chuyện này ngươi có biết không?"
Tây Môn Hiểu Nguyệt gật đầu, có chút đờ đẫn nói: “Ta biết, trả lễ vật lại là trách nhiệm của ta"
Đồ cưới này chỉ là một chút mặt ngoài, hiện giờ phủ quốc công cũng không dư dả, tất cả đều phải dùng bạc, lễ hỏi hai lần, nhưng đồ cưới hào phóng chẳng qua là để người ngoài nhìn, phần trả lại, chính là vàng bạc châu báu hồi môn, hầu hết phải trả lại.
“Thôi, ngươi biết là tốt rồi, khi nào ta đi tìm Hạ Thương Mai thì hợp lý?" Lương thị hỏi.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: “Lúc múa rồng lửa, đến lúc đó cần một người sắp xếp kiểm kê đồ vật này nọ, ta đã nói với lão phu nhân, cho Hạ Thương Mai cùng người ở bên trong phòng kiểm kê lễ vật trả lại, đến lúc đó không có quá nhiều người, người cũng sẽ không quá xấu hổ"
Lương thị thấy nàng ta sắp xếp tốt như vậy, nhưng vẫn còn suy nghĩ vì thể diện của mình, ai oán nói: “Hiểu Nguyệt, nhị thẩm trước đây nói chuyện khó nghe, ngươi đừng trách."
Tây Môn Hiểu Nguyệt cười ấm áp: “Nhị thẩm nói cái gì vậy? Đều là người một nhà, nói như vậy không thấy giống người ngoài sao?"
“Đúng vậy, đều là người một nhà." Lương thị luôn luôn cẩn thận giữ gìn thanh danh gia tộc, nghe được nàng ta nói người một nhà, trong lòng cảm thấy chịu chút uất ức cũng không đáng gì.
Con người Lương thị này, bá đạo hung ác, ra tay cũng mười phần tàn nhẫn, nhưng đối với phủ quốc công, bà ta là người duy nhất nguyện ý bỏ qua ích lợi cá nhân để lo lắng cho đại gia tộc.
Cho nên, Tấn Quốc Công đối với bà ta mười phân coi trọng, trước sau đều khen ngợi người con dâu này, hiện giờ phủ quốc công cũng do bà ta làm chủ sự, ngay cả mẹ của Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng phải quan sát sắc mặt của bà ta.
Bởi vì múa rồng lửa, bữa tiệc được bắt đầu trước kế hoạch.
Mộ Dung Khanh và Tiêu Thác sẽ quay trở lại trước khi tiệc tối bắt đầu.
Thương Mai chú ý thấy trên người Tiêu Thác có lá trúc, đoán rằng bọn họ vừa mới vào rừng trúc.
Thương Mai định bụng tới báo cho bọn họ, rừng trúc không thể tùy tiện đi vào, bên trong có rắn độc, nhưng khách khứa đã ngồi vào vị trí, cô cũng không tiện qua đó.
“Sao lại không thấy thái tử và Hạ Oanh Nhiễm?" Trần Loan Loan nhỏ giọng hỏi Thương Mai.
Thương Mai lúc này mới phát hiện từ sau khi xảy ra chuyện ở bờ hồ, vẫn chưa thấy Hạ Oanh Nhiễm và thái tử.
“Không biết."
“Không đến càng tốt, thấy nàng ta lập tức không ngon miệng." Trần Loan Loan nói.
Thương Mai nhìn nàng ta: “Sao có thể, ta chưa thấy qua ngươi ăn không ngon bao giờ."
“." Trần Loan Loan không tiếp lời, tự nhận mình tham ăn.
Thương Mai nhìn sang, Mộ Dung Khanh cũng đang nhìn sang, sau đó hắn nhẹ nhàng rời mắt đi chỗ khác, thân sắc thản nhiên.
“Không biết tại sao sắc mặt của Tiêu Thác đại ca có chút nhợt nhạt?" Trần Loan Loan nhìn chằm chằm vào Tiêu Thác, bỗng nhiên nói thành tiếng.
Đại tiểu thư này không biết trong thiên hạ gạo dầu đắt đỏ, càng không biết vì sao rồng lửa lại quý. Nàng ta kỳ thực cũng không biết rằng lúc lão thái quân chi ra một ngàn hai, hàm răng cắn chặt.
Sau đó lại hỏi tại sao không mời, thật sự không phải bởi vì nàng ta thích chơi với lửa, mà là bởi vì quý giá.
Tô Thanh đi tới, lạnh lùng nói: “múa rồng lửa là sản phẩm thượng đẳng, đắt gấp tám lần tơ lụa, tẩm rượu mạnh, tiếp tục nhúng vào tùng hương, hơn nữa thêm dầu hỏa đặc chế, chỉ nghe thôi cũng biết là đô vật quý giá."
Thương Mai biết tơ lụa thực sự đắt tiên, một tấm gấm Tứ Xuyên có thể bán được trên trăm lượng bạc, cho thấp hơn một chút cũng không hề rẻ.
Gấp tám lần, nhân tám lần, còn nữa rượu mạnh, tùng hương, dầu hỏa, v..v.., quả thực là rất quý.
“Ta tưởng dùng rơm rạ!" Thương Mai xấu hổ nói.
Trò chơi của các quý tộc thật sự là đốt tiền, cô tự nhận thức mình không thuộc đẳng cấp này.
“Dân gian có dùng rơm rạ, nhưng, rơm rạ không cháy lâu, tạo ra nhiều đốm lửa, dễ làm người bị thương nên không tốt." Tô Thanh nói.
Thương Mai cảm thấy rất kỳ quái, vốn ban đầu không định múa rồng lửa, vì cái gì bỗng nhiên lại thêm tiết mục đốt tiền như vậy?
“Nè nè, tại sao lại múa rồng lửa?" Thương Mai nói.
Tô Thanh nói: “Có gì lạ đâu? Xảy ra chuyện này, ta cảm thấy xấu hổ cho ngươi, không nói đến phụ thân ngươi là Thừa tướng đương triều, Tây Môn Hiểu Nguyệt lại là nhất phẩm phu nhân, múa rồng lửa tiêu diệt nấm mốc, tạo ngọn lửa hồng náo nhiệt cũng là chuyện bình thường."
Thương Mai ừ một tiếng: “Có lẽ là vậy!"
Bởi vì mời rông lửa, bữa trưa hôm nay phải dời qua một chút, để rồng lửa có thể đi qua dễ dàng.
Tất cả mọi người có vẻ đặc biệt hưng phấn, chờ mong tận mắt thấy múa rồng lửa.
Trước khi thực hiện múa rồng lửa, chiêng trống được khiêng tới, mười hai cái chiêng trống được khiêng vào trong phủ, sắp đặt ở vị trí tốt để tránh bắt lửa.
Múa rồng lửa bình thường được tổ chức trong yến tiệc, mọi người ăn cơm uống rượu no say, sau đó đi theo rồng lửa, pháp sư ở phía trước dân đường, trong miệng lâm râm khấn nguyện, bởi vậy, hết sức náo nhiệt.
Tây Môn Hiểu Nguyệt từ bên lão phu nhân trở lại phòng tân hôn, Lương thị và Tây Môn nhị gia đã chờ ở cửa.
“Thế nào? Bọn họ nói như thế nào?" Lương thị gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt trở về, vội vàng chào hỏi.
Tây Môn Hiểu Nguyệt lôi kéo nàng ta vào phòng tân hôn, đàn ông không thể tùy tiện vào phòng tân hôn, nên Tây Môn Nhị gia ở ngoài cửa chờ.
“Nhị thẩm yên tâm, tướng gia đã đáp ứng, ngày mai đến Hình Bộ tìm Hình Bộ Thượng Thư, ông ấy chắc chắn sẽ đưa đệ đệ ra khỏi nhà lao Hình Bộ." Tây Môn Hiểu Nguyệt nói.
“Thật chứ?" Lương thị vui mừng nói.
“Đúng vậy, nhưng," Tây Môn Hiểu Nguyệt thay đổi giọng nói: “Nhị thẩm phải cúi đầu tạ lỗi với Hạ Thương Mai."
“Cái gì? Tiểu tiện nhân làm hại Khánh Nhi phải ở đại lao, lại còn muốn ta cúi đầu với ả ta sao?" Lương thị giận tím mặt.
Tây Môn Hiểu Nguyệt kéo tay bà ta, nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm đừng vậy, đây chỉ là kế tạm thời, người trước hết giả vờ xin lỗi ả ta, sau đó bảo ả ta ngày mai cùng tướng gia đến Hình Bộ. Kỳ thực chuyện này, Hình Bộ và Nhiếp Chính Vương đã biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần Hạ Thương Mai ra mặt câu xin, hơn nữa có tướng gia bảo đảm, đệ đệ nhất định có thể trở về."
Lương thị suy nghĩ một chút: “Không được, ta không thể cúi đầu với ả ta, người này xấu xa, đầu tiên nhân lúc ngươi bái đường thì đến khi dễ ngươi, nhân tiện làm hại Khánh Nhi bị bắt vào tù."
“Nhị thẩm, đừng trách ta không cảnh cáo người," Tây Môn Hiểu Nguyệt thấy bà ta không đáp ứng, trầm mặc: “Đệ đệ được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được khổ hình trong đại lao Hình Bộ? Hơn nữa, người chỉ giả vờ, đợi sau khi đệ đệ trở về, có thể nghĩ cách đối phó với ả ta sau? Vì chút tranh chấp làm hại đệ đệ ở đại lao chịu khổ có được không?"
Lương thị vốn là người tâm cao khí ngạo, nên không muốn cúi đầu với Thương Mai, nhưng nếu không cúi đầu, nhớ đến đứa con yêu quý, trái tim lại quặn thắt.
Suy nghĩ thật lâu, bà ta nói: “Nhưng, cho dù ta xin lỗi ả ta, Hạ Thương Mai cũng có thể không chịu đi."
“Điểm ấy người có thể yên tâm, Thừa tướng đã có sắp xếp." Tây Môn Hiểu Nguyệt nói.
Lương thị nghe vậy, cũng thật sự không muốn đứa con của mình phải chịu khổ, đành nói: “Nếu đã như vậy, ta tạm thời bỏ qua thể diện, hy vọng tiện nhân này có đủ phúc khí, nhận được lời xin lỗi của ta"
Bà ta chỉ mải tức giận, không phát hiện khóe miệng Tây Môn Hiểu Nguyệt hơi hơi cười lạnh và đáy mắt âm độc.
“Đúng rồi, còn có một chuyện," Lương thị bỗng nhiên nhớ tới: “Hôm nay lúc tặng lễ vật, tổ phụ có dặn, đồ cưới của ngươi phải trả lại một phần, chuyện này ngươi có biết không?"
Tây Môn Hiểu Nguyệt gật đầu, có chút đờ đẫn nói: “Ta biết, trả lễ vật lại là trách nhiệm của ta"
Đồ cưới này chỉ là một chút mặt ngoài, hiện giờ phủ quốc công cũng không dư dả, tất cả đều phải dùng bạc, lễ hỏi hai lần, nhưng đồ cưới hào phóng chẳng qua là để người ngoài nhìn, phần trả lại, chính là vàng bạc châu báu hồi môn, hầu hết phải trả lại.
“Thôi, ngươi biết là tốt rồi, khi nào ta đi tìm Hạ Thương Mai thì hợp lý?" Lương thị hỏi.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: “Lúc múa rồng lửa, đến lúc đó cần một người sắp xếp kiểm kê đồ vật này nọ, ta đã nói với lão phu nhân, cho Hạ Thương Mai cùng người ở bên trong phòng kiểm kê lễ vật trả lại, đến lúc đó không có quá nhiều người, người cũng sẽ không quá xấu hổ"
Lương thị thấy nàng ta sắp xếp tốt như vậy, nhưng vẫn còn suy nghĩ vì thể diện của mình, ai oán nói: “Hiểu Nguyệt, nhị thẩm trước đây nói chuyện khó nghe, ngươi đừng trách."
Tây Môn Hiểu Nguyệt cười ấm áp: “Nhị thẩm nói cái gì vậy? Đều là người một nhà, nói như vậy không thấy giống người ngoài sao?"
“Đúng vậy, đều là người một nhà." Lương thị luôn luôn cẩn thận giữ gìn thanh danh gia tộc, nghe được nàng ta nói người một nhà, trong lòng cảm thấy chịu chút uất ức cũng không đáng gì.
Con người Lương thị này, bá đạo hung ác, ra tay cũng mười phần tàn nhẫn, nhưng đối với phủ quốc công, bà ta là người duy nhất nguyện ý bỏ qua ích lợi cá nhân để lo lắng cho đại gia tộc.
Cho nên, Tấn Quốc Công đối với bà ta mười phân coi trọng, trước sau đều khen ngợi người con dâu này, hiện giờ phủ quốc công cũng do bà ta làm chủ sự, ngay cả mẹ của Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng phải quan sát sắc mặt của bà ta.
Bởi vì múa rồng lửa, bữa tiệc được bắt đầu trước kế hoạch.
Mộ Dung Khanh và Tiêu Thác sẽ quay trở lại trước khi tiệc tối bắt đầu.
Thương Mai chú ý thấy trên người Tiêu Thác có lá trúc, đoán rằng bọn họ vừa mới vào rừng trúc.
Thương Mai định bụng tới báo cho bọn họ, rừng trúc không thể tùy tiện đi vào, bên trong có rắn độc, nhưng khách khứa đã ngồi vào vị trí, cô cũng không tiện qua đó.
“Sao lại không thấy thái tử và Hạ Oanh Nhiễm?" Trần Loan Loan nhỏ giọng hỏi Thương Mai.
Thương Mai lúc này mới phát hiện từ sau khi xảy ra chuyện ở bờ hồ, vẫn chưa thấy Hạ Oanh Nhiễm và thái tử.
“Không biết."
“Không đến càng tốt, thấy nàng ta lập tức không ngon miệng." Trần Loan Loan nói.
Thương Mai nhìn nàng ta: “Sao có thể, ta chưa thấy qua ngươi ăn không ngon bao giờ."
“." Trần Loan Loan không tiếp lời, tự nhận mình tham ăn.
Thương Mai nhìn sang, Mộ Dung Khanh cũng đang nhìn sang, sau đó hắn nhẹ nhàng rời mắt đi chỗ khác, thân sắc thản nhiên.
“Không biết tại sao sắc mặt của Tiêu Thác đại ca có chút nhợt nhạt?" Trần Loan Loan nhìn chằm chằm vào Tiêu Thác, bỗng nhiên nói thành tiếng.
Tác giả :
Lục Nguyệt