Vương Phi Cường Hãn
Chương 112: Hồ ly tinh có tới cửa không?
Đôi mắt long lanh của Bắc Tiểu Lôi sáng ngời rực rỡ, bóng dáng lửa đỏ khẽ nhoáng lên, như một ngọn lửa bay nhanh về phía Dạ Tinh Thần.
Môi mỏng Dạ Tinh Thần gợi lên, vui mừng trong lòng càng làm cho đôi mắt kia sáng như sao, vươn hai tay thon dài ra nghênh đón nhân nhi kia.
Bắc Tiểu Lôi giống như chim én nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Dạ Tinh Thần, hai tay ôm lấy cổ của hắn, mực đồng long lanh nhìn chằm chằm hắn.
“Nói, lúc ta không có ở nhà, có hồ ly tinh tới cửa hay không?"
Quạ—
Hai tay Dạ Tinh Thần ôm chặt thân mình nàng bỗng cứng đờ, chỉ cảm thấy một đám quạ bay nhanh qua đỉnh đầu.
Tiểu nữ nhân này, chính mình vì nàng mà ăn ngủ không yên, nàng ngược lại thật tốt, câu nói đầu tiên khi gặp lại không phải là kể lể nỗi lòng, trái lại truy hỏi có hay không. Thiếu lễ độ mà đảo cặp mắt trắng dã, bất quá đây mới là tính tình thật sự của nàng, không phải sao?
Bật cười, hai tay càng thêm ôm chặt nàng. Tuyết y cùng váy áo đỏ rực tương đắc ích chương(1), tóc đen tung bay theo gió, quấn lấy nhau, dây dưa.
“Biết rõ uy danh của nàng, các nàng nào dám tới cửa đây." Từ ngày thành thân ấy, ở bên ngoài truyền ra Tiêu Dao Vương phi là một ‘Hà Đông sư tử hống(2)’. Người khác vì Tiêu Dao Vương gia hắn mà tiếc hận than rước phải cọp mẹ. Nhưng lại không biết hắn rất vui vẻ chịu đựng, vui đến ung dung thoải mái.
Bắc Tiểu Lôi cũng không để ý, đối với nàng mà nói, nam nhân của mình đương nhiên không cho phép người khác mơ ước. Lông mày khẽ nhếch, môi anh đào hé mở:
“Có cho các nàng cũng không dám." Dám mơ ước đến nam nhân của nàng, muốn chết! Dạ Tinh Thần câu môi khẽ cười, vô cùng yêu bộ dáng ngạo mạn này của nàng.
Ở một bên, Thu Triệu Ảnh nhìn hai người thân mật ôm nhau, mâu quang lóe lên, chỉ cảm thấy mình là người dư thừa. Bất quá Tiêu Dao Vương phi thật đúng là thú vị, bộ dáng tùy tiện kia của nàng lại không làm cho người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy thật đáng yêu. Tựa hồ nếu như là lời của nàng, tùy tiện cũng là chuyện đương nhiên.
Mấp máy môi, hắn dường như nhìn thấy hai người ôm nhau bắn vô số hào quang màu hồng ra bốn phía, ngọt ngào đến mức làm cho người ta cảm thấy cô đơn. Tuy rất không muốn làm bóng đèn, nhưng muội muội hắn còn đang chờ Nguyệt tư thảo a, không thể không cắt ngang bọn họ tương phùng rồi.
“Khụ khụ—“ Thu Triệu Ảnh cố tình ho khan hai tiếng.
“Ê, ngươi bị bệnh à? Khụ cái gì mà khụ?"
Bắc Tiểu Lôi buông Dạ Tinh Thần ra, tức giận trừng mắt với Thu Triệu Ảnh. Thật là, cố tình phá hư không khí.
“Ta—“ Bị Bắc Tiểu Lôi không chút lưu tình trách móc, Thu Triệu Ảnh cũng có chút xấu hổ.
“Thu huynh, thật có lỗi, Lôi Nhi vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng."
Dạ Tinh Thần nhếch môi cười một tiếng, tay kéo Bắc Tiểu Lôi ngồi lên ghế ở một bên.
“Là tại hạ thất lễ." Thu Triệu Ảnh chắp tay, kiếm ý nói.
“Biết thì tốt."
Bắc Tiểu Lôi nhỏ giọng nói thầm, lại dẫn tới Thu Triệu Ảnh xấu hổ cười với Dạ Tinh Thần. Vương phi này thật đúng là không để cho người ta lưu chút mặt mũi mà. Thế nhưng hắn lại không cách nào sinh khí với nàng, có lẽ bởi vì sự chân thật của nàng.
“Vương gia, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng. Người ngày ấy tiến vào hoàng cung đúng là tại hạ, người bắt vương phi cũng là tại hạ. Nhưng tại hạ cũng không phải có ác ý, tiến cung chỉ là muốn mượn Nguyệt tư thảo dùng một chút, nhưng không ngờ lại bị thị vệ phát hiện, về sau lại đụng phải vương phi, mới có thể bất đắc dĩ bắt vương phi ra khỏi cung." Thu Triệu Ảnh thu lại ý cười xấu hổ, biểu tình áy náy hướng về phía Dạ Tinh Thần hơi ôm quyền.
“Tại hạ bắt vương phi là tại hạ có lỗi, nhưng tại hạ sẽ không hối hận. Nếu như vương gia trị tội tại hạ, tại hạ cũng sẽ không phản kháng, chỉ cầu vương gia cho tại hạ mượn Nguyệt tư thảo dùng một chút thôi."
Nói đến phần sau, vẻ mặt Thu Triệu Ảnh trở nên ngưng trọng lại, tự xông vào hoàng cung, bắt đi vương phi, tội của hắn đủ để tru di cửu tộc. Nhưng chỉ cần cứu được muội muội, hắn cũng không hối hận.
Dạ Tinh Thần nhíu lại mày kiếm, không sai, hắn xác thực hận không thể thiên đao vạn quả(3) tên thích khách bắt đi Lôi Nhi, nhưng giờ phút này hắn lại thay đổi chủ kiến, nhìn thấy Lôi Nhi khỏe mạnh, hơn nữa tựa hồ Thu Triệu Ảnh này cũng không giống người gian ác gì, hắn sẵn lòng lấy ra kiên nhẫn hiếm có nghe Thu Triệu Ảnh giải thích nguyên nhân.
“Trị tội? Trị cái tội gì?" Bắc Tiểu Lôi quệt quệt khóe miệng, “Các ngươi xong chưa, bây giờ nên lấy Nguyệt tư thảo tục mệnh cho Triệu Nguyệt trước đi a. Ta sợ còn tiếp tục kéo dài thì dù là đại la thần tiên cũng không cứu được nàng."
“Triệu Nguyệt?" Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi, Triệu Nguyệt là ai?
Thu Triệu Ảnh nhìn vẻ nghi vấn của Dạ Tinh Thần, thần sắc hơi ảm đạm nói.
“Triệu Nguyệt là tiểu muội của tại hạ, vì cứu ta, muội ấy bị cừu gia của ta gây thương tích, mệnh huyền nhất tuyến(4), nghe nói Nguyệt tư thảo có công hiệu kéo dài sinh mạng, cho nên tại hạ mới bất chấp nguy hiểm xông vào hoàng cung…"
Dạ Tinh Thần gật đầu, hai huynh muội này thật sự khiến người ta kính nể. Một người vì huynh mà bị thương, một người vì muội mà xông vào cung.
“Đi thôi, nếu ngươi không đi, rau cúc vàng đều nguội rồi." Bắc Tiểu Lôi giơ tay, nói với Dạ Tinh Thần. “Kẻ gây tai họa, ngươi lấy Nguyệt tư thảo ra đây." Thành thật mà nói, nàng cũng chưa từng thấy qua Nguyệt tư thảo, trước phải mở mang tầm mắt đã.
Dạ Tinh Thần, Thu Triệu Ảnh đồng thời lắc đầu, Nguyệt tư thảo vô cùng trân quý, cố tình khẩu khí tiểu nữ nhân này lại như muốn nói, ‘Ngươi lấy chiếc đũa ra đây’ vậy. Thật đúng là khiến người khác không nói được gì.
Dạ Tinh Thần vỗ hai tay, Ảnh từ bên ngoài đi vào, đi lại nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động.
Hơi khom người với Dạ Tinh Thần, hắn lấy ra một cái hộp được bảo quản thích đáng.
Bắc Tiểu Lôi vươn hai tay đoạt cái hộp trước Dạ Tinh Thần, vội vàng mở ra xem, nhìn thấy một gốc cây cỏ khô quắt.
“Đây chính là Nguyệt tư thảo á?" Mở to hai mắt nhìn, tay cầm gốc cây cỏ khô lên, nàng quả thực không thể tin được, cái loại cỏ dại có ném ra ven đường cũng không ai nhặt này lại chính là Nguyệt tư thảo hiếm có. Mẹ nó, thật đúng là làm cho người ta thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Nguyệt tư thảo nhất định giống Kim sí điểu, hiếm có như thế, hẳn là phải có được sự độc đáo của nó a.
“Đúng vậy." Dạ Tinh Thần gật gật đầu, khóe miệng chứa đựng nụ cười. “Tuy rằng bên ngoài khó coi, nhưng nó đúng là Nguyệt tư thảo."
“Quên đi—“ Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, “Xấu thì xấu, mấu chốt là dược tính hữu hiệu là được rồi." Dù sao ăn vào trong bụng cũng không nhìn thấy được.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể dùng Nguyệt tư thảo tục mệnh cho Nguyệt Nhi được không?"
Nhìn thấy Nguyệt tư thảo, Thu Triệu Ảnh vô cùng kích động, hắn không quan tâm những thứ khác, chỉ cần nó chính là Nguyệt tư thảo là được.
“Đương nhiên." Bắc Tiểu Lôi nhướng nhướng mày, “Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Rèn sắt cần phải thừa dịp lúc còn nóng a.
_____________________________________
(1) Tương đắc ích chương: phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, càng thêm rực rỡ.
(2) Hà Đông sư tử hống: tiếng rống của con sư tử Hà đông, được dùng để ví cho âm thanh chửi mắng người khác của người vợ hung dữ. Trong dân gian vẫn thường dùng từ “Hà đông Sư Hống, tiếng rống của con sư tử Hà đông", vốn phát xuất từ trong Dung Trai Tùy Bút quyển 3, phần Trần Quý Thường của Hồng Mại nhà Tống.
Dưới thời Bắc Tống có một văn nhân tên Trần Quý Thường, tự xưng là Long Kheo Cư Sĩ thường vui vẻ tiếp đãi khách quý, thích giao du với các kỹ nữ; tuy nhiên, vợ ông họ Liễu, là người rất hung dữ, thường hay la rầy chồng. Có hôm nọ, người bạn thân là Tô Đông Pha khiêu khích Quý Thường đi chơi xuân. Bà vợ sợ chồng mình đi chơi với hàng kỹ nữ nên không cho phép ông bước ra khỏi nhà; tuy nhiên, họ Trần bảo đảm và hứa hẹn là nếu có kỹ nữ thì sẽ chịu hình phạt thích đáng; nhờ vậy bà họ Liễu mới chấp thuận. Về sau, bà biết được chồng có ăn chơi với các kỹ nữ, nên phạt đánh đòn. Quý Thường sợ bị đánh, tha thiết cầu xin tha tội và chịu quỳ phạt bên bờ hồ. Tô Đông Pha ghé thăm, chứng kiến sự tình như vậy, cảm thấy sỉ nhục cho đấng đại trượng phu nam tử, bèn quở trách bà họ Liễu; từ đó cả hai bên bắt đầu cãi vả nhau. Cuối cùng, bà biết được sự việc Đông Pha đã dụ dỗ chồng chơi với các kỹ nữ, rồi lại còn đến can thiệp vào chuyện riêng của gia đình mình; cho nên, bà tức giận lớn tiếng đuổi ông ra khỏi nhà.
Nhân sự việc này, Tô Đông Pha có làm bài thơ rằng: “Long Kheo Cư Sĩ diệc khả lân, đàm không thuyết hữu dạ bất miên, hốt văn Hà đông sư tử hống, trụ trượng lạc thủ tâm mang nhiên", (“Long Kheo Cư Sĩ cũng đáng thương, đàm không luận có suốt đêm trường, chợt nghe Hà đông sư tử rống, gậy chống buông tay tâm hoảng liền)." Bà họ Liễu vốn người Hà Đông, cho nên sư tử Hà Đông được dùng để ví cho bà. Về sau, Uông Đình Nột nhà Minh soạn tác phẩm Sư Hống Ký cũng dựa trên bài thơ của Tô đông Pha.
(3) Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
(4) Mệnh huyền nhất tuyến: gần giống ‘ngàn cân treo sợi tóc’, nhưng là chỉ sinh mạng treo trên sợi dây tuyến, mong manh, dễ đứt.
Môi mỏng Dạ Tinh Thần gợi lên, vui mừng trong lòng càng làm cho đôi mắt kia sáng như sao, vươn hai tay thon dài ra nghênh đón nhân nhi kia.
Bắc Tiểu Lôi giống như chim én nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Dạ Tinh Thần, hai tay ôm lấy cổ của hắn, mực đồng long lanh nhìn chằm chằm hắn.
“Nói, lúc ta không có ở nhà, có hồ ly tinh tới cửa hay không?"
Quạ—
Hai tay Dạ Tinh Thần ôm chặt thân mình nàng bỗng cứng đờ, chỉ cảm thấy một đám quạ bay nhanh qua đỉnh đầu.
Tiểu nữ nhân này, chính mình vì nàng mà ăn ngủ không yên, nàng ngược lại thật tốt, câu nói đầu tiên khi gặp lại không phải là kể lể nỗi lòng, trái lại truy hỏi có hay không. Thiếu lễ độ mà đảo cặp mắt trắng dã, bất quá đây mới là tính tình thật sự của nàng, không phải sao?
Bật cười, hai tay càng thêm ôm chặt nàng. Tuyết y cùng váy áo đỏ rực tương đắc ích chương(1), tóc đen tung bay theo gió, quấn lấy nhau, dây dưa.
“Biết rõ uy danh của nàng, các nàng nào dám tới cửa đây." Từ ngày thành thân ấy, ở bên ngoài truyền ra Tiêu Dao Vương phi là một ‘Hà Đông sư tử hống(2)’. Người khác vì Tiêu Dao Vương gia hắn mà tiếc hận than rước phải cọp mẹ. Nhưng lại không biết hắn rất vui vẻ chịu đựng, vui đến ung dung thoải mái.
Bắc Tiểu Lôi cũng không để ý, đối với nàng mà nói, nam nhân của mình đương nhiên không cho phép người khác mơ ước. Lông mày khẽ nhếch, môi anh đào hé mở:
“Có cho các nàng cũng không dám." Dám mơ ước đến nam nhân của nàng, muốn chết! Dạ Tinh Thần câu môi khẽ cười, vô cùng yêu bộ dáng ngạo mạn này của nàng.
Ở một bên, Thu Triệu Ảnh nhìn hai người thân mật ôm nhau, mâu quang lóe lên, chỉ cảm thấy mình là người dư thừa. Bất quá Tiêu Dao Vương phi thật đúng là thú vị, bộ dáng tùy tiện kia của nàng lại không làm cho người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy thật đáng yêu. Tựa hồ nếu như là lời của nàng, tùy tiện cũng là chuyện đương nhiên.
Mấp máy môi, hắn dường như nhìn thấy hai người ôm nhau bắn vô số hào quang màu hồng ra bốn phía, ngọt ngào đến mức làm cho người ta cảm thấy cô đơn. Tuy rất không muốn làm bóng đèn, nhưng muội muội hắn còn đang chờ Nguyệt tư thảo a, không thể không cắt ngang bọn họ tương phùng rồi.
“Khụ khụ—“ Thu Triệu Ảnh cố tình ho khan hai tiếng.
“Ê, ngươi bị bệnh à? Khụ cái gì mà khụ?"
Bắc Tiểu Lôi buông Dạ Tinh Thần ra, tức giận trừng mắt với Thu Triệu Ảnh. Thật là, cố tình phá hư không khí.
“Ta—“ Bị Bắc Tiểu Lôi không chút lưu tình trách móc, Thu Triệu Ảnh cũng có chút xấu hổ.
“Thu huynh, thật có lỗi, Lôi Nhi vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng."
Dạ Tinh Thần nhếch môi cười một tiếng, tay kéo Bắc Tiểu Lôi ngồi lên ghế ở một bên.
“Là tại hạ thất lễ." Thu Triệu Ảnh chắp tay, kiếm ý nói.
“Biết thì tốt."
Bắc Tiểu Lôi nhỏ giọng nói thầm, lại dẫn tới Thu Triệu Ảnh xấu hổ cười với Dạ Tinh Thần. Vương phi này thật đúng là không để cho người ta lưu chút mặt mũi mà. Thế nhưng hắn lại không cách nào sinh khí với nàng, có lẽ bởi vì sự chân thật của nàng.
“Vương gia, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng. Người ngày ấy tiến vào hoàng cung đúng là tại hạ, người bắt vương phi cũng là tại hạ. Nhưng tại hạ cũng không phải có ác ý, tiến cung chỉ là muốn mượn Nguyệt tư thảo dùng một chút, nhưng không ngờ lại bị thị vệ phát hiện, về sau lại đụng phải vương phi, mới có thể bất đắc dĩ bắt vương phi ra khỏi cung." Thu Triệu Ảnh thu lại ý cười xấu hổ, biểu tình áy náy hướng về phía Dạ Tinh Thần hơi ôm quyền.
“Tại hạ bắt vương phi là tại hạ có lỗi, nhưng tại hạ sẽ không hối hận. Nếu như vương gia trị tội tại hạ, tại hạ cũng sẽ không phản kháng, chỉ cầu vương gia cho tại hạ mượn Nguyệt tư thảo dùng một chút thôi."
Nói đến phần sau, vẻ mặt Thu Triệu Ảnh trở nên ngưng trọng lại, tự xông vào hoàng cung, bắt đi vương phi, tội của hắn đủ để tru di cửu tộc. Nhưng chỉ cần cứu được muội muội, hắn cũng không hối hận.
Dạ Tinh Thần nhíu lại mày kiếm, không sai, hắn xác thực hận không thể thiên đao vạn quả(3) tên thích khách bắt đi Lôi Nhi, nhưng giờ phút này hắn lại thay đổi chủ kiến, nhìn thấy Lôi Nhi khỏe mạnh, hơn nữa tựa hồ Thu Triệu Ảnh này cũng không giống người gian ác gì, hắn sẵn lòng lấy ra kiên nhẫn hiếm có nghe Thu Triệu Ảnh giải thích nguyên nhân.
“Trị tội? Trị cái tội gì?" Bắc Tiểu Lôi quệt quệt khóe miệng, “Các ngươi xong chưa, bây giờ nên lấy Nguyệt tư thảo tục mệnh cho Triệu Nguyệt trước đi a. Ta sợ còn tiếp tục kéo dài thì dù là đại la thần tiên cũng không cứu được nàng."
“Triệu Nguyệt?" Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi, Triệu Nguyệt là ai?
Thu Triệu Ảnh nhìn vẻ nghi vấn của Dạ Tinh Thần, thần sắc hơi ảm đạm nói.
“Triệu Nguyệt là tiểu muội của tại hạ, vì cứu ta, muội ấy bị cừu gia của ta gây thương tích, mệnh huyền nhất tuyến(4), nghe nói Nguyệt tư thảo có công hiệu kéo dài sinh mạng, cho nên tại hạ mới bất chấp nguy hiểm xông vào hoàng cung…"
Dạ Tinh Thần gật đầu, hai huynh muội này thật sự khiến người ta kính nể. Một người vì huynh mà bị thương, một người vì muội mà xông vào cung.
“Đi thôi, nếu ngươi không đi, rau cúc vàng đều nguội rồi." Bắc Tiểu Lôi giơ tay, nói với Dạ Tinh Thần. “Kẻ gây tai họa, ngươi lấy Nguyệt tư thảo ra đây." Thành thật mà nói, nàng cũng chưa từng thấy qua Nguyệt tư thảo, trước phải mở mang tầm mắt đã.
Dạ Tinh Thần, Thu Triệu Ảnh đồng thời lắc đầu, Nguyệt tư thảo vô cùng trân quý, cố tình khẩu khí tiểu nữ nhân này lại như muốn nói, ‘Ngươi lấy chiếc đũa ra đây’ vậy. Thật đúng là khiến người khác không nói được gì.
Dạ Tinh Thần vỗ hai tay, Ảnh từ bên ngoài đi vào, đi lại nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động.
Hơi khom người với Dạ Tinh Thần, hắn lấy ra một cái hộp được bảo quản thích đáng.
Bắc Tiểu Lôi vươn hai tay đoạt cái hộp trước Dạ Tinh Thần, vội vàng mở ra xem, nhìn thấy một gốc cây cỏ khô quắt.
“Đây chính là Nguyệt tư thảo á?" Mở to hai mắt nhìn, tay cầm gốc cây cỏ khô lên, nàng quả thực không thể tin được, cái loại cỏ dại có ném ra ven đường cũng không ai nhặt này lại chính là Nguyệt tư thảo hiếm có. Mẹ nó, thật đúng là làm cho người ta thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Nguyệt tư thảo nhất định giống Kim sí điểu, hiếm có như thế, hẳn là phải có được sự độc đáo của nó a.
“Đúng vậy." Dạ Tinh Thần gật gật đầu, khóe miệng chứa đựng nụ cười. “Tuy rằng bên ngoài khó coi, nhưng nó đúng là Nguyệt tư thảo."
“Quên đi—“ Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, “Xấu thì xấu, mấu chốt là dược tính hữu hiệu là được rồi." Dù sao ăn vào trong bụng cũng không nhìn thấy được.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể dùng Nguyệt tư thảo tục mệnh cho Nguyệt Nhi được không?"
Nhìn thấy Nguyệt tư thảo, Thu Triệu Ảnh vô cùng kích động, hắn không quan tâm những thứ khác, chỉ cần nó chính là Nguyệt tư thảo là được.
“Đương nhiên." Bắc Tiểu Lôi nhướng nhướng mày, “Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Rèn sắt cần phải thừa dịp lúc còn nóng a.
_____________________________________
(1) Tương đắc ích chương: phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, càng thêm rực rỡ.
(2) Hà Đông sư tử hống: tiếng rống của con sư tử Hà đông, được dùng để ví cho âm thanh chửi mắng người khác của người vợ hung dữ. Trong dân gian vẫn thường dùng từ “Hà đông Sư Hống, tiếng rống của con sư tử Hà đông", vốn phát xuất từ trong Dung Trai Tùy Bút quyển 3, phần Trần Quý Thường của Hồng Mại nhà Tống.
Dưới thời Bắc Tống có một văn nhân tên Trần Quý Thường, tự xưng là Long Kheo Cư Sĩ thường vui vẻ tiếp đãi khách quý, thích giao du với các kỹ nữ; tuy nhiên, vợ ông họ Liễu, là người rất hung dữ, thường hay la rầy chồng. Có hôm nọ, người bạn thân là Tô Đông Pha khiêu khích Quý Thường đi chơi xuân. Bà vợ sợ chồng mình đi chơi với hàng kỹ nữ nên không cho phép ông bước ra khỏi nhà; tuy nhiên, họ Trần bảo đảm và hứa hẹn là nếu có kỹ nữ thì sẽ chịu hình phạt thích đáng; nhờ vậy bà họ Liễu mới chấp thuận. Về sau, bà biết được chồng có ăn chơi với các kỹ nữ, nên phạt đánh đòn. Quý Thường sợ bị đánh, tha thiết cầu xin tha tội và chịu quỳ phạt bên bờ hồ. Tô Đông Pha ghé thăm, chứng kiến sự tình như vậy, cảm thấy sỉ nhục cho đấng đại trượng phu nam tử, bèn quở trách bà họ Liễu; từ đó cả hai bên bắt đầu cãi vả nhau. Cuối cùng, bà biết được sự việc Đông Pha đã dụ dỗ chồng chơi với các kỹ nữ, rồi lại còn đến can thiệp vào chuyện riêng của gia đình mình; cho nên, bà tức giận lớn tiếng đuổi ông ra khỏi nhà.
Nhân sự việc này, Tô Đông Pha có làm bài thơ rằng: “Long Kheo Cư Sĩ diệc khả lân, đàm không thuyết hữu dạ bất miên, hốt văn Hà đông sư tử hống, trụ trượng lạc thủ tâm mang nhiên", (“Long Kheo Cư Sĩ cũng đáng thương, đàm không luận có suốt đêm trường, chợt nghe Hà đông sư tử rống, gậy chống buông tay tâm hoảng liền)." Bà họ Liễu vốn người Hà Đông, cho nên sư tử Hà Đông được dùng để ví cho bà. Về sau, Uông Đình Nột nhà Minh soạn tác phẩm Sư Hống Ký cũng dựa trên bài thơ của Tô đông Pha.
(3) Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
(4) Mệnh huyền nhất tuyến: gần giống ‘ngàn cân treo sợi tóc’, nhưng là chỉ sinh mạng treo trên sợi dây tuyến, mong manh, dễ đứt.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi