Vương Phi Của Ta La Nam Nhân
Chương 24
Nhất.
“Hu hu hu….Đau……..đau quá…..đau ……hu hu hu………."
Ta chui vào trong ổ chăn, quấn chăn lăn qua lăn lại .
“Còn đau sao ?" Thanh âm của Diệu Nguyệt ở bên giường vang lên.
“Đau …………" Nhỏ giọng lầm bầm.
“Để cho ta xem."
“Hu hu hu ….Không cần."
Ta ở trong ổ chăn, có chút giống như con cọp sắp chết vặn vẹo qua lại.
Bỗng nhiên, chăn bị cố định lại, trên người đột nhiên bị đè nặng, bị Bắc Đường Diệu Nguyệt chặn lại.
“Hạo Diệp, ra đây để cho ta xem."
Ta không chịu hé răng.
“Ngoan, nghe lời, ra đây để ta nhìn một chút."
Không hé răng, không hé răng, ta sẽ không hé răng !
“Đi ra, không thấy ngộp thở sao ?"
Ngộp chứ, sắp tắt thở chết rồi
“Được rồi, ngươi ra đi, ta sẽ không mắng."
Ta vặn vẹo “Gạt người, lần trước ta đem Chu Dược Lan đáng ghét muốn chết kia đi, ngươi đã nói qua sẽ không mắng chửi người, vậy mà vẫn mắng ta……………"
Diệu Nguyệt xem thường “Đó là ta ní với bọn nhỏ, sao ta không biết là ngươi làm ? Ngươi đã là người lớn như vậy, còn so đo với bọn nhỏ sao?"
“Oa oa oa……………Ta mặc kệ, dù sao nói chuyện với ngươi cũng không có tính toán gì hết, ta mặc kệ……..oa oa oa, đau …………….."
Diệu Nguyệt không còn cách, nói “Được, được, ta cam đoan lần này tuyệt đối không mắng, mau ra đây đi."
“Vậy ngươi không thể cấm ta ăn đồ ngọt………………"
Ta nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“Ngươi như vậy còn muốn ăn đồ ngọ t!? Ngươi thấy răng đau vẫn chưa đủ sao !?"
Ta buồn bực, ngập ngừng nói “Ngươi đã nói là không mắng ta mà………….."
“Ngươi đã ra được chưa !"
Diệu Nguyệt thanh âm trở nên lạnh lùng, đây là dấu hiện kiên nhẫn của y đã giảm xuống.
Ta cũng không dám khiêu chiến cực hạn của y, đành phải ủy khuất một chút, đem chăn xốc lên một cái, hướng ra phía ngoài nhìn, chậm rãi chui ra.
“Ta xem nào."
Diệu Nguyệt túm ta qua, giữ chặt hàm của ta.
“Há miệng !"
A……đau…………………
Cũng không chịu nhẹ một chút nữa …..
Ta ngoan ngoãn hé miệng.
Diệu Nguyệt nhìn kỹ một chút, nhíu mi nói:
“Bên trong một cái răng hình như biến thành màu đen, ta xem ngươi lần này bị nghiêm trọng rồi, mời ngự y đến xem đi, nói không chừng còn phải nhổ."
“ A……………"
Ta ôm lấy quai hàm, uể oải nói “Ta còn chưa tới trung niên, còn trẻ như vậy mà răng đã sớm phải nhổ đi sao."
“Đáng lắm, ai kêu ngươi bình thường ăn nhiều đồ ngọt như vậy làm chi, bây giờ răng mới đau đã là kỳ tích."
Diệu Nguyệt nhéo ta một chút.
“Nhưng ta không cần nhổ răng, ta không cần nhổ răng. Hu hu hu ……………"
Ta quay về nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng “Vậy ngươi cứ chịu đau như thế đi."
Hu hu hu……………….
Tục ngữ nói đau răng không phải bệnh, đến lúc đau rồi quả thật chỉ muốn chết.
Muốn chết thiệt mà …
Ta ở trên giường gây sức ép nửa ngày, Diệu Nguyệt lại thờ ơ, còn trào phúng nói “Đừng la nữa, để mấy đứa nhỏ nghe thấy còn mất mặt thêm!"
Ta ôm quai hàm ngồi bật dậy “Diệu Nguyệt, thật lạnh lùng quá đi ! Ngươi căn bản không quan tâm ta ! Ngươi không cần ta ! Ngươi không thương ta !"
Ta dùng sức cắn chăn, dùng sức dùng sức cắn.
“Đừng có đem khí bệnh đau răng rơi trên người ta !"
Diệu Nguyệt giận tái mặt, lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếp theo răng lại tiếp tục đau.
Ta dừng lại, rì rì đi qua, ghé vào trên đùi y nức nở.
“Đau quá…………hu hu, đau quá …hu hu …đau…………….."
“Được rồi ! Đau như thế có bằng ta đau lúc sinh không !"
Diệu Nguyệt ngày thường không thích đem việc y sinh sản ra nói, lúc này lại tức giận nói ra, có thể thấy được quả thật đã làm cho y không thể nhịn được nữa.
Ta nhất thời không biết nên nói cái gì, chớp chớp mắt, ngậm miệng lại.
Diệu Nguyệt bỏ tay ta ra, nói “Ta phái người gọi Dương Thanh Y tới rồi, ngươi cũng đừng có kêu gào, đau dài không bằng đau ngắn, nhổ rồi sẽ nhanh khỏi thôi."
Đầu ta run lên, nhưng là vẫn thỏa hiệp.
Diệu Nguyệt đi ra ngoài, ta ở trên giường chờ ngự y đến, một tiếng bước chân nhẹ nhàng
truyền đến.
Quân Khiêm bước vào, đứa trưởng tử này một chút bộ dáng ổn trọng cũng không có, lớn vậy rồi đi đứng vẫn còn phát ra tiếng, đi ra ngoài khéo còn làm cho người ta chê cười.
Nói cũng kỳ quái, Quân Khiêm, Quân Thành hai đứa rõ ràng là song sinh, gưng mặt lại giống nhau như đúc, tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Trước đây còn tưởng là không phải, càng lớn lại càng rõ.
Quân Khiêm tính cách nghịch ngợm gây sự, thích càn quấy, mỗi lần có thể làm cho người khác tức chết lên được, cái miệng nhỏ nhắn hé ra so với mật còn ngọt hơn, nịnh nọt Hoàng huynh, Hoàng tẩu, mẫu hậu ba hoa chích chòe, khiến mấy người kia thương hắn như tâm can máu thịt, chỉ có ta và thân ái phi thần chí thanh tỉnh, hiểu rõ đứa con của mình mà người khác không hiểu biết.
Còn về phần Quân Thành………….
Có đôi khi ta thực hoài nghi có phải ta khi đỡ đẻ đã lầm không ? Ta thấy nó làm con cả cũng không tệ, tuổi còn nhỏ, tính tình là ổn trọng không bình thường. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cân xứng với vẻ lạnh lùng trầm tĩnh như băng, quả thực là Diệu Nguyệt phiên bản số một, ngay cả ta người làm cha này đôi khi ở trước mặt nó cũng không dám nói quá lớn ……
Quân Khiêm đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt ta, cười đến vẻ mặt ngời sáng như mặt trời, má lúm đồng tiền bên miệng càng hiện rõ, trong tay đang cầm một quả đào thực lớn.
“Phụ vương người làm sao vậy? Nghe phụ thân nói hôm nay phụ vương không thoải mái?"
Ta trừng hắn “Biết là phụ vương không thoải mái, ngươi còn cao hứng như vậy làm cái gì ?"
“Ta biết phụ vương không bị cái gì to tát, không phải là đau răng sao?"
Tiểu tử kia cười hì hì nhấc quả đào lên, nói “Đây là Thọ tiên đào Linh tộc tiến cống tới, lại ngọt thơm tươi ngon mọng nước, Hoàng tổ mẫu ban cho chúng ta mỗi người một trái, ta cầm thêm một quả nữa, vốn nghĩ muốn hiếu kính phụ vương, nhưng mà phụ vương lại bị bệnh, lại còn là đau răng, vậy không còn cách gì nữa, số phụ vương không có lộc ăn."
Nói xong còn vô hạn tiếc nuối liếc mắt nhìn ta một cái, sờ sờ quả đào mập mạp.
“Đường Đường hiếu thuận, còn nghĩ tới phụ vương, không hổ là đứa con tốt của phụ vương"
Ta cảm động.
Tiên đào của Linh tộc chỉ sinh trưởng ở vách đá cao nhất trên đỉnh Thiên Sơn cạnh tuyết liên, ở nơi đó được gọi là tuyết đào. Truyền thuyết nói chỉ có chín cành, một cành kết chín quả, một năm chỉ có thể hái được chín chín tám mươi mốt quả, bởi vậy mỗi quả đều có giá trị ngàn vàng.
Kỳ thật tuyết đào tuy rằng hiếm có, nhưng không hiếm lạ đến mức này, phần lớn là do Linh tộc giữ gìn, nên có nhiều như vậy, một năm tiến cống cho Văn quốc ta còn có cúng thất tuần bốn mươi chín quả.
“Phụ vương, quả đào kia ta chưa ăn, hắn đến lấy đi mất, nói là đem cho người."
Quân Thành ở sau lưng bước đi thong thả tiến vào, liếc mắt sang Quân Khiêm một cái, chậm rãi nói.
“Của ta không phải là của ngươi sao ? Chúng ta còn phân biệt làm cái gì ?"
Quân Khiêm nhìn hắn chớp mắt.
Quân Thành cười khẽ, không để ý đến hắn.
“Quả Quả, ngươi sao lại không ăn ?"
Ta ngạc nhiên nói.
Quân Thành thản nhiên nói “Rất ngọt, không thích."
A a a ______
Ta tức giận nha !!!
Tiểu tử này thật sự là sinh trong phúc không biết phúc, lại không thích ăn đồ ngọt…….
Ta hiện tại hoài nghi nghiêm trọng hắn rốt cuộc có phải là con ta không !
Nhị.
Ta đảo tròn mắt, nhìn Quân Khiêm lấy lòng nói “Đường Đường, nếu quả đào này là cho phụ vương, trước hết để lại cho phụ vương đi. Khi Dương ngự y đến đây, xem cho phụ vương xong là tốt rồi, phụ vương giữ lại để mai ăn."
Quân Khiêm không khách khí nói “Phụ vương, phụ thân đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, phải canh chừng phụ vương thật kĩ, cái gì ngọt ngọt không thể cho phụ vương ăn."
“Cái gì!?"
Ta thật sợ hãi, nhất thời muốn khóc, ai oán không thôi, tiếp theo đầu óc liền chuyển, cả giận nói “Tiểu tử thúi, ngươi đã được phụ thân giao đãi, không thể cho ta ăn được, còn cố đem đến trước mặt ta, cố ý có phải hay không!?"
Quân Khiêm hì hì cười, nói “Phụ vương, tiểu nhi là thật lòng muốn đến hiếu thuận, là phụ vương không có lộc ăn. Không có biện pháp, ta nghĩ đi nghĩ lại, không bằng đến khảo nghiệm một chút ý chí của phụ vương, xem quyết tâm từ bỏ đồ ngọt của phụ vương kiên định đến đâu."
Ta tức giận đến nghẹn cổ, giống như xua ruồi bọ đuổi hắn đi “Đi đi đi! Chạy đi nhanh đi. Phụ vương ngươi có cái gì chưa ăn qua, hiếm lạ gì một quả thọ tiên đào của ngươi. Cùng lắm thì sang năm đi Linh tộc, ta lại đem về ! Hừ !"
Quân Thành nhìn Quân Khiêm cầm trong tay quả đào kia, nói “Nếu phụ vương đã không ăn, đưa ta để cho Tình nhi đi."
Đường Đường không cam lòng nói “Hắn không phải đã ăn rồi sao. Hắn là Minh quốc Bắc Đường Vương thế tử, Hoàng bá phụ còn cố ý cho hắn quả to nhất mà."
Quả Quả nói “Ngươi nếu muốn ăn cứ việc nói thẳng."
Đường Đường nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nói “Ta nói cho phụ vương, ngươi mới đưa cho ta. Nếu ta nói là ta muốn ăn, ngươi sẽ cho sao ?"
Quả Quả nói “Không nhất định."
Đường Đường mếu máo, nói thầm “Gặp sắc quên huynh."
Quả Quả hừ một tiếng, nói “Ta phải đi đây. Phụ vương, người thành thật một chút. Ăn vụng đồ ngọt, sớm muộn gì răng cũng sẽ nhổ đi hết, đến lúc đó phụ thân chắc chắn phải đưa người quay về Minh quốc."
A a a! Tiểu tử thúi này dám uy hiếp ta ! Đứa con ta sinh cái kiểu gì thế này ? Muốn chọc ta tức chết sao !?
Đường Đường vô hạn đồng tình nhìn ta, vỗ vỗ bả vai ta nói “Phụ vương, người đứng vững một chút! Tiểu nhi không thể chăm sóc cho người, chỉ có thể an ủi tinh thần một chút."
Ta từ trong hàm răng nghiến ra một chữ “Cút!"
Đường Đường, Quả Quả hai đứa trước sau tiêu sái đi ra, bất quá trải qua một hồi bọn chúng nháo như vậy, răng quả thật cũng không còn đau như lúc trước nữa.
Dương Thanh Y đến đây, sau khi xem qua ta thấy thực may mắn không phải nhổ răng, nhưng quá trình trị liệu vẫn vô cùng thê thảm, ta cũng không nhắc lại.
Miệng ngậm một đống thảo dược ngâm, hương vị kỳ quái muốn chết, lại không được phun ra. Thấy hai má nộn nộn của ta căng lên như ngọc châu tròn tròn sáng loáng, tiểu Quân Đình chạy qua muốn hôn một cái, tiểu tử chết tiệt cư nhiên lúc đi qua mặt nhăn mày nhó nũng nịu yếu ớt nói một câu “Thối!"
Sau đó quay đầu lắc lắc cái mông cùng hai chân ngắn cũn chạy.
Ta hoàn toàn bị đứa con vô lương tâm làm tức giận. Tiểu Đào Đào Quân Đình uổng phí ta cho hắn cái tên ‘duyên dáng yêu kiều’, một lòng dưỡng như nữ nhi, ai ngờ lúc này mới có hai tuổi, lại lộ ra dấu hiệu bất hiếu không ngờ nổi.
Bất quá vẫn là Hạch Hạch nhà ta là tốt nhất, một lúc sau ta vẫn đang mải bị bọn chúng làm cho thương tâm, Quân Hòa vừa mới bốn tuổi thực nhu thuận đi đến bên leo lên đùi ta, nhìn ta phùng má thổi phù phù “Hô – hô – đau đau bay đi! Đau đau không thấy!"
Ta vô cùngcảm động, ôm hắn không chịu buông tay.
Buổi tối nằm trong ổ chăn, ta nhìn Diệu Nguyệt nói “Về sau tuyệt không cho Quân Hòa làm thế tử, để cho hắn là một thiếu gia nhàn tản"
“Vì sao?"
Ta kiên định nói “Như vậy sẽ khiến một đứa nhỏ động lòng người như vậy uất ức, cứ ở trong triều đình cùng quý nhân như vậy rất không tốt !"
Diệu Nguyệt dừng một chút, nói “Người ta nói ba tuổi nhìn tám mươi. Hòa nhi tính tình có chút giống phụ thân ta, không nhập triều đình cũng tốt."
Ta lại cắn răng nói “Ta quyết định. Về sau danh hiệu Tĩnh Vương gia phiền toái này sẽ để lại cho Đường Đường, làm cho hắn bị cái vị trí này trói chân chặt chẽ, sẽ không có ý nghĩ xấu đi. Ha hả……….."
“Vậy còn Quả Quả?"
“Hắn ?"
Ta chần chừ một chút “Khó mà nói được, ta cũng không dám quyết định cho hắn."
Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhéo ta nói “Ngươi cái người phụ thân này. Đình nhi thì thế nào ?"
“Tiểu Đào Đào ……….."
Ta cười ha hả “Hắn là bảo bối ‘nữ nhi’ của ta, đương nhiên là phải ‘đó’ a —-“
Ta đem chữ ‘đó’ nhấn thật dài, ở trong ảo tưởng thỏa mãn một chút cảm giác được làm nhạc phụ.
“Vẫn là muốn có nữ nhi."
Diệu Nguyệt trong thanh âm có chút tiếc nuối.
Ta trở mình qua ôm lấy y, cọ cọ nói “Quên đi, có lẽ chúng ta trúng mục tiêu là vô nữ, đem tiểu gia hỏa Đào Đào kia làm nữ nhi dưỡng cũng được, ai kêu hắn lúc một tuổi bắt trúng son làm gì, yếu ớt yêu kiều, so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn."
“Còn không phải do ngươi từ nhỏ lấy xiêm y của nữ cho hắn mặc, đem hắn như khuê nữ mà nuôi dạy sao !"
Diệu Nguyệt trừng mắt liếc ta một cái.
Ta vội vã rầm rì “Răng đau ……….răng đau."
“Răng đau ngươi còn sờ làm cái gì !"
Diệu Nguyệt tức giận túm chặt lấy tay ta, ôi này đau mà !!!
Ta ánh mắt ướt đẫm nhìn y, khóc lóc kể lể nói “oa oa oa………….ngươi không thương ta, còn làm cho ta đau càng thêm đau."
Diệu Nguyệt nhìn ta trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói “Ta đây sẽ yêu thương ngươi đi."
Ta dừng một chút, cười gượng nói “Ta hiện tại tốt xấu gì cũng tính là người bệnh………….."
“Hừ! Răng đau cũng coi là bệnh ? Lại nói, ngươi như vậy cũng không thành người bệnh được."
Diệu Nguyệt tay bắt đầu lần đi xuống, ở trong ổ chăn giật giật.
Ta nghĩ nghĩ, nói “Ta ở mặt dưới cũng đúng, nhưng ngươi lại tính nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lần sau phải bù mười lần cho ta."
Diệu Nguyệt giận, buông ra nói “Quên đi! Cũng không biết ai thời điểm ta đau đến nỗi muốn chết, chết sống gì nói mình từ nay về sau ngoan ngoãn ở dưới ! Thì ra đều là xảo ngôn !"
Nói xong liền quay người lại, quay lưng không thèm để ý đến ta.
Ta nghiêm mặt một chút cọ cọ “Diệu Nguyệt, đừng như vậy với ta mà. Ta sai rồi, không cần mười lần, chín lần là được rồi…….nếu không thì tám lần……..bảy lần cũng có thể……….hu hu hu, ta đã biết, năm lần, năm lần là được rồi……. Được được, ba lần được không? Ngươi có biết ta nơi đó không bằng ngươi, mỗi lần đều phải nằm vàingày, cũng không dám ăn cái gì…………….hu hu hu, người ta vốn bị đau răng, họ Dương kia nói ta hư hỏa rất vượng, phải cẩn thận, ngươi cùng người ta ôn tồn một chút thôi……"
“Ngươi hư hỏa còn vượng?"
Diệu Nguyệt cắn răng nói “Hôm qua không biết là ai gây sức ép ta đến nửa đêm. Ta xem ngươi là ‘dụng công’ quá độ, ngươi hôm nay đau răng thì đáng đời lắm."
“Hu hu hu, đều là ta không tốt, ta nhận sai…………"
Ta nghĩ, dù sao hiện tại răng vô cùng đau, không bằng lấy độc trị độc, làm cho chỗ khác đau tê rần, không chừng sẽ không còn khổ sở như vậy nữa.
Dù sao Diệu Nguyệt ở phương diện này mấy năm nay cũng tiến bộ rất lớn, tuy rằng ở phía trên ta vẫn không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng ta ở phía dưới cũng có được lạc thú, không bằng đêm này để cho Diệu Nguyệt cao hứng, nói không chừng ngày mai còn giải lệnh cấm đồ ngọt này cho ta ……….
“ Diệu Nguyệt, nhanh lên đến làm đi, nhanh lên nhanh lên thôi……………"
Răng nanh lại bắt đầu co rút đau đớn, làm cho ta có chút không kiên nhẫn, hai tay ở trong ổ chăn trêu chọc y.
“Ngươi nếu không muốn, thì ta lên trên …"
Diệu Nguyệt nghiêng người, đem ta đặt ở dưới thân “Muốn sao!"
Ta lập tức sờ cái tủ nhỏ ở đầu giường, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, chủ động nói “Mau tới !"
Lại không quên dặn dò “Đừng quên ba lượt nha."
“Ngươi đó."
Diệu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Ta mỗi lần ở mặt dưới, tổng phải đòi lại đến mấy lần, Diệu Nguyệt đã bị ta xảo trá thành thói quen.
Kỳ thực y đối vấn đề nằm dưới cũng không để ý, ý niệm nghĩ muốn ở mặt trên cũng chỉ là ngẫu nhiên mới có. Ta nghĩ đến y sinh cục cưng rất vất vả, mặc dù có dược phòng ngừa thụ thai kia, tiểu Hạch Hạch cũng là ngoài ý muốn sinh ra, cho nên ta đối với dược kia cũng không hoàn toàn yên tâm. Nếu không Tiểu Đào Đào quả thật là chúng ta muốn mới sinh, ta chỉ sợ từ nay về sau cũng không dám ở trên. Mà Diệu Nguyệt công phủ ở mặt trên từ sau khi sinh Hạch Hạch đã luyện tốt, bởi vậy một thời gian dài ta không có thượng y mà để y thượng ta.
Diệu Nguyệt cúi đầu hôn ta, sau đó nhịn không được nhíu mày.
Ta có chút mất hứng “Ta phải ngậm rượu, họ Dương kia kê dược rất đắng, ta ngậm cả ngày, cơm cũng chưa ăn, hôi cũng không có biện pháp."
“Răng không nhổ là tốt rồi, ngươi còn ngại khổ !"
Ta nhíu mi, thống khổ nói “Chỉ là ta nghĩ ngươi hôn ta, rất là khó."
Không phải ta nói, đều là lão phu lão thê, Diệu Nguyệt như vậy da mặt vẫn còn mỏng sao ? Chỉ có ngẫu nhiên ở trên mới chủ động hôn nhẹ ta, bình thường đều là ta thượng vội vàng.
“Tốt lắm, ta hôn."
Diệu Nguyệt khẽ cúi đầu hôn hai gò má của ta.
Ta không hờn giận “Ngươi hồ lộng ai ? Không thể ghét bỏ ta như vậy! "
Sau đó lại nheo mắt bĩu môi, ôm lấy cổ Diệu Nguyệt.
Diệu Nguyệt dường như có chút hối hận, thế nhưng lại vẫn do dự.
Do dự !?
Ta biết họ Dương kia khai dược cho ta đắng, chút hôi, chút khó chịu, bất quá không phải có câu nói rất đúng sao: ‘Phu không chê thê xấu, thê không chê phu hôi thối!
Diệu Nguyệt ngươi sao lại có thể ghét bỏ ta ???
Ta cố thu hút, cố chấp ôm y, than thở nói:
“Diệu Nguyệt, mau mau hôn , răng rất đau ………..Mau mau hôn ……………"
Diệu Nguyệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, vô pháp chịu được mùi kia, nhưng rốt cục cũng cúi đầu hônxuống.
Hô…………..vẫn là ái phi nhà ta hương vị tốt……….
Có được y chủ động như vậy, ngẫu nhiên ở dưới một lần cũng không tệ.
Hai chúng ta dục hỏa bốc lên, thật vất vả mới thở dốc buông ra, đôi môi còn vương một tia ngân tuyến, *** mỹ phiến tình thật sự.
Diệu Nguyệt lúc này cũng không chê ta hôi nữa, liệt hỏa đã bốc lên rồi, ta xem y cũng đã thống khoái đến quên hết.
Ta đẩy bình sứ ra, xoay người ghé vào trên giường, cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ đang nhếch lên, mông nâng lên thúc giục:
“Diệu Nguyệt, nhanh lên!"
Diệu Nguyệt vỗ vỗ hai bờ mông của ta, một bên thượng dược một bên nói thầm:
“Ngươi hôm nay sao lại gấp như vậy……….."
Ta nóng lòng thôi !
Vừa rồi hôn nồng nhiệt, răng đau đã tốt hơn nhiều, chỉ là trên người lại khó chịu, y nếu không làm, ta sợ nhịn không được lại ở trên áp chế y, đến lúc đó ta lại không giữ lời, sẽ thật mất mặt ta.
Thể chất của ta cùng Diệu Nguyệt không giống nhau, cái chỗ kia dùng để làm loại sự tình này cũng thật không dễ dàng, bởi vì trời sinh không phải dùng để hoan ái, mỗi lần đều phải làm đủ loại chuẩn bị. Lại nói, mỹ nhân Nhị ca thật đúng là nghĩa khí, làm Hoàng đế lâu như vậy, lại còn kiêm thêm chức thiên hạ đệ nhất dược sư, hằng năm đều đưa tới khuê phòng bí bảo này nọ cho ta,
Chất lỏng hơi lạnh chen vào hậu huyệt, dần dần tê dại đi, huyệt khẩu nho nhỏ cũng chậm rãi mở ra.
Diệu Nguyệt có thể vào được ba đầu ngón tay, ta níu lấy người y, đem hai chân vòng trên lưng y, hạ thân kiên quyết cọ cọ.
“Được, có thể rồi."
Diệu Nguyệt ôm lấy thắt lưng của ta, nhẹ nhàng thở một hơi, hơi động thân một chút, chậm rãi tiến vào.
“A………"
Ta thở ra một hơi, tay ôm lấy y, răng vẫn còn ẩn ẩn đau, liền thúc giục “Mau…….A.."
Nói còn chưa xong, Diệu Nguyệt đã lập tức tiến vào.
Ai !
Ta đau đến tê liệt.
Đã lâu không ở dưới, hậu huyệt thật nhỏ chặt, lập tức có chút không thích ứng được.
Diệu Nguyệt cười khẽ:
“Đáng lắm ! Ai kêu ngươi luôn đòi như vậy."
Ta chính là hay đòi như vậy sao ?
Ta không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của Diệu Nguyệt, cho nên cho dù ở dưới, ta cũng kiên trì phải đối diện với cơ thể y. Lại nói, ta nếu không đòi y thì đòi ai đây ?
“Hu hu hu….Đau……..đau quá…..đau ……hu hu hu………."
Ta chui vào trong ổ chăn, quấn chăn lăn qua lăn lại .
“Còn đau sao ?" Thanh âm của Diệu Nguyệt ở bên giường vang lên.
“Đau …………" Nhỏ giọng lầm bầm.
“Để cho ta xem."
“Hu hu hu ….Không cần."
Ta ở trong ổ chăn, có chút giống như con cọp sắp chết vặn vẹo qua lại.
Bỗng nhiên, chăn bị cố định lại, trên người đột nhiên bị đè nặng, bị Bắc Đường Diệu Nguyệt chặn lại.
“Hạo Diệp, ra đây để cho ta xem."
Ta không chịu hé răng.
“Ngoan, nghe lời, ra đây để ta nhìn một chút."
Không hé răng, không hé răng, ta sẽ không hé răng !
“Đi ra, không thấy ngộp thở sao ?"
Ngộp chứ, sắp tắt thở chết rồi
“Được rồi, ngươi ra đi, ta sẽ không mắng."
Ta vặn vẹo “Gạt người, lần trước ta đem Chu Dược Lan đáng ghét muốn chết kia đi, ngươi đã nói qua sẽ không mắng chửi người, vậy mà vẫn mắng ta……………"
Diệu Nguyệt xem thường “Đó là ta ní với bọn nhỏ, sao ta không biết là ngươi làm ? Ngươi đã là người lớn như vậy, còn so đo với bọn nhỏ sao?"
“Oa oa oa……………Ta mặc kệ, dù sao nói chuyện với ngươi cũng không có tính toán gì hết, ta mặc kệ……..oa oa oa, đau …………….."
Diệu Nguyệt không còn cách, nói “Được, được, ta cam đoan lần này tuyệt đối không mắng, mau ra đây đi."
“Vậy ngươi không thể cấm ta ăn đồ ngọt………………"
Ta nhân cơ hội đưa ra điều kiện.
“Ngươi như vậy còn muốn ăn đồ ngọ t!? Ngươi thấy răng đau vẫn chưa đủ sao !?"
Ta buồn bực, ngập ngừng nói “Ngươi đã nói là không mắng ta mà………….."
“Ngươi đã ra được chưa !"
Diệu Nguyệt thanh âm trở nên lạnh lùng, đây là dấu hiện kiên nhẫn của y đã giảm xuống.
Ta cũng không dám khiêu chiến cực hạn của y, đành phải ủy khuất một chút, đem chăn xốc lên một cái, hướng ra phía ngoài nhìn, chậm rãi chui ra.
“Ta xem nào."
Diệu Nguyệt túm ta qua, giữ chặt hàm của ta.
“Há miệng !"
A……đau…………………
Cũng không chịu nhẹ một chút nữa …..
Ta ngoan ngoãn hé miệng.
Diệu Nguyệt nhìn kỹ một chút, nhíu mi nói:
“Bên trong một cái răng hình như biến thành màu đen, ta xem ngươi lần này bị nghiêm trọng rồi, mời ngự y đến xem đi, nói không chừng còn phải nhổ."
“ A……………"
Ta ôm lấy quai hàm, uể oải nói “Ta còn chưa tới trung niên, còn trẻ như vậy mà răng đã sớm phải nhổ đi sao."
“Đáng lắm, ai kêu ngươi bình thường ăn nhiều đồ ngọt như vậy làm chi, bây giờ răng mới đau đã là kỳ tích."
Diệu Nguyệt nhéo ta một chút.
“Nhưng ta không cần nhổ răng, ta không cần nhổ răng. Hu hu hu ……………"
Ta quay về nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng “Vậy ngươi cứ chịu đau như thế đi."
Hu hu hu……………….
Tục ngữ nói đau răng không phải bệnh, đến lúc đau rồi quả thật chỉ muốn chết.
Muốn chết thiệt mà …
Ta ở trên giường gây sức ép nửa ngày, Diệu Nguyệt lại thờ ơ, còn trào phúng nói “Đừng la nữa, để mấy đứa nhỏ nghe thấy còn mất mặt thêm!"
Ta ôm quai hàm ngồi bật dậy “Diệu Nguyệt, thật lạnh lùng quá đi ! Ngươi căn bản không quan tâm ta ! Ngươi không cần ta ! Ngươi không thương ta !"
Ta dùng sức cắn chăn, dùng sức dùng sức cắn.
“Đừng có đem khí bệnh đau răng rơi trên người ta !"
Diệu Nguyệt giận tái mặt, lạnh lùng quát một tiếng.
Tiếp theo răng lại tiếp tục đau.
Ta dừng lại, rì rì đi qua, ghé vào trên đùi y nức nở.
“Đau quá…………hu hu, đau quá …hu hu …đau…………….."
“Được rồi ! Đau như thế có bằng ta đau lúc sinh không !"
Diệu Nguyệt ngày thường không thích đem việc y sinh sản ra nói, lúc này lại tức giận nói ra, có thể thấy được quả thật đã làm cho y không thể nhịn được nữa.
Ta nhất thời không biết nên nói cái gì, chớp chớp mắt, ngậm miệng lại.
Diệu Nguyệt bỏ tay ta ra, nói “Ta phái người gọi Dương Thanh Y tới rồi, ngươi cũng đừng có kêu gào, đau dài không bằng đau ngắn, nhổ rồi sẽ nhanh khỏi thôi."
Đầu ta run lên, nhưng là vẫn thỏa hiệp.
Diệu Nguyệt đi ra ngoài, ta ở trên giường chờ ngự y đến, một tiếng bước chân nhẹ nhàng
truyền đến.
Quân Khiêm bước vào, đứa trưởng tử này một chút bộ dáng ổn trọng cũng không có, lớn vậy rồi đi đứng vẫn còn phát ra tiếng, đi ra ngoài khéo còn làm cho người ta chê cười.
Nói cũng kỳ quái, Quân Khiêm, Quân Thành hai đứa rõ ràng là song sinh, gưng mặt lại giống nhau như đúc, tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Trước đây còn tưởng là không phải, càng lớn lại càng rõ.
Quân Khiêm tính cách nghịch ngợm gây sự, thích càn quấy, mỗi lần có thể làm cho người khác tức chết lên được, cái miệng nhỏ nhắn hé ra so với mật còn ngọt hơn, nịnh nọt Hoàng huynh, Hoàng tẩu, mẫu hậu ba hoa chích chòe, khiến mấy người kia thương hắn như tâm can máu thịt, chỉ có ta và thân ái phi thần chí thanh tỉnh, hiểu rõ đứa con của mình mà người khác không hiểu biết.
Còn về phần Quân Thành………….
Có đôi khi ta thực hoài nghi có phải ta khi đỡ đẻ đã lầm không ? Ta thấy nó làm con cả cũng không tệ, tuổi còn nhỏ, tính tình là ổn trọng không bình thường. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cân xứng với vẻ lạnh lùng trầm tĩnh như băng, quả thực là Diệu Nguyệt phiên bản số một, ngay cả ta người làm cha này đôi khi ở trước mặt nó cũng không dám nói quá lớn ……
Quân Khiêm đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt ta, cười đến vẻ mặt ngời sáng như mặt trời, má lúm đồng tiền bên miệng càng hiện rõ, trong tay đang cầm một quả đào thực lớn.
“Phụ vương người làm sao vậy? Nghe phụ thân nói hôm nay phụ vương không thoải mái?"
Ta trừng hắn “Biết là phụ vương không thoải mái, ngươi còn cao hứng như vậy làm cái gì ?"
“Ta biết phụ vương không bị cái gì to tát, không phải là đau răng sao?"
Tiểu tử kia cười hì hì nhấc quả đào lên, nói “Đây là Thọ tiên đào Linh tộc tiến cống tới, lại ngọt thơm tươi ngon mọng nước, Hoàng tổ mẫu ban cho chúng ta mỗi người một trái, ta cầm thêm một quả nữa, vốn nghĩ muốn hiếu kính phụ vương, nhưng mà phụ vương lại bị bệnh, lại còn là đau răng, vậy không còn cách gì nữa, số phụ vương không có lộc ăn."
Nói xong còn vô hạn tiếc nuối liếc mắt nhìn ta một cái, sờ sờ quả đào mập mạp.
“Đường Đường hiếu thuận, còn nghĩ tới phụ vương, không hổ là đứa con tốt của phụ vương"
Ta cảm động.
Tiên đào của Linh tộc chỉ sinh trưởng ở vách đá cao nhất trên đỉnh Thiên Sơn cạnh tuyết liên, ở nơi đó được gọi là tuyết đào. Truyền thuyết nói chỉ có chín cành, một cành kết chín quả, một năm chỉ có thể hái được chín chín tám mươi mốt quả, bởi vậy mỗi quả đều có giá trị ngàn vàng.
Kỳ thật tuyết đào tuy rằng hiếm có, nhưng không hiếm lạ đến mức này, phần lớn là do Linh tộc giữ gìn, nên có nhiều như vậy, một năm tiến cống cho Văn quốc ta còn có cúng thất tuần bốn mươi chín quả.
“Phụ vương, quả đào kia ta chưa ăn, hắn đến lấy đi mất, nói là đem cho người."
Quân Thành ở sau lưng bước đi thong thả tiến vào, liếc mắt sang Quân Khiêm một cái, chậm rãi nói.
“Của ta không phải là của ngươi sao ? Chúng ta còn phân biệt làm cái gì ?"
Quân Khiêm nhìn hắn chớp mắt.
Quân Thành cười khẽ, không để ý đến hắn.
“Quả Quả, ngươi sao lại không ăn ?"
Ta ngạc nhiên nói.
Quân Thành thản nhiên nói “Rất ngọt, không thích."
A a a ______
Ta tức giận nha !!!
Tiểu tử này thật sự là sinh trong phúc không biết phúc, lại không thích ăn đồ ngọt…….
Ta hiện tại hoài nghi nghiêm trọng hắn rốt cuộc có phải là con ta không !
Nhị.
Ta đảo tròn mắt, nhìn Quân Khiêm lấy lòng nói “Đường Đường, nếu quả đào này là cho phụ vương, trước hết để lại cho phụ vương đi. Khi Dương ngự y đến đây, xem cho phụ vương xong là tốt rồi, phụ vương giữ lại để mai ăn."
Quân Khiêm không khách khí nói “Phụ vương, phụ thân đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, phải canh chừng phụ vương thật kĩ, cái gì ngọt ngọt không thể cho phụ vương ăn."
“Cái gì!?"
Ta thật sợ hãi, nhất thời muốn khóc, ai oán không thôi, tiếp theo đầu óc liền chuyển, cả giận nói “Tiểu tử thúi, ngươi đã được phụ thân giao đãi, không thể cho ta ăn được, còn cố đem đến trước mặt ta, cố ý có phải hay không!?"
Quân Khiêm hì hì cười, nói “Phụ vương, tiểu nhi là thật lòng muốn đến hiếu thuận, là phụ vương không có lộc ăn. Không có biện pháp, ta nghĩ đi nghĩ lại, không bằng đến khảo nghiệm một chút ý chí của phụ vương, xem quyết tâm từ bỏ đồ ngọt của phụ vương kiên định đến đâu."
Ta tức giận đến nghẹn cổ, giống như xua ruồi bọ đuổi hắn đi “Đi đi đi! Chạy đi nhanh đi. Phụ vương ngươi có cái gì chưa ăn qua, hiếm lạ gì một quả thọ tiên đào của ngươi. Cùng lắm thì sang năm đi Linh tộc, ta lại đem về ! Hừ !"
Quân Thành nhìn Quân Khiêm cầm trong tay quả đào kia, nói “Nếu phụ vương đã không ăn, đưa ta để cho Tình nhi đi."
Đường Đường không cam lòng nói “Hắn không phải đã ăn rồi sao. Hắn là Minh quốc Bắc Đường Vương thế tử, Hoàng bá phụ còn cố ý cho hắn quả to nhất mà."
Quả Quả nói “Ngươi nếu muốn ăn cứ việc nói thẳng."
Đường Đường nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nói “Ta nói cho phụ vương, ngươi mới đưa cho ta. Nếu ta nói là ta muốn ăn, ngươi sẽ cho sao ?"
Quả Quả nói “Không nhất định."
Đường Đường mếu máo, nói thầm “Gặp sắc quên huynh."
Quả Quả hừ một tiếng, nói “Ta phải đi đây. Phụ vương, người thành thật một chút. Ăn vụng đồ ngọt, sớm muộn gì răng cũng sẽ nhổ đi hết, đến lúc đó phụ thân chắc chắn phải đưa người quay về Minh quốc."
A a a! Tiểu tử thúi này dám uy hiếp ta ! Đứa con ta sinh cái kiểu gì thế này ? Muốn chọc ta tức chết sao !?
Đường Đường vô hạn đồng tình nhìn ta, vỗ vỗ bả vai ta nói “Phụ vương, người đứng vững một chút! Tiểu nhi không thể chăm sóc cho người, chỉ có thể an ủi tinh thần một chút."
Ta từ trong hàm răng nghiến ra một chữ “Cút!"
Đường Đường, Quả Quả hai đứa trước sau tiêu sái đi ra, bất quá trải qua một hồi bọn chúng nháo như vậy, răng quả thật cũng không còn đau như lúc trước nữa.
Dương Thanh Y đến đây, sau khi xem qua ta thấy thực may mắn không phải nhổ răng, nhưng quá trình trị liệu vẫn vô cùng thê thảm, ta cũng không nhắc lại.
Miệng ngậm một đống thảo dược ngâm, hương vị kỳ quái muốn chết, lại không được phun ra. Thấy hai má nộn nộn của ta căng lên như ngọc châu tròn tròn sáng loáng, tiểu Quân Đình chạy qua muốn hôn một cái, tiểu tử chết tiệt cư nhiên lúc đi qua mặt nhăn mày nhó nũng nịu yếu ớt nói một câu “Thối!"
Sau đó quay đầu lắc lắc cái mông cùng hai chân ngắn cũn chạy.
Ta hoàn toàn bị đứa con vô lương tâm làm tức giận. Tiểu Đào Đào Quân Đình uổng phí ta cho hắn cái tên ‘duyên dáng yêu kiều’, một lòng dưỡng như nữ nhi, ai ngờ lúc này mới có hai tuổi, lại lộ ra dấu hiệu bất hiếu không ngờ nổi.
Bất quá vẫn là Hạch Hạch nhà ta là tốt nhất, một lúc sau ta vẫn đang mải bị bọn chúng làm cho thương tâm, Quân Hòa vừa mới bốn tuổi thực nhu thuận đi đến bên leo lên đùi ta, nhìn ta phùng má thổi phù phù “Hô – hô – đau đau bay đi! Đau đau không thấy!"
Ta vô cùngcảm động, ôm hắn không chịu buông tay.
Buổi tối nằm trong ổ chăn, ta nhìn Diệu Nguyệt nói “Về sau tuyệt không cho Quân Hòa làm thế tử, để cho hắn là một thiếu gia nhàn tản"
“Vì sao?"
Ta kiên định nói “Như vậy sẽ khiến một đứa nhỏ động lòng người như vậy uất ức, cứ ở trong triều đình cùng quý nhân như vậy rất không tốt !"
Diệu Nguyệt dừng một chút, nói “Người ta nói ba tuổi nhìn tám mươi. Hòa nhi tính tình có chút giống phụ thân ta, không nhập triều đình cũng tốt."
Ta lại cắn răng nói “Ta quyết định. Về sau danh hiệu Tĩnh Vương gia phiền toái này sẽ để lại cho Đường Đường, làm cho hắn bị cái vị trí này trói chân chặt chẽ, sẽ không có ý nghĩ xấu đi. Ha hả……….."
“Vậy còn Quả Quả?"
“Hắn ?"
Ta chần chừ một chút “Khó mà nói được, ta cũng không dám quyết định cho hắn."
Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhéo ta nói “Ngươi cái người phụ thân này. Đình nhi thì thế nào ?"
“Tiểu Đào Đào ……….."
Ta cười ha hả “Hắn là bảo bối ‘nữ nhi’ của ta, đương nhiên là phải ‘đó’ a —-“
Ta đem chữ ‘đó’ nhấn thật dài, ở trong ảo tưởng thỏa mãn một chút cảm giác được làm nhạc phụ.
“Vẫn là muốn có nữ nhi."
Diệu Nguyệt trong thanh âm có chút tiếc nuối.
Ta trở mình qua ôm lấy y, cọ cọ nói “Quên đi, có lẽ chúng ta trúng mục tiêu là vô nữ, đem tiểu gia hỏa Đào Đào kia làm nữ nhi dưỡng cũng được, ai kêu hắn lúc một tuổi bắt trúng son làm gì, yếu ớt yêu kiều, so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn."
“Còn không phải do ngươi từ nhỏ lấy xiêm y của nữ cho hắn mặc, đem hắn như khuê nữ mà nuôi dạy sao !"
Diệu Nguyệt trừng mắt liếc ta một cái.
Ta vội vã rầm rì “Răng đau ……….răng đau."
“Răng đau ngươi còn sờ làm cái gì !"
Diệu Nguyệt tức giận túm chặt lấy tay ta, ôi này đau mà !!!
Ta ánh mắt ướt đẫm nhìn y, khóc lóc kể lể nói “oa oa oa………….ngươi không thương ta, còn làm cho ta đau càng thêm đau."
Diệu Nguyệt nhìn ta trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói “Ta đây sẽ yêu thương ngươi đi."
Ta dừng một chút, cười gượng nói “Ta hiện tại tốt xấu gì cũng tính là người bệnh………….."
“Hừ! Răng đau cũng coi là bệnh ? Lại nói, ngươi như vậy cũng không thành người bệnh được."
Diệu Nguyệt tay bắt đầu lần đi xuống, ở trong ổ chăn giật giật.
Ta nghĩ nghĩ, nói “Ta ở mặt dưới cũng đúng, nhưng ngươi lại tính nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lần sau phải bù mười lần cho ta."
Diệu Nguyệt giận, buông ra nói “Quên đi! Cũng không biết ai thời điểm ta đau đến nỗi muốn chết, chết sống gì nói mình từ nay về sau ngoan ngoãn ở dưới ! Thì ra đều là xảo ngôn !"
Nói xong liền quay người lại, quay lưng không thèm để ý đến ta.
Ta nghiêm mặt một chút cọ cọ “Diệu Nguyệt, đừng như vậy với ta mà. Ta sai rồi, không cần mười lần, chín lần là được rồi…….nếu không thì tám lần……..bảy lần cũng có thể……….hu hu hu, ta đã biết, năm lần, năm lần là được rồi……. Được được, ba lần được không? Ngươi có biết ta nơi đó không bằng ngươi, mỗi lần đều phải nằm vàingày, cũng không dám ăn cái gì…………….hu hu hu, người ta vốn bị đau răng, họ Dương kia nói ta hư hỏa rất vượng, phải cẩn thận, ngươi cùng người ta ôn tồn một chút thôi……"
“Ngươi hư hỏa còn vượng?"
Diệu Nguyệt cắn răng nói “Hôm qua không biết là ai gây sức ép ta đến nửa đêm. Ta xem ngươi là ‘dụng công’ quá độ, ngươi hôm nay đau răng thì đáng đời lắm."
“Hu hu hu, đều là ta không tốt, ta nhận sai…………"
Ta nghĩ, dù sao hiện tại răng vô cùng đau, không bằng lấy độc trị độc, làm cho chỗ khác đau tê rần, không chừng sẽ không còn khổ sở như vậy nữa.
Dù sao Diệu Nguyệt ở phương diện này mấy năm nay cũng tiến bộ rất lớn, tuy rằng ở phía trên ta vẫn không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng ta ở phía dưới cũng có được lạc thú, không bằng đêm này để cho Diệu Nguyệt cao hứng, nói không chừng ngày mai còn giải lệnh cấm đồ ngọt này cho ta ……….
“ Diệu Nguyệt, nhanh lên đến làm đi, nhanh lên nhanh lên thôi……………"
Răng nanh lại bắt đầu co rút đau đớn, làm cho ta có chút không kiên nhẫn, hai tay ở trong ổ chăn trêu chọc y.
“Ngươi nếu không muốn, thì ta lên trên …"
Diệu Nguyệt nghiêng người, đem ta đặt ở dưới thân “Muốn sao!"
Ta lập tức sờ cái tủ nhỏ ở đầu giường, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, chủ động nói “Mau tới !"
Lại không quên dặn dò “Đừng quên ba lượt nha."
“Ngươi đó."
Diệu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.
Ta mỗi lần ở mặt dưới, tổng phải đòi lại đến mấy lần, Diệu Nguyệt đã bị ta xảo trá thành thói quen.
Kỳ thực y đối vấn đề nằm dưới cũng không để ý, ý niệm nghĩ muốn ở mặt trên cũng chỉ là ngẫu nhiên mới có. Ta nghĩ đến y sinh cục cưng rất vất vả, mặc dù có dược phòng ngừa thụ thai kia, tiểu Hạch Hạch cũng là ngoài ý muốn sinh ra, cho nên ta đối với dược kia cũng không hoàn toàn yên tâm. Nếu không Tiểu Đào Đào quả thật là chúng ta muốn mới sinh, ta chỉ sợ từ nay về sau cũng không dám ở trên. Mà Diệu Nguyệt công phủ ở mặt trên từ sau khi sinh Hạch Hạch đã luyện tốt, bởi vậy một thời gian dài ta không có thượng y mà để y thượng ta.
Diệu Nguyệt cúi đầu hôn ta, sau đó nhịn không được nhíu mày.
Ta có chút mất hứng “Ta phải ngậm rượu, họ Dương kia kê dược rất đắng, ta ngậm cả ngày, cơm cũng chưa ăn, hôi cũng không có biện pháp."
“Răng không nhổ là tốt rồi, ngươi còn ngại khổ !"
Ta nhíu mi, thống khổ nói “Chỉ là ta nghĩ ngươi hôn ta, rất là khó."
Không phải ta nói, đều là lão phu lão thê, Diệu Nguyệt như vậy da mặt vẫn còn mỏng sao ? Chỉ có ngẫu nhiên ở trên mới chủ động hôn nhẹ ta, bình thường đều là ta thượng vội vàng.
“Tốt lắm, ta hôn."
Diệu Nguyệt khẽ cúi đầu hôn hai gò má của ta.
Ta không hờn giận “Ngươi hồ lộng ai ? Không thể ghét bỏ ta như vậy! "
Sau đó lại nheo mắt bĩu môi, ôm lấy cổ Diệu Nguyệt.
Diệu Nguyệt dường như có chút hối hận, thế nhưng lại vẫn do dự.
Do dự !?
Ta biết họ Dương kia khai dược cho ta đắng, chút hôi, chút khó chịu, bất quá không phải có câu nói rất đúng sao: ‘Phu không chê thê xấu, thê không chê phu hôi thối!
Diệu Nguyệt ngươi sao lại có thể ghét bỏ ta ???
Ta cố thu hút, cố chấp ôm y, than thở nói:
“Diệu Nguyệt, mau mau hôn , răng rất đau ………..Mau mau hôn ……………"
Diệu Nguyệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, vô pháp chịu được mùi kia, nhưng rốt cục cũng cúi đầu hônxuống.
Hô…………..vẫn là ái phi nhà ta hương vị tốt……….
Có được y chủ động như vậy, ngẫu nhiên ở dưới một lần cũng không tệ.
Hai chúng ta dục hỏa bốc lên, thật vất vả mới thở dốc buông ra, đôi môi còn vương một tia ngân tuyến, *** mỹ phiến tình thật sự.
Diệu Nguyệt lúc này cũng không chê ta hôi nữa, liệt hỏa đã bốc lên rồi, ta xem y cũng đã thống khoái đến quên hết.
Ta đẩy bình sứ ra, xoay người ghé vào trên giường, cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ đang nhếch lên, mông nâng lên thúc giục:
“Diệu Nguyệt, nhanh lên!"
Diệu Nguyệt vỗ vỗ hai bờ mông của ta, một bên thượng dược một bên nói thầm:
“Ngươi hôm nay sao lại gấp như vậy……….."
Ta nóng lòng thôi !
Vừa rồi hôn nồng nhiệt, răng đau đã tốt hơn nhiều, chỉ là trên người lại khó chịu, y nếu không làm, ta sợ nhịn không được lại ở trên áp chế y, đến lúc đó ta lại không giữ lời, sẽ thật mất mặt ta.
Thể chất của ta cùng Diệu Nguyệt không giống nhau, cái chỗ kia dùng để làm loại sự tình này cũng thật không dễ dàng, bởi vì trời sinh không phải dùng để hoan ái, mỗi lần đều phải làm đủ loại chuẩn bị. Lại nói, mỹ nhân Nhị ca thật đúng là nghĩa khí, làm Hoàng đế lâu như vậy, lại còn kiêm thêm chức thiên hạ đệ nhất dược sư, hằng năm đều đưa tới khuê phòng bí bảo này nọ cho ta,
Chất lỏng hơi lạnh chen vào hậu huyệt, dần dần tê dại đi, huyệt khẩu nho nhỏ cũng chậm rãi mở ra.
Diệu Nguyệt có thể vào được ba đầu ngón tay, ta níu lấy người y, đem hai chân vòng trên lưng y, hạ thân kiên quyết cọ cọ.
“Được, có thể rồi."
Diệu Nguyệt ôm lấy thắt lưng của ta, nhẹ nhàng thở một hơi, hơi động thân một chút, chậm rãi tiến vào.
“A………"
Ta thở ra một hơi, tay ôm lấy y, răng vẫn còn ẩn ẩn đau, liền thúc giục “Mau…….A.."
Nói còn chưa xong, Diệu Nguyệt đã lập tức tiến vào.
Ai !
Ta đau đến tê liệt.
Đã lâu không ở dưới, hậu huyệt thật nhỏ chặt, lập tức có chút không thích ứng được.
Diệu Nguyệt cười khẽ:
“Đáng lắm ! Ai kêu ngươi luôn đòi như vậy."
Ta chính là hay đòi như vậy sao ?
Ta không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của Diệu Nguyệt, cho nên cho dù ở dưới, ta cũng kiên trì phải đối diện với cơ thể y. Lại nói, ta nếu không đòi y thì đòi ai đây ?
Tác giả :
Thập Thế