Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 17

Từ trên thành lâu xuống, lời của Thác Bạt Chân cứ hiện lên trong đầu Đông Phương Hạo Diệp, làm lòng hắn có chút mơ hồ.

Lần này Minh quốc nội loạn đối với Văn quốc quả thật là một cơ hội tốt, cho dù không thể chiếm lĩnh Minh quốc, nhưng ta lại dễ dàng có thể chiếm lợi từ biên cảnh và triều đình.

Vì Văn quốc, đề nghị của Thác Bạt Chân là một mê hoặc rất lớn. Liên minh với Tây Quyết để nuốt chửng Minh quốc, dường như là một điều không thể.

Dù cho Minh quốc sẽ không dễ dàng để người khác chiếm lấy, toàn quân và dân sẽ phản kháng, nhưng cũng chỉ có châu quận, mười một huyện ở phía nam Yến Giang, tây nam Linh Châu, ba mươi hai huyện ở phía tây bắc. Minh quốc nhất định tổn thất rất nhiều, thực lực sẽ suy yếu, sợ rằng kiếp nạn hai mươi năm trước sẽ tái diễn.

Nhưng, Đông Phương Hạo Diệp làm sao có thể đặt Bắc Đường Diệu Nguyệt vào hoàn cảnh đó ? Bắc Đường Diệu Nguyệt ở Minh quốc có địa vị cao, mặc dù đã được gả cho hắn, nhưng sẽ không bỏ mặc mọi chuyện ở Minh quốc.

Đông Phương Hạo Diệp sao có thể nhẫm tâm thành kẻ địch với Bắc Đường Diệu Nguyệt. Thác Bạt Chân kia thật lợi hại.

Đề nghị này của hắn, như một con dao hai lưỡi, một đường chém vào lòng trung thành, một nhát cắt vào tình cảm, không ngừng dày vò Đông Phương Hạo Diệp.

Nếu như không có Bắc Đường Diệu Nguyệt, e rằng hắn đã chấp nhận rồi.

Thế nhưng nghĩ tới Bắc Đường Diệu Nguyệt ở Xa Kinh ra sức chống đỡ, tận tâm tận lực vì Minh quốc, toàn tâm toàn ý với con dân, tiểu vương gia sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Đông Phương Hạo Diệp lần đầu tiên đối mặt với hoàn cảnh khó nghĩ như vậy.

Mấy ngày này, tiểu vương gia ngủ không ngon giấc, sáng sớm thức dậy thì hai mắt đã đen thui như gấu trúc, làm người khác nhìn thấy phải giật mình.

“Giường cứng quá, ngủ không được ngon" Tiểu vương gia chỉ chỉ cái giường rồi chỉ vào gian phòng kêu lên “Trong phòng lạnh quá, cũng không ngủ yên được" Hai thiếu niên Tây Quyết nơm nớp lo sợ khi thấy tiểu vương gia tức giận, không hiểu vì sao đã ở đây nhiều ngày rồi đến bây giờ mới tức giận.

Một người thiếu niên nảy ra chủ ý, bỗng nhiên có một chút ngượng ngùng và sợ sệt, nhỏ giọng nói “Vương gia ….. tối nay chúng ta có cần làm cho giường ấm lên không ?"

“Cái gì ?" Lần này đến lượt Đông Phương Hạo Diệp bị dọa nhảy dựng, trừng to mắt mắng “Bản vương có nói vậy sao ? Lỗ tai nào của ngươi nghe bản vương nói như vậy ?" Hai người thiếu niên sợ hãi rụt người lại, không biết nên làm gì nữa.

Hỗn trướng ! Tây Quyết các người đều là những con sói mưu mô xảo quyệt, ta lại không bằng các ngươi sao ? Đông Phương Hạo Diệp bừng bừng lửa giận, cứ thế mà trút hết lên toàn bộ đám người theo hầu.

Ai bảo bọn họ đều do tên Thác Bạt Chân khốn kiếp kia phái tới.

Nếu không phải tại tên hỗn đản đó, hắn sao phải xa cách với ái phi của hắn, lại còn bị bắt tới đây ? Nếu như không phải tên hỗn đản đó, hắn sao lại rơi vào tình cảnh bất trung bất nghĩa, không thể lưỡng toàn ái tình với quốc gia ? Hỗn đản ! Làm hắn tức chết mà !

“Tĩnh vương gia ! Làm sao vậy ?" Thác Bạt Chân thong thả bước vào, nhìn đống hỗn độn trong phòng với hai thiếu niên đang hoảng hốt, kinh ngạc nói “Vương gia đang bất mãn sao ?" Đông Phương Hạo Diệp không thèn để ý tới hắn.

Thác Bạt Chân cười nói “Là do tại hạ thất trách, vốn nghĩ tặng hai mỹ nhân cho Tĩnh vương gia, ai ngờ lại không hợp ý người. Mấy ngày trước thấy thân thể vương gia bình phục tưởng rằng đã hợp ý, đâu biết hôm nay lại xảy ra chuyện này, là tại hạ …"

“Miễn đi ! miễn đi !" Đông Phương Hạo Diệp tức giận khoát tay nói “Mỹ nhân của Tây Quyết các ngươi, ta không có phúc hưởng"

“Hả ?" Thác Bạt Chân nhìn hắn một lúc, chậm rãi nói “Vương gia thấy mỹ nhân Tây Quyết chướng mắt sao ?"

“Vậy cũng không đúng, bản vương chỉ để ý người Hán thôi"

Nói thẳng ra, là chỉ yêu một mình ái phi nhà hắn mà thôi.

“Thì ra là thế" Thác Bạt Chân bừng tỉnh, cười nói “Như vậy thì dễ rồi. Gần đây trong Linh Châu thành, Câu Lan viện mỗi năm đều tổ chức cuộc thi Hoa khôi, nếu vương gia có hứng thú, buổi tối tại hạ sẽ cùng vương gia đi một chuyến"

Đông Phương Hạo Diệp nghe vậy, trong lòng dao động.

Nhớ tới kí ức không tốt ngày trước ở Vọng Xuân lâu, có điều Câu Lan viện ở trong Linh Châu thành, không biết so với Đông Môn làm ăn ra sao nhỉ ?

Thác Bạt Chân thấy ánh mắt hắn xoay chuyển, thì đã biết lòng hắn dao động, nhiệt tình nói tiếp “Tối hôm nay vui vẻ như vậy, hơn nữa vương gia đã hồi phục, chưa biết chuyện gì trong thành, chi bằng cùng đi với tại hạ một chuyến"

“Được thôi" Đông Phương Hạo Diệp suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Đã nhiều ngày hắn bị giam lỏng ở đây, quá lắm cũng chỉ lên được thành lâu, thật sự cũng muốn được ngắm quang cảnh của Linh Châu.

Hơn nữa không có người nam nhân nào lại không thích đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt đó.

Linh Châu hiện tại đang cùng quân triều đình giằng co, nhưng bách tích trong thành vẫn không chịu ảnh hưởng gì.

Linh Châu giàu có, đông đúc, từ trước đã có thể tự ung tự cấp, bách tính cơm no áo ấm, trong thành vẫn náo nhiệt như ngày nào.

Đông Phương Hạo Diệp và Thác Bạt Chân khí thế hừng hực tới Câu Lan viện lớn nhất Thưởng Hồng quán, hội thi Hoa khôi được cử hành tại nơi này.

Vì dự thi đều là kĩ nữ, điều quan trọng không phải là thời gian xuất hiện, những người thuộc Thưởng Hồng quán, đều có những cái giá rất cao.

Hai người ngồi trong một căn phòng trang nhã ở lầu hai, Thác Bạt Chân ân cần giới thiệu, những ai ở Câu Lan viện dự thi, quy tắc dự thi ra sao, nhà nào có triển vọng nhất.

Đông Phương Hạo Diệp đầy ý cười qua loa đáp lời, ánh mắt thì nhìn những mỹ nhân dùng khăn lụa che mặt nhảy múa.

Bỗng nhiên cảm giác có một ánh nhìn, thoáng nhìn vị vóc dáng cao, mỹ nhân dáng người yểu điệu dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.

Đông Phương Hạo Diệp ngây cả người, nhìn đôi con ngươi đen ánh lên lấp lánh, ánh mắt chuyển động đầy phong tình quyến rũ, chưa phát giác ra ánh nhìn quen mắt.

Nhìn đôi mắt đó một chút, bỗng nhiên chợt nhớ đưa ánh mắt nhìn lại.

“Vương gia thích Thái Tinh cô nương ở Xuân Nguyệt lâu sao ?" Thác Bạt Chân thấy cả đêm ánh mắt hắn cứ mãi nhìn mỹ nhân kia, nhìn thấy được ý của hắn, nên cười hỏi.

Đông Phương Hạo Diệp ho nhẹ một tiếng nói “Bản vương chỉ nghĩ, nàng ấy có khả năng thắng mà thôi"

“Phải. Nàng Thái Tinh ấy, cầm kỳ thi họa đều biết, nghe nói ngày thường cũng tuyệt đẹp, thực sự khả năng giành ngôi vị hoa khôi là rất lớn"

Đông Phương Hạo Diệp lộ ra vẻ hướng tới, nhưng lại cố tình liếc qua Thác Bạt Chân, giả trang thành một người nghiêm trang.

Thác Bạt Chân này tâm cơ thâm trầm, giỏi về nghe lời đoán sắc mặt, lúc này thấy tiểu vương gia gấp gáp như vậy, lập tức hiểu rõ tâm tư của hắn, âm thầm gọi thị vệ bên mình, sai bọn họ xuống dưới chuẩn bị.

Buổi tối tiểu vương gia trở về phòng ngủ, ngoài ý muốn thấy trong phòng có người lạ đang đợi, mỹ nhân xấu hổ che mặt.

“Thiếp là Thái Tinh, xin thỉnh an vương gia"

Mỹ nhân đứng dậy chào, thật sự là đẹp đến mức hoa cũng phải khép nhường.

“Tiểu Tinh, Tinh mỹ nhân, cho bản vương gia ôm một cái nào …" Đông Phương Hạo Diệp vội đi tới, phù hợp với tiêu chuẩn của một vương gia háo sắc.

“Ai da, vương gia, người đáng ghét quá đi …"

“Để bản vương sờ một chút"

“Vương gia, đừng mà, đừng …" Ở trong phòng một màn liếc mắt đưa tình, vệ binh đứng canh bên ngoài cũng đỏ mặt lên, thầm nghĩ cái tên Văn quốc vương gia này thiệt đúng là háo sắc, đối với một mỹ nhân như vậy mà vào thẳng cả vấn đề, thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, mấy người trong chốc lát đã mất đi ý thức.

Đông Phương Hạo Diệp đang cùng Thái Tinh làm loạn trên giường, bỗng nhiên một khí tức nhè nhẹ bay vào phòng.

Đông Phương Hạo Diệp cảm nhận được, nhẹ nhàng vén góc màn lên, cả người ngây ra.

“Ngươi dừng lại được chưa ? Có đệ đệ của bản vương còn chưa đủ, lại muốn thêm một người nữa sao ?"

“Bắc … Bắc … Bắc …" Đông Phương Hạo Diệp nói không nên lời.

Tuy rằng biết Tinh mỹ nhân là người trà trộn vào, tất nhiên sẽ có một thế lực mạnh tiếp ứng. Nhưng người này … người này ….khiến hắn không chuẩn bị tốt tâm lý.

Tinh mỹ nhân hơi u oán nói “Đại ca, ngươi vào sớm quá vậy"

Bắc Đường Diệu Nhật phất tay, chăn bị thổi tung, hai người phía dưới lộ ra y phục không chỉnh tề.

Hắn nhíu mày, thản nhiên nói “Các ngươi còn muốn làm giả thành thật sao ?"

“Bắc … à … không …đại ca"

Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức chạy qua kéo kéo ống tay áo của hắn, kích động hỏi “Huynh sao lại ở đây ? Diệu Nguyệt bây giờ thế nào ? Có bị thương không ? Thân thể có sao không ? Bảo bối có khỏe không ? Có lo lắng gì hay không ?" Tiểu vương gia một lúc đem những vấn đề bấy lâu nay ra hỏi hết, cú tuôn ra như không thể thu lại, sau khi nói xong, lòng càng thêm lo lắng “Diệu Nguyệt thế nào rồi ? Lê hoa châm xối xả như mưa, Tiểu Đông có bảo vệ y chu toàn hay không ? Bắc Đường đại ca, nói cho ta biết nhanh lên ! Nhanh, nói cho ta biết !"

“Ngươi một lúc hỏi nhiều như vậy, ngươi bảo đại ca làm sao trả lời hết cho ngươi"

Ngôn Tử Tinh kéo kéo hắn.

Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên nhớ tới cái gì đó, có chút đơ người quay đầu, chỉ vào Ngôn Tử Tinh run giọng nói “Ngươi …ngươi….vừa gọi hắn là đại ….đại ca ?"

Ngôn Tử Tinh xuống giường, đứng bên cạnh Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn cười nói “Chúng ta không giống huynh đệ sao ?"

Giống ! Rất giống ! Nhất là ánh mắt, quả thật rất giống !

“Không nghĩ tới phụ thân lại có thể .." Đông Phương Hạo Diệp lầm bầm nói, đầu có chút hoang mang.

Khó trách hắn thấy Ngôn Tử Tinh nhìn quen mắt, thì ra là đệ đệ của Diệu Nguyệt … Nhìn kỹ thì Ngôn Tử Tinh giống Bắc Đường Diệu Nhật, một vài phần giống Ngôn Phi Ly, cho nên hai người đứng cùng nhau thì có thể biết được hai người có quan hệ huyết thống.

Chỉ là hay tỉ đệ Bắc Đường Diệu Thần và Bắc Đường Diệu Nguyệt có phần giống Bắc Đường Ngạo, Ngôn Tử Tinh thì không giống bao nhiêu, nên tiểu vương gia lúc đầu không phát hiện được.

“Ngươi lầm bầm cái gì đó ? Hoàn hồn được chưa ?"

Ngôn Tử Tinh không khách sao nhảy xuống đất, túm mặt Đông Phương Hạo Diệp kéo kéo.

“Này, đừng có sờ bậy !" Đông Phương Hạo Diệp đẩy tay hắn ra, ảo não nói “Dám lừa ta lâu như vậy, thật quá đáng ! Vậy mà ta đã xem ngươi là bằng hữu"

“Ta lừa ngươi cái gì ? Ngươi có hỏi ta đâu !"

Ngôn Tử Tinh xem thường, hùng hồn nói “Ngươi nói ngươi tên Phương Hạo, không phải là gạt ta sao ? Ta chẳng qua chỉ là giấu ngươi một số chuyện thôi"

“Vậy ngươi sao không đi tìm Diệu Nguyệt ? Y tốt xấu gì cũng là ca ca của ngươi, không phải sao ? Giấu thân phận để gặp ta, chắc là không có ý tốt" Tiểu vương gia căm giận nói.

Bắc Đường Diệu Nhật nhàn nhạt nói “Đệ ấy không biết"

“Hả ?"

“Đệ ấy và Diệu Thần không biết là còn một đệ đệ tên Tinh nhi này, chuyện của Tinh nhi chỉ có mình ta biết"

Đông Phương Hạo Diệp cảm giác cằm mình như sắp rớt ra.

Hắn cứng họng nhìn hai huynh đệ trước mặt, nhưng đáy lòng lại bội phục hai vị phụ thân đại nhân.

Chuyện này … mà cũng có thể giấu !

Thảo nào lúc trước, khi hắn lén lên núi tìm hai vị phụ thân xin cầu thân, Bắc Đường Ngạo chê hắn còn quá nhỏ. Bởi vì hắn và tiểu nhi tử của ông ấy kém nhau có vài tuổi …

Nhưng bây giờ nên đặt chuyện nhà của Bắc Đường qua một bên, lúc này chính sự quan trọng hơn.

“Bắc Đường đại ca, vấn đề vừa rồi của đệ huynh vẫn chưa trả lời, Diệu Nguyệt thế nào rồi ? Các người làm sao trà trộn được vào Linh Châu ?" Bắc Đường Diệu Nhật trầm ngâm trong chốc lát, rồi từ từ giải thích cho hắn.

Thì ra ở Linh Châu đã sớm được Bắc Đường Diệu Nhật an bài nhiều mật thám, việc trà trộn vào trở nên đơn giản.

Hội thi Hoa khôi ở Câu Lan viện đêm nay thuộc kinh doanh của Bắc môn, Bắc Đường Diệu Nhật nắm được tin tức, biết tiểu vương gia và Thác Bạt Chân muốn xem náo nhiệt, nên đã để Ngôn Tử Tinh nam cải nữ trang, thay thế Thái Tinh thật lên biểu diễn.

Khi tham gia hội thi tất cả đều phải được kiểm tra. Bao gồm thân thể và tư cách, khi kiểm tra là Thái Tinh thật, cũng may Ngôn Tử Tinh cũng không cao lắm, ngoại trừ tú bà, thì chưa ai gặp qua Ngôn Tử Tinh, nên cải trang thay thế rất dễ.

Bắc Đường Diệu Nhật cho rằng Ngôn Tử Tinh muốn làm cho tiểu vương gia chú ý rất khó, ai ngờ chỉ qua một lúc mà Hạo Diệp đã mắc câu.

Bắc Đường Diệu Nhật vì vậy mà tức giận trong lòng, hận hắn háo sắc nhanh chóng quẳng Diệu Nguyệt ra nơi khác.

Nhưng sau đó biết tiểu vương gia đã nhận ra Ngôn Tử Tinh ngay từ đầu, tất cả chỉ là tương kế tựu kế, lúc đó mới hết giận.

“Mọi chuyện là như vậy. Thời gian không còn nhiều, đệ chuẩn bị đi rồi theo ta" Bắc Đường Diệu Nhật nhàn nhạt nói.

Đông Phương Hạo Diệp do dự một chút, lắc đầu nói “Không được, đệ không thể đi"

Linh hồn hắn không bao giờ phản bội Diệu Nguyệt, nhưng lòng hắn cũng phải vì quốc gia mà suy nghĩ.

Ở đây, hắn thật sự có nhiều chuyện cần phải làm.

Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn chốc lát, đột nhiên nói “Ti Giản là Thác Bạt Chân phải không ?" cặp con ngươi đen như có sức mạnh, nhìn thẳng vào Đông Phương Hạo Diệp.

Ngôn Tử Tinh hơi chấn động.

Đông Phương Hạo Diệp không trả lời

Bắc Đường Diệu Nhật lãnh đạm nói “Ta đoán, Thác Bạt Chân còn có dã tâm hơn nữa. Hắn ra điều kiện gì, mà khiến cho tiểu vương gia phải do dự."

Ánh mắt Bắc Đường Diệu Nhật như xuyên thấu linh hồn hắn, dưới ánh mắt đó, Đông Phương Hạo Diệp có cảm giác mình không thể dấu được chuyện gì.

“Hắn ra điều kiện, đệ thừa nhận đệ có do dự, nhưng bây giờ, đệ không thể nói cho huynh được"

Đông Phương Hạo Diệp cắn răng, ánh mắt quật cường.

Hắn không muốn khuất phục dưới áp lực của Bắc Đường Diệu Nhật, cũng sẽ không để … mình bị y dìm xuống. Vì trong lòng Diệu Nguyệt, hắn vẫn không thể vượt qua một bức tường cao.

Một … bức tường mạnh mẽ.

Bắc Đường Diệu Nhật nói “Tĩnh vương gia dường như đã có quyết định riêng"

Đông Phương Hạo Diệp không trả lời.

Đây không phải là vấn đề mà hắn cũng không thể trả lời được.

Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nhật cứ im lặng mà tranh nhau, bầu không khí khiến Ngôn Tử Tinh bất an, sau một lúc lâu, Tử Tinh phá vỡ không gian im lặng, nói “Hạo Diệp, huynh ở đây cũng không phải là cách, ở đây rất nguy hiểm. Hơn nữa huynh cũng không lo lắng ….cho tam ca sao ?"

Lòng Đông Phương Hạo Diệp thắt lại.

Bắc Đường Diệu Nhật nói “Hạo Diệp, đệ không muốn đi cũng không sao, thế nhưng tối nay đệ phải theo ta đi gặp một người"

Nói xong liền vỗ tay, một thân ảnh yểu điệy mặc hắc y xuất hiện.

“Thái Tinh, ngươi và tứ thiếu gia ở lại đây hỗ trợ, bản vương và Tĩnh vương gia sáng mai sẽ trở về"

Bắc Đường Diệu Nhật nói xong, cũng không quan tâm Đông Phương Hạo Diệp có đồng ý không đã túm hắn theo cùng.

Bắc Đường Diệu Nhật công phu cao, Đông Phương Hạo Diệp từ lâu đã biết.

Thế nhưng biết là một chuyện, mà bị huynh ấy túm ra khỏi phủ như một đứa trẻ tới chân tường thành vẫn làm cho hắn phiền muộn không nói nên lời.

“À ….Bắc Đường đại ca, huynh muốn đưa đệ đi đâu ? Không phải là sẽ ra khỏi thành đó chứ ?" Đông Phương Hạo Diệp nhìn tường thành tối đen, không hiểu được.

“Không sai, là ra khỏi thành" Bắc Đường Diệu Nhật nói xong liền quẳng hắn ra ngoài.

Đông Phương Hạo Diệp sợ hãi, vội vàng vận công nhưng nội lực không đủ, lên được phân nửa thì ngã xuống.

Lúc cảm thấy sức lực cạn kiệt, một nội lực điều tiết chậm rãi được đưa vào, giúp hắn nhảy lên cao, chớp mắt đã ra khỏi thành.

Ra bên ngoài, một ám vệ dắt hai con ngựa ở trong bóng tối bước đến.

“Lên ngựa"

Bắc Đường Diệu Nhật cũng không nói nhiều, sải bước lên lưng ngựa, thúc ngựa rời khỏi.

Đông Phương Hạo Diệp không thể làm gì khác ngoài việc thúc ngựa đuổi theo.

Bọn họ phi ngựa hơn mười dặm đường tới nơi quân Minh quốc đóng doanh trại.

Bắc Đường Diệu Nhật và Đông Phương Hạo Diệp tới một doanh trướng ít người để mắt tới, nói “Ngươi vào đi, một lát sau về Linh Châu thành"

Nói xong liếc mắt nhìn doanh trướng rồi xoay người đi.

Đông Phương Hạo Diệp không hiểu, vốn tưởng rằng huynh ấy đưa mình đến gặp tướng lĩnh Minh quân, ai ngờ cứ vậy mà bỏ hắn lại, ở trong lều là ai ? Tim Đông Phương Hạo Diệp nhảy lên, kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, vén rèm lên chậm rãi bước vào.

Trong trướng mờ mờ tối, bức bình phong dựng giữa phòng, thoang thoảng mùi cháo đậu.

Một người đang đi tới, tiếng nói khàn khàn vừa lên tiếng “Vương …" thì đã bị Đông Phương Hạo Diệp chặn lại.

Người này chính là tâm phúc bên cạnh hắn – Tiểu Đông.

Đông Phương Hạo Diệp vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng bước ra sau bình phòng.

Dưới ánh đèn mờ mờ, người kia chỉ mặc chiếc áo đơn bạc, bên ngoài khoác chiếc áo lông công màu đen, sắc mặt mệt mỏi tựa bên cạnh bàn, hai mắt khẽ nhắm, tay đỡ lấy má, một tay đặt trên bụng, dường như đã đợi lâu rồi, trong lúc mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy trái tim mình thắt lại, sóng mũi cay cay, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt y, cẩn thận nắm lấy tay y, vuốt ve gương mặt y.

Bắc Đường Diệu Nguyệt khẽ động, mở hai mắt “Hạo Diệp …"

“Đừng động đậy ! Để ta nhìn ngươi một lát"

Đông Phương Hạo Diệp đè y lại, ngẩng đầu nhìn thật kĩ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút gầy, sắc mặt tái nhợt, da thịt cũng mất đi vài phần mĩ miều, có vẻ ảm đạm và tiều tụy, thấy vậy trong lòng Đông Phương Hạo Diệp đau nhói.

Nhưng so với lúc trước có cảm giác người này lớn hơn rất nhiều.

Ôm lấy thắt lưng y, nắm chặt lấy bàn tay hơi ốm đi, chôn mặt vào hõm vai y.

“Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt …" Hắn cúi đầu khẽ gọi, áp nhẹ tại vào bụng Bắc Đường Diệu Nguyệt, kinh ngạc phát hiện so với tháng trước lớn hơn rất nhiều, tròn tròn nặng nề, như một quả bí lớn vậy.

“Vì sao không lên giường nghỉ ngơi ?"

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhàn nhạt cười “Đại ca đêm nay sẽ tớ đón ngươi mà"

Vành mắt Đông Phương Hạo Diệp đỏ lên, đưa tay đỡ y lên giường, ảo não nói “Vậy ngươi cũng không nên cố sức chống đỡ như vậy ! Lỡ như đêm nay đại ca hành động thất bại thì sao ? Lẽ nào ngươi muốn chờ cả đêm ?" Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng hơn, hắn cắn răng quát khẽ “Ngươi lẽ ra không nên đến đây ! Ngươi … ngươi … thân thể của ngươi như vậy … mà nơi này là nơi nào chứ ! Đường xá thì xa xôi ! Ngươi … ngươi …"

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày nói “Được rồi, ta còn đang muốn giáo huấn ngươi, ngươi còn mắng ngược lại ta"

Đông Phương Hạo Diệp khẽ cắn môi luống cuống tay chân giúp y sửa sang lại, kéo chăn dắp lên người y, lại nhịn không được mà sờ bụng y.

“Bảo bối có khỏe không ? Ta thấy khí sắc ngươi không tốt, thân thể không sao đó chứ ? Ngày đó có bị thương không ? Có bị động thai không ? Ngươi tại sao lại từ Xa Kinh chạy đến đây ? Ở đây nguy hiểm thế nào … "

Bắc Đường Diệu Nguyệt nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói “Ngươi trở về thì ta an tâm rồi. Cùng hai tiểu tử trong bụng chờ được ngươi, chúng ta quay về Xa Kinh thì không sao nữa rồi"

Đông Phương Hạo Diệp cảm động, nhưng do dự không biết có nên đem quyết định của mình nói cho y biết không.

Diệu Nguyệt vẫn không biết bây giờ hắn phải ở lại Linh Châu, nếu biết thì có quay về Xa Kinh trước không ? Gì ? Khoan đã ! Y vừa nói cái gì ? Hai …. hai tiểu tử … cùng hai tiểu tử …

“Diệu …. Diệu Nguyệt …" Đông Phương Hạo Diệp lắp bắp, run rẩy sờ bụng y, run giọng nói “Ở đây … ở đây … hai … hai bảo bối ? Ngươi …ngươi ..ta…ta …"

Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, sờ nhẹ lên nói “Bị cái miệng quạ đen của ngươi nói trúng rồi, thật sự là song thai"

Đông Phương Hạo Diệp nửa mừng nửa lo mở to mắt, chưa tiếp nhận được tin vui như vậy, thân thể mềm nhũn, nằm sấp xuống giường.

Song thai …. song thai …. Không ngờ câu nói đùa trong đêm trừ tịch đó trở đã trở thành sự thật !

“A … a … ha ..ha …" Đông Phương Hạo Diệp không phải kịch động mà là quá vui mừng, nức nở thành tiếng, nhẹ nhàng cọ má lên bụng Bắc Đường Diệu Nguyệt, lấy tay sờ sờ, cảm giác vẫn không thể tin được.

Vòng eo Diệu Nguyệt mảnh khảnh như vậy, sao có thể mang một lúc hai bảo bối đây ? Hai tháng nữa sẽ thành gì đây …. Tiểu vương gia khổ não, hắn không nghĩ Diệu Nguyệt phải chịu khổ như vậy.

“Ngươi bị nội thương có nặng không ? Đã bình phục chưa ?" Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi.

Tiểu vương gia hồi phục tinh thần, cười nói “Nội thương không nặng đã khá hơn rồi. Nội lực đã hoàn toàn hồi phục, hiện giờ đã thành cao thủ, ngươi không cần phải lo"

“Công phu ngươi như vậy mà cũng gọi là cao thủ ?" Bắc Đường Diệu Nguyệt cười nói.

Đông Phương Hạo Diệp mân mê đôi môi y, nói “Ít ra cũng không phải là người kém cỏi. Yên tâm, tuy rằng công phu của ta không cao, nhưng tự bảo vệ mình thì dư sức"

Bắc Đường Diệu Nguyệt chần chừ một lát rồi cúi đầu nói “Thì là để chữa thương, trước đây không phải là cấm chế nội lực sao ? Có phải hoàng thượng cho người phục kích ngươi ?"

Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng cười nói “Sinh ra trong hoàng gia không tránh khỏi có nghi ngờ, tam hoàng huynh thật sự rất tốt với ta, ngươi cũng đã rõ rồi. Hắn cấm chế ta kì thực là không muốn ta tới Minh quốc"

Bắc Đường Diệu Nguyệt ngưng mắt nhìn hắn “Vậy tại sao ngươi còn muốn đến ?"

Tiểu vương gia cười hì hì, nhẹ nhàng ôm y, sờ sờ bảo bối, nói “Ngươi biết rồi còn cố tình hỏi"

Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười nói “Ngươi không chỉ là vì ta và hài tử, cũng là để Văn quốc có điều cố kỵ, trong lúc này không thể đối phó Minh quốc"

Đột nhiên bị y nói ra tâm sự trong lòng, dù da mặt Đông Phương Hạo Diệp có dày thế nào cũng không khỏi đỏ lên, nói “Diệu Nguyệt ….."

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn thành khẩn nói “Hạo Diệp, cảm tạ ngươi đã vì ta làm nhiều điều như vậy"

Bỗng dưng y nói với mình như vậy, khiến tiểu vương gia ngẩn người, cầm tay y nói “Diệu Nguyệt, không cần nói cảm tạ, ta là cam tâm tình nguyện, nếu Văn quốc nhân cháy nhà mà đi hôi của, thực sự là hành vi ti tiện, sao có thể xứng danh một đại quốc ? Ta vì ngươi cũng vì Văn quốc"

Bắc Đường Diệu Nguyệt biết hắn nói vậy để trấn an mình, không muốn mình phải gánh vác quá nhiều thứ, thoái mái cười, lấy tay nắm kéo hai gò má Đông Phương Hạo Diệp ra hai bên, nói “Cũng đúng, ngươi là phu quân của ta, làm cho vương phi ta chút việc này thì có gì không nên, ta cũng không cần khách khí làm gì"

“A … a …. úng, úng, ông ần ách í" (đúng đúng, không cần khách khí) Tiểu vương gia nhe răng nói.

Đây là lần đầu tiên y thản nhiên nhận mình là vương phi của hắn, khiến Đông Phương Hạo Diệp rất cảm động.

Đa lễ mới là chuyện lạ, bọn họ là phu thê cần gì phải khách khí.

“Đã như vậy …" Bắc Đường Diệu Nguyệt buông tay cười nói “Ngươi cũng sẽ không trách ta rời Xa Kinh để tới đây phải không ?"

“Hả ?"Thì ra là y chờ đến lúc này. Tiểu vương gia xoa xoa mặt, tâm trạng phiền muộn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, trong mắt có ý trách nói “Ngươi đừng giận, ngày mai chúng ta trở về Xa Kinh. Nếu ngươi muốn về Du Kinh … ta cũng sẽ theo ngươi về. Ti Giản và Thác Bạt Chân thái độ làm người giả dối, dính dáng tới cũng không tốt, chúng ta đừng nên có quan hệ gì với họ"

“Ngươi nguyện ý cùng ta về Du Kinh sao ?" Tiểu vương gia vui mừng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đạm cười, không nói gì.

Tiểu vương gia nhớ tới quyết định của mình, tim nhảy thêm một nhịp, nói “Cũng muộn rồi, nghỉ sớm một chút, ngày mai hẵn bàn tiếp"

“Được"

Quả thật Bắc Đường Diệu Nguyệt quá mệt mỏi rồi, vẻ mệt mỏi từ lâu không thể giấu được, cố chống đỡ tới lúc Đông Phương Hạo Diệp về, còn trò chuyện một hồi lâu, đã mệt không thể nào chịu được nữa, nhẹ nhàng đáp ứng, yên lòng rồi ngủ say.

Đông Phương Hạo Diệp giúp y đắp chăn, ngồi im nhìn y ngủ, ngơ ngác nhìn y một hồi, tay đặt lên bụng nhẹ nhàng xoa.

Bỗng nhiên bụng khẽ động, có lực đánh thẳng lên lòng bàn tay hắn, như là bảo bối đang đá hắn vậy.

Đông Phương Hạo Diệp trừng mắt nhìn chắm chằm vào bụng Diệu Nguyệt, hận không thể nhìn xuyên qua đó, thử xem là đứa nào dám đối xử vô lễ với phụ vương nó như vậy.

Thế nhưng bảo bối dường như không quan tâm sự tức giận của hắn, cố ý khiêu chiến uy nghiêm của hắn, cứ động đậy mãi.

“Nào … nào …bảo bối ngoan ! bảo bối ngoan ! Ngủ ngoan nào !" Đông Phương Hạo Diệp vội vỗ về, thấy Bắc Đường Điệu Nguyệt cứ nhíu mi ngủ không yên, lập tức trấn an bảo bối.

Ài ! Mang song thai quả là một cực hình, thật là … đã quá khổ cực cho Diệu Nguyệt rồi.

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy may mắn khi đã điểm huyệt ngủ của Diệu Nguyệt, nếu không sắc mặt y sẽ rất khó coi.

Đông Phương Hạo Diệp lo lắng nhìn y ngủ, không biết sau khi y thức dậy biết mình đã quay về Linh Châu thì sẽ thế nào ?

Trước giờ Đông Phương Hạo Diệp đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, nhìn gương mặt tiều tụy của Bắc Đường Diệu Nguyệt hiện giờ, trong lòng càng thêm kiên định.

Diệu Nguyệt, ngươi đã nói, chúng ta là phu thê, sẽ chung sống cả một đời, ta làm cho ngươi việc gì, ngươi cũng đừng khách khí ! Nhẹ nhàng đặt lên môi y một nụ hôn, Đông Phương Hạo Diệp nhịn không được gặm môi y một lúc, rồi cũng chậm rãi buông ra, giúp y chỉnh lại chăn, dặn dò bảo bối hai câu “Bảo bối nhất định phải ngoan đó, không được làm phụ thân đau, phụ vương về sẽ thưởng cho các bảo bối. Nhớ đó !"

Tiểu vương gia lúc này mới phát hiện một vấn đề, hai người đều gọi là phụ thân thì không ổn chút nào.

Lẽ nào sau này bảo bối gọi hắn là phụ thân gọi Diệu Nguyệt là mẫu thân sao ? Kỳ thực hắn nghĩ nếu gọi Diệu Nguyệt là mẫu thân cũng không vấn đề gì, nhưng tính tình ái phi nhà hắn ….. sẽ không có khả năng.

Ai, không biết Diệu Nguyệt làm sao mà xưng hô với hai vị phụ thân đại nhân, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo mới được.

Đông Phương Hạo Diệp sai Tiểu Đông đi lấy bút mực, viết hai phong thư, dặn dò hắn mọi chuyện rồi chậm rãi bước ra khỏi trướng.

Bắc Đường Diệu Nhật đứng ở ngoài, bóng lưng cao ngất, uy nghi như núi.

Hắn chậm rãi quay đầu, thản nhiên nói “Còn muốn quay lại ?"

Đông Phương Hạo Diệp gật đầu.

Bắc Đường Diệu Nhật dừng một chút nói “Đi thôi"
Tác giả : Thập Thế
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại