Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 81: Vì nữ nhân kia
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi, nếu như hắn chính là thất vương gia trong miệng nàng, hắn còn tưởng điều nàng nói là thật!
Nhưng mà, dù vậy, hắn vẫn bị nụ cười nghiêng thành của nàng hớp hồn, thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, lòng hắn thầm dâng lên cảm giác muốn giữ nàng bên người và bảo vệ nàng!
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn phút chốc biến sắc.
Cộng thêm ả thấy Lãnh Như Tuyết không quan tâm đến cảm giác của ả, chỉ ngẩn người nhìn Ưu Vô Song, trong lòng bất giác tăng thêm vài phần căm hận đối với Ưu Vô Song.
Ả cắn chặt môi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “vậy sao? Chúc mừng tỉ tỉ! xem ra, thất vương gia đối với tỉ tỉ thất sự là rất ân cần chu đáo, nếu như không phải vậy, tỉ tỉ làm sao khỏi nhanh thế? Người làm muội muội đây còn phải cảm tạ thất vương gia ấy chứ!"
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, phút chốc thanh tỉnh.
Hắn thu lại ánh mắt, thong thả uống ngụm rượu, trong lòng thầm ão não, hắn làm sao trước mặt Lạc Nhạn mà bị nụ cười của ả điên kia mê hoặc? Không lẽ, gần đây do hơi bận nên ít gần nữ sắc?
Ưu Vô Song cười thầm nhìn Lãnh Như Tuyết, đột nhiên nói với Ưu Lạc Nhạn: “muội muội hà tất khách khí như vậy? Thất vương gia chiếu cố Vô Song như vậy, cũng là vì phần tình của muội muội thôi!"
Nói đến đây, Ưu Vô Song khẽ ngập ngừng, đột nhiên quay sang nhìn Lãnh Như Băng, nói: “thái tử gia, hôm nay Vô Song đến đây, ngoài chúc mừng sinh khắc của muội muội, còn được sự nhờ vả của thất vương gia, hy vọng có thể giải thích rõ sự việc hôm đại hôn, không biết thái tử gia có cho Vô Song cơ hội giải thích?"
lời của Ưu Vô Song vừa xuất, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn đại biến, ánh mắt ả thoáng qua tia hoảng loạn, không đợi Lãnh Như Băng nói gì, lập tức chen vào: “thái tử gia, thiếp và tỉ tỉ không gặp rất lâu, bây giờ tỉ tỉ đã bình phục, thiếp có lời muốn nói cùng tỉ tỉ, có thể để thiếp và tỉ tỉ nói vài lời tận lòng với nhau?"
Ưu Vô Song giễu cợt nhìn Ưu Lạc Nhạn, nói: “lời nói tận lòng của muội muội, người tỉ tỉ ta đương nhiên muốn nghe, nhưng mà, hôm nay Vô Song được sự nhờ vả của thất vương gia, tuyệt đối không thể phụ lòng ngài ấy, hơn nữa, vương gia trị khỏi bệnh cho Vô Song, cũng tính là ân nhân của Vô Song, Vô Song làm sao có thể phụ sự ủy thác của thất vương gia? Cho nên lời nói tận lòng của muội muội, hãy để lát nữa mới nói nhé!"
Lãnh Như Băng nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia đùa cợt.
Đối với việc ngày đại hôn, hắn ta cũng rất hiếu kì Ưu Vô Song sẽ nói thế nào, cho nên: “được, nếu như là do thất hoàng đệ ủy thác, vậy muội cứ nói đi!"
Thấy Lãnh Như Băng đồng ý, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn trở nên trắng bệt, ả muốn ngăn cản Ưu Vô Song, nhưng lại nói không ra lời để ngăn nàng.
Hơn nữa, trước ánh mắt tò mò của mọi người, nếu như ả còn tiếp tục nhất định sẽ khiến Lãnh Như Băng sinh nghi, cho nên, dù ả tuy vô cùng sốt ruột, nhưng chỉ còn cách im lặng.
Ưu Vô Song cười nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói thì đột nhiên Lãnh Như Tuyết ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy, trước mặt mọi người hắn ôm lấy Ưu Vô Song, nói: “Song Nhi, là bổn vương làm khó nàng, nhưng mà, bây giờ bổn vương đã đổi chủ ý, việc hôm ấy đã trôi qua, không nhắc cũng không sao, hôm nay là sinh khắc của thái tử phi, bổn vương làm sao có thể nhắc đến việc gây mất hứng ấy chứ?"
Lời nói của Lãnh Như Tuyết khiến cho những lời mà Ưu Vô Song chuẩn bị nói bị trôi hết xuống cổ họng.
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Ưu Vô Song không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể căm hận ghé sát tai Lãnh Như Tuyết hạ giọng nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi lại làm cái quỷ gì nữa? Đây không phải là điều ngươi muốn sao?"
Lãnh Như Tuyết ôm chặt lấy nàng, mặt nhẹ nhàng áp sát mặt nàng, nở nụ cười tà mị, đáp: “bổn vương đột nhiên không có hứng thú với việc hôm đó!"
Ưu Vô Song nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang phóng to dần, cơ hồ hận không thể xé hắn thành trăm mảnh, nhưng mà dưới cặp mắt nhiều người, nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể căm hận quát nhỏ: “ngươi có bệnh sao? Làm việc sao lại tùy hứng vậy?"
Đối diện với phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết lại không động âm sắc, chỉ lạnh nhạt nói: “bởi vì bổn vương thấy, Lạc Nhạn không hy vọng ngươi nói ra chân tướng chuyện hôm ấy, cho nên, vì Lạc Nhạn, bổn vương đành miễn cưỡng ngăn cản ngươi!"
Kì thực, đúng là Lãnh Như Tuyết nhìn ra Ưu Lạc Nhạn không muốn nói ra sự thực câu chuyện, nhưng, hắn ngăn cản Ưu Vô Song lại không phải là lí do không muốn làm khó Ưu Lạc Nhạn như hắn nói.
Thực ra, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ, hắn tại sao lại đột nhiên ngăn cản Ưu Vô Song, nói tóm lại hắn không muốn nàng nói ra chân tướng sự việc.
Bởi vì, hắn bỗng nhiên cảm thấy, có một nữ nhân như Ưu Vô Song làm vương phi cũng không tệ, trước khi hắn không còn hứng thú với nàng, hắn không muốn để nàng rời đi.
Nhưng, đường đường là thất vương gia, sao lại thất tín? Cho nên, hắn chỉ còn cách ngăn Ưu Vô Song nói ra chân tướng câu chuyện. Chỉ cần nàng không nói, vậy hắn không cần đưa hưu thư cho nàng.
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, tưởng là thật, nhịn không đươc cơn giận, dùng tay khuất sau ánh mắt của mọi người nhéo mạnh hông của Lãnh Như Tuyết, tức giận quát nhỏ: “ngươi….thì ra đều vì nữ nhân đó, ngươi đi chết đi!"
Từ hông truyền lại cơn đau khiến Lãnh Như Tuyết chau mày, nữ nhân đáng chết này, sao lại cứ bạo lực thế?
Nhưng mà, dù vậy, hắn vẫn bị nụ cười nghiêng thành của nàng hớp hồn, thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, lòng hắn thầm dâng lên cảm giác muốn giữ nàng bên người và bảo vệ nàng!
Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn phút chốc biến sắc.
Cộng thêm ả thấy Lãnh Như Tuyết không quan tâm đến cảm giác của ả, chỉ ngẩn người nhìn Ưu Vô Song, trong lòng bất giác tăng thêm vài phần căm hận đối với Ưu Vô Song.
Ả cắn chặt môi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “vậy sao? Chúc mừng tỉ tỉ! xem ra, thất vương gia đối với tỉ tỉ thất sự là rất ân cần chu đáo, nếu như không phải vậy, tỉ tỉ làm sao khỏi nhanh thế? Người làm muội muội đây còn phải cảm tạ thất vương gia ấy chứ!"
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, phút chốc thanh tỉnh.
Hắn thu lại ánh mắt, thong thả uống ngụm rượu, trong lòng thầm ão não, hắn làm sao trước mặt Lạc Nhạn mà bị nụ cười của ả điên kia mê hoặc? Không lẽ, gần đây do hơi bận nên ít gần nữ sắc?
Ưu Vô Song cười thầm nhìn Lãnh Như Tuyết, đột nhiên nói với Ưu Lạc Nhạn: “muội muội hà tất khách khí như vậy? Thất vương gia chiếu cố Vô Song như vậy, cũng là vì phần tình của muội muội thôi!"
Nói đến đây, Ưu Vô Song khẽ ngập ngừng, đột nhiên quay sang nhìn Lãnh Như Băng, nói: “thái tử gia, hôm nay Vô Song đến đây, ngoài chúc mừng sinh khắc của muội muội, còn được sự nhờ vả của thất vương gia, hy vọng có thể giải thích rõ sự việc hôm đại hôn, không biết thái tử gia có cho Vô Song cơ hội giải thích?"
lời của Ưu Vô Song vừa xuất, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn đại biến, ánh mắt ả thoáng qua tia hoảng loạn, không đợi Lãnh Như Băng nói gì, lập tức chen vào: “thái tử gia, thiếp và tỉ tỉ không gặp rất lâu, bây giờ tỉ tỉ đã bình phục, thiếp có lời muốn nói cùng tỉ tỉ, có thể để thiếp và tỉ tỉ nói vài lời tận lòng với nhau?"
Ưu Vô Song giễu cợt nhìn Ưu Lạc Nhạn, nói: “lời nói tận lòng của muội muội, người tỉ tỉ ta đương nhiên muốn nghe, nhưng mà, hôm nay Vô Song được sự nhờ vả của thất vương gia, tuyệt đối không thể phụ lòng ngài ấy, hơn nữa, vương gia trị khỏi bệnh cho Vô Song, cũng tính là ân nhân của Vô Song, Vô Song làm sao có thể phụ sự ủy thác của thất vương gia? Cho nên lời nói tận lòng của muội muội, hãy để lát nữa mới nói nhé!"
Lãnh Như Băng nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia đùa cợt.
Đối với việc ngày đại hôn, hắn ta cũng rất hiếu kì Ưu Vô Song sẽ nói thế nào, cho nên: “được, nếu như là do thất hoàng đệ ủy thác, vậy muội cứ nói đi!"
Thấy Lãnh Như Băng đồng ý, sắc mặt Ưu Lạc Nhạn trở nên trắng bệt, ả muốn ngăn cản Ưu Vô Song, nhưng lại nói không ra lời để ngăn nàng.
Hơn nữa, trước ánh mắt tò mò của mọi người, nếu như ả còn tiếp tục nhất định sẽ khiến Lãnh Như Băng sinh nghi, cho nên, dù ả tuy vô cùng sốt ruột, nhưng chỉ còn cách im lặng.
Ưu Vô Song cười nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói thì đột nhiên Lãnh Như Tuyết ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy, trước mặt mọi người hắn ôm lấy Ưu Vô Song, nói: “Song Nhi, là bổn vương làm khó nàng, nhưng mà, bây giờ bổn vương đã đổi chủ ý, việc hôm ấy đã trôi qua, không nhắc cũng không sao, hôm nay là sinh khắc của thái tử phi, bổn vương làm sao có thể nhắc đến việc gây mất hứng ấy chứ?"
Lời nói của Lãnh Như Tuyết khiến cho những lời mà Ưu Vô Song chuẩn bị nói bị trôi hết xuống cổ họng.
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Ưu Vô Song không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể căm hận ghé sát tai Lãnh Như Tuyết hạ giọng nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi lại làm cái quỷ gì nữa? Đây không phải là điều ngươi muốn sao?"
Lãnh Như Tuyết ôm chặt lấy nàng, mặt nhẹ nhàng áp sát mặt nàng, nở nụ cười tà mị, đáp: “bổn vương đột nhiên không có hứng thú với việc hôm đó!"
Ưu Vô Song nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang phóng to dần, cơ hồ hận không thể xé hắn thành trăm mảnh, nhưng mà dưới cặp mắt nhiều người, nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể căm hận quát nhỏ: “ngươi có bệnh sao? Làm việc sao lại tùy hứng vậy?"
Đối diện với phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết lại không động âm sắc, chỉ lạnh nhạt nói: “bởi vì bổn vương thấy, Lạc Nhạn không hy vọng ngươi nói ra chân tướng chuyện hôm ấy, cho nên, vì Lạc Nhạn, bổn vương đành miễn cưỡng ngăn cản ngươi!"
Kì thực, đúng là Lãnh Như Tuyết nhìn ra Ưu Lạc Nhạn không muốn nói ra sự thực câu chuyện, nhưng, hắn ngăn cản Ưu Vô Song lại không phải là lí do không muốn làm khó Ưu Lạc Nhạn như hắn nói.
Thực ra, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ, hắn tại sao lại đột nhiên ngăn cản Ưu Vô Song, nói tóm lại hắn không muốn nàng nói ra chân tướng sự việc.
Bởi vì, hắn bỗng nhiên cảm thấy, có một nữ nhân như Ưu Vô Song làm vương phi cũng không tệ, trước khi hắn không còn hứng thú với nàng, hắn không muốn để nàng rời đi.
Nhưng, đường đường là thất vương gia, sao lại thất tín? Cho nên, hắn chỉ còn cách ngăn Ưu Vô Song nói ra chân tướng câu chuyện. Chỉ cần nàng không nói, vậy hắn không cần đưa hưu thư cho nàng.
Ưu Vô Song nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, tưởng là thật, nhịn không đươc cơn giận, dùng tay khuất sau ánh mắt của mọi người nhéo mạnh hông của Lãnh Như Tuyết, tức giận quát nhỏ: “ngươi….thì ra đều vì nữ nhân đó, ngươi đi chết đi!"
Từ hông truyền lại cơn đau khiến Lãnh Như Tuyết chau mày, nữ nhân đáng chết này, sao lại cứ bạo lực thế?
Tác giả :
Nhược Nhi Phi Phi