Vương Phi Của Bạo Vương
Chương 67: Nữ nhân hiểm độc
“thả ngươi ra?" Lãnh Như Tuyết đột nhiên kéo lấy tay Ưu Vô Song siết chặt sau lưng hắn, để cơ thể nhỏ bé ấy nép sát vào cơ thể cao to vạm vỡ của mình, cúi đầu dùng mặt nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt ửng hồng của nàng, âm thanh cực kì gợi tình: “Ưu Vô Song, ngươi đừng động đậy, nếu không, bổn vương không ngại tại đây ăn ngươi!"
Ưu Vô Song tuy ở thế kỉ 21 không có bạn trai, nhưng nàng không phải là ngốc, bây giờ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được, bộ phận nào đó của Lãnh Như Tuyết, đang nép sát vào bụng nàng, hơn nữa, vậy ấy đang biến hóa với tốc độ kinh người.
Nàng biết đó là gì, và cũng biết đó có ý nghĩa gì!
Dù là thế kỉ 21 hay cổ đại, nàng đều là lần đầu tiên với tư thế thân mật một nam tử như vậy, đối diện với việc như vậy, Ưu Vô Song cảm thấy trong lòng nàng rất hoảng loạn, không biết phải làm gi.
Vừa tức vừa thẹn, vừa gấp vừa ảo não, nàng lần đầu tiên trước mặt Lãnh Như Tuyết rơi lệ ủy khuất, nàng vùng vẫy, nức nở nói: “tên nam nhân đáng chết kia, mau buôn ta ra buông ta ra đừng có động vào ta."
Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song lệ hoaa đãi vũ (ý là khóc thảm thiết) trong ánh mắt thoáng qua một cảm giác phức tạp, mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươ là vương phi cua bổn vương, không lẽ, bổn vương đụng đến ngươi, khiến ngươi khó chịu vậy sao? Hay là, trong lòng ngươi chỉ thích lục hoàng huynh?"
Ưu Vô Song lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, nàng ghét cảm giác kì lạ trong lòng, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi Lãnh Như Tuyết, rời khỏi nơi đây. Đôi tay nàng đánh vào Lãnh Như Tuyết, thút thít: “ta không biết ngươi đang nói gì, buông ta ra, ngươi buông ra mau."
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết càng âm trầm, đột niên đẩy mạnh Ưu Vô Song ngả xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi muốn rời khỏi bổn vương vậy sao? Được! Chỉ cần ngươi bồi bổn vương đến dự sinh khắc (sinh nhật) của Lạc Nhạn, trong yến tiệc, trước mặt đại hoàng huynh nói rõ việc ngươi đã hảm hại Lạc Nhạn lên nhầm kiệu hoa, như vậy, bổn vương sẽ cho ngươi hưu thư, để ngươi rời khỏi thất vương phủ!"
nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, nàng cũng không thèm bò dậy, tức giận chỉ vào Lãnh Như Tuyết: “ngươi như vậy là ý gì? Ngươi cho rằng lên nhầm kiệu hoa là do ta cố ý? Ngươi cho rằng, Ưu Lạc Nhạn kia là do ta hại sao? Là ta sống chết cũng muốn gả cho ngươi, cho nên mới hản hại ả ta lên nhầm kiệu hoa?"
Lãnh Như Tuyết lạnh lẽo nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt không chút tình cảm, nói: “Ưu Vô Song! Nữ nhân giảo quyệt, không lẽ, bây giờ ngươi còn chối? Lạc Nhạn từng nói với ta, nàng ấy nói ngươi phát bệnh, cho nên trong lúc hoảng loạn lên nhầm kiệu hoa của đại hoàng huynh! Hơn nữa mấy ngày nay bổn vương quan sát ngươi, phát hiện ngươi căn bản không hề có chút bộ dạng gì là điên dại cả, việc ngươi phát bệnh, căn bản là ngươi cố tình giả vờ! Bởi vì ngươi biết, bổn vương yêu Lạc Nhạn, cho nên ngươi cố tình chia rẽ bổn vương và Lạc Nhạn, bổn vương nói đúng chứ?"
Ưu Vô Song cảm thấy bản thân ngày càng trầm xuống, trong lòng nàng, thật sự cảm thấy không đáng thay cho ả ngốc kia, sao nàng ta lại có một muội muội tâm địa hiểm độc như vậy? Tất cả mọi việc, rõ ràng là do Ưu Lạc Nhạn tham địa vị thái tử phi, cho nên mới cố ý lên kế hoạch, và Ưu Vô Song kia mới vong mạng, mà giờ đây, Ưu Lạc Nhạn lại đẩy tất cả lên người nàng ta! Thật khiến người ta căm giận!
nội tâm Ưu Vô Song phận nộ đến đỉnh điểm, đôi tay nằm chặt lại với nhau, tựa như sư tử đang phẫn nộ, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, lớn tiếng quát: “ngươi đúng là mù rồi! Sao ngươi lại đi tin tưởng nữ nhân kia? Là ả ta hại chết Ưu Vô Song? Đây tất cả đều là âm mưu của ả!"
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia kinh bỉ, lạnh lùng nói: “Lạc Nhạn hại chết ngươi? Ưu Vô Song, ngươi muốn giả điên với bổn vương? Ngươ bây giờ kho6ngphai3 đang đứng ở đây sao? Nếu như ngươi chết, vây bây giờ ngươi là ai? Ưu Vô Song, ngươi không cảm thấy lí do của ngươi quá tệ sao? Còn nữa, Lạc Nhạn và bổn vương tâm đầu ý hợp, nàng làm sao cố tình sắp đặt bản thân mình gả cho đại hoàng huynh?"
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đi, nàng tức đến run cả người, rõ ràng nàng nói sự thật, nhưng mà, nghe ra không có chút đáng tin.
Nhưng mà Ưu Vô Song kia thật sự bị Ưu Lạc Nhạn hại chết, chính bởi vì thế, nàng mới xuyên không đến đây, linh hồn nhập vào cơ thể Ưu Vô Song kia, nhưng mà tất cả mọi việc, nàng lại nói không ra lời, mà dù nàng có nói, tên nam nhân trước mắt cũng không tin nàng!
Đừng nói là tên này, dù cho tất cả mọi người thì họ cũng chỉ nghĩ nàng điên rồi, nếu không phải là nàng trải nghiệm việc này ngay cả nàng cũng không tin!
Bây giờ tên nam nhân này trong lòng chỉ có Ưu Lạc Nhạn hiểm độc kia, hắn căn bản không tin nàng!
Vốn dĩ, tên nam nhân chết tiệt này yêu ai không có nửa chút liên quan gì đến nàng, nhưng mà, nếu nàng đã nhập vào thể xác của Ưu Vô Song ngốc kia, thỉ không thể để nàng ta chết oan uổng như vậy, nàng nhất định sẽ lật tẩy bộ mặt thật của nữ nhân thâm độc Ưu Lạc Nhạn kia, báo thù cho Ưu Vô Song ngốc nghếch!
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nhịn cơn giận, cười lạnh lẽo, cắn răng mà nói: “ngươi tin nữ nhân hiểm độc ấy sao? Ngươi lại thích nữ nhân hiểm độc ngay cả tỉ tỉ của mình cũng giết hại! Lãnh Như Tuyết, ngươi và nữ nhân kia quả là trời sinh một cặp!"
tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song vừa dứt, cổ lại bị Lãnh Như Tuyết siết chặt, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hung dữ nhìn Ưu Vô Song, lạnh lẽo nói: “Ưu Vô Song! Bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng nhục mạ Lạc Nhạn, nếu không bổn vương sẽ giết ngươi!"
Ưu Vô Song tuy ở thế kỉ 21 không có bạn trai, nhưng nàng không phải là ngốc, bây giờ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được, bộ phận nào đó của Lãnh Như Tuyết, đang nép sát vào bụng nàng, hơn nữa, vậy ấy đang biến hóa với tốc độ kinh người.
Nàng biết đó là gì, và cũng biết đó có ý nghĩa gì!
Dù là thế kỉ 21 hay cổ đại, nàng đều là lần đầu tiên với tư thế thân mật một nam tử như vậy, đối diện với việc như vậy, Ưu Vô Song cảm thấy trong lòng nàng rất hoảng loạn, không biết phải làm gi.
Vừa tức vừa thẹn, vừa gấp vừa ảo não, nàng lần đầu tiên trước mặt Lãnh Như Tuyết rơi lệ ủy khuất, nàng vùng vẫy, nức nở nói: “tên nam nhân đáng chết kia, mau buôn ta ra buông ta ra đừng có động vào ta."
Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song lệ hoaa đãi vũ (ý là khóc thảm thiết) trong ánh mắt thoáng qua một cảm giác phức tạp, mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươ là vương phi cua bổn vương, không lẽ, bổn vương đụng đến ngươi, khiến ngươi khó chịu vậy sao? Hay là, trong lòng ngươi chỉ thích lục hoàng huynh?"
Ưu Vô Song lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, nàng ghét cảm giác kì lạ trong lòng, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi Lãnh Như Tuyết, rời khỏi nơi đây. Đôi tay nàng đánh vào Lãnh Như Tuyết, thút thít: “ta không biết ngươi đang nói gì, buông ta ra, ngươi buông ra mau."
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết càng âm trầm, đột niên đẩy mạnh Ưu Vô Song ngả xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi muốn rời khỏi bổn vương vậy sao? Được! Chỉ cần ngươi bồi bổn vương đến dự sinh khắc (sinh nhật) của Lạc Nhạn, trong yến tiệc, trước mặt đại hoàng huynh nói rõ việc ngươi đã hảm hại Lạc Nhạn lên nhầm kiệu hoa, như vậy, bổn vương sẽ cho ngươi hưu thư, để ngươi rời khỏi thất vương phủ!"
nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, nàng cũng không thèm bò dậy, tức giận chỉ vào Lãnh Như Tuyết: “ngươi như vậy là ý gì? Ngươi cho rằng lên nhầm kiệu hoa là do ta cố ý? Ngươi cho rằng, Ưu Lạc Nhạn kia là do ta hại sao? Là ta sống chết cũng muốn gả cho ngươi, cho nên mới hản hại ả ta lên nhầm kiệu hoa?"
Lãnh Như Tuyết lạnh lẽo nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt không chút tình cảm, nói: “Ưu Vô Song! Nữ nhân giảo quyệt, không lẽ, bây giờ ngươi còn chối? Lạc Nhạn từng nói với ta, nàng ấy nói ngươi phát bệnh, cho nên trong lúc hoảng loạn lên nhầm kiệu hoa của đại hoàng huynh! Hơn nữa mấy ngày nay bổn vương quan sát ngươi, phát hiện ngươi căn bản không hề có chút bộ dạng gì là điên dại cả, việc ngươi phát bệnh, căn bản là ngươi cố tình giả vờ! Bởi vì ngươi biết, bổn vương yêu Lạc Nhạn, cho nên ngươi cố tình chia rẽ bổn vương và Lạc Nhạn, bổn vương nói đúng chứ?"
Ưu Vô Song cảm thấy bản thân ngày càng trầm xuống, trong lòng nàng, thật sự cảm thấy không đáng thay cho ả ngốc kia, sao nàng ta lại có một muội muội tâm địa hiểm độc như vậy? Tất cả mọi việc, rõ ràng là do Ưu Lạc Nhạn tham địa vị thái tử phi, cho nên mới cố ý lên kế hoạch, và Ưu Vô Song kia mới vong mạng, mà giờ đây, Ưu Lạc Nhạn lại đẩy tất cả lên người nàng ta! Thật khiến người ta căm giận!
nội tâm Ưu Vô Song phận nộ đến đỉnh điểm, đôi tay nằm chặt lại với nhau, tựa như sư tử đang phẫn nộ, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, lớn tiếng quát: “ngươi đúng là mù rồi! Sao ngươi lại đi tin tưởng nữ nhân kia? Là ả ta hại chết Ưu Vô Song? Đây tất cả đều là âm mưu của ả!"
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia kinh bỉ, lạnh lùng nói: “Lạc Nhạn hại chết ngươi? Ưu Vô Song, ngươi muốn giả điên với bổn vương? Ngươ bây giờ kho6ngphai3 đang đứng ở đây sao? Nếu như ngươi chết, vây bây giờ ngươi là ai? Ưu Vô Song, ngươi không cảm thấy lí do của ngươi quá tệ sao? Còn nữa, Lạc Nhạn và bổn vương tâm đầu ý hợp, nàng làm sao cố tình sắp đặt bản thân mình gả cho đại hoàng huynh?"
Ưu Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đi, nàng tức đến run cả người, rõ ràng nàng nói sự thật, nhưng mà, nghe ra không có chút đáng tin.
Nhưng mà Ưu Vô Song kia thật sự bị Ưu Lạc Nhạn hại chết, chính bởi vì thế, nàng mới xuyên không đến đây, linh hồn nhập vào cơ thể Ưu Vô Song kia, nhưng mà tất cả mọi việc, nàng lại nói không ra lời, mà dù nàng có nói, tên nam nhân trước mắt cũng không tin nàng!
Đừng nói là tên này, dù cho tất cả mọi người thì họ cũng chỉ nghĩ nàng điên rồi, nếu không phải là nàng trải nghiệm việc này ngay cả nàng cũng không tin!
Bây giờ tên nam nhân này trong lòng chỉ có Ưu Lạc Nhạn hiểm độc kia, hắn căn bản không tin nàng!
Vốn dĩ, tên nam nhân chết tiệt này yêu ai không có nửa chút liên quan gì đến nàng, nhưng mà, nếu nàng đã nhập vào thể xác của Ưu Vô Song ngốc kia, thỉ không thể để nàng ta chết oan uổng như vậy, nàng nhất định sẽ lật tẩy bộ mặt thật của nữ nhân thâm độc Ưu Lạc Nhạn kia, báo thù cho Ưu Vô Song ngốc nghếch!
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song nhịn cơn giận, cười lạnh lẽo, cắn răng mà nói: “ngươi tin nữ nhân hiểm độc ấy sao? Ngươi lại thích nữ nhân hiểm độc ngay cả tỉ tỉ của mình cũng giết hại! Lãnh Như Tuyết, ngươi và nữ nhân kia quả là trời sinh một cặp!"
tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song vừa dứt, cổ lại bị Lãnh Như Tuyết siết chặt, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hung dữ nhìn Ưu Vô Song, lạnh lẽo nói: “Ưu Vô Song! Bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng nhục mạ Lạc Nhạn, nếu không bổn vương sẽ giết ngươi!"
Tác giả :
Nhược Nhi Phi Phi