Vương Phi Bỏ Chạy, Vương Gia Như Hình Với Bóng
Chương 7: Thoát khỏi hoàng tử, về nhà bị đề ra nghi vấn
“Qủa thật là vậy." Hạ Thanh Vận gật đầu nhẹ, vô cùng tán thành.
Nam Cung Hạo cười càng đắc ý, chỉ là một giây sau lại không cười được.
“Diệu Vương chỉ là đi ngang qua rồi thuận tay cứu ta, thế mà lại bị Tam hoàng tử nói thành như vậy. Xem ra tài ăn nói của Tam hoàng tử cùng thuyết thư tiên sinh rất giống nhau." Hạ Thanh Vận sờ sờ cái cằm nói.
“Ngươi…" Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Nam Cung Hạo đột nhiên cứng lại, đang muốn phản bác nhưng lại bị Hạ Thanh Vận cắt lời.
“Như thế nào, thẹn quá hoá giận? Đường đường là một hoàng tử, dễ giận như vậy thực sự rất mất mặt." Hạ Thanh Vận lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Hạo, thanh âm rét lạnh như hầm băng, lửa giận trong lòng Nam Cung Hạo thoáng cái dập tắt.
Hắn có thể cảm giác được sự sợ hãi nơi đáy lòng của mình, lẽ nào là vì Hạ Thanh Vận sao? Vì sao chỉ một cái ánh mắt của nàng đã khiến hắn sợ hãi thành như vậy?
Không chỉ Nam Cung Hạo khiếp sợ, mà Nam Cung Ly cũng ngẩn người, ánh mắt tiếp tục rơi xuống trên người Hạ Thanh Vận, Nam Cung Hiên vốn dĩ rất tươi cười cũng không thể nào cười nổi nữa, chỉ có Nam Cung Diệu vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.
“Cám ơn Diệu vương cứu giúp, nơi này cách Tướng phủ không xa, một mình ta đi về cũng được." Hạ Thanh Vận không muốn dây dưa cùng bọn họ nữa, cảm tạ Nam Cung Diệu xong lập tức rời đi, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt khác nhau của các hoàng tử đang không ngừng phóng đến nàng.
“Bản vương đi." Nhân vật chính đi rồi thì ở lại cũng chẳng ích gì, Nam Cung Hạo liền dẫn đầu rời đi.
“Tứ đệ, bản thái tử còn có việc nên đi trước." Nam Cung Ly cũng viện cớ rời đi.
Nam Cung Hiên nhìn Nam Cung Diệu một cái rồi xoay lưng rời đi, ngay cả chào cũng không chào.
“Đi thôi!" Nam Cung Diệu ngồi lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy nhanh vào vương phủ.
Dọc theo đường đi, Hạ Thanh Vận trầm tư, hôm nay cản lại thế này, là địch hay bạn đã rõ ràng, nếu muốn đứng vững ở cái thế giới này thì chỉ có hai phương án, hoặc là mạnh hơn người khác, hoặc là có người khác làm chỗ dựa!
Nàng hoàn toàn cảm thấy lựa chọn thứ nhất là vô cùng hợp lý.
Bất quá trở nên mạnh mẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, để có thể mạnh mẽ, trước hết nàng phải tìm được người của nàng. Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm tình Hạ Thanh Vận lập tức trở nên thật tốt, bước chân càng nhẹ nhàng, không bao lâu đã đến được tướng phủ.
Hộ vệ trước cửa phủ từ xa đã nhìn thấy Hạ Thanh Vận, lập tức kêu to “Tướng gia, Tướng gia, tam tiểu thư đã trở về!"
Hạ Thanh Vận vuốt vuốt lỗ tai, giọng của hắn đúng là ghê gớm thật! Bước vào tướng phủ, nhìn khí phái tướng phủ một chút, nàng cũng có thể đoán được những cảnh tưởng gì đang chờ đợi nàng ở phía sau…
“Ai ôi, tam tiểu thư mất tích ba ngày nhà chúng ta rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng rằng người nào đó vong ân phụ nghĩa, đã quên mình là tam tiểu thư của Tướng phủ cơ!" Đại phu nhân một thân xiêm y hoa lệ, trên đầu tràn đầy châu báu, âm dương quái khí nói, mặc dù che dấu vô cùng tốt nhưng Hạ Thanh Vận vẫn như cũ có thể nhìn ra sự hận thù không thể nói thành lời trong ánh mắt của đại phu nhân.
Hạ Thanh Vận mới vừa đi tới phòng khách, liền thấy mọi người cũng đã chạy tới.
“Ba ngày nay con đã đi đâu?" Hạ Uy phản ứng thật bình tĩnh, phảng phất như Hạ Thanh Vận không phải là con gái hắn. Thấy Hạ Thanh Vận trở về, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngay cả chút biểu cảm không ổn định cũng không có.
“Ta bị người ta đuổi giết suốt ba ngày, may có Diệu vương đi ngang qua đã cứu con." Hạ Thanh Vận nhìn Hạ Uy dõng dạc nói.
“Ai cũng biết Diệu vương tính cách lạnh lùng vô tình, hắn sẽ cứu ngươi sao?" Hạ Thái Tư vẻ mặt khinh thường không tin.
“Có thể tâm tình hắn hôm nay rất tốt!" Hạ Thanh Vận vẫn bình tĩnh đáp.
“Hạ Thanh Vận ngươi qua loa ai đó! Mau nói ba ngày nay ngươi đến cùng đi chỗ nào?" Đại phu nhân rõ ràng không tin, trên khuôn mặt viết đầy chữ “nghi ngờ".
“Mẫu thân, muội muội mới vừa về, ba ngày nay cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa muội muội, để từ từ rồi hỏi muội ấy đi." Hạ Thái Hãn ôn nhu nói.
Hạ Thái Hãn vốn là tuyệt sắc mỹ nhân, ánh mắt mang theo ý vị quan tâm càng nổi bật lên sự ôn nhu của nàng, hận ý nơi đáy mắt cũng không thấp hơn đại phu nhân, trong hận ý mang theo không cam lòng. Không có ai biết người đẹp như vậy lại là một nữ nhân độc ác không thua gì rắn rết!
“Nói đi, con đến cùng đã làm gì." Hạ Uy cũng không tin ý kiến này, mơ hồ có chút nổi giận.
Nam Cung Hạo cười càng đắc ý, chỉ là một giây sau lại không cười được.
“Diệu Vương chỉ là đi ngang qua rồi thuận tay cứu ta, thế mà lại bị Tam hoàng tử nói thành như vậy. Xem ra tài ăn nói của Tam hoàng tử cùng thuyết thư tiên sinh rất giống nhau." Hạ Thanh Vận sờ sờ cái cằm nói.
“Ngươi…" Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Nam Cung Hạo đột nhiên cứng lại, đang muốn phản bác nhưng lại bị Hạ Thanh Vận cắt lời.
“Như thế nào, thẹn quá hoá giận? Đường đường là một hoàng tử, dễ giận như vậy thực sự rất mất mặt." Hạ Thanh Vận lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Hạo, thanh âm rét lạnh như hầm băng, lửa giận trong lòng Nam Cung Hạo thoáng cái dập tắt.
Hắn có thể cảm giác được sự sợ hãi nơi đáy lòng của mình, lẽ nào là vì Hạ Thanh Vận sao? Vì sao chỉ một cái ánh mắt của nàng đã khiến hắn sợ hãi thành như vậy?
Không chỉ Nam Cung Hạo khiếp sợ, mà Nam Cung Ly cũng ngẩn người, ánh mắt tiếp tục rơi xuống trên người Hạ Thanh Vận, Nam Cung Hiên vốn dĩ rất tươi cười cũng không thể nào cười nổi nữa, chỉ có Nam Cung Diệu vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu.
“Cám ơn Diệu vương cứu giúp, nơi này cách Tướng phủ không xa, một mình ta đi về cũng được." Hạ Thanh Vận không muốn dây dưa cùng bọn họ nữa, cảm tạ Nam Cung Diệu xong lập tức rời đi, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt khác nhau của các hoàng tử đang không ngừng phóng đến nàng.
“Bản vương đi." Nhân vật chính đi rồi thì ở lại cũng chẳng ích gì, Nam Cung Hạo liền dẫn đầu rời đi.
“Tứ đệ, bản thái tử còn có việc nên đi trước." Nam Cung Ly cũng viện cớ rời đi.
Nam Cung Hiên nhìn Nam Cung Diệu một cái rồi xoay lưng rời đi, ngay cả chào cũng không chào.
“Đi thôi!" Nam Cung Diệu ngồi lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy nhanh vào vương phủ.
Dọc theo đường đi, Hạ Thanh Vận trầm tư, hôm nay cản lại thế này, là địch hay bạn đã rõ ràng, nếu muốn đứng vững ở cái thế giới này thì chỉ có hai phương án, hoặc là mạnh hơn người khác, hoặc là có người khác làm chỗ dựa!
Nàng hoàn toàn cảm thấy lựa chọn thứ nhất là vô cùng hợp lý.
Bất quá trở nên mạnh mẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, để có thể mạnh mẽ, trước hết nàng phải tìm được người của nàng. Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm tình Hạ Thanh Vận lập tức trở nên thật tốt, bước chân càng nhẹ nhàng, không bao lâu đã đến được tướng phủ.
Hộ vệ trước cửa phủ từ xa đã nhìn thấy Hạ Thanh Vận, lập tức kêu to “Tướng gia, Tướng gia, tam tiểu thư đã trở về!"
Hạ Thanh Vận vuốt vuốt lỗ tai, giọng của hắn đúng là ghê gớm thật! Bước vào tướng phủ, nhìn khí phái tướng phủ một chút, nàng cũng có thể đoán được những cảnh tưởng gì đang chờ đợi nàng ở phía sau…
“Ai ôi, tam tiểu thư mất tích ba ngày nhà chúng ta rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng rằng người nào đó vong ân phụ nghĩa, đã quên mình là tam tiểu thư của Tướng phủ cơ!" Đại phu nhân một thân xiêm y hoa lệ, trên đầu tràn đầy châu báu, âm dương quái khí nói, mặc dù che dấu vô cùng tốt nhưng Hạ Thanh Vận vẫn như cũ có thể nhìn ra sự hận thù không thể nói thành lời trong ánh mắt của đại phu nhân.
Hạ Thanh Vận mới vừa đi tới phòng khách, liền thấy mọi người cũng đã chạy tới.
“Ba ngày nay con đã đi đâu?" Hạ Uy phản ứng thật bình tĩnh, phảng phất như Hạ Thanh Vận không phải là con gái hắn. Thấy Hạ Thanh Vận trở về, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngay cả chút biểu cảm không ổn định cũng không có.
“Ta bị người ta đuổi giết suốt ba ngày, may có Diệu vương đi ngang qua đã cứu con." Hạ Thanh Vận nhìn Hạ Uy dõng dạc nói.
“Ai cũng biết Diệu vương tính cách lạnh lùng vô tình, hắn sẽ cứu ngươi sao?" Hạ Thái Tư vẻ mặt khinh thường không tin.
“Có thể tâm tình hắn hôm nay rất tốt!" Hạ Thanh Vận vẫn bình tĩnh đáp.
“Hạ Thanh Vận ngươi qua loa ai đó! Mau nói ba ngày nay ngươi đến cùng đi chỗ nào?" Đại phu nhân rõ ràng không tin, trên khuôn mặt viết đầy chữ “nghi ngờ".
“Mẫu thân, muội muội mới vừa về, ba ngày nay cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa muội muội, để từ từ rồi hỏi muội ấy đi." Hạ Thái Hãn ôn nhu nói.
Hạ Thái Hãn vốn là tuyệt sắc mỹ nhân, ánh mắt mang theo ý vị quan tâm càng nổi bật lên sự ôn nhu của nàng, hận ý nơi đáy mắt cũng không thấp hơn đại phu nhân, trong hận ý mang theo không cam lòng. Không có ai biết người đẹp như vậy lại là một nữ nhân độc ác không thua gì rắn rết!
“Nói đi, con đến cùng đã làm gì." Hạ Uy cũng không tin ý kiến này, mơ hồ có chút nổi giận.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Khê Linh