Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
Chương 147: Nam Phong nổi loạn, bị người đuổi giết
Thư Nhã Phù không nghĩ tới, khi bọn họ rời khỏi Nam Phong quốc, còn có thể gặp loại chuyện ám sát như vậy!
Hơn nữa nhìn tình huống chung quanh, cũng không chỉ là một hai người mà thôi, sợ rằng số lượng cũng không ít, Thư Nhã Phù đối với địa hình ở Nam Phong quốc có chút hiểu biết, hiện tại mặc dù đã gần tới biên giới hai nước, nhưng cũng chưa rời khỏi cảnh nội Nam Phong quốc.
Cái này có chút không đúng rồi, nếu như nói những thích khách này người là do Nam Phong quốc an bài, nhất định sẽ chọn lúc bọn họ đã rời khỏi cảnh nội Nam Phong quốc, mới bắt đầu rat ay động thủ, nếu không một khi Nam Cung Thần thạt sự xảy ra vấn đề gì ở cảnh nội Nam Phong quốc, sợ rằng truy vấn đến cuối cùng, Nam Phong quốc khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm!
Nếu như nói là do người khác, vậy có thể giải thích vì sao bây giờ lại có nhiều người như vậy lẻn vào đây ám sát hay không, nhưng nhiều người như vậy, vũ khí trên tay, đợi chút, bên Nam Phong quốc này thật sự không có kẻ nào biết được sao?
"Vương Gia, chung quanh tối thiểu có năm mươi người, trên núi chung quanh đây e rằng đã sớm bị mai phục!"
Sắc mặt Liễu Trì nặng nề, tay phải cầm kiếm cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động chung quanh, đưa mắt nhìn các ngọn núi xung quanh mình, nhìn ra có điều gì đó không bình thường.
Hai người bọn Liễu Trì cùng Bạch Ưng, một trước một sau, cùng giơ kiếm đem mấy người Nam Cung Thần bảo vệ ở chính giữa, trên mặt đều thấy được vẻ nặng nề cùng nghiêm túc.
Tối thiểu 50 người, nếu như nói không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này nhất định là đã sớm được mai phục tốt rồi chờ bọn họ đến, này nhất định là có dự mưu ám sát, hơn nữa còn có người tiết lộ con đường cùng hành trình hôm nay bọn hắn sẽ đi.
Nếu không những người này không thể nào tùy tiện động thủ và mai phục được!
Nơi đây là quan đạo hoang vu, mấy ngọn núi xung quanh cũng không tính là quá cao, một bên của quan đạo là rừng núi, mà một bên vừa còn lại là con sông, trong núi rừng cây cối, bằng vào khả năng của bọn họ, cũng chỉ có thể đoán được đại khái vị trí nào có người, nhưng nhìn chung, bọn người kia đã mai phục rất hoàn hảo ở nói này rồi, chuẩn bị động thủ đối phó bọn họ.
"Chúng ta bị bao vây! A a a! Sớm biết vậy nên để Lê Hi dẫn một đám người đi theo chúng ta rồi, không ngờ bọn họ lại còn muốn đem chúng ta vây giết ở chỗ này!"
Luôn luôn tao nhã lễ độ, Thư Vũ Trạch biểu hiện văn nhã khả ái, trên gương mặt nho nhỏ giờ phút này cũng đầy tức giận, lột xuống áo khoác đáng yêu của đứa trẻ, cả người bộc phát ra khí thế của Cung chủ U Minh cung, khí thế bén nhọn này ai cũng sẽ kinh ngạc vì nó lại ở trên người của một tiểu tử.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu vừa gọi, đồng thời nương theo đó mà đến là lại một trận mũi tên, mà điểm bất đồng ở đây chính là, để cho Bạch Cầu kêu lên kinh sợ, cũng không phải những mũi tên kia, mà là nó hết sức nhạy cảm với chất độc!
"Trên mũi tên kia đã được tẩm độc, cẩn thận!"
Thân thể Thư Nhã Phù đã sớm bị Nam Cung Thần vác trên lưng, trong nháy mắt Bạch Cầu thét chói tai, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc ném vào trong miệng, đồng thời ném cho mấy người còn lại mỗi người một viên, mắt lại nhìn chằm chằm vách đá nho nhỏ bên trên!
"Muốn chết!"
Nam Cung Thần quát lạnh một tiếng, đồng thời đem Nhã Phù giao cho Liễu Trì, cả người thuận thế bay lên, đột nhiên bay vọt ra giữa, ngồi yên tung bay, rồi thong dong bay vọt trở lại, cũng chỉ thời gian chưa tới ba mươi giây, một loạt mũi tên bắn tới chỗ bọn họ, ở dưới ống tay áo hắn tung bay, tất cả đều bị hắn dùng sức lực lực đánh rớt xuống.
Thư Nhã Phù bị Liễu Trì kéo tới một bên, trừng lớn cặp mắt, nhìn đột nhiên Tề vương gia phát uy, không ngừng được, thốt lên một tràng: "Oa a, thật là không nhìn không biết, võ công thật sự là đẹp trai! Lợi hại đến ngây người!"
"Thích?" Giờ phút này Nam Cung Thần thuận thế lần nữa trở về, nhìn về phía nàng, đuôi lông mày cợt nhã, cười nhạt bên khóe miệng nụ lại kéo cao hơn một chút, tâm tình không tệ.
"Đó là khẳng định, người trai đẹp ai ai cũng thích!"
Thư Nhã Phù thuận miệng nói xong, cũng đưa tay chỉ chỉ hướng vách đá: "Địch nhiều ta ít, đường ra duy nhất của chúng ta bây giờ là nước đường!"
"Vương phi thật là thông minh, đối với thủy lộ khá quen thuộc!"
Một tay Nam Cung Thần chặn ngang ôm chặt nàng, bên khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười thản nhiên như cũ, cho dù bây giờ là đang dưới loại tình huống khẩn cấp, cũng không có biến sắc, dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên, còn không quên nhạo báng ban đầu Nhã Phù đào hôn.
Thư Vũ Trạch võ công cũng không tính là tài giỏi, nhưng khinh công tuyệt cao, cho dù là mấy người Liễu Trì cũng không thể so với được với cậu, theo sát sau lưng Nam Cung Thần xông ra ngoài, tiếp phía sau là Liễu Trì cùng Bạch Ưng đồng thời cũng động thân.
Đối với độ cao cũng không tính là quá cao đó, Thư Nhã Phù mà nói, đại khái chỉ biết đến độ cao đến tầng lầu thứ ba, nếu như nói người nhảy lầu lên đọ cao, đoán chừng chưa chắc sẽ chết được, không chừng chỉ là bán thân bất toại, tàn phế mà thôi.
Nhưng độ cao như vậy, đối với mấy người có khinh công tuyệt đỉnh, vậy thì càng dễ dàng, dưới chân nhẹ một chút mượn lực Nham Thạch, bay thẳng đến bờ sông.
"Không phải đâu, ai nói bọn hắn chỉ có khoảng năm mươi người, ta nói bọn chúng có ít nhất cũng 150 người!"
Ngay khi bọn họ di chuyển, mai phục ở giữa núi rừng, cùng với nhân mã phía trước, bên kia không biết nơi nào nhô ra, quét mắt đảo quanh nhưng cái đóm đen ngòm kia, không có chuyện gì, Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần chặn ngang ôm vào trong ngực, đôi tay quàng qua cổ của hắn, cặp mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phía sau, thấy có người đột nhiên nhảy ra, không ngừng lớn tiếng mắng ra ngoài.
"150 người, một trăm cũng không có kém gì, tình hình là địch nhiều ta ít, bây giờ chúng ta phải chạy!"
Sắc mặt Bạch Ưng không được tốt, đáy mắt dường như hiện lên tia tức giận, hiển nhiên đối với việc mình bị người ta hãm hại, bị một vòng người đuổi giết rất là căm tức, nếu như để cho hắn biết người nào chủ mưu, không cần Vương Gia nhiều lời, điều đầu tiên Bạch Ưng hắn muốn làm, chính là không để cho tên chủ mưu kia được yên ổn!
"Hừ, lại dám động thủ vào lúc này, đừng để cho ta biết chủ mưu là ai!"
Liễu Trì cũng cực kỳ tức giận, thanh kiếm trên tay nhanh chóng chém ngang mấy mũi tên bay đến, dưới chân càng lại mượn sức đạp lên khối đã, tăng nhanh tốc độ.
"Xuống nước!"
Khóe mắt Nam Cung Thần quét qua bọn người đuổi sát theo, quyết định thật nhanh, nắm chặt Thư Nhã Phù, cả người chợt nhảy vào trong nước.
Rầm rầm rầm!
Theo mấy tiếng nhảy vào nước vang lên, tất cả mấy người Nam Cung Thần đều đã nhảy vào trong nước, mà sau lưng lại có them mấy người đuổi theo tới, nhưng đoàn người đuổi giết chỉ đứng ở bờ sông, có chút do dự nhìn nước sông.
Một người trong số bọn người đuổi theo bước đến, nhìn dáng dấp cùng hành động hẳn là thủ lĩnh ám sát lần này.
"Bọn họ chỉ có thể đến hạ du thôi, thượng nguốn chính là thác nước, cũng là chết đường, chỉ là vì để phòng ngừa! Mấy người các ngươi nên lên trên thượng nguồn tìm kiếm một chút, tất cả những người còn lại đi xuống hạ du tìm kiếm cho ta, cần phải đem đoàn người Tề vương giết chết hết, mênh lệnh đã thông báo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Âm thanh khan khan làm cho người ta không nhận ra được, chỉ là sát ý cùng lãnh khốc vô tình trong đó cũng là làm cho người ta không rét mà run.
"Dạ!"
Đoàn người đồng loạt lên tiếng rồi bắt đầu thi hành mệnh lệnh, trừ hai mươi người bị phái đến thượng nguồn con song tìm kiếm, tất cả những người còn lại đều đến những nói khác, dọc theo con sông tìm!
Mặc dù bây giờ cũng đã qua đông nhưng cũng là giai đoạn chuyển mùa, xuân hàn se lạnh, thời tiết vẫn có chút lạnh như cũ, mà ở lúc này trên sông của Nam Phong quốc, lại càng hêm lạnh thấu xương, không giống với Phương Bắc những ngày trong mùa đông kết băng trên mặt nước, địa giới Nam Phong quốc chưa từng kết băng, nhưng thời tiết lại thường xuyên xuất hiện mưa dầm liên tục, làm cho người ta cũng không nhịn rùng mình mấy cái!
Mới vừa nhảy vào trong nước, cả người Thư Nhã Phù đã run như cầy sấy rồi, mặc dù dưới đáy nước không có người nhìn thấy, nhưng không tới thời gian nửa nén hương, toàn thân của nàng đã lạnh lẽo cứng ngắc, mà đôi môi cũng đã trở nên tím bầm .
Không giống với mấy người khác, mặc dù Thư Nhã Phù cũng được tính là biết bơi, nhưng lại dùng cách thức này để nhảy vào trong nước sông, làm cho nàng thân thể có chút không kịp thích ứng, cộng them phải nín thở dưới đáy sông, đã làm cho cả người nàng rất khó chịu, có chút đầu váng mắt hoa.
Cảm giác giống như trải qua thời gian rất dài, một sức lực truyền đến, chính là Nam Cung Thần chợt lôi nàng vào trong lòng, dùng phương thức miệng đối miệng, truyền hơi đến trong miệng của nàng, mà cũng trong lúc đó, một đôi tay cũng đã áp lên sống lưng nàng, từng đợt từng đọt phảng phất giống như trong nước truyền đến nhiệt độ, mà thời điểm hắn có động tác, trên mặt nước dần dần xuất hiện một chút gợn song khe khẽ, nhìn như chỉ là gợn song lăn tăn, nhưng nếu là có người cẩn thận điều tra, sẽ liền phát hiện bất đồng trong đó.
Cảm giác giống như trải qua thời gian rất dài, một sức lực truyền đến, chính là Nam Cung Thần chợt lôi nàng vào trong lòng, dùng phương thức miệng đối miệng, truyền hơi đến trong miệng của nàng, mà cũng trong lúc đó, một đôi tay cũng đã áp lên sống lưng nàng, từng đợt từng đọt phảng phất giống như trong nước truyền đến nhiệt độ, mà thời điểm hắn có động tác, trên mặt nước dần dần xuất hiện một chút gợn song khe khẽ, nhìn như chỉ là gợn song lăn tăn, nhưng nếu là có người cẩn thận điều tra, sẽ liền phát hiện bất đồng trong đó.
Trong thời gian chốc lát đó, cả người Thư Nhã Phù vốn đang lanh đến đông cứng, cũng khôi phục lại cảm giác, phần lưng truyền tới nhiệt độ ấm áp, làm cho nàng không còn cảm giác nước song lạnh thấu xương nữa.
Trừng lớn cặp mắt, trông vào khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo lo lắng trước mặt, dưới nước nàng không có cách nào nói chuyện, cộng thêm bây giờ miệng hai người còn bị chận, nàng cũng chỉ có thể đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, dùng sức lực trên tay nói cho hắn biết, nàng không sao!
Thượng nguồn có người tìm kiếm, hạ du càng có nhiều người hơn! Có đôi khi không thể chạy được!
Ít nhất khi mấy người bọn Nam Cung Thần xuống nước, vốn tính toán sẽ bơi đến chỗ khác, nhưng ngay sau đó Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần chợt kéo ra, trực tiếp kéo tới vị trí bên cạnh Liễu Trì, nói nhỏ bên tai hắn: "Chớ chạy loạn, chúng ta không thể bơi đến những chỗ khác!"
Trong lòng sững sờ, nhưng rất nhanh nàng cũng liền hiểu rõ mục đích của y, lấy tịnh chế động, hiện tại nếu bọn họ bị động, như vậy thì đổi bị động làm chủ động đi!
Lúc ban đầu Nam Cung Thần chưa truyền nội lực cho nàng, bởi vì, công lực của hắn rất đặc biệt, truyền vào trong cơ thể nàng, bản thân phải trải qua một lần trao đổi, nếu không thì công lực của hắn quá mạnh truyền vào sẽ làm cơ thể nàng bị tổn thương, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới vừa xác định phần lớn những tên sát thủ xung đã rời đi khá xa, mới vừa động thủ.
"Đi!"
Lui ra một chút, xác định phần lớn bọn sát thủ chung quanh đã rời đi, Nam Cung Thần ra lệnh một tiếng, mấy người lặng yên không tiếng động nổi lên trên mặt nước, sau đó từ từ đi lên bờ.
Lúc này, thời gian mấy người bọn họ đã nín thở trong nước cũng gần một khắc, bởi vì công lực của mấy người bọn hắn đủ thâm hậu, mà công lực của Thư Vũ Trạch còn rất yếu cũng đã có Bạch Ưng cùng Liễu Trì, hai người cùng nhau trợ giúp công lực cho cậu, bên kia Nhã Phù cũng có Nam Cung Thần tương hộ, nếu không hai người bọn họ sợ rằng không thể dưới đáy nước nín thở trong thời gian lâu như vậy.
"Khụ khụ, thật là lạnh chết ta! Bảo bối ngươi không sao chớ!"
Vừa lên bờ bị một cơn gió thổi qua làm cho lạnh, Thư Nhã Phù không cầm được run run một hồi! Toàn thân nàng ướt đẫm, bây giờ nhìn nàng rất nhếch nhác!
"Mẹ, con không sao!" Thư Vũ Trạch vận chuyển nội lực trong cơ thể, nhanh chóng đem y phục đang ướt sũng làm cho nó bốc hơi, nhìn giống như vừa mới tắm xong.
Mà lúc này Thư Nhã Phù quét mắt một cái, nhìn hai người Bạch Ưng cùng Liễu Trì đang đưa lưng về phía mình, trên người bôc lên từng đám từng đám khói trắng, ánh mắt hoàn toàn không liếc về phía nàng một chút, mà con trai bảo bối của mình lại dùng một gương mặt bỡn cợt len lén liến nhìn nàng, lại liếc liếc nhìn về phía Nam Cung Thần bên cạnh, cười cười không có ý tốt .
Ách. . . . . . Tình trạng gì!
"Nếu như nàng muốn tiếp tục dùng cái bộ dáng này ở trước mặt của ta, ta nghĩ ta không ngại cho là nàng đang ở đây quyến rũ ta!"
Bên cạnh vang lên âm thanh trầm thấp, âm thanh vang lên ở bên tay rất rõ ràng nhưng không phải đang dùng miệng nói ra, lúc Nam Cung Thần nói ra những lời này là dùng truyền âm chỉ để cho một mình nàng nghe được.
Thư Nhã Phù vốn đang còn chút sững sờ, lúc này mới hậu tri hậu giác đột nhiên cúi đầu, nhìn mình một thân nam trang, nhưng y phục trên người cũng đã sớm ướt đẫm dính sát vào trên người, đem một thân dáng người uyển chuyển, tất cả đều hiện ra ở dưới ánh mặt trời.
"Khụ khụ!" Có vài phần lúng túng ho nhẹ hai tiếng, Thư Nhã Phù vội vàng đem tóc tán loạn kéo kéo vuốt vuốt ra trước mặt, muốn che dấu cảnh xuân như ẩn như hiện!
Nhưng làm sao nàng biết được, cảnh xuân như ẩn như hiện dụ hoặc bị che dấu thế kia, càng làm cho người ta có loại kích động!
Thư Nhã Phù nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Nam Cung Thần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hai người bọn Liễu Trì cùng Bạch Ưng kể cả con trai của mình cũng đã thức thời quay lưng đối với mình, duy chỉ có cặp mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần, hình như càng nhìn càng thâm thúy đắm chìm trong đó, ánh mắt mang theo dục vọng rất rõ ràng nhìn chằm chằm nàng.
Đột nhiên chống lại một đôi mắt như vậy, nam nhân này lại còn không chút nào che giấu mà hết thẩy đều biểu hiện ra ngoài, khiến mặt Thư Nhã Phù vốn đang trắng xanh lại giống như bị phỏng, càng ngày càng đỏ ửng.
"Nhìn cái gì vậy, phi lễ chớ nhìn!" Cứng rắn thốt ra một câu, nhưng trên mặt lại càng thêm đỏ thắm.
"Nếu như nàng muốn tiếp tục như vậy. . . . . . Mê người quyến rũ Bổn vương, Bổn vương cũng sẽ không khách khí, vương phi!"
Nam Cung Thần thu liễm lại thân thể bởi vì nàng mà nóng ran lên, đáy mắt vẫn như cũ, còn chưa tiêu tan dục vọng, tay trái lần nữa dán lên phía sau lưng của nàng, công lực vận chuyển, bắt đầu giúp nàng hong khô y phục.
Trên lưng bị bàn tay Nam Cung Thần dán lên, cũng may lúc ở dưới nước, hiện tại có chuyện vừa rồi, cộng thêm bây giờ trên lưng cảm nhận được nhiệt độ truyền đến rất rõ ràng, gò má vốn chỉ có đỏ ửng một chút thôi, bây giờ lại đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt càng không biết phải nhìn về phía nào.
Dù sao thì cuối cùng đôi mắt Thư Nhã Phù lại nhìn trái nhìn phải, lại không thể nhìn thnagwr vào nam nhân yêu nghiệt trước mặt được!
"Xèo xèo!"
Mới vừa rồi không biết Bạch Cầu chạy đi đâu, lúc này cũng đã chui ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Thư Nhã Phù, nghiêng đầu một cái, rất nghi hoặc, bây giờ Thư Nhã Phù là như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì nhảy xuống sông nên bị cảm, hay là bị trúng độc tiễn mới vừa rồi? Tại sao gương mặt lại đỏ như vậy, so với con khỉ mặt đỏ lại càng đỏ hơn !
Nhưng mặc kệ là như thế nào, Thư Nhã Phù mất mặt, nó rất vui vẻ!
"Chi! Xèo xèo ——! Xèo xèo chi ——!"
Bạch Cầu vô cùng vui vẻ kêu lên hai tiếng, lại quay đầu ném cho nàng một cái mông to tròn linh lợi, cái mông to trái lảo đảo bên phải lắc lắc, rất rõ ràng bày ra thái độ khi dễ với việc này của mình.
"Bạch Cầu thì ra là ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng ngươi bị những người đó bắt đi rồi, thật là lo lắng chết ta rồi!"
Tư tưởng Thư Nhã Phù vô cùng xấu, đem tay áo to rộng vẫn còn ướt của mình, đưa tay đem Bạch Cầu ôm vào người, còn cố tình lấy lấy tay áo đắp lên người nó, đồng thời lấy tóc còn ướt thả lên trên, cọ cọ, đem tất cả lượng nước còn trên người đều vung vung vẩy vẩy lên trên người của Bạch Cầu.
Lông mao màu trắng của Bạch Cầu vốn xù lên rất xinh đẹp, chỉ một thoáng lập tức liền thay bị bẹt nước làm ướt nên xẹp xuống, nhìn cực kỳ buồn cười.
"Xèo xèo ——!"
Cuối cùng, Thư Nhã Phù rất vui vẻ hài lòng buông lỏng tay của mình ra, nhìn Bạch Cầu như một làn khói kích động, nhảy đến bên bờ sông nhìn xuống mặt nước để xem bộ dạng chính mình ngay lúc này.
Lập tức chịu đủ kích thích, âm thanh hét to một tiếng, âm thanh kiaói có bao nhiêu chói tai thì sẽ có bấy nhiêu chói tai, nói có bao nhiểu hoảng sợ thì chính là có bấy nhiêu hoảng sợ!
Lông mao xinh đẹp của nó, lông trắng ơi là lông trắng, cư nhiên bị tên Thư Nhã Phù khốn kiếp kia biến thành cái bộ dáng này, Bạch Cầu khó có thể tiếp nhận bộ dáng của mình bây giờ, vô cùng tức giận!
"Ha ha! Để cho ngươi khi dễ ta à!" Nhướng mày hả hê cười to.
Nam Cung Thần cưng chìu nhìn hành động của một người một chồn, chỉ là mỉm cười tiếp tục động thủ, đem nội lực cuồn cuộn không dứt truyền vào trong cơ thể Nhã Phù, đem y phục trên người nàng hong khô, sau đó mới vừa đem tóc nàng để trên lòng bàn tay, khép lại, đang lúc nàng cho rằng hắn sẽ nghịch tóc của mình, nhưng khi nhìn thấy khói trằng trên tay hắn lại dâng lên lần nữa, nàng mới giật mình, thì ra là hắn tiếp tục dùng nội lực giúp nàng hong khô tóc.
Mà lúc này, y phục trên người Nam Cung Thần cũng chỉ khô một nửa mà thôi, tóc vẫn ướt nhẹp xõa trên vai như cũ, làm cho dung mạo hắn vốn xinh đẹp càng tăng thêm một phần kinh ngạc.
"Được rồi, chúng ta đừng ở chỗ này làm trễ nãi quá nhiều thời gian, bọn họ không tìm được người, nhất định sẽ trở lại tìm, chúng ta ở chỗ này trì hoãn quá lâu sẽ rất nguy hiểm!"
Đáy lòng có chút cảm động, hướng về phía Nam Cung Thần khẽ cười dưới, đưa tay đem tay hắn kéo kéo, Thư Nhã Phù trước tiên mở miệng.
"Vào núi!"
Nam Cung Thần hài lòng liếc mắt nhìn tay mình bị Thư Nhã Phù kéo kéo, rất hài lòng lần nữa đem lấy bàn tay nhỏ bé của nàng lồng vào trong lòng bàn tay bản thân, trực tiếp dứt khoát mở miệng nói.
Hiển nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đường lui, vừa mới mở miệng, hắn cũng đã trực tiếp đem phương hướng chỉ ra ngoài.
Hiển nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đường lui, vừa mới mở miệng, hắn cũng đã trực tiếp đem phương hướng chỉ ra ngoài.
Quả thật, bây giờ nếu đối phương cho rằng bọn họ đã đi bằng đường thủy rồi, như vậy bọn họ sẽ đi đường núi để né tránh tầm mắt của bọn sát thủ, chắc hẳn bọn chúng cũng sẽ không nghĩ đến, nơi đó chính là chỗ bọn chúng đã mai phục, bọn chúng sẽ không ngờ rằng bọn Nam Cung Thần sẽ lựa chọn con đường như vậy.
"Đi! Liễu Trì, Bạch Ưng hai ngươi thay phiên mang theo Vũ Trạch!"
Nam Cung Thần đưa tay kéo Nhã Phù qua, mà đồng thời Liễu Trì cùng Bạch Ưng cũng đã ăn ý liếc nhau một cái, Liễu Trì dẫn đầu đem Vũ Trạch ôm vào trong lòng.
Vũ Trạch mặc dù có khinh công hơn hẳn người khác, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà thôi, thể lực cùng tinh lực bản thân là có hạn, cộng thêm bị hạn chế bởi tuổi tác, công lực của bản thân không tính là thâm hậu, lần này xuống nhất định sẽ bị kiệt sức, tiếp tục cũng không phải là cách hay.
Mà do Liễu Trì cùng Bạch Ưng động thủ mang theo hắn, hai người thay phiên trao đổi, cũng sẽ không có ảnh huongwf gì lớn đối với bọn họ.
Mà Thư Nhã Phù vốn đang lo lắng cho tình hình bây giờ của Vũ Trạch, nhưng vừa nghe Nam Cung Thần nói, mới yên tâm một chút, bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh, nàng không muốn trở thành liên lụy, mà Vũ Trạch cũng không nguyện ý, nhưng nếu bọn họ kiên trì hành động này sẽ trở thành gánh nặng của bọn họ.
"E rằng bây giờ trong núi đã xuất hiện chướng khí, không tránh khỏi gặp chuyện không may, mỗi người đều có một viên thuốc! Có tình trạng gì thì trực tiếp ăn đi!"
Sau đó mấy người bọn họ lại bắt đầu di chuyển, Thư Nhã Phù cũng đã lấy thuốc trên người mình ra đưa cho mọi người, võ công nàng không có, nhưng nói đến y thuật hay độc thuật cũng là chuyện nàng lành nghề, đưa tay ném ba viên thuốc về phía Liễu Trì, nhưng cũng không có ném cho Nam Cung Thần, nếu hắn mang theo nàng, tự nhiên có vấn đề sẽ do nàng phụ trách việc uy thuốc cho hắn!
Đang lúc nhóm người Nam Cung Thần tiến vào trong núi, Nam gia trong kinh thành Nam Phong quốc!
"Cái gì? Ngươi nói Phong gia là người của Huyền Nguyệt quốc, bị phán xử tử hình?"
Bởi vì Nam Lão Thái Gia bị giam lỏng, nên bây giờ mới lấy được tin tức Phong gia bị bắt giam, tịch thu hết gia sản, khiếp sợ đột nhiên vỗ văn án, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Phong gia cùng Hội Trưởng Lão có quan hệ không tệ, phải nói là rất tốt mới đúng, mà trong đó cùng Nam gia có một chút liên hệ, lúc trước Đại Trưởng Lão còn muốn kêt thân cho Nam Cảnh và Phong Phiêu Tuyết của Phong gia với nhau, sau lại bởi vì Hội trưởng lão và hoàng thất xảy ra mấy lần trành quyền đoạt lợi, nên chuyện này dần dần bị quên lãng.
Không ngờ mới không tới nửa tháng trong, Cố Trường Phong đã có hành động, không phải lôi kéo hợp nhất, mà là hoàn toàn chèn ép tiêu diệt.
"Tên Cố Trường Phong này quả nhiên ngoan độc, cư nhiên trực tiếp đem cả Phong gia diệt trừ toàn bộ!"
Người nói chuyện chính là phụ thân của Nam Cảnh, chỉ là hiện tại trên mặt một mảnh cứng ngắc, hiển nhiên là bởi vì tin tức mới vừa lấy được.
Hắn cũng không có nghĩ đến đối tượng đầu tiên Cố Trường Phong sẽ động thủ là Phong gia, mà Phong gia lại là gian tế của nước khác, điều này thật sự là ngoài ý muốn của hắn.
Nhưng Cố Trường Phong đối với Phong gia không lưu tình một chút nào, động thủ không lưu đường sống cho bọn họ, cũng gián tiếp nói rõ, lần này Cố Trường Phong muốn đối phó Hội Trưởng Lão, nếu như là trước đây, sợ rằng vần còn cố kỵ đến sự tồn tại của Hội Trưởng Lão, mặc kệ là cuối cùng Phong gia có phải là người của Huyền Nguyệt quốc hay không, đó cũng là chuyện của trưởng bối mấy đời trước rồi, căn bản không liên quan đến mấy người hiện tại bây giờ.
Nếu như có Hội Trưởng Lão ở đó thay họ giải thích, ít nhất Phong gia cũng sẽ không có chuẩn bị gì hoặc không có thời gian tìm chứng cứ biện minh, liền bị người trực tiếp tịch biên gia sản áp giải đến pháp trường.
"Hoàng thượng thật sự chuẩn bị đối phó với người của Hội trưởng lão rồi sao? Gia gia, mấy đời Nam gia chúng ta đều là thành viên của hội trưởng lão, bây giờ hoàng thượng mượn chuyện của Tề vương Đông Ly quốc, cố ý đem chúng ta giam lỏng ở trong phủ, có phải chuẩn bị động thủ với Nam gia chúng ta hay không?"
Giờ phút này chuyện có chút nghiêm trọng, cho nên đối với tôn tử đời thứ ba là Nam Cảnh, Đại Trưởng Lão cũng không có bất kỳ giấu giếm, cũng để cho hắn thấy rõ vị trí cùng trách nhiệm của mình.
Làm con cháu Nam gia, tất cả mọi người nên vì cùng nhau cố gắng, cùng nhau nhận lấy trách nhiệm, mặc dù không vui như thế nào đi nữa, còn Hội trưởng lão sẽ còn Nam gia bọn họ, cho dù bọn hắn không nguyện ý hay thế nào đi chăng nữa, cũng là dười hoàng quyền, nên cố gắng đem quyền lực của Hội trưởng lão nắm đến tay.
Nam Cảnh mặc dù cũng sớm đã biết được tình hình Hội Trưởng Lão và hoàng thất, hình như có dối chọi nhau, thậm chí là tranh đấu gay gắt, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là vụng trộm .
Theo ý hắn, cho dù tranh đấu thế nào, tất cả mọi người đều phải là vì cả quốc gia Nam Phong quốc suy nghĩ, mà từ nhỏ hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng thời gian gần đây có vài việc xảy ra, từ việc Chiến Bắc Sính vụng trộm muốn đem hắn nhốt lại, hắn cũng đã phát hiện sự việc có chút nghiêm trọng rồi.
Chỉ là hắn không có nghĩ đến, ân oán giữa gia tộc mình và hoàng thất, đã đạt đến trình độ này rồi!
Lúc Gia gia cho hắn biết tin tức Phong gia gặp chuyện không may, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, phụ thân và gia gia muốn nói cho hắn biết, Nam gia bọn họ đã không có lựa chọn nào khác rồi.
Nếu không làm bất kỳ cứu vãn, như vậy người Phong gia vô cùng có khả năng sẽ giống như Nam gia!
"Nam Cảnh, ngươi cũng đã không nhỏ, rất nhiều chuyện cũng biết, ngươi cho rằng chuyện tình thật chỉ là bởi vì tiểu thế tử Tề vương Đông Ly quốc, mà hoàng thượng liền đem trên dưới mấy trăm người trong Nam phủ chúng ta, tất cả đều giam lỏng ở chỗ này sao? Liên nhi mấy ngày trước cũng đã trở lại, hơn nữa còn nói là hoàn toàn bị áp giải, nhưng ngươi xem một chút hoàng thượng có để ý tới sao?" Đáy mắt Đại Trưởng Lão lộ ra lo lắng, nhìn tôn tử bằng ánh mắt thâm sâu.
Đối với tôn tử, mình hắn biết rất rõ, nó cũng không cường hãn mạnh mẽ như bề ngoài, mặc dù dáng người to lớn, vạm vỡ, nhưng tâm tính vẫn rất thiện lương, không đủ hung ác và tàn nhẫn!
Mà bây giờ ông đang ép hắn!
Mượn sức nặng tồn vong gia tộc, ép hắn mau chóng thay đổi! Nam gia không cần những người mềm yếu!
"Gia gia, chuyện của Liên nhi. . . . ." Sắc mặt Nam Cảnh rất khó coi, nhắc tới điểm này, hắn biết không thể tiếp tục lừa gạt mình như vậy.
Hoàng thượng đúng là chuẩn bị động thủ đối phó Nam gia bọn họ rồi !
Ba ngày trước Nam Liên Nhi cũng đã trở lại, mà lúc Nam Liên Nhi chạy về Nam gia, nhìn thấy mấy binh lính ở cửa lớn của Nam gia canh gác, hung hăng đại náo một cuộc, cũng chính bởi vì trận đại náo này, mới để cho người khác biết được tiểu công chúa của Nam gia đã bình an trở về rồi.
Mà từ trong miệng Nam Liên Nhi lấy được tin tức, có thể biết Nam Liên Nhi căn bản cũng không có ý đồ mưu hại Tiểu thế tử Vương gia, ngược lại là bị người khác bắt cóc.
Chỉ là tại sao đột nhiên lại được thả ra, cũng không thể biết được!
Thật ra thì trước đây Thư Vũ Trạch sai Lê Hi đem Nam Liên Nhi bắt cóc đi, cũng chỉ muốn cho Cố Trường Phong có lý do để động thủ mà thôi, dĩ nhiên cậu cũng bởi vì mẫu thân của mình mất tích mà động tay động chân, muốn cho Nam gia đem mẫu thân của mình tìm ra, chỉ là không có nghĩ đến, cuối cùng Nhã Phù đã sớm hơn một bước, dùng một loại phương thức khác trở lại bên người Nam Cung Thần.
"Ca ca, đến bây giờ ca còn mềm long chi nữa, ca thật sự cho rằng An Thất Thất đó chính là người tốt hay sao? Muội bị người ta bắt cóc, ca một chút cũng không quan tâm, hơn nữa muội cũng đã nói rồi, nhất định là tên tiểu tạp chủng kia sai người đến bắt cóc muội, một Tiểu Tạp Chủng thì biết cái gì chứ, khẳng định chính là chỉ thị của An Thất Thất! Ca đừng cho là mấy chuyện này sẽ không có chút gì liên quan đến An Thất Thất kia, nếu như không liên quan thì tại sao có thể từ Nam gia của chúng ta chạy ra ngoài mà chúng ta lại không biết được, không phải tiện nhân ấy thì còn có ai!"
Trước đây Nam Liên Nhi ở bên ngoài cũng nghe được đội chút, giờ phút này cũng không đoái hoài tới cái khác, mặt dữ tợn đi vào, đáy mắt mang theo ghen tỵ ác độc, phẫn nhiên đối với Nam Cảnh rống giận.
"Liên nhi, sao muội lại có thể nói như vậy, lời như thế không phải là một nữ hài tử như muội có thể nói!"
Nam Cảnh không nghĩ tới muội muội khéo léo của mình, dáng vẻ hiện tại đứng trước mặt mình, bộ dạng cậy mạnh tàn nhẫn này, nơi nào còn có chút quen thuộc, mặc dù trước đây tính tình có chút ngang bướng, nhưng trong mắt hắn vẫn luôn là một muội muội thiện lương không hiểu chuyện đời.
"Muội một cô gái thế nào? Ca, cho tới nay muội vẫn vô cùng kính trọng ca, nhưngbây giờ ca hãy xem lại mình có bộ dạng gì, kể từ khi An Thất Thất xuất hiện, ca đã làm cái gì? Cũng không có làm gì, ngay cả muội bị con tiện nhân kia làm hại thiếu chút nữa là chết đi, ca đã làm cái gì? ! Hiện tại lại bởi vì ả ta, Nam gia chúng ta sắp bị phá hủy, ca còn mở miệng muốn bênh vực ả?!"
Nam Liên Nhi hỏi ngược lại, đáy lòng nén lấy một luồng khí nóng, bây giờ nhìn đến bộ dạng của ca ca mình, càng thêm tức xông lên đầu.
Hơn nữa nhìn tình huống chung quanh, cũng không chỉ là một hai người mà thôi, sợ rằng số lượng cũng không ít, Thư Nhã Phù đối với địa hình ở Nam Phong quốc có chút hiểu biết, hiện tại mặc dù đã gần tới biên giới hai nước, nhưng cũng chưa rời khỏi cảnh nội Nam Phong quốc.
Cái này có chút không đúng rồi, nếu như nói những thích khách này người là do Nam Phong quốc an bài, nhất định sẽ chọn lúc bọn họ đã rời khỏi cảnh nội Nam Phong quốc, mới bắt đầu rat ay động thủ, nếu không một khi Nam Cung Thần thạt sự xảy ra vấn đề gì ở cảnh nội Nam Phong quốc, sợ rằng truy vấn đến cuối cùng, Nam Phong quốc khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm!
Nếu như nói là do người khác, vậy có thể giải thích vì sao bây giờ lại có nhiều người như vậy lẻn vào đây ám sát hay không, nhưng nhiều người như vậy, vũ khí trên tay, đợi chút, bên Nam Phong quốc này thật sự không có kẻ nào biết được sao?
"Vương Gia, chung quanh tối thiểu có năm mươi người, trên núi chung quanh đây e rằng đã sớm bị mai phục!"
Sắc mặt Liễu Trì nặng nề, tay phải cầm kiếm cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động chung quanh, đưa mắt nhìn các ngọn núi xung quanh mình, nhìn ra có điều gì đó không bình thường.
Hai người bọn Liễu Trì cùng Bạch Ưng, một trước một sau, cùng giơ kiếm đem mấy người Nam Cung Thần bảo vệ ở chính giữa, trên mặt đều thấy được vẻ nặng nề cùng nghiêm túc.
Tối thiểu 50 người, nếu như nói không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này nhất định là đã sớm được mai phục tốt rồi chờ bọn họ đến, này nhất định là có dự mưu ám sát, hơn nữa còn có người tiết lộ con đường cùng hành trình hôm nay bọn hắn sẽ đi.
Nếu không những người này không thể nào tùy tiện động thủ và mai phục được!
Nơi đây là quan đạo hoang vu, mấy ngọn núi xung quanh cũng không tính là quá cao, một bên của quan đạo là rừng núi, mà một bên vừa còn lại là con sông, trong núi rừng cây cối, bằng vào khả năng của bọn họ, cũng chỉ có thể đoán được đại khái vị trí nào có người, nhưng nhìn chung, bọn người kia đã mai phục rất hoàn hảo ở nói này rồi, chuẩn bị động thủ đối phó bọn họ.
"Chúng ta bị bao vây! A a a! Sớm biết vậy nên để Lê Hi dẫn một đám người đi theo chúng ta rồi, không ngờ bọn họ lại còn muốn đem chúng ta vây giết ở chỗ này!"
Luôn luôn tao nhã lễ độ, Thư Vũ Trạch biểu hiện văn nhã khả ái, trên gương mặt nho nhỏ giờ phút này cũng đầy tức giận, lột xuống áo khoác đáng yêu của đứa trẻ, cả người bộc phát ra khí thế của Cung chủ U Minh cung, khí thế bén nhọn này ai cũng sẽ kinh ngạc vì nó lại ở trên người của một tiểu tử.
"Xèo xèo ——!"
Bạch Cầu vừa gọi, đồng thời nương theo đó mà đến là lại một trận mũi tên, mà điểm bất đồng ở đây chính là, để cho Bạch Cầu kêu lên kinh sợ, cũng không phải những mũi tên kia, mà là nó hết sức nhạy cảm với chất độc!
"Trên mũi tên kia đã được tẩm độc, cẩn thận!"
Thân thể Thư Nhã Phù đã sớm bị Nam Cung Thần vác trên lưng, trong nháy mắt Bạch Cầu thét chói tai, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc ném vào trong miệng, đồng thời ném cho mấy người còn lại mỗi người một viên, mắt lại nhìn chằm chằm vách đá nho nhỏ bên trên!
"Muốn chết!"
Nam Cung Thần quát lạnh một tiếng, đồng thời đem Nhã Phù giao cho Liễu Trì, cả người thuận thế bay lên, đột nhiên bay vọt ra giữa, ngồi yên tung bay, rồi thong dong bay vọt trở lại, cũng chỉ thời gian chưa tới ba mươi giây, một loạt mũi tên bắn tới chỗ bọn họ, ở dưới ống tay áo hắn tung bay, tất cả đều bị hắn dùng sức lực lực đánh rớt xuống.
Thư Nhã Phù bị Liễu Trì kéo tới một bên, trừng lớn cặp mắt, nhìn đột nhiên Tề vương gia phát uy, không ngừng được, thốt lên một tràng: "Oa a, thật là không nhìn không biết, võ công thật sự là đẹp trai! Lợi hại đến ngây người!"
"Thích?" Giờ phút này Nam Cung Thần thuận thế lần nữa trở về, nhìn về phía nàng, đuôi lông mày cợt nhã, cười nhạt bên khóe miệng nụ lại kéo cao hơn một chút, tâm tình không tệ.
"Đó là khẳng định, người trai đẹp ai ai cũng thích!"
Thư Nhã Phù thuận miệng nói xong, cũng đưa tay chỉ chỉ hướng vách đá: "Địch nhiều ta ít, đường ra duy nhất của chúng ta bây giờ là nước đường!"
"Vương phi thật là thông minh, đối với thủy lộ khá quen thuộc!"
Một tay Nam Cung Thần chặn ngang ôm chặt nàng, bên khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười thản nhiên như cũ, cho dù bây giờ là đang dưới loại tình huống khẩn cấp, cũng không có biến sắc, dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên, còn không quên nhạo báng ban đầu Nhã Phù đào hôn.
Thư Vũ Trạch võ công cũng không tính là tài giỏi, nhưng khinh công tuyệt cao, cho dù là mấy người Liễu Trì cũng không thể so với được với cậu, theo sát sau lưng Nam Cung Thần xông ra ngoài, tiếp phía sau là Liễu Trì cùng Bạch Ưng đồng thời cũng động thân.
Đối với độ cao cũng không tính là quá cao đó, Thư Nhã Phù mà nói, đại khái chỉ biết đến độ cao đến tầng lầu thứ ba, nếu như nói người nhảy lầu lên đọ cao, đoán chừng chưa chắc sẽ chết được, không chừng chỉ là bán thân bất toại, tàn phế mà thôi.
Nhưng độ cao như vậy, đối với mấy người có khinh công tuyệt đỉnh, vậy thì càng dễ dàng, dưới chân nhẹ một chút mượn lực Nham Thạch, bay thẳng đến bờ sông.
"Không phải đâu, ai nói bọn hắn chỉ có khoảng năm mươi người, ta nói bọn chúng có ít nhất cũng 150 người!"
Ngay khi bọn họ di chuyển, mai phục ở giữa núi rừng, cùng với nhân mã phía trước, bên kia không biết nơi nào nhô ra, quét mắt đảo quanh nhưng cái đóm đen ngòm kia, không có chuyện gì, Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần chặn ngang ôm vào trong ngực, đôi tay quàng qua cổ của hắn, cặp mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phía sau, thấy có người đột nhiên nhảy ra, không ngừng lớn tiếng mắng ra ngoài.
"150 người, một trăm cũng không có kém gì, tình hình là địch nhiều ta ít, bây giờ chúng ta phải chạy!"
Sắc mặt Bạch Ưng không được tốt, đáy mắt dường như hiện lên tia tức giận, hiển nhiên đối với việc mình bị người ta hãm hại, bị một vòng người đuổi giết rất là căm tức, nếu như để cho hắn biết người nào chủ mưu, không cần Vương Gia nhiều lời, điều đầu tiên Bạch Ưng hắn muốn làm, chính là không để cho tên chủ mưu kia được yên ổn!
"Hừ, lại dám động thủ vào lúc này, đừng để cho ta biết chủ mưu là ai!"
Liễu Trì cũng cực kỳ tức giận, thanh kiếm trên tay nhanh chóng chém ngang mấy mũi tên bay đến, dưới chân càng lại mượn sức đạp lên khối đã, tăng nhanh tốc độ.
"Xuống nước!"
Khóe mắt Nam Cung Thần quét qua bọn người đuổi sát theo, quyết định thật nhanh, nắm chặt Thư Nhã Phù, cả người chợt nhảy vào trong nước.
Rầm rầm rầm!
Theo mấy tiếng nhảy vào nước vang lên, tất cả mấy người Nam Cung Thần đều đã nhảy vào trong nước, mà sau lưng lại có them mấy người đuổi theo tới, nhưng đoàn người đuổi giết chỉ đứng ở bờ sông, có chút do dự nhìn nước sông.
Một người trong số bọn người đuổi theo bước đến, nhìn dáng dấp cùng hành động hẳn là thủ lĩnh ám sát lần này.
"Bọn họ chỉ có thể đến hạ du thôi, thượng nguốn chính là thác nước, cũng là chết đường, chỉ là vì để phòng ngừa! Mấy người các ngươi nên lên trên thượng nguồn tìm kiếm một chút, tất cả những người còn lại đi xuống hạ du tìm kiếm cho ta, cần phải đem đoàn người Tề vương giết chết hết, mênh lệnh đã thông báo, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Âm thanh khan khan làm cho người ta không nhận ra được, chỉ là sát ý cùng lãnh khốc vô tình trong đó cũng là làm cho người ta không rét mà run.
"Dạ!"
Đoàn người đồng loạt lên tiếng rồi bắt đầu thi hành mệnh lệnh, trừ hai mươi người bị phái đến thượng nguồn con song tìm kiếm, tất cả những người còn lại đều đến những nói khác, dọc theo con sông tìm!
Mặc dù bây giờ cũng đã qua đông nhưng cũng là giai đoạn chuyển mùa, xuân hàn se lạnh, thời tiết vẫn có chút lạnh như cũ, mà ở lúc này trên sông của Nam Phong quốc, lại càng hêm lạnh thấu xương, không giống với Phương Bắc những ngày trong mùa đông kết băng trên mặt nước, địa giới Nam Phong quốc chưa từng kết băng, nhưng thời tiết lại thường xuyên xuất hiện mưa dầm liên tục, làm cho người ta cũng không nhịn rùng mình mấy cái!
Mới vừa nhảy vào trong nước, cả người Thư Nhã Phù đã run như cầy sấy rồi, mặc dù dưới đáy nước không có người nhìn thấy, nhưng không tới thời gian nửa nén hương, toàn thân của nàng đã lạnh lẽo cứng ngắc, mà đôi môi cũng đã trở nên tím bầm .
Không giống với mấy người khác, mặc dù Thư Nhã Phù cũng được tính là biết bơi, nhưng lại dùng cách thức này để nhảy vào trong nước sông, làm cho nàng thân thể có chút không kịp thích ứng, cộng them phải nín thở dưới đáy sông, đã làm cho cả người nàng rất khó chịu, có chút đầu váng mắt hoa.
Cảm giác giống như trải qua thời gian rất dài, một sức lực truyền đến, chính là Nam Cung Thần chợt lôi nàng vào trong lòng, dùng phương thức miệng đối miệng, truyền hơi đến trong miệng của nàng, mà cũng trong lúc đó, một đôi tay cũng đã áp lên sống lưng nàng, từng đợt từng đọt phảng phất giống như trong nước truyền đến nhiệt độ, mà thời điểm hắn có động tác, trên mặt nước dần dần xuất hiện một chút gợn song khe khẽ, nhìn như chỉ là gợn song lăn tăn, nhưng nếu là có người cẩn thận điều tra, sẽ liền phát hiện bất đồng trong đó.
Cảm giác giống như trải qua thời gian rất dài, một sức lực truyền đến, chính là Nam Cung Thần chợt lôi nàng vào trong lòng, dùng phương thức miệng đối miệng, truyền hơi đến trong miệng của nàng, mà cũng trong lúc đó, một đôi tay cũng đã áp lên sống lưng nàng, từng đợt từng đọt phảng phất giống như trong nước truyền đến nhiệt độ, mà thời điểm hắn có động tác, trên mặt nước dần dần xuất hiện một chút gợn song khe khẽ, nhìn như chỉ là gợn song lăn tăn, nhưng nếu là có người cẩn thận điều tra, sẽ liền phát hiện bất đồng trong đó.
Trong thời gian chốc lát đó, cả người Thư Nhã Phù vốn đang lanh đến đông cứng, cũng khôi phục lại cảm giác, phần lưng truyền tới nhiệt độ ấm áp, làm cho nàng không còn cảm giác nước song lạnh thấu xương nữa.
Trừng lớn cặp mắt, trông vào khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo lo lắng trước mặt, dưới nước nàng không có cách nào nói chuyện, cộng thêm bây giờ miệng hai người còn bị chận, nàng cũng chỉ có thể đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn, dùng sức lực trên tay nói cho hắn biết, nàng không sao!
Thượng nguồn có người tìm kiếm, hạ du càng có nhiều người hơn! Có đôi khi không thể chạy được!
Ít nhất khi mấy người bọn Nam Cung Thần xuống nước, vốn tính toán sẽ bơi đến chỗ khác, nhưng ngay sau đó Thư Nhã Phù bị Nam Cung Thần chợt kéo ra, trực tiếp kéo tới vị trí bên cạnh Liễu Trì, nói nhỏ bên tai hắn: "Chớ chạy loạn, chúng ta không thể bơi đến những chỗ khác!"
Trong lòng sững sờ, nhưng rất nhanh nàng cũng liền hiểu rõ mục đích của y, lấy tịnh chế động, hiện tại nếu bọn họ bị động, như vậy thì đổi bị động làm chủ động đi!
Lúc ban đầu Nam Cung Thần chưa truyền nội lực cho nàng, bởi vì, công lực của hắn rất đặc biệt, truyền vào trong cơ thể nàng, bản thân phải trải qua một lần trao đổi, nếu không thì công lực của hắn quá mạnh truyền vào sẽ làm cơ thể nàng bị tổn thương, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới vừa xác định phần lớn những tên sát thủ xung đã rời đi khá xa, mới vừa động thủ.
"Đi!"
Lui ra một chút, xác định phần lớn bọn sát thủ chung quanh đã rời đi, Nam Cung Thần ra lệnh một tiếng, mấy người lặng yên không tiếng động nổi lên trên mặt nước, sau đó từ từ đi lên bờ.
Lúc này, thời gian mấy người bọn họ đã nín thở trong nước cũng gần một khắc, bởi vì công lực của mấy người bọn hắn đủ thâm hậu, mà công lực của Thư Vũ Trạch còn rất yếu cũng đã có Bạch Ưng cùng Liễu Trì, hai người cùng nhau trợ giúp công lực cho cậu, bên kia Nhã Phù cũng có Nam Cung Thần tương hộ, nếu không hai người bọn họ sợ rằng không thể dưới đáy nước nín thở trong thời gian lâu như vậy.
"Khụ khụ, thật là lạnh chết ta! Bảo bối ngươi không sao chớ!"
Vừa lên bờ bị một cơn gió thổi qua làm cho lạnh, Thư Nhã Phù không cầm được run run một hồi! Toàn thân nàng ướt đẫm, bây giờ nhìn nàng rất nhếch nhác!
"Mẹ, con không sao!" Thư Vũ Trạch vận chuyển nội lực trong cơ thể, nhanh chóng đem y phục đang ướt sũng làm cho nó bốc hơi, nhìn giống như vừa mới tắm xong.
Mà lúc này Thư Nhã Phù quét mắt một cái, nhìn hai người Bạch Ưng cùng Liễu Trì đang đưa lưng về phía mình, trên người bôc lên từng đám từng đám khói trắng, ánh mắt hoàn toàn không liếc về phía nàng một chút, mà con trai bảo bối của mình lại dùng một gương mặt bỡn cợt len lén liến nhìn nàng, lại liếc liếc nhìn về phía Nam Cung Thần bên cạnh, cười cười không có ý tốt .
Ách. . . . . . Tình trạng gì!
"Nếu như nàng muốn tiếp tục dùng cái bộ dáng này ở trước mặt của ta, ta nghĩ ta không ngại cho là nàng đang ở đây quyến rũ ta!"
Bên cạnh vang lên âm thanh trầm thấp, âm thanh vang lên ở bên tay rất rõ ràng nhưng không phải đang dùng miệng nói ra, lúc Nam Cung Thần nói ra những lời này là dùng truyền âm chỉ để cho một mình nàng nghe được.
Thư Nhã Phù vốn đang còn chút sững sờ, lúc này mới hậu tri hậu giác đột nhiên cúi đầu, nhìn mình một thân nam trang, nhưng y phục trên người cũng đã sớm ướt đẫm dính sát vào trên người, đem một thân dáng người uyển chuyển, tất cả đều hiện ra ở dưới ánh mặt trời.
"Khụ khụ!" Có vài phần lúng túng ho nhẹ hai tiếng, Thư Nhã Phù vội vàng đem tóc tán loạn kéo kéo vuốt vuốt ra trước mặt, muốn che dấu cảnh xuân như ẩn như hiện!
Nhưng làm sao nàng biết được, cảnh xuân như ẩn như hiện dụ hoặc bị che dấu thế kia, càng làm cho người ta có loại kích động!
Thư Nhã Phù nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Nam Cung Thần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hai người bọn Liễu Trì cùng Bạch Ưng kể cả con trai của mình cũng đã thức thời quay lưng đối với mình, duy chỉ có cặp mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần, hình như càng nhìn càng thâm thúy đắm chìm trong đó, ánh mắt mang theo dục vọng rất rõ ràng nhìn chằm chằm nàng.
Đột nhiên chống lại một đôi mắt như vậy, nam nhân này lại còn không chút nào che giấu mà hết thẩy đều biểu hiện ra ngoài, khiến mặt Thư Nhã Phù vốn đang trắng xanh lại giống như bị phỏng, càng ngày càng đỏ ửng.
"Nhìn cái gì vậy, phi lễ chớ nhìn!" Cứng rắn thốt ra một câu, nhưng trên mặt lại càng thêm đỏ thắm.
"Nếu như nàng muốn tiếp tục như vậy. . . . . . Mê người quyến rũ Bổn vương, Bổn vương cũng sẽ không khách khí, vương phi!"
Nam Cung Thần thu liễm lại thân thể bởi vì nàng mà nóng ran lên, đáy mắt vẫn như cũ, còn chưa tiêu tan dục vọng, tay trái lần nữa dán lên phía sau lưng của nàng, công lực vận chuyển, bắt đầu giúp nàng hong khô y phục.
Trên lưng bị bàn tay Nam Cung Thần dán lên, cũng may lúc ở dưới nước, hiện tại có chuyện vừa rồi, cộng thêm bây giờ trên lưng cảm nhận được nhiệt độ truyền đến rất rõ ràng, gò má vốn chỉ có đỏ ửng một chút thôi, bây giờ lại đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt càng không biết phải nhìn về phía nào.
Dù sao thì cuối cùng đôi mắt Thư Nhã Phù lại nhìn trái nhìn phải, lại không thể nhìn thnagwr vào nam nhân yêu nghiệt trước mặt được!
"Xèo xèo!"
Mới vừa rồi không biết Bạch Cầu chạy đi đâu, lúc này cũng đã chui ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Thư Nhã Phù, nghiêng đầu một cái, rất nghi hoặc, bây giờ Thư Nhã Phù là như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì nhảy xuống sông nên bị cảm, hay là bị trúng độc tiễn mới vừa rồi? Tại sao gương mặt lại đỏ như vậy, so với con khỉ mặt đỏ lại càng đỏ hơn !
Nhưng mặc kệ là như thế nào, Thư Nhã Phù mất mặt, nó rất vui vẻ!
"Chi! Xèo xèo ——! Xèo xèo chi ——!"
Bạch Cầu vô cùng vui vẻ kêu lên hai tiếng, lại quay đầu ném cho nàng một cái mông to tròn linh lợi, cái mông to trái lảo đảo bên phải lắc lắc, rất rõ ràng bày ra thái độ khi dễ với việc này của mình.
"Bạch Cầu thì ra là ngươi còn sống, ta còn tưởng rằng ngươi bị những người đó bắt đi rồi, thật là lo lắng chết ta rồi!"
Tư tưởng Thư Nhã Phù vô cùng xấu, đem tay áo to rộng vẫn còn ướt của mình, đưa tay đem Bạch Cầu ôm vào người, còn cố tình lấy lấy tay áo đắp lên người nó, đồng thời lấy tóc còn ướt thả lên trên, cọ cọ, đem tất cả lượng nước còn trên người đều vung vung vẩy vẩy lên trên người của Bạch Cầu.
Lông mao màu trắng của Bạch Cầu vốn xù lên rất xinh đẹp, chỉ một thoáng lập tức liền thay bị bẹt nước làm ướt nên xẹp xuống, nhìn cực kỳ buồn cười.
"Xèo xèo ——!"
Cuối cùng, Thư Nhã Phù rất vui vẻ hài lòng buông lỏng tay của mình ra, nhìn Bạch Cầu như một làn khói kích động, nhảy đến bên bờ sông nhìn xuống mặt nước để xem bộ dạng chính mình ngay lúc này.
Lập tức chịu đủ kích thích, âm thanh hét to một tiếng, âm thanh kiaói có bao nhiêu chói tai thì sẽ có bấy nhiêu chói tai, nói có bao nhiểu hoảng sợ thì chính là có bấy nhiêu hoảng sợ!
Lông mao xinh đẹp của nó, lông trắng ơi là lông trắng, cư nhiên bị tên Thư Nhã Phù khốn kiếp kia biến thành cái bộ dáng này, Bạch Cầu khó có thể tiếp nhận bộ dáng của mình bây giờ, vô cùng tức giận!
"Ha ha! Để cho ngươi khi dễ ta à!" Nhướng mày hả hê cười to.
Nam Cung Thần cưng chìu nhìn hành động của một người một chồn, chỉ là mỉm cười tiếp tục động thủ, đem nội lực cuồn cuộn không dứt truyền vào trong cơ thể Nhã Phù, đem y phục trên người nàng hong khô, sau đó mới vừa đem tóc nàng để trên lòng bàn tay, khép lại, đang lúc nàng cho rằng hắn sẽ nghịch tóc của mình, nhưng khi nhìn thấy khói trằng trên tay hắn lại dâng lên lần nữa, nàng mới giật mình, thì ra là hắn tiếp tục dùng nội lực giúp nàng hong khô tóc.
Mà lúc này, y phục trên người Nam Cung Thần cũng chỉ khô một nửa mà thôi, tóc vẫn ướt nhẹp xõa trên vai như cũ, làm cho dung mạo hắn vốn xinh đẹp càng tăng thêm một phần kinh ngạc.
"Được rồi, chúng ta đừng ở chỗ này làm trễ nãi quá nhiều thời gian, bọn họ không tìm được người, nhất định sẽ trở lại tìm, chúng ta ở chỗ này trì hoãn quá lâu sẽ rất nguy hiểm!"
Đáy lòng có chút cảm động, hướng về phía Nam Cung Thần khẽ cười dưới, đưa tay đem tay hắn kéo kéo, Thư Nhã Phù trước tiên mở miệng.
"Vào núi!"
Nam Cung Thần hài lòng liếc mắt nhìn tay mình bị Thư Nhã Phù kéo kéo, rất hài lòng lần nữa đem lấy bàn tay nhỏ bé của nàng lồng vào trong lòng bàn tay bản thân, trực tiếp dứt khoát mở miệng nói.
Hiển nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đường lui, vừa mới mở miệng, hắn cũng đã trực tiếp đem phương hướng chỉ ra ngoài.
Hiển nhiên hắn đã sớm nghĩ xong đường lui, vừa mới mở miệng, hắn cũng đã trực tiếp đem phương hướng chỉ ra ngoài.
Quả thật, bây giờ nếu đối phương cho rằng bọn họ đã đi bằng đường thủy rồi, như vậy bọn họ sẽ đi đường núi để né tránh tầm mắt của bọn sát thủ, chắc hẳn bọn chúng cũng sẽ không nghĩ đến, nơi đó chính là chỗ bọn chúng đã mai phục, bọn chúng sẽ không ngờ rằng bọn Nam Cung Thần sẽ lựa chọn con đường như vậy.
"Đi! Liễu Trì, Bạch Ưng hai ngươi thay phiên mang theo Vũ Trạch!"
Nam Cung Thần đưa tay kéo Nhã Phù qua, mà đồng thời Liễu Trì cùng Bạch Ưng cũng đã ăn ý liếc nhau một cái, Liễu Trì dẫn đầu đem Vũ Trạch ôm vào trong lòng.
Vũ Trạch mặc dù có khinh công hơn hẳn người khác, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà thôi, thể lực cùng tinh lực bản thân là có hạn, cộng thêm bị hạn chế bởi tuổi tác, công lực của bản thân không tính là thâm hậu, lần này xuống nhất định sẽ bị kiệt sức, tiếp tục cũng không phải là cách hay.
Mà do Liễu Trì cùng Bạch Ưng động thủ mang theo hắn, hai người thay phiên trao đổi, cũng sẽ không có ảnh huongwf gì lớn đối với bọn họ.
Mà Thư Nhã Phù vốn đang lo lắng cho tình hình bây giờ của Vũ Trạch, nhưng vừa nghe Nam Cung Thần nói, mới yên tâm một chút, bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh, nàng không muốn trở thành liên lụy, mà Vũ Trạch cũng không nguyện ý, nhưng nếu bọn họ kiên trì hành động này sẽ trở thành gánh nặng của bọn họ.
"E rằng bây giờ trong núi đã xuất hiện chướng khí, không tránh khỏi gặp chuyện không may, mỗi người đều có một viên thuốc! Có tình trạng gì thì trực tiếp ăn đi!"
Sau đó mấy người bọn họ lại bắt đầu di chuyển, Thư Nhã Phù cũng đã lấy thuốc trên người mình ra đưa cho mọi người, võ công nàng không có, nhưng nói đến y thuật hay độc thuật cũng là chuyện nàng lành nghề, đưa tay ném ba viên thuốc về phía Liễu Trì, nhưng cũng không có ném cho Nam Cung Thần, nếu hắn mang theo nàng, tự nhiên có vấn đề sẽ do nàng phụ trách việc uy thuốc cho hắn!
Đang lúc nhóm người Nam Cung Thần tiến vào trong núi, Nam gia trong kinh thành Nam Phong quốc!
"Cái gì? Ngươi nói Phong gia là người của Huyền Nguyệt quốc, bị phán xử tử hình?"
Bởi vì Nam Lão Thái Gia bị giam lỏng, nên bây giờ mới lấy được tin tức Phong gia bị bắt giam, tịch thu hết gia sản, khiếp sợ đột nhiên vỗ văn án, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Phong gia cùng Hội Trưởng Lão có quan hệ không tệ, phải nói là rất tốt mới đúng, mà trong đó cùng Nam gia có một chút liên hệ, lúc trước Đại Trưởng Lão còn muốn kêt thân cho Nam Cảnh và Phong Phiêu Tuyết của Phong gia với nhau, sau lại bởi vì Hội trưởng lão và hoàng thất xảy ra mấy lần trành quyền đoạt lợi, nên chuyện này dần dần bị quên lãng.
Không ngờ mới không tới nửa tháng trong, Cố Trường Phong đã có hành động, không phải lôi kéo hợp nhất, mà là hoàn toàn chèn ép tiêu diệt.
"Tên Cố Trường Phong này quả nhiên ngoan độc, cư nhiên trực tiếp đem cả Phong gia diệt trừ toàn bộ!"
Người nói chuyện chính là phụ thân của Nam Cảnh, chỉ là hiện tại trên mặt một mảnh cứng ngắc, hiển nhiên là bởi vì tin tức mới vừa lấy được.
Hắn cũng không có nghĩ đến đối tượng đầu tiên Cố Trường Phong sẽ động thủ là Phong gia, mà Phong gia lại là gian tế của nước khác, điều này thật sự là ngoài ý muốn của hắn.
Nhưng Cố Trường Phong đối với Phong gia không lưu tình một chút nào, động thủ không lưu đường sống cho bọn họ, cũng gián tiếp nói rõ, lần này Cố Trường Phong muốn đối phó Hội Trưởng Lão, nếu như là trước đây, sợ rằng vần còn cố kỵ đến sự tồn tại của Hội Trưởng Lão, mặc kệ là cuối cùng Phong gia có phải là người của Huyền Nguyệt quốc hay không, đó cũng là chuyện của trưởng bối mấy đời trước rồi, căn bản không liên quan đến mấy người hiện tại bây giờ.
Nếu như có Hội Trưởng Lão ở đó thay họ giải thích, ít nhất Phong gia cũng sẽ không có chuẩn bị gì hoặc không có thời gian tìm chứng cứ biện minh, liền bị người trực tiếp tịch biên gia sản áp giải đến pháp trường.
"Hoàng thượng thật sự chuẩn bị đối phó với người của Hội trưởng lão rồi sao? Gia gia, mấy đời Nam gia chúng ta đều là thành viên của hội trưởng lão, bây giờ hoàng thượng mượn chuyện của Tề vương Đông Ly quốc, cố ý đem chúng ta giam lỏng ở trong phủ, có phải chuẩn bị động thủ với Nam gia chúng ta hay không?"
Giờ phút này chuyện có chút nghiêm trọng, cho nên đối với tôn tử đời thứ ba là Nam Cảnh, Đại Trưởng Lão cũng không có bất kỳ giấu giếm, cũng để cho hắn thấy rõ vị trí cùng trách nhiệm của mình.
Làm con cháu Nam gia, tất cả mọi người nên vì cùng nhau cố gắng, cùng nhau nhận lấy trách nhiệm, mặc dù không vui như thế nào đi nữa, còn Hội trưởng lão sẽ còn Nam gia bọn họ, cho dù bọn hắn không nguyện ý hay thế nào đi chăng nữa, cũng là dười hoàng quyền, nên cố gắng đem quyền lực của Hội trưởng lão nắm đến tay.
Nam Cảnh mặc dù cũng sớm đã biết được tình hình Hội Trưởng Lão và hoàng thất, hình như có dối chọi nhau, thậm chí là tranh đấu gay gắt, nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là vụng trộm .
Theo ý hắn, cho dù tranh đấu thế nào, tất cả mọi người đều phải là vì cả quốc gia Nam Phong quốc suy nghĩ, mà từ nhỏ hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng thời gian gần đây có vài việc xảy ra, từ việc Chiến Bắc Sính vụng trộm muốn đem hắn nhốt lại, hắn cũng đã phát hiện sự việc có chút nghiêm trọng rồi.
Chỉ là hắn không có nghĩ đến, ân oán giữa gia tộc mình và hoàng thất, đã đạt đến trình độ này rồi!
Lúc Gia gia cho hắn biết tin tức Phong gia gặp chuyện không may, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, phụ thân và gia gia muốn nói cho hắn biết, Nam gia bọn họ đã không có lựa chọn nào khác rồi.
Nếu không làm bất kỳ cứu vãn, như vậy người Phong gia vô cùng có khả năng sẽ giống như Nam gia!
"Nam Cảnh, ngươi cũng đã không nhỏ, rất nhiều chuyện cũng biết, ngươi cho rằng chuyện tình thật chỉ là bởi vì tiểu thế tử Tề vương Đông Ly quốc, mà hoàng thượng liền đem trên dưới mấy trăm người trong Nam phủ chúng ta, tất cả đều giam lỏng ở chỗ này sao? Liên nhi mấy ngày trước cũng đã trở lại, hơn nữa còn nói là hoàn toàn bị áp giải, nhưng ngươi xem một chút hoàng thượng có để ý tới sao?" Đáy mắt Đại Trưởng Lão lộ ra lo lắng, nhìn tôn tử bằng ánh mắt thâm sâu.
Đối với tôn tử, mình hắn biết rất rõ, nó cũng không cường hãn mạnh mẽ như bề ngoài, mặc dù dáng người to lớn, vạm vỡ, nhưng tâm tính vẫn rất thiện lương, không đủ hung ác và tàn nhẫn!
Mà bây giờ ông đang ép hắn!
Mượn sức nặng tồn vong gia tộc, ép hắn mau chóng thay đổi! Nam gia không cần những người mềm yếu!
"Gia gia, chuyện của Liên nhi. . . . ." Sắc mặt Nam Cảnh rất khó coi, nhắc tới điểm này, hắn biết không thể tiếp tục lừa gạt mình như vậy.
Hoàng thượng đúng là chuẩn bị động thủ đối phó Nam gia bọn họ rồi !
Ba ngày trước Nam Liên Nhi cũng đã trở lại, mà lúc Nam Liên Nhi chạy về Nam gia, nhìn thấy mấy binh lính ở cửa lớn của Nam gia canh gác, hung hăng đại náo một cuộc, cũng chính bởi vì trận đại náo này, mới để cho người khác biết được tiểu công chúa của Nam gia đã bình an trở về rồi.
Mà từ trong miệng Nam Liên Nhi lấy được tin tức, có thể biết Nam Liên Nhi căn bản cũng không có ý đồ mưu hại Tiểu thế tử Vương gia, ngược lại là bị người khác bắt cóc.
Chỉ là tại sao đột nhiên lại được thả ra, cũng không thể biết được!
Thật ra thì trước đây Thư Vũ Trạch sai Lê Hi đem Nam Liên Nhi bắt cóc đi, cũng chỉ muốn cho Cố Trường Phong có lý do để động thủ mà thôi, dĩ nhiên cậu cũng bởi vì mẫu thân của mình mất tích mà động tay động chân, muốn cho Nam gia đem mẫu thân của mình tìm ra, chỉ là không có nghĩ đến, cuối cùng Nhã Phù đã sớm hơn một bước, dùng một loại phương thức khác trở lại bên người Nam Cung Thần.
"Ca ca, đến bây giờ ca còn mềm long chi nữa, ca thật sự cho rằng An Thất Thất đó chính là người tốt hay sao? Muội bị người ta bắt cóc, ca một chút cũng không quan tâm, hơn nữa muội cũng đã nói rồi, nhất định là tên tiểu tạp chủng kia sai người đến bắt cóc muội, một Tiểu Tạp Chủng thì biết cái gì chứ, khẳng định chính là chỉ thị của An Thất Thất! Ca đừng cho là mấy chuyện này sẽ không có chút gì liên quan đến An Thất Thất kia, nếu như không liên quan thì tại sao có thể từ Nam gia của chúng ta chạy ra ngoài mà chúng ta lại không biết được, không phải tiện nhân ấy thì còn có ai!"
Trước đây Nam Liên Nhi ở bên ngoài cũng nghe được đội chút, giờ phút này cũng không đoái hoài tới cái khác, mặt dữ tợn đi vào, đáy mắt mang theo ghen tỵ ác độc, phẫn nhiên đối với Nam Cảnh rống giận.
"Liên nhi, sao muội lại có thể nói như vậy, lời như thế không phải là một nữ hài tử như muội có thể nói!"
Nam Cảnh không nghĩ tới muội muội khéo léo của mình, dáng vẻ hiện tại đứng trước mặt mình, bộ dạng cậy mạnh tàn nhẫn này, nơi nào còn có chút quen thuộc, mặc dù trước đây tính tình có chút ngang bướng, nhưng trong mắt hắn vẫn luôn là một muội muội thiện lương không hiểu chuyện đời.
"Muội một cô gái thế nào? Ca, cho tới nay muội vẫn vô cùng kính trọng ca, nhưngbây giờ ca hãy xem lại mình có bộ dạng gì, kể từ khi An Thất Thất xuất hiện, ca đã làm cái gì? Cũng không có làm gì, ngay cả muội bị con tiện nhân kia làm hại thiếu chút nữa là chết đi, ca đã làm cái gì? ! Hiện tại lại bởi vì ả ta, Nam gia chúng ta sắp bị phá hủy, ca còn mở miệng muốn bênh vực ả?!"
Nam Liên Nhi hỏi ngược lại, đáy lòng nén lấy một luồng khí nóng, bây giờ nhìn đến bộ dạng của ca ca mình, càng thêm tức xông lên đầu.
Tác giả :
Mạc Linh Linh