Vương Phi 13 Tuổi
Chương 65: Cường giả vi tôn (5)
Phía sau, hai mươi Huyết Ảnh vệ tay cầm lợi khí, thần tình khó hiểu nhìn Lưu Nguyệt đang quay lưng.
Một trận gió nhẹ thổi qua, một con bướm bay lượn chập chờn.
“Mau nhìn." Thu Ngân chợt mở to mắt, kinh sợ nói.
Chỉ thấy, trước ngực hai mươi Huyết Ảnh vệ đang đứng thẳng, vạt áo đều bị thủng, vạt áo phất phơ trong gió, lộ ra da thịt màu đồng cổ.
Mỗi một lỗ, đều là ở ngực.
Đó là chỗ yếu hại nhất của con người.
Hai mươi người nhất thời nhìn nhau, nếu trong tay Lưu Nguyệt có vũ khí gì, bọn họ sẽ…..
Còn chưa nghĩ tiếp được gì, Đỗ Nhất nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Lưu Nguyệt đang đứng quay lưng về phía bọn họ, cái gì cũng chưa nói, chỉ là bàn tay mang găng bạc kia, đang ấn sâu vào tảng đá cứng rắn kế bên, giờ nhìn chẳng khác gì miếng đậu hũ.
Ngón tay mảnh khảnh rút ra, bên trong là một khối đá nhỏ, Lưu Nguyệt dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, còn trên tảng đá lớn kia, lại xuất hiện một cái lỗ hổng.
Tất cả ám vệ nhất tề biến sắc.
Nếu Lưu Nguyệt khi nãy dùng chút lực thôi, giờ này chắc bọn họ đều……
“Khấu kiến chủ nhân." Mọi người xoát xoát quỳ xuống, đồng thời hô vang, cường giả vi tôn, bọn họ tâm phục khẩu phục.
“Hiện tại, ta đang lo nghĩ các ngươi liệu có đủ khả năng hay không làm thuộc hạ của ta." Lưu Nguyệt lạnh lùng xoay người, sắc mặt lãnh khốc như trước.
“Chủ nhân." Hai mươi ám vệ vừa nghe, trên mặt chợt loé qua xấu hổ và giận dữ, trường kiếm trong tay nhất tề xoay ngược, đâm hướng trái tim mình.
“Lưu Nguyệt." Hiên Viên Triệt kiềm chế khiếp sợ, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Đây là hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, nếu bây giờ chết hết, thật là uổng phí.
“Sát thủ, cái gì gọi là sát thủ? Ta chưa từng thấy qua sát thủ bi phẫn quá mà tự sát, ta chỉ thấy sát thủ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Giết người, các ngươi dùng chiêu thức ba hoa chích choè làm gì? Một chiêu, chỉ cần một chiêu thẳng vào yếu điểm là đủ rồi.
Tỷ thí, trong mắt sát thủ làm gì có khái niệm tỷ thí, chỉ có hoặc không ra tay, hoặc một kích đoạt mạng, hôm nay ta không phải muốn cùng các ngươi so chiêu, nếu không niệm tình các ngươi, vậy bây giờ một người cũng đừng mong còn sống từ chỗ này lết ra, dưới tay Mộ Dung Lưu Nguyệt ta, không có phế vật."
Lời nói vô cùng lãnh khốc, cực kỳ vô tình.
Một trận gió nhẹ thổi qua, một con bướm bay lượn chập chờn.
“Mau nhìn." Thu Ngân chợt mở to mắt, kinh sợ nói.
Chỉ thấy, trước ngực hai mươi Huyết Ảnh vệ đang đứng thẳng, vạt áo đều bị thủng, vạt áo phất phơ trong gió, lộ ra da thịt màu đồng cổ.
Mỗi một lỗ, đều là ở ngực.
Đó là chỗ yếu hại nhất của con người.
Hai mươi người nhất thời nhìn nhau, nếu trong tay Lưu Nguyệt có vũ khí gì, bọn họ sẽ…..
Còn chưa nghĩ tiếp được gì, Đỗ Nhất nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Lưu Nguyệt đang đứng quay lưng về phía bọn họ, cái gì cũng chưa nói, chỉ là bàn tay mang găng bạc kia, đang ấn sâu vào tảng đá cứng rắn kế bên, giờ nhìn chẳng khác gì miếng đậu hũ.
Ngón tay mảnh khảnh rút ra, bên trong là một khối đá nhỏ, Lưu Nguyệt dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, còn trên tảng đá lớn kia, lại xuất hiện một cái lỗ hổng.
Tất cả ám vệ nhất tề biến sắc.
Nếu Lưu Nguyệt khi nãy dùng chút lực thôi, giờ này chắc bọn họ đều……
“Khấu kiến chủ nhân." Mọi người xoát xoát quỳ xuống, đồng thời hô vang, cường giả vi tôn, bọn họ tâm phục khẩu phục.
“Hiện tại, ta đang lo nghĩ các ngươi liệu có đủ khả năng hay không làm thuộc hạ của ta." Lưu Nguyệt lạnh lùng xoay người, sắc mặt lãnh khốc như trước.
“Chủ nhân." Hai mươi ám vệ vừa nghe, trên mặt chợt loé qua xấu hổ và giận dữ, trường kiếm trong tay nhất tề xoay ngược, đâm hướng trái tim mình.
“Lưu Nguyệt." Hiên Viên Triệt kiềm chế khiếp sợ, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Đây là hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, nếu bây giờ chết hết, thật là uổng phí.
“Sát thủ, cái gì gọi là sát thủ? Ta chưa từng thấy qua sát thủ bi phẫn quá mà tự sát, ta chỉ thấy sát thủ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
Giết người, các ngươi dùng chiêu thức ba hoa chích choè làm gì? Một chiêu, chỉ cần một chiêu thẳng vào yếu điểm là đủ rồi.
Tỷ thí, trong mắt sát thủ làm gì có khái niệm tỷ thí, chỉ có hoặc không ra tay, hoặc một kích đoạt mạng, hôm nay ta không phải muốn cùng các ngươi so chiêu, nếu không niệm tình các ngươi, vậy bây giờ một người cũng đừng mong còn sống từ chỗ này lết ra, dưới tay Mộ Dung Lưu Nguyệt ta, không có phế vật."
Lời nói vô cùng lãnh khốc, cực kỳ vô tình.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu