Vương Phi 13 Tuổi
Chương 291: Ăn miếng trả miếng (22)
Giữa đại sảnh, Lưu Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đỏ rực.
“Ta đến xem chút náo nhiệt." Vân Triệu nhìn lướt qua khoảng không ngoài cửa sổ, một màu đỏ rực rỡ, mỹ lệ, lập tức cười tủm tỉm nói với Lưu Nguyệt.
Người của Lưu Nguyệt giết người ở bên trong, vậy hắn sẽ hủy diệt toàn bộ Tây Hán.
Nhất cử lưỡng tiện, thực sự không hề uổng phí công sức.
Lưu Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn Vân Triệu một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm.
Không nhiều lời cùng Vân Triệu, ngón tay Lưu Nguyệt khẽ cử động, một chuỗi âm nhận bay về phía lục đường chủ.
Mà Vân Triệu nhìn sơ qua tình huống trong đại sảnh, đè thấp thanh âm nói với Lưu Nguyệt : “Ta giúp huynh đệ một chút, sau này xem huynh cảm tạ ta như thế nào?"
Dứt lời, bay lên một cái, chặn lại đường rút của Thần Phi.
Giết Hậu Kim quốc chủ, cũng phải giết thái tử Thần Phi, Hậu Kim không loạn cũng sẽ không còn khả năng đe dọa với các nước khác nữa.
Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không để ý tới Vân Triệu, chỉ có khóe miệng tươi cười, thâm thúy. Tạ ơn hắn như thế nào? Tự nhiên sẽ tạ ơn hắn thật tốt.
Tiếng đàn phá không, thế tới dào dạt, Lưu Nguyệt không hề chần chừ, vừa ra tay chính là sát chiêu, hướng tới lục đường chủ, nhanh cực kì.
Ngọn lửa bay lên không, xuyên qua cả mây xanh.
“Không tốt, điệu hổ li sơn." Vùng ngoại ô, Tây Hán giữa một mảnh chém giết, đột nhiên thấy ánh lửa đầy trời, nhất thời kinh hãi.
“Mau về, quốc chủ gặp chuyện." Trong tiếng kinh hãi, một người phi ngựa đến, phun ra tin tức cơ hồ khiến người Tây Hán đứng chôn chân trên mặt đất.
Nhất đường chủ cùng nhị đường chủ nghe vậy, lập tức sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên một tiếng : “Đi."
Không quan tâm đến đối thủ trong tay, nhanh chóng bay về phía Phiêu Kị tướng quân phủ.
Cả trăm người của Tây Hán cùng lên, giờ đây nhóm áo trắng cũng không cản được, một đám thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp, chạy đến Phiêu Kị tướng quân phủ.
Những người áo trắng bịt mặt vẫn dây dưa cùng người Tây Hán, thấy vậy cũng không đuổi theo, liếc mắt nhìn nhau, lập tức lẩn khuất vào trong rừng cây.
Cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết thực tốt.
“Ta đến xem chút náo nhiệt." Vân Triệu nhìn lướt qua khoảng không ngoài cửa sổ, một màu đỏ rực rỡ, mỹ lệ, lập tức cười tủm tỉm nói với Lưu Nguyệt.
Người của Lưu Nguyệt giết người ở bên trong, vậy hắn sẽ hủy diệt toàn bộ Tây Hán.
Nhất cử lưỡng tiện, thực sự không hề uổng phí công sức.
Lưu Nguyệt nghe vậy cúi đầu nhìn Vân Triệu một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm.
Không nhiều lời cùng Vân Triệu, ngón tay Lưu Nguyệt khẽ cử động, một chuỗi âm nhận bay về phía lục đường chủ.
Mà Vân Triệu nhìn sơ qua tình huống trong đại sảnh, đè thấp thanh âm nói với Lưu Nguyệt : “Ta giúp huynh đệ một chút, sau này xem huynh cảm tạ ta như thế nào?"
Dứt lời, bay lên một cái, chặn lại đường rút của Thần Phi.
Giết Hậu Kim quốc chủ, cũng phải giết thái tử Thần Phi, Hậu Kim không loạn cũng sẽ không còn khả năng đe dọa với các nước khác nữa.
Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không để ý tới Vân Triệu, chỉ có khóe miệng tươi cười, thâm thúy. Tạ ơn hắn như thế nào? Tự nhiên sẽ tạ ơn hắn thật tốt.
Tiếng đàn phá không, thế tới dào dạt, Lưu Nguyệt không hề chần chừ, vừa ra tay chính là sát chiêu, hướng tới lục đường chủ, nhanh cực kì.
Ngọn lửa bay lên không, xuyên qua cả mây xanh.
“Không tốt, điệu hổ li sơn." Vùng ngoại ô, Tây Hán giữa một mảnh chém giết, đột nhiên thấy ánh lửa đầy trời, nhất thời kinh hãi.
“Mau về, quốc chủ gặp chuyện." Trong tiếng kinh hãi, một người phi ngựa đến, phun ra tin tức cơ hồ khiến người Tây Hán đứng chôn chân trên mặt đất.
Nhất đường chủ cùng nhị đường chủ nghe vậy, lập tức sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên một tiếng : “Đi."
Không quan tâm đến đối thủ trong tay, nhanh chóng bay về phía Phiêu Kị tướng quân phủ.
Cả trăm người của Tây Hán cùng lên, giờ đây nhóm áo trắng cũng không cản được, một đám thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp, chạy đến Phiêu Kị tướng quân phủ.
Những người áo trắng bịt mặt vẫn dây dưa cùng người Tây Hán, thấy vậy cũng không đuổi theo, liếc mắt nhìn nhau, lập tức lẩn khuất vào trong rừng cây.
Cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết thực tốt.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu