Vương Phi 13 Tuổi
Chương 187: Sát ra ôm chặt (3)
Hai thủ lĩnh thân hình lực lưỡng, nhất tề phịch một tiếng ngã xuống.
Ở vị trí trái tim, một vết máu lan ra, đây chính là trí mạng chi thương.( vết thương chí mạng)
Kiếm, theo bọn họ từ trên người Lưu Nguyệt rút ra, trên quần áo nàng có đến bốn lỗ hổng lớn, vậy mà Lưu Nguyệt ngay cả một chút trầy xước cũng không có.
Sai một ly, thất chi ngàn dậm.
Lưu Nguyệt đối với vũ khí tiến công cùng phương vị tính toán thật sự rất tinh chuẩn.
Đêm trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chung quanh những bóng đen đã ngừng tay công kích, một đám ngốc sửng sờ đứng ngây một chỗ, giống như không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến bọn họ tỏng nháy mắt không có phản ứng.
Trên khuôn mặt lạnh như băng chợt lóe lên một tia cuồng ngạo, Lưu Nguyệt hướng phía trước từng bước tiến lên.
Phía sau, hắc y thủ lĩnh nắm trường kiếm cũng theo đó ngã xuống, máu trên miệng nhỏ vết thương ở ngực sớm đã nở rộ rực rỡ.
Trên quần áo màu nguyệt nha, hơi hơi thẩm thấu ra một tia máu tươi.
Đó là khi Lưu Nguyệt lui về phía sau, liền bị mụi kiếm của hắc y thủ lĩnh đâm vào, bất quá chỉ là vết thương nhỏ, không cần tính toán nhiều.
Ánh trăng nhô lên cao, một cái đối mặt, bụi bậm lạc định.
Nhanh đến mức không có bất luận kẻ nào nhìn ra nàng làm như thế nào, nàng rốt cuộc làm cái gì.
Tiếng đàn vang lên, phong nhận phi múa, Lưu Nguyệt dừng bước, lập tức cả thân mình ẩn vào trong bóng tối.
Trong tiếng đàn, đám người đang ngây ngốc nhất thời phản ứng lại, lúc này một bên khiếp sợ vô cùng, một bên liền nhanh như điện đuổi theo Lưu Nguyệt .
Hoặc là đắc chi, hoặc là hủy diệt hết thảy, đây là nhiệm vụ hôm nay của bọn họ.
Mặc kệ bất luận kẻ nào đã chết, đều phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù bọn họ chỉ còn lại có một người.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bóng đen chớp động, nhất địa ám ảnh mê tung..
Rừng cây ngoại ô Nghi Thủy thành.
Ngọn cây trong gió nhẹ nhàng vũ động vang lên tiếng xào xạc, ngọn gió đầu xuân tươi mát làm cho người ta vui vẻ thoải mái, trong tai truyền đến sang sảng tiếng nước cháy, làm cho không khí trở nên ướt át.
Trong rừng cây, Lưu Nguyệt một tay cầm lấy dao cầm, một bên chậm rãi hướng theo tiếng nước chảy đi tới, một thân áo bào màu nguyệt bạch, ở trong bóng đêm thong dong mà tự nhiên cực kỳ.
Ở vị trí trái tim, một vết máu lan ra, đây chính là trí mạng chi thương.( vết thương chí mạng)
Kiếm, theo bọn họ từ trên người Lưu Nguyệt rút ra, trên quần áo nàng có đến bốn lỗ hổng lớn, vậy mà Lưu Nguyệt ngay cả một chút trầy xước cũng không có.
Sai một ly, thất chi ngàn dậm.
Lưu Nguyệt đối với vũ khí tiến công cùng phương vị tính toán thật sự rất tinh chuẩn.
Đêm trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chung quanh những bóng đen đã ngừng tay công kích, một đám ngốc sửng sờ đứng ngây một chỗ, giống như không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến bọn họ tỏng nháy mắt không có phản ứng.
Trên khuôn mặt lạnh như băng chợt lóe lên một tia cuồng ngạo, Lưu Nguyệt hướng phía trước từng bước tiến lên.
Phía sau, hắc y thủ lĩnh nắm trường kiếm cũng theo đó ngã xuống, máu trên miệng nhỏ vết thương ở ngực sớm đã nở rộ rực rỡ.
Trên quần áo màu nguyệt nha, hơi hơi thẩm thấu ra một tia máu tươi.
Đó là khi Lưu Nguyệt lui về phía sau, liền bị mụi kiếm của hắc y thủ lĩnh đâm vào, bất quá chỉ là vết thương nhỏ, không cần tính toán nhiều.
Ánh trăng nhô lên cao, một cái đối mặt, bụi bậm lạc định.
Nhanh đến mức không có bất luận kẻ nào nhìn ra nàng làm như thế nào, nàng rốt cuộc làm cái gì.
Tiếng đàn vang lên, phong nhận phi múa, Lưu Nguyệt dừng bước, lập tức cả thân mình ẩn vào trong bóng tối.
Trong tiếng đàn, đám người đang ngây ngốc nhất thời phản ứng lại, lúc này một bên khiếp sợ vô cùng, một bên liền nhanh như điện đuổi theo Lưu Nguyệt .
Hoặc là đắc chi, hoặc là hủy diệt hết thảy, đây là nhiệm vụ hôm nay của bọn họ.
Mặc kệ bất luận kẻ nào đã chết, đều phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù bọn họ chỉ còn lại có một người.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bóng đen chớp động, nhất địa ám ảnh mê tung..
Rừng cây ngoại ô Nghi Thủy thành.
Ngọn cây trong gió nhẹ nhàng vũ động vang lên tiếng xào xạc, ngọn gió đầu xuân tươi mát làm cho người ta vui vẻ thoải mái, trong tai truyền đến sang sảng tiếng nước cháy, làm cho không khí trở nên ướt át.
Trong rừng cây, Lưu Nguyệt một tay cầm lấy dao cầm, một bên chậm rãi hướng theo tiếng nước chảy đi tới, một thân áo bào màu nguyệt bạch, ở trong bóng đêm thong dong mà tự nhiên cực kỳ.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu