Vương Nghịch Thiên Hạ: Chỉ Sủng Đệ Đệ Đáng Yêu
Chương 16
Lôi Phi bỗng đứng dậy , đi ra ngoài , không quên bỏ lại một câu .
_Dạ công tử nên nằm xuống đi , Hạ cô nương đã trở lại , ta đi đón .
Ngoài mặt , Lôi Phi không xem Dạ Mị ra gì nhưng trong lòng đầy kính phục lòng kiên quyết , cố chấp của hắn . Người như vậy tương lai tiền đồ vô hạn a ~ .
Dạ Mị chật vật ngồi dậy , thì ra hắn yếu như vậy , ngay cả một con thần thú cũng đánh không lại . Sao có thể bảo vệ được Tuyết nhi ?
Đang suy nghĩ miên mang thì Hạ Tuyết từ bên ngoài bước vào .
_Mị ca ca , sao ca lại ngồi dậy , nằm xuống nào .
Hạ Tuyết lại gần đỡ Dạ Mị nằm xuống , sửa lại chăm cho hắn . Dạ Mị không giống như Hạ Tuyết có thể chịu được lạnh , khi vào đây hắn không sử dụng được tiên lực phải mặc đến vài lớp áo mới chịu được .
_Ta đi sắc thuốc , ca ca nghỉ ngơi đi .
Dạ Mị vội nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Hạ Tuyết , đôi đồng tử xám tro nhìn Hạ Tuyết đầy buồn bã , lo lắng . Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ sỉu ngay lập tức , đôi mắt vốn được mệnh danh là đôi mắt tử thần , không cần chiến đấu , liếc một cái kẻ địch cũng mất ý chí chiến đấu thậm chí có thể tự động nhận thua . Cũng có biểu cảm như vậy nha !
Trong mắt Hạ Tuyết , Dạ Mị hiện giờ giống như chú mèo đáng thương , muốn được chủ nhân vút ve , dễ thương vô cùng .
A, dễ thương , dễ thương quá nha ~.~ !!!
Hạ Tuyết vốn không có định lực cao với vật dễ thương vô hại , lập tức nhéo má , nghịch đủ kiểu . Tội nghiệp Dạ Mị , khuôn mặt vô giá của hắn , bao người mong ước lại bị Hạ Tuyết xem như mặt mèo tuỳ ý nhào nặn , không thể phản kháng .
Mà Dạ Mị có phản kháng được cũng không thèm , Tuyết nhi rất ích chơi đùa với hắn , có cơ hội khiến Tuyết nhi hứng thú ngu gì bỏ qua . (Mèo : Anh Mị đáng yêu quá , mèo cũng muốn nhéo ~!! ; DM : Còn lâu , chỉ cho mình Tuyết nhi chơi thôi . )
Thế là một người chơi , một người cam chịu nhưng trong lòng rất chi là vui vẻ . Đến khi ...
_Khụ...khụ...
Hạ Tuyết dừng việc tàn phá ''độc ác'' , quay lại.
_Lôi Phi.
_Không làm phiền hai người chứ ?
Lôi Phi cười hề hề , thầm nghĩ , cái tên ngang bướng kia thật làm mất mặt nam nhân , sao lại để yên cho người ta phá nhan sắc thế , mặc dù hơi ghen tị với gương mặt hắn nhưng cũng là nam nhân đương nhiên cũng có tự tôn của nam nhân , ai lại để cho nữ nhân bắt nạt thế . Mà còn có ánh mắt hưỡng thụ kia là sao ? Thật đúng là mất mặt .
Nếu mà Hạ Tuyết biết suy nghĩ của Lôi Phi đảm bảo sẽ khinh bỉ y . Vừa nãy nàng cưỡi trên lưng ai vậy nhỉ . Với lại đừng lo , hiện giờ nàng không phải nữ .
_Không, có chuyện gì sao ?
_À , ta có việc , khoảng mười ngày nữa ta mới về được , hai người có thể tự lo liệu được không ?
_Được . Dù sao Mị ca ca khoẻ lại ta sẽ trở về nhà , chắc vài ngày nữa thôi .
_Vậy ta đi đây , hẹn gặp lại .
Lôi Phi biến mất .
_Dạ công tử nên nằm xuống đi , Hạ cô nương đã trở lại , ta đi đón .
Ngoài mặt , Lôi Phi không xem Dạ Mị ra gì nhưng trong lòng đầy kính phục lòng kiên quyết , cố chấp của hắn . Người như vậy tương lai tiền đồ vô hạn a ~ .
Dạ Mị chật vật ngồi dậy , thì ra hắn yếu như vậy , ngay cả một con thần thú cũng đánh không lại . Sao có thể bảo vệ được Tuyết nhi ?
Đang suy nghĩ miên mang thì Hạ Tuyết từ bên ngoài bước vào .
_Mị ca ca , sao ca lại ngồi dậy , nằm xuống nào .
Hạ Tuyết lại gần đỡ Dạ Mị nằm xuống , sửa lại chăm cho hắn . Dạ Mị không giống như Hạ Tuyết có thể chịu được lạnh , khi vào đây hắn không sử dụng được tiên lực phải mặc đến vài lớp áo mới chịu được .
_Ta đi sắc thuốc , ca ca nghỉ ngơi đi .
Dạ Mị vội nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Hạ Tuyết , đôi đồng tử xám tro nhìn Hạ Tuyết đầy buồn bã , lo lắng . Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ sỉu ngay lập tức , đôi mắt vốn được mệnh danh là đôi mắt tử thần , không cần chiến đấu , liếc một cái kẻ địch cũng mất ý chí chiến đấu thậm chí có thể tự động nhận thua . Cũng có biểu cảm như vậy nha !
Trong mắt Hạ Tuyết , Dạ Mị hiện giờ giống như chú mèo đáng thương , muốn được chủ nhân vút ve , dễ thương vô cùng .
A, dễ thương , dễ thương quá nha ~.~ !!!
Hạ Tuyết vốn không có định lực cao với vật dễ thương vô hại , lập tức nhéo má , nghịch đủ kiểu . Tội nghiệp Dạ Mị , khuôn mặt vô giá của hắn , bao người mong ước lại bị Hạ Tuyết xem như mặt mèo tuỳ ý nhào nặn , không thể phản kháng .
Mà Dạ Mị có phản kháng được cũng không thèm , Tuyết nhi rất ích chơi đùa với hắn , có cơ hội khiến Tuyết nhi hứng thú ngu gì bỏ qua . (Mèo : Anh Mị đáng yêu quá , mèo cũng muốn nhéo ~!! ; DM : Còn lâu , chỉ cho mình Tuyết nhi chơi thôi . )
Thế là một người chơi , một người cam chịu nhưng trong lòng rất chi là vui vẻ . Đến khi ...
_Khụ...khụ...
Hạ Tuyết dừng việc tàn phá ''độc ác'' , quay lại.
_Lôi Phi.
_Không làm phiền hai người chứ ?
Lôi Phi cười hề hề , thầm nghĩ , cái tên ngang bướng kia thật làm mất mặt nam nhân , sao lại để yên cho người ta phá nhan sắc thế , mặc dù hơi ghen tị với gương mặt hắn nhưng cũng là nam nhân đương nhiên cũng có tự tôn của nam nhân , ai lại để cho nữ nhân bắt nạt thế . Mà còn có ánh mắt hưỡng thụ kia là sao ? Thật đúng là mất mặt .
Nếu mà Hạ Tuyết biết suy nghĩ của Lôi Phi đảm bảo sẽ khinh bỉ y . Vừa nãy nàng cưỡi trên lưng ai vậy nhỉ . Với lại đừng lo , hiện giờ nàng không phải nữ .
_Không, có chuyện gì sao ?
_À , ta có việc , khoảng mười ngày nữa ta mới về được , hai người có thể tự lo liệu được không ?
_Được . Dù sao Mị ca ca khoẻ lại ta sẽ trở về nhà , chắc vài ngày nữa thôi .
_Vậy ta đi đây , hẹn gặp lại .
Lôi Phi biến mất .
Tác giả :
Mèo Cô Đơn