Vương Hậu 14 Tuổi
Chương 36 Đại sát tứ phương 8
Nam nhân có chỗ có thể lùi bước, nhưng có chỗ chết cũng không thể lùi.
“Liều mạng, liều mạng…"
“Mẹ nó, sinh là người hoàng gia, chết là quỷ hoàng gia, liều mạng…"
“Giết…"
Trên tường thành, nhóm tinh binh nghe thấy Huyền Thiên Hạo nói, nhất thời cả đám đều nhiệt huyết xông lên, là nam nhân, hôm nay không thể bại bởi người bên ngoài ý đồ soán vị, liều mạng.
Trong lúc nhất thời, sát khí nổi lên bốn phía, nơi nơi đều là tiếng liều mạng.
“Thái tử, thái tử, cố cầm cự, những cao thủ Điệp Cốt đã ở hướng nơi này chạy đến."
“Thái tử, nơi khác lưỡng quân đã nhổ trại, chỉ cần nửa canh giờ sẽ đến…"
“Thái tử, thái tử…"
Trong tiếng kêu, vô số tiếng hồi báo truyền đến.
Cầm cự, cố gắng cầm cự.
“Thái tử, ngoài tẩm cung Nhân Hoàng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, chúng ta có phải hay không…" Ba thủ hộ một mực theo sát bảo vệ Huyền Thiên Hạo thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía tẩm cung Nhân Hoàng.
Cổ tay Huyền Thiên Hạo chém giết hơi hơi dừng lại, ngay sau đó lại lần nữa không chút do dự nói với thủ vệ: “Tin tưởng nàng."
Trên thế giới này, lúc này nơi đây, có thể bảo hộ an nguy phụ hoàng hắn, chỉ có Mặc Thiên Thần, nếu hắn đã đem tính mạng phụ hoàng giao cho Mặc Thiên Thần bảo hộ, hắn sẽ không hoài nghi, không thể hoài nghi.
“Giết a…"
Bụi khói bay lên, ánh lửa nổi lên bốn phía, sát khí trong bóng đêm ào ạt.
Tẩm cung Nhân Hoàng, bốn cửa hoàng thành kịch liệt chém giết, tẩm cung Nhân Hoàng lúc này có thể dùng yên tĩnh để hình dung.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, chỉ lưu lại một tiếng người trong thiên địa quanh quẩn.
“Sự lợi hại của Đệ Cửu Phong bổn vương cho tới bây giờ không xem nhẹ, Mặc Thiên Thần, thủ đoạn hôm nay của ngươi, bổn vương thật là thưởng thức, không bằng chúng ta làm một giao dịch như thế nào? Ngươi rời đi, ngày mai chờ bổn vương đăng cơ, bổn vương sẽ phong thưởng ngươi là đệ nhất độc tôn nhân tộc, như thế nào?" Âm thanh thô ráp cuồng dại trong gió đêm bay lên, thế như đối với Mặc Thiên Thần hứa hẹn trọng thưởng.
Bổn vương? Mặc Thiên Thần ở trong tẩm cung Nhân Hoàng nghe thấy xưng hô này, ngón tay nhẹ nhàng sờ chén trà bên cạnh.
Người có thể mưu đoạt ngai vàng Nhân Hoàng, nàng cho tới bây giờ đều không nghĩ đó sẽ là một người thân phận hèn mọn, bởi vì chỉ có người thân phận vốn đã tới gần vị trí ngai vàng kia, mới có thể có lòng xâm chiếm ngai vàng, thử nghĩ một tên ăn mày, hắn thế nào cũng sẽ không muốn đi làm hoàng đế.
Nàng biết, nhân tộc lấy hoàng vi tôn, dưới Nhân Hoàng có tam vương tứ tướng chấp chưởng đại sự nhân tộc.
Người này tự xưng vương, xem ra là một trong tam vương.
Không nghĩ tới hôm nay mưu nghịch, người chủ sự thế nhưng tự mình tiến đến muốn ám sát Nhân Hoàng, mà không phải yên ổn ngồi phía sau chờ đợi công thành.
Xem ra, tánh mạnh Nhân Hoàng quả nhiên quá trọng yếu.
Từ từ bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm linh tuyền, Mặc Thiên Thần lành lạnh nói: “Không đủ."
Chút danh lợi ấy, không đủ.
Đệ nhất độc tôn nhân tộc, tuy rằng dù là sư phụ nàng phong chủ Đệ Cửu Phong cũng không có tư cách có được danh hào cùng địa vị như vậy, nhưng đối với nàng mà nói, không đủ.
Ngoài điện người kia vừa nghe, lập tức nói tiếp: “Ngươi cứ nói, chỉ cần bổn vương có thể làm, tất cả đều được."
“Ta muốn đảo lộn hôm nay, nghịch càn khôn, ngươi có thể làm được cho ta?" Giọng Mặc Thiên Thần lạnh lùng ở trong gió đêm tung bay.
Nàng bảo vệ Nhân Hoàng chính là muốn nghịch càn khôn, hắn chỉ vỏn vẹn cho một danh hào như vậy, thật sự không đủ, không đủ.
“Ngươi…" Bên ngoài người kia bị lời này của Mặc Thiên Thần làm cho cứng họng nhất thời không nói ra lời, bất quá một lát sau liền nổi giận.
“Liều mạng, liều mạng…"
“Mẹ nó, sinh là người hoàng gia, chết là quỷ hoàng gia, liều mạng…"
“Giết…"
Trên tường thành, nhóm tinh binh nghe thấy Huyền Thiên Hạo nói, nhất thời cả đám đều nhiệt huyết xông lên, là nam nhân, hôm nay không thể bại bởi người bên ngoài ý đồ soán vị, liều mạng.
Trong lúc nhất thời, sát khí nổi lên bốn phía, nơi nơi đều là tiếng liều mạng.
“Thái tử, thái tử, cố cầm cự, những cao thủ Điệp Cốt đã ở hướng nơi này chạy đến."
“Thái tử, nơi khác lưỡng quân đã nhổ trại, chỉ cần nửa canh giờ sẽ đến…"
“Thái tử, thái tử…"
Trong tiếng kêu, vô số tiếng hồi báo truyền đến.
Cầm cự, cố gắng cầm cự.
“Thái tử, ngoài tẩm cung Nhân Hoàng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, chúng ta có phải hay không…" Ba thủ hộ một mực theo sát bảo vệ Huyền Thiên Hạo thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía tẩm cung Nhân Hoàng.
Cổ tay Huyền Thiên Hạo chém giết hơi hơi dừng lại, ngay sau đó lại lần nữa không chút do dự nói với thủ vệ: “Tin tưởng nàng."
Trên thế giới này, lúc này nơi đây, có thể bảo hộ an nguy phụ hoàng hắn, chỉ có Mặc Thiên Thần, nếu hắn đã đem tính mạng phụ hoàng giao cho Mặc Thiên Thần bảo hộ, hắn sẽ không hoài nghi, không thể hoài nghi.
“Giết a…"
Bụi khói bay lên, ánh lửa nổi lên bốn phía, sát khí trong bóng đêm ào ạt.
Tẩm cung Nhân Hoàng, bốn cửa hoàng thành kịch liệt chém giết, tẩm cung Nhân Hoàng lúc này có thể dùng yên tĩnh để hình dung.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, chỉ lưu lại một tiếng người trong thiên địa quanh quẩn.
“Sự lợi hại của Đệ Cửu Phong bổn vương cho tới bây giờ không xem nhẹ, Mặc Thiên Thần, thủ đoạn hôm nay của ngươi, bổn vương thật là thưởng thức, không bằng chúng ta làm một giao dịch như thế nào? Ngươi rời đi, ngày mai chờ bổn vương đăng cơ, bổn vương sẽ phong thưởng ngươi là đệ nhất độc tôn nhân tộc, như thế nào?" Âm thanh thô ráp cuồng dại trong gió đêm bay lên, thế như đối với Mặc Thiên Thần hứa hẹn trọng thưởng.
Bổn vương? Mặc Thiên Thần ở trong tẩm cung Nhân Hoàng nghe thấy xưng hô này, ngón tay nhẹ nhàng sờ chén trà bên cạnh.
Người có thể mưu đoạt ngai vàng Nhân Hoàng, nàng cho tới bây giờ đều không nghĩ đó sẽ là một người thân phận hèn mọn, bởi vì chỉ có người thân phận vốn đã tới gần vị trí ngai vàng kia, mới có thể có lòng xâm chiếm ngai vàng, thử nghĩ một tên ăn mày, hắn thế nào cũng sẽ không muốn đi làm hoàng đế.
Nàng biết, nhân tộc lấy hoàng vi tôn, dưới Nhân Hoàng có tam vương tứ tướng chấp chưởng đại sự nhân tộc.
Người này tự xưng vương, xem ra là một trong tam vương.
Không nghĩ tới hôm nay mưu nghịch, người chủ sự thế nhưng tự mình tiến đến muốn ám sát Nhân Hoàng, mà không phải yên ổn ngồi phía sau chờ đợi công thành.
Xem ra, tánh mạnh Nhân Hoàng quả nhiên quá trọng yếu.
Từ từ bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm linh tuyền, Mặc Thiên Thần lành lạnh nói: “Không đủ."
Chút danh lợi ấy, không đủ.
Đệ nhất độc tôn nhân tộc, tuy rằng dù là sư phụ nàng phong chủ Đệ Cửu Phong cũng không có tư cách có được danh hào cùng địa vị như vậy, nhưng đối với nàng mà nói, không đủ.
Ngoài điện người kia vừa nghe, lập tức nói tiếp: “Ngươi cứ nói, chỉ cần bổn vương có thể làm, tất cả đều được."
“Ta muốn đảo lộn hôm nay, nghịch càn khôn, ngươi có thể làm được cho ta?" Giọng Mặc Thiên Thần lạnh lùng ở trong gió đêm tung bay.
Nàng bảo vệ Nhân Hoàng chính là muốn nghịch càn khôn, hắn chỉ vỏn vẹn cho một danh hào như vậy, thật sự không đủ, không đủ.
“Ngươi…" Bên ngoài người kia bị lời này của Mặc Thiên Thần làm cho cứng họng nhất thời không nói ra lời, bất quá một lát sau liền nổi giận.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu