Vương Hậu 14 Tuổi
Chương 35 Đại sát tứ phương 7
Hơn trăm người vội vàng biến chiêu thế nhưng tất cả đều kình khí phóng ra ngoài, nội công kiếm chiêu hoàn toàn nối thành một đường, đem tất cả góc độ toàn bộ phong kín.
Cùng xa xa nhìn lại, dường như một tầng hào quang chợt dâng lên ở ngoài tẩm cung Nhân Hoàng, quang ảnh chớp động, ngân quang dày đặc.
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng, mạn dây mây của hoa phỉ thúy lan tràn toàn bộ tẩm cung, bị một mảnh kiếm quang biến thành tro bụi, thậm chí không lưu lại một chút tàn cây.
Cao, võ công quả nhiên là cao, phối hợp quả nhiên là tốt.
Bất quá, hoa phỉ thúy, cũng không phải là mở ra thứ vô dụng.
“Phốc."
“Phù phù, phù phù…"
Khi hoa bị dập nát, hơn trăm cao thủ phối hợp hoàn hảo, còn chưa có nhào vào tẩm cung, bỗng nhiên một người tiếp một người từ giữa không trung rơi xuống, phù phù ngã nhào dưới đất.
“A… Độc…"
“… Thấy máu phong hầu…"
Ngay trong tiếng phù phù, hơn trăm người sắc mặt vô cùng khẩn trương, một đám trong khoảnh khắc sắc mặt tối đen nổi lên màu lam sáng bóng, công lực hơi chút cao chỉ có thể phun ra ba bốn chữ, công lực hơi chút thấp, một chữ cũng không nói được liền đi gặp Diêm Vương.
Trong nháy mắt, thật sự bất quá trong nháy mắt, hơn trăm cao thủ được huấn luyện dù là Nhân Hoàng tự mình ra tay, sợ cũng không thể trong nháy mắt tiêu diệt toàn bộ, ào ào rơi xuống đất, sắc mặt nhăn nhó, toàn thân tối đen một mảnh cùng trên mặt dày đặc xương trắng, làm bạn đi.
Gió đêm thổi qua, không tiếng động không mùi vị.
“Ai, vốn không cần lấy mạng bọn họ, ai kêu bọn họ muốn tre già măng mọc tiến đến chém ta, người muốn chết như vậy ta còn chưa thấy qua, đã nghĩ chết, ta đây sẽ thanh toàn bọn họ." Thu hồi mạn dây trong tẩm cung, hoa phỉ thúy cười tủm tỉm nói.
Hoa phỉ thúy không phải như hoa u đàn la có thể tự phát ra độc khí, độc của nó giấu trong mạn dây mây, chỉ cần làm tổn thương mạn dây mây, mới có thể tràn ra một loại độc khí vô sắc vô vị, từ hô hấp tiến vào thân thể, trong khoảnh khắc sẽ mất mạng.
Đám thích khách chém nát mạn dây mây, nó muốn chậm một chút độc chết bọn họ cũng không được.
“Hừ, ta khinh bỉ ngươi." Hoa u đàn la chỉ một lá cây vào hoa phỉ thúy.
“Hừ." hoa phỉ thúy uốn éo đầu, ta đắc ý, ta hừ.
“Bên trong là Mặc Thiên Thần Đệ Cửu Phong đi?" Ngay khi hoa phỉ thúy đắc ý, ngoài tẩm cung Nhân Hoàng đột nhiên một giọng nói tráng kiện xen lẫn uy nghiêm vang lên.
Chén trà trong tay Mặc Thiên Thần nhẹ nhàng vừa chuyển, nhân vật chính rốt cục đến.
Gió đêm du dương, tràn ngập máu tanh.
“Giết, giết, giết…" Không nói Mặc Thiên Thần nơi này độc đối độc sát khí tứ phía, hoàng thành cung điện lúc này bốn phương đều lâm vào tranh đoạt kịch liệt.
“Thái tử, mau rời khỏi đây, mau, địch quân sắp tấn công vào."
“Thái tử. Mau lui lại."
Cửa thành phía đông trên đài cao, một đám võ tướng đi theo Huyền Thiên Hạo cơ hồ cả người đều máu hướng Huyền Thiên Hạo hô.
Kẻ thù bên ngoài hoàng thành thế công rất mãnh, bọn họ đã duy trì không nổi, tất yếu lui, lui.
“Không, không thể lui, hôm nay ta dù chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể lui về phía sau." Huyền Thiên Hạo vũ động lợi kiếm trong tay, mặt đầy dữ tợn chém giết từ đầu tường xông lên quân địch.
Không thể lui, hôm nay chỉ cần hắn lui, đông hoàng thành nhất bị mở ra, vậy kết cục hoàng cung thất thủ sợ sẽ là Mặc Thiên Thần bảo vệ cho phụ hoàng hắn, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Thái tử, núi xanh còn không lo không có củi đốt…"
“Đừng nói nữa, hôm nay chỉ có Huyền Thiên Hạo chết trận, tuyệt không có Huyền Thiên Hạo lùi bước." Huyền Thiên Hạo gầm lên giận dữ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lúc này lại đỉnh thiên lập địa.
Cùng xa xa nhìn lại, dường như một tầng hào quang chợt dâng lên ở ngoài tẩm cung Nhân Hoàng, quang ảnh chớp động, ngân quang dày đặc.
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng, mạn dây mây của hoa phỉ thúy lan tràn toàn bộ tẩm cung, bị một mảnh kiếm quang biến thành tro bụi, thậm chí không lưu lại một chút tàn cây.
Cao, võ công quả nhiên là cao, phối hợp quả nhiên là tốt.
Bất quá, hoa phỉ thúy, cũng không phải là mở ra thứ vô dụng.
“Phốc."
“Phù phù, phù phù…"
Khi hoa bị dập nát, hơn trăm cao thủ phối hợp hoàn hảo, còn chưa có nhào vào tẩm cung, bỗng nhiên một người tiếp một người từ giữa không trung rơi xuống, phù phù ngã nhào dưới đất.
“A… Độc…"
“… Thấy máu phong hầu…"
Ngay trong tiếng phù phù, hơn trăm người sắc mặt vô cùng khẩn trương, một đám trong khoảnh khắc sắc mặt tối đen nổi lên màu lam sáng bóng, công lực hơi chút cao chỉ có thể phun ra ba bốn chữ, công lực hơi chút thấp, một chữ cũng không nói được liền đi gặp Diêm Vương.
Trong nháy mắt, thật sự bất quá trong nháy mắt, hơn trăm cao thủ được huấn luyện dù là Nhân Hoàng tự mình ra tay, sợ cũng không thể trong nháy mắt tiêu diệt toàn bộ, ào ào rơi xuống đất, sắc mặt nhăn nhó, toàn thân tối đen một mảnh cùng trên mặt dày đặc xương trắng, làm bạn đi.
Gió đêm thổi qua, không tiếng động không mùi vị.
“Ai, vốn không cần lấy mạng bọn họ, ai kêu bọn họ muốn tre già măng mọc tiến đến chém ta, người muốn chết như vậy ta còn chưa thấy qua, đã nghĩ chết, ta đây sẽ thanh toàn bọn họ." Thu hồi mạn dây trong tẩm cung, hoa phỉ thúy cười tủm tỉm nói.
Hoa phỉ thúy không phải như hoa u đàn la có thể tự phát ra độc khí, độc của nó giấu trong mạn dây mây, chỉ cần làm tổn thương mạn dây mây, mới có thể tràn ra một loại độc khí vô sắc vô vị, từ hô hấp tiến vào thân thể, trong khoảnh khắc sẽ mất mạng.
Đám thích khách chém nát mạn dây mây, nó muốn chậm một chút độc chết bọn họ cũng không được.
“Hừ, ta khinh bỉ ngươi." Hoa u đàn la chỉ một lá cây vào hoa phỉ thúy.
“Hừ." hoa phỉ thúy uốn éo đầu, ta đắc ý, ta hừ.
“Bên trong là Mặc Thiên Thần Đệ Cửu Phong đi?" Ngay khi hoa phỉ thúy đắc ý, ngoài tẩm cung Nhân Hoàng đột nhiên một giọng nói tráng kiện xen lẫn uy nghiêm vang lên.
Chén trà trong tay Mặc Thiên Thần nhẹ nhàng vừa chuyển, nhân vật chính rốt cục đến.
Gió đêm du dương, tràn ngập máu tanh.
“Giết, giết, giết…" Không nói Mặc Thiên Thần nơi này độc đối độc sát khí tứ phía, hoàng thành cung điện lúc này bốn phương đều lâm vào tranh đoạt kịch liệt.
“Thái tử, mau rời khỏi đây, mau, địch quân sắp tấn công vào."
“Thái tử. Mau lui lại."
Cửa thành phía đông trên đài cao, một đám võ tướng đi theo Huyền Thiên Hạo cơ hồ cả người đều máu hướng Huyền Thiên Hạo hô.
Kẻ thù bên ngoài hoàng thành thế công rất mãnh, bọn họ đã duy trì không nổi, tất yếu lui, lui.
“Không, không thể lui, hôm nay ta dù chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không thể lui về phía sau." Huyền Thiên Hạo vũ động lợi kiếm trong tay, mặt đầy dữ tợn chém giết từ đầu tường xông lên quân địch.
Không thể lui, hôm nay chỉ cần hắn lui, đông hoàng thành nhất bị mở ra, vậy kết cục hoàng cung thất thủ sợ sẽ là Mặc Thiên Thần bảo vệ cho phụ hoàng hắn, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Thái tử, núi xanh còn không lo không có củi đốt…"
“Đừng nói nữa, hôm nay chỉ có Huyền Thiên Hạo chết trận, tuyệt không có Huyền Thiên Hạo lùi bước." Huyền Thiên Hạo gầm lên giận dữ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lúc này lại đỉnh thiên lập địa.
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu