Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 105: Yêu nghiệt này quá thông minh (2)
Y sợ y sẽ không kịp tới cứu nàng, cho nên dù ngửi thấy mùi thuốc súng, nhưng vẫn ngồi trong quán trà không nhúc nhích.
Giải thích liên hồi này khiến Giang Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, chợt hỏi y, "Anh... suy nghĩ mất bao lâu mới nghĩ tới những thứ này?"
Hách Liên Dạ hơi sững sờ, dường như có chút kỳ lạ sao nàng lại hỏi như vậy, nghĩ một chút mới không xác định nói, "Động não một chút thôi."
"..." Quả nhiên là đáp án khiến người ta không nói được câu nào.
Nếu không phải quen biết Hách Liên Dạ một thời gian dài, hiểu rõ y thông minh cỡ nào, nàng nhất định sẽ hoài nghi, câu trả lời này của y luôn dùng để châm chọc chỉ số thông minh của người khác...
Nhìn giọng điệu không xác định này của y, nàng thậm chí nghi ngờ, lúc ấy ngay cả xoay chuyển đầu óc y cũng không chuyển, chỉ trong khoảng khắc đã suy nghĩ mọi mặt đến mức này, quá trình kia nhanh đến nỗi y hoàn toàn nhớ không rõ, cho nên y mới chần chừ như vậy
Rốt cuộc đầu của y cấu tạo bằng cái gì vậy hả…
Chuyện kế tiếp cũng không cần hỏi nữa rồi, nhất định là đám người Tần Phấn kia vụng trộm thả tín hiệu, bị yêu nghiệt đã sớm cảnh giác này nhận ra, hơn nữa mùi thuốc súng dần dần biến mất, y biết kế hoạch hủy bỏ, không biết nàng có nguy hiểm gì không, mới lập tức rời khỏi quán trà, chạy tới tìm nàng.
Về phần lúc ấy y trực tiếp rời khỏi quán trà, không cần phải quanh quẩn hơn nửa cái huyện Đào mới tìm được nơi này tới...
Cái này càng đơn giản rồi, lúc Tần Phấn thả tín hiệu, y liền xác định phương hướng tổng thể, cho nên một đường đuổi tới đây.
Y tính toán thật sự không bỏ sót thứ gì, khiến nàng không bội phục cũng không được.
Nhưng trong lòng cực kỳ chịu phục mà cảm thấy khâm phục, ánh mắt của nàng đã bắn ra tia nóng, trà cũng bị nàng uống hết, nàng không có chuyện gì làm, đành phải đâm từng nhát lên quả vải ở trên bàn, giả vờ đãng trí hỏi y, "Anh không sợ đây là do tôi thiết kế..."
Phản ứng của người bình thường, chủ mưu phía sau màn tất cả chuyện này không nên là nàng sao?
Là nàng mang y tới huyện Đào, cũng là nàng để cho y xuống xe ở trong quán trà đó, thậm chí người đánh xe bị Hách Liên Dạ hoài nghi, rất rõ ràng đã nghe theo mệnh lệnh của nàng, mỗi một điểm đều đáng nghi như vậy, nhắm thẳng nàng chính là chủ mưu phía sau.
"Sợ." Giọng nói có chút trầm thấp, nói ra câu trả lời rất nằm ngoài sở liệu của người khác.
"... Hả?" Không tiếp tục đâm quả vải nữa, lần này đổi thành Giang Ngư Ngư kinh hãi.
"Cho nên ta đã hạ độc vào trong ly trà nàng vừa mới uống." Hách Liên Dạ liếc nhìn nàng một cái, "Nàng không phải là người ở đây, cho nên dù y thuật cao bao nhiêu, cũng có một vài thảo dược không biết nên, muốn hạ độc nàng, thật ra cũng không phải khó như vậy."
Mặt của y hiếm khi nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn thấp thoáng sát ý khát máu, đôi mắt phượng kia cười lên liễm diễm mê người, hiện tại lại như đường cong sắc bén khắc ở trên mặt, lộ ra hơi thở rét lạnh khiến người ta giật mình.
Giang Ngư Ngư nhìn bộ dạng này của y, chớp chớp mắt, lại chớp chớp thêm mấy cái, đột nhiên hỏi, "Nếu vậy, có phải anh không muốn lấy tôi nữa không?"
"... Tiểu nha đầu không có lương tâm," Hách Liên Dạ bị nàng chọc tức đến bật cười, trên mặt cũng không còn vẻ nghiêm túc dọa người nữa, cực kỳ tức giận nhéo nhéo mặt của nàng, "Hết hi vọng đi Ngư Ngư, cho dù nàng thực sự muốn giết ta, đời này của ta không phải nàng không cưới."
Giang Ngư Ngư nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới thành khẩn đề nghị, "Vương gia, thật ra nếu anh nói không phải tôi không gả, nghe sẽ càng cảm động lòng người hơn đấy."
"..." Bật cười nâng lấy khuôn mặt vô lương muốn nhéo lại muốn bóp kia đưa đến trước mặt, Hách Liên Dạ không để nàng tiếp tục "kiêu ngạo" nữa, cho nên hỏi nàng, “Tại sao không tin ta hạ độc nàng? Bởi vì biết ta một lòng với nàng, tín nhiệm nàng vô điều kiện?"
"..." Tại sao tên yêu nghiệt này lại chiếm thượng phong trong vấn đề này rồi?
Còn lâu Giang Ngư Ngư mới trả lời vấn đề này, cố gắng đề tài, "Lúc trở lại, thuốc anh cầm trong tay là gì thế?"
"Huyền Cơ đan và Ly Minh tán." Hách Liên Dạ thuận miệng trả lời, xoa xoa mặt của nàng, cười nói, "Tiểu nha đầu, không được nói sang chuyện khác."
Dường như y cảm thấy câu trả lời đó hoàn toàn không có gì đặc biệt, Giang Ngư Ngư nghe xong lại đần ra, mặc cho y nắn bóp khuôn mặt mình không có phản ứng gì.
Ly Minh tán... Đó là trân phẩm trong cung dùng để kéo dài tính mạng, chỉ cần còn một hơi thở là có thể khiến người ta chống cự được.
Thuốc này quá trân quý, nhưng điều khiến Giang Ngư Ngư thật sự kinh ngạc chính là Huyền Cơ đan kia.
Huyền Cơ đan là thần dược giải độc, cũng là tác phẩm thần dược tâm huyết cả đời của một vị Huyền Cơ lão nhân trên mảnh Đại lục này, trên đời này chỉ có ba viên, có thể nói, là trân quý trong trân quý, cho dù là cường đại như Hách Liên Dạ, trong tay cũng chỉ có một, hơn nữa chắc hẳn vĩnh viễn cũng chỉ có một.
Lúc chạy tới, có thể Hách Liên Dạ sợ nàng bị nội thương, lại sợ nàng trúng độc, cho nên lấy ra hai viên thần dược này, nếu lúc y xuất hiện nàng thực sự trúng độc, y nhất định sẽ không chút do dự cho nàng ăn viên Huyền Cơ đan kia.
Hách Liên Dạ hoàn toàn không cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện khiến người ta cảm động, y vẫn đang xoa nắn chơi đùa mặt của nàng, nửa thật nửa giả cười nói, "Tiểu nha đầu, nếu không thành thật trả lời vấn đề này, ta sẽ hôn nàng đấy!"
"... Ừm." Giang Ngư Ngư chợt gật gật đầu.
Phản ứng này khiến cho Hách Liên Dạ sững sờ trong chốc lát, “Nàng nói… ừm?"
Không phải y vẫn luôn thông minh sao? Sao lúc này lại phản ứng chậm như vậy! Giang Ngư Ngư khinh bỉ y, "Trả lời vấn đề khi nãy của anh, tôi nói 'Ừm'."
Quả thực bởi vì biết những việc này, nên nàng mới không tin y diễn thật giống như đã "hạ độc" như vừa nói.
Đã quen với một Giang Ngư Ngư không nghe lời, đột nhiên nghe nàng thành thật trả lời như thế, Hách Liên Dạ lại sửng sốt vài giây, mới thỏa mãn cười một tiếng ôm chặt lấy nàng, “Sao hôm nay ngoan vậy?"
"Nếu tôi không trả lời, anh sẽ luôn hỏi tôi."
"Sau đó thì sao?" Y buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gạt người lại bày ra vẻ vộ tội.
"Sau đó sẽ làm trễ thời gian tôi ăn cơm trưa!"
Viện cớ nghĩ một đằng nói một nẻo này, dĩ nhiên Hách Liên Dạ sẽ không cho là thật, biết ngay nàng sẽ không ngoan tới cùng!
Nếu một khi tiểu nha đầu này không có lương tâm như thế…
Ngưng cười, thậm chí còn rất hiếm thấy chủ động thu hồi cánh tay đang ôm Giang Ngư Ngư lại, trong sự nghiêm túc trên mặt của Hách Liên Dạ còn có chút vẻ bất đắc dĩ, "Thật không rõ tại sao chuyện ăn cơm ở trong lòng nàng lại quan trọng như vậy," Giọng nói của người nào đó rất bình tĩnh, "Rõ ràng so với chúng nó thì ăn ta ngon hơn nhiều."
"..." Bên ngoài đã có người gõ cửa, Giang Ngư Ngư đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị đi lấy cơm trưa của mình, nghe vậy thì thiếu chút nữa té trên đất.
Hách Liên Dạ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng, thay nàng đi mở cửa, lúc đi lướt qua người nàng còn bình tĩnh nói, "Chờ đến lúc ăn nàng sẽ biết."
"..." Nhịn, nhịn, nếu nàng cứ như vậy mà dùng một quyền đánh chết một người là không có đạo đức!
Hơn nữa nàng cũng đánh không chết được y...
Nhưng lúc nàng vừa vào Tĩnh Vương phủ, mỗi ngày Hà Nghiêm đều phòng nàng như phòng trộm, chỉ sợ khuôn mặt đẹp đến mê người này của Hách Liên Dạ khiến nàng nổi lên sắc tâm mà nhào tới, phá hủy “trong sạch" của y!
Hơn nữa bởi vì quả thật có rất nhiều nữ nhân muốn bổ nhào vào y, trên dưới Tĩnh Vương phủ vẫn luôn cực kỳ cực kỳ có ý nghĩ chết người xem Hách Liên Dạ là hoàng hoa khêu nữ mà bảo vệ, mặc dù lúc trước nàng cảm thấy y phúc hắc lại biến thái, nhưng quả thực là một đứa bé thuần khiết… Nhưng mà, nhưng mà!
Cầm cái giỏ đựng đồ ăn trưa, Hách Liên Dạ đóng cửa xong xoay người lại, đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí của Giang Ngư Ngư, y nhíu mày cười lên.
Đối mặt với những nữ nhân "ngây thơ" khác là phải giữ mình trong sạch, nhưng đối mặt với người trong lòng "ngây thơ" thì phải là hiền như khúc gỗ rồi.
Hơn nữa, y cũng đã xác định trong lòng tiểu nha đầu này có y, nên mới có thể trêu chọc nàng như vậy, nếu không đây chính là hành vi của một kẻ dê xồm.
Hách Liên Dạ cảm thấy hành vi của mình hết đúng lý hợp tình.
Cho nên... Ăn cơm xong lại tiếp tục trêu chọc ~
Một bữa cơm bị Giang Ngư Ngư ăn đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần cắn thức ăn đều giống như muốn cắn người, nhưng người nào đó ngồi ở bên cạnh nàng, vừa dịu dàng cười vừa săn sóc, giúp nàng bóc vỏ tôm giúp nàng múc canh, cẩn thận lại chu đáo.
Giang Ngư Ngư rất "nguy hiểm" phát hiện, y cứ cười cười như vậy, dường như nàng sẽ không tức giận.
Thậm chí bị không khí ấm áp này cuốn hút, khóe môi của nàng cũng có chiều hướng nhếch lên.
Không được không được, tuyệt đối không được cười, nếu không về sau lúc tên yêu nghiệt này nói chuyện sẽ không kiêng kỵ gì nữa!
Giang Ngư Ngư quyết định tìm một chủ đề nghiêm túc một chút để nói, nghĩ nghĩ, "Đám người này đều nghe theo mệnh lệnh của Trình Ti Nghiên, người đánh xe tên Tần Phấn kia, nhiệm vụ của hắn khi lưu lại phủ Thượng thư, chính là bảo vệ Trình Ti Nghiên."
"Cho nên..." Nàng suy nghĩ một chút, "Chờ tôi trốn hôn rồi, bọn chúng cũng sẽ rút lui." Như vậy cũng không tệ, một công đôi việc.
Cho dù Hách Liên Dạ có mạnh mẽ hơn nữa, một đám người trong bóng tối nhìn chằm chằm vào y như hổ rình mồi, thay đổi phương pháp muốn lấy mạng y, lúc nào cũng khiến người ta không an tâm, nếu đám người kia thật sự rút lui vậy cũng tốt.
Trong lòng Hách Liên Dạ lại xuất hiện cảm xúc vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiểu nha đầu này phá vỡ thói quen ăn không nói ngủ không nói, vừa mới bắt đầu vẫn chỉ muốn tìm một đề tài nghiêm túc, nhưng nói xong, vì lo lắng an toàn của y mà ngừng đũa lại, phát ngốc trước một bàn mỹ thực, y có nên cảm thấy vui vẻ hay không?
Thế nhưng nàng lại thoải mái thảo luận chuyện trốn hôn với y như vậy, quyết địng chủ ý nhất định phải rời khỏi y, hơn nữa còn có tự tin nhất định có thể chạy trốn... Thật khiến cho y muốn kéo người qua, hung hăng trừng phạt tiểu nha đầu không ngoan này.
Đương nhiên, quá trình "trừng phạt", phi lễ chớ nhìn.
Giang Ngư Ngư không phát hiện cái nhìn chăm chú của y, còn như đang suy nghĩ cái gì đó hỏi y, "Tần Phấn gọi tôi là tiểu tiểu thư, hơn nữa sau lưng Trình Ti Nghiên còn có người, Tần Phấn gọi hắn là "Chủ nhân"... Anh có nghĩ đến người nào khả nghi không?"
Người phía sau màn này, có lẽ không có thù gì với Hách Liên Dạ, chỉ là cho Trình Ti Nghiên có quyền lực đủ lớn, cho phép nàng tùy ý sai sử thủ hạ của hắn, còn Trình Ti Nghiên không biết xuất phát từ nguyên nhân gì... Có lẽ là hận Hách Liên Dạ từng từ hôn? Tóm lại xem ý tứ của Tần Phấn, ra lệnh muốn giết Hách Liên Dạ, chính là do nàng ta chủ mưu.
Nhưng đừng nói là Nguyệt Loan quốc, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Lục, cho dù người có thực lực rất mạnh mẽ, thủ hạ của hắn nghe nói muốn ám sát Hách Liên Dạ, nhất định đều sẽ kinh hãi sợ sệt, không có mấy người thật sự dám ra tay động thủ.
Nhưng đám người Tần Phấn kia, lại hoàn toàn không e ngại thực lực mạnh mẽ của Hách Liên Dạ, một mực âm thầm chờ đợi cơ hội.
Thậm chí Tần Phấn còn dám giấu diếm thân phận theo sát Hách Liên Dạ đồng hành một đường.
Hoặc là thần kinh của bọn Tần Phấn rất thô, hoặc là "chủ nhân" bọn họ quá mạnh mẽ, có người chủ nhân kia làm chỗ dựa, ngay cả Hách Liên Dạ bọn họ cũng không sợ.
"Tiểu tiểu thư?" Hách Liên Dạ nhíu mày, "Tức là bên cạnh tên chủ nhân kia còn có mấy nữ tử ngang vai ngang vế với nàng, nàng xếp hạng nhỏ nhất, hay là giữa nàng và hắn, còn có một "tiểu thư" hiện tại hẳn là trung niên?"
Giang Ngư Ngư ngẩng mặt lên, rất bội phục tốc độ phản ứng của y, bởi vì lúc trước nàng hoàn toàn không nghĩ tới có thể từ góc độ này phỏng đoán thân phận của "chủ nhân" kia.
Vậy là có hai khả năng, một là "chủ nhân" kia là người phong lưu bên cạnh có một đám nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi vây quanh, hai là một ông già lớn tuổi, bên cạnh còn có một nữ tử có lẽ là đã trung niên, lại không lấy chồng, cho nên được người ta gọi là "tiểu thư".
Xem ra Hách Liên Dạ cũng không biết người nọ là ai, song có đặc điểm rõ ràng như vậy, muốn tìm ra người đó, cũng không khó lắm.
Giang Ngư Ngư gật gật đầu, cầm đôi đũa tiếp tục ăn cơm, "Chờ tôi đi rồi, anh nên tìm ra người này đi, bằng không để đối thủ của anh biết sự tồn tại của người này, kéo hắn về phe bọn chúng, anh sẽ khó xử lý."
"Giang Ngư Ngư." Hách Liên Dạ vô cùng hiếm thấy gọi cả họ lẫn tên nàng.
"Vương gia có việc gì dặn dò?" Lập tức để đũa xuống ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, mắt còn chớp chớp nhìn y, bộ dáng của Giang Ngư Ngư giống như một tiểu nha hoàn vừa hiền lành lại trung thực.
"..." Không dễ gì làm mặt nghiêm lại suýt chút nữa phá công mà bật cười, Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, vẫn nghiêm mặt, "Bổn vương cảnh cáo nàng, sau này không được nói đến chuyện trốn hôn nữa!"
Giang Ngư Ngư bị y "giáo huấn" đến luôn miệng vâng dạ, bộ dáng cau mày rất rõ ràng là đang tiến hành tự kiểm điểm cảnh tỉnh mình, sau đó nàng ngẩng đầu, rất thận trọng hỏi, "Nói nữa sẽ không cho ăn cơm sao?"
"..." Nén cười, Hách Liên Dạ gật đầu, "Đúng vậy!"
Giang Ngư Ngư bất mãn, "Động một chút là không cho ăn cơm, sao tôi phải gả cho anh chứ? Tối muốn trốn hôn!"
Nàng còn dám nói? Cho là y không trị được nàng đúng không? Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh liếc nàng một cái, "Không cho ăn cơm nhưng ta có thể tùy ý ăn."
"..." Nàng nhất định là đã giải thích sai rồi, giải thích sai rồi…
Trong mắt hiện lên ý cười, Hách Liên Dạ "khéo hiểu lòng người" bổ sung, "Ta là nói, nàng có thể tùy ý ăn ta."
"..." Đi chết đi!
Giang Ngư Ngư nổi giận, đứng dậy bước đi... Đương nhiên, lúc đi còn phải mang theo bữa trưa chưa ăn xong.
Kế hoạch vốn là sắp xếp cho Tình Ti Vũ an ổn ở huyện Đào, buổi chiều bọn họ sẽ trực tiếp trở lại kinh thành.
Nhưng chuyện Tần Phần đã vượt ra ngoài dự liệu của nàng, hiện tại Giang Ngư Ngư không vội đi, muốn ở lại huyện Đào hai ngày, cũng nhân cơ hội thăm dò lai lịch của Tần Phấn.
Theo như Hách Liên Dạ nói, quả thật võ công của Tần Phấn rất bình thường, nếu như ngay cả y cũng nói như thế, vậy chuyện này cũng không có gì bất thường để nghi ngờ.
Nhưng… thuật Dịch Dung của Tần Phấn rất cao minh, nàng không nhìn ra được sơ hở nào, điều này làm cho lòng nàng rất không yên, cảm thấy "chủ nhân" đến nay vẫn chưa lộ diện kia, có khả năng chính là một nhân vật vô cùng khó lường.
Không vội đi, lại không muốn ở trong phòng với Hách Liên Dạ siêu cấp phúc hắc kia mắt to trừng mắt nhỏ, Giang Ngư Ngư cầm bữa trưa đi tìm Trình Ti Vũ, muốn nhân cơ hội thăm dò thêm chút chuyện có liên quan đến Trình Ti Nghiên.
Xách cái giỏ thức ăn ra cửa, quẹo phải, vòng qua một hòn non bộ giả, tiếp tục đi qua một gian Noãn các* nhỏ không người… Cánh cửa của Noãn các đột nhiên mở ra, một cánh tay vươn ra đột nhiên kéo nàng vào trong. (* buồng lò sưởi)
"Bịch" một tiếng, cánh cửa theo đó mà đóng lại.
Độc châm đã gài trong tay, Giang Ngư Ngư sửng sốt rất lâu mới thu hồi ngân châm muốn đâm vào cổ tay đối phương, lại hoài nghi là mình bị hoa mắt lần nữa.
Không ngờ là Thái tử.
Không đúng, phải nói, không ngờ là "Tiểu Trần tử".
Người trước mặt mặc quần áo vải thô vô cùng bình thường, vẻ mặt cà lơ phất phơ cười, trên bàn phía sau còn bày ra một túi giấy dầu cỡ lớn tản ra hương thơm nồng đậm, hình tượng này rõ ràng chính là "Tiểu Trần tử"
Giải thích liên hồi này khiến Giang Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, chợt hỏi y, "Anh... suy nghĩ mất bao lâu mới nghĩ tới những thứ này?"
Hách Liên Dạ hơi sững sờ, dường như có chút kỳ lạ sao nàng lại hỏi như vậy, nghĩ một chút mới không xác định nói, "Động não một chút thôi."
"..." Quả nhiên là đáp án khiến người ta không nói được câu nào.
Nếu không phải quen biết Hách Liên Dạ một thời gian dài, hiểu rõ y thông minh cỡ nào, nàng nhất định sẽ hoài nghi, câu trả lời này của y luôn dùng để châm chọc chỉ số thông minh của người khác...
Nhìn giọng điệu không xác định này của y, nàng thậm chí nghi ngờ, lúc ấy ngay cả xoay chuyển đầu óc y cũng không chuyển, chỉ trong khoảng khắc đã suy nghĩ mọi mặt đến mức này, quá trình kia nhanh đến nỗi y hoàn toàn nhớ không rõ, cho nên y mới chần chừ như vậy
Rốt cuộc đầu của y cấu tạo bằng cái gì vậy hả…
Chuyện kế tiếp cũng không cần hỏi nữa rồi, nhất định là đám người Tần Phấn kia vụng trộm thả tín hiệu, bị yêu nghiệt đã sớm cảnh giác này nhận ra, hơn nữa mùi thuốc súng dần dần biến mất, y biết kế hoạch hủy bỏ, không biết nàng có nguy hiểm gì không, mới lập tức rời khỏi quán trà, chạy tới tìm nàng.
Về phần lúc ấy y trực tiếp rời khỏi quán trà, không cần phải quanh quẩn hơn nửa cái huyện Đào mới tìm được nơi này tới...
Cái này càng đơn giản rồi, lúc Tần Phấn thả tín hiệu, y liền xác định phương hướng tổng thể, cho nên một đường đuổi tới đây.
Y tính toán thật sự không bỏ sót thứ gì, khiến nàng không bội phục cũng không được.
Nhưng trong lòng cực kỳ chịu phục mà cảm thấy khâm phục, ánh mắt của nàng đã bắn ra tia nóng, trà cũng bị nàng uống hết, nàng không có chuyện gì làm, đành phải đâm từng nhát lên quả vải ở trên bàn, giả vờ đãng trí hỏi y, "Anh không sợ đây là do tôi thiết kế..."
Phản ứng của người bình thường, chủ mưu phía sau màn tất cả chuyện này không nên là nàng sao?
Là nàng mang y tới huyện Đào, cũng là nàng để cho y xuống xe ở trong quán trà đó, thậm chí người đánh xe bị Hách Liên Dạ hoài nghi, rất rõ ràng đã nghe theo mệnh lệnh của nàng, mỗi một điểm đều đáng nghi như vậy, nhắm thẳng nàng chính là chủ mưu phía sau.
"Sợ." Giọng nói có chút trầm thấp, nói ra câu trả lời rất nằm ngoài sở liệu của người khác.
"... Hả?" Không tiếp tục đâm quả vải nữa, lần này đổi thành Giang Ngư Ngư kinh hãi.
"Cho nên ta đã hạ độc vào trong ly trà nàng vừa mới uống." Hách Liên Dạ liếc nhìn nàng một cái, "Nàng không phải là người ở đây, cho nên dù y thuật cao bao nhiêu, cũng có một vài thảo dược không biết nên, muốn hạ độc nàng, thật ra cũng không phải khó như vậy."
Mặt của y hiếm khi nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn thấp thoáng sát ý khát máu, đôi mắt phượng kia cười lên liễm diễm mê người, hiện tại lại như đường cong sắc bén khắc ở trên mặt, lộ ra hơi thở rét lạnh khiến người ta giật mình.
Giang Ngư Ngư nhìn bộ dạng này của y, chớp chớp mắt, lại chớp chớp thêm mấy cái, đột nhiên hỏi, "Nếu vậy, có phải anh không muốn lấy tôi nữa không?"
"... Tiểu nha đầu không có lương tâm," Hách Liên Dạ bị nàng chọc tức đến bật cười, trên mặt cũng không còn vẻ nghiêm túc dọa người nữa, cực kỳ tức giận nhéo nhéo mặt của nàng, "Hết hi vọng đi Ngư Ngư, cho dù nàng thực sự muốn giết ta, đời này của ta không phải nàng không cưới."
Giang Ngư Ngư nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới thành khẩn đề nghị, "Vương gia, thật ra nếu anh nói không phải tôi không gả, nghe sẽ càng cảm động lòng người hơn đấy."
"..." Bật cười nâng lấy khuôn mặt vô lương muốn nhéo lại muốn bóp kia đưa đến trước mặt, Hách Liên Dạ không để nàng tiếp tục "kiêu ngạo" nữa, cho nên hỏi nàng, “Tại sao không tin ta hạ độc nàng? Bởi vì biết ta một lòng với nàng, tín nhiệm nàng vô điều kiện?"
"..." Tại sao tên yêu nghiệt này lại chiếm thượng phong trong vấn đề này rồi?
Còn lâu Giang Ngư Ngư mới trả lời vấn đề này, cố gắng đề tài, "Lúc trở lại, thuốc anh cầm trong tay là gì thế?"
"Huyền Cơ đan và Ly Minh tán." Hách Liên Dạ thuận miệng trả lời, xoa xoa mặt của nàng, cười nói, "Tiểu nha đầu, không được nói sang chuyện khác."
Dường như y cảm thấy câu trả lời đó hoàn toàn không có gì đặc biệt, Giang Ngư Ngư nghe xong lại đần ra, mặc cho y nắn bóp khuôn mặt mình không có phản ứng gì.
Ly Minh tán... Đó là trân phẩm trong cung dùng để kéo dài tính mạng, chỉ cần còn một hơi thở là có thể khiến người ta chống cự được.
Thuốc này quá trân quý, nhưng điều khiến Giang Ngư Ngư thật sự kinh ngạc chính là Huyền Cơ đan kia.
Huyền Cơ đan là thần dược giải độc, cũng là tác phẩm thần dược tâm huyết cả đời của một vị Huyền Cơ lão nhân trên mảnh Đại lục này, trên đời này chỉ có ba viên, có thể nói, là trân quý trong trân quý, cho dù là cường đại như Hách Liên Dạ, trong tay cũng chỉ có một, hơn nữa chắc hẳn vĩnh viễn cũng chỉ có một.
Lúc chạy tới, có thể Hách Liên Dạ sợ nàng bị nội thương, lại sợ nàng trúng độc, cho nên lấy ra hai viên thần dược này, nếu lúc y xuất hiện nàng thực sự trúng độc, y nhất định sẽ không chút do dự cho nàng ăn viên Huyền Cơ đan kia.
Hách Liên Dạ hoàn toàn không cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện khiến người ta cảm động, y vẫn đang xoa nắn chơi đùa mặt của nàng, nửa thật nửa giả cười nói, "Tiểu nha đầu, nếu không thành thật trả lời vấn đề này, ta sẽ hôn nàng đấy!"
"... Ừm." Giang Ngư Ngư chợt gật gật đầu.
Phản ứng này khiến cho Hách Liên Dạ sững sờ trong chốc lát, “Nàng nói… ừm?"
Không phải y vẫn luôn thông minh sao? Sao lúc này lại phản ứng chậm như vậy! Giang Ngư Ngư khinh bỉ y, "Trả lời vấn đề khi nãy của anh, tôi nói 'Ừm'."
Quả thực bởi vì biết những việc này, nên nàng mới không tin y diễn thật giống như đã "hạ độc" như vừa nói.
Đã quen với một Giang Ngư Ngư không nghe lời, đột nhiên nghe nàng thành thật trả lời như thế, Hách Liên Dạ lại sửng sốt vài giây, mới thỏa mãn cười một tiếng ôm chặt lấy nàng, “Sao hôm nay ngoan vậy?"
"Nếu tôi không trả lời, anh sẽ luôn hỏi tôi."
"Sau đó thì sao?" Y buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gạt người lại bày ra vẻ vộ tội.
"Sau đó sẽ làm trễ thời gian tôi ăn cơm trưa!"
Viện cớ nghĩ một đằng nói một nẻo này, dĩ nhiên Hách Liên Dạ sẽ không cho là thật, biết ngay nàng sẽ không ngoan tới cùng!
Nếu một khi tiểu nha đầu này không có lương tâm như thế…
Ngưng cười, thậm chí còn rất hiếm thấy chủ động thu hồi cánh tay đang ôm Giang Ngư Ngư lại, trong sự nghiêm túc trên mặt của Hách Liên Dạ còn có chút vẻ bất đắc dĩ, "Thật không rõ tại sao chuyện ăn cơm ở trong lòng nàng lại quan trọng như vậy," Giọng nói của người nào đó rất bình tĩnh, "Rõ ràng so với chúng nó thì ăn ta ngon hơn nhiều."
"..." Bên ngoài đã có người gõ cửa, Giang Ngư Ngư đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị đi lấy cơm trưa của mình, nghe vậy thì thiếu chút nữa té trên đất.
Hách Liên Dạ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng, thay nàng đi mở cửa, lúc đi lướt qua người nàng còn bình tĩnh nói, "Chờ đến lúc ăn nàng sẽ biết."
"..." Nhịn, nhịn, nếu nàng cứ như vậy mà dùng một quyền đánh chết một người là không có đạo đức!
Hơn nữa nàng cũng đánh không chết được y...
Nhưng lúc nàng vừa vào Tĩnh Vương phủ, mỗi ngày Hà Nghiêm đều phòng nàng như phòng trộm, chỉ sợ khuôn mặt đẹp đến mê người này của Hách Liên Dạ khiến nàng nổi lên sắc tâm mà nhào tới, phá hủy “trong sạch" của y!
Hơn nữa bởi vì quả thật có rất nhiều nữ nhân muốn bổ nhào vào y, trên dưới Tĩnh Vương phủ vẫn luôn cực kỳ cực kỳ có ý nghĩ chết người xem Hách Liên Dạ là hoàng hoa khêu nữ mà bảo vệ, mặc dù lúc trước nàng cảm thấy y phúc hắc lại biến thái, nhưng quả thực là một đứa bé thuần khiết… Nhưng mà, nhưng mà!
Cầm cái giỏ đựng đồ ăn trưa, Hách Liên Dạ đóng cửa xong xoay người lại, đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí của Giang Ngư Ngư, y nhíu mày cười lên.
Đối mặt với những nữ nhân "ngây thơ" khác là phải giữ mình trong sạch, nhưng đối mặt với người trong lòng "ngây thơ" thì phải là hiền như khúc gỗ rồi.
Hơn nữa, y cũng đã xác định trong lòng tiểu nha đầu này có y, nên mới có thể trêu chọc nàng như vậy, nếu không đây chính là hành vi của một kẻ dê xồm.
Hách Liên Dạ cảm thấy hành vi của mình hết đúng lý hợp tình.
Cho nên... Ăn cơm xong lại tiếp tục trêu chọc ~
Một bữa cơm bị Giang Ngư Ngư ăn đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần cắn thức ăn đều giống như muốn cắn người, nhưng người nào đó ngồi ở bên cạnh nàng, vừa dịu dàng cười vừa săn sóc, giúp nàng bóc vỏ tôm giúp nàng múc canh, cẩn thận lại chu đáo.
Giang Ngư Ngư rất "nguy hiểm" phát hiện, y cứ cười cười như vậy, dường như nàng sẽ không tức giận.
Thậm chí bị không khí ấm áp này cuốn hút, khóe môi của nàng cũng có chiều hướng nhếch lên.
Không được không được, tuyệt đối không được cười, nếu không về sau lúc tên yêu nghiệt này nói chuyện sẽ không kiêng kỵ gì nữa!
Giang Ngư Ngư quyết định tìm một chủ đề nghiêm túc một chút để nói, nghĩ nghĩ, "Đám người này đều nghe theo mệnh lệnh của Trình Ti Nghiên, người đánh xe tên Tần Phấn kia, nhiệm vụ của hắn khi lưu lại phủ Thượng thư, chính là bảo vệ Trình Ti Nghiên."
"Cho nên..." Nàng suy nghĩ một chút, "Chờ tôi trốn hôn rồi, bọn chúng cũng sẽ rút lui." Như vậy cũng không tệ, một công đôi việc.
Cho dù Hách Liên Dạ có mạnh mẽ hơn nữa, một đám người trong bóng tối nhìn chằm chằm vào y như hổ rình mồi, thay đổi phương pháp muốn lấy mạng y, lúc nào cũng khiến người ta không an tâm, nếu đám người kia thật sự rút lui vậy cũng tốt.
Trong lòng Hách Liên Dạ lại xuất hiện cảm xúc vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiểu nha đầu này phá vỡ thói quen ăn không nói ngủ không nói, vừa mới bắt đầu vẫn chỉ muốn tìm một đề tài nghiêm túc, nhưng nói xong, vì lo lắng an toàn của y mà ngừng đũa lại, phát ngốc trước một bàn mỹ thực, y có nên cảm thấy vui vẻ hay không?
Thế nhưng nàng lại thoải mái thảo luận chuyện trốn hôn với y như vậy, quyết địng chủ ý nhất định phải rời khỏi y, hơn nữa còn có tự tin nhất định có thể chạy trốn... Thật khiến cho y muốn kéo người qua, hung hăng trừng phạt tiểu nha đầu không ngoan này.
Đương nhiên, quá trình "trừng phạt", phi lễ chớ nhìn.
Giang Ngư Ngư không phát hiện cái nhìn chăm chú của y, còn như đang suy nghĩ cái gì đó hỏi y, "Tần Phấn gọi tôi là tiểu tiểu thư, hơn nữa sau lưng Trình Ti Nghiên còn có người, Tần Phấn gọi hắn là "Chủ nhân"... Anh có nghĩ đến người nào khả nghi không?"
Người phía sau màn này, có lẽ không có thù gì với Hách Liên Dạ, chỉ là cho Trình Ti Nghiên có quyền lực đủ lớn, cho phép nàng tùy ý sai sử thủ hạ của hắn, còn Trình Ti Nghiên không biết xuất phát từ nguyên nhân gì... Có lẽ là hận Hách Liên Dạ từng từ hôn? Tóm lại xem ý tứ của Tần Phấn, ra lệnh muốn giết Hách Liên Dạ, chính là do nàng ta chủ mưu.
Nhưng đừng nói là Nguyệt Loan quốc, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Lục, cho dù người có thực lực rất mạnh mẽ, thủ hạ của hắn nghe nói muốn ám sát Hách Liên Dạ, nhất định đều sẽ kinh hãi sợ sệt, không có mấy người thật sự dám ra tay động thủ.
Nhưng đám người Tần Phấn kia, lại hoàn toàn không e ngại thực lực mạnh mẽ của Hách Liên Dạ, một mực âm thầm chờ đợi cơ hội.
Thậm chí Tần Phấn còn dám giấu diếm thân phận theo sát Hách Liên Dạ đồng hành một đường.
Hoặc là thần kinh của bọn Tần Phấn rất thô, hoặc là "chủ nhân" bọn họ quá mạnh mẽ, có người chủ nhân kia làm chỗ dựa, ngay cả Hách Liên Dạ bọn họ cũng không sợ.
"Tiểu tiểu thư?" Hách Liên Dạ nhíu mày, "Tức là bên cạnh tên chủ nhân kia còn có mấy nữ tử ngang vai ngang vế với nàng, nàng xếp hạng nhỏ nhất, hay là giữa nàng và hắn, còn có một "tiểu thư" hiện tại hẳn là trung niên?"
Giang Ngư Ngư ngẩng mặt lên, rất bội phục tốc độ phản ứng của y, bởi vì lúc trước nàng hoàn toàn không nghĩ tới có thể từ góc độ này phỏng đoán thân phận của "chủ nhân" kia.
Vậy là có hai khả năng, một là "chủ nhân" kia là người phong lưu bên cạnh có một đám nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi vây quanh, hai là một ông già lớn tuổi, bên cạnh còn có một nữ tử có lẽ là đã trung niên, lại không lấy chồng, cho nên được người ta gọi là "tiểu thư".
Xem ra Hách Liên Dạ cũng không biết người nọ là ai, song có đặc điểm rõ ràng như vậy, muốn tìm ra người đó, cũng không khó lắm.
Giang Ngư Ngư gật gật đầu, cầm đôi đũa tiếp tục ăn cơm, "Chờ tôi đi rồi, anh nên tìm ra người này đi, bằng không để đối thủ của anh biết sự tồn tại của người này, kéo hắn về phe bọn chúng, anh sẽ khó xử lý."
"Giang Ngư Ngư." Hách Liên Dạ vô cùng hiếm thấy gọi cả họ lẫn tên nàng.
"Vương gia có việc gì dặn dò?" Lập tức để đũa xuống ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, mắt còn chớp chớp nhìn y, bộ dáng của Giang Ngư Ngư giống như một tiểu nha hoàn vừa hiền lành lại trung thực.
"..." Không dễ gì làm mặt nghiêm lại suýt chút nữa phá công mà bật cười, Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, vẫn nghiêm mặt, "Bổn vương cảnh cáo nàng, sau này không được nói đến chuyện trốn hôn nữa!"
Giang Ngư Ngư bị y "giáo huấn" đến luôn miệng vâng dạ, bộ dáng cau mày rất rõ ràng là đang tiến hành tự kiểm điểm cảnh tỉnh mình, sau đó nàng ngẩng đầu, rất thận trọng hỏi, "Nói nữa sẽ không cho ăn cơm sao?"
"..." Nén cười, Hách Liên Dạ gật đầu, "Đúng vậy!"
Giang Ngư Ngư bất mãn, "Động một chút là không cho ăn cơm, sao tôi phải gả cho anh chứ? Tối muốn trốn hôn!"
Nàng còn dám nói? Cho là y không trị được nàng đúng không? Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh liếc nàng một cái, "Không cho ăn cơm nhưng ta có thể tùy ý ăn."
"..." Nàng nhất định là đã giải thích sai rồi, giải thích sai rồi…
Trong mắt hiện lên ý cười, Hách Liên Dạ "khéo hiểu lòng người" bổ sung, "Ta là nói, nàng có thể tùy ý ăn ta."
"..." Đi chết đi!
Giang Ngư Ngư nổi giận, đứng dậy bước đi... Đương nhiên, lúc đi còn phải mang theo bữa trưa chưa ăn xong.
Kế hoạch vốn là sắp xếp cho Tình Ti Vũ an ổn ở huyện Đào, buổi chiều bọn họ sẽ trực tiếp trở lại kinh thành.
Nhưng chuyện Tần Phần đã vượt ra ngoài dự liệu của nàng, hiện tại Giang Ngư Ngư không vội đi, muốn ở lại huyện Đào hai ngày, cũng nhân cơ hội thăm dò lai lịch của Tần Phấn.
Theo như Hách Liên Dạ nói, quả thật võ công của Tần Phấn rất bình thường, nếu như ngay cả y cũng nói như thế, vậy chuyện này cũng không có gì bất thường để nghi ngờ.
Nhưng… thuật Dịch Dung của Tần Phấn rất cao minh, nàng không nhìn ra được sơ hở nào, điều này làm cho lòng nàng rất không yên, cảm thấy "chủ nhân" đến nay vẫn chưa lộ diện kia, có khả năng chính là một nhân vật vô cùng khó lường.
Không vội đi, lại không muốn ở trong phòng với Hách Liên Dạ siêu cấp phúc hắc kia mắt to trừng mắt nhỏ, Giang Ngư Ngư cầm bữa trưa đi tìm Trình Ti Vũ, muốn nhân cơ hội thăm dò thêm chút chuyện có liên quan đến Trình Ti Nghiên.
Xách cái giỏ thức ăn ra cửa, quẹo phải, vòng qua một hòn non bộ giả, tiếp tục đi qua một gian Noãn các* nhỏ không người… Cánh cửa của Noãn các đột nhiên mở ra, một cánh tay vươn ra đột nhiên kéo nàng vào trong. (* buồng lò sưởi)
"Bịch" một tiếng, cánh cửa theo đó mà đóng lại.
Độc châm đã gài trong tay, Giang Ngư Ngư sửng sốt rất lâu mới thu hồi ngân châm muốn đâm vào cổ tay đối phương, lại hoài nghi là mình bị hoa mắt lần nữa.
Không ngờ là Thái tử.
Không đúng, phải nói, không ngờ là "Tiểu Trần tử".
Người trước mặt mặc quần áo vải thô vô cùng bình thường, vẻ mặt cà lơ phất phơ cười, trên bàn phía sau còn bày ra một túi giấy dầu cỡ lớn tản ra hương thơm nồng đậm, hình tượng này rõ ràng chính là "Tiểu Trần tử"
Tác giả :
Thẩm Du