Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!
Chương 26: Tạ ơn
Khi Sở Thiên Ngạo đến phủ Tả Bộ Thương Thư – Phụng Chiết liền nghe thấy tiếng kêu la đau đớn đâu đây.
Mày kiếm khẽ nhíu lại, mặt hắn không biểu tình đi theo nha hoàn đằng trước. Dù sao bây giờ hắn vẫn cần thế lực của nữ nhân này.
....
Phụng Vi Lâm đang điên cuồng thi hành phạt tiên thì có nha hoàn đến báo tin. Nghe thấy tên của Tề công tử thì mắt ả ta sáng lên, nụ cười trên môi tuy vui tươi nhưng méo mó đến dữ tợn. Ả không biết, nụ cười vui vẻ của ả sớm đã biến dạng từ lâu...
Thay quần áo, lau đi vết máu trên mặt, bôi một chút hương liệu át đi mùi máu; Phụng Vi Lâm không dám tắm rửa kẻo sợ Tề công tử đợi lâu. Khi sửa soạn xong xuôi, chân vừa bước ra ngưỡng cửa đã có người dẫn Tề Ngạo Thiên đến trước mặt mình.
Nụ cười hơi méo mó hiện lên gương mặt, vui vẻ bước đến Tề Ngạo Thiên, khi bước thì thì thầm vài điều với nha hoàn bên cạnh: " Hai nha hoàn kia tạm giữ, chăm sóc cho tốt vào!!"
" Vâng!!" Nha hoàn bên cạnh nghi hoặc rời đi; thật sự tiểu thư chưa tha cho ai bao giờ chứ nói gì là chăm sóc. Chắc Tề công tử sẽ giúp tiểu thư không ít. Nha hoàn Giáp thở dài rời đi...
" Tề công tử!! ~" Bước đến trước mặt, Phụng Vi Lâm yểu điệu chào hỏi.
" Phụng cô nương!"
" Mời công tử đi bên này!" Nói xong, Phụng Vi Lâm xoay người yểu điệu đi theo lối đường nhỏ. Tề Thiên Ngạo cũng theo gót ả.
Vừa đi, con ngươi Sở Thiên Ngạo thâm sâu nhìn Phụng Vi Lâm trước mặt. Nói thật! Ả ta thật sự rất xinh đẹp, nhưng trong mắt của hắn nàng vẫn còn thua Lam nhi nhiều. Khí chất của cô ả này dường như có thay đổi không ít thì phải...
Đi len qua lối mòn nhỏ được cắt tỉa gọn gàng, đằng sau hàng cây cảnh hiện ra một hoa viên mỹ lệ. Có thể xem hàng ngàn loài hoa đều tập trung ở nơi đây, nơi đây càng xứng với cái tên Ngự Hoa Viên hơn trong hoàng cung của Sở quốc và Phong Định quốc.
Ngồi trong đình viện, Sở Thiên Ngạo không nhịn được mà buông một câu khen ngợi: " Thật sự rất mỹ lệ, ta nghĩ chắc Phụng cô nương tốn rất nhiều tâm tình cho nơi đây nhỉ?"
Phụng Vi Lâm nghe Sở Thiên Ngạo nói thế thì vui ra mặt, vẫn giả vờ thẹn thùng đưa tay áo che miệng cười e thẹn: " Tề công tử nói quá ~ Tiểu nữ vốn thích thú với việc làm vườn nên cũng thấy thú vị!"
" Ồ! Xem ra Phụng cô nương đúng là rất tài hoa như lời đồn" Sở Thiên Ngạo nhìn vẻ mặt của Phụng Vi Lâm cười như không cười, ý cười không tới đáy mắt.
" Lời đồn chỉ nói quá lên thôi... hi hi... tiểu nữ nào được như thế!!"
" Cô nương khách sáo quá... à! Hôm nay tại hạ đến theo ý của cô nương, không biết cô nương có gì cần gặp tại hạ?" Sở Thiên Ngạo nghi hoặc nhìn Phụng Vi Lâm đang ngồi trước mặt.
Bầu không khí không ngờ vui vẻ như tưởng tượng, Phụng Vi Lâm sớm quên nỗi phiền muộn mấy tháng qua mà e thẹn nhìn Sở Thiên Ngạo: " Tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn cảm tạ chàng mà thôi ~"
" Ồ! Cũng chỉ một cái nhấc tay thôi! Cô nương không cần làm quá lên như thế!" Sở Thiên Ngạo nói.
" Sao vậy được!!" Phụng Vi Lâm như nghe thấy cái gì bỗng dưng nói to lên, ý thức được mình thất thố, cô ả khẽ cười nói vẻ thẹn thùng: " Tề công tử không biết, đối với công tử chỉ là một cái nhấc tay nhưng đối với tiểu nữ rất quan trọng! Khụ! Nếu không có công tử thì bây giờ tiểu nữ cũng không biết có lành lặn ngồi ở đây hay không..."
" Đúng rồi! Tiểu nữ sớm chuẩn bị một chút ngũ vị để tạ ơn công tử... mong Tề công tử có thể thưởng thức!" Phụng Vi Lâm nhìn Sở Thiên Ngạo đầy mong chờ, gương mặt không chút giả tạo. Có lẽ, sự ái mộ này thật sự sâu...
Sở Thiên Ngạo từ trước không có ý vị gì với Phụng Vi Lâm nên nhìn mặt ả vẫn không có lấy chút cảm xúc, mặc ả giở trò đóng kịch hay là thật.
" Vậy làm phiền Phụng cô nương đây rồi!" Sở Thiên Ngạo cười khách sáo.
Tối hôm đó ở Phụng gia mở tiệc linh đình cảm tạ ân nhân, mọi người ai nấy trong thành luôn nói tiểu thư nhà Phụng gia tích đức nhiều năm mới được người tốt cứu mạng. Cũng bởi vì sự kiện mở tiệc và lần cứu Phụng Vi Lâm ở trên đường cái được mọi người bàn tán mà đến tai hoàng thượng ngày hôm sau. Cư nhiên không ngờ lại được hoàng thượng chiêu gọi Tề Thiên Ngạo, Phụng Vi Lâm vào cung; mà trong đó còn có cả Tiêu Khiết Lam a!!!
Đứng ở ngưỡng cửa nhận xong thánh chỉ, Tiêu Khiết Lam vẫn còn ngây người ra nhìn trân trân vào cái 'giẻ' màu vàng trên tay không nói lên lời.
Lãnh Cô Hạo đứng bên cạnh nhìn nương tử nhà mình không chú ý đến mình mà nhìn chằm chằm cái 'giẻ' kia thì hơn giận. Đưa bàn tay to lớn kéo eo người nào đó vào lòng mình còn tiện tay cầm cái ' giẻ' màu vàng kia ném đến nơi xó xỉnh nào.
" A!" Hơi ngạc nhiên thốt lên vài tiếng, cả thân hình mảnh khảnh rơi vào một vòng ôm ấm áp, mông thì đặt trên đùi người ta. Ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Cô Hạo, gương mặt Tiêu Khiết Lam vốn bình thường nay đỏ bừng lên đầy đột ngột. Không phải nàng không quen nhưng nhớ đến đêm qua... khụ khụ!!
Lãnh Cô Hạo nhìn nương tử nhà mình vốn đã bị mình ăn sạch sẽ rồi mà vẫn còn ngây thơ thuần khiết thì khẽ thở dài. A! Ai oán. Kiếp này Lãnh Cô Hạo hắn phải làm thê nô sao?!
Ngày hôm qua khi Tiêu Khiết Lam về đến phủ thì Lãnh Cô Hạo vẫn chưa về đến. Lúc đó vì người ra khá nhiều mồ hôi nên Tiêu Khiết Lam cũng không đến Dục phòng. Cứ thế mà tắm rửa trong phòng.
Mà tất nhiên trước khi Lãnh Cô Hạo về đến phủ thì sớm đã nghe báo cáo về Tiêu Khiết Lam hôm nay đi đâu, làm gì,... bla bla.
Hơi tức giận vì Tiêu Khiết Lam ra phủ nhưng lại qua lại với nam nhân không rõ góc tích Tề Thiên Ngạo kia. Lãnh Cô Hạo hơi buồn bực trở lại phủ.
Và tất nhiên, điều không ngờ khi hắn bước vào phòng sớm thấy mỹ nhân trần như nhộng đang ngủ trong buồng tắm. Đáng nhẽ hắn cũng không định lợi dụng nàng khi ngủ nhưng mà bụng tức không biết xả đi đâu với lại mỹ nhân dâng đến tận miệng thì làm sao một người hai mươi mấy năm mới đụng vào nữ nhân như hắn sao chịu được.
Nên Tiêu Khiết Lam hoa hoa lệ lệ bị người nào đó ăn sạch khi đang ngủ, lúc bị đau mới tỉnh dậy thì đã muộn.
Đêm qua, thật sự... rất nóng a!!!
Mộng xuân kia... aaa!!
Lại nghĩ đến vấn đề hôm qua, Tiêu Khiết Lam xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Lãnh Cô Hạo dụi dụi vài cái làm nũng, nói: " Hạo! Thiếp không ngờ sẽ như vậy đâu!!"
Không rõ Tiêu Khiết lam có ý gì, Lãnh Cô Hạo cưng chiều ôm Tiêu Khiết Lam mạnh hơn chút nhưng không dám dùng lực sợ Tiêu Khiết lam khó chịu, nói nhẹ nhàng: " Ừm! Chút ta cùng nàng vào cung vậy!!"
Nói xong không chịu được người rục rịch dưới thân mình mà cúi xuống hôn sâu...
Mày kiếm khẽ nhíu lại, mặt hắn không biểu tình đi theo nha hoàn đằng trước. Dù sao bây giờ hắn vẫn cần thế lực của nữ nhân này.
....
Phụng Vi Lâm đang điên cuồng thi hành phạt tiên thì có nha hoàn đến báo tin. Nghe thấy tên của Tề công tử thì mắt ả ta sáng lên, nụ cười trên môi tuy vui tươi nhưng méo mó đến dữ tợn. Ả không biết, nụ cười vui vẻ của ả sớm đã biến dạng từ lâu...
Thay quần áo, lau đi vết máu trên mặt, bôi một chút hương liệu át đi mùi máu; Phụng Vi Lâm không dám tắm rửa kẻo sợ Tề công tử đợi lâu. Khi sửa soạn xong xuôi, chân vừa bước ra ngưỡng cửa đã có người dẫn Tề Ngạo Thiên đến trước mặt mình.
Nụ cười hơi méo mó hiện lên gương mặt, vui vẻ bước đến Tề Ngạo Thiên, khi bước thì thì thầm vài điều với nha hoàn bên cạnh: " Hai nha hoàn kia tạm giữ, chăm sóc cho tốt vào!!"
" Vâng!!" Nha hoàn bên cạnh nghi hoặc rời đi; thật sự tiểu thư chưa tha cho ai bao giờ chứ nói gì là chăm sóc. Chắc Tề công tử sẽ giúp tiểu thư không ít. Nha hoàn Giáp thở dài rời đi...
" Tề công tử!! ~" Bước đến trước mặt, Phụng Vi Lâm yểu điệu chào hỏi.
" Phụng cô nương!"
" Mời công tử đi bên này!" Nói xong, Phụng Vi Lâm xoay người yểu điệu đi theo lối đường nhỏ. Tề Thiên Ngạo cũng theo gót ả.
Vừa đi, con ngươi Sở Thiên Ngạo thâm sâu nhìn Phụng Vi Lâm trước mặt. Nói thật! Ả ta thật sự rất xinh đẹp, nhưng trong mắt của hắn nàng vẫn còn thua Lam nhi nhiều. Khí chất của cô ả này dường như có thay đổi không ít thì phải...
Đi len qua lối mòn nhỏ được cắt tỉa gọn gàng, đằng sau hàng cây cảnh hiện ra một hoa viên mỹ lệ. Có thể xem hàng ngàn loài hoa đều tập trung ở nơi đây, nơi đây càng xứng với cái tên Ngự Hoa Viên hơn trong hoàng cung của Sở quốc và Phong Định quốc.
Ngồi trong đình viện, Sở Thiên Ngạo không nhịn được mà buông một câu khen ngợi: " Thật sự rất mỹ lệ, ta nghĩ chắc Phụng cô nương tốn rất nhiều tâm tình cho nơi đây nhỉ?"
Phụng Vi Lâm nghe Sở Thiên Ngạo nói thế thì vui ra mặt, vẫn giả vờ thẹn thùng đưa tay áo che miệng cười e thẹn: " Tề công tử nói quá ~ Tiểu nữ vốn thích thú với việc làm vườn nên cũng thấy thú vị!"
" Ồ! Xem ra Phụng cô nương đúng là rất tài hoa như lời đồn" Sở Thiên Ngạo nhìn vẻ mặt của Phụng Vi Lâm cười như không cười, ý cười không tới đáy mắt.
" Lời đồn chỉ nói quá lên thôi... hi hi... tiểu nữ nào được như thế!!"
" Cô nương khách sáo quá... à! Hôm nay tại hạ đến theo ý của cô nương, không biết cô nương có gì cần gặp tại hạ?" Sở Thiên Ngạo nghi hoặc nhìn Phụng Vi Lâm đang ngồi trước mặt.
Bầu không khí không ngờ vui vẻ như tưởng tượng, Phụng Vi Lâm sớm quên nỗi phiền muộn mấy tháng qua mà e thẹn nhìn Sở Thiên Ngạo: " Tiểu nữ... tiểu nữ chỉ muốn cảm tạ chàng mà thôi ~"
" Ồ! Cũng chỉ một cái nhấc tay thôi! Cô nương không cần làm quá lên như thế!" Sở Thiên Ngạo nói.
" Sao vậy được!!" Phụng Vi Lâm như nghe thấy cái gì bỗng dưng nói to lên, ý thức được mình thất thố, cô ả khẽ cười nói vẻ thẹn thùng: " Tề công tử không biết, đối với công tử chỉ là một cái nhấc tay nhưng đối với tiểu nữ rất quan trọng! Khụ! Nếu không có công tử thì bây giờ tiểu nữ cũng không biết có lành lặn ngồi ở đây hay không..."
" Đúng rồi! Tiểu nữ sớm chuẩn bị một chút ngũ vị để tạ ơn công tử... mong Tề công tử có thể thưởng thức!" Phụng Vi Lâm nhìn Sở Thiên Ngạo đầy mong chờ, gương mặt không chút giả tạo. Có lẽ, sự ái mộ này thật sự sâu...
Sở Thiên Ngạo từ trước không có ý vị gì với Phụng Vi Lâm nên nhìn mặt ả vẫn không có lấy chút cảm xúc, mặc ả giở trò đóng kịch hay là thật.
" Vậy làm phiền Phụng cô nương đây rồi!" Sở Thiên Ngạo cười khách sáo.
Tối hôm đó ở Phụng gia mở tiệc linh đình cảm tạ ân nhân, mọi người ai nấy trong thành luôn nói tiểu thư nhà Phụng gia tích đức nhiều năm mới được người tốt cứu mạng. Cũng bởi vì sự kiện mở tiệc và lần cứu Phụng Vi Lâm ở trên đường cái được mọi người bàn tán mà đến tai hoàng thượng ngày hôm sau. Cư nhiên không ngờ lại được hoàng thượng chiêu gọi Tề Thiên Ngạo, Phụng Vi Lâm vào cung; mà trong đó còn có cả Tiêu Khiết Lam a!!!
Đứng ở ngưỡng cửa nhận xong thánh chỉ, Tiêu Khiết Lam vẫn còn ngây người ra nhìn trân trân vào cái 'giẻ' màu vàng trên tay không nói lên lời.
Lãnh Cô Hạo đứng bên cạnh nhìn nương tử nhà mình không chú ý đến mình mà nhìn chằm chằm cái 'giẻ' kia thì hơn giận. Đưa bàn tay to lớn kéo eo người nào đó vào lòng mình còn tiện tay cầm cái ' giẻ' màu vàng kia ném đến nơi xó xỉnh nào.
" A!" Hơi ngạc nhiên thốt lên vài tiếng, cả thân hình mảnh khảnh rơi vào một vòng ôm ấm áp, mông thì đặt trên đùi người ta. Ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Cô Hạo, gương mặt Tiêu Khiết Lam vốn bình thường nay đỏ bừng lên đầy đột ngột. Không phải nàng không quen nhưng nhớ đến đêm qua... khụ khụ!!
Lãnh Cô Hạo nhìn nương tử nhà mình vốn đã bị mình ăn sạch sẽ rồi mà vẫn còn ngây thơ thuần khiết thì khẽ thở dài. A! Ai oán. Kiếp này Lãnh Cô Hạo hắn phải làm thê nô sao?!
Ngày hôm qua khi Tiêu Khiết Lam về đến phủ thì Lãnh Cô Hạo vẫn chưa về đến. Lúc đó vì người ra khá nhiều mồ hôi nên Tiêu Khiết Lam cũng không đến Dục phòng. Cứ thế mà tắm rửa trong phòng.
Mà tất nhiên trước khi Lãnh Cô Hạo về đến phủ thì sớm đã nghe báo cáo về Tiêu Khiết Lam hôm nay đi đâu, làm gì,... bla bla.
Hơi tức giận vì Tiêu Khiết Lam ra phủ nhưng lại qua lại với nam nhân không rõ góc tích Tề Thiên Ngạo kia. Lãnh Cô Hạo hơi buồn bực trở lại phủ.
Và tất nhiên, điều không ngờ khi hắn bước vào phòng sớm thấy mỹ nhân trần như nhộng đang ngủ trong buồng tắm. Đáng nhẽ hắn cũng không định lợi dụng nàng khi ngủ nhưng mà bụng tức không biết xả đi đâu với lại mỹ nhân dâng đến tận miệng thì làm sao một người hai mươi mấy năm mới đụng vào nữ nhân như hắn sao chịu được.
Nên Tiêu Khiết Lam hoa hoa lệ lệ bị người nào đó ăn sạch khi đang ngủ, lúc bị đau mới tỉnh dậy thì đã muộn.
Đêm qua, thật sự... rất nóng a!!!
Mộng xuân kia... aaa!!
Lại nghĩ đến vấn đề hôm qua, Tiêu Khiết Lam xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Lãnh Cô Hạo dụi dụi vài cái làm nũng, nói: " Hạo! Thiếp không ngờ sẽ như vậy đâu!!"
Không rõ Tiêu Khiết lam có ý gì, Lãnh Cô Hạo cưng chiều ôm Tiêu Khiết Lam mạnh hơn chút nhưng không dám dùng lực sợ Tiêu Khiết lam khó chịu, nói nhẹ nhàng: " Ừm! Chút ta cùng nàng vào cung vậy!!"
Nói xong không chịu được người rục rịch dưới thân mình mà cúi xuống hôn sâu...
Tác giả :
MiH