Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 114


Edit: Xíu
Chương Hữu Khánh tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong dịp mừng năm mới, đi đến tìm Lí chính như lời Chu thị nói, hỏi thăm một chút xem trong thôn có mảnh đất không, hay nhà nào muốn bán không, đợi đến khi mùa xuân bắt đầu liền chuẩn bị cải tạo đất, ủ phân, để vào tháng tư là có thể gieo mạ cấy lúa, cũng như để nuôi tôm cá, nếu như không có đất sẵn thì chỉ có thể mua đất không bỏ hoang, trong thời gian chờ đợi.

Chương Hữu Khánh ở bên nhà Lí chính nửa ngày, khi trở về đã mang theo tin vui:" Nương bọn nhỏ, Lí chính nói, ở bên bờ sông Thanh Lĩnh có một khối đất rộng gần ba mẫu, có thể mở ra thành ruộng trồng lúa, nhà chúng ta nếu muốn, hắn sẽ giao nó cho nhà chúng ta".

Chương Hữu Khánh kích động chạy về nhà, vừa vào nhà đã hét lên nói.

Người một nhà Chương gia đều đang ở trong phòng sưởi ấm, nghe được tin tức tốt từ chính miệng Chương Hữu Khánh, tất cả đều nở nụ cười vui mừng, Chương Vân vội nhường chỗ bên cạnh nương, để cho bọn họ thương lượng, bàn bạc tốt.

Chương Hữu Khánh vừa ngồi xuống liền nói: "Giá đất bên kia không quá đắt, cả mảnh đất cũng chỉ có tám lượng bạc, tổng cộng một mẫu không đến ba lượng." Mảnh đất đó là phải tự bản thân khai khẩn vì vậy giá cả mới hơi thấp, nhưng nó nằm sát bên sông Thanh Lĩnh, chất đất rất màu mỡ phì nhiêu, cho nên cái giá này cũng hợp lý.

"Vậy thì tốt rồi, như vậy trong nhà cũng có ruộng lúa, hơn nữa bên bờ sông Thanh Lĩnh rất thuận lợi cho việc đánh bắt tôm cá".

Chu thị nghe thấy giá này liền nở nụ cười tươi, cảm thấy rất hợp ý, hơn nữa đất đai ở bên kia cũng được, chỉ cần bỏ ra nhiều chút sức lực để khai khẩn cải tạo, vẫn là đáng giá.

Chương Hữu Khánh gật đầu, duỗi tay qua chậu than sưởi ấm, miệng nói: "Chỉ là bên này cách nhà chúng ta có chút xa, e rằng làm hai bên sợ không kịp.

"
"Cha, không sao đâu, cùng lắm thì buổi sáng chúng ta dậy đi sớm hơn một chút, chiều tối về nhà trễ hơn, nhà chúng ta còn có ông nội, con và cha, cũng có thể rút ra làm thêm được một ruộng lúa bên này nữa".

Chương Trình lúc này nói lên, nhà có thể mua được ruộng lúa là một chuyện tốt, nhiều nhất là sẽ vất vả hơn một chút, hắn cũng không ngại.

"Đúng vậy, cha nó, không phải còn có ta sao, ngày thường ta có thể giúp nhiều một chút, nhất định có thể lo liệu được ." Chu thị cũng đồng ý với cách nói của con trai.

Chương Hữu Khánh thấy mọi người trong gia đình đều ủng hộ mua đất ở đây, hắn cũng không còn do dự nữa, lập tức cười nói: "Được rồi, ngày mai ta sẽ trả lời Lí chính, nói rằng chúng ta muốn mảnh đất đó."
Nhà Chương gia hôm đó liền quyết định xong chuyện mua đất, sáng sớm ngày hôm sau Chương Hữu Khánh đi đến nhà Lí chính, đem kết quả thương lượng của gia đình nói cho hắn biết, Lí chính cùng Chương Hữu Khánh thoả thuận xong, chờ đến sau mười lăm sẽ cầm bạc đi trấn trên tìm nha môn làm khế đất.

Việc mua đất được giải quyết ổn thỏa, hết thảy đều rất thuận lợi, gia đình Chương gia bởi vì việc này mà rất vui mừng, thừa dịp cả nhà đang vui vẻ, đêm đó Chương Hữu và Chu thị đóng cửa lại bàn bạc.

"Nương bọn nhỏ, nàng nói chúng ta có thừa dịp lúc này mua đất trước đem sân dọn dẹp, ở phía tây ốc bên kia, hay xây nhà ngói trước không?".

Chương Hữu Khánh lôi kéo Chu thị bào phòng, liền đem suy nghĩ cả một ngày hôm nay nói ra.


Chu thị vừa nghe lập tức vui mừng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn, miệng cui vẻ nói:"Có thể sớm xây dựng nhà ngói đương nhiên là tốt rồi, chính là đợi chúng ta mua đất rồi còn phải bỏ công sức ra khai khẩn, cải tạo, mà còn xây nhà ngói nữa, vậy có phải bận rộn, mệt mỏi quá không?".

"Mệt thì có chút mệt, nhưng đây là thời điểm nhàn rỗi nhất trong năm, chờ thêm cày bừa vụ xuân rồi cả ruộng đất nữa, chỉ sợ cả năm khó có được ngày rảnh rỗi, ta nghĩ còn không bằng lúc này cố gắng một chút, qua bận rộn đợt này thì mọi thứ cũng tốt rồi".

Chương Hữu Khánh đem ý tứ suy nghĩ trong lòng mình nói cho Chu thị biết, Chu thị nghe xong cũng cảm thấy có lý, hai bên đều có cùng suy nghĩ như vậy, vì thế hai vợ chồng bàn bạc, thảo luận mãi đến nửa đêm, rốt cuộc cũng quyết định xong, hôm sau liền chuẩn bị công việc để chơ ngày khởi công.

"Xây nhà ngói?".

Hôm sau, hai vợ chồng Chương Hữu Khánh và Chu thị dậy sớm, đi đến tìm Chương Liên Căn nói về việc này.

Chương Hữu Khánh gật đầu nói:"Cha, hiện giờ chúng ta đã có chút tích góp, mà cũng đã đến lúc nên xây nhà mới rồi, tối qua con cùng nương bọn nhỏ đã thương lượng qua, thừa dịp tháng giêng này rảnh rỗi, trước khi mua được đất, liền đem nhà mới xây dựng trước".

Chương Liên Căn nghe xong cười đến đầy nếp gấp nhăn trên mặt, thẳng miệng nói: "Được, được rồi, được rồi, nhà chúng ta cuối cùng cũng có ngày này, được rồi, ta sẽ đi chọn một ngày, xem trong mấy ngày tới có ngày nào tốt để động hay không, liền chọn ra một ngày để động thổ".

Chương Hữu Khánh và Chu thị thấy cha sảng khoái đồng ý thì rất vui mừng, ba người lại thương lương lượng một hồi, sau đó Chương Liên Căn kích động vội vàng đi ra ngoài để chọn ngày, mà Chương Hữu Khánh cũng đi theo ra cửa, chạy tới mỗi nhà có quan hệ tốt, tìm bọn họ đến lúc đó đến hỗ trợ, để có thể xây dựng được ngôi nhà mới thì cần rất nhiều nhân lực.

Còn Chu thị tất nhiên cũng không rảnh, đi gọi Chương Trình, Chương Vân, mọi người cùng nhau dọn dẹp một khoảng đất trống bên hông cạnh phòng Chương Vân, chuẩn bị xây dựng nhà mới tại đây.

Chương Trình, Chương Vân khi nghe Chu thị nói chuyện xây nhà ngói mới đều mừng rỡ không thôi, mọi người đều ra sức mười phần làm việc, còn Chương Hưng nghe xong cũng rất phấn khích, nhảy nhót, miệng cao giọng la hét lên:"A, nhà chúng ta sắp xay nhà mới, nhà chúng ta sắp xây nhà mới....".

Thằng nhóc này hưng phấn đến nỗi mà nhảy cao ba thước lên, lặp đi lặp lại câu nói đó, chọc cho mọi người trong nhà càng cười vui hơn.

Buổi trưa hôm đó, lúc Chương Liên Căn trở về nói đã chọn được ngày tốt để khởi công động thổ, thật đúng là thuận lợi suôn sẻ, ba ngày sau là ngày 11 tháng giêng âm lịch là ngày tốt lành, nhà họ Chương quyết định khởi công xây dựng vào ngày hôm đó.

Thời gian tương đối eo hẹp, hai ngày nay cả nhà đều tất bật bận rộn, từng người một đều được phân công lao động chuẩn bị cho nhiều việc khác nhau để khởi công, đảm bảo cho đến ngày tốt, việc động thổ nhà mới thuận lợi.

Chương Hữu Khánh vội vàng chạy đi đến các gia đình để tìm người, tin tức về việc nhà họ Chương chuẩn bị xây nhà mới lan truyền nhanh chóng, bởi vì trước đó Chương gia đã làm rất nhiều việc tốt cho thôn, cho nên có rất nhiều người trong thôn ào ào tìm đến nói là sẵn lòng giúp đỡ.

Nếu có đủ người, thì nhà mới có thể xây lên nhanh chóng, Chương nghe được tin tức này tất nhiên rất vui, nhưng cũng có chút khó khăn, mọi người trong thôn đều chủ động nói không cần tiền công của nhà Chương gia, mà chỉ đi đến giúp đỡ làm việc.

Khi Chương Hữu Khánh trở về nói vấn đề này, Chu thị nói:"Làm sao có thể không trả tiền công, không thể để mọi người làm công việc miễn phí được".

"Ta cũng có ý này, nhưng người dân trong thôn đều nói không chịu nhận, còn nói nếu chúng ta trả tiền công thì bọn họ sẽ không đến".

Ngay cả những người thân thiết hay chơi nhất như Thường Tứ Lương, Vương Đại Mậu cũng nói như vậy, Chương Hữu Khánh liền cảm thấy việc này có chút khó xử.

Cả gia đình đang ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm chiều tối, nghe xong những lời Chương Hữu Khánh và Chu thị nói, tất cả mọi người đều dừng tay lại, Chương Liên Căn đặt đôi đũa xuống rồi nói:"Ngày mai vẫn là để ta đi nói thử xem, bọn họ cũng ngại ngùng không thuận theo ý của lão già này, hẳn là lúc ấy sẽ chịu nhận tiền công".

Nhìn thấy Chương Liên Căn chuẩn bị đi ra ngoài, Chương Hữu Khánh và Chu thị đều gật đầu đồng ý, ngược lại là Chương Vân nghĩ đến điều gì đó nên vội vàng nói:"Cha nương, người trong thôn là muốn cảm ơn ân tình của nhà chúng ta, nếu thật sự mọi người không lấy tiền công thì chúng ta hãy làm trả theo phương thức khác, chẳng hạn như mỗi ngày nấu nhiều món ăn ngon hoặc làm nhiều chút đồ ăn để cho mọi người mang về nhà, cứ như vậy, mọi người cảm thấy đã đền đáp được ân tình, mà chúng ta cũng tiếp đãi chu đáo hơn, vì thế không phải hai bên đều tốt cả sao".

Lời nói của Chương Vân cũng rất có lý, Chương Trình ở bên cạnh nghe xong cũng gật đầu đồng ý, hai người bọn họ trạc tuổi nhay nên suy nghĩ cũng gần giống nhau, cho nên lúc này tiếp lời nói thêm:"Con cảm thấy Vân nhi nói rất đúng".

"Việc tiếp đãi cho người dân là điều tất nhiên, ngay cả khi bọn họ thu tiền công, chúng ta cũng phải làm như vậy, chứ nói gì đến chuyện không công.

Vẫn là để ngày mai ta đi nói, không thể để mọi người trong thôn làm miễn phí được".


Chương Liên Căn vẫn kiên trì với ý kiến của mình, Chương Hữu Khánh và Chu thị đương nhiên là làm theo ý tứ của ông lão, vì thế cũng không nói gì thêm nữa, sự việc đã được quyết định như thế này.

Ngày thứ hai, Chương Liên Căn sáng sớm đi ra ngoài, chưa đến giữa trưa đã trở về, ông tự mình đi tìm người giúp đỡ, lại không ngờ lão cũng như lấy chân chọi đá, chạy một vòng quanh thôn, nhưng người dân vẫn nhất quyết không thu tiền công.

Đã làm như vậy rồi mà không có khả thi, nhà họ Chương chỉ có thể làm như lời Chương Vân nói, vì không nhận tiền công nên họ đành phải làm việc chiêu đãi tươm tất, đầy đủ hơn.

Có quyết định này, nên vào ngày mồng mười, Chương Hữu Khánh, Chu thị và Chương Trình ba người sáng sớm đã đi trấn trên mua đồ, xuất bạc ra mua rất nhiều gà vịt, cá, thịt, để làm các món mặn khác nhau, ngoài ra cũng mua gạo nếp cùng đồ cúng bái trở về, hơn nữa trong nhà hiện giờ vẫn có đồ ăn, có thể ăn được chúng trong vài ngày.

Sáng sớm ngày mười một, khi trời còn chưa sáng, người nhà Chương gia đã thức dậy rời giường, trong thời tiết lạnh giá này vẫn đứng dậy tất bật bận rộn để chuẩn bị đồ cúng cho lễ động thổ.

Đối với vùng nông thôn mà nói, việc xây nhà mới là một sự kiện trọng đại, tất nhiên càng thêm chú trọng đến điềm lành, cho nên việc thờ cúng bái là không thể thiếu được, nhưng phải làm đúng theo phong tục, không được qua loa cẩu thả, vì vậy, các khâu các công đoạn đều được chuẩn bị chu đáo cẩn thận.

Đàn ông già trẻ lớn bé ở bên ngoài chuẩn bị, còn hai mẹ con Chu thị và Chương Vân đang bận rộn trong phòng bếp, cả nhà vừa mới làm một lúc thì Thường Mãn với Thường Quyên đã đến.

Chương Vân vừa nghe thấy tiếng bọn họ từ trong sân truyền đến, liền vội vàng gác lại công việc trong tay xuống, chạy đi ra ngoài.

"Sao các ngươi đến sớm như vậy, còn chưa ăn sáng phải không, đồ trong bếp đã nấu xong rồi, ăn xong chúng ta làm đi." Chương Vân chạy tới trước mặt bọn họ cười nói.

"Không sao đâu, ta đi giúp đỡ trước, lát nữa cha nương sẽ qua sau." Thường Mãn lắc đầu nói, Chương Vân thấy hắn nói như vậy, cũng không ngăn cản, liền gật đầu.

Thường Mãn lại không chạy đến người trợ giúp ngay, mà thay vào đó, hắn duỗi tay vào trong lòng, không biết lấy cái gì ở trong bao quần áo ra, nắm lấy tay Chương Vân, đem đồ trong tay nhét vào tay nàng.

Chương Vân mở lòng bàn tay ra nhìn, thứ nhét vào tay nàng là một lá bùa được gấp thành hình tam giác với một sợi chỉ đỏ trên đó.

"Nương ta biết nhà ngươi sắp động thổ, hôm qua đặc biệt mang ta đi miếu thổ địa, cầu thổ địa hết thảy mọi việc được thuận lợi, ta cũng thuận tiện cầu xin lá bùa hộ mệnh bình an, nàng phải mang theo bên mình, nhất định sẽ bảo vệ bình an cho nàng".

Thường Mãn nhẹ giọng nói, Chương Vân nhìn lá bùa bình an trong tay, mặc dù trong lòng không tin mê tín lắm, nhưng có thể cảm nhận được tâm ý của hắn nên không nói lời nào, ở trước mặt hắn đeo vào trong cổ.

Thường Quyên ban đầu đã ở bên cạnh hà hơi chống chọi với cái lạnh, thấy bọn họ như vậy, vội đi lên cười nói:"Được rồi, biết là hai người đang yêu nhau ân ái đó, nhưng các ngươi cứ như vậy cũng không sợ kích thích ta à".

Bị Thường Quyên trêu chọc, Chương Vân liền không nói thêm gì nữa, cúi đầu đem lá bùa trong cổ bỏ vào cổ áo, Thường Quyên vươn tay đẩy Thường Mãn đi,"Không nhìn thấy đại bá, Trình Tử ca đang nhìn về phía bên này hay sao, Mãn tử ca, mau đi đi".

Thường Mãn đường nhiên không thể ở lại lâu, sau khi Thường Quyên đẩy, nhắc nhẹ một cái, liền bước lên phía trước bàn thờ trong sân để đi tới trợ giúp.

Sau khi Chương Vân cất lá bùa xong, liền lôi kéo tay Thường Quyên cười nói:"Xem ngươi lạnh chưa kìa, mau theo ta đi vào phòng bếp, đến bên cạnh bếp lò ngồi sưởi ấm một chút".

Thường Quyên tất nhiên cầu còn không được, vội đi theo Chương Vân vào phòng bếp.

Không lâu sau, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Chu thị gọi mọi người trong sân vào ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, những người dân giúp đỡ việc lục đục đi tới, rất nhanh trong sân liền trở nên sôi động.

Nhà Chương gia tiếp đón bọn họ vào nhà chính ngồi xuống, một số thành viên trong gia đình đang nghiêm túc, kính cẩn thực hiện các nghi thức cúng bái khác nhau, vì để cầu nguyện cho việc xây dựng ngôi nhà được bình an, suôn sẻ.

Chờ sau khi cúng bái xong, nhóm các đàn ông bắt đầu động thổ đất, còn các nàng dâu thì đi vào bếp phụ giúp.


Lần này nhà Chương gia muốn chuẩn bị thật chu toàn ở việc đãi khác nên các món ăn l rất phong phú, công việc cũng không ít, cho nên trong phòng bếp tất nhiên cần thêm nhiều người giúp đỡ, vì thế Chương gia đã mời mấy nàng dâu đến, nhất thời trong phòng bếp chật kín người.

Chu thị thấy nhiều người như vậy, liền bưng ghế dài ra ngoài, sắp xếp nhóm nàng dâu rửa rau ở đây, chỉ có những người cắt thái, nhào bột thì ở lại trong phòng bếp, chỉ một lúc sau, trong ngoài phòng bếp rộn ràng tiếng cười nói.

Chương Vân cùng Thường Quyên cũng đang bận rộn trong phòng bếp, giúp đỡ mọi người một số công việc tay chân, khi có nhiều nàng dâu ở cùng một chỗ thì tất nhiên sẽ có nhiều đề tài để nói hơn, đông tây xa gần gì cũng kể ra hết, hai người các nàng cũng ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện rất hứng thú, kỳ thực mà nói thì đều là những chuyện vặt lông gà củ tỏi, ngoài ra còn có một số tin đồn thú vị trong thôn.

Nhiều người làm cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn, các nàng dâu bận rộn từ lâu, chờ đến trưa thì phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm, Chu thị và Chương Vân bưng đầy hai nồi bánh bột ngô đi ra ngoài, mời những người đàn ông đang làm việc nghỉ ngơi ăn sáng.

Mọi người đều là quê nhà hương thân nên cũng không khách sáo, khi Chu thị gọi mời thì mọi người đang xúc đất, đào móng đều lần lượt dừng tay lại.

Hai người Thường Quyên và Thiệu thị múc nước vào trong các chậu, thùng gỗ để bọn họ rửa sạch bùn đất lấm lem trên tay, có như vậy ăn mới ngon được.

Một nhóm đàn ông cười cầm bánh ăn, hoặc ngồi xổm, hay đứng lên ăn, thuận tiện nghỉ ngơi ăn bánh bột ngô, miệng còn không quên cười nói rôm rả, nhiệt tình chẳng thua kém các nàng dâu là bao.

Bên kia nhóm đàn ông nghỉ ngơi ăn bánh thì tất nhiên nhóm các nàng dâu bên này không thể thiếu phần được, Chu thị cũng bảo bọn họ dừng tay ăn sáng, nên nhóm nàng dây lần lượt dừng công việc trong tay lại, mọi người rửa sạch tay rồi đi ăn bánh bột ngô.

Chu thị thấy nhóm nàng dâu đến ăn bánh, đều tự ngồi xuống ghế hoặc đứng lên ăn, liếc mắt nhìn kỹ thì phát hiện thấy nhiều người không có ghế để ngồi, đàn ông có thể ngồi trên mặt đất, nhưng các nàng dây mà ngồi trên mặt đất như vậy sẽ thấy khó coi.

"Nhà Đại Mậu, băng ghế nhà chúng ta hình như không đủ, có thể đi nhà ngươi cho ta mượn trước vài cái đến được không".

Chu thị đi thẳng đến chỗ nàng dâu Vương Đại Mậu là Phùng thị hỏi nhỏ.

Phùng thị lập tức đồng ý, cười nói:"Chuyện này có là gì, ngươi đi theo ta cùng nhau đi lấy đi".

Nói xong đem mấy miếng bánh bột ngô nhét vào trong miệng, rồi vẫy tay với Chu thị.

Khi sắp bước tới xổng sân, Chu thị liền gọi Chương Vân, hai người cùng nhau đi sang nhà Vương Đại Mậu cách gần đó, chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến nơi, ước chừng chưa đến một nén nhang.

Phùng thị đi ra sân một lúc, bánh bột ngô ăn hết xuống bụng, lúc này mới mở miệng cười nói:" Nhà Hữu Khánh, năm nay nhà ngươi khá hơn, đã xây được nhà gạch ngói mới rồi".

"Đúng vậy, năm nay so với năm trước thì tốt hơn nhiều".

Chu thị cũng không giấu diếm, liền cười nói tiếp.

"Xây xong nhà ngói mới này là để cho Trình Tử cưới vợ ở nha".

Phùng thị lại hỏi thêm một câu, Chu thị vội cười nói:"Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà phải đợi con dâu vào cửa mới được".

Phùng thị nghe xong điều này, hai mắt cười đến nheo híp lại, vội đi nhanh vài bước, dựa sát vào người Chu thị nói:"Hữu Khánh tẩu tử, ta từ nhỏ đã nhìn Trình Tử lớn lên, chỉ trong chớp mắt đã sắp lấy vợ rồi, thời gian thật đúng là nhanh".

Chu thị liền gật đầu theo, cũng nói thời gian trôi qua rất nhanh.

"Tẩu từ, cũng đừng trách ta nói chuyện thẳng thắn, ta luôn cảm thấy Trình Tử nhà ngươi là một đứa trẻ ưu tú, trong lòng ta rất thích, sáng sớm nay đã muốn hỏi ý tứ của ngươi, xem hai nhà chúng ta có thể kết thân thành thông gia được không?".

Phùng thị thấy đã vào sân nhà mình, không còn cố kỵ nữa, nắm lấy tay Chu thị nói nhỏ.


Chu thị cùng Chương Vân nghe lời này rành mạch xong, đột nhiên xảy ra chuyện này, hai người đều sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, nhận ra là Phùng thị muốn đem con gái thứ hai nhà mình là Tú Hoa gả cho Chương Trình.

Nhà Chương gia xây nhà ngói mới, còn vì mục đích là để cho Chương Trình cưới vợ, lúc này có người muốn kết thân, Chu thị tất nhiên là vui vẻ, lúc này liền đi theo Phùng thị vào nhà chính ngồi nói chuyện.

Loại chuyện này, Chương Vân là một tiểu cô nương cũng không tốt có thể ở lại nghe, nên vội vàng thấp giọng nói:"Nương, con cầm băng ghế đây đi trở về trước nhé".

"Ừ, con đi về trước đi, lát nữa nương sẽ trở về sau".

Chu thị nghe xong vôi đáp lại, Phùng thị đứng lên chỉ cho Chương Vân, ý bảo nàng cầm lấy hai cái ghế dài trong nhà chính, còn những cái khác, lúc nữa họ sẽ cầm đi sau.

Chương Vân gật đầu đáp ứng, dùng một tay xách ghế dài, vừa xách vừa kéo tha ra ngoài cửa, đi tới hướng sân của nhà mình.

Chương Vân vừa đi vừa đoán, không biết nương có chấp nhận cửa hôn nhân này hay không, dù thế nào đi nữa, trong lòng nàng cũng không đồng ý mệnh lệnh của cha nương, không riêng gì hôn nhân của chính mình, mà ngay cả hôn nhân của đại ca, nàng cũng hy vọng bản thân đại ca có thể tự mình lựa chọn.

Sau khi có suy nghĩ này, Chương Vân trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, sốt ruột, sau khi bước nhanh kéo băng ghế trở lại trong sân, liền chạy nhanh đi tìm Chương Trình.

"Đại ca, ca đi lại đây, muội có chuyện muốn nói với ca".

Chương Vân thấy Chương Trình đang ngồi ở cửa nhà chính, vội vàng chạy đi đến gọi.

Chương Trình cũng không có nghi ngờ gì, trực tiếp đứng dậy đi theo phía sau Chương Vân:"Vân nhi, có chuyện gì sao?".

"Đại ca đi theo muội đi".

Trước mặt có nhiều người như vậy, tất nhiên Chương Vân không tiện mở miệng nói rõ, nên chỉ có thể nói một cây này rồi nhanh chóng bước chân vòng qua phòng bếp đến sân sau.

Chương Trình cho rằng nàng nhờ hắn lấy mấy vật nặng nên cũng không hỏi gì, đi theo nàng đến sán sau, vừa đến nơi thì Chương Vân dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau khi đảm bảo không có ai ở đây mới kéo tay Chương Trình bước đi đến phòng cỏ tranh.

Khi hai người bước vào phòng cỏ tranh, Chương Vân mới đem sự tình nói ra, Chương Trình hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói chuyện đó, sau khi nghe xong thì sững sờ ngẩn ra.

Chương Vân nói một hơi xong, nhìn thẳng vào Chương Trình, chờ hắn mở miệng, nhưng hắn lại sửng sốt một hồi lâu không nhúc nhích, nàng lại chỉ có thể mở miệng trước:"Đại ca, đây là chuyện liên quan đến cả đời của ca, sao đại ca không lên tiếng nói gì vậy?".

Nghe được Chương Vân hỏi, Chương Trình lúc này mới phản ứng lại, hắn hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Ta nói cái gì được."
"Tất nhiên là suy nghĩ trong lòng của đại ca, đại ca có thích cửa hôn nhân này không?".

Nhìn thấy hắn như vậy, Chương Vân nóng nảy, trực tiếp hỏi.

Chương Trình nhấp hé miệng, sau một lúc lâu mới nói:"Việc hôn nhân đều là theo ý của cha nương, có gì thích hay không thích chứ".

"Sao đại ca lại cứng nhắc như vậy, chẳng lẽ muốn cưới một người mà đại ca không thích chút nào để sống với nàng ấy cả đời sao, không biết là đại ca khó chịu hay không, nhưng muội nghĩ đến đó liền không đồng ý".

Chương Vân nghĩ đến hai người không có tình cảm gì mà chung sống với nhau, trong lòng liền cảm thấy buồn bực.

"Thích thì như thế nào, mà không thích thù sao, còn chẳng phải giống nhau là sống trôi qua ngày à".


Chương Trình giọng điệu hơi trầm, hiển nhiên là ý tứ trong ngữ điệu giọng nói này không vui mừng trong lòng với cửa hôn nhân này.

Chỉ nhìn dáng vẻ của hắn, Chương Vân chắc chắn rằng hắn không thích cửa hôn nhân này, đã như vậy thì nàng không thể hắn làm điều đó, nên lập tức nói:"Muội không nói chuyện này với đại ca, mà muội chỉ muốn đại ca nói thật lòng với muội, là trong lòng đại ca có thầm mến một cô nương nào không?".

Chương Trình cúi đầu xuống, một hồi lâu cũng không có trả lời, Chương Vân đang định ép hỏi thêm thì đột nhiên hắn xoay người bước ra ngoài:"Việc này muội đừng quan tâm, mau đi ra ngoài đi, việc bên ngoài đang còn chờ chúng ta làm đấy".

Giọng nói còn chưa dứt xuống thì người đã đi ra khỏi phòng cỏ tranh, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phía trước.

Nhìn bóng lưng của hén, trong lòng Chương Vân có chút buồn bực, một lúc sau mới đi đuổi theo, nhưng lại hạ quyết tâm, nhất định phải tìm hiểu rõ suy nghĩ của đại ca muốn gì, để hắn có thể lấy được một người vợ như ý nguyện của bản thân

Tác giả : Thập Bát Kinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại