Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!
Chương 14: Cùng gia hưởng đêm xuân
"Ai phái các ngươi tới?" Hàn Tuyết âm trầm hỏi. Cả người nàng tỏa ra sát khí của tử thần làm cho tất cả đều run rẩy sợ hãi.
Ở phía sâu trong rừng có ba nam tử đang lẳng lặng quan sát mọi chuyện. Sát khí của nàng làm họ giật mình. Nam tử áo lam thảnh thốt:
"Mẹ ơi, sát khí của hắn ta thật khiếp người. Có lẽ chỉ kém chủ nhân chút đỉnh thôi. Từng ấy tuổi đã có sát khí như vậy, tương lai khi trưởng thành thì sẽ như thế nào?"
Hàn Tuyết đánh giá thực lực của hai tên sát thủ đối diện. Tóm gọn chỉ 3 từ 'đánh không lại'. Bọn chúng có khinh công lại có nội lực kỳ diệu. Nếu dính một chưởng của họ nàng chết là cái chắc. Ca này là phải dùng trí.
Hàn Tuyết đột nhiên cười ngọt ngào và nói:
"Ai nha, vị đại ca này thật tuấn tú nha. Có đồng ý cùng gia hưởng đêm xuân không?"
Nói rồi nháy mắt một cái thật lẳng lơ. Bộ dáng trắng trẻo, mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh, môi mọng lại thêm bộ râu xồm cùng biểu cảm õng ẹo vậy là đúng hình tượng một tên nhân yêu chính hiệu. Hai tên sát thủ đứng hình trân trối nhìn Hàn Tuyết.
Nàng vẫn tiếp tục tiến lại gần chúng làm điệu bộ liếc mắt đưa tình. Rồi thừa cơ họ mất cảnh giác nàng nhanh như chớp cắt đứt cuống họng của hai tên đó.
Chúng trợn mắt nhìn nàng vẻ mặt không thể tin được. Đường đường là nhất đẳng sát thủ, cư nhiên bị lừa một cách vớ vẩn như vậy.
Hàn Tuyết nhếch mép cười nhạt. Hai con lừa này mà cũng được gọi là sát thủ ư?
"Con mẹ nó, ta chưa từng thấy người nào bỉ ổi như hắn" Nam tử áo lam cảm thán.
Chợt, nam tử mặc trường bào màu đen khẽ híp cặp mắt tím yêu dã lại giọng nói tràn ngập hứng thú:
"Không phải bỉ ổi mà là thông minh. Hắn ta biết rõ nếu đánh trực diện thì chắc chắn thua nên mới phải dùng trí"
Hai người còn lại đồng thanh "à" một tiếng. Nam tử áo trắng trầm trầm nói:
"Thủ pháp tàn nhẫn quyết tuyệt, nhất kích tất diệt. Ta phải về đào tạo lại thủ hạ theo tiêu chuẩn này"
Bên này, Hàn Tuyết đã nhận ra tính chất nguy hiểm của việc này. Nàng liền thoát bộ y phục 'thần y' kia để lộ dáng người nhỏ nhắn. Sau đó mặc vào bộ trang phục chôm của tiểu thư phú hộ. Nàng cởi bộ râu xồm và thả búi tóc ra. Lập tức xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn, yếu ớt. Nàng buộc tóc bằng mảnh vải màu trắng khiến nàng thành một tiểu thiên sứ thánh khiết mong manh. Sau khi hài lòng với bộ dáng của mình, Hàn Tuyến lau sạch máu trên con dao găm rồi giấu dưới gấu váy.
Hàn Tuyết lục tìm trong người của một tên sát thủ. Quả nhiên có pháo hoa phát tín hiệu. Nàng đốt lên pháo nổ tạo ra những tia sáng lấp lánh hiện lên chữ Liễu.
Sau khi nhìn thấy tín hiệu, người của Liễu gia chắc chắn sẽ tới. Bộ quần áo cùng hòm thuốc này sẽ về với chủ của nó. Xong xuôi đâu đó, nàng xách tay nải rời đi.
Ba nam tử nhìn lén kia hoàn toàn á khẩu. Không ngờ 'hắn' lại là nữ tử, một tiểu cô nương xinh đẹp yếu ớt. Nam tử áo lam lắp bắp nói:
"Sa...sao...lại là...nư...nữ. Hắn à không nàng ta có thật là người đã giết ba tên sát thủ kia không?"
"Bốp" một cú cốc đầu trời giáng lên đầu nam tử áo lam.
"Nói nhảm, không phải nàng thì ai vào đây" nam tử áo trắng thản nhiên nói. Nam tử áo lam ấm ức nói:
"Sao ngươi lúc nào cũng đánh vào đầu ta thế? Có tin ta về mách bà mẹ sư tử nhà ngươi không?"
"Thôi đi, chúng ta về thôi, điều tra thông tin về nàng ấy cho ta" Nam tử áo đen lãnh khốc nói. Đáy mắt hắn loé ra tia thích thú, nữ nhân này thật có tiềm năng. Hai người đang tranh cãi thấy hắn lên tiếng liền im bặt và đồng thanh hô:
"Tuân mệnh chủ nhân"
***
"két" cánh cửa cũ nát của căn nhà hoang mở ra, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn nhà tối tăm bụi bặm.
Bối Ngự Phong nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng lên tiếng:
"Dạ cô nương, cô mau lại xem Tiểu Nhạc"
Hàn Tuyết vội vàng đến bên Bối Linh Nhạc, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay nàng. Hừm, hai loại độc đang cắn xé nhau, lúc này Bối Linh Nhạc chắc chắn là rất đau đớn.
Hàn Tuyết liền lấy trong tay nải một lọ nhỏ và đổ ra một viên thuốc. Nàng nhẹ nhàng mở khớp hàm của Bối Linh Nhạc rồi nhét viên thuốc vào miệng nàng ấy.
Thuốc vừa đi xuống thì chân mày của nàng liền giãn ra. Bối Ngự Phong thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ hắn mới nhìn tới Hàn Tuyết, sườn mặt trắng trẻo non nớt của nàng làm hắn rung động.
Nàng xinh đẹp, nàng lãnh khốc, nàng có y thuật cao siêu cùng thủ pháp ảo diệu. Nàng hoàn mĩ như vậy liệu hắn có với tới?
Ở phía sâu trong rừng có ba nam tử đang lẳng lặng quan sát mọi chuyện. Sát khí của nàng làm họ giật mình. Nam tử áo lam thảnh thốt:
"Mẹ ơi, sát khí của hắn ta thật khiếp người. Có lẽ chỉ kém chủ nhân chút đỉnh thôi. Từng ấy tuổi đã có sát khí như vậy, tương lai khi trưởng thành thì sẽ như thế nào?"
Hàn Tuyết đánh giá thực lực của hai tên sát thủ đối diện. Tóm gọn chỉ 3 từ 'đánh không lại'. Bọn chúng có khinh công lại có nội lực kỳ diệu. Nếu dính một chưởng của họ nàng chết là cái chắc. Ca này là phải dùng trí.
Hàn Tuyết đột nhiên cười ngọt ngào và nói:
"Ai nha, vị đại ca này thật tuấn tú nha. Có đồng ý cùng gia hưởng đêm xuân không?"
Nói rồi nháy mắt một cái thật lẳng lơ. Bộ dáng trắng trẻo, mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh, môi mọng lại thêm bộ râu xồm cùng biểu cảm õng ẹo vậy là đúng hình tượng một tên nhân yêu chính hiệu. Hai tên sát thủ đứng hình trân trối nhìn Hàn Tuyết.
Nàng vẫn tiếp tục tiến lại gần chúng làm điệu bộ liếc mắt đưa tình. Rồi thừa cơ họ mất cảnh giác nàng nhanh như chớp cắt đứt cuống họng của hai tên đó.
Chúng trợn mắt nhìn nàng vẻ mặt không thể tin được. Đường đường là nhất đẳng sát thủ, cư nhiên bị lừa một cách vớ vẩn như vậy.
Hàn Tuyết nhếch mép cười nhạt. Hai con lừa này mà cũng được gọi là sát thủ ư?
"Con mẹ nó, ta chưa từng thấy người nào bỉ ổi như hắn" Nam tử áo lam cảm thán.
Chợt, nam tử mặc trường bào màu đen khẽ híp cặp mắt tím yêu dã lại giọng nói tràn ngập hứng thú:
"Không phải bỉ ổi mà là thông minh. Hắn ta biết rõ nếu đánh trực diện thì chắc chắn thua nên mới phải dùng trí"
Hai người còn lại đồng thanh "à" một tiếng. Nam tử áo trắng trầm trầm nói:
"Thủ pháp tàn nhẫn quyết tuyệt, nhất kích tất diệt. Ta phải về đào tạo lại thủ hạ theo tiêu chuẩn này"
Bên này, Hàn Tuyết đã nhận ra tính chất nguy hiểm của việc này. Nàng liền thoát bộ y phục 'thần y' kia để lộ dáng người nhỏ nhắn. Sau đó mặc vào bộ trang phục chôm của tiểu thư phú hộ. Nàng cởi bộ râu xồm và thả búi tóc ra. Lập tức xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn, yếu ớt. Nàng buộc tóc bằng mảnh vải màu trắng khiến nàng thành một tiểu thiên sứ thánh khiết mong manh. Sau khi hài lòng với bộ dáng của mình, Hàn Tuyến lau sạch máu trên con dao găm rồi giấu dưới gấu váy.
Hàn Tuyết lục tìm trong người của một tên sát thủ. Quả nhiên có pháo hoa phát tín hiệu. Nàng đốt lên pháo nổ tạo ra những tia sáng lấp lánh hiện lên chữ Liễu.
Sau khi nhìn thấy tín hiệu, người của Liễu gia chắc chắn sẽ tới. Bộ quần áo cùng hòm thuốc này sẽ về với chủ của nó. Xong xuôi đâu đó, nàng xách tay nải rời đi.
Ba nam tử nhìn lén kia hoàn toàn á khẩu. Không ngờ 'hắn' lại là nữ tử, một tiểu cô nương xinh đẹp yếu ớt. Nam tử áo lam lắp bắp nói:
"Sa...sao...lại là...nư...nữ. Hắn à không nàng ta có thật là người đã giết ba tên sát thủ kia không?"
"Bốp" một cú cốc đầu trời giáng lên đầu nam tử áo lam.
"Nói nhảm, không phải nàng thì ai vào đây" nam tử áo trắng thản nhiên nói. Nam tử áo lam ấm ức nói:
"Sao ngươi lúc nào cũng đánh vào đầu ta thế? Có tin ta về mách bà mẹ sư tử nhà ngươi không?"
"Thôi đi, chúng ta về thôi, điều tra thông tin về nàng ấy cho ta" Nam tử áo đen lãnh khốc nói. Đáy mắt hắn loé ra tia thích thú, nữ nhân này thật có tiềm năng. Hai người đang tranh cãi thấy hắn lên tiếng liền im bặt và đồng thanh hô:
"Tuân mệnh chủ nhân"
***
"két" cánh cửa cũ nát của căn nhà hoang mở ra, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn nhà tối tăm bụi bặm.
Bối Ngự Phong nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng lên tiếng:
"Dạ cô nương, cô mau lại xem Tiểu Nhạc"
Hàn Tuyết vội vàng đến bên Bối Linh Nhạc, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay nàng. Hừm, hai loại độc đang cắn xé nhau, lúc này Bối Linh Nhạc chắc chắn là rất đau đớn.
Hàn Tuyết liền lấy trong tay nải một lọ nhỏ và đổ ra một viên thuốc. Nàng nhẹ nhàng mở khớp hàm của Bối Linh Nhạc rồi nhét viên thuốc vào miệng nàng ấy.
Thuốc vừa đi xuống thì chân mày của nàng liền giãn ra. Bối Ngự Phong thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ hắn mới nhìn tới Hàn Tuyết, sườn mặt trắng trẻo non nớt của nàng làm hắn rung động.
Nàng xinh đẹp, nàng lãnh khốc, nàng có y thuật cao siêu cùng thủ pháp ảo diệu. Nàng hoàn mĩ như vậy liệu hắn có với tới?
Tác giả :
Càn Khôn Du Thần Cửu Cửu Tiên