Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!
Chương 89 Ngươi Nghi Ngờ Ta
Hàn Phỉ bị hắn quát, sửng sốt một hồi, quên mất thanh âm của mình, cứ như vậy nhìn hắn, cổ họng chua xót.
Những lời muốn nói, cuối cùng chỉ biến thành một câu: "Tại sao?"
Hàn Phỉ vô cùng không hiểu, tại sao biết rõ không thể, nhưng vẫn phải làm như vậy.
Nàng lại vội vàng vì hắn tìm ra một cái cớ, nói: "Ngài không biết tác dụng của vật này, đúng không? Đây là thăng tê thảo, có thể đề thần tỉnh não, nhưng dược tính rất mạnh, thân thể ngài căn bản không chịu nổi, ngài nghe đại phu nào nói lung tung? Dược phương này không đúng, ngài không thể tiếp tục uống, ta cho ngài uống một ít thảo dược thanh nhiệt giải độc, có thể giảm bớt bệnh trạng, vừa vặn lần trước xuất cung, ta mua rất nhiều dược liệu, lần này có thể dùng đến rồi."
Hàn Phỉ vôi vàng nói, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ, chưa nói hết câu đã dừng lại.
Ánh mắt Tần Triệt nhìn nàng rất thâm trầm.
Ngực Hàn Phỉ giống như bị đè nén thật chặt, trước giờ hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, không phải băng lãnh, không phải ôn nhu, mà lại là thâm trầm như nước, dường như nàng đã hóa thành không khí, hoàn toàn không còn tồn tại trong mắt hắn.
"Ngài, cho ta nhìn một chút được không? Một chút, ta chỉ xem mạch một chút rồi thôi, ngài yên tâm, y thuật của ta rất cao siêu, ta nhất định có thể cứu ngài trở về.."
Vừa nói, Hàn Phỉ vừa tiến lên, muốn đưa tay nắm lấy bàn tay đặt trên thành ghế của hắn, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Hắn rút tay về.
Lòng Hàn Phỉ cũng có rút một hồi.
"Hàn Phỉ.."
"Không cho ta xem bệnh thì cũng đừng gọi tên ta!"
Một câu nói này, giống như trẻ con đang giận dỗi.
Nhưng lúc này đây, Tần Triệt không có chút nào thoái nhượng.
Hàn Phỉ chờ đã lâu, không đợi được hắn nói tiếp, nàng đang muốn liều lĩnh bắt lấy tay hắn bắt mạch, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của hắn: "Đủ rồi."
Chỉ có hai chữ, nhưng lại lạnh đến mức muốn đóng băng người khác, Hàn Phỉ lập tức sửng sốt.
Nhìn nàng ngây ngẩn cả người, Tần Triệt trầm mặc rất lâu, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh: "Hàn Phỉ, chuyện của ta, không cần ngươi quản."
Thanh âm của Hàn Phỉ trong nháy mắt cất cao: "Không phải chứ! Tần Triệt! Ngài nói lại lần nữa! Ngài nói lại một lần nữa thử xem!"
Nộ khí xung thiên, Hàn Phỉ vọt thẳng lại, mạnh mẽ đem ấm nước đặt trên bàn hất bay xuống đất gây ra tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt từ cửa cửa sổ bay vào mấy hắc ảnh, một trận ngân quang lóe lên bốn phía, ánh kiếm loáng loáng lạnh lẽo hiện ra.
Tật Phong tiến lên một bước, cẩn thận nhìn chủ nhân một chút, sau khi xác định hắn không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, lại tức giận đến đỏ mắt mà nhìn Hàn Phỉ, cùng với những mảnh vỡ dưới đất.
Ngực Hàn Phỉ phập phồng kịch liệt, không để ý tới sắc mặt của đám người không quen vừa xông vào kia.
Tám Ảnh Vệ giờ phút này cũng đã nổi lên sát tâm, sát ý dày đặc tựa hồ muốn đem Hàn Phỉ xé nát, nếu là người bình thường e là đã bị dọa đến nhũn cả chân.
Từng Ảnh Vệ ở đây đều là một Sát Thần, tám người tụ lại một chỗ lại càng là điều chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng, hiện tại với Hàn Phỉ, đừng nói tám người, đến tám trăm người nàng cũng không có cảm giác! Nàng thật sự bị tức đến phát ngốc!
Tật Phong biết rõ Hàn cô nương không thể có bất kì ác ý nào với Vương gia, điều này đã được chứng thực trong suốt thời gian qua.
Thoáng liếc nhìn Hàn cô nương tức giận đến đỏ mặt, hắn đại để đã đoán được chuyện gì, sắc mặt trong nháy mắt liền phức tạp.
Vận Đào không dám thở, chuyện tám Ảnh Vệ đồng thời xuất hiện là điều nàng chưa từng nhìn thấy, từ lúc nàng đi theo Vương gia tới nay, mặc dù biết Vương gia thâm bất khả trắc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bên người ẩn giấu nhiều Sát Thần như thế, vậy những lần nàng nhỏ giọng oán hận Vương gia chẳng phải cũng bị họ nghe thấy rồi sao.
Vận Đào giờ khắc này vui mừng vì mình may là chưa nói ra cái gì không nên nói, nhưng Hàn cô nương này rốt cuộc đã làm gì để gây ra tình huống như bây giờ a.
"Đây là thăng tê thảo mà! Ngươi biết cái gì là thăng tê thảo không? Ngươi muốn chết nhưng đã hỏi qua ta chưa? Hả? Ta là bác sĩ chủ trị cho ngươi đấy!"
Dưới cơn tức giận, Hàn Phỉ cũng quên ở niên đại này người ta không biết bác sĩ chủ trị là gì.
"Ngươi, con mẹ nó, ngươi, ngươi..
hỗn đản!"
Nàng tức giận đến cùng cực, chỉ có chửi tục mới có thể biểu đạt tâm tình của nàng.
Mọi người chứng kiến đều bị tình cảnh này dọa cho khiếp sợ không thôi, không có một người dám nói chen vào, đều trầm mặc nhìn nàng.
Hàn Phỉ hít sâu vài hơi, miễn cưỡng đem cơn bạo nộ của mình đè xuống, nàng tự mình biết vừa rồi nàng quá manh động, nàng không nên mất kiểm soát như vậy, liền ngồi chồm hỗm xuống, đem mảnh vỡ của ấm trà từng cái từng cái thu lại.
Vận Đào liền vội vàng đi tới, nói: "Hàn cô nương, những việc này để cho ta làm, không cần ngài tự mình động thủ."
Hàn Phỉ trầm mặc từ chối, nàng sợ mình không làm chút gì đó thì sẽ không nhịn được tâm tình mà làm ra chuyện gì với hắn.
Nàng rất khó chịu.
Khó chịu vì cảm giác bị phụ lòng.
Câu nói Không cần ngươi quản kia thực sự đã biến nàng thành kẻ ngốc.
Trong lúc hoảng hốt, Hàn Phỉ không chú ý liền cảm thấy ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn, nàng sững sờ nhìn ngón tay mình đang rỉ ra máu tươi, giờ phút này, lòng nàng cũng đau đớn theo.
Vận Đào bị hù dọa, vội vã lấy khăn tay đặt lên chỗ bị thương trên ngón tay của Hàn Phỉ, cấp thiết nói: "Sao lại bị thương rồi, Hàn cô nương ngài có đau không? Vẫn nên để cho ta làm đi thì hơn!"
Hàn Phỉ trầm mặc đứng lên, ấn chặt ngón tay đang chảy máu, xoay người, nói: "Vương gia, cho ta một lý do."
Cho ta một lý do để ngươi có thể tự thương tổn mình như vậy.
Cho ta một lý do để ngươi có thể nói ra câu nói kia.
Cũng cho ta một lý do để có thể..
tha thứ cho ngươi.
Hàn Phỉ trước giờ đều không hoài nghi hắn, cũng không muốn khoảng cách giữa bọn họ thật vất vả mới có thể tiến lại gần bỗng chốc lại bị đẩy ra thật xa.
Tần Triệt ngồi ở nơi đó, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ bị thương bàn tay hắn đặt ở trên ghế liền siết thật chặt, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm mặc nhìn, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hàn Phỉ, chỉ bình tĩnh nói:
"Lần này, mục đích ngươi tới để làm gì?"
Hàn Phỉ ngẩn ra, nước mắt đã sắp rơi xuống, nàng nỗ lực hô hấp, tiếng thở đặc biệt lớn, nói: "Ngươi biết đúng không? Ngươi biết ta bị bắt vào trong phòng tối, còn bị hoàng hậu triệu kiến đúng không?"
Tần Triệt không nói.
"Ngươi bây giờ đang hoài nghi ta, đúng không?"
Hàn Phỉ rốt cục hiểu rõ, e thẹn nàng từng có, thật giống như chuyện cười! Thậm chí ngay cả động tâm khi ấy, đều giống như giả dối!
"Có phải từ trước tới nay ngươi chưa hề tin tưởng ta một chút nào không! Trước kia cũng là như vậy, mỗi lần đều là như vậy, mỗi một lần lúc ta cho rằng đã có thể đến gần ngươi một chút, ngươi liền cho ta một quyền, đem ta đẩy ra thật xa, tại sao ngươi không tự mình hỏi ta? Hỏi ta xem Hoàng Hậu nương nương nói gì với ta! Nếu như ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi!"
Hàn Phỉ thở hổn hển, nói tiếp: "Phải, nàng muốn ta nương nhờ vào nàng, muốn ta đứng ở cùng chiến tuyến với nàng! Để ta giám thị ngươi! Để ta gả cho ngươi!"
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều giật mình.
Tật Phong cùng Vận Đào không thể tin nhìn Hàn Phỉ, trong mắt đều mang vẻ nghi ngờ.
Lúc tám Ảnh Vệ đang muốn bao vấy lấy Hàn Phỉ, Tần Triệt phất tay một cái, tám người ngừng lại, thân ảnh lóe lên, biến mất khỏi phòng, nhưng tất cả mọi người biết rõ, ở từng chỗ tối, đều có người của hắn canh chừng..