Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác
Chương 34: Đảo Ngược Tình Thế
Hàn Thương Lăng ngồi bên cạnh thấy được Cao Dung Kỳ muốn làm khó nàng, hắn liền lên tiếng đáp trả.
" Cũng chỉ là đối ẩm qua lại thôi các người có cần phải..."
Lạc Vũ Yên không để Hàn Thương Lăng nói tiếp, cười cười ra hiệu cho hắn. Trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này rõ ràng là muốn gây chuyện, mỗi lời nói lại còn chanh chua khó nghe như vậy. Nàng đắt tội với nàng ta khi nào chứ.
" Thập đệ, cũng chỉ là uống một ly rượu thôi không sao, Cao tiểu thư đây vui là được rồi "
" Tẩu tỷ..."
Lạc Vũ Yên cầm lấy bình rượu trước mặt rót đầy một ly sau đó liền cầm lên. Nàng quả thật chưa uống thứ rượu này bao giờ, ở hiện đại cùng lắm cũng chỉ uống được các loại rượu ngoại, cocktail.
" Ta xin nhận phạt "
Lạc Vũ Yên liền uống xuống một ngụm, đúng thật là rất khó nuốt, rượu nơi đây lại tệ như vậy. Uống xong nàng dóc ngược ly rượu xuống ngữ khí sắc bén hướng về phía nàng ta nói rõ.
" Ta cảm thấy vốn dĩ nhân sinh vô thập toàn, con người không có ai là hoàn hảo. Mỗi người đều có thế mạnh khác nhau, chung quy không một ai là vô dụng. Ta có hai câu này muốn tặng cho Cao tiểu thư, nàng có muốn nghe thử không?"
Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói cùng khí thế cường đại của nàng mà không nói thêm lời nào nữa, không khí trở nên im lặng. Nàng lúc này phong thái vô cùng điềm tĩnh lộ ra khí chất thập phần cao quý, ánh mắt sắc bén lộ ra tinh quang nhìn thẳng người trước mặt khiến người khác không thể xem thường.
Cao Dung Kỳ cũng bị khí thế của nàng áp đảo, không còn cao ngạo như trước nữa.
" Vương Phi cứ...nói "
Lạc Vũ Yên ngoài miệng thì tươi cười nhưng ánh mắt phát ra tia lạnh, tay xoay xoay ly rượu từng chữ phát ra đều rất thâm sâu.
" Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính
Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu " (*)
Hàn Thương Nguyệt ngồi bên cạnh vừa nghe liền bật cười, gật gật đầu. Nàng đúng là như suy đoán của hắn không cần hắn ra tay liền có thể tự giải quyết. Nàng đúng là có thù tất báo.
Hàn Chính Thuần từ trước đến giờ luôn thầm quan sát nàng, vừa rồi còn tưởng nàng chịu thiệt thồi không ứng phó được. Xem ra nàng còn rất nhiều điều thú vị mà hắn chưa biết, nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thấy cao hứng liền khen ngợi.
" Haha, hay cho câu Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu... Ngũ vương phi nói rất đúng "
Lạc Vũ Yên hướng về phía hắn mà tươi cười, gật đầu đáp lễ.
Cao Dung Kỳ từ sau khi nghe xong cũng đứng ngây ra, nàng ta vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa hai câu vừa rồi. Bình thường thì cố làm ra vẻ học rộng tài cao, nhưng thật ra văn thơ có phần kém cõi. Vốn định làm cho Lạc Vũ Yên bị chê cười, nhưng lúc này người bị chê cười lại chính là nàng ta.
" Ngũ Vương Phi, hai..câu vừa rồi là có ý gì "
" Cao tiểu thư sao lại hỏi ta, nàng thông minh như vậy sẽ hiểu được thôi "
Cao Dung Kỳ bị xấu hổ đến đỏ cả mặt, biết không thể nói lại nàng nên đành ôm hận mà rời đi đến chỗ của Vân Thiên Nhạc.
" Cao muội, đừng quá tức giận mà lỡ việc "
" Lạc Vũ Yên này khi nào mà lợi hại như vậy, không phải là rất vô dụng sao? "
" Xem ra lời đồn không đáng tin "
Hàn Thương Lăng ngồi bên cạnh không khỏi khen ngợi nàng, vẻ mặt có mấy phần bất ngờ.
" Tẩu tỷ thật lợi hại, nói vài câu liền đem tình thế đảo ngược "
Lạc Vũ Yên lúc này cảm thấy cổ họng có chút ran nóng, xem ra là do tác dụng của ly rượu kia rồi. Nàng không khách khí vỗ vỗ vào vai hắn.
" Tất nhiên rồi, ta là ai chứ? Nàng ta khi không lại đến kiếm chuyện "
" Đúng vậy, tẩu có thù tất báo, đệ còn nhớ mãi chuyện lần trước cả đời không quên được "
Lạc Vũ Yên nhìn vẻ mặt uất hận của hắn mà không khỏi bật cười thành tiếng.
" Đệ là muốn nói đến chuyện uống canh...a..n.."
Hàn Thương Lăng đã kịp lấy tay che miệng nàng lại, chuyện lần trước đã khiến hắn xấu hổ lắm rồi. Nàng hôm nay xém chút nữa liền...chuyện này không thể truyền ra ngoài a~
" Tẩu muốn hại chết đệ sao? "
" Bỏ...bỏ...ra "
Hàn Thương Lăng do dự một hồi rồi cũng bỏ tay ra, nhưng bất giác nhớ lại cảm giác vừa rồi lòng bàn tay của hắn chạm vào môi nàng có chút ấm nóng. Nghĩ đến đây mặt liền chuyển sang hồng hồng.
" Đệ yên tâm, vừa rồi là lỡ lời lỡ lời thôi, haha "
Hàn Thương Nguyệt ngồi bên cạnh cũng quan sát hết thãi, lòng có chút buồn phiền vì nàng lúc nào nói chuyện với thập đệ cũng vui vẻ như vậy, như thể đây chính là bản tính thật của nàng. Còn đối với hắn luôn có phần e dè, cận trọng.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ hàn nguyên, chào hỏi lẫn nhau thì hoành thượng đột nhiên đưa ra một đề nghị.
" Lạc Thừa tướng, ta đã rất lâu rồi không thấy khanh luận cờ, nhớ năm xưa tài đánh cờ của khanh ai ai cũng biết. Hôm nay trẫm muốn khanh nơi này đánh vài ván cho chúng thần cùng thưởng thức "
Lạc Thừa tướng quỳ trước đại điện, hai tay chấp lại bẩm báo.
" Tạ Hoàng thượng khen ngợi, thần đã lâu không còn chơi cờ nữa...hiện tại xem ra không sánh kịp với Vân tướng quân rồi "
" Haha, hai khanh đều là kì tài, không bằng hôm nay cùng ngồi lại chơi một ván xem sao. Các khanh thấy như thế nào "
Tất cả các quan viên bên dưới đều phối hợp đồng thanh tán thành.
" Chúng thần cũng rất chờ mong "
" Haha, được rồi. Người đâu bày bàn cờ lớn "
Các cung nữ lần lượt bày biện các thứ lên trên chiếc bàn gỗ lớn đặt chính giữa đại điện, bàn cờ này tương đối lớn mục đích là để mọi người có thể cùng nhau xem.
Lạc Vũ Yên nhìn bàn cờ không khỏi nghĩ đến đây không phải là cờ vây ở thế giới nàng sao, xem ra ở nơi này và thế giới của nàng vẫn có rất nhiều điểm tương đồng.
Lạc Thừa tướng và Vân tướng quân cũng tuân mệnh mà ngồi vào bàn cờ bắt đầu đi các quân cờ đầu tiên. Mọi người xung quanh đều im lặng theo dõi, hai người bọn họ có thể nói tài đánh cờ vô cùng lợi hại, cả triều đình đều biết, có thể gọi là kì phùng địch thủ. Hôm nay rất muốn xem thử ai mới là người lợi hại hơn đây.
Lạc Vũ Yên ở khiếp trước đối với cờ vây đã từng nghiên cứu qua, nàng thật sự rất thích bộ môn này. Mỗi nước cờ của người chơi bày bố qua đó đều có thể đoán được tính cách cùng khí chất của họ. Mọi tư duy, mưu lược đều có thể thông qua thế cờ mà phát huy.
Ván cờ của hai người họ đã đi được phân nửa, quả thật ngang tài ngang sức. Lạc Vũ Yên thầm đánh giá nước cờ hiện tại, tuy nhìn tổng thể là bất phân thắng bại nhưng xem ra phụ thân của nàng, Lạc thừa tướng có phần lợi thế hơn, nếu cứ duy trì như vậy sẽ sớm phân rõ thắng bại.
Quả nhiên như nàng suy đoán thế cờ dần dần đã có khoảng cách, không lâu nữa sẽ có phân định. Mọi người xung quanh ai cũng nhận thấy được.
Vân Thiên Nhạc mắt thấy phụ thân sắp sửa thua cuộc, nàng không cam tâm. Phụ thân xưa nay luôn tự hào về tài đánh cờ của mình nhưng hôm nay cư nhiên lại bại trận, huống hồ đối thủ lại là Lạc thừa tướng, phụ thân của Lạc Vũ Yên. Nàng ta không muốn để nàng thêm đắt ý, trong lòng bèn âm mưu tính toán gọi nô tỳ đứng hầu bên cạnh đến, nói nhỏ vào tai điều gì đó.
" Tiểu thư...nô tỳ...không dám "
Vân Thiên Lạc ra sức đe dọa
" Ngươi không làm ta liền đánh đuổi ngươi ra khỏi phủ "
Người nô tỳ cuối cùng cũng run rẫy mà bưng trà từ từ đi đến chỗ bày bàn cờ, tay run run rồi giả vờ cố tình vấp ngã, bình trà cùng nước đỗ vỡ xuống bàn cờ đang đánh, các quân cờ cũng vì thế mà rối loạn không ít.
Tất cả mọi người đang xem cũng vì thế mà bất ngờ, xem ra ván cờ này phải chấm dứt tại đây, tuy có thể vài phần phán đoán được thắng thua nhưng cũng không minh bạch mà công bố. Người nô tỳ cũng vì thế mà bị lôi ra ngoài, có thể sẽ bị đánh đến chết.
" Xin tha cho nô tỳ, huhu, xin tha cho nô tỳ "
Lạc Vũ Yên cảm thấy nàng ta rất đáng thương, tuổi đời còn rất nhỏ. Bây giờ vì phạm lỗi mà có thể bị hủy đi.
" Vương Gia, nàng ta có hay không bị đánh chết "
Hàn Thương Nguyệt uống xuống một ngụm rượu, cũng không giấu diếm.
" Đúng là như vậy "
Lạc Vũ Yên cảm thấy không nở, mạng người sao có thể vì một chút sai lầm mà kết liễu chứ, đúng thật cổ đại rất đáng sợ. Mặt mình người nô tỳ vừa rồi bị hai tên thị vệ mạnh bạo lôi kéo mặc cho nàng ta khóc lóc van cầu, xung quanh không ai thèm quan tâm nàng dù chỉ là một ánh nhìn thương tiếc. Lạc Vũ Yên trong lòng cuối cùng vẫn là không nỡ, nàng không giống với bọn họ nàng là người hiện đại biết rằng sinh mạng con người rất quan trọng.
Lạc Vũ Yên vội vàng đứng bật dậy cầu xin.
" Khoan đã, hoàng thượng. Ta có thể sắp lại hết ván cờ vừa rồi "
" Cũng chỉ là đối ẩm qua lại thôi các người có cần phải..."
Lạc Vũ Yên không để Hàn Thương Lăng nói tiếp, cười cười ra hiệu cho hắn. Trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này rõ ràng là muốn gây chuyện, mỗi lời nói lại còn chanh chua khó nghe như vậy. Nàng đắt tội với nàng ta khi nào chứ.
" Thập đệ, cũng chỉ là uống một ly rượu thôi không sao, Cao tiểu thư đây vui là được rồi "
" Tẩu tỷ..."
Lạc Vũ Yên cầm lấy bình rượu trước mặt rót đầy một ly sau đó liền cầm lên. Nàng quả thật chưa uống thứ rượu này bao giờ, ở hiện đại cùng lắm cũng chỉ uống được các loại rượu ngoại, cocktail.
" Ta xin nhận phạt "
Lạc Vũ Yên liền uống xuống một ngụm, đúng thật là rất khó nuốt, rượu nơi đây lại tệ như vậy. Uống xong nàng dóc ngược ly rượu xuống ngữ khí sắc bén hướng về phía nàng ta nói rõ.
" Ta cảm thấy vốn dĩ nhân sinh vô thập toàn, con người không có ai là hoàn hảo. Mỗi người đều có thế mạnh khác nhau, chung quy không một ai là vô dụng. Ta có hai câu này muốn tặng cho Cao tiểu thư, nàng có muốn nghe thử không?"
Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói cùng khí thế cường đại của nàng mà không nói thêm lời nào nữa, không khí trở nên im lặng. Nàng lúc này phong thái vô cùng điềm tĩnh lộ ra khí chất thập phần cao quý, ánh mắt sắc bén lộ ra tinh quang nhìn thẳng người trước mặt khiến người khác không thể xem thường.
Cao Dung Kỳ cũng bị khí thế của nàng áp đảo, không còn cao ngạo như trước nữa.
" Vương Phi cứ...nói "
Lạc Vũ Yên ngoài miệng thì tươi cười nhưng ánh mắt phát ra tia lạnh, tay xoay xoay ly rượu từng chữ phát ra đều rất thâm sâu.
" Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính
Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu " (*)
Hàn Thương Nguyệt ngồi bên cạnh vừa nghe liền bật cười, gật gật đầu. Nàng đúng là như suy đoán của hắn không cần hắn ra tay liền có thể tự giải quyết. Nàng đúng là có thù tất báo.
Hàn Chính Thuần từ trước đến giờ luôn thầm quan sát nàng, vừa rồi còn tưởng nàng chịu thiệt thồi không ứng phó được. Xem ra nàng còn rất nhiều điều thú vị mà hắn chưa biết, nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thấy cao hứng liền khen ngợi.
" Haha, hay cho câu Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu... Ngũ vương phi nói rất đúng "
Lạc Vũ Yên hướng về phía hắn mà tươi cười, gật đầu đáp lễ.
Cao Dung Kỳ từ sau khi nghe xong cũng đứng ngây ra, nàng ta vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa hai câu vừa rồi. Bình thường thì cố làm ra vẻ học rộng tài cao, nhưng thật ra văn thơ có phần kém cõi. Vốn định làm cho Lạc Vũ Yên bị chê cười, nhưng lúc này người bị chê cười lại chính là nàng ta.
" Ngũ Vương Phi, hai..câu vừa rồi là có ý gì "
" Cao tiểu thư sao lại hỏi ta, nàng thông minh như vậy sẽ hiểu được thôi "
Cao Dung Kỳ bị xấu hổ đến đỏ cả mặt, biết không thể nói lại nàng nên đành ôm hận mà rời đi đến chỗ của Vân Thiên Nhạc.
" Cao muội, đừng quá tức giận mà lỡ việc "
" Lạc Vũ Yên này khi nào mà lợi hại như vậy, không phải là rất vô dụng sao? "
" Xem ra lời đồn không đáng tin "
Hàn Thương Lăng ngồi bên cạnh không khỏi khen ngợi nàng, vẻ mặt có mấy phần bất ngờ.
" Tẩu tỷ thật lợi hại, nói vài câu liền đem tình thế đảo ngược "
Lạc Vũ Yên lúc này cảm thấy cổ họng có chút ran nóng, xem ra là do tác dụng của ly rượu kia rồi. Nàng không khách khí vỗ vỗ vào vai hắn.
" Tất nhiên rồi, ta là ai chứ? Nàng ta khi không lại đến kiếm chuyện "
" Đúng vậy, tẩu có thù tất báo, đệ còn nhớ mãi chuyện lần trước cả đời không quên được "
Lạc Vũ Yên nhìn vẻ mặt uất hận của hắn mà không khỏi bật cười thành tiếng.
" Đệ là muốn nói đến chuyện uống canh...a..n.."
Hàn Thương Lăng đã kịp lấy tay che miệng nàng lại, chuyện lần trước đã khiến hắn xấu hổ lắm rồi. Nàng hôm nay xém chút nữa liền...chuyện này không thể truyền ra ngoài a~
" Tẩu muốn hại chết đệ sao? "
" Bỏ...bỏ...ra "
Hàn Thương Lăng do dự một hồi rồi cũng bỏ tay ra, nhưng bất giác nhớ lại cảm giác vừa rồi lòng bàn tay của hắn chạm vào môi nàng có chút ấm nóng. Nghĩ đến đây mặt liền chuyển sang hồng hồng.
" Đệ yên tâm, vừa rồi là lỡ lời lỡ lời thôi, haha "
Hàn Thương Nguyệt ngồi bên cạnh cũng quan sát hết thãi, lòng có chút buồn phiền vì nàng lúc nào nói chuyện với thập đệ cũng vui vẻ như vậy, như thể đây chính là bản tính thật của nàng. Còn đối với hắn luôn có phần e dè, cận trọng.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ hàn nguyên, chào hỏi lẫn nhau thì hoành thượng đột nhiên đưa ra một đề nghị.
" Lạc Thừa tướng, ta đã rất lâu rồi không thấy khanh luận cờ, nhớ năm xưa tài đánh cờ của khanh ai ai cũng biết. Hôm nay trẫm muốn khanh nơi này đánh vài ván cho chúng thần cùng thưởng thức "
Lạc Thừa tướng quỳ trước đại điện, hai tay chấp lại bẩm báo.
" Tạ Hoàng thượng khen ngợi, thần đã lâu không còn chơi cờ nữa...hiện tại xem ra không sánh kịp với Vân tướng quân rồi "
" Haha, hai khanh đều là kì tài, không bằng hôm nay cùng ngồi lại chơi một ván xem sao. Các khanh thấy như thế nào "
Tất cả các quan viên bên dưới đều phối hợp đồng thanh tán thành.
" Chúng thần cũng rất chờ mong "
" Haha, được rồi. Người đâu bày bàn cờ lớn "
Các cung nữ lần lượt bày biện các thứ lên trên chiếc bàn gỗ lớn đặt chính giữa đại điện, bàn cờ này tương đối lớn mục đích là để mọi người có thể cùng nhau xem.
Lạc Vũ Yên nhìn bàn cờ không khỏi nghĩ đến đây không phải là cờ vây ở thế giới nàng sao, xem ra ở nơi này và thế giới của nàng vẫn có rất nhiều điểm tương đồng.
Lạc Thừa tướng và Vân tướng quân cũng tuân mệnh mà ngồi vào bàn cờ bắt đầu đi các quân cờ đầu tiên. Mọi người xung quanh đều im lặng theo dõi, hai người bọn họ có thể nói tài đánh cờ vô cùng lợi hại, cả triều đình đều biết, có thể gọi là kì phùng địch thủ. Hôm nay rất muốn xem thử ai mới là người lợi hại hơn đây.
Lạc Vũ Yên ở khiếp trước đối với cờ vây đã từng nghiên cứu qua, nàng thật sự rất thích bộ môn này. Mỗi nước cờ của người chơi bày bố qua đó đều có thể đoán được tính cách cùng khí chất của họ. Mọi tư duy, mưu lược đều có thể thông qua thế cờ mà phát huy.
Ván cờ của hai người họ đã đi được phân nửa, quả thật ngang tài ngang sức. Lạc Vũ Yên thầm đánh giá nước cờ hiện tại, tuy nhìn tổng thể là bất phân thắng bại nhưng xem ra phụ thân của nàng, Lạc thừa tướng có phần lợi thế hơn, nếu cứ duy trì như vậy sẽ sớm phân rõ thắng bại.
Quả nhiên như nàng suy đoán thế cờ dần dần đã có khoảng cách, không lâu nữa sẽ có phân định. Mọi người xung quanh ai cũng nhận thấy được.
Vân Thiên Nhạc mắt thấy phụ thân sắp sửa thua cuộc, nàng không cam tâm. Phụ thân xưa nay luôn tự hào về tài đánh cờ của mình nhưng hôm nay cư nhiên lại bại trận, huống hồ đối thủ lại là Lạc thừa tướng, phụ thân của Lạc Vũ Yên. Nàng ta không muốn để nàng thêm đắt ý, trong lòng bèn âm mưu tính toán gọi nô tỳ đứng hầu bên cạnh đến, nói nhỏ vào tai điều gì đó.
" Tiểu thư...nô tỳ...không dám "
Vân Thiên Lạc ra sức đe dọa
" Ngươi không làm ta liền đánh đuổi ngươi ra khỏi phủ "
Người nô tỳ cuối cùng cũng run rẫy mà bưng trà từ từ đi đến chỗ bày bàn cờ, tay run run rồi giả vờ cố tình vấp ngã, bình trà cùng nước đỗ vỡ xuống bàn cờ đang đánh, các quân cờ cũng vì thế mà rối loạn không ít.
Tất cả mọi người đang xem cũng vì thế mà bất ngờ, xem ra ván cờ này phải chấm dứt tại đây, tuy có thể vài phần phán đoán được thắng thua nhưng cũng không minh bạch mà công bố. Người nô tỳ cũng vì thế mà bị lôi ra ngoài, có thể sẽ bị đánh đến chết.
" Xin tha cho nô tỳ, huhu, xin tha cho nô tỳ "
Lạc Vũ Yên cảm thấy nàng ta rất đáng thương, tuổi đời còn rất nhỏ. Bây giờ vì phạm lỗi mà có thể bị hủy đi.
" Vương Gia, nàng ta có hay không bị đánh chết "
Hàn Thương Nguyệt uống xuống một ngụm rượu, cũng không giấu diếm.
" Đúng là như vậy "
Lạc Vũ Yên cảm thấy không nở, mạng người sao có thể vì một chút sai lầm mà kết liễu chứ, đúng thật cổ đại rất đáng sợ. Mặt mình người nô tỳ vừa rồi bị hai tên thị vệ mạnh bạo lôi kéo mặc cho nàng ta khóc lóc van cầu, xung quanh không ai thèm quan tâm nàng dù chỉ là một ánh nhìn thương tiếc. Lạc Vũ Yên trong lòng cuối cùng vẫn là không nỡ, nàng không giống với bọn họ nàng là người hiện đại biết rằng sinh mạng con người rất quan trọng.
Lạc Vũ Yên vội vàng đứng bật dậy cầu xin.
" Khoan đã, hoàng thượng. Ta có thể sắp lại hết ván cờ vừa rồi "
Tác giả :
Y Vân