Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác
Chương 25: Bị Lộ
Tên phu xe là một nam tử còn rất trẻ tuổi, hắn vừa rồi xém chút nữa đã đâm thẳng vào người nàng. Trong giây phút ngắn ngủi đó Lạc Vũ Yên bị dọa cho té xuống, ngựa lớn mới kịp đừng lại. Đúng là dọa chết nàng đi, nghĩ lại cảm thấy bản thân thật quá liều lĩnh rồi.
"Thiếu gia, cô nương này lại dám xong ra chặn ngựa của chúng ta "
Người được gọi là thiếu gia, lúc này cũng đang ngồi xuống, nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy. Tiểu Hương vừa khóc vừa chạy tới, xem ra một màn lúc nãy đã dọa sợ muội ấy rồi.
" Tiểu thư...có mệnh hệ gì làm sao nô tỳ ăn nói với lão gia đây, huhu"
" Không sao...ta vẫn rất tốt "
Lạc Vũ Yên nhìn vị công tử trước mặt, không ngờ nàng lại gặp được huynh ấy lần nữa. Cũng quá trùng hợp đi.
" Đa tạ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi "
Vị công tử này cũng chính là Hàn Chính Thuần, hắn là có công vụ trong lúc trở lại kinh thành nên đi ngang đoạn đường này. Không ngờ ở nơi hoang vắng như vậy lại xuất hiện vị cô nương một thân một mình đi trên đường, cả gan chặn xe ngựa đang phi nhanh. Nàng lại là một cô nương rất xinh đẹp, không những vậy còn quá liều lĩnh rồi.
" Nàng biết ta sao? Chúng ta đã từng... gặp qua?"
"Đúng...à..à không phải là ta trời tối đã nhìn nhầm"
Lạc Vũ Yên do lỡ lời nên không cẩn thận suýt chút nữa đã để lộ ra ngoài. Cũng may là không bị phát hiện.
" Vị công tử này có thể cho chúng ta hóa gian rời khỏi nơi đây được không, không giấu gì công tử ta chính là muốn đến kinh thành "
Hàn Chính Thuần cảm thấy lời nói của nàng có vài phần khác thường, theo như hắn quan sát hẵn là lúc trước nàng có biết qua hắn đi, nhưng nàng là ai chứ? đôi mắt này nhìn qua có vài phần quen thuộc, rốt cuộc đã gặp nàng ở đâu rồi?
" Hai vị cô nương, tại hạ cũng là muốn trở về kinh thành. Nàng không ngại có thể cùng đi..."
Lạc Vũ Yên trong lòng cảm thấy cao hứng, nàng cũng không phải là quá xui xẻo đi, giữa đường còn gặp được quý nhân lần trước giúp đỡ nàng rốt cuộc nàng có thể trở lại kinh thành rồi.
" Đa tạ công tử, chúng ta đi được rồi chứ? "
Hàn Chính Thuần dìu nàng trở vào xe ngựa, Tiểu Hương xin ngoài ở bên ngoài cùng với phu xe. Bóng tối dần dần bao trùm, xe ngựa cũng phi nhanh hướng về phía Thiên An thành.
" Cô nương sống ở kinh thành sao?"
" À...à đúng như vậy "
Lạc Vũ Yên do đã ngồi xe ngựa một cả ngày đường, khi nãy còn đi bộ một đoạn đường dài nên cả người cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ. Nàng sắp trụ không nổi nữa nhưng vẫn cố chịu cơn buồn ngủ cố gắng tỉnh táo.
" Cô nương tại sao lại một mình ở nơi này, như vậy sẽ rất nguy hiểm "
Lạc Vũ Yên đưa tay che miệng, ngáp nhẹ một cái cố chống lại cơn buồn ngủ lúc này, trong xe không gian rất ấm áp lại yên tĩnh, nhờ ánh sáng của viên dạ minh châu đặt ở một góc của xe ngựa nên tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo. Nàng thật muốn ngủ a~
" Chúng ta là bị sơn tặc cướp mất xe ngựa nên mới thành ra như vậy..."
" Sơn tặc sao? Các nàng có bị tổn hại gì không? "
Lạc Vũ Yên đã không còn trụ nổi nữa, hắn sao lại nói nhiều như vậy chứ. Cơn buồn ngủ đã đánh úp xuống làm thần trí nàng không còn tỉnh táo.
" Hả...à...không...không...?
Lời nói vừa dứt nàng cũng ngã đầu tựa vào xe ngựa mà ngủ lúc nào không hay. Hàn Chính Thuần không ngờ nàng lại không chútphòng bị mà ngủ nhanh như vậy. Càng nhìn hắn càng cảm thấy nàng có điểm gì đó rất khác biệt với các cô nương khác, đặc biệt là đôi mắt này khiến hắn không ngừng bị thu hút.
Xe ngựa vẫn phi nhanh trong bóng đêm đen mù mịt, phút chốc đã được hơn nữa đoạn đường. Vì đường đi có nhiều đất đá nên không tránh khỏi việc sốc nảy. Lạc Vũ Yên trong cơn ngủ sâu nên việc này cũng không làm nàng tỉnh giấc. Nửa thân người lung lay liền ngã về phía vai hắn, đầu tựa vào vai Hàn Chính Thuần, lúc này như có điểm tựa nàng như cứ như vậy mà tiếp tục say giấc.
Hàn Chính Thuần cũng không nỡ kéo nàng ra khỏi người hắn, không hiểu vì sao hắn vừa gặp nàng đã bị nàng thu hút, hắn như có cảm giác đã quen biết nàng ở đâu đó. Lúc này gương mặt nàng lại rất gần với hắn nên hắn càng nhìn rõ diện mạo của nàng hơn. Trong đầu hắn đột nhiên có ý nghĩ gì đó. Hắn lấy khăn tay trong người ra bắt đầu che lên nửa khuôn mặt nàng...không lâu sao hắn như hiểu rõ được điều gì, cười thầm một tiếng.
Lúc này bên trong xe ngựa hắn cứ như vậy để nàng tựa vào vai hắn yên giấc, cả người không nỡ làm ra cử động lớn sợ nàng sẽ thức giấc. Hắn cứ như thế ngồi im lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ khả ái kia của nàng, lắm lúc hắn lại mỉm cười.
Bầu trời cũng đã bắt đầu sáng tỏa, bọn họ đã đến trước cổng lớn của Thiên An thành. Lạc Vũ Yên vì tiếng nói ồn ào của người dân bên ngoài nên cũng tỉnh giấc. Đột nhiên thấy đầu chính mình đang tựa vào vai nam tử bên cạnh nàng cảm thấy ngại ngùng, lập tức bật người ngồi ra xa về phía còn lại giữ khoảng cách với hắn.
" Công tử...Xin lỗi...ta không cố ý "
Hàn Chính Thuần ôn nhu cười với nàng, cánh tay đưa lên một bên tóc Lạc Vũ Yên lúc này đã bị rối lên một đoạn, hắn giúp nàng chỉnh sửa lại một chút, động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.
Lạc Vũ Yên đứng hình vài giây với hành động của hắn sao đó mới hoàn hồn né tránh, làm bàn tay hắn dừng bất động trên không trung, một lúc sau mới từ từ mà thu tay về.
" Nàng là tiểu thư của phủ nào vậy? "
" Ta...ta~ công tử cứ ngừng ở nơi đây. Ta có thể tự trở về rồi. Nhà ta cách nơi này không xa...ta không muốn làm phiền công tử nữa "
Hàn Chính Thuần biết rằng có hỏi nữa nàng cũng sẽ che giấu, chi bằng âm thầm theo dõi sớm muộn cũng điều tra ra được, nàng thật sự rất bí ẩn. Hắn tìm lâu như vậy cũng không hề thu về được tin tức gì? Không ngờ hôm qua vô tình lại có thể tìm được...
" Được rồi, người đâu ngừng xe "
" Đa tạ công tử, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, xin cáo từ... "
Hàn Chính Thuần cho xe ngựa ngừng ở một con hẻm nhanh chóng phái người đi theo sau nàng thám thính. Hắn yên lặng ngồi trong xe ngựa chờ đợi. Không lâu sau quả nhiên có người về bẩm báo.
" Thái tử đã đều tra được rồi "
" Mau nói "
" Tiểu thư vừa rồi tên gọi Lạc Vũ Yên, là đại tiểu thư của Lạc gia, Lạc thừa tướng. Hiện đã gả vào Hoàng Thương phủ làm Vương Phi của ngũ Vương Gia "
Hàn Chính Thuần toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo, hai tay nắm lại thật chặt. Vẻ mặt âm hàn khó đoán, trong lòng như có một cổ lửa nóng dâng trào. Hắn nghiến răng nặng nề phát ra từng chữ một
" Nàng sao có thể là Vương Phi của Hàn Thương Nguyệt"
"Thiếu gia, cô nương này lại dám xong ra chặn ngựa của chúng ta "
Người được gọi là thiếu gia, lúc này cũng đang ngồi xuống, nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy. Tiểu Hương vừa khóc vừa chạy tới, xem ra một màn lúc nãy đã dọa sợ muội ấy rồi.
" Tiểu thư...có mệnh hệ gì làm sao nô tỳ ăn nói với lão gia đây, huhu"
" Không sao...ta vẫn rất tốt "
Lạc Vũ Yên nhìn vị công tử trước mặt, không ngờ nàng lại gặp được huynh ấy lần nữa. Cũng quá trùng hợp đi.
" Đa tạ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi "
Vị công tử này cũng chính là Hàn Chính Thuần, hắn là có công vụ trong lúc trở lại kinh thành nên đi ngang đoạn đường này. Không ngờ ở nơi hoang vắng như vậy lại xuất hiện vị cô nương một thân một mình đi trên đường, cả gan chặn xe ngựa đang phi nhanh. Nàng lại là một cô nương rất xinh đẹp, không những vậy còn quá liều lĩnh rồi.
" Nàng biết ta sao? Chúng ta đã từng... gặp qua?"
"Đúng...à..à không phải là ta trời tối đã nhìn nhầm"
Lạc Vũ Yên do lỡ lời nên không cẩn thận suýt chút nữa đã để lộ ra ngoài. Cũng may là không bị phát hiện.
" Vị công tử này có thể cho chúng ta hóa gian rời khỏi nơi đây được không, không giấu gì công tử ta chính là muốn đến kinh thành "
Hàn Chính Thuần cảm thấy lời nói của nàng có vài phần khác thường, theo như hắn quan sát hẵn là lúc trước nàng có biết qua hắn đi, nhưng nàng là ai chứ? đôi mắt này nhìn qua có vài phần quen thuộc, rốt cuộc đã gặp nàng ở đâu rồi?
" Hai vị cô nương, tại hạ cũng là muốn trở về kinh thành. Nàng không ngại có thể cùng đi..."
Lạc Vũ Yên trong lòng cảm thấy cao hứng, nàng cũng không phải là quá xui xẻo đi, giữa đường còn gặp được quý nhân lần trước giúp đỡ nàng rốt cuộc nàng có thể trở lại kinh thành rồi.
" Đa tạ công tử, chúng ta đi được rồi chứ? "
Hàn Chính Thuần dìu nàng trở vào xe ngựa, Tiểu Hương xin ngoài ở bên ngoài cùng với phu xe. Bóng tối dần dần bao trùm, xe ngựa cũng phi nhanh hướng về phía Thiên An thành.
" Cô nương sống ở kinh thành sao?"
" À...à đúng như vậy "
Lạc Vũ Yên do đã ngồi xe ngựa một cả ngày đường, khi nãy còn đi bộ một đoạn đường dài nên cả người cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ. Nàng sắp trụ không nổi nữa nhưng vẫn cố chịu cơn buồn ngủ cố gắng tỉnh táo.
" Cô nương tại sao lại một mình ở nơi này, như vậy sẽ rất nguy hiểm "
Lạc Vũ Yên đưa tay che miệng, ngáp nhẹ một cái cố chống lại cơn buồn ngủ lúc này, trong xe không gian rất ấm áp lại yên tĩnh, nhờ ánh sáng của viên dạ minh châu đặt ở một góc của xe ngựa nên tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo. Nàng thật muốn ngủ a~
" Chúng ta là bị sơn tặc cướp mất xe ngựa nên mới thành ra như vậy..."
" Sơn tặc sao? Các nàng có bị tổn hại gì không? "
Lạc Vũ Yên đã không còn trụ nổi nữa, hắn sao lại nói nhiều như vậy chứ. Cơn buồn ngủ đã đánh úp xuống làm thần trí nàng không còn tỉnh táo.
" Hả...à...không...không...?
Lời nói vừa dứt nàng cũng ngã đầu tựa vào xe ngựa mà ngủ lúc nào không hay. Hàn Chính Thuần không ngờ nàng lại không chútphòng bị mà ngủ nhanh như vậy. Càng nhìn hắn càng cảm thấy nàng có điểm gì đó rất khác biệt với các cô nương khác, đặc biệt là đôi mắt này khiến hắn không ngừng bị thu hút.
Xe ngựa vẫn phi nhanh trong bóng đêm đen mù mịt, phút chốc đã được hơn nữa đoạn đường. Vì đường đi có nhiều đất đá nên không tránh khỏi việc sốc nảy. Lạc Vũ Yên trong cơn ngủ sâu nên việc này cũng không làm nàng tỉnh giấc. Nửa thân người lung lay liền ngã về phía vai hắn, đầu tựa vào vai Hàn Chính Thuần, lúc này như có điểm tựa nàng như cứ như vậy mà tiếp tục say giấc.
Hàn Chính Thuần cũng không nỡ kéo nàng ra khỏi người hắn, không hiểu vì sao hắn vừa gặp nàng đã bị nàng thu hút, hắn như có cảm giác đã quen biết nàng ở đâu đó. Lúc này gương mặt nàng lại rất gần với hắn nên hắn càng nhìn rõ diện mạo của nàng hơn. Trong đầu hắn đột nhiên có ý nghĩ gì đó. Hắn lấy khăn tay trong người ra bắt đầu che lên nửa khuôn mặt nàng...không lâu sao hắn như hiểu rõ được điều gì, cười thầm một tiếng.
Lúc này bên trong xe ngựa hắn cứ như vậy để nàng tựa vào vai hắn yên giấc, cả người không nỡ làm ra cử động lớn sợ nàng sẽ thức giấc. Hắn cứ như thế ngồi im lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ khả ái kia của nàng, lắm lúc hắn lại mỉm cười.
Bầu trời cũng đã bắt đầu sáng tỏa, bọn họ đã đến trước cổng lớn của Thiên An thành. Lạc Vũ Yên vì tiếng nói ồn ào của người dân bên ngoài nên cũng tỉnh giấc. Đột nhiên thấy đầu chính mình đang tựa vào vai nam tử bên cạnh nàng cảm thấy ngại ngùng, lập tức bật người ngồi ra xa về phía còn lại giữ khoảng cách với hắn.
" Công tử...Xin lỗi...ta không cố ý "
Hàn Chính Thuần ôn nhu cười với nàng, cánh tay đưa lên một bên tóc Lạc Vũ Yên lúc này đã bị rối lên một đoạn, hắn giúp nàng chỉnh sửa lại một chút, động tác vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.
Lạc Vũ Yên đứng hình vài giây với hành động của hắn sao đó mới hoàn hồn né tránh, làm bàn tay hắn dừng bất động trên không trung, một lúc sau mới từ từ mà thu tay về.
" Nàng là tiểu thư của phủ nào vậy? "
" Ta...ta~ công tử cứ ngừng ở nơi đây. Ta có thể tự trở về rồi. Nhà ta cách nơi này không xa...ta không muốn làm phiền công tử nữa "
Hàn Chính Thuần biết rằng có hỏi nữa nàng cũng sẽ che giấu, chi bằng âm thầm theo dõi sớm muộn cũng điều tra ra được, nàng thật sự rất bí ẩn. Hắn tìm lâu như vậy cũng không hề thu về được tin tức gì? Không ngờ hôm qua vô tình lại có thể tìm được...
" Được rồi, người đâu ngừng xe "
" Đa tạ công tử, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, xin cáo từ... "
Hàn Chính Thuần cho xe ngựa ngừng ở một con hẻm nhanh chóng phái người đi theo sau nàng thám thính. Hắn yên lặng ngồi trong xe ngựa chờ đợi. Không lâu sau quả nhiên có người về bẩm báo.
" Thái tử đã đều tra được rồi "
" Mau nói "
" Tiểu thư vừa rồi tên gọi Lạc Vũ Yên, là đại tiểu thư của Lạc gia, Lạc thừa tướng. Hiện đã gả vào Hoàng Thương phủ làm Vương Phi của ngũ Vương Gia "
Hàn Chính Thuần toàn thân phát ra hàn khí lạnh lẽo, hai tay nắm lại thật chặt. Vẻ mặt âm hàn khó đoán, trong lòng như có một cổ lửa nóng dâng trào. Hắn nghiến răng nặng nề phát ra từng chữ một
" Nàng sao có thể là Vương Phi của Hàn Thương Nguyệt"
Tác giả :
Y Vân