Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Chương 70: Bị tập kích
Để ngồi cho thoải mái, Hàn Nguyệt Nguyệt yêu cầu làm một chiếc xe ngựa rất lớn, bên trong tựa như một gian phòng nhỏ, lúc đi trên đường có thể đọc sách, xem một chút phong cảnh ven đường, nhưng nhiều nhất là để ngủ, Mạnh Dịch Vân đã không còn gì để nói về sự lười biếng này của Hàn Nguyệt Nguyệt. “Lão gia, phu nhân, đã đến ạ", Như Ngọc ở bên ngoài nói vọng vào, Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài, thì ra là đến khách điếm, duỗi người một cái, Mạnh Dịch Vân ngứa mắt, trực tiếp ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt xuống xe, thị vệ bên cạnh cũng làm bộ như không thấy gì hết. “Mệt mỏi sao?", thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt xong liền chui vào trong chăn, Mạnh Dịch Vân đến bên giường hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Sớm biết đi xe ngựa chậm vậy, còn không bằng hai chúng ta tự đi, tiết kiệm được nhiều thời gian hơn ấy", dựa vào công lực của hai người, chắc chắn chỉ bốn năm ngày là đến được Tuyết Sơn rồi, như hiện giờ cả một đoàn người như vậy, mỗi ngày chậm rì rì hết nghỉ rồi lại đi, chẳng biết lúc nào mới có thể đến, hiện tại đã là tháng chín rồi, qua hai tháng nữa, ở Tuyết Sơn chắc chắn sẽ có tuyết lớn. Mạnh Dịch Vân cười cười, kéo chăn ra, chui vào, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt, “Thật đúng là sâu lười", ban ngày ở trên xe, hơn nửa thời gian nàng đều ngủ, thế mà giờ còn kêu mệt. Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay ôm lấy hông Mạch Dịch Vân, cọ cọ, “Giờ mới phát hiện ta lười à, quá muộn rồi", nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân cũng không phản bác. “Gia, chung quanh có mai phục", Hắc Ưng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, lo lắng nói “Cẩn thận một chút", võ công những người này cũng không yếu, với khinh công của nàng nếu cố gắng thì có thể chạy thoát, chỉ là trong đoàn còn nhiều người, nàng không thể bỏ mặc được. Mạnh Dịch Vân gật đầu một cái, chuyện này hắn đã sớm đoán được, vì thế đã mang ám vệ theo, nên còn có thể ứng phó với những người đó. Qua một lát, bên ngoài liền truyền tới tiếng đánh nhau, Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên, chỉ thấy những thị vệ bên ngoài kia đang đánh nhau loạn xạ với bọn người áo đen, “Như Ngọc vào đây", Như Ngọc không biết võ công, ở bên ngoài rất nguy hiểm, nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Ngọc lập tức chui vào trong xe ngựa, thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Mạnh Dịch Vân, lập tức trốn ở góc xe không dám lên tiếng, từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng chém giết thế này, trong lòng có chút sợ. Hắc Ưng và Trương Tiểu Tinh vẫn bảo hộ xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, mục tiêu của những người áo đen kia chính là Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân, không bao lâu liền xông tới, Hắc Ưng giao cương ngựa cho Trương Tiểu Tinh, tự mình đi đối phó những kẻ áo đen đuổi theo. Không biết chạy bao lâu, xe ngựa mới dừng lại, “Những người đó không đuổi kịp rồi", Trương Tiểu Tinh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức theo Mạnh Dịch xuống xe, hiện giờ một họ đang ở sâu trong rừng, xung quanh đều là cây. “Chúng ta đợi ở đây, chờ Hắc Ưng đến", Hàn Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên thể nghiệm loại chạy trốn này, cảm thấy cực kỳ kích thích, mắt không chớp quan sát tình huống xung quanh, rất sợ tự nhiên từ trong rừng nhảy ra bọn áo đen kia. “Gia", một lúc sau, Hắc Ưng mới vội vàng chạy tới, trên người không có vết thương, những người áo đen kia cũng đã giải quyết xong, “Lên đường trước đã", nếu không đi chút nữa trời sẽ tối, vào thành không được, ở bên ngoài càng thêm nguy hiểm. Kể từ lần đó, vài ngày tiếp theo, cũng chưa gặp lại bọn người áo đen kia, có thể lần trước bọn chúng thương vong thảm trọng, bây giờ còn đang chỉnh đốn lại, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy càng nhiều người sẽ càng nguy hiểm, phải nhanh tới Dược Cốc mới an toàn, cho nên dưới sự yêu cầu liên tục của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân quyết định để những thị vệ kia ở lại, chỉ mang theo Hắc Ưng lên đường. Năm người, một chiếc xe ngựa, một con ngựa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bản mặt lạnh của Mạnh Dịch Vân thì sợ là chỉ có Hàn Nguyệt Nguyệt là không sợ mà thôi, Như Ngọc thà ra đầu xe ngồi cùng Trương Tiểu Tinh cũng không muốn ngồi trong xe. “Những người áo đen kia làm việc cho ai?" Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, những người đó võ công không thấp, sợ là tới vì lấy mạng bọn họ, bình thường nàng cũng làm việc thiện không ít, chưa từng đắc tội người nào, cây to đón gió, sợ là do Mạnh Dịch Vân bị nhiều người xem không thuận mắt rồi, cộng thêm tin đồn về đứa bé trong bụng nàng truyền ra, những người đó càng không thể nào bỏ qua cho bọn họ. Bình thường ở kinh thành còn chút kiêng kị, giờ ra ngoài, vừa đúng là thời cơ cho bọn chúng. Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, lắc đầu, “Những kẻ này đều là sát thủ thuê trên giang hồ, che giấu cực tốt, tạm thời còn chưa tra ra là người nào thuê", tổ chức sát thủ tốt nhất trên giang hồ là Vô Hoa Các ở phía bắc Trường Thành, chỉ cần đủ tiền, vụ nào cũng nhận, xem chiêu thức những người này, tám chín phần mười là người của Vô Hoa Các. “Chờ ta tìm ra là ai ở sau lưng giở trò quỷ, ta nhất định độc chết cả nhà hắn", dám đối phó bọn họ, mà mạng lưới thu thập tin tức tốt nhất nhì giang hồ của Mạnh Dịch Vân cũng chưa tra ra được, sợ là kế hoạch này đã sớm được tính toán chuẩn bị vẹn toàn rồi. Mạnh Dịch Vân giương khóe miệng, cười nói, “Được rồi chờ tìm ra kẻ nào đứng phía sau, độc chết cả nhà hắn cho bỏ tức", lại nghĩ, muốn độc chết cả nhà người ta cũng không nghĩ thử xem mình có bản lĩnh đó hay không. Hai người nhìn nhau cười, mặc kệ nguy hiểm thế nào, chỉ cần họ vẫn còn ở cạnh nhau, dù có khó khăn gì cũng không sợ. “Tiểu thư, cẩn thận", nghe được tiếng Như Ngọc, thân thể Hàn Nguyệt nghiêng một cái, tránh thoát một mũi tên bay tới, Mạnh Dịch Vân lập tức ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt bay ra ngoài xe ngựa, trong nháy mắt xe ngựa liền nổ tan tành, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy bùm… một tiếng, mình nặng nề ngã trên đất, cảm thấy tình huống không ổn lập tức chui ra từ ngực Mạnh Dịch Vân, chỉ thấy xe ngựa đã không còn, Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đang đánh nhau với bọn áo đen, Như Ngọc không biết võ công, nhưng khinh công coi như không tệ, đã bay đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt. “Tiểu thư, Vương gia, không sao chứ?", Hàn Nguyệt lắc đầu, nhanh chóng kéo Như Ngọc ra, một người áo đen phóng phi châm về phía bọn họ, Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt ra sau lưng, tự mình tiếp chiêu, công phu mèo quào của Hàn Nguyệt Nguyệt căn bản không phải là đối thủ của những người này. “Nguyệt Nguyệt, nàng và Như Ngọc đi trước, ta sẽ tìm nàng sau", nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, trán Hàn Nguyệt Nguyệt nháy mắt xuất hiện ba vạch đen, chẳng lẽ nàng là loại người sợ chết? Giờ đang lúc nguy hiểm nàng sao có thể bỏ lại mình hắn. “Không cần để ý đến ta", lần này ra ngoài nàng cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, những thứ khác không nói, còn độc dược quả thật đem theo mấy bọc lớn, đối phó những người này dư sức, Hàn Nguyệt Nguyệt nhét một bọc thuốc vào tay Như Ngọc, “Cẩn thận một chút, theo sau ta", mấy năm nay cái khác Như Ngọc không học được, nhưng công phu hạ độc đã học được, làm cho Hàn Nguyệt Nguyệt rất hài lòng. Như Ngọc gật đầu, theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt tiến sát lại những người kia, Hàn Nguyệt Nguyệt vung tay áo một cái, bột phấn liền tán ra trong nháy mắt, mấy kẻ áo đen vừa định vận công, đã thấy toàn thân như nhũn ra, đồng loạt ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt chen đến bên cạnh Mạnh Dich Vân, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Mạnh Dịch Vân, nếu không dùng thuốc giải, bọn họ cũng sẽ trúng độc. Đám người áo đen kia thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lợi hại, chỉ cần tiếp cận mọi người sẽ trúng chiêu, không thể làm gì khác hơn là toàn bộ đánh về phía Mạnh Dịch Vân và Hắc Ưng. Dù sao địch quá nhiều người, qua một lát, thể lực mấy người bọn họ đều cạn kiệt rõ, nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ chết ở đây, Mạnh Dịch Vân dẫn mấy người từ từ thối lui về hướng rừng cây bên kia, vừa vào trong rừng, mấy người liền nhân cơ hội chạy trốn, bọn áo đen võ công mặc dù không tệ, đánh giáp lá cà còn ưu thế, thế nhưng vừa vào trong rừng, khinh công theo không kịp, một chút đã mất dấu. Bởi vì cây tương đối dày đặc, chạy một lúc, bọn áo đen kia đuổi không kịp, nhưng cũng không dám khinh thường, họ chạy cho đến lúc lâu mới dám dừng lại nghỉ ngơi. “Nàng không sao chứ?", Mạnh Dịch Vân lo lắng hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Trên người ta tất cả đều là độc dược, họ căn bản không đến gần ta được, yên tâm, chàng có bị thương không?" những kẻ kia dùng ám chiêu, còn Mạnh Dịch Vân lại trực tiếp đối địch. “Tại sao không đi?" Tình huống nguy hiểm như thế, nàng chạy thoát dễ dàng, thế nhưng nàng cố tình ở lại, hắn không lo lắng sao được? “Tình huống như thế ta làm sao có thể bỏ chàng lại mà chạy một mình, chúng ta là phu thê, nên cùng nhau đối mặt kẻ địch mới phải, chàng muốn ta làm rùa đen rút đầu à?" ba người còn lại thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân như vậy, cũng quay đầu đi nơi khác làm bộ không nghe thấy. Đối với mấy cái lý do đó của Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân vĩnh viễn đều chỉ có thể chịu thua, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, xoay người hướng về phía ba người vẫn còn đang làm bộ kia nói, “Nơi này không an toàn, chúng ta đi nhanh một chút", những người đó nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng một lúc nữa sẽ đuổi tới nơi, ba người gật đầu một cái, Như Ngọc vốn muốn đi qua đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt, kết quả nhìn thấy hai người nắm tay nhau, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, đi theo phía sau Trương Tiểu Tinh không dám lên tiếng. Mấy người cũng biết Hàn Nguyệt Nguyệt là giả mang thai, cho nến thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đánh nhau, cũng không có gì kinh ngạc, nếu Hàn Nguyệt Nguyệt mang thai thật, vậy bây giờ phiền toái nhiều rồi. “Nàng có mệt không?", Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu “Không sao, đi tiếp thôi", mặc dù nàng lười chút, thế nhưng chút thể lựcvẫn phải có. “Gia, phía trước có một trang viên" Hắc Ưng đi dò đường đã trở lại nói. “Trời đã tối, không thể ngủ ngoài đồng hoang thế này, ngươi đi xem chủ nhân trang viên có ở đó hay không?" trên đường đi, mấy dặm xung quanh đều không thấy người, khó có được một gia đình thế này, hi vọng có thể tá túc ở đây một đêm, sáng sớm mai lại lên đường. Cốc, cốc, cốc, sau khi gõ mấy tiếng, thấy cửa chính khép chặt không có phản ứng, Trương Tiểu Tinh lại gõ tiếp mấy cái, một lát sau, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh. Chỉ thấy mở cửa là một ông lão chừng năm mươi tuổi, thấy mấy người họ, trên mặt có chút âm trầm, “Mấy vị có chuyện gì?" Nơi núi hoang đồng vắng này, xuất hiện mấy người nam nữ trẻ tuổi, lão thật không dám khinh thường. “Ông lão, chúng ta đi ngang qua đây, thấy trời đã tối, cho nên muốn xin ở đây tá túc một đêm không biết có tiện không?" Trương Tiểu Tinh nói, sau khi ông lão nghe nói muốn xin tá túc liền quan sát bọn họ một lượt, sau đó nói “Làm phiền đợi ở đây, ta vào hỏi một chút", nói xong đóng cửa, mấy người sớm biết ông lão kia không phải chủ nhân, cũng không thể làm gì khác hơn là chờ ở ngoài cửa.
Tác giả :
Loan Loan