Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 91: Thân phận của Lạp Lạp
Cái gì? Chẳng lẽ là thú một sừng trong truyền thuyết?
“Cái gì mà thú một sừng? Các muội đều cẩn thận một chút, đây chính là thú ăn thịt người, toàn thân trên người đều có độc, nghìn lần đừng để bị chúng đụng vào." Giọng nói căng thẳng của Linh Tiểu Giới truyền vào đầu Vũ Nhạc. Trong lòng Vũ Nhạc lo lắng, khẩn trương truyền lại với những người khác: “Tiểu Giới nói đây là thú ăn thịt người, toàn thân có độc, mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận."
“Cái gì? Thú ăn thịt người? Còn có thứ này sao?" Mia kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía mấy con quái vật này tràn ngập kinh ngạc, tại sao trước giờ chưa từng thấy qua?
“Thế giới rộng lớn điều kì lạ không thiếu, các muội nên cẩn thận thì hơn." Vũ Nhạc biến sắc, trên tay đám người Cung Tuyết xuất hiện mấy viên bộc phá: “Lấy đi, nếu tình huống nguy hiểm thì dùng cái này." “Vâng, tiểu thư." Lúc này mọi người đều ngừng hô hấp một khắc, thú ăn thịt người có thể là kẻ địch của con người, tất nhiên thực lực sẽ không yếu kém.
“Khục khục khục, đã lâu không có thịt người tươi sống mới. Hôm nay lại tới liền sáu con, bọn tiểu nhân, các ngươi hãy mở rộng bụng ra, ăn hết!" Những thứ quái vật này mắt xanh lục đang nhìn về phía đám người Vũ Nhạc, trên người chúng tỏa ra ham muốn tàn bạo khát máu.
“Muốn ăn chúng ta? Vậy cũng phải xem các ngươi có tư cách này hay không đã." Qủa Nhiễm khinh thường nhướng mi, ánh mặt nhìn về phía quái vật tràn ngập chán ghét: “Lớn lên thành cái bộ dạng quỷ quái còn chưa nói, cư nhiên lại dám ra đây dọa người, đây chính là sai lầm của các ngươi!"
“Thú ăn thịt người? Hôm nay chúng ta sẽ cho các ngươi biến thành bánh nhân thịt." Giọng nói âm u Bối Khả vang lên sau lưng Vũ Nhạc, đám người Mộc Ngư không nhịn được ngước mắt lên nhìn nàng, nữ nhân này rất nhiều ngày không mở miệng rồi? Xem ra đám quái vật này làm cho nàng rất chán ghét.
“Không biết lớn nhỏ, dám cả gan cùng nhật nguyệt tranh ánh sáng sao? Hôm nay chúng ta sẽ cho các ngươi thử một lần, cái gì tên là vực sâu muôn trượng!" Vừa dứt lời, vô số bóng đen đồng thời nhảy lên giữa không trung. Sáu người Vũ Nhạc dựa lưng vào nhau đứng thành một vòng tròn, ánh mắt ngưng lại nhìn về phía đám quái vật: “Tất cả cẩn thận cho ta." Vũ Nhạc thấy bọn chúng bày trận, cảm thấy cửa ải này hẳn không quá dễ dàng. “Vâng, tiểu thư." Mọi người cùng lên tiếng đáp.
Các nàng vừa nói xong, những bóng đen bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, lại có bóng đêm phụ trợ nên càng lóa mắt hơn. Sáu người Vũ Nhạc bị ánh sáng mạnh kích thích nhất thời nhắm mắt, ngay tại thời khắc sơ sểnh này, bóng đen xung quanh bỗng nhiên biến hóa thành một quả cầu lục giác lớn, cấp tốc chảy cuồn cuộn về phía sáu người Vũ Nhạc. Giọng nói kích động của Đồ Lạp Lạp cũng đồng thời vang lên: “Nhanh, nhanh rời khỏi chỗ đó, bọn quái vật này sẽ phóng độc, nhanh chóng tránh ra."
Vũ Nhạc cảm thấy kinh hoàng la lớn: “Chạy!" Sáu bóng người đồng thời phân tán ra các phía. Sáu người ở giữa không trung nhìn nơi bị quái vật đè nén qua, tỏa ra mùi hôi thối, lại có chất lỏng dinh dính trên cát, cảm thấy một trận quay cuồng trời đất, “Khụ khụ, kia là cái thứ gì? Chất lỏng đặc sánh kia là cái gì?"
Mia trước giờ vô cùng mẫn cảm với mấy thứ này, sắc mặt cũng lập tức trắng bêch.
Vũ Nhạc nhìn chất lỏng màu xanh lục kia, u ám nói: “Độc dịch, hơn nữa còn là kịch độc. Nơi này nhiệt độ cao như vậy, trước hết mọi người hãy ăn Giải Độc Đan đã, một khi độc dịch bị bốc hơi lên chúng ta sẽ bị mất mạng."
“Tiểu thư, không bằng chúng ta làm nổ tung bọn chúng?" Mộc Ngư suy tính nhìn viên bộc phá trong tay, bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.
“Không ổn, nếu nổ tung thì máu thịt tung tóe, có khả năng sẽ bị trúng độc!" Vũ Nhạc trực tiếp gạt bỏ phương pháp của Vũ Nhạc.
“Vậy hỏa công thì sao? Bá Diễm không phải là Vạn hỏa chi vương sao?" Cung Tuyết nghĩ đến Bá Diễm, ánh mắt sáng lên.
“Không được, thứ này không sợ lửa, càng nóng chúng càng lớn nhanh, nhưng trái lại càng lạnh thì linh lực và phản ứng của bọn chúng sẽ bị giảm xuống, đến lúc đó sẽ vô cùng dễ đối phó." Sau khi nghe Linh Tiểu Giới nhắc nhở, Vũ Nhạc liếc mắt nhìn đám quái vật đen ngòm này, sợ lạnh? Vậy tình huống trước mắt…Làm cách nào để thay đổi đây?
“Chủ nhân, để cho ta thử xem?" Đồ Lạp Lạp không chút do dự nói, thân mình toàn lông xuất hiện giữa không trung.
Vũ Nhạc chớp mắt, nhìn thân thể bé nhỏ của nó: “Ngươi…? Được không?"
Đồ Lạp Lạp vừa nghe nàng nói, dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ trừng Vũ Nhạc: Đừng dùng loại ánh mắt nghi ngờ này nhìn ta, bản đại gia chịu không nổi!"
“Phụt…Đừng đùa nữa Lạp Lạp, mau trở lại đi." Vũ Nhạc không có thời gian ở đây vui đùa, tiểu tử kia đánh rắm còn lớn hơn người, lại đi chống lại bọn thú ăn thịt này? Đùa giỡn cái gì vậy?
Cung Tuyết, Mia, Qủa Nhiễm, Bối Khả vừa nghe Lạp Lạp nói xong, ánh mắt phút chốc sáng lên, đúng vậy, tại sao các nàng lại không nghĩ tới Lạp Lạp chứ?
“Chủ nhân, Lạp Lạp không nói đùa, người mất trí nhớ cho nên không biết thân phận thật sự của nói. Băng Linh giới Chí Cao Vô Thượng băng hồ chính là Lạp Lạp, có nó, vấn đề của chúng ta sẽ giải quyết dễ dàng." Thân phận thật sự của Linh Tiểu Giới làm cho Vũ Nhạc không phản ứng kịp, “Băng Linh giới? Băng hồ?"
“Đúng vậy Tiểu thư, Lạp Lạp đúng là Băng Linh giới băng hồ, có nó ở đây bọn súc sinh kia đừng mơ ngăn cản chúng ta." Vẻ mặt Qủa Nhiễm hưng phấn nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía Lạp Lạp: “Vậy thì phải nhờ ngươi rồi."
Lạp Lạp vặn vặn móng vuốt mập mập, mắt lộ ra vẻ khinh thường nhìn mấy thứ sinh vật kia: “Mặc dù bị phong ấn nhưng giải quyết mấy thứ Tử Hoàng chi cảnh nho nhỏ các ngươi, quả thật là dễ như trở bàn tay. Bọn tiểu nhân kia, nhanh nhảy vào lòng đại gia nào!" Lời nói vừa mới hạ xuống, Vũ Nhạc lập tức mở to hai mắt, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn về phía Lạp Lạp đang không ngừng phóng ra từng vòng bạc khí lạnh. Khi vòng bạc không ngừng mở rộng, Vũ Nhạc từ từ cảm giác được hơi lạnh lẽo. Mà quả cầu mà lục kia vừa ngóc đầu kia khi cảm giác được hàn khí tới gần, nháy mắt văng ra tứ phía, quái vật cầm đầu dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lạp Lạp: “Băng hồ? Ngươi cư nhiên là Băng hồ?"
Chương 091.2:
“Biết điều thì mau biến đi, nếu không đừng trách bản đại gia đuổi cùng giết tuyệt." Lạp Lạp vuốt vuốt một đám lông nhỏ sau gáy, lãnh khốc nhìn thú ăn thịt người, giọng điệu tràn ngập uy hiếp.
“Không đúng, ngươi không phải băng hồ, băng hồ làm sao có thể lớn lên như thế này? Băng hồ làm sao có thể xuất hiện ở đây? Nó không phải đuổi theo…!" Thú ăn thịt vừa định nói tiếp đã bị móng vuốt lạnh lẽo của Lạp Lạp chế trụ yết hầu: “Không muốn chết thì mau cút!" Lúc này, thú ăn thịt người mới ý thức được Linh thú trước mặt quả thật là băng hồ không thể nghi ngờ, nhưng thân thể của nó làm sao lại nhỏ như vậy?
Nhìn thấy nó còn đang chần chờ, Lạp Lạp nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Sao thế? Còn muốn để bản đại gia tiễn ngươi một đoạn sao?" Thú ăn thịt người nghe vậy, khẩn trương lắc lắc đầu, vung tay lên, bốn phía rời đi. Trước khi rời đi, nó còn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về Vũ Nhạc, nữ nhân này là ai?
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, Vũ Nhạc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lạp Lạp: “Oa, lãnh khốc như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút?"
Lạp Lạp vênh mặt lên: “Biết lợi hại chưa, ta đúng là băng hồ cao quý đó, về sau nhẹ một chút, đừng khi dễ ta."
“Về sau việc ướp lạnh rau củ sẽ giao cho ngươi, ôi chao, ngươi đúng là tủ lạnh di động mà. Lại còn tự nhiên không ô nhiễm, thật sự là nhặt được bảo vật mà." Nói xong câu đó, Vũ Nhạc trực tiếp quay đầu nhìn về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn biểu tình trên mặt mỗ hồ ly. Mà Lạp Lạp nghe xong lời của nàng, giật giật khóe miệng, lảo đảo một cái ngã lăn ra đất: “Té ra người chỉ là vừa nhìn thấy kĩ năng đặc biệt của ta sao?"
“Chẳng thế thì sao, ngươi còn vọng tưởng nàng sẽ khích lệ ngươi, sùng bái ngươi nữa sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền." Bóng dáng phiêu dật của Linh Tiểu Giới bỗng nhiên hiện ra, nhìn vẻ mặt chật vật của Lạp Lạp, nhịn không được mở miệng an ủi, có được chủ nhân thế này, thật sự là các nàng cả đời bi ai.
Một năm sau, sáu người Vũ Nhạc thuận lợi đánh bại thủ hộ tầng hai, thành công thắp sáng tháp Luyện Ngục tầng thứ hai.
Một năm này các nàng đã trải qua gian khổ chưa từng có trước nay. Khi Mộc Ngư giãy giụa sắp chết, nếu không có linh đan của Vũ Nhạc và Cung Tuyết trị liệu thì sợ đã sớm bị độc dịch của Phách Vương hoa ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng.
Khi Qủa Nhiễm rơi xuống vách núi đen, nếu không phải Cung Tuyết, Vũ Nhạc đám người kiên kì bền bỉ tìm kiếm thì nàng đã hôn mê bất tỉnh bị dã thú ăn thịt đến bột cũng không dư lại.
Khi Cung Tuyết khổ sở bị dộc dịch hủy dung, nếu như không có bốn người Bối Khả cố sức tìm kiếm thảo dược thì Vũ Nhạc làm sao luyện ra đan dược giải dược?
Khi Vũ Nhạc gặp phải tuyết lở, bị chôn vùi trong đống tuyết, nếu như không có Đồ Lạp Lạp dẫn năm người Cung Tuyết ngày đêm không ngừng đào tuyết thì làm sao cứu thoát được nàng toàn thân cứng ngắc?
Toàn bộ những điều này chứng tỏ một điều, các nàng là một tổng thể, ai cũng không thể tách rời, khi một người ngặp nạn thì năm người sẽ trợ giúp. Tình bằng hữu chính là chí cao tối thượng như vậy, người nào cũng khó có khả năng thay thế được địa vị trong lòng nhau của các nàng.
Thủ hộ tầng thứ hai là một thanh niên lãnh khốc tuổi chừng hai mươi. Mặc dù hắn bị các nàng liên thủ đánh bại nhưng lại bại giống vinh, cũng không có cảm giác mất tự nhiên, giờ khắc này hắn nhìn sáu người chật vật nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Hai tầng đầu các ngươi gặp phải là tai họa, hoặc là Linh thú tập kích. Tầng thứ ba sau này sẽ không đơn giản là mấy thứ này, càng có nhiều khảo nghiệm tinh thần của các ngươi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể nhiễu loạn việc tu luyện, mới đúng là tố chất của một người tu luyện. Mặt khác, nói cho các ngươi một tin tức xấu, viện trưởng đại nhân thấy tốc độ trưởng thành của các ngươi quá nhanh, có chút không thoải mái cho nên đã đưa các đệ tử ưu tú đưa vào. Ôi chao, đúng là đối đãi thật tốt với các ngươi, không biết có thể có màn quyết đấu đặc sắc không đây? Biểu hiện thật tốt, các thiếu nữ!" Dứt lời, thủ hộ vung tay lên, trước mặt xuất hiện một cửa đá, trực tiếp ngăn cản sáu người Vũ Nhạc bên ngoài.
“Các đệ tử ưu tú? Nói cách khác là sư tỷ của chúng ta?" Vũ Nhạc nghe lãnh khốc nam nhân nói, trong đầu tự hỏi có thể gặp phải Yêu Vũ Nghiên hay không?
“Viện trưởng này thật đúng là không có lửa làm sao có khói, không muốn cho người khác sống tốt!" Qủa Nhiễm vừa nghe, lập tức cong môi lên, bọn ta sắp mệt chết rồi mà viện trưởng cư nhiên còn tìm đối thủ tới cho các nàng. Đây…Không phải là cố ý sao?
“Cái gì mà thú một sừng? Các muội đều cẩn thận một chút, đây chính là thú ăn thịt người, toàn thân trên người đều có độc, nghìn lần đừng để bị chúng đụng vào." Giọng nói căng thẳng của Linh Tiểu Giới truyền vào đầu Vũ Nhạc. Trong lòng Vũ Nhạc lo lắng, khẩn trương truyền lại với những người khác: “Tiểu Giới nói đây là thú ăn thịt người, toàn thân có độc, mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận."
“Cái gì? Thú ăn thịt người? Còn có thứ này sao?" Mia kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía mấy con quái vật này tràn ngập kinh ngạc, tại sao trước giờ chưa từng thấy qua?
“Thế giới rộng lớn điều kì lạ không thiếu, các muội nên cẩn thận thì hơn." Vũ Nhạc biến sắc, trên tay đám người Cung Tuyết xuất hiện mấy viên bộc phá: “Lấy đi, nếu tình huống nguy hiểm thì dùng cái này." “Vâng, tiểu thư." Lúc này mọi người đều ngừng hô hấp một khắc, thú ăn thịt người có thể là kẻ địch của con người, tất nhiên thực lực sẽ không yếu kém.
“Khục khục khục, đã lâu không có thịt người tươi sống mới. Hôm nay lại tới liền sáu con, bọn tiểu nhân, các ngươi hãy mở rộng bụng ra, ăn hết!" Những thứ quái vật này mắt xanh lục đang nhìn về phía đám người Vũ Nhạc, trên người chúng tỏa ra ham muốn tàn bạo khát máu.
“Muốn ăn chúng ta? Vậy cũng phải xem các ngươi có tư cách này hay không đã." Qủa Nhiễm khinh thường nhướng mi, ánh mặt nhìn về phía quái vật tràn ngập chán ghét: “Lớn lên thành cái bộ dạng quỷ quái còn chưa nói, cư nhiên lại dám ra đây dọa người, đây chính là sai lầm của các ngươi!"
“Thú ăn thịt người? Hôm nay chúng ta sẽ cho các ngươi biến thành bánh nhân thịt." Giọng nói âm u Bối Khả vang lên sau lưng Vũ Nhạc, đám người Mộc Ngư không nhịn được ngước mắt lên nhìn nàng, nữ nhân này rất nhiều ngày không mở miệng rồi? Xem ra đám quái vật này làm cho nàng rất chán ghét.
“Không biết lớn nhỏ, dám cả gan cùng nhật nguyệt tranh ánh sáng sao? Hôm nay chúng ta sẽ cho các ngươi thử một lần, cái gì tên là vực sâu muôn trượng!" Vừa dứt lời, vô số bóng đen đồng thời nhảy lên giữa không trung. Sáu người Vũ Nhạc dựa lưng vào nhau đứng thành một vòng tròn, ánh mắt ngưng lại nhìn về phía đám quái vật: “Tất cả cẩn thận cho ta." Vũ Nhạc thấy bọn chúng bày trận, cảm thấy cửa ải này hẳn không quá dễ dàng. “Vâng, tiểu thư." Mọi người cùng lên tiếng đáp.
Các nàng vừa nói xong, những bóng đen bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, lại có bóng đêm phụ trợ nên càng lóa mắt hơn. Sáu người Vũ Nhạc bị ánh sáng mạnh kích thích nhất thời nhắm mắt, ngay tại thời khắc sơ sểnh này, bóng đen xung quanh bỗng nhiên biến hóa thành một quả cầu lục giác lớn, cấp tốc chảy cuồn cuộn về phía sáu người Vũ Nhạc. Giọng nói kích động của Đồ Lạp Lạp cũng đồng thời vang lên: “Nhanh, nhanh rời khỏi chỗ đó, bọn quái vật này sẽ phóng độc, nhanh chóng tránh ra."
Vũ Nhạc cảm thấy kinh hoàng la lớn: “Chạy!" Sáu bóng người đồng thời phân tán ra các phía. Sáu người ở giữa không trung nhìn nơi bị quái vật đè nén qua, tỏa ra mùi hôi thối, lại có chất lỏng dinh dính trên cát, cảm thấy một trận quay cuồng trời đất, “Khụ khụ, kia là cái thứ gì? Chất lỏng đặc sánh kia là cái gì?"
Mia trước giờ vô cùng mẫn cảm với mấy thứ này, sắc mặt cũng lập tức trắng bêch.
Vũ Nhạc nhìn chất lỏng màu xanh lục kia, u ám nói: “Độc dịch, hơn nữa còn là kịch độc. Nơi này nhiệt độ cao như vậy, trước hết mọi người hãy ăn Giải Độc Đan đã, một khi độc dịch bị bốc hơi lên chúng ta sẽ bị mất mạng."
“Tiểu thư, không bằng chúng ta làm nổ tung bọn chúng?" Mộc Ngư suy tính nhìn viên bộc phá trong tay, bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.
“Không ổn, nếu nổ tung thì máu thịt tung tóe, có khả năng sẽ bị trúng độc!" Vũ Nhạc trực tiếp gạt bỏ phương pháp của Vũ Nhạc.
“Vậy hỏa công thì sao? Bá Diễm không phải là Vạn hỏa chi vương sao?" Cung Tuyết nghĩ đến Bá Diễm, ánh mắt sáng lên.
“Không được, thứ này không sợ lửa, càng nóng chúng càng lớn nhanh, nhưng trái lại càng lạnh thì linh lực và phản ứng của bọn chúng sẽ bị giảm xuống, đến lúc đó sẽ vô cùng dễ đối phó." Sau khi nghe Linh Tiểu Giới nhắc nhở, Vũ Nhạc liếc mắt nhìn đám quái vật đen ngòm này, sợ lạnh? Vậy tình huống trước mắt…Làm cách nào để thay đổi đây?
“Chủ nhân, để cho ta thử xem?" Đồ Lạp Lạp không chút do dự nói, thân mình toàn lông xuất hiện giữa không trung.
Vũ Nhạc chớp mắt, nhìn thân thể bé nhỏ của nó: “Ngươi…? Được không?"
Đồ Lạp Lạp vừa nghe nàng nói, dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ trừng Vũ Nhạc: Đừng dùng loại ánh mắt nghi ngờ này nhìn ta, bản đại gia chịu không nổi!"
“Phụt…Đừng đùa nữa Lạp Lạp, mau trở lại đi." Vũ Nhạc không có thời gian ở đây vui đùa, tiểu tử kia đánh rắm còn lớn hơn người, lại đi chống lại bọn thú ăn thịt này? Đùa giỡn cái gì vậy?
Cung Tuyết, Mia, Qủa Nhiễm, Bối Khả vừa nghe Lạp Lạp nói xong, ánh mắt phút chốc sáng lên, đúng vậy, tại sao các nàng lại không nghĩ tới Lạp Lạp chứ?
“Chủ nhân, Lạp Lạp không nói đùa, người mất trí nhớ cho nên không biết thân phận thật sự của nói. Băng Linh giới Chí Cao Vô Thượng băng hồ chính là Lạp Lạp, có nó, vấn đề của chúng ta sẽ giải quyết dễ dàng." Thân phận thật sự của Linh Tiểu Giới làm cho Vũ Nhạc không phản ứng kịp, “Băng Linh giới? Băng hồ?"
“Đúng vậy Tiểu thư, Lạp Lạp đúng là Băng Linh giới băng hồ, có nó ở đây bọn súc sinh kia đừng mơ ngăn cản chúng ta." Vẻ mặt Qủa Nhiễm hưng phấn nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía Lạp Lạp: “Vậy thì phải nhờ ngươi rồi."
Lạp Lạp vặn vặn móng vuốt mập mập, mắt lộ ra vẻ khinh thường nhìn mấy thứ sinh vật kia: “Mặc dù bị phong ấn nhưng giải quyết mấy thứ Tử Hoàng chi cảnh nho nhỏ các ngươi, quả thật là dễ như trở bàn tay. Bọn tiểu nhân kia, nhanh nhảy vào lòng đại gia nào!" Lời nói vừa mới hạ xuống, Vũ Nhạc lập tức mở to hai mắt, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn về phía Lạp Lạp đang không ngừng phóng ra từng vòng bạc khí lạnh. Khi vòng bạc không ngừng mở rộng, Vũ Nhạc từ từ cảm giác được hơi lạnh lẽo. Mà quả cầu mà lục kia vừa ngóc đầu kia khi cảm giác được hàn khí tới gần, nháy mắt văng ra tứ phía, quái vật cầm đầu dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lạp Lạp: “Băng hồ? Ngươi cư nhiên là Băng hồ?"
Chương 091.2:
“Biết điều thì mau biến đi, nếu không đừng trách bản đại gia đuổi cùng giết tuyệt." Lạp Lạp vuốt vuốt một đám lông nhỏ sau gáy, lãnh khốc nhìn thú ăn thịt người, giọng điệu tràn ngập uy hiếp.
“Không đúng, ngươi không phải băng hồ, băng hồ làm sao có thể lớn lên như thế này? Băng hồ làm sao có thể xuất hiện ở đây? Nó không phải đuổi theo…!" Thú ăn thịt vừa định nói tiếp đã bị móng vuốt lạnh lẽo của Lạp Lạp chế trụ yết hầu: “Không muốn chết thì mau cút!" Lúc này, thú ăn thịt người mới ý thức được Linh thú trước mặt quả thật là băng hồ không thể nghi ngờ, nhưng thân thể của nó làm sao lại nhỏ như vậy?
Nhìn thấy nó còn đang chần chờ, Lạp Lạp nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Sao thế? Còn muốn để bản đại gia tiễn ngươi một đoạn sao?" Thú ăn thịt người nghe vậy, khẩn trương lắc lắc đầu, vung tay lên, bốn phía rời đi. Trước khi rời đi, nó còn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về Vũ Nhạc, nữ nhân này là ai?
Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, Vũ Nhạc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lạp Lạp: “Oa, lãnh khốc như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút?"
Lạp Lạp vênh mặt lên: “Biết lợi hại chưa, ta đúng là băng hồ cao quý đó, về sau nhẹ một chút, đừng khi dễ ta."
“Về sau việc ướp lạnh rau củ sẽ giao cho ngươi, ôi chao, ngươi đúng là tủ lạnh di động mà. Lại còn tự nhiên không ô nhiễm, thật sự là nhặt được bảo vật mà." Nói xong câu đó, Vũ Nhạc trực tiếp quay đầu nhìn về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn biểu tình trên mặt mỗ hồ ly. Mà Lạp Lạp nghe xong lời của nàng, giật giật khóe miệng, lảo đảo một cái ngã lăn ra đất: “Té ra người chỉ là vừa nhìn thấy kĩ năng đặc biệt của ta sao?"
“Chẳng thế thì sao, ngươi còn vọng tưởng nàng sẽ khích lệ ngươi, sùng bái ngươi nữa sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền." Bóng dáng phiêu dật của Linh Tiểu Giới bỗng nhiên hiện ra, nhìn vẻ mặt chật vật của Lạp Lạp, nhịn không được mở miệng an ủi, có được chủ nhân thế này, thật sự là các nàng cả đời bi ai.
Một năm sau, sáu người Vũ Nhạc thuận lợi đánh bại thủ hộ tầng hai, thành công thắp sáng tháp Luyện Ngục tầng thứ hai.
Một năm này các nàng đã trải qua gian khổ chưa từng có trước nay. Khi Mộc Ngư giãy giụa sắp chết, nếu không có linh đan của Vũ Nhạc và Cung Tuyết trị liệu thì sợ đã sớm bị độc dịch của Phách Vương hoa ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng.
Khi Qủa Nhiễm rơi xuống vách núi đen, nếu không phải Cung Tuyết, Vũ Nhạc đám người kiên kì bền bỉ tìm kiếm thì nàng đã hôn mê bất tỉnh bị dã thú ăn thịt đến bột cũng không dư lại.
Khi Cung Tuyết khổ sở bị dộc dịch hủy dung, nếu như không có bốn người Bối Khả cố sức tìm kiếm thảo dược thì Vũ Nhạc làm sao luyện ra đan dược giải dược?
Khi Vũ Nhạc gặp phải tuyết lở, bị chôn vùi trong đống tuyết, nếu như không có Đồ Lạp Lạp dẫn năm người Cung Tuyết ngày đêm không ngừng đào tuyết thì làm sao cứu thoát được nàng toàn thân cứng ngắc?
Toàn bộ những điều này chứng tỏ một điều, các nàng là một tổng thể, ai cũng không thể tách rời, khi một người ngặp nạn thì năm người sẽ trợ giúp. Tình bằng hữu chính là chí cao tối thượng như vậy, người nào cũng khó có khả năng thay thế được địa vị trong lòng nhau của các nàng.
Thủ hộ tầng thứ hai là một thanh niên lãnh khốc tuổi chừng hai mươi. Mặc dù hắn bị các nàng liên thủ đánh bại nhưng lại bại giống vinh, cũng không có cảm giác mất tự nhiên, giờ khắc này hắn nhìn sáu người chật vật nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Hai tầng đầu các ngươi gặp phải là tai họa, hoặc là Linh thú tập kích. Tầng thứ ba sau này sẽ không đơn giản là mấy thứ này, càng có nhiều khảo nghiệm tinh thần của các ngươi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể nhiễu loạn việc tu luyện, mới đúng là tố chất của một người tu luyện. Mặt khác, nói cho các ngươi một tin tức xấu, viện trưởng đại nhân thấy tốc độ trưởng thành của các ngươi quá nhanh, có chút không thoải mái cho nên đã đưa các đệ tử ưu tú đưa vào. Ôi chao, đúng là đối đãi thật tốt với các ngươi, không biết có thể có màn quyết đấu đặc sắc không đây? Biểu hiện thật tốt, các thiếu nữ!" Dứt lời, thủ hộ vung tay lên, trước mặt xuất hiện một cửa đá, trực tiếp ngăn cản sáu người Vũ Nhạc bên ngoài.
“Các đệ tử ưu tú? Nói cách khác là sư tỷ của chúng ta?" Vũ Nhạc nghe lãnh khốc nam nhân nói, trong đầu tự hỏi có thể gặp phải Yêu Vũ Nghiên hay không?
“Viện trưởng này thật đúng là không có lửa làm sao có khói, không muốn cho người khác sống tốt!" Qủa Nhiễm vừa nghe, lập tức cong môi lên, bọn ta sắp mệt chết rồi mà viện trưởng cư nhiên còn tìm đối thủ tới cho các nàng. Đây…Không phải là cố ý sao?
Tác giả :
Vân Mộc Tinh