Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 90: Luyện tháp Địa ngục (hai)
Qủa Nhiễm khẩn trương nuốt nước miếng, nghiêm túc gật đầu: “Tiểu thư, ta nghe rõ rồi."
“Tốt, ta hô ba hai một, muội buông chân. Như thế, muội buông chân nhanh một chút, nếu chậm sẽ làm cho cơ quan rối loạn." Nàng vốn định từ từ buông cơ quan ra để nhìn rõ phương hướng, nhưng sợ rằng bên trong có vấn đề, để tránh cho phiền toán không cần thiết xuất hiện, vẫn nên rút chân nhanh một chút thì hơn.
“Đã hiểu rõ." Qủa Nhiễm cẩn thận gật đầu, ánh mắt Vũ Nhạc dừng lại nhìn phía sau một lần, rành mạnh nói: “Ba…Hai…Một. Buông chân!" Vừa dứt lời, vách tường xảy ra biến hóa long trời lở đất…Lúc trước cho rằng vách tường là do những viên gạch lớn nhỏ xây nên, mà bây giờ khi vách tường quay mặt trượt lại, sáu người trố mắt nhìn, phong cách thiết kế quả nhiên khó gặp. May mà sáu người các nàng đều có bình tĩnh và nhảy cảm hơn người: “Tất cả mọi người chú ý, tảng đá phía trước cũng đang chuyển động."
“Trời ạ, đây cuối cùng là làm cái gì? Cho dù là cơ quan thì tốc độ có phải quá chậm rồi không?" Qủa Nhiễm nhíu chặt lông mày, đôi mắt bồ câu cẩn thận nhìn vách tường, sợ rằng đã bỏ sót cái gì. “Đừng thả lỏng cảnh giác, nếu là cơ quan thì tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy." Cung Tuyết đương nhiên cẩn thận hơn rất nhiều.
Không sai, ngay tại lúc các nàng vừa dứt lời, vô số mũi tên bắn tới, Vũ Nhạc lập tức hô lên: “Nhanh, nhảy lên!" Đám người Cung Tuyết nghe vậy, trong lòng rùng mình, nhanh chóng nhảy lên cao. Một giây sau, đám người Vũ Nhạc há hốc miệng lần thứ hai, bọn họ nhìn thấy cái gì? Đám tên trước mặt dường như có linh tính, đồng thời rẽ ngoặt 90 độ, phóng tới đám người Vũ Nhạc đang ở trên không. Lần này, cơ hồ không kịp suy nghĩ, Vũ Nhạc hô gọi Bá Diễm. Lập tức nhìn thấy một đám lửa bừng lên trước mắt, đám tên bị ngọn lửa thiêu rụi cháy sạch sẽ, dù cặn cũng không lưu lại.
Vũ Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay tròn cơ thể chuẩn bị hạ xuống, lại đột nhiên tức giận mắng: “Mẹ nó, ai thiết kế chỗ này vậy? Đây không phải là ép người ta chết sao?" Năm người Cung Tuyết nhìn xuống, trừng to mắt nhìn dưới mặt đất, nơi này từ lúc nào phát ra nhiều dao găm sắc nhọn như vậy? Nếu vừa rồi các nàng không để ý mà nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế rồi? Sáu người lúc này không có chỗ đặt chân, chỉ có thể dùng linh lực bay giữa không trung. Nhưng dù sao đây cũng không phải kế lâu dài, linh lực sớm muộn cũng có lúc cạn kiệt, các nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.
“Trời ơi, tiểu thư mau nhìn xem, thủy ngân kia hình như lớn hơn so với hồi nãy." Cung Tuyết thấy hồ thủy ngân đang từ từ tràn lên, cả kinh hít khí lạnh, nếu thứ này thật sự trướng lên, hậu quả…Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Vũ Nhạc cúi mắt nhìn xuống thấy thế, càng lạnh lùng: “Xem ra, chúng ta vừa mới chạm vào cơ quan là khu điều khiển cao nhất. Nếu đoán không lầm, thủy ngân này sẽ không ngừng dâng lên, cho đến khi chúng ta bị chết đuối ở chỗ này. Hiện giờ, nhất định phải tìm được chỗ khóa cơ quan, nếu không, tình huống này không thể lạc quan nổi!" Vũ Nhạc cũng không nói thêm gì, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tường chạm khắc trước mặt. Mặc dù vách tường dời đi những nó vẫn đứng yên sừng sững như núi Thái Sơn, cái này cho thấy gì? Chứng tỏ vật này có huyền cơ bên trong, hoặc là nó chính là khóa mở, một khi đã như vậy…
“Các muội chú ý xung quanh mình, ta đi xem cái vòi nước kia." Dứt lời, nàng không để cho mọi người kịp phản ứng, bóng dáng màu tím đã phiêu dật bay về phía vòi nước. Sau khi bay qua hai vòng, Vũ Nhạc mới dùng lực bay qua, lúc này khoảng cách giữa nàng và vòi rồng chỉ còn cách một thước. Nhưng ngoài ý muốn lại có chuyện phát sinh. Vũ Nhạc nghe thấy giọng nói nhắc nhở của đám người Cung Tuyết phía sau, nàng nhìn thấy phi tiêu bạc đang bắn về phía mình, nhìn những phi tiêu này đen kịt, tất nhiên đã nhuộm kịch độc. Mà chúng lại bay tới trùng khớp với lúc Vũ Nhạc tới chỗ vòi rồng, thiết kế tinh diệu như thế, ngay cả Vũ Nhạc cũng nhịn không được thán phục trong lòng!
Nhưng nàng không có thời gian cảm thán, bởi vì những phi tiêu đó không ngừng bay về phía nàng. Lúc này, Vũ Nhạc cũng không tỏ ra luống cuống, ngược lại hơi nhếch môi. Ngay sau đó, tay phải nàng chớp lóe, một chiếc gương bạc đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. Ngay sau đó, kì tích đã xảy ra, những phi tiêu vừa rồi còn bay về phía Vũ Nhạc đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía chiếc gương. Mọi người đều cho rằng gương kia sẽ vỡ tan, lại đột nhiên phát hiện những phi tiêu vừa rồi…Không thấy đâu nữa cả?
Nhìn lại lần nữa, Vũ Nhạc đã thu hồi chiếc gương vào khôn gian, thản nhiên mở miệng giải thích: “Đây là thứ đồ chơi tốt ta vừa mới phát hiện ra, chuyên môn hút kim khí có độc, mấy thứ tiêu độc này ta tạm thời giữ lại, có thể dùng tới."
“Trời ơi, tiểu thư, thủy ngân lại tràn ra nữa rồi." Mia kêu lên, khiến cho Vũ Nhạc cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng lập tức nhìn đầu rồng trước mặt mình, quan sát tỉ mỉ một hồi, cũng không thấy cái gì tương tự cơ quan. Vô luận là trên dưới hay hai bên di chuyển, tượng đá đều không có bất kì phản ứng nào. Lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, không ngờ lại phát hiện trong hàm răng của đầu rồng hình như có chút khơi bất thường, nhất là một cái răng nanh trong đó có vẻ hơi lỏng hơn so với những cái còn lại, chẳng lẽ, đây là cơ quan?
Mắt thấy thủy ngân dần dần lên cao, Vũ Nhạc nhẹ nhàng lau mồ hôi trán, nhắm
mắt lại, dùng lực đè xuống, sau một lúc yên lặng bốn phía vách tường đột nhiên từ từ bay lên, đao sắc nhọn dưới mặt đất cũng nhanh chóng lui ra, thủy ngân dùng tốc độ kinh ngạc trở về nguyên trạng. Điều này chứng tỏ các nàng đã phá cửa thành công. Mà khi sáu người vừa mới chuẩn bị thả lỏng, đột nhiên Vũ Nhạc lại nghe thấy từ trong đầu rồng một tiếng ầm ầm. Nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng nhắc nhở mọi người thì từ trong đầu rồng đã phun ra cột nước hơn một thước, xối thẳng vào năm người Cung Tuyết. Nếu Vũ Nhạc không có linh lực tử sắc đậm đặc quấn quanh thì hiện giờ cũng không biết đã văng tới chỗ nào rồi.
"Khụ khụ khụ, có chuyện gì thế? Sao lại phun ra nhiều nước như vậy?" Qủa Nhiễm vừa từ trong nước bò lên, vừa lau nước đọng trên người.
Vũ Nhạc vô cùng nghi ngờ, ánh mắt lóe lên: "Tất cả mọi người ổn định, bảo vệ chính mình, nước này là để giúp chúng ta qua cửa, nhanh ngẩng đầu lên."
Đám người Cung Tuyết đồng thời ngẩng đầu, ở phía trên không biết đã mở ra từ lúc nào, nếu dựa vào lực nước thì cửa ải này có thể dễ dàng đi qua. Sau nửa canh giờ, sáu người thuận lợi qua cửa, đỉnh của cơ quan cũng từ từ khép lại, lúc này mọi người mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới vừa quay người lại đã thấy trước mắt một vật khổng lồ xuất hiện, sợ tới mức nhũn hết chân. Ngay sau đó, con vật to lớn đột nhiên mở miệng, tấn công về phía sáu người, không có gì ngăn cản, các nàng nhanh chóng ngã lăn xuống...
Các nàng nhìn thấy gì? Cư nhiên là một cái tổ dài rộng, mà vị trí các nàng đang đứng lại vừa đúng giữa tổ, cũng khó trách nó đột nhiên tán công. Khi tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, sáu cái đại não hoảng loạn suýt nữa hít thở không thông, khi các nàng rốt cuộc dừng lại, cả đám ngã lăn trên đất một lúc không đứng dậy nổi. Thật lâu sau, khi thân thể không chịu nổi dơ dáy bẩn thỉu đứng lên, xem xét kĩ trước sau, nhìn về phía Vũ Nhạc: "Chúng ta đang ở chỗ nào rồi đây?"
Vũ Nhạc nhìn hoa cỏ tươi tốt xung quanh, lông mày vô thức nhíu lại nhìn rõ mới thấy các nàng vừa ngã xuống một gò núi nhỏ, con ngươi hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra nơi này vẫn là tầng thứ nhất, trong tầng này có rất nhiều khảo nghiệm, chúng ta chỉ có thể thông qua hết mới có khả năng nhìn thấy người thủ hộ của tầng một, đánh bại hắn, chúng ta mới thực sự thông cửa. Nhìn tình huống trước mắt, đường đi kế tiếp của chúng ta xem ra còn rất dài."
"Tiểu thư, người có phát hiện ra không, linh khí ở nơi này vô cùng đậm?" Cung Tuyết sau khi cảm nhận một chút, vui mừng quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc.
Đám người Vũ Nhạc nghe thấy thế dùng lực hít vào một hơi, ồn ào dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn quanh bốn phía: "Chẳng lẽ, nơi này là chỗ cho chúng ta tu luyện? Vừa rồi khảo nghiệm lấy đi rất nhiều linh lực, mà ở đây đúng lúc có thể giúp chúng ta tu luyện bù lại. Hình như....Tựa hồ không có khả năng đó!"
"Ai thèm quản nó có ý tứ gì? Có thứ tốt thì mau ngồi xuống tu luyện đi, dù sao chúng ta phải ở chỗ này bốn năm. Ngoại trừ vượt khảo nghiệm, chúng ta chỉ còn tu luyện. Bớt nói nhảm đi, tất cả ngồi xuống tu luyện." Vũ Nhạc không hề cho rằng nơi này có chỗ bất bình thường, bồi lại linh lực đã mất mới là quan trọng nhất.
Cứ như vậy, các nàng ngồi xuống nửa tháng liền, sau nửa tháng, chẳng những sáu người khôi phục linh lực mà thậm chí còn có khả năng đột phá. Tinh lực dư thừa, các nàng duỗi duỗi người, tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày sau, sáu người Vũ Nhạc tiến vào một vùng hoang mạc. Bên trong khắp nơi là cát vàng, một gốc cây cũng không nhìn thấy, mà làm cho các nàng cảm thấy kì quái là cho dù có thể cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn trời thì nhìn mãi cũng chỉ thấy bầu trời tối đen như mực, một ngôi sao cũng không có. Đi trên cát bị nướng nóng, sáu người đồng thời cảm giác được một cỗ sát khí đang nổi lên từ bốn phương tám hướng. Sáu người nhìn nhau, đồng thời chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Một giây sau, vô số sinh vật kì quái đồng thời nhảy ra từ trong cát. Trong bóng tối tản mát ra vẻ u ám, móng vuốt bén nhọn không chút lưu tình cào qua người các nàng. Qủa Nhiễm không để ý một chút, bộ y phục bị rách nát, nhìn thấy quái vật tước mắt, nàng phá lệ mắng: "Mẹ nó, đây là cái thứ gì đây?"
Vũ Nhạc mở to mắt muốn nhìn thấy rõ ràng trước mắt, nhưng dưới sự bảo vệ của bóng đêm, các nàng chỉ nhìn thấy khung người của mấy thứ này, đến dáng dấp ra sao thì hoàn toàn không như "hòa thượng sờ tay không đến đầu" (ý nói là phải suy nghĩ cái gì), chỉ có thể thấy rõ trên đầu kia có một chiếc sừng nhọn hoắt, trên đầu lại có sừng, đó là con vật gì?
“Tốt, ta hô ba hai một, muội buông chân. Như thế, muội buông chân nhanh một chút, nếu chậm sẽ làm cho cơ quan rối loạn." Nàng vốn định từ từ buông cơ quan ra để nhìn rõ phương hướng, nhưng sợ rằng bên trong có vấn đề, để tránh cho phiền toán không cần thiết xuất hiện, vẫn nên rút chân nhanh một chút thì hơn.
“Đã hiểu rõ." Qủa Nhiễm cẩn thận gật đầu, ánh mắt Vũ Nhạc dừng lại nhìn phía sau một lần, rành mạnh nói: “Ba…Hai…Một. Buông chân!" Vừa dứt lời, vách tường xảy ra biến hóa long trời lở đất…Lúc trước cho rằng vách tường là do những viên gạch lớn nhỏ xây nên, mà bây giờ khi vách tường quay mặt trượt lại, sáu người trố mắt nhìn, phong cách thiết kế quả nhiên khó gặp. May mà sáu người các nàng đều có bình tĩnh và nhảy cảm hơn người: “Tất cả mọi người chú ý, tảng đá phía trước cũng đang chuyển động."
“Trời ạ, đây cuối cùng là làm cái gì? Cho dù là cơ quan thì tốc độ có phải quá chậm rồi không?" Qủa Nhiễm nhíu chặt lông mày, đôi mắt bồ câu cẩn thận nhìn vách tường, sợ rằng đã bỏ sót cái gì. “Đừng thả lỏng cảnh giác, nếu là cơ quan thì tất nhiên sẽ không dễ dàng như vậy." Cung Tuyết đương nhiên cẩn thận hơn rất nhiều.
Không sai, ngay tại lúc các nàng vừa dứt lời, vô số mũi tên bắn tới, Vũ Nhạc lập tức hô lên: “Nhanh, nhảy lên!" Đám người Cung Tuyết nghe vậy, trong lòng rùng mình, nhanh chóng nhảy lên cao. Một giây sau, đám người Vũ Nhạc há hốc miệng lần thứ hai, bọn họ nhìn thấy cái gì? Đám tên trước mặt dường như có linh tính, đồng thời rẽ ngoặt 90 độ, phóng tới đám người Vũ Nhạc đang ở trên không. Lần này, cơ hồ không kịp suy nghĩ, Vũ Nhạc hô gọi Bá Diễm. Lập tức nhìn thấy một đám lửa bừng lên trước mắt, đám tên bị ngọn lửa thiêu rụi cháy sạch sẽ, dù cặn cũng không lưu lại.
Vũ Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay tròn cơ thể chuẩn bị hạ xuống, lại đột nhiên tức giận mắng: “Mẹ nó, ai thiết kế chỗ này vậy? Đây không phải là ép người ta chết sao?" Năm người Cung Tuyết nhìn xuống, trừng to mắt nhìn dưới mặt đất, nơi này từ lúc nào phát ra nhiều dao găm sắc nhọn như vậy? Nếu vừa rồi các nàng không để ý mà nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế rồi? Sáu người lúc này không có chỗ đặt chân, chỉ có thể dùng linh lực bay giữa không trung. Nhưng dù sao đây cũng không phải kế lâu dài, linh lực sớm muộn cũng có lúc cạn kiệt, các nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.
“Trời ơi, tiểu thư mau nhìn xem, thủy ngân kia hình như lớn hơn so với hồi nãy." Cung Tuyết thấy hồ thủy ngân đang từ từ tràn lên, cả kinh hít khí lạnh, nếu thứ này thật sự trướng lên, hậu quả…Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Vũ Nhạc cúi mắt nhìn xuống thấy thế, càng lạnh lùng: “Xem ra, chúng ta vừa mới chạm vào cơ quan là khu điều khiển cao nhất. Nếu đoán không lầm, thủy ngân này sẽ không ngừng dâng lên, cho đến khi chúng ta bị chết đuối ở chỗ này. Hiện giờ, nhất định phải tìm được chỗ khóa cơ quan, nếu không, tình huống này không thể lạc quan nổi!" Vũ Nhạc cũng không nói thêm gì, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tường chạm khắc trước mặt. Mặc dù vách tường dời đi những nó vẫn đứng yên sừng sững như núi Thái Sơn, cái này cho thấy gì? Chứng tỏ vật này có huyền cơ bên trong, hoặc là nó chính là khóa mở, một khi đã như vậy…
“Các muội chú ý xung quanh mình, ta đi xem cái vòi nước kia." Dứt lời, nàng không để cho mọi người kịp phản ứng, bóng dáng màu tím đã phiêu dật bay về phía vòi nước. Sau khi bay qua hai vòng, Vũ Nhạc mới dùng lực bay qua, lúc này khoảng cách giữa nàng và vòi rồng chỉ còn cách một thước. Nhưng ngoài ý muốn lại có chuyện phát sinh. Vũ Nhạc nghe thấy giọng nói nhắc nhở của đám người Cung Tuyết phía sau, nàng nhìn thấy phi tiêu bạc đang bắn về phía mình, nhìn những phi tiêu này đen kịt, tất nhiên đã nhuộm kịch độc. Mà chúng lại bay tới trùng khớp với lúc Vũ Nhạc tới chỗ vòi rồng, thiết kế tinh diệu như thế, ngay cả Vũ Nhạc cũng nhịn không được thán phục trong lòng!
Nhưng nàng không có thời gian cảm thán, bởi vì những phi tiêu đó không ngừng bay về phía nàng. Lúc này, Vũ Nhạc cũng không tỏ ra luống cuống, ngược lại hơi nhếch môi. Ngay sau đó, tay phải nàng chớp lóe, một chiếc gương bạc đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. Ngay sau đó, kì tích đã xảy ra, những phi tiêu vừa rồi còn bay về phía Vũ Nhạc đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía chiếc gương. Mọi người đều cho rằng gương kia sẽ vỡ tan, lại đột nhiên phát hiện những phi tiêu vừa rồi…Không thấy đâu nữa cả?
Nhìn lại lần nữa, Vũ Nhạc đã thu hồi chiếc gương vào khôn gian, thản nhiên mở miệng giải thích: “Đây là thứ đồ chơi tốt ta vừa mới phát hiện ra, chuyên môn hút kim khí có độc, mấy thứ tiêu độc này ta tạm thời giữ lại, có thể dùng tới."
“Trời ơi, tiểu thư, thủy ngân lại tràn ra nữa rồi." Mia kêu lên, khiến cho Vũ Nhạc cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng lập tức nhìn đầu rồng trước mặt mình, quan sát tỉ mỉ một hồi, cũng không thấy cái gì tương tự cơ quan. Vô luận là trên dưới hay hai bên di chuyển, tượng đá đều không có bất kì phản ứng nào. Lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, không ngờ lại phát hiện trong hàm răng của đầu rồng hình như có chút khơi bất thường, nhất là một cái răng nanh trong đó có vẻ hơi lỏng hơn so với những cái còn lại, chẳng lẽ, đây là cơ quan?
Mắt thấy thủy ngân dần dần lên cao, Vũ Nhạc nhẹ nhàng lau mồ hôi trán, nhắm
mắt lại, dùng lực đè xuống, sau một lúc yên lặng bốn phía vách tường đột nhiên từ từ bay lên, đao sắc nhọn dưới mặt đất cũng nhanh chóng lui ra, thủy ngân dùng tốc độ kinh ngạc trở về nguyên trạng. Điều này chứng tỏ các nàng đã phá cửa thành công. Mà khi sáu người vừa mới chuẩn bị thả lỏng, đột nhiên Vũ Nhạc lại nghe thấy từ trong đầu rồng một tiếng ầm ầm. Nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng nhắc nhở mọi người thì từ trong đầu rồng đã phun ra cột nước hơn một thước, xối thẳng vào năm người Cung Tuyết. Nếu Vũ Nhạc không có linh lực tử sắc đậm đặc quấn quanh thì hiện giờ cũng không biết đã văng tới chỗ nào rồi.
"Khụ khụ khụ, có chuyện gì thế? Sao lại phun ra nhiều nước như vậy?" Qủa Nhiễm vừa từ trong nước bò lên, vừa lau nước đọng trên người.
Vũ Nhạc vô cùng nghi ngờ, ánh mắt lóe lên: "Tất cả mọi người ổn định, bảo vệ chính mình, nước này là để giúp chúng ta qua cửa, nhanh ngẩng đầu lên."
Đám người Cung Tuyết đồng thời ngẩng đầu, ở phía trên không biết đã mở ra từ lúc nào, nếu dựa vào lực nước thì cửa ải này có thể dễ dàng đi qua. Sau nửa canh giờ, sáu người thuận lợi qua cửa, đỉnh của cơ quan cũng từ từ khép lại, lúc này mọi người mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới vừa quay người lại đã thấy trước mắt một vật khổng lồ xuất hiện, sợ tới mức nhũn hết chân. Ngay sau đó, con vật to lớn đột nhiên mở miệng, tấn công về phía sáu người, không có gì ngăn cản, các nàng nhanh chóng ngã lăn xuống...
Các nàng nhìn thấy gì? Cư nhiên là một cái tổ dài rộng, mà vị trí các nàng đang đứng lại vừa đúng giữa tổ, cũng khó trách nó đột nhiên tán công. Khi tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, sáu cái đại não hoảng loạn suýt nữa hít thở không thông, khi các nàng rốt cuộc dừng lại, cả đám ngã lăn trên đất một lúc không đứng dậy nổi. Thật lâu sau, khi thân thể không chịu nổi dơ dáy bẩn thỉu đứng lên, xem xét kĩ trước sau, nhìn về phía Vũ Nhạc: "Chúng ta đang ở chỗ nào rồi đây?"
Vũ Nhạc nhìn hoa cỏ tươi tốt xung quanh, lông mày vô thức nhíu lại nhìn rõ mới thấy các nàng vừa ngã xuống một gò núi nhỏ, con ngươi hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra nơi này vẫn là tầng thứ nhất, trong tầng này có rất nhiều khảo nghiệm, chúng ta chỉ có thể thông qua hết mới có khả năng nhìn thấy người thủ hộ của tầng một, đánh bại hắn, chúng ta mới thực sự thông cửa. Nhìn tình huống trước mắt, đường đi kế tiếp của chúng ta xem ra còn rất dài."
"Tiểu thư, người có phát hiện ra không, linh khí ở nơi này vô cùng đậm?" Cung Tuyết sau khi cảm nhận một chút, vui mừng quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc.
Đám người Vũ Nhạc nghe thấy thế dùng lực hít vào một hơi, ồn ào dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn quanh bốn phía: "Chẳng lẽ, nơi này là chỗ cho chúng ta tu luyện? Vừa rồi khảo nghiệm lấy đi rất nhiều linh lực, mà ở đây đúng lúc có thể giúp chúng ta tu luyện bù lại. Hình như....Tựa hồ không có khả năng đó!"
"Ai thèm quản nó có ý tứ gì? Có thứ tốt thì mau ngồi xuống tu luyện đi, dù sao chúng ta phải ở chỗ này bốn năm. Ngoại trừ vượt khảo nghiệm, chúng ta chỉ còn tu luyện. Bớt nói nhảm đi, tất cả ngồi xuống tu luyện." Vũ Nhạc không hề cho rằng nơi này có chỗ bất bình thường, bồi lại linh lực đã mất mới là quan trọng nhất.
Cứ như vậy, các nàng ngồi xuống nửa tháng liền, sau nửa tháng, chẳng những sáu người khôi phục linh lực mà thậm chí còn có khả năng đột phá. Tinh lực dư thừa, các nàng duỗi duỗi người, tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày sau, sáu người Vũ Nhạc tiến vào một vùng hoang mạc. Bên trong khắp nơi là cát vàng, một gốc cây cũng không nhìn thấy, mà làm cho các nàng cảm thấy kì quái là cho dù có thể cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn trời thì nhìn mãi cũng chỉ thấy bầu trời tối đen như mực, một ngôi sao cũng không có. Đi trên cát bị nướng nóng, sáu người đồng thời cảm giác được một cỗ sát khí đang nổi lên từ bốn phương tám hướng. Sáu người nhìn nhau, đồng thời chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Một giây sau, vô số sinh vật kì quái đồng thời nhảy ra từ trong cát. Trong bóng tối tản mát ra vẻ u ám, móng vuốt bén nhọn không chút lưu tình cào qua người các nàng. Qủa Nhiễm không để ý một chút, bộ y phục bị rách nát, nhìn thấy quái vật tước mắt, nàng phá lệ mắng: "Mẹ nó, đây là cái thứ gì đây?"
Vũ Nhạc mở to mắt muốn nhìn thấy rõ ràng trước mắt, nhưng dưới sự bảo vệ của bóng đêm, các nàng chỉ nhìn thấy khung người của mấy thứ này, đến dáng dấp ra sao thì hoàn toàn không như "hòa thượng sờ tay không đến đầu" (ý nói là phải suy nghĩ cái gì), chỉ có thể thấy rõ trên đầu kia có một chiếc sừng nhọn hoắt, trên đầu lại có sừng, đó là con vật gì?
Tác giả :
Vân Mộc Tinh