Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 82
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh sáng màu bạc bao kín phi đao lại, lưỡi dao sắc bén bị sương mù màu trắng làm mềm nhũn, cư nhiên bị cong vẹo. Xung quanh càng ngày càng an tĩnh, Mộc Ngư hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên, tiếng thanh đao rơi xuống inh ỏi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Thật xin lỗi, Lăng đại thiếu, món đồ này có phải quá yếu ớt hay không?"
Lăng Vân Vụ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt như gặp quỷ: “Không, không thể nào, ngươi thật sự chỉ là trung kỳ Tử Linh?" Hắn vừa mới đi vào sơ kỳ Tử Linh, coi như chênh lệch một cấp bậc cũng không thể trong nháy mắt đã phá giải phi đao trận, tuyệt đối không có khả năng.
“Lăng đại thiếu, xem ra không chỉ thân thủ của ngươi ngây ngô, mà ngay cả lời nói không có trình độ này cũng nói được, sự thật đã rành rành như thế, bản cô nương lười phải giải thích với ngươi. Không phải trung kỳ Tử Linh, chẳng lẽ là đỉnh kỳ Tử Linh sao?" Mộc Ngư khinh thường cười khẽ, trên mặt thoáng qua vẻ giễu cợt.
“Ngươi, ngươi được đấy nhóc con, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết độc môn của Lăng gia ta." Lăng Vân Vụ bị ánh mắt giễu cợt của Mộc Ngư làm cho đau nhói, hắn nắm chặt quả đấm, ánh sáng màu hồng hiện lên trong mắt, cả người màu đỏ nhất thời đứng thẳng tắp, hai tay hợp lại, hai mắt đóng lại, trong miệng lẩm nhẩm cái gì…Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Tiêu Hàm ngồi trên chỗ quan sát và Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở khu tân học viên nhao nhao đứng lên, con mắt lộ vẻ tức giận xen lẫn bối rối, hắn đang làm gì? Mới chưa được bao lâu đã dám bày ra tuyệt kỹ Không Mặc của Lăng gia? Chết tiệt, hắn đang làm cái gì vậy?
Mà lúc này Lăng Vân Vụ cũng không chú ý tới tỷ tỷ, muội muội của mình. Ánh mắt hắn sắc bén, vô cùng tập trung vào đọc chú ngữ… Ngay tại lúc Mộc Ngư hết kiên nhẫn chờ đợi, kỳ tích đã xảy ra, thân thể màu đỏ của Lăng Vân Vụ trong nháy mắt phân ra thành năm người giống hệt nhau. Sáu người hoặc thực hoặc ảo vây xung quanh Mộc Ngư. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Mộc Ngư nhịn không được nâng lên, mà ngay cả đám người Vũ Nhạc đang ngồi trên khán đài cũng cảm thấy chấn kinh trước việc vừa phát sinh…
Lăng gia, đứng đầu trong Tứ đại gia tộc, từ trước đến nay là đối tượng truy đuổi của mọi người, mà độc môn tuyệt kỹ của bọn hắn rất ít khi để lộ trước mặt người bên ngoài. Hôm nay, Lăng Vân Vụ làm như vậy lại làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, sơ kỳ Tử Linh mười lăm tuổi có thể hạ gục được trung kỳ Tử Linh mười bốn tuổi không? Mọi người vô cùng chờ đợi.
“Có chút thú vị, hư hư thực thực, thật thật giả giả, không tệ!" Mộc Ngư nhìn sáu người xung quanh giống nhau như đúc, quyết đoán nhắm mắt lại. Nàng không học thuật phân thân nhưng không có nghĩa nàng sẽ chịu thua, rèn luyện hai năm trong cấm địa của Nhạc gia, không ai rõ ràng gian khổ trong đó hơn nàng. Bên nào thắng, bên nào thua chỉ có đến lúc cuối cùng mới biết được: “Mời xuất chiêu!"
Lăng Vân Vụ nhìn Mộc Ngư trước mắt không có chút nào khiếp nhược, đúng là phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, môi mỏng hơi gợi lên: “Tốt, sau đây, ta sẽ khiến ngươi mở mang kiến thức, cái gì tên là biến hóa khôn lường!" Dứt lời, sáu bóng người đồng thời biến mất tại chỗ, âm thanh hút khí lạnh không dứt bên tai, Mộc Ngư biết hắn đã bắt đầu tấn công, đôi mi thanh tú nhíu lại, đặt cả người vào trạng thái phòng ngự công kích, mới vừa chuẩn bị xong, ở bên trái một chưởng linh lực khá mạnh đánh vào phía huyệt Thái Dương. Mộc Ngư nhanh chóng khom lưng xuống, chân thon dài đảo qua, nàng còn chưa đứng dậy thì một đợt rung chuyển thâm hậu đã gào rít bay đến. Vẻ mặt Mộc Ngư ngưng trọng, nàng khéo léo xoay người, hai chân chưa chạm xuống đất thì đằng trước mặt phía bên trái, một thanh kiếm quét tới. Nàng chắp tay lại, khởi động linh lực, cảm giác được khí lạnh thoát ra từ lòng bàn tay, Mộc Ngư dẫm một bước về phía trước, nhẹ nhàng hạ xuống.
Đôi mắt đẹp của nàng mang theo sát ý nhìn bốn phía: “Biểu diễn xong rồi chứ? Phần còn lại, nên đến phiên ta rồi…" Bàn tay thon nhỏ hướng về phía trước, một thanh sáo ngọc hiện ra trong tay, còn chưa kịp thu chưởng, nàng cảm giác phía trước có một lực cường đại thổi tới, nàng nhanh chóng lui về phía sau, cả người màu đỏ quét thanh một đường con mỹ lệ, bay người lên không trung, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm tuyệt mĩ nhưng mang theo sát ý phát ra từ cây sáo ngọc. Lăng Vân Vận đang ẩn thân xung quanh Mộc Ngư bị một đạo thanh âm sát ý này đâm vào lỗ tai đau đớn, chết tiệt, cư nhiên là âm công…
Lăng Vân Vụ dưới sự kích thích của âm công, từ từ hiện thân chính mình, lúc này hắn khổ sở bịt lấy lỗ tai, ngã lăn lộn trên đất, còn Mộc Ngư lại nhẹ nhành linh hoạt bay lên không trung, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống này khiến Lăng Vân Vụ vừa tức vừa hận, nhưng không thể làm gì. Cho đến khi hắn không chịu nổi âm công nữa, mới khàn khàn nói vọng về phía ghế trọng tài: “Ta…Nhận thua." Lời hắn vừa nói xong, Mộc Ngư xoay tròn thân hình chậm rãi chạm xuống đất, ưu nhã đi tới trước mắt hắn, đưa tay phải ra. Lăng Vân Vụ nhìn nàng một cái, nở nụ cười thoải mái: “Ngươi…Rất tuyệt, ta nhận thua!" Mộc Ngư nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng, nhún chân một chút liền biến mất trên khán đài. Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng, trong đôi mắt Lăng Vân Vụ hình như có thứ gì chợt lóe lên.
“Trận thứ ba, Thánh Đức thắng!" Giọng nói hơi kích động của trọng tài vang lên, trên khán đài của Thánh Đức bùng phát tiếng vỗ tay không dứt, mà bên phía Bá Quyền cũng ra sức vỗ tay, không có gì đáng trách, cuộc tranh tài này vô cùng đặc sắc, vô cùng tuyệt đẹp!
Mộc Ngư xuống đài, đám người Vũ Nhạc ôm lấy nàng thân tình, trên khuôn mặt mềm yếu lộ ra một chút ngượng ngùng. Mà Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở cách đó không xa, trong mắt nàng ta tràn đầy sát ý, không nghĩ tới thuật Phân Thân mà Lăng gia vốn luôn kiêu ngạo cư nhiên lại bị thua trên tay tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt này, việc này… Làm sao bọn họ chịu nổi? Làm sao mà chịu nổi đây? Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, đành nhịn xuống bất mãn trong lòng, thù này, nàng nhất định phải báo.
Ngay sau đó số bảy và số tám tỷ thí, Thánh Đức bị thua, so thêm lần nữa lại hòa, kế tiếp là ván thứ năm, Qủa Nhiễm tự tin bước lên khán đài. Đối thủ của nàng là con trưởng của Tả gia, Tả Nguyên Kỳ, một thân áo đen khiến hắn trở nên trầm ổn, nhìn về phía Qủa Nhiễm, ánh mắt chăm chút mang theo ý chờ mong. Từ lần trước bị đánh, tuy rằng sáu người bọn hắn tuyên bố thù này không báo thề không làm người, nhưng hắn có thể nhìn ra được mấy người an hem này trong lúc vô tình, tâm tư đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hôm nay trong cuộc đấu lại có duyên phận như vậy, trừ bỏ cảm xúc bên ngoài, lại thêm một chút mong chờ.
Khác với Mộc Ngư trầm ổn bình tĩnh, Qủa Nhiễm vừa xuất trận đã khiến người khác cảm thấy một loại khí thế hấp tấp, hùng hổ. Vậy nên, nàng vừa đứng lên khán đài, nhìn một chút không thấy Tả Nguyên Kỳ đâu, lập tức khó chịu nhìn về phía hắn: “Sao thế? Tả đại thiếu, chẳng lẽ ngươi còn muốn để bản cô nương đi mời sao?"
Tả Nguyên Kỳ nghe nàng nói vậy, khóe môi nhếch lên, thoải mái bước vào khán đài, chắp tay: “Không dám, không dám, cô nương, xin mời!"
“Ồ? Đã vậy bản cô nương không khách khí nữa." Một thân y phục đỏ thắm tùy ý, dung nhan xinh đẹp dưới ánh mặt trời tản mát ra hào quang chói mắt, Tứ đại gia tộc lánh đời Qủa gia, từ trước đến nay dùng đổ thuật thần bí khó lường nổi tiếng khắp đại lục. Bằng hiểu biết của Vũ Nhạc từ trước tới giờ, bốn người các nàng đều chưa bày ra bí kíp độc môn, hôm nay các nàng lại không ngại biểu diễn một lần, dù sao uy danh của tổ đội anh túc cũng phải một lần là nổi tiếng!
Đầu ngón tay của Qủa Nhiễm xoay tròn trong không khí, tạo ra một lá bài đặc biệt trong bàn tay, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, “Tả đại thiếu, phải cẩn thận nhé, bản cô nương chỉ nhắc nhở ngươi một lần, sau này sẽ không có vận tốt như vậy đâu." Dứt lời, lá bài sắc bén thần tốc bắn về phía yết hầu của Tả Nguyên Kỳ, mới đầu hắn cũng không để ý, cho đến khi lá bài tới gần mang theo linh lực áp đảo gào rít, trong nháy mắt Tả Nguyên Kỳ mới hoàn hồn, lui về phía sau ba bước lớn, hai tay biến hóa một vòng tròn trong không trung ngăn cản lá bài ngoài thân thể. Sau đó, tay phải hắn sắc bén vung lên, lá bài bắn thẳng về phía Qủa Nhiễm, lúc lá bài sắp tới gần, nàng dùng hai ngón tay nhỏ bé kẹp chặt lá bài lại: “Không tệ, trung kỳ Tử Linh, không nghĩ ra thực lực của ngươi so với con trai trưởng của Lăng gia lại cao hơn một bậc."
Đám người Vũ Nhạc ngồi trên ghế thí sinh nghe xong những lời này của Qủa Nhiễm, khóe miệng không nhịn được co quắp: “Thật không hổ là Qủa Nhiễm có thù tất báo, ngay lúc này còn không quên khích tướng."
“Cô nương khách khí rồi, con trai trưởng của Lăng gia nhỏ hơn tại hạ một tuổi, sau một năm nữa thì tại hạ cũng không theo kịp tu vi của hắn." Tả Nguyên Kỳ năm nay mười sáu tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt trầm ổn âm trầm, so với lần đầu gặp mặt, lần thứ hai này hoàn toàn khác so với lần trước. Điều này làm cho Qủa Nhiễm cảm thấy hơi kỳ quái, lập tức dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nhìn về phía hắn: “Ta lại không biết, thì ra là ngươi cũng có thể giả bộ."
Tả Nguyên Kỳ nghe nàng nói vậy, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nụ cười xa cách lạnh lùng: “Như nhau thôi, Qủa Nhiễm tiểu thư."
“Tốt, đã như vậy thì ra tay đi, trận đấu này bản cô nương không thể không thắng!" Qủa Nhiễm thề thốt, làm cho Tả Nguyên Kỳ nhướn mày lên: “Vậy thì thử nhìn xem, ai có thể cười đến phút cuối cùng." Dứt lời, bàn tay linh hoạt xuất thủ, mục tiêu chính là xương bả vai của Qủa Nhiễm. Ánh mắt của Qủa Nhiễm cứng lại, thân hình nhanh chóng lóe lên, lùi về sau một bước, xoay người lên, vừa định nhảy xuống phía sau hắn lại không nghĩ tới Tả Nguyên Kỳ như có mặt trên đầu, hắn nhanh như cắt giơ tay chế trụ mắt cá chân của Qủa Nhiễm, dùng lực một chút, Qủa Nhiễm lão đảo ngã xuống. Rất may nàng phản ứng nhanh chóng, một tay chống xuống đất, hai chân đạp lên, cả người đứng thẳng. Mắt nàng nhìn về phía Tả Nguyên Kỳ, mang theo hứng thú quan sát chăm chút, nàng thật không biết phản ứng của người này lại linh hoạt như vậy, xem ra cuộc đấu này không hề dễ dàng.
Ngay sau đó, hai tay của Qủa Nhiễm nhanh chóng ngưng tụ hai ánh sáng màu bạc, nhìn đến đây, trận bàn tán thứ hai lại nhao nhao lên…
“Có lầm hay không? Cư nhiên lại là cảnh giới Tử Linh, lại là trung kỳ, lần này thì quá đáng quá, đối phương chỉ mới mười hai tuổi thôi, đáng ghét, mới mười hai tuổi thôi!"
“Bây giờ chẳng phải Tả Nguyên Kỳ cũng là trung kỳ Tư Linh sao?Hai người đồng cấp đánh nhau, không biết bên nào thắng bên nào thua đây?"
“Không nghĩ tới năm nay tân học viên thi đấu lại thú vị như vậy, nếu ta không đến đây thật sự sẽ hối hận."
“Này này, các ngươi nói xem, cuộc đấu này ai sẽ thắng đây?"
Hai ánh hào quanh xuất ra, theo sau đó là vô số lá bài, lá bài bây giờ so với lần trước càng thêm sắc bén, mà lá bài không ngừng biến hóa vị trí làm cho Tả Nguyên Kỳ đứng ở phía đối diện hơi nhướng mày lên, không nghĩ tới ám khí của nha đầu này lại là mấy là bài này, đối với đối thủ hắn chưa từng khinh thường nên quan sát cẩn thận. Nhìn lá bài sắp nhích lại gần mình, Tả Nguyên Kỳ xoay một vòng tại chỗ, hai tay biến hóa một vòng sương mù ngưng tụ linh lực, vòng sương mù ngày càng lớn. Qủa Nhiễm nhìn thấy thế, đã rõ ràng hắn muốn làm cái gì, cơ hồ không suy nghĩ, rút roi Cửu Tiết từ bên hông ra, roi mang theo linh khí quăng thẳng về phía những lá bài kia. Ở bên trong, Tả Nguyên Kỳ kinh ngạc trợn mắt nhìn đám lá bài chia ra làm hai, nhanh chóng chia thành hai lực lượng, phía trái đánh về phía cổ họng Tả Nguyên Kỳ, bên phải đánh thẳng về phía bắp chân hắn. Trong lòng Tả Nguyên Kỳ run sợ, sương mù màu trắng ở trước mặt không khống chế được lâu, hai chân vừa muốn đặt xuống chỗ này lại bị một lá bài bắn trúng mắt cá chân. Qủa Nhiễm không cho hắn cơ hội phải ứng, roi đã cuốn lấy đùi phải bị thương của hắn. Tả Nguyên Kỳ lảo đảo, chật vật ngã xuống đất trong nháy mắt, không nhịn được cười khổ, nha đầu này lại tuyệt đối không chịu thua thiệt.
Nhìn Qủa Nhiễm nhíu mày nhìn, Tả Nguyên Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu: “Ta, nhận thua."
Nhưng hắn không nghĩ đến, Qủa Nhiễm cũng không vui mừng như dự đoán, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái: “Nhàm chán, lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi."
Tả Nguyên Kỳ thấy thế, khóe miệng không nhịn được giật giật: “Bị nhìn ra rồi sao?" Không sai, vừa rồi chính xác là hắn cố ý lộ ra sơ hở cho nàng, vốn tưởng rằng mình làm không chê vào đâu được, không nghĩ rằng vẫn bị nàng nhìn ra. Hai người đều rõ ràng nếu nói rõ ra thì đối với người nào cũng không có lợi. Đây cũng là vì sao Qủa Nhiễm đen mặt bước xuống khán đài, bị một nam nhân khinh thường như vậy, hừ, thật quá mức bực mình, chết tiệt, nam nhân chết tiệt này, chờ sau này sẽ tính sổ với hắn.
Vì Tả Nguyên Kỳ bị hạ gục trên khán đài, trọng tài lập tức tuyên bố Thánh Đức chiến thắng, trực tiếp tiến vào trận tiếp theo. Đối với việc Tả Nguyên Kỳ bị thua, rất nhiều người trong thời gian ngắn không phản ứng kịp, mãi đến khi hắn bị khiêng xuống, một đám người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Qủa Nhiễm, nữ nhân này thật lợi hại! Mà đám người Vũ Nhạc ngồi trên ghế nhìn thấy rõ ràng sắc mặt đen thui của Qủa Nhiễm nhà mình, cho nên các nàng tin chắc chắn nam nhân này đùa giỡn cái gì rồi?
“Được rồi, nếu hắn cố ý tất nhiên có lý do, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ đi hỏi cho rõ ràng." Vũ Nhạc dùng truyền âm nhập mật cho Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm gật gật đầu, nam nhân chết tiệt, chờ đấy cho lão nương.
Ván tiếp theo là Lăng Ngạo Tuyết đấu với một nam sinh thanh tú của Bá Quyền. Trận đấu rất nhanh chấm dứt, Lăng Ngạo Tuyết thua cực kỳ thảm hại, cấp bảy Võ Giả làm sao có thể so sánh với cấp chín Võ Giả? Không thua mới kỳ lạ đó. Bởi vậy sau ván đấu này, trận đấu san bằng lần nữa.
Ván thứ bảy, Thánh Đức bị thua một lần nữa, đến lúc này tỉ số đổi thành 3:4, Thánh Đức bị thua.
Ván thứ tám, Vũ Nhạc ra sân, đối thủ là học viên mới nổi bật của học viện Bá Quyền, Thiếu chủ của Cổ gia, Cổ Mặc. Nhìn nam sinh y phục mù tím trước mặt không có bất kì cảm xúc nào, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác mong đợi trước nay chưa từng có. Cuộc tỷ thí này là lần so tài thứ nhất từ khi nàng chuyển thế tới nơi này, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!
Vũ Nhạc cả người lịch sự tao nhã, y phục màu tím thanh nhã thoát tục hăng hái lên khán đài. Trên đấu trường một lần nữa dâng lên tiếng bàn tán, nhất là ở bên phía Thánh Đức, càng thêm ầm ĩ…
“Mau nhìn mau nhìn, người củi mục trong truyền thuyết kia lên trận rồi, mà này, nàng cư nhiên cũng mặc áo tím, quả thật vũ nhục thần tượng của ta!"
“Thần tượng của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết Vũ Nhạc người ta có thói quen mặc áo tím sao? Từ lúc nàng vào học tới nay, ngươi nhìn nàng đã mặc y phục màu khác chưa?"
“Này này này, ngươi có ý gì? Người ta Thiếu chủ Cổ gia cũng có thói quen mặc áo tím được hay không?"
“Này không phải như thế, ngươi bất bình cái rắm a, đều trùng hợp thói quen thôi, ngươi còn sủa nhặng cái gì ở đây?"
“Đừng nói nữa…. Nên tranh thủ thời gian xem trận đấu đi, mà không biết vị củi mục trong truyền thuyết này, sẽ tranh tài như thế nào đây, thật khiến người khác mong đợi nha!"
Nghe những lời bình luận chói tay này, Yêu Vũ Nghiên vẫn trầm mặc không nói gì sau khi nhìn thấy Vũ Nhạc tiến lên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nàng…. Nàng chính là Vũ Nhạc? Đại tiểu thư Nhạc gia Vũ Nhạc? Tại sao lại có dáng dấp giống muội muội Yêu Vũ Mị đã mất như vậy? Tại sao?
Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, thần thái bình tĩnh tư nhiên, vô cùng tiêu sái bước lên khán đài. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về mỹ nam không cảm xúc trước mặt. Hai người đứng yên lặng, cũng không có ai mở miệng. Đúng lúc này, ở trên khán đài của học viện Bá Quyền đồng thời vang lên một hồi reo hò lớn: “Vũ Nhạc, cố gắng lên, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc!"
Tìm về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc đang cùng với đồng đội của bọn họ cổ động, trong mắt Vũ Nhạc tràn lên một tầng hơi nước: “Xấu xa, rốt cuộc các huynh cũng xuất hiện rồi?" Thì ra, người vì nàng cổ động không phải ai khác, chính là Nhạc huynh đệ yêu thương nàng đến tận xương tủy, Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương. Mà đứng phía sau bọn họ là đồng đội của họ, tổng cộng mười hai người. Nhưng đây là tiểu đội chủ chốt của Bá Quyền, vì vậy mặc dù bọn họ làm không đúng quy củ nhưng không có ai dám đứng ra chỉ trích, thiên tài chính là thiên tài, tới chỗ nào cũng đều có đặc quyền hơn người khác.
Yêu Vũ Nghiên thấy Nhạc Mộ Dương thì trên khuôn mặt xinh đẹp cư nhiên đỏ ửng. Nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng, Vũ Nhạc vừa lúc bắt được: “Ôi, thật không nhìn ra, nữ nhân này cư nhiên lại ái mộ ca ca của ta, ta không muốn lợi dụng ca ca đâu?"
Nhạc Mộ Dương đang cổ vũ cho Vũ Nhạc, đột nhiên không báo trước hắt hơi một cái, hắn cau mày xoa nhẹ lỗ mũi: “Tên khốn kiếp nào nói xấu sau lưng ta vậy?"
Nhạc Mộ Thần khinh bỉ trừng mắt: “Gào cái quỷ gì vậy, mau cổ vũ muội muội đi!" Nhạc Mộ Dương rụt cổ lại, càng ra sức gào lên, đồng đội đằng sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, thì ra đội trưởng giương oai diệu võ trước mắt họ cũng sợ người? Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Tiếng còi bắt đầu vang lên, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cổ Mặc: “Xin chỉ giáo thêm."
Con ngươi Cổ Mặc đen nhánh sâu thẳm, chỉ đơn giản chắp tay ôm quyền cúi đầu rồi đứng ở đó, yên lặng chờ Vũ Nhạc xuất chiêu. Vũ Nhạc thấy thế, cũng không nghĩ ngợi, lắc mình một cái, nhanh chóng nhảy đến trước mặt hắn, khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay thì Vũ Nhạc dùng sức kéo cánh tay phải của Cổ Mặc lại. Trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn lúc này cũng không nhìn thấy tâm tình, mặt than như vậy ngay cả Vũ Nhạc cũng không nhịn được kính nể. Bất chợt, nàng nhảy về đằng sau, cơ thể hơi chuyển động, cánh tay phải của Cổ Mặc bị đặt trên vai phải của nàng. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc dùng sức lôi kéo cánh tay phải của hắn, cả người nghiêng về phía trước, dùng sức đẩy mạnh Cổ Mặc văng ra ngoài. Cho tới lúc này, trên khuôn mặt vô cảm của hắn mới mơ hồ thấy khóe miệng co quắp. Mọi người ở đây đều cho rằng hắn sẽ bị văng ra khỏi khán đài. Thân thể Cổ Mặc đột nhiên xoay tròn, tiêu sái rơi xuống khán đài, nhìn về phía Vũ Nhạc nhếch môi: “Không tệ!"
Nghe câu khích lệ thật lòng như vậy, Vũ Nhạc cũng tự nhiên cười lên, đôi môi mỏng kéo lên: “Đâu có, đâu có!" Nàng còn chưa dứt lời đã phát động công kích lần nữa. Lần này, trong tay áo phát ra ngân châm bay vút ra. Con ngươi đen nhánh của Cổ Mặc chứng kiến đám kim châm dần hiện ra, bỗng dưng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Bây giờ, ngươi cũng nên cẩn thận." Hắn vừa nói xong, trường sam màu tím phất lên, một lực cường đại màu đen trực tiếp cắt ngang đám ngân châm chi chít. Tiếng hít khí lại vang lên, trung kỳ cảnh giới Tử Tiên, cư nhiên lại là trung kỳ Tử Tiên, hắn cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà? Cư nhiên lại có thực lực mạnh mẽ như vậy? Nha đầu kia, ngươi đúng là không biết lượng sức!
Vào lúc này, khóe môi Vũ Nhạc nâng lên nụ cười tà khí: “Ta đã biết, ngươi cho tới lúc này vẫn không hề đơn giản, rất tốt, tranh tài như vậy mới đủ thú vị!"
Nghe được lời tán dương thực lòng của nàng, Cổ Mặc nhướn mi, trong lòng bối rối, “Nữ nhân, thì ra là ngươi cũng sẽ chú ý tới nam nhân khác?"
Ngay sau đó, Cổ Mặc không cho Vũ Nhạc có thời gian suy tính, thân hình cao lớn lạnh lùng lóe lên, tiêu sái ngồi xếp bằng xuống, hai tay duỗi ra, trên đùi hắn xuất hiện một nhạc khí màu đen. Nhìn thấy nhạc khí màu đen lóng lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhạc khẽ nhăn lại, đây là bảo vậy trấn gia của Cổ gia – Hắc, theo truyền thuyết nó có thể phát rama âm tuyệt đỉnh. Thật không nghĩ tới hắn cư nhiên có thể lấy đàn tranh này ra đối phó với nàng, ngược lại làm cho nàng thấy kinh ngạc, vật này trăm năm không xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện trước mắt nàng?
“Âm công? Hình như không sai, vậy... có phải ta cũng phải dùng nhạc khí đối phó với ngươi không?" Vũ Nhạc nheo mắt lại, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười khiêu khích, cánh tay trái hơn duỗi ra, một chiếc đàn tỳ bà tinh xảo xuất hiện trên tay nàng.
Cổ Mặc nhìn thấy đàn tỳ bà kia, cư nhiên lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó thân thể cứng ngắc nhìn về phía nàng: “Thượng Cổ nhạc khí Vấn Tình? Nhạc khí của ngươi cư nhiên lại là Vấn Tình?"
Lăng Vân Vụ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt như gặp quỷ: “Không, không thể nào, ngươi thật sự chỉ là trung kỳ Tử Linh?" Hắn vừa mới đi vào sơ kỳ Tử Linh, coi như chênh lệch một cấp bậc cũng không thể trong nháy mắt đã phá giải phi đao trận, tuyệt đối không có khả năng.
“Lăng đại thiếu, xem ra không chỉ thân thủ của ngươi ngây ngô, mà ngay cả lời nói không có trình độ này cũng nói được, sự thật đã rành rành như thế, bản cô nương lười phải giải thích với ngươi. Không phải trung kỳ Tử Linh, chẳng lẽ là đỉnh kỳ Tử Linh sao?" Mộc Ngư khinh thường cười khẽ, trên mặt thoáng qua vẻ giễu cợt.
“Ngươi, ngươi được đấy nhóc con, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết độc môn của Lăng gia ta." Lăng Vân Vụ bị ánh mắt giễu cợt của Mộc Ngư làm cho đau nhói, hắn nắm chặt quả đấm, ánh sáng màu hồng hiện lên trong mắt, cả người màu đỏ nhất thời đứng thẳng tắp, hai tay hợp lại, hai mắt đóng lại, trong miệng lẩm nhẩm cái gì…Thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Tiêu Hàm ngồi trên chỗ quan sát và Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở khu tân học viên nhao nhao đứng lên, con mắt lộ vẻ tức giận xen lẫn bối rối, hắn đang làm gì? Mới chưa được bao lâu đã dám bày ra tuyệt kỹ Không Mặc của Lăng gia? Chết tiệt, hắn đang làm cái gì vậy?
Mà lúc này Lăng Vân Vụ cũng không chú ý tới tỷ tỷ, muội muội của mình. Ánh mắt hắn sắc bén, vô cùng tập trung vào đọc chú ngữ… Ngay tại lúc Mộc Ngư hết kiên nhẫn chờ đợi, kỳ tích đã xảy ra, thân thể màu đỏ của Lăng Vân Vụ trong nháy mắt phân ra thành năm người giống hệt nhau. Sáu người hoặc thực hoặc ảo vây xung quanh Mộc Ngư. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Mộc Ngư nhịn không được nâng lên, mà ngay cả đám người Vũ Nhạc đang ngồi trên khán đài cũng cảm thấy chấn kinh trước việc vừa phát sinh…
Lăng gia, đứng đầu trong Tứ đại gia tộc, từ trước đến nay là đối tượng truy đuổi của mọi người, mà độc môn tuyệt kỹ của bọn hắn rất ít khi để lộ trước mặt người bên ngoài. Hôm nay, Lăng Vân Vụ làm như vậy lại làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, sơ kỳ Tử Linh mười lăm tuổi có thể hạ gục được trung kỳ Tử Linh mười bốn tuổi không? Mọi người vô cùng chờ đợi.
“Có chút thú vị, hư hư thực thực, thật thật giả giả, không tệ!" Mộc Ngư nhìn sáu người xung quanh giống nhau như đúc, quyết đoán nhắm mắt lại. Nàng không học thuật phân thân nhưng không có nghĩa nàng sẽ chịu thua, rèn luyện hai năm trong cấm địa của Nhạc gia, không ai rõ ràng gian khổ trong đó hơn nàng. Bên nào thắng, bên nào thua chỉ có đến lúc cuối cùng mới biết được: “Mời xuất chiêu!"
Lăng Vân Vụ nhìn Mộc Ngư trước mắt không có chút nào khiếp nhược, đúng là phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, môi mỏng hơi gợi lên: “Tốt, sau đây, ta sẽ khiến ngươi mở mang kiến thức, cái gì tên là biến hóa khôn lường!" Dứt lời, sáu bóng người đồng thời biến mất tại chỗ, âm thanh hút khí lạnh không dứt bên tai, Mộc Ngư biết hắn đã bắt đầu tấn công, đôi mi thanh tú nhíu lại, đặt cả người vào trạng thái phòng ngự công kích, mới vừa chuẩn bị xong, ở bên trái một chưởng linh lực khá mạnh đánh vào phía huyệt Thái Dương. Mộc Ngư nhanh chóng khom lưng xuống, chân thon dài đảo qua, nàng còn chưa đứng dậy thì một đợt rung chuyển thâm hậu đã gào rít bay đến. Vẻ mặt Mộc Ngư ngưng trọng, nàng khéo léo xoay người, hai chân chưa chạm xuống đất thì đằng trước mặt phía bên trái, một thanh kiếm quét tới. Nàng chắp tay lại, khởi động linh lực, cảm giác được khí lạnh thoát ra từ lòng bàn tay, Mộc Ngư dẫm một bước về phía trước, nhẹ nhàng hạ xuống.
Đôi mắt đẹp của nàng mang theo sát ý nhìn bốn phía: “Biểu diễn xong rồi chứ? Phần còn lại, nên đến phiên ta rồi…" Bàn tay thon nhỏ hướng về phía trước, một thanh sáo ngọc hiện ra trong tay, còn chưa kịp thu chưởng, nàng cảm giác phía trước có một lực cường đại thổi tới, nàng nhanh chóng lui về phía sau, cả người màu đỏ quét thanh một đường con mỹ lệ, bay người lên không trung, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, thanh âm tuyệt mĩ nhưng mang theo sát ý phát ra từ cây sáo ngọc. Lăng Vân Vận đang ẩn thân xung quanh Mộc Ngư bị một đạo thanh âm sát ý này đâm vào lỗ tai đau đớn, chết tiệt, cư nhiên là âm công…
Lăng Vân Vụ dưới sự kích thích của âm công, từ từ hiện thân chính mình, lúc này hắn khổ sở bịt lấy lỗ tai, ngã lăn lộn trên đất, còn Mộc Ngư lại nhẹ nhành linh hoạt bay lên không trung, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống này khiến Lăng Vân Vụ vừa tức vừa hận, nhưng không thể làm gì. Cho đến khi hắn không chịu nổi âm công nữa, mới khàn khàn nói vọng về phía ghế trọng tài: “Ta…Nhận thua." Lời hắn vừa nói xong, Mộc Ngư xoay tròn thân hình chậm rãi chạm xuống đất, ưu nhã đi tới trước mắt hắn, đưa tay phải ra. Lăng Vân Vụ nhìn nàng một cái, nở nụ cười thoải mái: “Ngươi…Rất tuyệt, ta nhận thua!" Mộc Ngư nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng, nhún chân một chút liền biến mất trên khán đài. Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của nàng, trong đôi mắt Lăng Vân Vụ hình như có thứ gì chợt lóe lên.
“Trận thứ ba, Thánh Đức thắng!" Giọng nói hơi kích động của trọng tài vang lên, trên khán đài của Thánh Đức bùng phát tiếng vỗ tay không dứt, mà bên phía Bá Quyền cũng ra sức vỗ tay, không có gì đáng trách, cuộc tranh tài này vô cùng đặc sắc, vô cùng tuyệt đẹp!
Mộc Ngư xuống đài, đám người Vũ Nhạc ôm lấy nàng thân tình, trên khuôn mặt mềm yếu lộ ra một chút ngượng ngùng. Mà Lăng Ngạo Tuyết ngồi ở cách đó không xa, trong mắt nàng ta tràn đầy sát ý, không nghĩ tới thuật Phân Thân mà Lăng gia vốn luôn kiêu ngạo cư nhiên lại bị thua trên tay tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt này, việc này… Làm sao bọn họ chịu nổi? Làm sao mà chịu nổi đây? Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, đành nhịn xuống bất mãn trong lòng, thù này, nàng nhất định phải báo.
Ngay sau đó số bảy và số tám tỷ thí, Thánh Đức bị thua, so thêm lần nữa lại hòa, kế tiếp là ván thứ năm, Qủa Nhiễm tự tin bước lên khán đài. Đối thủ của nàng là con trưởng của Tả gia, Tả Nguyên Kỳ, một thân áo đen khiến hắn trở nên trầm ổn, nhìn về phía Qủa Nhiễm, ánh mắt chăm chút mang theo ý chờ mong. Từ lần trước bị đánh, tuy rằng sáu người bọn hắn tuyên bố thù này không báo thề không làm người, nhưng hắn có thể nhìn ra được mấy người an hem này trong lúc vô tình, tâm tư đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Hôm nay trong cuộc đấu lại có duyên phận như vậy, trừ bỏ cảm xúc bên ngoài, lại thêm một chút mong chờ.
Khác với Mộc Ngư trầm ổn bình tĩnh, Qủa Nhiễm vừa xuất trận đã khiến người khác cảm thấy một loại khí thế hấp tấp, hùng hổ. Vậy nên, nàng vừa đứng lên khán đài, nhìn một chút không thấy Tả Nguyên Kỳ đâu, lập tức khó chịu nhìn về phía hắn: “Sao thế? Tả đại thiếu, chẳng lẽ ngươi còn muốn để bản cô nương đi mời sao?"
Tả Nguyên Kỳ nghe nàng nói vậy, khóe môi nhếch lên, thoải mái bước vào khán đài, chắp tay: “Không dám, không dám, cô nương, xin mời!"
“Ồ? Đã vậy bản cô nương không khách khí nữa." Một thân y phục đỏ thắm tùy ý, dung nhan xinh đẹp dưới ánh mặt trời tản mát ra hào quang chói mắt, Tứ đại gia tộc lánh đời Qủa gia, từ trước đến nay dùng đổ thuật thần bí khó lường nổi tiếng khắp đại lục. Bằng hiểu biết của Vũ Nhạc từ trước tới giờ, bốn người các nàng đều chưa bày ra bí kíp độc môn, hôm nay các nàng lại không ngại biểu diễn một lần, dù sao uy danh của tổ đội anh túc cũng phải một lần là nổi tiếng!
Đầu ngón tay của Qủa Nhiễm xoay tròn trong không khí, tạo ra một lá bài đặc biệt trong bàn tay, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, “Tả đại thiếu, phải cẩn thận nhé, bản cô nương chỉ nhắc nhở ngươi một lần, sau này sẽ không có vận tốt như vậy đâu." Dứt lời, lá bài sắc bén thần tốc bắn về phía yết hầu của Tả Nguyên Kỳ, mới đầu hắn cũng không để ý, cho đến khi lá bài tới gần mang theo linh lực áp đảo gào rít, trong nháy mắt Tả Nguyên Kỳ mới hoàn hồn, lui về phía sau ba bước lớn, hai tay biến hóa một vòng tròn trong không trung ngăn cản lá bài ngoài thân thể. Sau đó, tay phải hắn sắc bén vung lên, lá bài bắn thẳng về phía Qủa Nhiễm, lúc lá bài sắp tới gần, nàng dùng hai ngón tay nhỏ bé kẹp chặt lá bài lại: “Không tệ, trung kỳ Tử Linh, không nghĩ ra thực lực của ngươi so với con trai trưởng của Lăng gia lại cao hơn một bậc."
Đám người Vũ Nhạc ngồi trên ghế thí sinh nghe xong những lời này của Qủa Nhiễm, khóe miệng không nhịn được co quắp: “Thật không hổ là Qủa Nhiễm có thù tất báo, ngay lúc này còn không quên khích tướng."
“Cô nương khách khí rồi, con trai trưởng của Lăng gia nhỏ hơn tại hạ một tuổi, sau một năm nữa thì tại hạ cũng không theo kịp tu vi của hắn." Tả Nguyên Kỳ năm nay mười sáu tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt trầm ổn âm trầm, so với lần đầu gặp mặt, lần thứ hai này hoàn toàn khác so với lần trước. Điều này làm cho Qủa Nhiễm cảm thấy hơi kỳ quái, lập tức dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nhìn về phía hắn: “Ta lại không biết, thì ra là ngươi cũng có thể giả bộ."
Tả Nguyên Kỳ nghe nàng nói vậy, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nụ cười xa cách lạnh lùng: “Như nhau thôi, Qủa Nhiễm tiểu thư."
“Tốt, đã như vậy thì ra tay đi, trận đấu này bản cô nương không thể không thắng!" Qủa Nhiễm thề thốt, làm cho Tả Nguyên Kỳ nhướn mày lên: “Vậy thì thử nhìn xem, ai có thể cười đến phút cuối cùng." Dứt lời, bàn tay linh hoạt xuất thủ, mục tiêu chính là xương bả vai của Qủa Nhiễm. Ánh mắt của Qủa Nhiễm cứng lại, thân hình nhanh chóng lóe lên, lùi về sau một bước, xoay người lên, vừa định nhảy xuống phía sau hắn lại không nghĩ tới Tả Nguyên Kỳ như có mặt trên đầu, hắn nhanh như cắt giơ tay chế trụ mắt cá chân của Qủa Nhiễm, dùng lực một chút, Qủa Nhiễm lão đảo ngã xuống. Rất may nàng phản ứng nhanh chóng, một tay chống xuống đất, hai chân đạp lên, cả người đứng thẳng. Mắt nàng nhìn về phía Tả Nguyên Kỳ, mang theo hứng thú quan sát chăm chút, nàng thật không biết phản ứng của người này lại linh hoạt như vậy, xem ra cuộc đấu này không hề dễ dàng.
Ngay sau đó, hai tay của Qủa Nhiễm nhanh chóng ngưng tụ hai ánh sáng màu bạc, nhìn đến đây, trận bàn tán thứ hai lại nhao nhao lên…
“Có lầm hay không? Cư nhiên lại là cảnh giới Tử Linh, lại là trung kỳ, lần này thì quá đáng quá, đối phương chỉ mới mười hai tuổi thôi, đáng ghét, mới mười hai tuổi thôi!"
“Bây giờ chẳng phải Tả Nguyên Kỳ cũng là trung kỳ Tư Linh sao?Hai người đồng cấp đánh nhau, không biết bên nào thắng bên nào thua đây?"
“Không nghĩ tới năm nay tân học viên thi đấu lại thú vị như vậy, nếu ta không đến đây thật sự sẽ hối hận."
“Này này, các ngươi nói xem, cuộc đấu này ai sẽ thắng đây?"
Hai ánh hào quanh xuất ra, theo sau đó là vô số lá bài, lá bài bây giờ so với lần trước càng thêm sắc bén, mà lá bài không ngừng biến hóa vị trí làm cho Tả Nguyên Kỳ đứng ở phía đối diện hơi nhướng mày lên, không nghĩ tới ám khí của nha đầu này lại là mấy là bài này, đối với đối thủ hắn chưa từng khinh thường nên quan sát cẩn thận. Nhìn lá bài sắp nhích lại gần mình, Tả Nguyên Kỳ xoay một vòng tại chỗ, hai tay biến hóa một vòng sương mù ngưng tụ linh lực, vòng sương mù ngày càng lớn. Qủa Nhiễm nhìn thấy thế, đã rõ ràng hắn muốn làm cái gì, cơ hồ không suy nghĩ, rút roi Cửu Tiết từ bên hông ra, roi mang theo linh khí quăng thẳng về phía những lá bài kia. Ở bên trong, Tả Nguyên Kỳ kinh ngạc trợn mắt nhìn đám lá bài chia ra làm hai, nhanh chóng chia thành hai lực lượng, phía trái đánh về phía cổ họng Tả Nguyên Kỳ, bên phải đánh thẳng về phía bắp chân hắn. Trong lòng Tả Nguyên Kỳ run sợ, sương mù màu trắng ở trước mặt không khống chế được lâu, hai chân vừa muốn đặt xuống chỗ này lại bị một lá bài bắn trúng mắt cá chân. Qủa Nhiễm không cho hắn cơ hội phải ứng, roi đã cuốn lấy đùi phải bị thương của hắn. Tả Nguyên Kỳ lảo đảo, chật vật ngã xuống đất trong nháy mắt, không nhịn được cười khổ, nha đầu này lại tuyệt đối không chịu thua thiệt.
Nhìn Qủa Nhiễm nhíu mày nhìn, Tả Nguyên Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu: “Ta, nhận thua."
Nhưng hắn không nghĩ đến, Qủa Nhiễm cũng không vui mừng như dự đoán, chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái: “Nhàm chán, lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi."
Tả Nguyên Kỳ thấy thế, khóe miệng không nhịn được giật giật: “Bị nhìn ra rồi sao?" Không sai, vừa rồi chính xác là hắn cố ý lộ ra sơ hở cho nàng, vốn tưởng rằng mình làm không chê vào đâu được, không nghĩ rằng vẫn bị nàng nhìn ra. Hai người đều rõ ràng nếu nói rõ ra thì đối với người nào cũng không có lợi. Đây cũng là vì sao Qủa Nhiễm đen mặt bước xuống khán đài, bị một nam nhân khinh thường như vậy, hừ, thật quá mức bực mình, chết tiệt, nam nhân chết tiệt này, chờ sau này sẽ tính sổ với hắn.
Vì Tả Nguyên Kỳ bị hạ gục trên khán đài, trọng tài lập tức tuyên bố Thánh Đức chiến thắng, trực tiếp tiến vào trận tiếp theo. Đối với việc Tả Nguyên Kỳ bị thua, rất nhiều người trong thời gian ngắn không phản ứng kịp, mãi đến khi hắn bị khiêng xuống, một đám người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Qủa Nhiễm, nữ nhân này thật lợi hại! Mà đám người Vũ Nhạc ngồi trên ghế nhìn thấy rõ ràng sắc mặt đen thui của Qủa Nhiễm nhà mình, cho nên các nàng tin chắc chắn nam nhân này đùa giỡn cái gì rồi?
“Được rồi, nếu hắn cố ý tất nhiên có lý do, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ đi hỏi cho rõ ràng." Vũ Nhạc dùng truyền âm nhập mật cho Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm gật gật đầu, nam nhân chết tiệt, chờ đấy cho lão nương.
Ván tiếp theo là Lăng Ngạo Tuyết đấu với một nam sinh thanh tú của Bá Quyền. Trận đấu rất nhanh chấm dứt, Lăng Ngạo Tuyết thua cực kỳ thảm hại, cấp bảy Võ Giả làm sao có thể so sánh với cấp chín Võ Giả? Không thua mới kỳ lạ đó. Bởi vậy sau ván đấu này, trận đấu san bằng lần nữa.
Ván thứ bảy, Thánh Đức bị thua một lần nữa, đến lúc này tỉ số đổi thành 3:4, Thánh Đức bị thua.
Ván thứ tám, Vũ Nhạc ra sân, đối thủ là học viên mới nổi bật của học viện Bá Quyền, Thiếu chủ của Cổ gia, Cổ Mặc. Nhìn nam sinh y phục mù tím trước mặt không có bất kì cảm xúc nào, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác mong đợi trước nay chưa từng có. Cuộc tỷ thí này là lần so tài thứ nhất từ khi nàng chuyển thế tới nơi này, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!
Vũ Nhạc cả người lịch sự tao nhã, y phục màu tím thanh nhã thoát tục hăng hái lên khán đài. Trên đấu trường một lần nữa dâng lên tiếng bàn tán, nhất là ở bên phía Thánh Đức, càng thêm ầm ĩ…
“Mau nhìn mau nhìn, người củi mục trong truyền thuyết kia lên trận rồi, mà này, nàng cư nhiên cũng mặc áo tím, quả thật vũ nhục thần tượng của ta!"
“Thần tượng của ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết Vũ Nhạc người ta có thói quen mặc áo tím sao? Từ lúc nàng vào học tới nay, ngươi nhìn nàng đã mặc y phục màu khác chưa?"
“Này này này, ngươi có ý gì? Người ta Thiếu chủ Cổ gia cũng có thói quen mặc áo tím được hay không?"
“Này không phải như thế, ngươi bất bình cái rắm a, đều trùng hợp thói quen thôi, ngươi còn sủa nhặng cái gì ở đây?"
“Đừng nói nữa…. Nên tranh thủ thời gian xem trận đấu đi, mà không biết vị củi mục trong truyền thuyết này, sẽ tranh tài như thế nào đây, thật khiến người khác mong đợi nha!"
Nghe những lời bình luận chói tay này, Yêu Vũ Nghiên vẫn trầm mặc không nói gì sau khi nhìn thấy Vũ Nhạc tiến lên, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nàng…. Nàng chính là Vũ Nhạc? Đại tiểu thư Nhạc gia Vũ Nhạc? Tại sao lại có dáng dấp giống muội muội Yêu Vũ Mị đã mất như vậy? Tại sao?
Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, thần thái bình tĩnh tư nhiên, vô cùng tiêu sái bước lên khán đài. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về mỹ nam không cảm xúc trước mặt. Hai người đứng yên lặng, cũng không có ai mở miệng. Đúng lúc này, ở trên khán đài của học viện Bá Quyền đồng thời vang lên một hồi reo hò lớn: “Vũ Nhạc, cố gắng lên, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc, Vũ Nhạc!"
Tìm về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc đang cùng với đồng đội của bọn họ cổ động, trong mắt Vũ Nhạc tràn lên một tầng hơi nước: “Xấu xa, rốt cuộc các huynh cũng xuất hiện rồi?" Thì ra, người vì nàng cổ động không phải ai khác, chính là Nhạc huynh đệ yêu thương nàng đến tận xương tủy, Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương. Mà đứng phía sau bọn họ là đồng đội của họ, tổng cộng mười hai người. Nhưng đây là tiểu đội chủ chốt của Bá Quyền, vì vậy mặc dù bọn họ làm không đúng quy củ nhưng không có ai dám đứng ra chỉ trích, thiên tài chính là thiên tài, tới chỗ nào cũng đều có đặc quyền hơn người khác.
Yêu Vũ Nghiên thấy Nhạc Mộ Dương thì trên khuôn mặt xinh đẹp cư nhiên đỏ ửng. Nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng, Vũ Nhạc vừa lúc bắt được: “Ôi, thật không nhìn ra, nữ nhân này cư nhiên lại ái mộ ca ca của ta, ta không muốn lợi dụng ca ca đâu?"
Nhạc Mộ Dương đang cổ vũ cho Vũ Nhạc, đột nhiên không báo trước hắt hơi một cái, hắn cau mày xoa nhẹ lỗ mũi: “Tên khốn kiếp nào nói xấu sau lưng ta vậy?"
Nhạc Mộ Thần khinh bỉ trừng mắt: “Gào cái quỷ gì vậy, mau cổ vũ muội muội đi!" Nhạc Mộ Dương rụt cổ lại, càng ra sức gào lên, đồng đội đằng sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, thì ra đội trưởng giương oai diệu võ trước mắt họ cũng sợ người? Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Tiếng còi bắt đầu vang lên, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Cổ Mặc: “Xin chỉ giáo thêm."
Con ngươi Cổ Mặc đen nhánh sâu thẳm, chỉ đơn giản chắp tay ôm quyền cúi đầu rồi đứng ở đó, yên lặng chờ Vũ Nhạc xuất chiêu. Vũ Nhạc thấy thế, cũng không nghĩ ngợi, lắc mình một cái, nhanh chóng nhảy đến trước mặt hắn, khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay thì Vũ Nhạc dùng sức kéo cánh tay phải của Cổ Mặc lại. Trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn lúc này cũng không nhìn thấy tâm tình, mặt than như vậy ngay cả Vũ Nhạc cũng không nhịn được kính nể. Bất chợt, nàng nhảy về đằng sau, cơ thể hơi chuyển động, cánh tay phải của Cổ Mặc bị đặt trên vai phải của nàng. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc dùng sức lôi kéo cánh tay phải của hắn, cả người nghiêng về phía trước, dùng sức đẩy mạnh Cổ Mặc văng ra ngoài. Cho tới lúc này, trên khuôn mặt vô cảm của hắn mới mơ hồ thấy khóe miệng co quắp. Mọi người ở đây đều cho rằng hắn sẽ bị văng ra khỏi khán đài. Thân thể Cổ Mặc đột nhiên xoay tròn, tiêu sái rơi xuống khán đài, nhìn về phía Vũ Nhạc nhếch môi: “Không tệ!"
Nghe câu khích lệ thật lòng như vậy, Vũ Nhạc cũng tự nhiên cười lên, đôi môi mỏng kéo lên: “Đâu có, đâu có!" Nàng còn chưa dứt lời đã phát động công kích lần nữa. Lần này, trong tay áo phát ra ngân châm bay vút ra. Con ngươi đen nhánh của Cổ Mặc chứng kiến đám kim châm dần hiện ra, bỗng dưng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Bây giờ, ngươi cũng nên cẩn thận." Hắn vừa nói xong, trường sam màu tím phất lên, một lực cường đại màu đen trực tiếp cắt ngang đám ngân châm chi chít. Tiếng hít khí lại vang lên, trung kỳ cảnh giới Tử Tiên, cư nhiên lại là trung kỳ Tử Tiên, hắn cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà? Cư nhiên lại có thực lực mạnh mẽ như vậy? Nha đầu kia, ngươi đúng là không biết lượng sức!
Vào lúc này, khóe môi Vũ Nhạc nâng lên nụ cười tà khí: “Ta đã biết, ngươi cho tới lúc này vẫn không hề đơn giản, rất tốt, tranh tài như vậy mới đủ thú vị!"
Nghe được lời tán dương thực lòng của nàng, Cổ Mặc nhướn mi, trong lòng bối rối, “Nữ nhân, thì ra là ngươi cũng sẽ chú ý tới nam nhân khác?"
Ngay sau đó, Cổ Mặc không cho Vũ Nhạc có thời gian suy tính, thân hình cao lớn lạnh lùng lóe lên, tiêu sái ngồi xếp bằng xuống, hai tay duỗi ra, trên đùi hắn xuất hiện một nhạc khí màu đen. Nhìn thấy nhạc khí màu đen lóng lánh dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhạc khẽ nhăn lại, đây là bảo vậy trấn gia của Cổ gia – Hắc, theo truyền thuyết nó có thể phát rama âm tuyệt đỉnh. Thật không nghĩ tới hắn cư nhiên có thể lấy đàn tranh này ra đối phó với nàng, ngược lại làm cho nàng thấy kinh ngạc, vật này trăm năm không xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện trước mắt nàng?
“Âm công? Hình như không sai, vậy... có phải ta cũng phải dùng nhạc khí đối phó với ngươi không?" Vũ Nhạc nheo mắt lại, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười khiêu khích, cánh tay trái hơn duỗi ra, một chiếc đàn tỳ bà tinh xảo xuất hiện trên tay nàng.
Cổ Mặc nhìn thấy đàn tỳ bà kia, cư nhiên lộ ra nét mặt kinh ngạc, sau đó thân thể cứng ngắc nhìn về phía nàng: “Thượng Cổ nhạc khí Vấn Tình? Nhạc khí của ngươi cư nhiên lại là Vấn Tình?"
Tác giả :
Vân Mộc Tinh