Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 78
“Thật sự không cần? Chất độc trên người nàng chỉ có quả Xích Diễm mới có thể giải được." Xích Diễm vừa nghe nàng không cần, trong lòng căng thẳng.
“Ta không thích bị người khác uy hiếp, nếu ngươi muốn dùng khế ước làm điều kiện thì ta tình nguyện không cần." Khóe môi Vũ Nhạc cong lên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, dễ nhận ra nàng thật sự nghiêm túc.
“Nàng ghét ta như vậy sao? Bởi vì ta là một con rắn?" Nụ cười của Xích Diễm từ từ thu hồi, tại sao ngay cả cơ hội duy nhất này nàng cũng không muốn cho hắn?"
“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Yêu Vũ Mị là Yêu Vũ Mị, ta là ta, bây giờ ta không có trí nhớ của kiếp trước, cũng không muốn dùng trí nhớ của kiếp trước để áp đặt, như vậy ta sẽ rất bị động. Còn nữa, ta không khế ước với ngươi không phải vì ngươi là một con rắn. Mà là bởi, ngươi còn có con đường riêng của mình phải đi, mà không phải bị người khác khế ước, nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Xà Vương. Trên người ngươi còn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chứ không phải để cho ngươi chỉ bởi một nữ nhân mà ở đây ẩn cư cả ngàn năm, như vậy ngươi thực sự không xứng làm một vị Xà Vương." Miệng lưỡi Vũ Nhạc sắc bén, từng câu từng chữ nói với Xích Diễm.
Sắc mặt của Xích Diễm thay đổi liên tục, bóng dáng màu đỏ cứ bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau, môi mỏng khẽ mở: “Thì ra nàng xem thường ta như vậy? Nàng xem thường ta, đúng không?"
Trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lãnh ý: “Đúng, ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta xem thường, ngươi nên có cuộc sống của chính ngươi, không thể chỉ vì một nữ nhân không hề quan tâm tới ngươi mà lại ở chỗ này cả ngàn năm. Tại sao ngươi không ra bên ngoài nhìn một chút? Nói không chừng, ngươi sẽ gặp được người phù hợp, cuộc sống của ngươi sẽ tốt đẹp hơn, là hạnh phúc mà không phải là… Bóng tối."
Đôi mắt màu đỏ của Xích Diễm nhắm lại rồi mở ra, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đúng vậy, trong lúc vô ý đã qua một ngàn năm, có lẽ nàng nói đúng, cuộc sống của ta không phải là bóng tối, phải là thế giới tươi đẹp muôn màu mới đúng, ta cần gì phải vì một đóa hoa đã vứt bỏ ta cả ngàn năm đây?"
“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ta rất vui." Vũ Nhạc chân thành nhìn Xích Diễm, cảm kích đối với hắn phát ra từ nội tâm.
“Hừ, xú nữ nhân, hại ta mất cả ngàn năm, cho nên sau khi ta đi ra bên ngoài, đồ ăn thức uống, nơi ăn chốn ở nàng phải phụ trách." Xích Diễm ngẩng đầu lên, dung nhan ngạo nghễ không hề giống nói đùa.
“Không phải chứ, ngươi vẫn đi theo ta?" Hình như Vũ Nhạc không có nói vòng vo mà, náo loạn một hồi, người này vẫn chưa từ bỏ ý định?
“Bản đại gia đã một ngàn năm không đi ra ngoài, thời gian phía ngoài như thế nào ta không biết đâu, đi cùng nàng mấy ngày rồi sẽ tách ra, chờ lão tử làm quen rồi ai còn muốn đi theo nàng chứ? Không phải ngay cả điều này nàng cũng không đáp ứng chứ? Chẳng lẽ… Là nàng sợ cái bình dấm chua Thiên Duật Dạ đó?" Con ngươi màu đỏ của Xích Diễm mang theo chút nhạo báng nhìn Vũ Nhạc. Khuôn mặt Vũ Nhạc đỏ lên, nàng tức giận nhướn mắt lên: “Chuyện của ta, tự ta làm chủ, nếu như thế ta cho phép ngươi, vậy…Qủa Xích Diễm của ngươi có thể cho ta nhiều một chút, không sao chứ?"
Khuôn mặt yêu nghiệt của Xích Diễm lập tức thoáng qua vẻ khinh thường: “Thật giống đức hạnh của nghìn năm trước, gặp phải nàng cũng giống gặp thổ phỉ, này, cầm lấy đi, đây đều là những thứ ta vì nàng mà thu thập, bên trong đều là bảo bối, nàng nên dùng tiết kiệm một chút, luyện ra đan dược thật tốt, đừng quên hiếu kính lão tử là được." Dứt lời, hắn giơ tay ngọc lên, một chiếc nhẫn tinh xảo bay về phía Vũ Nhạc. Nàng vững vàng bắt lấy trong bàn tay, dùng linh lực nhìn xuyên vào, thiếu chút nữa vui mừng tới không thở nổi, ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Không hổ là Xà Vương điện hạ, đúng là đồ tốt nha!"
“Sao rồi? Cảm kích ta sao? Nhìn chút đi, ta so với tên khốn Thiên Duật Dạ kia thế nào? Nếu được thì nàng hãy suy nghĩ lại đi?" Bộ dáng Xích Diễm lẳng lơ chớp chớp mắt nhìn Vũ Nhạc, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cởi quần áo khoe da thịt…
Xì một tiếng, Vũ Nhạc không nhịn được bật cười, cáu giận trợn mắt nhìn hắn: “Nhìn ngươi không có đứng đắn kìa, dáng dấp còn đẹp hơn mỹ nhân thì thôi đi, lại còn ra vẻ quyến rũ người khác, nếu vậy... Nếu vậy, ta sẽ gọi ngươi là nhân yêu, ha ha, cho nên, ngươi nên thu liễm một chút đi, tim ta nhỏ lắm không chịu được mỹ nhân trêu chọc đâu."
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Xích Diễm đen như đáy nồi, “Nữ nhân này, trong miệng không hề có lời hay, được rồi, không nói nhiều nữa, thật đúng là không muốn dừng lại, ta dẫn nàng đi ra ngoài." Dứt lời, trường sam màu đỏ vung lên, hướng về phía sau cây Xích Diễm. Mà mấy con rắn nhỏ kia đang bò trên mặt đất tựa hồ cũng nhận ra được Vương của bọn họ muốn rời đi, từng con từng con nâng người lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vũ Nhạc nhìn thấy thế, không đành lòng nhìn bọn chúng, quay về phía Xích Diễm gọi: “Ngươi… Ngươi không từ biệt bọn chúng sao? Bọn chúng không muốn người rời đi!"
Bước chân Xích Diễm chậm lại, giọng nói buồn buồn truyền ra từ phía sau cây: “Ta sẽ trở lại thăm các ngươi." Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy mấy con rắn này cũng rất đáng yêu: “Các ngươi không cần đau lòng, hắn nói hắn sẽ trở lại thăm các ngươi, các ngươi nên sống thật vui vẻ!" Đột nhiên bầy rắn thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn về phía Vũ Nhạc. Bỗng nhiên bị một đám rắn nhìn chằm chằm như vậy, Vũ Nhạc cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, nàng ngượng ngùng cười cười: “Vậy, ta cũng muốn đi, bái bai, các bạn rắn đáng yêu!" Dứt lời, nàng bay ra ngoài như một làn khói.
Những con rắn nhỏ kia nhìn bón lưng bọn họ rời đi, đột nhiên cảm thấy rất bi thương, chúng di chuyển thân mình, từng chút từng chút hướng về phía sau gốc cây, Vương của bọn chúng đã muốn đi, thật sự còn có thể trở lại sao?
Vũ Nhạc ra khỏi mật đạo, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Xích Diễm, không nhịn được nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, nếu ngươi không bỏ được thì sau này trở lại gặp bọn chúng không được sao? Hoặc là, nếu không ngươi đưa bọn chúng đi cùng là được."
“Xú nữ nhân, nàng nói nghe nhẹ nhàng quá, bọn chúng còn có sứ mạng của mình, làm sao nói đi là đi? Còn nữa, ai nói ta không bỏ được? Hừ, không cần đoán bừa như vậy được không? Đi nhanh một chút đi, lão tử hận không thể đi nhanh khỏi nơi này." Xích Diễm không nhịn được trợn mắt quay lại nhìn nàng, vậy mà sau khi quay về phía trước, trên mặt lại lộ vẻ đau xót, bằng hữu chung sống cả ngàn năm, làm sao nói một câu không bỏ được là có thể nói rõ ràng? Bọn nhỏ, ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.
Đứng ở trước ảo cảnh nhìn thấy cảnh này, cả Tử Luyến và Vân Linh đều bị chấn động mãi không nói nên lời, nha đầu Vũ Nhạc đúng là đã đi ra, mà càng thêm không thể tưởng tượng được chính là nàng còn đem theo một Hồng y nam tử bộ dáng yêu nghiệt, đây… Rốt cuộc là tình huống gì?
Lúc Vũ Nhạc đi ra khỏi động Xích Diễm, thời gian đã dừng lại ở ngày thứ chín. Tiếp theo nàng cư nhiên không gặp bất kỳ cản trở gì, trực tiếp đi ra khỏi cấm địa, ra khỏi cấm địa nàng mới phát hiện, cuối cùng mình lại là người cuối cùng. Đích xác như vậy.
Khi đám người Mộc Ngư nhìn thấy Vũ Nhạc bình yên đi ra, từng người một cuối cùng cũng an tâm, “Tiểu thư, người không sao chứ?" “Không sao cả, ta vẫn rất ổn!" Về phần trúng độc và vô tình gặp được Xà Vương, Vũ Nhạc không nỏi rõ ràng, chuyện này chờ sau này nói cũng chưa muộn.
Thân ảnh màu tím phiêu dật của Từ Luyến nhanh nhẹn hiện thân, thản nhiên nhìn qua mười người,“Có thể trong thời gian quy định đi ra, coi như không tệ, hiện tại các nàng có thể về nghỉ ngơi, nếu như có việc gì ta sẽ tự thông báo cho các ngươi. Ta hy vọng sau ba tháng nữa ở cuộc so tài của các tân học viên, đội ngũ của chúng ta có thể áp đảo các đội khác, các ngươi có lòng tin này hay không?"
“Có!" Mười người nhìn nhau một cái, hoặc kiêu ngạo, hoặc khinh thường, hoặc tỉnh táo, hoặc trầm mặc…Nhưng tràn đầy tự tin cũng là nhân tố trọng yếu không thể thiếu.
“Rất tốt, huấn luyện hôm nay kết thúc." Sau khi Tử Luyến khẽ gật đầu, nhanh nhẹn rời đi, trước khi đi, ánh mắt dừng một chút trên người Vũ Nhạc. Vũ Nhạc tựa như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu thăm dò, khi Tử Luyến đã đi xa, nhìn bóng lưng của nàng, khóe môi Vũ Nhạc cong lên, tiếp theo nên luyện chế đan dược thật tốt, ở Linh Giới học lâu như vậy cũng nên kiểm tra kết quả một chút.
Sau khi trở về nhà lá, hắc y hộ pháp lạnh nhạt đi tới: “Kể từ hôm nay, chỗ ở của các ngươi chuyển đến trong nhà trệt cách đây không xa, mỗi người một gian, đi thôi!"
“Ồ, ta không nghe lầm chứ? Chúng ta thật sự đi khỏi cái nơi quỷ quái này?" Qủa Nhiễm hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Mộc Ngư hôn tới tấp.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi được không? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, chút nữa phòng tốt bị mấy người kia chiếm hết, các ngươi chỉ có khóc." Cung Tuyết cười cười, thức thời nhanh chóng vào nhà thu dọn đồ đạc.
Mia cười ngọt ngào: “Tối nay chúng ta đi ngoài đi nhậu đi nhậu nhé? Vừa ăn mừng nhà mới, vừa ăn mừng chúng ta thành công tiến vào Tử Y Các, được không?"
Vũ Nhạc gật đầu, đồng ý: “Cái này, có thể được."
“Vậy còn lo lắng làm gì? Nhanh lên một chút." Qủa Nhiễm thuộc phái hành động lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, ở trong cấm địa chín ngày thật đúng là không giống người, nếu không giải trí một chút nàng cũng thấy có lỗi với chính mình.
Khi sáu người mang đồ đạc vào khu nhà trệt đã là chuyện của một giờ sau, dù chậm một bước nhưng rất may phòng của mười người cái gì cũng giống nhau, không có gì hư hỏng. Sáu người sắp xếp đồ, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi lên chim ưng Phi Thiên bay về phía thị trấn.
“Hôm nay chúng ta đổi chỗ khác đi? Đi tới thành Mộ Quang được không? Nghe nói tối nay trong thành có một buổi đấu giá, chúng ta đi nhìn xem có đồ tốt gì không, thế nào?" Qủa Nhiễm nghĩ đến tin tức bát quái nàng nghe được, hào hứng nhìn năm người Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, trong mắt tràn đây vui mừng: “Dù sao cũng nhàn rỗi, đi, đi xem một chút."
Thành Mộ Quang cách học viên Thánh Đức gần một giờ đi đường, lúc các nàng tới đã là buổi tối, nhưng trong thành lại sáng như ban ngày. Sáu người vừa ngắm quang cảnh bên trong, vừa tìm vị trí buổi đấu giá, cho đến đi tới khu phố đông đúc nhất mới thấy được ba chữ lấp lánh rực rỡ “Lưu Vân Các" trong đám người đang tập trung.
“Ừ, chính là chỗ này, nghe nói buổi đấu giá lần này là do Lưu Vân Các tổ chức, chúng ta đi vào thôi?" Qủa Nhiễm hào hứng chỉ vào bảng hiệu của Lưu Vân Các, bước chân vào bên trong, lúc đang chuẩn bị bước vào cửa lại bị gã sai vặt giữ cửa ngăn lại: “Thật xin lỗi cô nương, xin lấy ra thẻ bài hẹn trước của các ngài."
“Thẻ hẹn trước? Cái gì mà thẻ hẹn trước?" Qủa Nhiễm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gã sai vặt đỏ mặt lên, có vẻ hơi lúng túng nhìn Qủa Nhiễm: “Thật xin lỗi cô nương, nếu ngài không có thẻ hẹn trước sợ là không thể đi vào. Thẻ bài hẹn trước là thẻ bài phát cho khách hàng của chúng ta, đây là quy củ lâu năm của Lưu Vân Các chúng ta, cô nương là lần đầu tiên tới đây sao?"
“Hả? Còn có quy củ này sao? Thật xin lỗi, chúng ta không biết, vậy… Bây giờ chúng ta hẹn trước được không?" Mia tiếc nuối nhíu mày, nhìn bên trong hình như rất náo nhiệt, vội vàng hỏi.
“Hiện tại nếu hẹn trước sợ là chỉ được lần sau, còn lần này các cô nương sợ là không vào được." Gã sai vặt tiếc nuối lắc đầu.
Vũ Nhạc kéo Mia, Qủa Nhiễm, dịu dàng an ủi: “Quên đi, lần sau chúng ta quay lại đi, bây giờ đi dạo phố một chút cũng không tồi."
“Này? Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là mấy người các ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp." Một giọng cười khinh miệt xuyên qua đám đông truyền tới, Vũ Nhạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đi tới, đôi mi thanh tú nhíu lên, nam nhân này, tựa hồ khá quen mặt, đã gặp qua ở đâu rồi?
Hỏa Băng Dịch nhìn bộ dáng Vũ Nhạc không chút ấn tượng với mình, trong lòng không vui: “Cô nương thật đúng là người hay quên, sao thế, nhanh như vậy đã quên mất mấy người chúng ta?" Hỏa Băng Dịch cầm quạt chỉ một cái, sáu vị suất nam Lăng Vân Vụ áo đỏ, Mục Dương áo trắng, Nam Cung Ngọc Thần áo lam, Tả Nguyên Kỳ áo đen, Cổ Mặc áo tím bước lên.
Qủa Nhiễm hơi giật giật khóe miệng: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, làm sao lần nào đi ra ngoài cũng có thể gặp các ngươi?"
Vẻ mặt Mộc Ngư, Cung Tuyết lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, Mia mặc dù cười cười nhưng ý cười không hiện trong mắt, nghĩ đến mấy người này không hề thích thú.
“Các cô nương cũng muốn đi vào chứ? Đúng lúc sáu người chúng ta có thẻ hẹn trước, mỗi người đem theo một người, cô nương thấy thế nào?" Hỏa thái tử trải qua chuyện lần trước đối với Vũ Nhạc càng hứng thú, càng không có được nữ nhân mới càng khiêu khích, lần này cư nhiên lại có duyên gặp lại như vậy, hắn cần phải quý trọng cơ hội lần này, tuyệt đối không thể buông tha cho nàng.
Suy nghĩ trong mắt nam nhân, Vũ Nhạc đã nhìn thấy hết, ý chán ghét không giảm mà tăng, vẻ mặt nàng vô cảm nhìn bọn họ: “Thật xin lỗi, đột nhiên chúng ta không còn hứng thú."
Hỏa Băng Dịch nhìn Vũ Nhạc có ý định rời đi, trong lòng quýnh lên, nhanh chóng đi lên phía trước, một tay ngăn lại: “Nhưng mà chúng ta lại cảm thấy hứng thú với các nàng, sao thế? Muốn đi sao? Cũng phải xem xem chúng ta có đồng ý hay không mới được!"
Cổ Mặc đứng ở cuối cùng, thấy hành động vô lại như vậy của Hỏa Băng Dịch, đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ u ám: “Đồ không biết sống chết!"
“Hả? Ta không biết đường đường là Thái tử điện hạ lại ở trên phố đùa bỡn vô lại như vây? Sao hả? Hôm nay chúng ta đi hay không đi, chẳng lẽ còn phải chờ các ngươi đồng ý? Tiểu tử, ngươi tưởng ngươi là cái rễ hành gì hả? Biết điều thì nhanh cút đi, chớ chọc vào lão nương, các ngươi chịu không nổi đâu." Qủa Nhiễm tính tình nóng giận, giơ ngón tay ra, trừng mắt lên nhìn bọn họ, tiểu tử đáng chết, khẩu khí cũng không nhỏ!
“Ta không thích bị người khác uy hiếp, nếu ngươi muốn dùng khế ước làm điều kiện thì ta tình nguyện không cần." Khóe môi Vũ Nhạc cong lên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, dễ nhận ra nàng thật sự nghiêm túc.
“Nàng ghét ta như vậy sao? Bởi vì ta là một con rắn?" Nụ cười của Xích Diễm từ từ thu hồi, tại sao ngay cả cơ hội duy nhất này nàng cũng không muốn cho hắn?"
“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Yêu Vũ Mị là Yêu Vũ Mị, ta là ta, bây giờ ta không có trí nhớ của kiếp trước, cũng không muốn dùng trí nhớ của kiếp trước để áp đặt, như vậy ta sẽ rất bị động. Còn nữa, ta không khế ước với ngươi không phải vì ngươi là một con rắn. Mà là bởi, ngươi còn có con đường riêng của mình phải đi, mà không phải bị người khác khế ước, nên nhớ thân phận của ngươi, ngươi là Xà Vương. Trên người ngươi còn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chứ không phải để cho ngươi chỉ bởi một nữ nhân mà ở đây ẩn cư cả ngàn năm, như vậy ngươi thực sự không xứng làm một vị Xà Vương." Miệng lưỡi Vũ Nhạc sắc bén, từng câu từng chữ nói với Xích Diễm.
Sắc mặt của Xích Diễm thay đổi liên tục, bóng dáng màu đỏ cứ bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau, môi mỏng khẽ mở: “Thì ra nàng xem thường ta như vậy? Nàng xem thường ta, đúng không?"
Trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lãnh ý: “Đúng, ngươi như vậy sẽ chỉ làm ta xem thường, ngươi nên có cuộc sống của chính ngươi, không thể chỉ vì một nữ nhân không hề quan tâm tới ngươi mà lại ở chỗ này cả ngàn năm. Tại sao ngươi không ra bên ngoài nhìn một chút? Nói không chừng, ngươi sẽ gặp được người phù hợp, cuộc sống của ngươi sẽ tốt đẹp hơn, là hạnh phúc mà không phải là… Bóng tối."
Đôi mắt màu đỏ của Xích Diễm nhắm lại rồi mở ra, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đúng vậy, trong lúc vô ý đã qua một ngàn năm, có lẽ nàng nói đúng, cuộc sống của ta không phải là bóng tối, phải là thế giới tươi đẹp muôn màu mới đúng, ta cần gì phải vì một đóa hoa đã vứt bỏ ta cả ngàn năm đây?"
“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ta rất vui." Vũ Nhạc chân thành nhìn Xích Diễm, cảm kích đối với hắn phát ra từ nội tâm.
“Hừ, xú nữ nhân, hại ta mất cả ngàn năm, cho nên sau khi ta đi ra bên ngoài, đồ ăn thức uống, nơi ăn chốn ở nàng phải phụ trách." Xích Diễm ngẩng đầu lên, dung nhan ngạo nghễ không hề giống nói đùa.
“Không phải chứ, ngươi vẫn đi theo ta?" Hình như Vũ Nhạc không có nói vòng vo mà, náo loạn một hồi, người này vẫn chưa từ bỏ ý định?
“Bản đại gia đã một ngàn năm không đi ra ngoài, thời gian phía ngoài như thế nào ta không biết đâu, đi cùng nàng mấy ngày rồi sẽ tách ra, chờ lão tử làm quen rồi ai còn muốn đi theo nàng chứ? Không phải ngay cả điều này nàng cũng không đáp ứng chứ? Chẳng lẽ… Là nàng sợ cái bình dấm chua Thiên Duật Dạ đó?" Con ngươi màu đỏ của Xích Diễm mang theo chút nhạo báng nhìn Vũ Nhạc. Khuôn mặt Vũ Nhạc đỏ lên, nàng tức giận nhướn mắt lên: “Chuyện của ta, tự ta làm chủ, nếu như thế ta cho phép ngươi, vậy…Qủa Xích Diễm của ngươi có thể cho ta nhiều một chút, không sao chứ?"
Khuôn mặt yêu nghiệt của Xích Diễm lập tức thoáng qua vẻ khinh thường: “Thật giống đức hạnh của nghìn năm trước, gặp phải nàng cũng giống gặp thổ phỉ, này, cầm lấy đi, đây đều là những thứ ta vì nàng mà thu thập, bên trong đều là bảo bối, nàng nên dùng tiết kiệm một chút, luyện ra đan dược thật tốt, đừng quên hiếu kính lão tử là được." Dứt lời, hắn giơ tay ngọc lên, một chiếc nhẫn tinh xảo bay về phía Vũ Nhạc. Nàng vững vàng bắt lấy trong bàn tay, dùng linh lực nhìn xuyên vào, thiếu chút nữa vui mừng tới không thở nổi, ngước mắt lên, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Không hổ là Xà Vương điện hạ, đúng là đồ tốt nha!"
“Sao rồi? Cảm kích ta sao? Nhìn chút đi, ta so với tên khốn Thiên Duật Dạ kia thế nào? Nếu được thì nàng hãy suy nghĩ lại đi?" Bộ dáng Xích Diễm lẳng lơ chớp chớp mắt nhìn Vũ Nhạc, đôi môi đỏ mọng khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cởi quần áo khoe da thịt…
Xì một tiếng, Vũ Nhạc không nhịn được bật cười, cáu giận trợn mắt nhìn hắn: “Nhìn ngươi không có đứng đắn kìa, dáng dấp còn đẹp hơn mỹ nhân thì thôi đi, lại còn ra vẻ quyến rũ người khác, nếu vậy... Nếu vậy, ta sẽ gọi ngươi là nhân yêu, ha ha, cho nên, ngươi nên thu liễm một chút đi, tim ta nhỏ lắm không chịu được mỹ nhân trêu chọc đâu."
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Xích Diễm đen như đáy nồi, “Nữ nhân này, trong miệng không hề có lời hay, được rồi, không nói nhiều nữa, thật đúng là không muốn dừng lại, ta dẫn nàng đi ra ngoài." Dứt lời, trường sam màu đỏ vung lên, hướng về phía sau cây Xích Diễm. Mà mấy con rắn nhỏ kia đang bò trên mặt đất tựa hồ cũng nhận ra được Vương của bọn họ muốn rời đi, từng con từng con nâng người lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vũ Nhạc nhìn thấy thế, không đành lòng nhìn bọn chúng, quay về phía Xích Diễm gọi: “Ngươi… Ngươi không từ biệt bọn chúng sao? Bọn chúng không muốn người rời đi!"
Bước chân Xích Diễm chậm lại, giọng nói buồn buồn truyền ra từ phía sau cây: “Ta sẽ trở lại thăm các ngươi." Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy mấy con rắn này cũng rất đáng yêu: “Các ngươi không cần đau lòng, hắn nói hắn sẽ trở lại thăm các ngươi, các ngươi nên sống thật vui vẻ!" Đột nhiên bầy rắn thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn về phía Vũ Nhạc. Bỗng nhiên bị một đám rắn nhìn chằm chằm như vậy, Vũ Nhạc cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, nàng ngượng ngùng cười cười: “Vậy, ta cũng muốn đi, bái bai, các bạn rắn đáng yêu!" Dứt lời, nàng bay ra ngoài như một làn khói.
Những con rắn nhỏ kia nhìn bón lưng bọn họ rời đi, đột nhiên cảm thấy rất bi thương, chúng di chuyển thân mình, từng chút từng chút hướng về phía sau gốc cây, Vương của bọn chúng đã muốn đi, thật sự còn có thể trở lại sao?
Vũ Nhạc ra khỏi mật đạo, nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Xích Diễm, không nhịn được nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, nếu ngươi không bỏ được thì sau này trở lại gặp bọn chúng không được sao? Hoặc là, nếu không ngươi đưa bọn chúng đi cùng là được."
“Xú nữ nhân, nàng nói nghe nhẹ nhàng quá, bọn chúng còn có sứ mạng của mình, làm sao nói đi là đi? Còn nữa, ai nói ta không bỏ được? Hừ, không cần đoán bừa như vậy được không? Đi nhanh một chút đi, lão tử hận không thể đi nhanh khỏi nơi này." Xích Diễm không nhịn được trợn mắt quay lại nhìn nàng, vậy mà sau khi quay về phía trước, trên mặt lại lộ vẻ đau xót, bằng hữu chung sống cả ngàn năm, làm sao nói một câu không bỏ được là có thể nói rõ ràng? Bọn nhỏ, ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.
Đứng ở trước ảo cảnh nhìn thấy cảnh này, cả Tử Luyến và Vân Linh đều bị chấn động mãi không nói nên lời, nha đầu Vũ Nhạc đúng là đã đi ra, mà càng thêm không thể tưởng tượng được chính là nàng còn đem theo một Hồng y nam tử bộ dáng yêu nghiệt, đây… Rốt cuộc là tình huống gì?
Lúc Vũ Nhạc đi ra khỏi động Xích Diễm, thời gian đã dừng lại ở ngày thứ chín. Tiếp theo nàng cư nhiên không gặp bất kỳ cản trở gì, trực tiếp đi ra khỏi cấm địa, ra khỏi cấm địa nàng mới phát hiện, cuối cùng mình lại là người cuối cùng. Đích xác như vậy.
Khi đám người Mộc Ngư nhìn thấy Vũ Nhạc bình yên đi ra, từng người một cuối cùng cũng an tâm, “Tiểu thư, người không sao chứ?" “Không sao cả, ta vẫn rất ổn!" Về phần trúng độc và vô tình gặp được Xà Vương, Vũ Nhạc không nỏi rõ ràng, chuyện này chờ sau này nói cũng chưa muộn.
Thân ảnh màu tím phiêu dật của Từ Luyến nhanh nhẹn hiện thân, thản nhiên nhìn qua mười người,“Có thể trong thời gian quy định đi ra, coi như không tệ, hiện tại các nàng có thể về nghỉ ngơi, nếu như có việc gì ta sẽ tự thông báo cho các ngươi. Ta hy vọng sau ba tháng nữa ở cuộc so tài của các tân học viên, đội ngũ của chúng ta có thể áp đảo các đội khác, các ngươi có lòng tin này hay không?"
“Có!" Mười người nhìn nhau một cái, hoặc kiêu ngạo, hoặc khinh thường, hoặc tỉnh táo, hoặc trầm mặc…Nhưng tràn đầy tự tin cũng là nhân tố trọng yếu không thể thiếu.
“Rất tốt, huấn luyện hôm nay kết thúc." Sau khi Tử Luyến khẽ gật đầu, nhanh nhẹn rời đi, trước khi đi, ánh mắt dừng một chút trên người Vũ Nhạc. Vũ Nhạc tựa như cảm thấy gì đó, nghiêng đầu thăm dò, khi Tử Luyến đã đi xa, nhìn bóng lưng của nàng, khóe môi Vũ Nhạc cong lên, tiếp theo nên luyện chế đan dược thật tốt, ở Linh Giới học lâu như vậy cũng nên kiểm tra kết quả một chút.
Sau khi trở về nhà lá, hắc y hộ pháp lạnh nhạt đi tới: “Kể từ hôm nay, chỗ ở của các ngươi chuyển đến trong nhà trệt cách đây không xa, mỗi người một gian, đi thôi!"
“Ồ, ta không nghe lầm chứ? Chúng ta thật sự đi khỏi cái nơi quỷ quái này?" Qủa Nhiễm hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Mộc Ngư hôn tới tấp.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi được không? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, chút nữa phòng tốt bị mấy người kia chiếm hết, các ngươi chỉ có khóc." Cung Tuyết cười cười, thức thời nhanh chóng vào nhà thu dọn đồ đạc.
Mia cười ngọt ngào: “Tối nay chúng ta đi ngoài đi nhậu đi nhậu nhé? Vừa ăn mừng nhà mới, vừa ăn mừng chúng ta thành công tiến vào Tử Y Các, được không?"
Vũ Nhạc gật đầu, đồng ý: “Cái này, có thể được."
“Vậy còn lo lắng làm gì? Nhanh lên một chút." Qủa Nhiễm thuộc phái hành động lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, ở trong cấm địa chín ngày thật đúng là không giống người, nếu không giải trí một chút nàng cũng thấy có lỗi với chính mình.
Khi sáu người mang đồ đạc vào khu nhà trệt đã là chuyện của một giờ sau, dù chậm một bước nhưng rất may phòng của mười người cái gì cũng giống nhau, không có gì hư hỏng. Sáu người sắp xếp đồ, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ngồi lên chim ưng Phi Thiên bay về phía thị trấn.
“Hôm nay chúng ta đổi chỗ khác đi? Đi tới thành Mộ Quang được không? Nghe nói tối nay trong thành có một buổi đấu giá, chúng ta đi nhìn xem có đồ tốt gì không, thế nào?" Qủa Nhiễm nghĩ đến tin tức bát quái nàng nghe được, hào hứng nhìn năm người Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, trong mắt tràn đây vui mừng: “Dù sao cũng nhàn rỗi, đi, đi xem một chút."
Thành Mộ Quang cách học viên Thánh Đức gần một giờ đi đường, lúc các nàng tới đã là buổi tối, nhưng trong thành lại sáng như ban ngày. Sáu người vừa ngắm quang cảnh bên trong, vừa tìm vị trí buổi đấu giá, cho đến đi tới khu phố đông đúc nhất mới thấy được ba chữ lấp lánh rực rỡ “Lưu Vân Các" trong đám người đang tập trung.
“Ừ, chính là chỗ này, nghe nói buổi đấu giá lần này là do Lưu Vân Các tổ chức, chúng ta đi vào thôi?" Qủa Nhiễm hào hứng chỉ vào bảng hiệu của Lưu Vân Các, bước chân vào bên trong, lúc đang chuẩn bị bước vào cửa lại bị gã sai vặt giữ cửa ngăn lại: “Thật xin lỗi cô nương, xin lấy ra thẻ bài hẹn trước của các ngài."
“Thẻ hẹn trước? Cái gì mà thẻ hẹn trước?" Qủa Nhiễm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gã sai vặt đỏ mặt lên, có vẻ hơi lúng túng nhìn Qủa Nhiễm: “Thật xin lỗi cô nương, nếu ngài không có thẻ hẹn trước sợ là không thể đi vào. Thẻ bài hẹn trước là thẻ bài phát cho khách hàng của chúng ta, đây là quy củ lâu năm của Lưu Vân Các chúng ta, cô nương là lần đầu tiên tới đây sao?"
“Hả? Còn có quy củ này sao? Thật xin lỗi, chúng ta không biết, vậy… Bây giờ chúng ta hẹn trước được không?" Mia tiếc nuối nhíu mày, nhìn bên trong hình như rất náo nhiệt, vội vàng hỏi.
“Hiện tại nếu hẹn trước sợ là chỉ được lần sau, còn lần này các cô nương sợ là không vào được." Gã sai vặt tiếc nuối lắc đầu.
Vũ Nhạc kéo Mia, Qủa Nhiễm, dịu dàng an ủi: “Quên đi, lần sau chúng ta quay lại đi, bây giờ đi dạo phố một chút cũng không tồi."
“Này? Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là mấy người các ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp." Một giọng cười khinh miệt xuyên qua đám đông truyền tới, Vũ Nhạc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu xanh đi tới, đôi mi thanh tú nhíu lên, nam nhân này, tựa hồ khá quen mặt, đã gặp qua ở đâu rồi?
Hỏa Băng Dịch nhìn bộ dáng Vũ Nhạc không chút ấn tượng với mình, trong lòng không vui: “Cô nương thật đúng là người hay quên, sao thế, nhanh như vậy đã quên mất mấy người chúng ta?" Hỏa Băng Dịch cầm quạt chỉ một cái, sáu vị suất nam Lăng Vân Vụ áo đỏ, Mục Dương áo trắng, Nam Cung Ngọc Thần áo lam, Tả Nguyên Kỳ áo đen, Cổ Mặc áo tím bước lên.
Qủa Nhiễm hơi giật giật khóe miệng: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, làm sao lần nào đi ra ngoài cũng có thể gặp các ngươi?"
Vẻ mặt Mộc Ngư, Cung Tuyết lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, Mia mặc dù cười cười nhưng ý cười không hiện trong mắt, nghĩ đến mấy người này không hề thích thú.
“Các cô nương cũng muốn đi vào chứ? Đúng lúc sáu người chúng ta có thẻ hẹn trước, mỗi người đem theo một người, cô nương thấy thế nào?" Hỏa thái tử trải qua chuyện lần trước đối với Vũ Nhạc càng hứng thú, càng không có được nữ nhân mới càng khiêu khích, lần này cư nhiên lại có duyên gặp lại như vậy, hắn cần phải quý trọng cơ hội lần này, tuyệt đối không thể buông tha cho nàng.
Suy nghĩ trong mắt nam nhân, Vũ Nhạc đã nhìn thấy hết, ý chán ghét không giảm mà tăng, vẻ mặt nàng vô cảm nhìn bọn họ: “Thật xin lỗi, đột nhiên chúng ta không còn hứng thú."
Hỏa Băng Dịch nhìn Vũ Nhạc có ý định rời đi, trong lòng quýnh lên, nhanh chóng đi lên phía trước, một tay ngăn lại: “Nhưng mà chúng ta lại cảm thấy hứng thú với các nàng, sao thế? Muốn đi sao? Cũng phải xem xem chúng ta có đồng ý hay không mới được!"
Cổ Mặc đứng ở cuối cùng, thấy hành động vô lại như vậy của Hỏa Băng Dịch, đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ u ám: “Đồ không biết sống chết!"
“Hả? Ta không biết đường đường là Thái tử điện hạ lại ở trên phố đùa bỡn vô lại như vây? Sao hả? Hôm nay chúng ta đi hay không đi, chẳng lẽ còn phải chờ các ngươi đồng ý? Tiểu tử, ngươi tưởng ngươi là cái rễ hành gì hả? Biết điều thì nhanh cút đi, chớ chọc vào lão nương, các ngươi chịu không nổi đâu." Qủa Nhiễm tính tình nóng giận, giơ ngón tay ra, trừng mắt lên nhìn bọn họ, tiểu tử đáng chết, khẩu khí cũng không nhỏ!
Tác giả :
Vân Mộc Tinh