Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 76: Cấm địa ma luyện (hai)
“Hả? Chẳng lẽ vừa rồi người nói là Vũ Nhạc?" Ánh mắt Vân Linh khẽ chớp, thâm ý nhìn Tử Luyến: “Thì ra ngươi thật sự muốn gả cho tiểu tử Nhạc gia kia?"
Khuôn mặt Tử Luyến đỏ bừng, chân tay luống cuống: “Viện trưởng, con, con…"
“Được rồi, không cần giải thích, ngươi năm nay mười tám tuổi,
Cũng đã đến lúc bàn đến chuyện hôn sự, phụ mẫu người đều mất, ta nhìn tiểu tử ngươi lớn lên, tiểu tử Nhạc gia kia có thể tin tưởng được. Như vậy đi, người đưa Vũ Nhạc ra đi, ta sẽ để người rời đi, được không?" Vân Linh vỗ vỗ bả vai Tử Luyến: “Ánh mắt của nha đầu ngươi cũng không tệ, đứa nhỏ Nhạc Mộ Thần này, trọng tình trọng nghĩa, đáng để phó thác. Về phần Vũ Nhạc, cũng thật ngoài tưởng tượng của ta, không phải nàng là củi mục sao? Làm thế nào trong thời gian ngắn thực lực lại mạnh mẽ như vậy?"
“Điều này con cũng thấy rất kỳ quái, Mộ Thần cũng không nói tới, chẳng lẽ ngay cả Mộ Thần cũng không biết?" Tử Luyến từ từ đứng lên, nhìn bộ dáng điên cuồng hái thuốc của Vũ Nhạc trong ảo anh, không nhịn được cười khẽ: “Nha đầu này, về thuật luyện đan cũng là số một." nếu không, làm sao có thể nhận biết được nhiều dược liệu quý như vậy?
“Ừ, lúc trước không ít học viên đi ngang qua nơi này sẽ lựa chọn bay thẳng về phía trước, căn bản không biết công hiệu và tác dụng của những loài hoa thảo dược này, xem ra, đứa nhỏ này có kiến thức về thuật luyện đan. Tử Luyến, thật sự ngươi đã đào được bảo bối tốt rồi, hãy bồ dưỡng thật tốt cho ta, khả năng tốt như vậy, chúng ta muốn giữ lại tới cuối cùng." Vân Linh càng nhìn càng hài lòng về Vũ Nhạc, suy nghĩ tới cuộc so tài của các tân học viên, nàng đột nhiên có chút mong đợi, lão bất tử Chu Diệp, lần này xem ngươi còn lấy cái gì để ngông cuồng."
“Với tốc độ phát triển biến thái của nàng, sợ là không lâu nữa sẽ vượt xa con." Tử yêu cười khổ, đúng là gian sơn rộng lớn có người tài xuất hiện.
“Nha đầu ngốc này, nha đầu kia phát triển, ngươi không phát triển sao? Đừng ở trước mặt ta nói mấy lời không có nghĩa khí này, Thánh Đức không cần người tự ti hiểu không? Quan sat thật tốt, ta đi đây?" Vân Linh thích thú nhìn Tử Luyến một cái, đẩy cửa rời di.
Tử Luyến đứng trước ảo ảnh, không nhịn được lắc đầu than thở: “Không phải không có lòng tin, mà là nha đầu này làm cho người ta một đòn quá mạnh rồi, đứa nhỏ, ta đang chờ người tặng tiến cấp đan đây!"
Chờ Vũ Nhạc lấy hết thảo dược cho vào linh giới đã là chuyện của ba ngày sau. Nhìn một đám hỗn độn trên thảo nguyên, Vũ Nhạc cư nhiên mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp hô lên: “Lên đường." Tử Luyến đứng trước ảo cảnh, không nhịn được nhỏ lệ, mẹ ơi, đây là thổ phỉ mà, có hay không loại giành giật này? Đây... không còn để lại một ngọn cỏ, muốn ta ăn nói thế nào với viện trưởng đây? Nha đầu này đã gây họa, đã gây họa rồi!
Còn chưa đi ra khỏi vùng đất thảo dược, Vũ Nhạc đã nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, tình huống gì đây? Lòng hiếu kỳ nổi lên, Vũ Nhạc nhanh chóng dùng khinh công, bay về phía tiếng động.
Khi thấy trên thảo nguyên mấ thiếu nữ kia đang liên thủ chống lại một con gấu đen cao hơn hai thước, Vũ Nhạc thở phào nhẹ nhõm. "Tốt rồi, không phải là ai trong số các nàng, nếu không phải là các nàng, dĩ nhiên là không cần ở lại." Nghĩ đến đây, nàng liền nhún chân rời đi, không chút do dự.
"Vũ Nhạc, ngươi còn là người sao? Thấy chết lại không cứu?" Không nghĩ tới Lăng Ngạo Tuyết nhìn thấy nàng, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của nàng, lửa giận bốc lên tới đầu, không chút nghĩ ngợi quát lên.
"Ta có phải là người hay không, có quan hệ cọng lông gì với ngươi? Cái gì mà thấy chết không cứu? Bản cô nương là củi mục không có linh lực, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự tìm đường chết? Hừ, thật là ngu ngốc, quá ngây thơ." Vũ Nhạc cười nhạo một tiếng, bước chân cũng không dừng lại đi tiếp, muốn lão nương cứu các ngươi? Tại sao?
"Ngươi...ngươi không thể đi, coi như ngươi không có linh lực, nhưng bằng hữu của ngươi có, ngươi, ngươi nhanh bảo các nàng tới giúp một tay đi, chúng ta không chống đỡ nổi nữa rồi!" Hỏa Phượng từ trước đến nay luôn cao ngạo tự phụ, lúc này trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vừa đánh nhau với gấu lớn, vừa hướng về Vũ Nhạc đầu hàng, bộ dáng kia có chút mệt mỏi.
Nhưng Vũ Nhạc nàng là ai? Từ trước đến nay không hề động tới việc không liên quan đến mình, nếu không phải nhìn bộ dáng các nàng đáng thương như vậy, ai muốn tìm đến phiền phức đây? Trước khi giúp đỡ, phải nói giá cả mới là phần quan trọng nhất: "Muốn ta giúp các ngươi cũng không phải là không thể, nói đi, các ngươi muốn trả bao nhiêu bạc?"
"Ngươi....ngươi lại còn dám đòi tiền?" Thương Lan Diễm hiển nhiên không nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, theo nàng, nha đầu này là thừa dịp cháy nhà hôi của. Phải biết, ở mảnh đại lục này, người dám khi dễ người của Lăng thị, Hỏa thị, Mục thị, Thương Lan thị không nhiều lắm, mà Vũ Nhạc này thì lại hết lần này tới lần khác.
"Vì sao không dám đòi tiền? Không trả tiền thì người nào liều mạng vì các ngươi? Đơn giản là mơ giữa ban ngày!" Vũ Nhạc thấy thế lạnh lùng cười: "Các ngươi cứ chờ rơi vào bụng gấu đi!"
“Vũ Nhạc, nhà các ngươi là nhà giàu nhất thiên hạ, ngươi lại còn đòi tiền ta? Có phải ngươi đang thừa dịp cháy nhà hôi của không?" Lăng Ngạo Tuyết tức giận tới nỗi mặt trắng bệch, trên tay tốc độ quơ múa trường kiếm đã chậm lại, dù thể lực đã xuống nhưng vẫn không quên nhanh miệng.
“Nhà ta là nhà giàu nhất có quan hệ gì với ta? Vũ Nhạc ta là người giàu nhất, đó mới là thực tế, bổn cô nương không gọi đây là thừa dịp cháy nhà hôi của, cái này gọi là giao dịch, có hiểu không?Nếu không hiểu…mấy người các ngươi, ai cũng đừng muốn sống nữa." Nhìn thấy động tác của gấu đen ngày càng hung hãn, Vũ Nhạc cũng không nhịn được vì bốn vị cô nương này rơi mồ hôi.
“Sao các ngươi lại chọc tới nói?" Theo lý thuyết những động vật này chỉ cần ngươi không chọc nó thì nó cũng không chọc các ngươi.
“Chúng ta…Lăng tiểu thư và Hỏa tiểu thư thấy tiểu gấu đen mới sinh, cảm thấy dễ thương, lúc ấy chúng ta cho là nó bị vứt bỏ nên ôm lấy nó, không ngờ gấu nhỏ lập tức kêu gào lên, báo hiệu cho gấu đen đang kiếm ăn ở gần đó, kết quả, chính là như vậy." Mục Tuyết Dạng bị đánh lùi về mấy trượng, vừa thở, vừa giải thích với Vũ Nhạc.
“Các ngươi phi phàm như vậy, thậm chí ngay cả gấu con cũng không tha, khó trách gấu mẹ giận như vậy. Thật là đáng đời." Vũ Nhạc phủi phụi bụi trên người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn các nàng: “Hôm nay, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ, cõi đời này, không phải tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể giữ làm của riêng. Là của các ngươi ai cũng không lấy được, còn không phải của các ngươi, dù có lên trời, cũng không thuộc về các ngươi."
“Nhạc cô nương, ngươi, ngươi không giúp chúng ta?" Vẻ mặt Mục Tuyết Dạng khẩn trương nhìn Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc hơi cau mày, vừa định nói gì, giọng nói vội vàng của Lăng Ngạo Tuyết vang lên: “Ta đáp ứng ngươi, ta cho ngươi một trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được không? Ngươi mau gọi người của ngươi đến đi, nếu không tới thì không còn kịp nữa rồi."
“Còn các ngươi?" Đã có người lên tiếng thì phía sau đơn giản hơn nhiều.
“Ngươi…Nha đầu này, lại còn muốn thêm?" Hỏa Phượng cho rằng một trăm tờ bạch kim là đủ rồi, lại không nghĩ Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng ta và Thương Lan Diễm, lập tức trợn tròn mắt.
“Vừa rồi là thù lao cho ta của Lăng đại tiểu thư, ta cũng không thể chỉ cứu một mình nàng ấy nhỉ, còn các ngươi? Nói đi, các ngươi cho bao nhiêu? Nhanh lên chút, còn chậm trễ nưa, ta cũng không cứu được các ngươi." Bộ dạng Vũ Nhạc ra vẻ ta đi làm từ thiện, làm Hoả Phượng muốn ói máu: “Cho, cho, cho ngươi, ta cũng cho ngươi một trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được chưa?"
“Ngươi không cần nhìn ta, ta cho ngươi là được chứ gì?" Thương Lan Diễm không muốn nhìn sau lưng Vũ Nhạc, thỉnh thoảng thay đổi vị trí của mình, sợ bị gấu đen làm bị thương. Lúc này nàng tràn đầy nghi ngờ, tại sao các nàng lại ký thác kỳ vọng lớn như vậy đối với nữ nhân củi mục không có linh lực này, chẳng lẽ Vũ Nhạc nàng trời sinh có loại ma lực này?"
“Coi như coi trọng ngươi!" giọng nói êm ái của Mục Tuyết Dạng vang lên sau lưng Vũ Nhạc.
Nghe xong bốn nữ nhân này nói, lúc này Vũ Nhạc mới thỏa mãn gật đầu. Đang lúc bốn người cho rằng nàng sẽ chạy đi tìm viện binh, đột nhiên Vũ Nhạc nhún chân, bay thẳng về phía gấu đen, thấy cảnh đó, bốn nữ nhân đều hít vào ngụm khí lạnh, nữ nhân này đang làm gì? Nàng ta không muốn sống nữa sao?
Lại không nghĩ rằng, Vũ Nhạc chỉ lấy ra từ trong ngực sợi dây chuyền gì đó, lắc lư trước mắt gấu đen một lúc, trong miệng nói năng hùng hồn cái gì đó. Một lúc sau, gấu đen chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc nó sắp ngã xuống đất lại được một đạo ánh sáng vây lại, vững vàng nằm trên thảo nguyên.
Thấy một cảnh kinh dị như vậy, bốn người Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau choáng váng, thì ra bốn người họ vật lộn cả một ngày, lại để cho nàng chiếm tiện nghi?
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đưa tiền đây." Vũ Nhạc vươn tay ra, khóe môi nâng lên nụ cười tà mị, bốn trăm tờ bạch kim đó, nháy mắt nàng đã thành người có tiềng, tiền này, tới thật nhanh mà.
“Ngươi không hề làm cái gì, tại sao chúng ta lại cho ngươi tiền?" Hỏa Phượng vừa nhìn rõ ràng, Vũ Nhạc căn bản không làm cái gì, gấu lớn kia rõ ràng vì mệt mỏi mà ngã.
“Ngươi nói gì? Bổn cô nương không làm cái gì cả? Hả?" Nụ cười trên khóe môi Vũ Nhạc thu lại, nàng nhìn về phía Hỏa Phượng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Ta không biết các tiểu thư thế gia các ngươi, lại có thói ăn quỵt như vậy, hả? Không cho đúng không? Không cho thì bây giờ lão nương sẽ đánh thức gấu lớn dậy, ta nói được làm được!" Dứt lời, cơ hồ không cho các nàng thời gian suy nghĩ, Vũ Nhạc lập tức bước về phía gấu lớn.
“Chờ đã, từ từ, ta tin ngươi, tiền, cho ngươi." Mục Tuyết Dạng tỏ vẻ đơn thuần, nhưng vẻ âu lo âm trầm thoáng qua, người khác không nhìn thấy rõ ràng, nhưng nàng lại thấy rất rõ, Vũ Nhạc này là nhân vật không thể coi thường, bất kể rốt cuộc nàng đã làm cái gì nhưng gấu lớn to xác thật sự đã bị nàng thu phục, chỉ dựa vào điều này thôi, tiền, cũng có thể trả cho nàng.
“Ồ, không nhìn ra Mục đại tiểu thư có nhiều tiền như vậy, ta còn tưởng rằng các ngươi ra khỏi cấm địa mới có thể đưa cho ta đó!" Vũ Nhạc không khách khí nhận lấy ngân phiếu Mục Tuyết Dạng đưa qua, ngay cả đếm cũng không đếm lập tức ném vào không gian. Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Thương Lan Diễm thấy thể, chỉ có thể đau xót mở không gian ra, lấy ngân phiếu ném cho Vũ Nhạc: “Thật tiện nghi cho ngươi!"
“Tiện nghi? Ha ha, có bản lãnh thì các ngươi hãy đánh ngã gấu lớn đi? Ta sẽ cho các ngươi giá tiền gấp mười lần, coi như có lợi cho các ngươi, được không?" Ánh mắt Vũ Nhạc phút chốc rực sáng, mấy nữ tử này, đúng là cà cuống chết đến đít còn cay sao, hử?
Khuôn mặt Tử Luyến đỏ bừng, chân tay luống cuống: “Viện trưởng, con, con…"
“Được rồi, không cần giải thích, ngươi năm nay mười tám tuổi,
Cũng đã đến lúc bàn đến chuyện hôn sự, phụ mẫu người đều mất, ta nhìn tiểu tử ngươi lớn lên, tiểu tử Nhạc gia kia có thể tin tưởng được. Như vậy đi, người đưa Vũ Nhạc ra đi, ta sẽ để người rời đi, được không?" Vân Linh vỗ vỗ bả vai Tử Luyến: “Ánh mắt của nha đầu ngươi cũng không tệ, đứa nhỏ Nhạc Mộ Thần này, trọng tình trọng nghĩa, đáng để phó thác. Về phần Vũ Nhạc, cũng thật ngoài tưởng tượng của ta, không phải nàng là củi mục sao? Làm thế nào trong thời gian ngắn thực lực lại mạnh mẽ như vậy?"
“Điều này con cũng thấy rất kỳ quái, Mộ Thần cũng không nói tới, chẳng lẽ ngay cả Mộ Thần cũng không biết?" Tử Luyến từ từ đứng lên, nhìn bộ dáng điên cuồng hái thuốc của Vũ Nhạc trong ảo anh, không nhịn được cười khẽ: “Nha đầu này, về thuật luyện đan cũng là số một." nếu không, làm sao có thể nhận biết được nhiều dược liệu quý như vậy?
“Ừ, lúc trước không ít học viên đi ngang qua nơi này sẽ lựa chọn bay thẳng về phía trước, căn bản không biết công hiệu và tác dụng của những loài hoa thảo dược này, xem ra, đứa nhỏ này có kiến thức về thuật luyện đan. Tử Luyến, thật sự ngươi đã đào được bảo bối tốt rồi, hãy bồ dưỡng thật tốt cho ta, khả năng tốt như vậy, chúng ta muốn giữ lại tới cuối cùng." Vân Linh càng nhìn càng hài lòng về Vũ Nhạc, suy nghĩ tới cuộc so tài của các tân học viên, nàng đột nhiên có chút mong đợi, lão bất tử Chu Diệp, lần này xem ngươi còn lấy cái gì để ngông cuồng."
“Với tốc độ phát triển biến thái của nàng, sợ là không lâu nữa sẽ vượt xa con." Tử yêu cười khổ, đúng là gian sơn rộng lớn có người tài xuất hiện.
“Nha đầu ngốc này, nha đầu kia phát triển, ngươi không phát triển sao? Đừng ở trước mặt ta nói mấy lời không có nghĩa khí này, Thánh Đức không cần người tự ti hiểu không? Quan sat thật tốt, ta đi đây?" Vân Linh thích thú nhìn Tử Luyến một cái, đẩy cửa rời di.
Tử Luyến đứng trước ảo ảnh, không nhịn được lắc đầu than thở: “Không phải không có lòng tin, mà là nha đầu này làm cho người ta một đòn quá mạnh rồi, đứa nhỏ, ta đang chờ người tặng tiến cấp đan đây!"
Chờ Vũ Nhạc lấy hết thảo dược cho vào linh giới đã là chuyện của ba ngày sau. Nhìn một đám hỗn độn trên thảo nguyên, Vũ Nhạc cư nhiên mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp hô lên: “Lên đường." Tử Luyến đứng trước ảo cảnh, không nhịn được nhỏ lệ, mẹ ơi, đây là thổ phỉ mà, có hay không loại giành giật này? Đây... không còn để lại một ngọn cỏ, muốn ta ăn nói thế nào với viện trưởng đây? Nha đầu này đã gây họa, đã gây họa rồi!
Còn chưa đi ra khỏi vùng đất thảo dược, Vũ Nhạc đã nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, tình huống gì đây? Lòng hiếu kỳ nổi lên, Vũ Nhạc nhanh chóng dùng khinh công, bay về phía tiếng động.
Khi thấy trên thảo nguyên mấ thiếu nữ kia đang liên thủ chống lại một con gấu đen cao hơn hai thước, Vũ Nhạc thở phào nhẹ nhõm. "Tốt rồi, không phải là ai trong số các nàng, nếu không phải là các nàng, dĩ nhiên là không cần ở lại." Nghĩ đến đây, nàng liền nhún chân rời đi, không chút do dự.
"Vũ Nhạc, ngươi còn là người sao? Thấy chết lại không cứu?" Không nghĩ tới Lăng Ngạo Tuyết nhìn thấy nàng, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của nàng, lửa giận bốc lên tới đầu, không chút nghĩ ngợi quát lên.
"Ta có phải là người hay không, có quan hệ cọng lông gì với ngươi? Cái gì mà thấy chết không cứu? Bản cô nương là củi mục không có linh lực, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự tìm đường chết? Hừ, thật là ngu ngốc, quá ngây thơ." Vũ Nhạc cười nhạo một tiếng, bước chân cũng không dừng lại đi tiếp, muốn lão nương cứu các ngươi? Tại sao?
"Ngươi...ngươi không thể đi, coi như ngươi không có linh lực, nhưng bằng hữu của ngươi có, ngươi, ngươi nhanh bảo các nàng tới giúp một tay đi, chúng ta không chống đỡ nổi nữa rồi!" Hỏa Phượng từ trước đến nay luôn cao ngạo tự phụ, lúc này trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vừa đánh nhau với gấu lớn, vừa hướng về Vũ Nhạc đầu hàng, bộ dáng kia có chút mệt mỏi.
Nhưng Vũ Nhạc nàng là ai? Từ trước đến nay không hề động tới việc không liên quan đến mình, nếu không phải nhìn bộ dáng các nàng đáng thương như vậy, ai muốn tìm đến phiền phức đây? Trước khi giúp đỡ, phải nói giá cả mới là phần quan trọng nhất: "Muốn ta giúp các ngươi cũng không phải là không thể, nói đi, các ngươi muốn trả bao nhiêu bạc?"
"Ngươi....ngươi lại còn dám đòi tiền?" Thương Lan Diễm hiển nhiên không nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, theo nàng, nha đầu này là thừa dịp cháy nhà hôi của. Phải biết, ở mảnh đại lục này, người dám khi dễ người của Lăng thị, Hỏa thị, Mục thị, Thương Lan thị không nhiều lắm, mà Vũ Nhạc này thì lại hết lần này tới lần khác.
"Vì sao không dám đòi tiền? Không trả tiền thì người nào liều mạng vì các ngươi? Đơn giản là mơ giữa ban ngày!" Vũ Nhạc thấy thế lạnh lùng cười: "Các ngươi cứ chờ rơi vào bụng gấu đi!"
“Vũ Nhạc, nhà các ngươi là nhà giàu nhất thiên hạ, ngươi lại còn đòi tiền ta? Có phải ngươi đang thừa dịp cháy nhà hôi của không?" Lăng Ngạo Tuyết tức giận tới nỗi mặt trắng bệch, trên tay tốc độ quơ múa trường kiếm đã chậm lại, dù thể lực đã xuống nhưng vẫn không quên nhanh miệng.
“Nhà ta là nhà giàu nhất có quan hệ gì với ta? Vũ Nhạc ta là người giàu nhất, đó mới là thực tế, bổn cô nương không gọi đây là thừa dịp cháy nhà hôi của, cái này gọi là giao dịch, có hiểu không?Nếu không hiểu…mấy người các ngươi, ai cũng đừng muốn sống nữa." Nhìn thấy động tác của gấu đen ngày càng hung hãn, Vũ Nhạc cũng không nhịn được vì bốn vị cô nương này rơi mồ hôi.
“Sao các ngươi lại chọc tới nói?" Theo lý thuyết những động vật này chỉ cần ngươi không chọc nó thì nó cũng không chọc các ngươi.
“Chúng ta…Lăng tiểu thư và Hỏa tiểu thư thấy tiểu gấu đen mới sinh, cảm thấy dễ thương, lúc ấy chúng ta cho là nó bị vứt bỏ nên ôm lấy nó, không ngờ gấu nhỏ lập tức kêu gào lên, báo hiệu cho gấu đen đang kiếm ăn ở gần đó, kết quả, chính là như vậy." Mục Tuyết Dạng bị đánh lùi về mấy trượng, vừa thở, vừa giải thích với Vũ Nhạc.
“Các ngươi phi phàm như vậy, thậm chí ngay cả gấu con cũng không tha, khó trách gấu mẹ giận như vậy. Thật là đáng đời." Vũ Nhạc phủi phụi bụi trên người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn các nàng: “Hôm nay, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ, cõi đời này, không phải tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể giữ làm của riêng. Là của các ngươi ai cũng không lấy được, còn không phải của các ngươi, dù có lên trời, cũng không thuộc về các ngươi."
“Nhạc cô nương, ngươi, ngươi không giúp chúng ta?" Vẻ mặt Mục Tuyết Dạng khẩn trương nhìn Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc hơi cau mày, vừa định nói gì, giọng nói vội vàng của Lăng Ngạo Tuyết vang lên: “Ta đáp ứng ngươi, ta cho ngươi một trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được không? Ngươi mau gọi người của ngươi đến đi, nếu không tới thì không còn kịp nữa rồi."
“Còn các ngươi?" Đã có người lên tiếng thì phía sau đơn giản hơn nhiều.
“Ngươi…Nha đầu này, lại còn muốn thêm?" Hỏa Phượng cho rằng một trăm tờ bạch kim là đủ rồi, lại không nghĩ Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng ta và Thương Lan Diễm, lập tức trợn tròn mắt.
“Vừa rồi là thù lao cho ta của Lăng đại tiểu thư, ta cũng không thể chỉ cứu một mình nàng ấy nhỉ, còn các ngươi? Nói đi, các ngươi cho bao nhiêu? Nhanh lên chút, còn chậm trễ nưa, ta cũng không cứu được các ngươi." Bộ dạng Vũ Nhạc ra vẻ ta đi làm từ thiện, làm Hoả Phượng muốn ói máu: “Cho, cho, cho ngươi, ta cũng cho ngươi một trăm tờ ngân phiếu bạch kim, được chưa?"
“Ngươi không cần nhìn ta, ta cho ngươi là được chứ gì?" Thương Lan Diễm không muốn nhìn sau lưng Vũ Nhạc, thỉnh thoảng thay đổi vị trí của mình, sợ bị gấu đen làm bị thương. Lúc này nàng tràn đầy nghi ngờ, tại sao các nàng lại ký thác kỳ vọng lớn như vậy đối với nữ nhân củi mục không có linh lực này, chẳng lẽ Vũ Nhạc nàng trời sinh có loại ma lực này?"
“Coi như coi trọng ngươi!" giọng nói êm ái của Mục Tuyết Dạng vang lên sau lưng Vũ Nhạc.
Nghe xong bốn nữ nhân này nói, lúc này Vũ Nhạc mới thỏa mãn gật đầu. Đang lúc bốn người cho rằng nàng sẽ chạy đi tìm viện binh, đột nhiên Vũ Nhạc nhún chân, bay thẳng về phía gấu đen, thấy cảnh đó, bốn nữ nhân đều hít vào ngụm khí lạnh, nữ nhân này đang làm gì? Nàng ta không muốn sống nữa sao?
Lại không nghĩ rằng, Vũ Nhạc chỉ lấy ra từ trong ngực sợi dây chuyền gì đó, lắc lư trước mắt gấu đen một lúc, trong miệng nói năng hùng hồn cái gì đó. Một lúc sau, gấu đen chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc nó sắp ngã xuống đất lại được một đạo ánh sáng vây lại, vững vàng nằm trên thảo nguyên.
Thấy một cảnh kinh dị như vậy, bốn người Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau choáng váng, thì ra bốn người họ vật lộn cả một ngày, lại để cho nàng chiếm tiện nghi?
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đưa tiền đây." Vũ Nhạc vươn tay ra, khóe môi nâng lên nụ cười tà mị, bốn trăm tờ bạch kim đó, nháy mắt nàng đã thành người có tiềng, tiền này, tới thật nhanh mà.
“Ngươi không hề làm cái gì, tại sao chúng ta lại cho ngươi tiền?" Hỏa Phượng vừa nhìn rõ ràng, Vũ Nhạc căn bản không làm cái gì, gấu lớn kia rõ ràng vì mệt mỏi mà ngã.
“Ngươi nói gì? Bổn cô nương không làm cái gì cả? Hả?" Nụ cười trên khóe môi Vũ Nhạc thu lại, nàng nhìn về phía Hỏa Phượng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Ta không biết các tiểu thư thế gia các ngươi, lại có thói ăn quỵt như vậy, hả? Không cho đúng không? Không cho thì bây giờ lão nương sẽ đánh thức gấu lớn dậy, ta nói được làm được!" Dứt lời, cơ hồ không cho các nàng thời gian suy nghĩ, Vũ Nhạc lập tức bước về phía gấu lớn.
“Chờ đã, từ từ, ta tin ngươi, tiền, cho ngươi." Mục Tuyết Dạng tỏ vẻ đơn thuần, nhưng vẻ âu lo âm trầm thoáng qua, người khác không nhìn thấy rõ ràng, nhưng nàng lại thấy rất rõ, Vũ Nhạc này là nhân vật không thể coi thường, bất kể rốt cuộc nàng đã làm cái gì nhưng gấu lớn to xác thật sự đã bị nàng thu phục, chỉ dựa vào điều này thôi, tiền, cũng có thể trả cho nàng.
“Ồ, không nhìn ra Mục đại tiểu thư có nhiều tiền như vậy, ta còn tưởng rằng các ngươi ra khỏi cấm địa mới có thể đưa cho ta đó!" Vũ Nhạc không khách khí nhận lấy ngân phiếu Mục Tuyết Dạng đưa qua, ngay cả đếm cũng không đếm lập tức ném vào không gian. Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Thương Lan Diễm thấy thể, chỉ có thể đau xót mở không gian ra, lấy ngân phiếu ném cho Vũ Nhạc: “Thật tiện nghi cho ngươi!"
“Tiện nghi? Ha ha, có bản lãnh thì các ngươi hãy đánh ngã gấu lớn đi? Ta sẽ cho các ngươi giá tiền gấp mười lần, coi như có lợi cho các ngươi, được không?" Ánh mắt Vũ Nhạc phút chốc rực sáng, mấy nữ tử này, đúng là cà cuống chết đến đít còn cay sao, hử?
Tác giả :
Vân Mộc Tinh