Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 65: Bị xem thường
Sau khi tiến vào khu rừng, Vũ Nhạc không có mục đích đi đi lại lại. Với một người không có linh lực không thể nhìn thấy cấp bậc của Linh thú, không thể nghi ngờ là thầy bói xem voi, không biết nàng có thể sống mà đi ra khỏi khu rừng này không. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, suy nghĩ không biết đã trôi dạt đến nơi nào, cho đến lúc sau lưng chợt vang lên tiếng “chậc chậc", nàng mới giật mình, cả người run lên, từ từ xoay người. Đập vào mắt là một thứ thô rám người toàn vảy, vừa nhìn thấy nó, mỗ nữ lập tức cảm thấy da đầu run lên tê dại. Chết tiệt, sẽ không xui xẻo vậy chứ? Hả? Còn gặp một lần nữa? Lại còn dài cả thước thế này?
Đang ngồi rảnh rỗi, Tiểu Giới tỏ vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, khuôn mặt nhỏ bé xuất hiện trên đầu Vũ Nhạc: “Chủ nhân, ta có thể dựa vào người được không đây? Người đầu cũng không dám ngẩng lên, mất mặt quá nha, ha ha ha?" “Ta…Ta run quá, ô ô, ngươi biết rõ ta sợ nhất là rắn mà, ngươi còn cổ vũ ta đánh nhau với nó. Đùa giỡn cái gì, nó là Linh thú đó, nghe thấy không? Linh thú…" “Được rồi, vậy người cứ đứng im như vậy đi, đừng trách ta không nhắc nhở người, lưỡi con rắn kia sắp liếm vào mặt người…"
Giây tiếp theo, Tiểu Giới không biết nên khóc hay nên cười nhìn nữ nhân đầu cũng không dám ngẩng, trực tiếp lùi về phía sau, sau đó chạy mất dạng về phía trước, vừa chạy vừa nói lảm nhảm: “Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, ô ô, Phi nhi, nếu như ngươi là người tốt có thể thay ta ngăn cản được không, ô ô, thế cũng được rồi, không ai tới cứu ta, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi, a a a a…"
Thiểm Phi đang tu luyện trong Linh Giới nghe thấy lời Vũ Nhạc nói, tức giận suýt chút nữa chạy ra, thì ra mình là bia đỡ đạn của nàng? Đồ Lạp Lạp khoa trương vỗ vỗ mặt đất, ngửa mặt lên trời cười đã đời, đã bao lâu, đã bao lâu không thấy bộ dáng sợ hãi của chủ tử nhà mình, con mãng xà này thật đúng là giỏi nha, ha ha, có thể làm nữ nhân cường đại này sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, ha ha ha…
Lại nói tới bạn mãng xà nào đó, nó dựng thẳng người lên nhìn mỹ nhân bỏ chạy, bộ dáng của hắn rất khó coi sao? Tại sao tiểu mỹ nhân lại chán ghét nó như vậy? Thậm chí chẳng thèm nhìn đã quay đầu bỏ chạy, chuyện này… Không phải quá đau lòng sao? Nghĩ tới đây, hắn mang theo nghi ngờ cấp tốc đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: “Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, đừng chạy mà tiểu mỹ nhân…"
Vũ Nhạc vừa chạy vừa thở hổn hển, quay đầu lại thấy mãng xà kia đuổi theo mình. Chân nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã nhào xuống đất, muốn bò dậy lại phát hiện mãng xà kia đã ở trước mặt nàng. Nó lại còn sợ nàng không nhìn thấy, cố gắng cúi đầu xuống, ngang bằng với tầm mắt của nàng. Vũ Nhạc chớp mắt một cái, tiếng thét chói tai vang cả khu rừng: “A A A… Cút ngay, ngươi cút ngay, Tiểu Giới, Tiểu Giới, mau tới cứu ta, mau bắt thứ này đi, ô ô ô…"
“Ngươi sợ hãi?" Linh xà bị đả kích nghiêm trọng, vẻ mặt nó bi thương nhìn Vũ Nhạc. Nàng nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau nàng không phản ứng nổi, nghi ngờ chỉ vào đầu rắn: “Ngươi vừa mới nói chuyện?" Mắt xà tức giận đảo qua: “Không phải ta, chẳng lẽ là Tiểu Giới của ngươi hay sao? Ta đáng sợ như vậy?"
Vũ Nhạc nhìn sinh vật đầy vảy trước mắt, nhanh chóng nổi da gà, nàng không tự chủ lưu về phía sau, vẻ mặt áy náy nhìn nó: “Thực xin lỗi, Linh xà đại ca, ta trời sinh dị ứng với loài của ngài, nhìn thấy các ngài chân nhũn ra luôn, vậy, ngài có thể cách xa ta chút được không?" Vũ Nhạc khốn khổ nuốt nước miếng, nó sẽ không nuốt mình chứ? Vừa nghĩ tới cảnh mãng xà nuốt người trong phim ảnh, nàng lại nuốt ngụm nước miếng nữa, nàng cũng biết mình không yếu đuối, nhưng mà, nhưng mà vừa thấy sinh vật này, nàng giống như chuột thấy mèo nha, ô ô ô…
Đôi mắt sáng ngời của Vũ Nhạc tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy đã thương làm trong lòng Linh xà cảm thấy thương tiếc. Hắn hơi bị đả kích gật đầu, quả nhiên nghe lời lùi về phía sau không ít, sau đó mới nhìn về phía Vũ Nhạc: “Như vậy được chưa? Mỹ nhân, ngươi đừng khẩn trương, ta lui về phía sau là được, ngươi là người dự thi lần này sao?" Sao lại yếu đuối như vậy chứ? Nó tỏ vẻ hoài nghi, vô cùng hoài nghi.
“Ừm, đúng vậy." Vũ Nhạc thấy hắn nghe lời lùi về phía sau, nhịn không được kinh hãi, thằng nhãi này sao lại nghe lời như vậy? Rắn là loài động vật máu lạnh nha, nhất định không có ý tốt.
“Ta không nghe nhầm chứ?" Bộ dáng Linh xà lại chịu đả kích lần nữa, người như vậy lại được nhận vào? Tuy rằng mỹ nhân nhìn rất đáng yêu, nhưng yếu đuối như vậy, là lần đầu hắn gặp. Nếu không phải hắn đối với quy củ của Thánh Đức tin tưởng, hắn tuyệt đối hoài nghi nhóc con này là đi cửa sau.
“Nghe lầm? Xin lỗi, ngươi không có nghe lầm." Lúc này Vũ Nhạc mới phát hiện chính mình mới bị xem thường, ánh mắt mãng xà kia là gì? Chết tiệt, lại coi lão nương là quả hồng mềm? “Nói xem biểu hiện vừa rồi của người chính là quả hồng mềm, được không? Nhìn thử xem, ngay cả rắn cũng khinh thường, ta xấu hổ thay người." Kéo Kéo không sợ chết nói xấu Vũ Nhạc. Nàng tức giận giương nanh múa vuốt trừng mắt nhìn nó: “Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?" “Hắn nói, hắn xấu hổ thay người." Tiểu Giới đứng một bên, xem kịch vui, vừa cắn táo, vừa có lòng tốt giải thích hộ.
“Này, hai tiểu tử các ngươi, ta một ngày không trừng trị các ngươi, các ngươi đã coi ta là cọng rơm rồi? Mau lăn ra đây cho lão nương!" Nếu không phải sợ trái với quy định, nàng đã sớm nhảy vào xách cổ bọn chúng ra.
“Chúng ta vốn không phải cọng rơm, nên không cần giả làm cọng rơm giống người… Rõ ràng không phải người nhát gan, lại bị làm thành vô dụng, cảm giác này, thật sự không tốt nha." Tiểu Giới gặm một miếng táo, vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Nhạc, Vũ Nhạc cắn chặt răng, nghiến răng kẽo kẹt: “Được, giỏi lắm, hôm nay lão nương quyết thu phục con mãng xà kia, xem các ngươi còn gì để nói, hừ!" Dứt lời, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu tử, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Nhìn về phía nàng rời đi, Tiểu Giới không đồng ý nhìn Kéo Kéo: “Ngươi kích thích nàng như vậy, không sợ nàng làm thịt chúng ta?" “Sợ, sao lại không sợ chứ? Nhưng nếu không kích thích, người vĩnh viễn không vượt qua được tâm lý sợ rắn, ngươi xem bộ dáng vừa rồi giống con gấu quá nha… Ta thật sự nghĩ muốn nói cho bọn Linh thú kia, ta không biết nàng." “Nếu chủ nhân biết ngươi khi dễ nàng, ngươi chịu không nổi đâu." “Hừ, chính ngươi cũng không khá hơn đâu, có điều, sao ta cảm thấy con mãng xà này, có chút không bình thường?" “Ừ, ta cũng có cảm giác ấy."…
Vũ Nhạc nhìn về Linh xà trước mặt: “Ngươi đã có khế ước chưa?"
Đầu rắn lắc lắc như trống bỏi: “Ta không cần bị khế ước, không tự do nha, rất không thú vị."
“Thực lực của ngươi là gì?" Sau khi Vũ Nhạc bình tĩnh lại, giọng nói vô cùng ác liệt, có điều chính nàng cũng không phát hiện ra.
“Cái này ngươi cũng không nhìn ra được?" Linh xà nổi nóng, cẩn thận nhìn xuống, lại phát hiện mỹ nhân trước mắt không có linh lực, lần này, hắn càng thêm hoài nghi nàng đi cửa sau.
“Nói được thì nói, không thì thôi, nhiều lời quá đấy?" Mỗ nữ đứng chống nạnh, chỉ vào Linh xà gào lên. Lúc này chính nàng cũng không biết chứng sợ rắn của mình đã vô tình chữa hết.
Nhìn nữ nhân hung hãn như vậy, xà huynh đệ rụt cổ một cái, thấp thỏm nuốt ngụm nước miếng: “Trung kì cảnh giới Tử Tiên."
“Có muốn tiến cấp hay không?" Ôi, thực lực không hề thấp đâu, ở chỗ này có thể tìm thấy trên cấp bậc Tử Linh, thật không thể coi thường! Không thể không nói nàng xem thường rừng thú này, theo nàng biết, học viện Thánh Đức có một bảo tháp mười tầng, ở trong đó có rất nhiều vật phẩm trân quý, Linh thú trên cảnh giới Tử Hoàng chỗ nào cũng có, so với bên kia, nơi này là cái gì chứ?
“Không phải ngươi nói vô nghĩa sao? Lão tử nằm mơ cũng muốn." Rốt cuộc, mỗ Linh xà có chút không chịu nổi nữ nhân này, nói năng nhăng cuội gì đây? Sau đó, nó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nàng, quay đầu trườn đi, loại người cấp bậc thấp này, hắn còn khinh thường đi giết.
“Đi luôn sao? Ngươi không cần đan dược tiến cấp?" Vũ Nhạc giảo hoạt híp mắt, ánh mắt mang theo mấy phần thâm ý nhìn Linh xà đột nhiên dừng lại: “Ngươi có tiến cấp đan? Không thể nào? Cái đó không phải chỉ luyện dược sư mới có?" Tiểu nha đầu không có linh lực này, có thể có tiến cấp đan? Thật buồn cười.
Chính xác Vũ Nhạc không có tiến cấp đan, nhưng trong Linh Giới có vật đó? Còn nữa, nàng cũng không đi vào không gian ẩn nấp, đúng không? Dùng tới cách này dụ dỗ, cũng không tính là phải quy mà, nhỉ?
“Có chứ, đây có phải không?" Duỗi bàn tay ra, một viên đan dược óng ánh trong suốt màu xanh lá cây xuất hiện. Con ngươi Linh xà mở lớn, trườn nhanh tới, hít một hơi thật sâu, mới xác định gật đầu: “Không sai, chính là tiến cấp đan khiến ta tăng cấp, không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại có vật này. Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"
“Khế ước cùng ta!" Vũ Nhạc khoanh tay, dù nóng lòng vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn hắn, chờ hắn đồng ý.
Lại không nghĩ rằng Linh xà tiên sinh, đầu tiên nhìn nàng một chút, rồi sau đó châm chọc lại gần mặt nàng: “Để cho ta khế ước cùng con người không có linh lực như ngươi? Đầu ngươi bị nước vào rồi, hay là tai ta nghe nhầm hả?"
“Ngươi…" Vũ Nhạc vừa định nổi giận, đột nhiên nghĩ ra, hắn nói hình như cũng không sai. Ở đại lục này, mình không có linh lực, dĩ nhiên là củi mục trong củi mục, nhưng mà nếu đơn giản thế đã khiến nàng từ bỏ, sao có thể chứ? Suy nghĩ một chút, nàng mở miệng, giọng khinh thường: “Ngươi nói không sai, hiện tại ta là phế vật, nhưng mà, không có nghĩa tương lai ta cũng là phế vật. Bởi vì trong cơ thể ta có phong ấn, cho nên mới không có linh lực, đó không phải là trời sinh không có linh lực, mặc dù cùng vẻ ngoài nhưng kết quả không giống nhau. Tương lai vẫn còn rất xa, ai dám khẳng định linh lực của ta không thể giải trừ đây?"
“Linh lực bị phong ấn?" Linh xà không tưởng tượng nổi trợn mắt, sau đó cái đuôi lập tức thăm dò mạch đập của Vũ Nhạc. Nàng vừa muốn nhảy ra lại bị hắn cuốn lấy, “A a, ai cho phép ngươi đụng tới ta, mau buông ta ra, đồ…" Vừa định nói đồ ghê tởm thì thân thể đột nhiên được buông ra, giọng nói nỉ non của Linh xà phát ra từ trên đỉnh đầu: “Thật sự bị phong ấn lại rồi, rốt cuộc ngươi là ai?"
“Là người sẽ không để cho ngươi phải hối hận." Vũ Nhạc nhún vai, khó chịu lau chỗ vừa bị bạn rắn kia chạm vào, đáng chết, nàng lại để cho mãng xà đụng vào, thật khinh khủng.
“Ngươi tự tin như vậy?" Linh xà tròn mắt, đột nhiên có chút không nhìn thấy nha đầu này. Nếu nói nàng vô dụng, lại có thể tiến vào nơi này, tuyệt đối không phải người bình thường. Vả lại nàng tiện tay là có thể lấy ra đan dược, chỉ một điểm này ở trên đại lục này đã rất hiếm thấy. Luyện dược sư rất khan hiếm, khiến đan dược nước lên thuyền lên, một tiến cấp đan nếu không phải một thẻ vàng thì cũng phải vài tấm thẻ vàng đó? Nàng nói cho là cho, cho thấy nàng rất có tiền, có rất nhiều đan dược, rốt cuộc nàng là ai?
“Đương nhiên, Vũ Nhạc ta, từ trước đến giờ đều rất tự tin." Cái khác nàng không dám chắc chắn, nhưng cố gắng ai so cũng kém hơn nàng, nàng tin tưởng rằng linh lực sau này của mình, nếu kiên trì cố gắng sẽ áp đảo tất cả.
“Ngươi vừa xưng tên là gì? Vũ Nhạc? Ngươi là Vũ Nhạc?" Linh xà vừa nghe nàng tự giới thiệu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn nàng. Bị mãng xà kích động nhìn chằm chằm, nàng lại có cảm giác rợn tóc gáy? “Có vấn đề gì sao?" Đương nhiên có vấn đề, lại còn là vấn đề vô cùng lớn, “Cầu xin ngài khế ước với ta, sau này con rắn nhỏ này sẽ đi theo ngài, van cầu ngài thu nhận ta!"
Nhìn linh xà huynh đệ đột nhiên sống chết muốn thu nhận, sau ót Vũ Nhạc đổ mồ hôi, trời ơi, ai nói cho nàng biết đây là thế nào?
“Chủ nhân, cầu xin ngài thu nhận ta!" Linh xà vừa nhìn bộ dáng hoang mang của Vũ Nhạc, ngay lập tức thân thể to lớn uốn thành một đống, không ngừng cúi đầu bái lạy. Cảnh tượng này, ngoài ý muốn lại hài hước như vậy, Vũ Nhạc lau lau sau ót mình, khóe miệng run rẩy nhìn Linh xà: “Được rồi được rồi, ta cũng xin ngươi đừng cúi lạy nữa, ta thu nhận ngươi là được rồi chứ? Vậy ngươi có còn muốn đan dược này không?"
Linh xà vừa nghe nàng nói, lập tức há hốc mồm, nói thừa, ai không muốn chứ, nhưng mà… Nhìn chủ nhân là không muốn cho nó sao? Ngay tại lúc nó còn đang do dự, mỗ nữ nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nó, giơ tay lên, “Này, nhận lấy đan dược đi!" Vẻ mặt linh xà hưng phấn tiếp nhận, cúi đầu cảm tạ: “Cám ơn, cám ơn chủ nhân."
“Này, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta khế ước với nhau bằng cách nào không?" Vũ Nhạc luôn không ngại học hỏi kẻ dưới, lúc này nàng mới nhận ra mình không biết khế ước cùng Linh thú thế nào.
Linh xà đang chuẩn bị ăn đan dược lập tức dừng động tác lại, ngay tức khắc nằm rạp trên mặt đất, lộ ra dáng vẻ coi thường. Vì sao đột nhiên hắn cảm thấy mình hình như là bị động kinh mất rồi? “Chủ nhân, ngài hãy chích ngón tay mình, nhỏ giọt máu vào đầu ta là được." Mặc dù thân thể run rẩy, mỗ Linh xà vẫn cố hết sức nói ra đáp án nàng muốn.
“Ồ? Hóa ra đơn giản như vậy à?" Vũ Nhạc gật gật đầu, làm theo. Rất nhanh sau đó, thân thể hai người bị một tầng sương mù bao quanh, sau thời gian một ly trà, sau gáy của Linh xà xuất hiện ấn ký hình hoa sen, “Chủ nhân, xin nhận một lạy của rắn nhỏ." “Xì, ngươi không có tên sao? Con rắn nhỏ, buồn cười quá, ngươi rõ ràng là đại xà mà?" Mỗ nữ không chút khách khí công khai giễu cợt khiến sau gáy bạn rắn chảy xuống ba vạch đen. Một lúc lâu sau, nó mới bất đắc dĩ mở miệng: “Cầu xin chủ nhân ban tên cho ta, ta không có tên." “Sao? Thật thế ư? Vậy gọi ngươi là Linh Cửu đi, Cửu nhi, nghe rất hay nha!" Số chín là con số may mắn của nàng, nó là Linh thú khế ước đầu tiên ở thế giới dị giới này, coi như là cho hắn quà đi!
“Tạ ơn chủ nhân đã ban tên, Linh Cửu tham kiến chủ nhân." Mặc dù hắn cảm thấy cái tên này nghe không được hay, nhưng hắn đã phục tùng vô điều kiện rồi, ai bảo…Nàng có lai lịch bất phàm đây?
“Được rồi, đứng lên đi, bây giờ ta không cần ngươi…Ngươi tạm lánh đi chỗ khác đi." Vừa nhìn thấy thân thể khổng lồ của hắn, Vũ Nhạc không nhịn được tê dại da đầu. Linh Cửu đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Chủ nhân mình, nhưng vẫn oai oán kêu: “Chủ nhân, ngài đưa ta vào không gian Linh thú thì mới có thể như thế, nếu không, ta có nơi nào để đi nữa đây?"
“Không gian Linh thú? Đó là nơi nào vậy? Ta đưa ngươi vào bằng cách nào? Cái người này sao lại to…" Mỗ nữ mở to mắt, con rắn này không có nói đùa chứ?
Mỗ xà cố nén kích động muốn một chưởng vỗ chết nữ nhân nào đó, miệng co quắp, bất lực nói: “Chính là không gian của chủ nhân, ngài chỉ cần nghĩ ý niệm thì ta sẽ đi vào." Còn có nơi nào khác nữa đây? Trời ạ, đột nhiên hắn hơi hối hận việc khế ước với nàng? Tại sao lại có cảm giác lên nhầm thuyền giặc vậy?
Vụ Nhạc nghe lời gật đầu, mỗ xà lập tức biến mất ngay tại chỗ. Lúc này mỗ nữ mới hài lòng gật đầu, trong đầu khinh bỉ trừng mắt nhìn Tiểu Giới và Lạp Lạp: “Hai người các ngươi, tốt nhất tắm rửa sạch sẽ cho lão nương, chờ ta ra khỏi đây nhất định dạy dỗ các ngươi thật tốt."
Một lúc sau, Vũ Nhạc dễ dàng đi ra khỏi khu rừng, có điều nàng thất rất kì quái là vì sao trên đường không gặp được Linh thú nào khác. Nhưng có kỳ quái tới mấy cũng chưa ngốc tới mức mở miệng hỏi, có điều…Lần này chuyến đi vào rừng thú hình như không có khó khăn gì cả, bọn Linh thú này cũng thật yếu ớt, không hề mạnh mẽ chút nào. Thật không hiểu nổi mấy nhóm nữ nhân trước đây sao lại bị nuốt vào bụng nữa.
Lúc này mỗ xà đang nằm trong Linh Giới bỗng run rẩy khóe miệng, trước mặt nó là một bạn ngựa, một bạn hồ ly, một bạn nhỏ nhìn nó với ánh mắt vô cùng đồng tình. Nó đột nhiên muốn…ngửa mặt lên trời kêu gào vài tiếng, nếu không phải hắn…Nếu không phải vì…Hắn sẽ khế ước với nàng sao? Hả? Dù sao hắn cũng là Linh thú đứng đầu trong rừng, chủ nhân đã khế ước với hắn, con vật nào ngu đần dám đến khiêu chiến? Yếu ớt? Mẹ nó, nàng lại còn nói hắn yếu ớt, không biết người nào lần đầu nhìn thấy hắn đã bị dọa hai mắt đẫm nước, nữ nhân lòng dạ hiểm độc này, còn có thể đáng ghét thế sao? Còn có thể sao?
Đứng ở cửa khu rừng, đột nhiên Vũ Nhạc ngứa mũi, hắt xì một cái thật to, nàng xoa xoa một bên cánh mũi, vừa xoa vừa than thở: “Tên hỗn đản nào dám mắng ta vậy?" Linh Cửu đang nằm trong Linh Giới lập tức thức thời ngậm miệng. Thấy bộ dáng kỳ quái của hắn, Tiểu Giới và Lạp Lạp càng thấy kỳ lạ: “Này, ngươi có vẻ sợ chủ nhân, vì sao thế?"
Linh Cửu nhịn không được nhướn mắt lên: “Làm ơn đi, ta đây không sợ nàng được không? Rõ ràng là ta sợ…Không được, không thể nói cho các ngươi biết." Lời nói đến miệng, nó đột nhiên cảm thấy lúc này chưa phải lúc công khai, nhanh chóng ngậm miệng lại. Tiểu Giới và Lạp Lạp bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, chúng nhìn nhau, ý cười hiện lên trong mắt. Qủa nhiên là có bí mật, không nói sao? Chúng ta có biện pháp bắt ngươi mở miệng…
*Chương 065.5:
Sau thời gian một ly trà, bốn người Cung Tuyết đi ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng không thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy không?"
Qủa Nhiễm biết nàng không yên lòng vì Mộc Ngư đang bị thương, vội vàng nói: “Có gặp nàng, có điều đã nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng không biết như thế nào!"
“Tiểu Giới? Nói cho ta biết Ngư nhi đang ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn không?" Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa đi ra, trong lòng đã rối bời không tập trung được.
“Nàng…Bây giờ đang gặp chút phiền toái, có điều rắc rối không lớn lắm, bây giờ cách người cũng không xa, sau khi tiến vào rừng thì rẽ trái, tới ngã tư đi về phía bên trái khoảng trăm mét sẽ thấy nàng." Trong lòng nó biết rõ không thể ngăn cản được nàng, không bằng khai báo thành thật.
Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng đã giết chết thú canh cửa, cũng không thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?" “Ta mất đồ, muốn vào tìm." “Không được, ngươi không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm." “Không được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải đi tìm." “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo vậy? Mau ra đi." Mặc dù ngươi là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
“Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thì không thể đi vào không?" Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi không kịp, đi vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đang đứng cách đó không xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi?" Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi vào thì tình huống sẽ thay đổi, các hộ pháp sẽ không đồng ý. Ngược lại, một mình chủ nhân đi vào thì mục tiêu sẽ không lớn, không thu hút sự chú ý, chờ đi, chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng." Cung Tuyết không đồng ý lắc đầu, lúc này không thể gây rắc rối.
Qủa Nhiễm không có cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ thì sẽ không cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh đi còn không kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn một trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù đã trải qua gần ngàn năm cũng không hề thay đổi.
Sau khi Vũ Nhạc đi vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, một tay cố sức cầm lấy roi, hận không thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật nhỏ này không chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người không?"
“Không chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó không chọc đến ta không? Nếu không phải nó, ta sẽ đi bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn đi, chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu không buông tay, ta sẽ đánh cả ngươi!" Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.
Mộc Ngư nghe nàng nói vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người không? Không thấy nó còn nhỏ như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?" “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi." Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.
Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, không hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này không!" Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng không kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào." Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật nhỏ trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, không hề sợ hãi nhìn lên. Trên không trung, hai cây kiếm không ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư không yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng không di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!"
Vật nhỏ vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên. Vũ Nhạc mới chăm chút nhìn nó, hai tai không dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, một cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có một dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. Nói nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại không giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng không giống, giống cún hơn, mà hình như cũng không đúng. Nghiên cứu một hồi, nàng không nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp nói: “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt không, sao nơi này lại xuất hiện người này?..."
Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.
Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm một tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc cô nương đã cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn không tồi." Tóm lại, người không thể khế ước với nó, nếu không nam nhân kia sẽ điên mất.
“Ừ, ngươi nói không sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào." Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này đi không?" Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể đi theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được không? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy không?"
Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó không đồng ý thì đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định sẽ rất yêu thương ngươi!" Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Sau đó, không biết nghĩ ngợi cái gì, miệng nhỏ cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đang đánh nhau, nhưng không có chú ý lắm.
Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư đang bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ."
Mộc Ngư không quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? Thật xin lỗi, bổn cô nương không có hứng thu." Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu đi luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận dậm chân một cái, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia thì trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?"
“Không có gì, vừa đúng lúc đi ngang qua, thì thấy ngươi đang giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này thật đáng yêu, ngươi có khế ước chưa?" Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.
Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười nhẹ: “Vốn đã có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như không còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, đã xong rồi, có điều, không phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội đã không có mục tiêu thì hãy thu nhận bảo bối nhỏ này đi?"
“Hả? Nó? Người nói là nó cũng là Linh thú?" Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Vật nhỏ ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho nhẹ một cái: “Ta cũng không biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật nhỏ này rất khả ái, nhưng không nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?"
“Vậy sao? Đúng nha, muội cũng không nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, đã như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng không?" Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành thật hỏi.
Vật nhỏ cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười nhẹ: “Cám ơn bảo bối, vậy thì tốt, chúng ta cùng khế ước." Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị một đám sương trắng bao quanh, sau một lúc, trên trán của vật nhỏ xuất hiện một ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó không giống với cái của Linh Cửu?" “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng một kiểu? Mỗi một Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm một, cũng sẽ xuất hiện ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này không phải tùy tiện đều xuất hiện, nếu khế ước với Linh thú cấp thấp thì căn bản sẽ không có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta sẽ giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài đi, thời gian không còn nhiều đâu." “Ừ, được rồi."
“Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được không?" Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi một hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng không nghĩ ra lí do.
“Chẳng lẽ là do trời định?" Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng không tệ lắm!"
*Chương 065.7:
“Được rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi, thời gian không còn sớm.." Vũ Nhạc nhìn thấy hai người ở chung khá hài hòa, mỉm cười kéo Mộc Ngư đi ra ngoài cửa. Đột nhiên, Mộc Ngư nghĩ ý niệm một cái, tiểu tử trong lòng nàng biến mất đi vào không gian Linh thú. Không gian này là do Nhạc trang chủ tặng cho Mộc Ngư, là đồ tốt khó cầu.
Khi hai người đi ra thì Qủa Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên hỏi thăm: “Sao rồi? Không sao chứ?"
Mộc Ngư mỉm cười: “Ta không sao, cám ơn mọi người quan tâm."
Sáu người vừa đứng lại, tiếng còi đột nhiên vang lên. Vẻ mặt Hộ pháp áo đen lạnh lùng nhìn mọi người, hắng giọng hô: “Mọi người tập hợp, nghiệm thu thành quả!"
Mọi người rất nhanh xếp thành hàng, sau khi kiểm tra còn lại 92 người thông qua khảo hạch. Mấy trăm người còn lại, hoặc không có khế ước Linh thú, hoặc bị Linh thú gây thương tích, hoặc còn chưa đi ra, hoặc là…Căn bản không thể trở lại….
Sau khi điều tra lại, có 34 người tử vong. Khi hộ pháp áo đen kết thúc kiểm nghiệm đi ra, một số người không kìm được rơi nước mắt. Mặc dù họ không quen biết, nhưng mấy ngày ở cùng nhau cũng có chút tình cảm. Đột nhiên nhận được tin họ đã chết, mấy nữ tử thiện lương không kìm được òa khóc.
“Đủ rồi, khóc gì mà khóc? Khóc sướt mướt như vậy thành bộ dạng gì? Lấy thẻ bài của những người được ở lại, những người khác từ đâu tới thì trở về chỗ đó!" Hộ pháp áo đen lạnh lùng nói xong, cũng không quay đầu lại đi ngay, lúc nàng quay đầu đi, Vũ Nhạc thấy gương mặt nàng tràn đầy bi thương, mặc dù cố gắng nhẫn nhịn nhưng hai vai co lại, đã bại lộ tấm lòng thiện lương của nàng.
“Được rồi, tất cả mọi người đừng quá buồn lòng, năm nay không được thì sang năm mọi người trở lại. Thánh Đức luôn hoan nghênh các ngươi, hãy trở về đi!" Nhìn bằng hữu của mình đau lòng không nói được, một hộ pháp khác cũng không khỏi nói năng mềm mỏng. Họ đều là người, cũng có thất tình lục dục, tình cảnh trước mặt, nói không buồn, là giả.
Những nữ hài tử bị loại nhẹ gật đầu, xếp thành hàng, rời đi. Còn những nữ hài tử được lưu lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cười hay nên khóc.
“Được rồi, các ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước. Ngày mai chính thức huấn luyện!" Hộ pháp hơi nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, phẩy phẩy tay về phía các nàng.
“Báo cáo hộ pháp, chúng ta…Có phải đã chính thức thông qua?" Đúng lúc này, một nữ tử bộ dáng thanh nhã đánh bạo nhìn về phía hắc y nữ tử, thấp thỏm lo lắng.
“Ừ, coi như là được rồi, ba tháng sau trong cuộc so tài của học sinh mới, chúng ta sẽ chọn ra 70 người do bảy các chủ tự mình dạy, mà còn lại sẽ cho chúng ta dạy. Nếu trong thời gian dài, có cơ hội sẽ được lên cấp, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng." Trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc vừa rồi, giọng nói của các hộ pháp cũng không quá lạnh nhạt, dịu dàng một chút, ngay cả bộ mặt cũng ấm áp hơn, những chuyển biến này khiến các thiếu nữ cảm thấy ấm áp hơn.
“Cám ơn hộ pháp đã chỉ bảo, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng." Thiếu nữ kích động gật đầu. Mọi người theo sự hướng dẫn của các hắc y nữ nhân tiến về phía ký túc xá.
“Sẽ không để cho chúng ta ở trại chăn nuôi chứ?"
“Đừng nói nhiều, có nơi để ở đã là không tệ rồi, họ…Bọn họ ngay tới mặt trời ngày mai cũng không được thấy nữa, ô ô…"
“Đừng khóc, nếu như ngươi khóc nữa thì mọi người sẽ đều khóc. Kiên cường lên, các nàng vì tu luyện mà hy sinh, cái chết vinh quang, tối thiểu họ cũng không làm kẻ bỏ cuộc."
“Ngươi nói đúng, chúng ta phải cố gắng thật nhiều, vì các nàng không được bỏ cuộc."
“Đã nghĩ ra rồi sao? Những thiếu nữ này đã thay đổi rồi." Cung Tuyết cảm thấy xúc động gật gật đầu, khí chất của một người đều từ từ tôi luyện được, những cô nương này đã trưởng thành hơn so với lúc tới đây.
“Người nhà của các nàng đều bảo vệ các nàng rất tốt, tổi thiểu đều rất thiện lương, tương lai có thể trưởng thành tới mức nào không ai có thể nhìn trước được. Mọi người phải cố gắng thật tốt nhé, trăm ngàn không thể thua bọn họ." Vũ Nhạc nhíu mày, Mộc Ngư lập tức hưởng ứng: “Có khả năng sao? Chúng ta nhất định phải trở thành người thắng cuộc lần thi đấu tân học viên mới của Thánh Đức."
“Đúng, vị trí quán quân lần này, nhất định thuộc về chúng ta." Qủa Nhiễm cũng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin.
“Tốt lắm, vì mục tiêu này chúng ta phải cố gắng hơn nữa, bổn cô nương sẽ mời các ngươi ăn đại tiệc." “Hoan hô, không thể tốt hơn."…
“Được rồi, nơi này chính là nơi ở tạm thời của các ngươi. Ba tháng sau học sinh mới sẽ so tài, bảy mươi người may mắn được chọn ra sẽ được phân tới khu nhà trệt đằng kia. Còn những người còn lại vẫn sẽ ở đây, cho tới khi thăng cấp. Còn nữa, các ngươi tự do kết hợp, sáu người một tổ. Tổ này rất có thể sẽ kéo dài tới khi tốt nghiệp, cần quý trọng người ở bên cạnh mình, không phải các chiến hữu đều có thể vĩnh viễn ở cùng nhau…" Hắc y nữ tử nói xong những lời này, không nói gì nữa, lập tức rời đi, lưu lại các thiếu nữ đang ngơ ngẩn không hiểu gì.
“Đúng vậy đó, thật sự chúng ta cần quý trọng lẫn nhau, nghe nói hằng năm các tiểu đội đi thi hành nhiệm vụ, đều có thương vong ít nhiều, nếu như ta đoán không nhầm thì vị hộ pháp kia vừa nói đồng đội rất có thể sẽ hy sinh…. Qủa nhiên không có chuyện gì hài lòng." Vũ Nhạc phiền muộn ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh, nhịn không được thầm gọi Ngữ nhi, chiến hữu của nàng, Ngữ nhi!
Mấy người Cung Tuyết nhìn nhau, ai cũng không dám làm phiền Vũ Nhạc, chủ nhân ưu thương như vậy, các nàng hiếm khi thấy được. Điều duy nhất các nàng có thể làm, chính là làm cho mình không ngừng cường đại, chỉ có đứng ở vị trí mạnh nhất, mới có tư cách hô mưa gọi gió.
Một ngày nào đó trong tương lai, lúc một đội yêu nghiệt tốt nghiệp Thánh Đức, khiến cho bao người run sợ, rơi vào khiếp đảm. Các nàng còn nhỏ tuổi đã có thực lực cường hãn như thế, nếu chờ các nàng trưởng thành, trên đại lục này, không phải là khuấy trời lật đất sao?
Các nữ tử đội đặc chiến mỉm cười nói: Thật xin lỗi, chúng ta chính là như vậy, các ngươi có phục hay không?
Đang ngồi rảnh rỗi, Tiểu Giới tỏ vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, khuôn mặt nhỏ bé xuất hiện trên đầu Vũ Nhạc: “Chủ nhân, ta có thể dựa vào người được không đây? Người đầu cũng không dám ngẩng lên, mất mặt quá nha, ha ha ha?" “Ta…Ta run quá, ô ô, ngươi biết rõ ta sợ nhất là rắn mà, ngươi còn cổ vũ ta đánh nhau với nó. Đùa giỡn cái gì, nó là Linh thú đó, nghe thấy không? Linh thú…" “Được rồi, vậy người cứ đứng im như vậy đi, đừng trách ta không nhắc nhở người, lưỡi con rắn kia sắp liếm vào mặt người…"
Giây tiếp theo, Tiểu Giới không biết nên khóc hay nên cười nhìn nữ nhân đầu cũng không dám ngẩng, trực tiếp lùi về phía sau, sau đó chạy mất dạng về phía trước, vừa chạy vừa nói lảm nhảm: “Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, ô ô, Phi nhi, nếu như ngươi là người tốt có thể thay ta ngăn cản được không, ô ô, thế cũng được rồi, không ai tới cứu ta, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi, a a a a…"
Thiểm Phi đang tu luyện trong Linh Giới nghe thấy lời Vũ Nhạc nói, tức giận suýt chút nữa chạy ra, thì ra mình là bia đỡ đạn của nàng? Đồ Lạp Lạp khoa trương vỗ vỗ mặt đất, ngửa mặt lên trời cười đã đời, đã bao lâu, đã bao lâu không thấy bộ dáng sợ hãi của chủ tử nhà mình, con mãng xà này thật đúng là giỏi nha, ha ha, có thể làm nữ nhân cường đại này sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, ha ha ha…
Lại nói tới bạn mãng xà nào đó, nó dựng thẳng người lên nhìn mỹ nhân bỏ chạy, bộ dáng của hắn rất khó coi sao? Tại sao tiểu mỹ nhân lại chán ghét nó như vậy? Thậm chí chẳng thèm nhìn đã quay đầu bỏ chạy, chuyện này… Không phải quá đau lòng sao? Nghĩ tới đây, hắn mang theo nghi ngờ cấp tốc đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: “Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, đừng chạy mà tiểu mỹ nhân…"
Vũ Nhạc vừa chạy vừa thở hổn hển, quay đầu lại thấy mãng xà kia đuổi theo mình. Chân nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã nhào xuống đất, muốn bò dậy lại phát hiện mãng xà kia đã ở trước mặt nàng. Nó lại còn sợ nàng không nhìn thấy, cố gắng cúi đầu xuống, ngang bằng với tầm mắt của nàng. Vũ Nhạc chớp mắt một cái, tiếng thét chói tai vang cả khu rừng: “A A A… Cút ngay, ngươi cút ngay, Tiểu Giới, Tiểu Giới, mau tới cứu ta, mau bắt thứ này đi, ô ô ô…"
“Ngươi sợ hãi?" Linh xà bị đả kích nghiêm trọng, vẻ mặt nó bi thương nhìn Vũ Nhạc. Nàng nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau nàng không phản ứng nổi, nghi ngờ chỉ vào đầu rắn: “Ngươi vừa mới nói chuyện?" Mắt xà tức giận đảo qua: “Không phải ta, chẳng lẽ là Tiểu Giới của ngươi hay sao? Ta đáng sợ như vậy?"
Vũ Nhạc nhìn sinh vật đầy vảy trước mắt, nhanh chóng nổi da gà, nàng không tự chủ lưu về phía sau, vẻ mặt áy náy nhìn nó: “Thực xin lỗi, Linh xà đại ca, ta trời sinh dị ứng với loài của ngài, nhìn thấy các ngài chân nhũn ra luôn, vậy, ngài có thể cách xa ta chút được không?" Vũ Nhạc khốn khổ nuốt nước miếng, nó sẽ không nuốt mình chứ? Vừa nghĩ tới cảnh mãng xà nuốt người trong phim ảnh, nàng lại nuốt ngụm nước miếng nữa, nàng cũng biết mình không yếu đuối, nhưng mà, nhưng mà vừa thấy sinh vật này, nàng giống như chuột thấy mèo nha, ô ô ô…
Đôi mắt sáng ngời của Vũ Nhạc tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy đã thương làm trong lòng Linh xà cảm thấy thương tiếc. Hắn hơi bị đả kích gật đầu, quả nhiên nghe lời lùi về phía sau không ít, sau đó mới nhìn về phía Vũ Nhạc: “Như vậy được chưa? Mỹ nhân, ngươi đừng khẩn trương, ta lui về phía sau là được, ngươi là người dự thi lần này sao?" Sao lại yếu đuối như vậy chứ? Nó tỏ vẻ hoài nghi, vô cùng hoài nghi.
“Ừm, đúng vậy." Vũ Nhạc thấy hắn nghe lời lùi về phía sau, nhịn không được kinh hãi, thằng nhãi này sao lại nghe lời như vậy? Rắn là loài động vật máu lạnh nha, nhất định không có ý tốt.
“Ta không nghe nhầm chứ?" Bộ dáng Linh xà lại chịu đả kích lần nữa, người như vậy lại được nhận vào? Tuy rằng mỹ nhân nhìn rất đáng yêu, nhưng yếu đuối như vậy, là lần đầu hắn gặp. Nếu không phải hắn đối với quy củ của Thánh Đức tin tưởng, hắn tuyệt đối hoài nghi nhóc con này là đi cửa sau.
“Nghe lầm? Xin lỗi, ngươi không có nghe lầm." Lúc này Vũ Nhạc mới phát hiện chính mình mới bị xem thường, ánh mắt mãng xà kia là gì? Chết tiệt, lại coi lão nương là quả hồng mềm? “Nói xem biểu hiện vừa rồi của người chính là quả hồng mềm, được không? Nhìn thử xem, ngay cả rắn cũng khinh thường, ta xấu hổ thay người." Kéo Kéo không sợ chết nói xấu Vũ Nhạc. Nàng tức giận giương nanh múa vuốt trừng mắt nhìn nó: “Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?" “Hắn nói, hắn xấu hổ thay người." Tiểu Giới đứng một bên, xem kịch vui, vừa cắn táo, vừa có lòng tốt giải thích hộ.
“Này, hai tiểu tử các ngươi, ta một ngày không trừng trị các ngươi, các ngươi đã coi ta là cọng rơm rồi? Mau lăn ra đây cho lão nương!" Nếu không phải sợ trái với quy định, nàng đã sớm nhảy vào xách cổ bọn chúng ra.
“Chúng ta vốn không phải cọng rơm, nên không cần giả làm cọng rơm giống người… Rõ ràng không phải người nhát gan, lại bị làm thành vô dụng, cảm giác này, thật sự không tốt nha." Tiểu Giới gặm một miếng táo, vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Nhạc, Vũ Nhạc cắn chặt răng, nghiến răng kẽo kẹt: “Được, giỏi lắm, hôm nay lão nương quyết thu phục con mãng xà kia, xem các ngươi còn gì để nói, hừ!" Dứt lời, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu tử, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Nhìn về phía nàng rời đi, Tiểu Giới không đồng ý nhìn Kéo Kéo: “Ngươi kích thích nàng như vậy, không sợ nàng làm thịt chúng ta?" “Sợ, sao lại không sợ chứ? Nhưng nếu không kích thích, người vĩnh viễn không vượt qua được tâm lý sợ rắn, ngươi xem bộ dáng vừa rồi giống con gấu quá nha… Ta thật sự nghĩ muốn nói cho bọn Linh thú kia, ta không biết nàng." “Nếu chủ nhân biết ngươi khi dễ nàng, ngươi chịu không nổi đâu." “Hừ, chính ngươi cũng không khá hơn đâu, có điều, sao ta cảm thấy con mãng xà này, có chút không bình thường?" “Ừ, ta cũng có cảm giác ấy."…
Vũ Nhạc nhìn về Linh xà trước mặt: “Ngươi đã có khế ước chưa?"
Đầu rắn lắc lắc như trống bỏi: “Ta không cần bị khế ước, không tự do nha, rất không thú vị."
“Thực lực của ngươi là gì?" Sau khi Vũ Nhạc bình tĩnh lại, giọng nói vô cùng ác liệt, có điều chính nàng cũng không phát hiện ra.
“Cái này ngươi cũng không nhìn ra được?" Linh xà nổi nóng, cẩn thận nhìn xuống, lại phát hiện mỹ nhân trước mắt không có linh lực, lần này, hắn càng thêm hoài nghi nàng đi cửa sau.
“Nói được thì nói, không thì thôi, nhiều lời quá đấy?" Mỗ nữ đứng chống nạnh, chỉ vào Linh xà gào lên. Lúc này chính nàng cũng không biết chứng sợ rắn của mình đã vô tình chữa hết.
Nhìn nữ nhân hung hãn như vậy, xà huynh đệ rụt cổ một cái, thấp thỏm nuốt ngụm nước miếng: “Trung kì cảnh giới Tử Tiên."
“Có muốn tiến cấp hay không?" Ôi, thực lực không hề thấp đâu, ở chỗ này có thể tìm thấy trên cấp bậc Tử Linh, thật không thể coi thường! Không thể không nói nàng xem thường rừng thú này, theo nàng biết, học viện Thánh Đức có một bảo tháp mười tầng, ở trong đó có rất nhiều vật phẩm trân quý, Linh thú trên cảnh giới Tử Hoàng chỗ nào cũng có, so với bên kia, nơi này là cái gì chứ?
“Không phải ngươi nói vô nghĩa sao? Lão tử nằm mơ cũng muốn." Rốt cuộc, mỗ Linh xà có chút không chịu nổi nữ nhân này, nói năng nhăng cuội gì đây? Sau đó, nó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nàng, quay đầu trườn đi, loại người cấp bậc thấp này, hắn còn khinh thường đi giết.
“Đi luôn sao? Ngươi không cần đan dược tiến cấp?" Vũ Nhạc giảo hoạt híp mắt, ánh mắt mang theo mấy phần thâm ý nhìn Linh xà đột nhiên dừng lại: “Ngươi có tiến cấp đan? Không thể nào? Cái đó không phải chỉ luyện dược sư mới có?" Tiểu nha đầu không có linh lực này, có thể có tiến cấp đan? Thật buồn cười.
Chính xác Vũ Nhạc không có tiến cấp đan, nhưng trong Linh Giới có vật đó? Còn nữa, nàng cũng không đi vào không gian ẩn nấp, đúng không? Dùng tới cách này dụ dỗ, cũng không tính là phải quy mà, nhỉ?
“Có chứ, đây có phải không?" Duỗi bàn tay ra, một viên đan dược óng ánh trong suốt màu xanh lá cây xuất hiện. Con ngươi Linh xà mở lớn, trườn nhanh tới, hít một hơi thật sâu, mới xác định gật đầu: “Không sai, chính là tiến cấp đan khiến ta tăng cấp, không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại có vật này. Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"
“Khế ước cùng ta!" Vũ Nhạc khoanh tay, dù nóng lòng vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn hắn, chờ hắn đồng ý.
Lại không nghĩ rằng Linh xà tiên sinh, đầu tiên nhìn nàng một chút, rồi sau đó châm chọc lại gần mặt nàng: “Để cho ta khế ước cùng con người không có linh lực như ngươi? Đầu ngươi bị nước vào rồi, hay là tai ta nghe nhầm hả?"
“Ngươi…" Vũ Nhạc vừa định nổi giận, đột nhiên nghĩ ra, hắn nói hình như cũng không sai. Ở đại lục này, mình không có linh lực, dĩ nhiên là củi mục trong củi mục, nhưng mà nếu đơn giản thế đã khiến nàng từ bỏ, sao có thể chứ? Suy nghĩ một chút, nàng mở miệng, giọng khinh thường: “Ngươi nói không sai, hiện tại ta là phế vật, nhưng mà, không có nghĩa tương lai ta cũng là phế vật. Bởi vì trong cơ thể ta có phong ấn, cho nên mới không có linh lực, đó không phải là trời sinh không có linh lực, mặc dù cùng vẻ ngoài nhưng kết quả không giống nhau. Tương lai vẫn còn rất xa, ai dám khẳng định linh lực của ta không thể giải trừ đây?"
“Linh lực bị phong ấn?" Linh xà không tưởng tượng nổi trợn mắt, sau đó cái đuôi lập tức thăm dò mạch đập của Vũ Nhạc. Nàng vừa muốn nhảy ra lại bị hắn cuốn lấy, “A a, ai cho phép ngươi đụng tới ta, mau buông ta ra, đồ…" Vừa định nói đồ ghê tởm thì thân thể đột nhiên được buông ra, giọng nói nỉ non của Linh xà phát ra từ trên đỉnh đầu: “Thật sự bị phong ấn lại rồi, rốt cuộc ngươi là ai?"
“Là người sẽ không để cho ngươi phải hối hận." Vũ Nhạc nhún vai, khó chịu lau chỗ vừa bị bạn rắn kia chạm vào, đáng chết, nàng lại để cho mãng xà đụng vào, thật khinh khủng.
“Ngươi tự tin như vậy?" Linh xà tròn mắt, đột nhiên có chút không nhìn thấy nha đầu này. Nếu nói nàng vô dụng, lại có thể tiến vào nơi này, tuyệt đối không phải người bình thường. Vả lại nàng tiện tay là có thể lấy ra đan dược, chỉ một điểm này ở trên đại lục này đã rất hiếm thấy. Luyện dược sư rất khan hiếm, khiến đan dược nước lên thuyền lên, một tiến cấp đan nếu không phải một thẻ vàng thì cũng phải vài tấm thẻ vàng đó? Nàng nói cho là cho, cho thấy nàng rất có tiền, có rất nhiều đan dược, rốt cuộc nàng là ai?
“Đương nhiên, Vũ Nhạc ta, từ trước đến giờ đều rất tự tin." Cái khác nàng không dám chắc chắn, nhưng cố gắng ai so cũng kém hơn nàng, nàng tin tưởng rằng linh lực sau này của mình, nếu kiên trì cố gắng sẽ áp đảo tất cả.
“Ngươi vừa xưng tên là gì? Vũ Nhạc? Ngươi là Vũ Nhạc?" Linh xà vừa nghe nàng tự giới thiệu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn nàng. Bị mãng xà kích động nhìn chằm chằm, nàng lại có cảm giác rợn tóc gáy? “Có vấn đề gì sao?" Đương nhiên có vấn đề, lại còn là vấn đề vô cùng lớn, “Cầu xin ngài khế ước với ta, sau này con rắn nhỏ này sẽ đi theo ngài, van cầu ngài thu nhận ta!"
Nhìn linh xà huynh đệ đột nhiên sống chết muốn thu nhận, sau ót Vũ Nhạc đổ mồ hôi, trời ơi, ai nói cho nàng biết đây là thế nào?
“Chủ nhân, cầu xin ngài thu nhận ta!" Linh xà vừa nhìn bộ dáng hoang mang của Vũ Nhạc, ngay lập tức thân thể to lớn uốn thành một đống, không ngừng cúi đầu bái lạy. Cảnh tượng này, ngoài ý muốn lại hài hước như vậy, Vũ Nhạc lau lau sau ót mình, khóe miệng run rẩy nhìn Linh xà: “Được rồi được rồi, ta cũng xin ngươi đừng cúi lạy nữa, ta thu nhận ngươi là được rồi chứ? Vậy ngươi có còn muốn đan dược này không?"
Linh xà vừa nghe nàng nói, lập tức há hốc mồm, nói thừa, ai không muốn chứ, nhưng mà… Nhìn chủ nhân là không muốn cho nó sao? Ngay tại lúc nó còn đang do dự, mỗ nữ nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nó, giơ tay lên, “Này, nhận lấy đan dược đi!" Vẻ mặt linh xà hưng phấn tiếp nhận, cúi đầu cảm tạ: “Cám ơn, cám ơn chủ nhân."
“Này, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta khế ước với nhau bằng cách nào không?" Vũ Nhạc luôn không ngại học hỏi kẻ dưới, lúc này nàng mới nhận ra mình không biết khế ước cùng Linh thú thế nào.
Linh xà đang chuẩn bị ăn đan dược lập tức dừng động tác lại, ngay tức khắc nằm rạp trên mặt đất, lộ ra dáng vẻ coi thường. Vì sao đột nhiên hắn cảm thấy mình hình như là bị động kinh mất rồi? “Chủ nhân, ngài hãy chích ngón tay mình, nhỏ giọt máu vào đầu ta là được." Mặc dù thân thể run rẩy, mỗ Linh xà vẫn cố hết sức nói ra đáp án nàng muốn.
“Ồ? Hóa ra đơn giản như vậy à?" Vũ Nhạc gật gật đầu, làm theo. Rất nhanh sau đó, thân thể hai người bị một tầng sương mù bao quanh, sau thời gian một ly trà, sau gáy của Linh xà xuất hiện ấn ký hình hoa sen, “Chủ nhân, xin nhận một lạy của rắn nhỏ." “Xì, ngươi không có tên sao? Con rắn nhỏ, buồn cười quá, ngươi rõ ràng là đại xà mà?" Mỗ nữ không chút khách khí công khai giễu cợt khiến sau gáy bạn rắn chảy xuống ba vạch đen. Một lúc lâu sau, nó mới bất đắc dĩ mở miệng: “Cầu xin chủ nhân ban tên cho ta, ta không có tên." “Sao? Thật thế ư? Vậy gọi ngươi là Linh Cửu đi, Cửu nhi, nghe rất hay nha!" Số chín là con số may mắn của nàng, nó là Linh thú khế ước đầu tiên ở thế giới dị giới này, coi như là cho hắn quà đi!
“Tạ ơn chủ nhân đã ban tên, Linh Cửu tham kiến chủ nhân." Mặc dù hắn cảm thấy cái tên này nghe không được hay, nhưng hắn đã phục tùng vô điều kiện rồi, ai bảo…Nàng có lai lịch bất phàm đây?
“Được rồi, đứng lên đi, bây giờ ta không cần ngươi…Ngươi tạm lánh đi chỗ khác đi." Vừa nhìn thấy thân thể khổng lồ của hắn, Vũ Nhạc không nhịn được tê dại da đầu. Linh Cửu đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Chủ nhân mình, nhưng vẫn oai oán kêu: “Chủ nhân, ngài đưa ta vào không gian Linh thú thì mới có thể như thế, nếu không, ta có nơi nào để đi nữa đây?"
“Không gian Linh thú? Đó là nơi nào vậy? Ta đưa ngươi vào bằng cách nào? Cái người này sao lại to…" Mỗ nữ mở to mắt, con rắn này không có nói đùa chứ?
Mỗ xà cố nén kích động muốn một chưởng vỗ chết nữ nhân nào đó, miệng co quắp, bất lực nói: “Chính là không gian của chủ nhân, ngài chỉ cần nghĩ ý niệm thì ta sẽ đi vào." Còn có nơi nào khác nữa đây? Trời ạ, đột nhiên hắn hơi hối hận việc khế ước với nàng? Tại sao lại có cảm giác lên nhầm thuyền giặc vậy?
Vụ Nhạc nghe lời gật đầu, mỗ xà lập tức biến mất ngay tại chỗ. Lúc này mỗ nữ mới hài lòng gật đầu, trong đầu khinh bỉ trừng mắt nhìn Tiểu Giới và Lạp Lạp: “Hai người các ngươi, tốt nhất tắm rửa sạch sẽ cho lão nương, chờ ta ra khỏi đây nhất định dạy dỗ các ngươi thật tốt."
Một lúc sau, Vũ Nhạc dễ dàng đi ra khỏi khu rừng, có điều nàng thất rất kì quái là vì sao trên đường không gặp được Linh thú nào khác. Nhưng có kỳ quái tới mấy cũng chưa ngốc tới mức mở miệng hỏi, có điều…Lần này chuyến đi vào rừng thú hình như không có khó khăn gì cả, bọn Linh thú này cũng thật yếu ớt, không hề mạnh mẽ chút nào. Thật không hiểu nổi mấy nhóm nữ nhân trước đây sao lại bị nuốt vào bụng nữa.
Lúc này mỗ xà đang nằm trong Linh Giới bỗng run rẩy khóe miệng, trước mặt nó là một bạn ngựa, một bạn hồ ly, một bạn nhỏ nhìn nó với ánh mắt vô cùng đồng tình. Nó đột nhiên muốn…ngửa mặt lên trời kêu gào vài tiếng, nếu không phải hắn…Nếu không phải vì…Hắn sẽ khế ước với nàng sao? Hả? Dù sao hắn cũng là Linh thú đứng đầu trong rừng, chủ nhân đã khế ước với hắn, con vật nào ngu đần dám đến khiêu chiến? Yếu ớt? Mẹ nó, nàng lại còn nói hắn yếu ớt, không biết người nào lần đầu nhìn thấy hắn đã bị dọa hai mắt đẫm nước, nữ nhân lòng dạ hiểm độc này, còn có thể đáng ghét thế sao? Còn có thể sao?
Đứng ở cửa khu rừng, đột nhiên Vũ Nhạc ngứa mũi, hắt xì một cái thật to, nàng xoa xoa một bên cánh mũi, vừa xoa vừa than thở: “Tên hỗn đản nào dám mắng ta vậy?" Linh Cửu đang nằm trong Linh Giới lập tức thức thời ngậm miệng. Thấy bộ dáng kỳ quái của hắn, Tiểu Giới và Lạp Lạp càng thấy kỳ lạ: “Này, ngươi có vẻ sợ chủ nhân, vì sao thế?"
Linh Cửu nhịn không được nhướn mắt lên: “Làm ơn đi, ta đây không sợ nàng được không? Rõ ràng là ta sợ…Không được, không thể nói cho các ngươi biết." Lời nói đến miệng, nó đột nhiên cảm thấy lúc này chưa phải lúc công khai, nhanh chóng ngậm miệng lại. Tiểu Giới và Lạp Lạp bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, chúng nhìn nhau, ý cười hiện lên trong mắt. Qủa nhiên là có bí mật, không nói sao? Chúng ta có biện pháp bắt ngươi mở miệng…
*Chương 065.5:
Sau thời gian một ly trà, bốn người Cung Tuyết đi ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng không thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy không?"
Qủa Nhiễm biết nàng không yên lòng vì Mộc Ngư đang bị thương, vội vàng nói: “Có gặp nàng, có điều đã nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng không biết như thế nào!"
“Tiểu Giới? Nói cho ta biết Ngư nhi đang ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn không?" Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa đi ra, trong lòng đã rối bời không tập trung được.
“Nàng…Bây giờ đang gặp chút phiền toái, có điều rắc rối không lớn lắm, bây giờ cách người cũng không xa, sau khi tiến vào rừng thì rẽ trái, tới ngã tư đi về phía bên trái khoảng trăm mét sẽ thấy nàng." Trong lòng nó biết rõ không thể ngăn cản được nàng, không bằng khai báo thành thật.
Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng đã giết chết thú canh cửa, cũng không thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?" “Ta mất đồ, muốn vào tìm." “Không được, ngươi không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm." “Không được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải đi tìm." “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo vậy? Mau ra đi." Mặc dù ngươi là người đầu tiên đi ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
“Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thì không thể đi vào không?" Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi không kịp, đi vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đang đứng cách đó không xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi?" Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.
“Không được, chúng ta cùng nhau đi vào thì tình huống sẽ thay đổi, các hộ pháp sẽ không đồng ý. Ngược lại, một mình chủ nhân đi vào thì mục tiêu sẽ không lớn, không thu hút sự chú ý, chờ đi, chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng." Cung Tuyết không đồng ý lắc đầu, lúc này không thể gây rắc rối.
Qủa Nhiễm không có cách nào khác, đành phải đi đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ thì sẽ không cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh đi còn không kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn một trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù đã trải qua gần ngàn năm cũng không hề thay đổi.
Sau khi Vũ Nhạc đi vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, một tay cố sức cầm lấy roi, hận không thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật nhỏ này không chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người không?"
“Không chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó không chọc đến ta không? Nếu không phải nó, ta sẽ đi bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn đi, chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu không buông tay, ta sẽ đánh cả ngươi!" Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.
Mộc Ngư nghe nàng nói vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người không? Không thấy nó còn nhỏ như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?" “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi." Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.
Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, không hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này không!" Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng không kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào." Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật nhỏ trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, không hề sợ hãi nhìn lên. Trên không trung, hai cây kiếm không ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư không yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng không di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!"
Vật nhỏ vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên. Vũ Nhạc mới chăm chút nhìn nó, hai tai không dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, một cái đuôi thật dài kéo trên mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có một dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. Nói nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại không giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng không giống, giống cún hơn, mà hình như cũng không đúng. Nghiên cứu một hồi, nàng không nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp nói: “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt không, sao nơi này lại xuất hiện người này?..."
Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.
Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm một tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc cô nương đã cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn không tồi." Tóm lại, người không thể khế ước với nó, nếu không nam nhân kia sẽ điên mất.
“Ừ, ngươi nói không sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào." Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này đi không?" Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể đi theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được không? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy không?"
Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó không đồng ý thì đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định sẽ rất yêu thương ngươi!" Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Sau đó, không biết nghĩ ngợi cái gì, miệng nhỏ cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đang đánh nhau, nhưng không có chú ý lắm.
Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư đang bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ."
Mộc Ngư không quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? Thật xin lỗi, bổn cô nương không có hứng thu." Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu đi luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận dậm chân một cái, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia thì trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?"
“Không có gì, vừa đúng lúc đi ngang qua, thì thấy ngươi đang giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này thật đáng yêu, ngươi có khế ước chưa?" Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.
Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười nhẹ: “Vốn đã có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như không còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, đã xong rồi, có điều, không phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội đã không có mục tiêu thì hãy thu nhận bảo bối nhỏ này đi?"
“Hả? Nó? Người nói là nó cũng là Linh thú?" Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Vật nhỏ ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho nhẹ một cái: “Ta cũng không biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật nhỏ này rất khả ái, nhưng không nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?"
“Vậy sao? Đúng nha, muội cũng không nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, đã như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng không?" Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành thật hỏi.
Vật nhỏ cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười nhẹ: “Cám ơn bảo bối, vậy thì tốt, chúng ta cùng khế ước." Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu trên trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị một đám sương trắng bao quanh, sau một lúc, trên trán của vật nhỏ xuất hiện một ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó không giống với cái của Linh Cửu?" “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng một kiểu? Mỗi một Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm một, cũng sẽ xuất hiện ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này không phải tùy tiện đều xuất hiện, nếu khế ước với Linh thú cấp thấp thì căn bản sẽ không có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta sẽ giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài đi, thời gian không còn nhiều đâu." “Ừ, được rồi."
“Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được không?" Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi một hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng không nghĩ ra lí do.
“Chẳng lẽ là do trời định?" Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng không tệ lắm!"
*Chương 065.7:
“Được rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi, thời gian không còn sớm.." Vũ Nhạc nhìn thấy hai người ở chung khá hài hòa, mỉm cười kéo Mộc Ngư đi ra ngoài cửa. Đột nhiên, Mộc Ngư nghĩ ý niệm một cái, tiểu tử trong lòng nàng biến mất đi vào không gian Linh thú. Không gian này là do Nhạc trang chủ tặng cho Mộc Ngư, là đồ tốt khó cầu.
Khi hai người đi ra thì Qủa Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên hỏi thăm: “Sao rồi? Không sao chứ?"
Mộc Ngư mỉm cười: “Ta không sao, cám ơn mọi người quan tâm."
Sáu người vừa đứng lại, tiếng còi đột nhiên vang lên. Vẻ mặt Hộ pháp áo đen lạnh lùng nhìn mọi người, hắng giọng hô: “Mọi người tập hợp, nghiệm thu thành quả!"
Mọi người rất nhanh xếp thành hàng, sau khi kiểm tra còn lại 92 người thông qua khảo hạch. Mấy trăm người còn lại, hoặc không có khế ước Linh thú, hoặc bị Linh thú gây thương tích, hoặc còn chưa đi ra, hoặc là…Căn bản không thể trở lại….
Sau khi điều tra lại, có 34 người tử vong. Khi hộ pháp áo đen kết thúc kiểm nghiệm đi ra, một số người không kìm được rơi nước mắt. Mặc dù họ không quen biết, nhưng mấy ngày ở cùng nhau cũng có chút tình cảm. Đột nhiên nhận được tin họ đã chết, mấy nữ tử thiện lương không kìm được òa khóc.
“Đủ rồi, khóc gì mà khóc? Khóc sướt mướt như vậy thành bộ dạng gì? Lấy thẻ bài của những người được ở lại, những người khác từ đâu tới thì trở về chỗ đó!" Hộ pháp áo đen lạnh lùng nói xong, cũng không quay đầu lại đi ngay, lúc nàng quay đầu đi, Vũ Nhạc thấy gương mặt nàng tràn đầy bi thương, mặc dù cố gắng nhẫn nhịn nhưng hai vai co lại, đã bại lộ tấm lòng thiện lương của nàng.
“Được rồi, tất cả mọi người đừng quá buồn lòng, năm nay không được thì sang năm mọi người trở lại. Thánh Đức luôn hoan nghênh các ngươi, hãy trở về đi!" Nhìn bằng hữu của mình đau lòng không nói được, một hộ pháp khác cũng không khỏi nói năng mềm mỏng. Họ đều là người, cũng có thất tình lục dục, tình cảnh trước mặt, nói không buồn, là giả.
Những nữ hài tử bị loại nhẹ gật đầu, xếp thành hàng, rời đi. Còn những nữ hài tử được lưu lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cười hay nên khóc.
“Được rồi, các ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ trước. Ngày mai chính thức huấn luyện!" Hộ pháp hơi nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, phẩy phẩy tay về phía các nàng.
“Báo cáo hộ pháp, chúng ta…Có phải đã chính thức thông qua?" Đúng lúc này, một nữ tử bộ dáng thanh nhã đánh bạo nhìn về phía hắc y nữ tử, thấp thỏm lo lắng.
“Ừ, coi như là được rồi, ba tháng sau trong cuộc so tài của học sinh mới, chúng ta sẽ chọn ra 70 người do bảy các chủ tự mình dạy, mà còn lại sẽ cho chúng ta dạy. Nếu trong thời gian dài, có cơ hội sẽ được lên cấp, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng." Trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc vừa rồi, giọng nói của các hộ pháp cũng không quá lạnh nhạt, dịu dàng một chút, ngay cả bộ mặt cũng ấm áp hơn, những chuyển biến này khiến các thiếu nữ cảm thấy ấm áp hơn.
“Cám ơn hộ pháp đã chỉ bảo, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng." Thiếu nữ kích động gật đầu. Mọi người theo sự hướng dẫn của các hắc y nữ nhân tiến về phía ký túc xá.
“Sẽ không để cho chúng ta ở trại chăn nuôi chứ?"
“Đừng nói nhiều, có nơi để ở đã là không tệ rồi, họ…Bọn họ ngay tới mặt trời ngày mai cũng không được thấy nữa, ô ô…"
“Đừng khóc, nếu như ngươi khóc nữa thì mọi người sẽ đều khóc. Kiên cường lên, các nàng vì tu luyện mà hy sinh, cái chết vinh quang, tối thiểu họ cũng không làm kẻ bỏ cuộc."
“Ngươi nói đúng, chúng ta phải cố gắng thật nhiều, vì các nàng không được bỏ cuộc."
“Đã nghĩ ra rồi sao? Những thiếu nữ này đã thay đổi rồi." Cung Tuyết cảm thấy xúc động gật gật đầu, khí chất của một người đều từ từ tôi luyện được, những cô nương này đã trưởng thành hơn so với lúc tới đây.
“Người nhà của các nàng đều bảo vệ các nàng rất tốt, tổi thiểu đều rất thiện lương, tương lai có thể trưởng thành tới mức nào không ai có thể nhìn trước được. Mọi người phải cố gắng thật tốt nhé, trăm ngàn không thể thua bọn họ." Vũ Nhạc nhíu mày, Mộc Ngư lập tức hưởng ứng: “Có khả năng sao? Chúng ta nhất định phải trở thành người thắng cuộc lần thi đấu tân học viên mới của Thánh Đức."
“Đúng, vị trí quán quân lần này, nhất định thuộc về chúng ta." Qủa Nhiễm cũng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin.
“Tốt lắm, vì mục tiêu này chúng ta phải cố gắng hơn nữa, bổn cô nương sẽ mời các ngươi ăn đại tiệc." “Hoan hô, không thể tốt hơn."…
“Được rồi, nơi này chính là nơi ở tạm thời của các ngươi. Ba tháng sau học sinh mới sẽ so tài, bảy mươi người may mắn được chọn ra sẽ được phân tới khu nhà trệt đằng kia. Còn những người còn lại vẫn sẽ ở đây, cho tới khi thăng cấp. Còn nữa, các ngươi tự do kết hợp, sáu người một tổ. Tổ này rất có thể sẽ kéo dài tới khi tốt nghiệp, cần quý trọng người ở bên cạnh mình, không phải các chiến hữu đều có thể vĩnh viễn ở cùng nhau…" Hắc y nữ tử nói xong những lời này, không nói gì nữa, lập tức rời đi, lưu lại các thiếu nữ đang ngơ ngẩn không hiểu gì.
“Đúng vậy đó, thật sự chúng ta cần quý trọng lẫn nhau, nghe nói hằng năm các tiểu đội đi thi hành nhiệm vụ, đều có thương vong ít nhiều, nếu như ta đoán không nhầm thì vị hộ pháp kia vừa nói đồng đội rất có thể sẽ hy sinh…. Qủa nhiên không có chuyện gì hài lòng." Vũ Nhạc phiền muộn ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh, nhịn không được thầm gọi Ngữ nhi, chiến hữu của nàng, Ngữ nhi!
Mấy người Cung Tuyết nhìn nhau, ai cũng không dám làm phiền Vũ Nhạc, chủ nhân ưu thương như vậy, các nàng hiếm khi thấy được. Điều duy nhất các nàng có thể làm, chính là làm cho mình không ngừng cường đại, chỉ có đứng ở vị trí mạnh nhất, mới có tư cách hô mưa gọi gió.
Một ngày nào đó trong tương lai, lúc một đội yêu nghiệt tốt nghiệp Thánh Đức, khiến cho bao người run sợ, rơi vào khiếp đảm. Các nàng còn nhỏ tuổi đã có thực lực cường hãn như thế, nếu chờ các nàng trưởng thành, trên đại lục này, không phải là khuấy trời lật đất sao?
Các nữ tử đội đặc chiến mỉm cười nói: Thật xin lỗi, chúng ta chính là như vậy, các ngươi có phục hay không?
Tác giả :
Vân Mộc Tinh