Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 23: Tầng thứ nhất của bảo tháp
“Cái gì mà một ngàn năm? Cái gì mà vị nào của ta?" Mỗ nữ phút chốc quay đầu, có chút không rõ ràng nhìn Tiểu Giới. Tiểu Giới mạnh mẽ lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười nói: “Ách…Không, không có việc gì. Ta đưa người tới bảo tháp nhé? Ở đó có thứ người từng…Ách, có thứ người thích đó."
“Ngươi nói chuyện mà muốn nói lại thôi, rốt cuộc là muốn nói gì?" Nhìn Tiểu Giới khổ sở gập cong người nín cười, Vũ Mị cũng cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra Tiểu Giới muốn nói nhưng không thể nói.
“Người thông minh như vậy đương nhiên biết là ta không thể nói được, đi thôi, người đi trước nhìn xem, từ từ về sau người sẽ biết rõ." Tiểu Giới bất đắc dĩ lắc đầu, đầu nhỏ màu tím ngẩng lên hướng về phía Vũ Mị nhiệt tình tươi cười.
“Ừ, cũng chỉ có thể như vậy, ngươi cũng không gặp được ai tốt bụng như ta đâu? Nếu đổi là người khác thì ngươi đã bị đánh tới mẹ cũng không nhận ra được." Vũ Mị buồn cười xoa xoa đầu Tiểu Giới, vẻ mặt trêu đùa.
“Mẹ ta? Đùa giỡn gì vậy? Mẹ ta là ai, ta cũng không biết, lấy gì mà nhận ra? Về phần người khác…Hừ hừ, không phải người đã quá coi thường bản lĩnh của ta đó chứ?" Chủ nhân thì nàng không dám, cũng không có bản lĩnh đắc tội. Nhưng còn những người khác hoặc Linh thú, có ai là đối thủ của nàng chứ? Thiên Sát thượng cổ phong ấn cổ giới, không là đệ nhất thần vật thì cũng là một trong những thần vật nha, có hơn vạn năm tu hành, làm sao bọn người hạ đẳng và Linh thú có khả năng tiếp cận? Nếu không phải vì nàng cảm giác được chủ nhân, cùng với hắn đang ở trong này thì sao nàng lại tự đưa mình tới tận đây?
“Theo như lời ngươi nói, ngươi thật sự rất lợi hại?" Vũ Mị vừa lôi kéo Tiểu Giới vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, không để ý được ý tứ trong lời nói của Tiểu Giới.
“Có lợi hại hay không thì sớm muộn ngài cũng biết. Được rồi, đã tới, đây là tầng thứ nhất của bảo tháp, người vào trước nhìn xem." Tầng thứ nhất là tên kia trấn thủ, chắc hẳn là chưa tỉnh lại, vậy nên nàng có thể đi vào rồi? Với trình độ biến thái của tên kia, nếu là ở ngàn năm trước thì nàng hay ngay cả chủ nhân cũng không thể tiếp cận.
Nhưng mà, nàng đã coi thường trình độ biến thái của tên này. Vũ Mị vừa bước vào tầng thứ nhất của bảo tháp, vốn bên trong còn tối đen mà phút chốc rực sáng như ban ngày, ánh sáng chói mắt làm cho Vũ Mị phải nheo mắt lại. Vũ Mị vừa mới thích ứng ánh sáng nơi này, chỉ lo quan sát tình huống xung quanh. Nàng cũng chưa chú ý tới phía sau mình, Tiểu Giới đang lộ ra bộ mặt như gặp quỷ, liên tục thối lui, đầu nhỏ không ngừng lắc lư trái phải, đôi mắt tím toát ra vẻ không tin nổi. Cái tên kia đã giải trừ được phong ấn? Không thể nào? Đùa vui gì đây? Việc này…cũng quá nghịch thiên rồi? Vì sao nàng không cảm giác được chút gì?
“Hừ, con heo chết tiệt, nếu để ngươi cảm ứng được, chẳng phải đã uổng công bổn đại gia bưng bít hay sao?" Ngay tại lúc Tiểu Giới tự hỏi, một giọng nói kiêu ngạo trực tiếp truyền vào đầu nàng. Linh Tiểu Giới dưới chân lảo đảo, không tin nổi trừng mắt nhìn xung quanh: “Đồ Lạp Lạp? Chết tiệt, ngươi đã tỉnh lại?"
“Hừ, ngươi nghĩ sao chứ, bổn đại gia lại chịu bị phong ấn kia kìm hãm? Thật là nực cười!" Giọng nói kiêu ngạo lại vang lên, mà không thấy chủ nhân hiện thân. Còn Linh Tiểu Giới bị vây trong trạng thái khiếp sợ, không chú ý tới chủ nhân của giọng nói này phát ra âm thanh so với ngàn năm trước, khác nhau một trời một vực!
“Ngươi nói chuyện mà muốn nói lại thôi, rốt cuộc là muốn nói gì?" Nhìn Tiểu Giới khổ sở gập cong người nín cười, Vũ Mị cũng cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra Tiểu Giới muốn nói nhưng không thể nói.
“Người thông minh như vậy đương nhiên biết là ta không thể nói được, đi thôi, người đi trước nhìn xem, từ từ về sau người sẽ biết rõ." Tiểu Giới bất đắc dĩ lắc đầu, đầu nhỏ màu tím ngẩng lên hướng về phía Vũ Mị nhiệt tình tươi cười.
“Ừ, cũng chỉ có thể như vậy, ngươi cũng không gặp được ai tốt bụng như ta đâu? Nếu đổi là người khác thì ngươi đã bị đánh tới mẹ cũng không nhận ra được." Vũ Mị buồn cười xoa xoa đầu Tiểu Giới, vẻ mặt trêu đùa.
“Mẹ ta? Đùa giỡn gì vậy? Mẹ ta là ai, ta cũng không biết, lấy gì mà nhận ra? Về phần người khác…Hừ hừ, không phải người đã quá coi thường bản lĩnh của ta đó chứ?" Chủ nhân thì nàng không dám, cũng không có bản lĩnh đắc tội. Nhưng còn những người khác hoặc Linh thú, có ai là đối thủ của nàng chứ? Thiên Sát thượng cổ phong ấn cổ giới, không là đệ nhất thần vật thì cũng là một trong những thần vật nha, có hơn vạn năm tu hành, làm sao bọn người hạ đẳng và Linh thú có khả năng tiếp cận? Nếu không phải vì nàng cảm giác được chủ nhân, cùng với hắn đang ở trong này thì sao nàng lại tự đưa mình tới tận đây?
“Theo như lời ngươi nói, ngươi thật sự rất lợi hại?" Vũ Mị vừa lôi kéo Tiểu Giới vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, không để ý được ý tứ trong lời nói của Tiểu Giới.
“Có lợi hại hay không thì sớm muộn ngài cũng biết. Được rồi, đã tới, đây là tầng thứ nhất của bảo tháp, người vào trước nhìn xem." Tầng thứ nhất là tên kia trấn thủ, chắc hẳn là chưa tỉnh lại, vậy nên nàng có thể đi vào rồi? Với trình độ biến thái của tên kia, nếu là ở ngàn năm trước thì nàng hay ngay cả chủ nhân cũng không thể tiếp cận.
Nhưng mà, nàng đã coi thường trình độ biến thái của tên này. Vũ Mị vừa bước vào tầng thứ nhất của bảo tháp, vốn bên trong còn tối đen mà phút chốc rực sáng như ban ngày, ánh sáng chói mắt làm cho Vũ Mị phải nheo mắt lại. Vũ Mị vừa mới thích ứng ánh sáng nơi này, chỉ lo quan sát tình huống xung quanh. Nàng cũng chưa chú ý tới phía sau mình, Tiểu Giới đang lộ ra bộ mặt như gặp quỷ, liên tục thối lui, đầu nhỏ không ngừng lắc lư trái phải, đôi mắt tím toát ra vẻ không tin nổi. Cái tên kia đã giải trừ được phong ấn? Không thể nào? Đùa vui gì đây? Việc này…cũng quá nghịch thiên rồi? Vì sao nàng không cảm giác được chút gì?
“Hừ, con heo chết tiệt, nếu để ngươi cảm ứng được, chẳng phải đã uổng công bổn đại gia bưng bít hay sao?" Ngay tại lúc Tiểu Giới tự hỏi, một giọng nói kiêu ngạo trực tiếp truyền vào đầu nàng. Linh Tiểu Giới dưới chân lảo đảo, không tin nổi trừng mắt nhìn xung quanh: “Đồ Lạp Lạp? Chết tiệt, ngươi đã tỉnh lại?"
“Hừ, ngươi nghĩ sao chứ, bổn đại gia lại chịu bị phong ấn kia kìm hãm? Thật là nực cười!" Giọng nói kiêu ngạo lại vang lên, mà không thấy chủ nhân hiện thân. Còn Linh Tiểu Giới bị vây trong trạng thái khiếp sợ, không chú ý tới chủ nhân của giọng nói này phát ra âm thanh so với ngàn năm trước, khác nhau một trời một vực!
Tác giả :
Vân Mộc Tinh