Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 129: Đại kết cục (2)
Nghe nói, năm năm sau, không chỉ Yêu Ma, Diệu Ngữ bình an trở về, mà còn mang theo một hài tử bốn tuổi, càng thêm kinh khủng hơn là, bởi vì hấp thu linh khí của thiên địa mà mới bốn tuổi sức mạnh của hài tử đã đạt tới đỉnh kỳ Tử Vương, mà sức mạnh của Yêu Ma đạt thẳng tới cảnh giới Tiên Thiên, đương nhiên Diệu Ngữ cũng không chịu rớt lại ở phía sau, sức mạnh đã đến cảnh giới Tử Huyền, sức mạnh của một nhà ba người một người so với một người càng thêm cường hãn hơn, làm cho Vũ Mị vừa yêu thích vừa hâm mộ.
Phải biết, năm năm nay nàng không ăn uống thì chơi đùa, hoặc cùng đứa nhỏ đi chơi khắp nơi, lâu rồi không có tu luyện, nên thực lực không có tăng thêm, vẫn như cũ là cảnh giới Tử Huyền, vừa nghe lời nói của ca ca, chị dâu, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý tưởng.
Vì thế vào một đêm khuya của ngày nào đó, lợi dụng lúc tướng công nhà mình xử lý công văn hàng tháng, liền ôm theo đứa con nhỏ hai tuổi chạy về phía cấm địa. Nhưng không ngờ, lại có một bóng người cao lớn chắn ngay trước cửa cấm địa, lúc ấy sợ tới mức chỉ mong lừa gạt được hắn rồi trở về.
Chưa từng nghĩ đến nam nhân không chỉ không trách tội, mà lại bày ra bộ dáng phu thê tình thâm nói: ""Muốn đi thì cùng đi, nàng chỉ mang theo một người, muốn làm cho ta tức giận hả?""
Làm cho Vũ Mị vừa xấu hổ vừa cảm động. Cho nên một nhà ba người liền vứt bỏ cả vương quốc, đi vào cấm địa tu luyện.
Ba năm sau, lúc ba người đi ra, mọi người đều giật mình hít vào một ngụm khí lạnh, lúc đầu thực lực của Thiên Duật Dạ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, bây giờ đã nhảy vọt lên đỉnh kỳ Cửu Thiên, lúc đầu thực lực của Vũ Mị không có tăng thêm, chỉ là cảnh giới Tử Huyền, bây giờ đã tăng lên cảnh giớiTiên Thiên; còn đứa con năm tuổi của bọn họ, thì thực lực kinh khủng lên đến đỉnh kỳ Tử Đế, biến thái, gia đình này toàn biến thái...
Mà trong lúc mọi người chuẩn bị để chúc mừng cho bọn họ, thì hai vợ chồng đã quay mông một cái, mang theo đứa trẻ biến mất không dấu vết. Lúc này, bọn họ đang tiến tới cảnh giới Cửu Thiên tâm niệm đã lâu, thấy được cha mẹ, ông nội, cùng với sư phụ của Thiên Duật Dạ lâu rồi không gặp, ở trong thế giới như mộng ảo này, sức mạnh của thằng nhóc kia lại đột phá đến cảnh giớ iXích Huyền, làm cho mọi người hết sức kinh hãi.
Mà cũng ở nơi này, cuối cùng Vũ Mị cũng biết được nguyên nhân mà mẹ mình xuất hiện ở Tử Minh đại lục, thì ra tất cả đều vì muốn nàng và Thiên Duật Dạ có thể tiếp tục duyên phận từ kiếp trước, vì hạnh phúc của hai người, là người mẹ, bà đã hi sinh rất nhiều...
Thời gian trên cảnh giới Cửu Thiên trôi qua rất nhanh, nháy mắt con trai đã được bảy tuổi, tự mình đã có thể làm được một số việc rồi. Sau khi hai vợ chồng cân nhắc một hồi, liền từ biệt người thân trên cảnh giới Cửu Thiên rồi mang theo đứa con trai duy nhất là Thiên Lạc Trần về Tử Tinh đại lục.
Thấy được cha mẹ đã lâu không gặp, nhìn thấy cuộc sống ngọt ngào của ca ca và tẩu tẩu, còn gặp được Mục Dương vừa mới thành thân chưa lâu, bọn họđã không còn non nớt nữa, mà thay vào đó là khí phách mãnh liệt và tinh thần phấn chấn, nhìn thấy vậy, Vũ Mị cảm thấy thật vui vẻ, vì thành tựu của bọn họ mà vui mừng, còn chúc phúc cho sự hạnh phúc của bọn họ.
*****
Lúc tạm biệt Mộc Ngư, hai chị em lại ôm nhau khóc, nhìn cái bụng đang mang thai mà nhô ra của nàng ấy, Vũ Mị mới biết sau khi họ rời đi một năm, thì Tiêu Đồ dễ dàng thành thân, mà cái thai này, là song thai. Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Mộc Ngư, Vũ Mị biết, cuộc sống của nàng tốt lắm, nên tâm nguyện này coi như đã giải quyết xong.
Sau đó, nàng ấy nói về hai chị em Yêu gia, nghe nói sau đó bọn họ gả cho tên thái tử vô dụng kia, một trước một sau vào cung làm phi tần, thỉnh thoảng lại đến gây phiền phức cho Nhạc gia, nhưng từ khi Nhạc gia phát triển lớn mạnh, quyết tâm trả thù của bọn họ cũng càng ngày càng yếu ớt.
Cho đến một năm trước, lúc em gái sinh đẻ vì chảy máu quá nhiều, nên khó đẻ mà chết, mà ngay cả đứa nhỏ, cũng không giữ lại được. Còn chị gái, từ nay về sau cũng bỏ đi sự kiêu căng cậy mạnh, cho nên quan hệ như nước với lửa giữa nàng với thái tử, cũng xem như được cải thiện.
Sau khi nghe xong, Vũ Mị trầm mặc thật lâu, sau đó nàng hỏi về người cha tuy có duyên nhưng không phận của mình, Mộc Ngư lại thở dài nói: ""Ông ta đã ra đi rồi, muội đã làm xong hậu sự cho ông, còn về tỷ tỷ của tỷ, không có đến tiễn đưa.""
Nghe vậy, trong lòng Vũ Mị cảm thấy một trận chua sót: ""Sao đột nhiên lại như vậy?""
""Cả một đám nữ nhi bên cạnh đều rời bỏ ông, cho nên cả ngày ông chỉ biết mượn rượu giải sầu, thời gian lâu dần, mắc nhiều bệnh không khỏi, năm trước, vào một buổi tối, ông đột nhiên ra đi.""
Nói đến đây, trong lòng nàng ấy cũng cảm thấy một trận chua sót, dù sao, ông vẫn là cha của mình, cho dù lúc trước ông đã làm sai cái gì, thì vẫn là cha của bọn họ.
Một lần nữa Vũ Mị lại trầm mặc, Mộc Ngư không nỡ làm phiền nàng, đổi thành Thiên Duật Dạ an ủi nàng. Hai ngày sau, cuối cùng tinh thần của nàng cũng trở lại như cũ, chào từ biệt mọi người, Thiên Duật Dạ cùng nàng trở về Tiên Vực đại lục, nếu hắn mà không trở về, lão cha đã sớm không màng thế sự của hắn nhất định sẽ cầm búa đến đập chết hắn.
Một lần nữa, Thiên Duật Dạ cùng Yêu Vũ Mị lại trông coi Tu La Vương giới, hai người trở lại cuộc sống nam chủ ngoại nữ chủ nội (nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà) hài hòa như trước, một ngày nào đó, trong khi Thiên Duật Dạ đang phê duyệt tấu chương thì thấy khuôn mặt oán giận của đứa con mới tám tuổi của mình đứng ở trước mặt mình, thì kinh ngạc một hồi: ""Thằng nhãi con này, vẻ mặt đó của con là thế nào hả, lão tử trêu chọc tới con sao?""
""Lão bà của mình mang thai, cha còn có tâm trạng ngồi đây bàn việc quốc gia đại sựà?"" Thiên Lạc Trần tức giận trừng mắt nhìn cha mình, vừa muốn bước chân đi, lại bị Thiên Duật Dạ đang bày ra vẻ mặt khẩn trương giữ chặt: ""Con nói cái gì? Lão bà của ta mang thai rồi hả?""
""Thừa lời, nơi này còn có người thứ hai sao ạ?"" Thiên Lạc Trần xem thường nhìn cha mình, không quay đầu lại mà bước ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa, lại thấy phụ thân của mình bước ra trước, sau đó là một mệnh lệnh truyền thẳng về phía hắn: ""Truyền khẩu dụ của trẫm, hôm nay trẫm thoái vị, thái tử Thiên Lạc Trần sẽ kế thừa vương vị, ngày mai cử hành nghi thức đăng cơ, khâm thử!""
Vừa nghe đến đó, Thiên Lạc Trần dừng lại một chút, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, rồi sau đó nhìn lên thì phụ hoàng đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn mình hắn đứng ngổn ngang trong gió...
Hết
Phải biết, năm năm nay nàng không ăn uống thì chơi đùa, hoặc cùng đứa nhỏ đi chơi khắp nơi, lâu rồi không có tu luyện, nên thực lực không có tăng thêm, vẫn như cũ là cảnh giới Tử Huyền, vừa nghe lời nói của ca ca, chị dâu, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý tưởng.
Vì thế vào một đêm khuya của ngày nào đó, lợi dụng lúc tướng công nhà mình xử lý công văn hàng tháng, liền ôm theo đứa con nhỏ hai tuổi chạy về phía cấm địa. Nhưng không ngờ, lại có một bóng người cao lớn chắn ngay trước cửa cấm địa, lúc ấy sợ tới mức chỉ mong lừa gạt được hắn rồi trở về.
Chưa từng nghĩ đến nam nhân không chỉ không trách tội, mà lại bày ra bộ dáng phu thê tình thâm nói: ""Muốn đi thì cùng đi, nàng chỉ mang theo một người, muốn làm cho ta tức giận hả?""
Làm cho Vũ Mị vừa xấu hổ vừa cảm động. Cho nên một nhà ba người liền vứt bỏ cả vương quốc, đi vào cấm địa tu luyện.
Ba năm sau, lúc ba người đi ra, mọi người đều giật mình hít vào một ngụm khí lạnh, lúc đầu thực lực của Thiên Duật Dạ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, bây giờ đã nhảy vọt lên đỉnh kỳ Cửu Thiên, lúc đầu thực lực của Vũ Mị không có tăng thêm, chỉ là cảnh giới Tử Huyền, bây giờ đã tăng lên cảnh giớiTiên Thiên; còn đứa con năm tuổi của bọn họ, thì thực lực kinh khủng lên đến đỉnh kỳ Tử Đế, biến thái, gia đình này toàn biến thái...
Mà trong lúc mọi người chuẩn bị để chúc mừng cho bọn họ, thì hai vợ chồng đã quay mông một cái, mang theo đứa trẻ biến mất không dấu vết. Lúc này, bọn họ đang tiến tới cảnh giới Cửu Thiên tâm niệm đã lâu, thấy được cha mẹ, ông nội, cùng với sư phụ của Thiên Duật Dạ lâu rồi không gặp, ở trong thế giới như mộng ảo này, sức mạnh của thằng nhóc kia lại đột phá đến cảnh giớ iXích Huyền, làm cho mọi người hết sức kinh hãi.
Mà cũng ở nơi này, cuối cùng Vũ Mị cũng biết được nguyên nhân mà mẹ mình xuất hiện ở Tử Minh đại lục, thì ra tất cả đều vì muốn nàng và Thiên Duật Dạ có thể tiếp tục duyên phận từ kiếp trước, vì hạnh phúc của hai người, là người mẹ, bà đã hi sinh rất nhiều...
Thời gian trên cảnh giới Cửu Thiên trôi qua rất nhanh, nháy mắt con trai đã được bảy tuổi, tự mình đã có thể làm được một số việc rồi. Sau khi hai vợ chồng cân nhắc một hồi, liền từ biệt người thân trên cảnh giới Cửu Thiên rồi mang theo đứa con trai duy nhất là Thiên Lạc Trần về Tử Tinh đại lục.
Thấy được cha mẹ đã lâu không gặp, nhìn thấy cuộc sống ngọt ngào của ca ca và tẩu tẩu, còn gặp được Mục Dương vừa mới thành thân chưa lâu, bọn họđã không còn non nớt nữa, mà thay vào đó là khí phách mãnh liệt và tinh thần phấn chấn, nhìn thấy vậy, Vũ Mị cảm thấy thật vui vẻ, vì thành tựu của bọn họ mà vui mừng, còn chúc phúc cho sự hạnh phúc của bọn họ.
*****
Lúc tạm biệt Mộc Ngư, hai chị em lại ôm nhau khóc, nhìn cái bụng đang mang thai mà nhô ra của nàng ấy, Vũ Mị mới biết sau khi họ rời đi một năm, thì Tiêu Đồ dễ dàng thành thân, mà cái thai này, là song thai. Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Mộc Ngư, Vũ Mị biết, cuộc sống của nàng tốt lắm, nên tâm nguyện này coi như đã giải quyết xong.
Sau đó, nàng ấy nói về hai chị em Yêu gia, nghe nói sau đó bọn họ gả cho tên thái tử vô dụng kia, một trước một sau vào cung làm phi tần, thỉnh thoảng lại đến gây phiền phức cho Nhạc gia, nhưng từ khi Nhạc gia phát triển lớn mạnh, quyết tâm trả thù của bọn họ cũng càng ngày càng yếu ớt.
Cho đến một năm trước, lúc em gái sinh đẻ vì chảy máu quá nhiều, nên khó đẻ mà chết, mà ngay cả đứa nhỏ, cũng không giữ lại được. Còn chị gái, từ nay về sau cũng bỏ đi sự kiêu căng cậy mạnh, cho nên quan hệ như nước với lửa giữa nàng với thái tử, cũng xem như được cải thiện.
Sau khi nghe xong, Vũ Mị trầm mặc thật lâu, sau đó nàng hỏi về người cha tuy có duyên nhưng không phận của mình, Mộc Ngư lại thở dài nói: ""Ông ta đã ra đi rồi, muội đã làm xong hậu sự cho ông, còn về tỷ tỷ của tỷ, không có đến tiễn đưa.""
Nghe vậy, trong lòng Vũ Mị cảm thấy một trận chua sót: ""Sao đột nhiên lại như vậy?""
""Cả một đám nữ nhi bên cạnh đều rời bỏ ông, cho nên cả ngày ông chỉ biết mượn rượu giải sầu, thời gian lâu dần, mắc nhiều bệnh không khỏi, năm trước, vào một buổi tối, ông đột nhiên ra đi.""
Nói đến đây, trong lòng nàng ấy cũng cảm thấy một trận chua sót, dù sao, ông vẫn là cha của mình, cho dù lúc trước ông đã làm sai cái gì, thì vẫn là cha của bọn họ.
Một lần nữa Vũ Mị lại trầm mặc, Mộc Ngư không nỡ làm phiền nàng, đổi thành Thiên Duật Dạ an ủi nàng. Hai ngày sau, cuối cùng tinh thần của nàng cũng trở lại như cũ, chào từ biệt mọi người, Thiên Duật Dạ cùng nàng trở về Tiên Vực đại lục, nếu hắn mà không trở về, lão cha đã sớm không màng thế sự của hắn nhất định sẽ cầm búa đến đập chết hắn.
Một lần nữa, Thiên Duật Dạ cùng Yêu Vũ Mị lại trông coi Tu La Vương giới, hai người trở lại cuộc sống nam chủ ngoại nữ chủ nội (nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà) hài hòa như trước, một ngày nào đó, trong khi Thiên Duật Dạ đang phê duyệt tấu chương thì thấy khuôn mặt oán giận của đứa con mới tám tuổi của mình đứng ở trước mặt mình, thì kinh ngạc một hồi: ""Thằng nhãi con này, vẻ mặt đó của con là thế nào hả, lão tử trêu chọc tới con sao?""
""Lão bà của mình mang thai, cha còn có tâm trạng ngồi đây bàn việc quốc gia đại sựà?"" Thiên Lạc Trần tức giận trừng mắt nhìn cha mình, vừa muốn bước chân đi, lại bị Thiên Duật Dạ đang bày ra vẻ mặt khẩn trương giữ chặt: ""Con nói cái gì? Lão bà của ta mang thai rồi hả?""
""Thừa lời, nơi này còn có người thứ hai sao ạ?"" Thiên Lạc Trần xem thường nhìn cha mình, không quay đầu lại mà bước ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa, lại thấy phụ thân của mình bước ra trước, sau đó là một mệnh lệnh truyền thẳng về phía hắn: ""Truyền khẩu dụ của trẫm, hôm nay trẫm thoái vị, thái tử Thiên Lạc Trần sẽ kế thừa vương vị, ngày mai cử hành nghi thức đăng cơ, khâm thử!""
Vừa nghe đến đó, Thiên Lạc Trần dừng lại một chút, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, rồi sau đó nhìn lên thì phụ hoàng đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn mình hắn đứng ngổn ngang trong gió...
Hết
Tác giả :
Vân Mộc Tinh