Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 44: Ngươi chết chắc rồi
Edit: Thủy Lưu Ly
Thật không biết nên nói nàng thiếu thông minh hay là quá ngây thơ đây.
Hơn nữa, chỗ đặc biệt của nàng không chỉ như thế mà ngay cả nội dung cãi nhau cũng không giống người khác. Cho nên, vì thú vui cho bản thân, hắn không thể không chọc tức nàng như vậy. Hắn sẽ chờ nàng mắc câu.
Nhưng Chu Vô Tâm không hề biết chút gì về tâm địa gian xảo của hắn. Mệt mỏi suốt một ngày, nàng đã sớm đói bụng đến đầu váng mắt hoa, lại nghĩ đến lượng công việc hắn giao cho nàng, lửa giận lập tức bùng lên mãnh liệt.
Một canh giờ sau, khi hắn mang một đống người đến lần nữa, Chu Vô Tâm cho rằng hắn lại tới hành hạ mình, mới vọt người dậy, quát: “Ngươi trừ việc bắt nạt ta, thì còn có bản lĩnh gì khác không hả?"
Khuôn mặt hoa đào của Ninh Liên lơ đãng chút phong tình vạn chủng không nói nên lời: “Ta có bắt nạt ngươi sao? Còn nữa, sao ta thấy ngươi quen mắt như vậy nhỉ?"
Ôi chao, quá mức tức giận nên quên che mặt.
Hiện tại Chu Vô Tâm ôm tâm tình muốn chết quách cho rồi, nàng cứng đờ người, xoay xoay cổ: “Đúng là hôm đó ta đạp ngươi, ném giầy vào ngươi đấy, sao nào? Chẳng lẽ ta không thể trả thù tên lưu manh như ngươi sao?"
Tiếng nói vừa dứt, đám hạ nhân sau lưng lập tức tỏ vẻ hãi hùng khiếp vía: Thì ra giữa hai người còn xảy ra chuyện bạo lực như vậy, nhưng mà lưu manh gì gì là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nói gia bọn họ đã làm cái chuyện màu hường phấn gì à?
Ninh Liên thấy nàng có vẻ tức giận, cười càng lúc càng thoải mái: “Yo, hóa ra là ngươi, ngươi không nói ta cũng quên mất. Nói vậy thì tiểu nha đầu Tiểu Noãn kia là do ngươi gọi đến, để trả đũa ta?"
“Ân oán giữa ta và ngươi không liên quan đến người khác. Tiểu Noãn cũng bị ta lừa mới làm bán mình theo ta." Chu Vô Tâm không nghĩ tới người này thông minh như vậy, nhưng nói cho cùng thì nàng cũng không muốn hại nàng ấy, cho nên đành mở miệng nói bậy.
Ninh Liên gấp cây quạt trong tay lại, chậm rãi bước lại gần Chu Vô Tâm, khuôn mặt như hoa đào tràn ra một nụ cười tươi xán lạn: “Có phải ngươi nhìn trúng bản vương nên mới dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận bản vương?"
“Đồ lưu manh, trừ khi hai mắt ta bị đũa đâm thủng, nếu không, hoàn toàn không có khả năng này."
Ninh Liên nắm lấy cằm nàng: “Nữ nhân đúng là thích nói một đằng làm một nẻo."
Nói xong, nhìn lướt qua đám người đang ngoác mồm, trợn mắt phía sau: “Các ngươi đi xuống trước, bản vương còn có chút chuyện cá nhân cần xử lý."
Vẻ mặt mọi người không tình nguyện lĩnh mệnh, cọ cọ nửa ngày mới hoàn toàn rút khỏi phòng giặt.
Chu Vô Tâm nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt còn chưa kịp thu lại, bên môi đột nhiên bị một vật mềm mại đột kích, ấm ấm, ẩm ướt, nhất thời khiến lòng nảng nảy sinh một loại cảm giác kỳ dị.
Ninh Liên nâng mặt nàng, nhìn nàng: “Ngươi xem đi, ta làm vậy mà ngươi cũng không phản kháng, điều này chưa đủ để nói rõ ngươi yêu thích bản vương sao?"
Mợ nó, ngươi đột nhiên tập kích như vậy thì dù là ai cũng bị dọa sững sờ có được không!
“Đồ lưu manh!" Vô Tâm hận không thể xé toạt cái miệng không biết xấu hổ của hắn ra, nhưng chỉ có thể nhận nhịn, hận hận trừng mắt nhìn hắn rồi hung hăng đẩy hắn qua một bên, giậm chân đi nhanh về phía trước.
Ninh Liên thấy vậy, sao có thể dễ dàng buông tha nàng được, hắn sải bước theo sát sau lưng nàng, mở miệng tiếp tục đâm chọc: “Ai nha ai nha, có người bắt đầu cảm thấy thẹn thùng rồi... Da mặt thật mỏng nha~…"
“Da mặt mỏng! Chẳng lẽ nhất định phải dày như ngươi thì ngươi mới thoả mãn sao?" Chu Vô Tâm đúng là sắp bị hắn chọc tức chết rồi, nàng nổi giận đùng đùng quay ngoắc, hoàn toàn bỏ lại cái tên cười đến không mở mắt nổi nào đó, nhưng chẳng qua tên nào đó vẫn không chịu buông tha nàng mà vô cùng càn rỡ, gõ gõ cây quạt lên đầu nàng: “Bản vương chưa nói ngươi có thể lui mà, ngươi bỏ đi như vậy rất không lễ phép có biết không? Cho dù bản vương cho người làm thịt ngươi thì cũng không ai cảm thấy bản lương làm không đúng cả."
Thể chế phong kiến hại chết người!
Chu Vô Tâm chỉ đành căm giận đứng lại, quay đầu, buồn bực gạt tay cái tên liên tục dùng quạt gõ đầu nàng, nhưng vì cường độ quá lớn, nên cây quạt của hắn cũng bị hất văng ra ngoài, sau đó, tõm một tiếng, ‘không cẩn thận’ rơi vào trong ao giặt quần áo, chớp mắt đã chìm nghỉm không thấy bóng dáng.
Khuôn mặt Ninh Liên đang treo một nụ cười rực rỡ, nhưng một khắc khi nhìn thấy cây quạt mình rơi vào đáy ao, lập tức mây đen ùn ùn kéo đến, sắc mặt tối sầm, giọng nói vốn luôn trầm ấm, lại dần lạnh xuống, gần như cắn răng nghiến lợi ra lệnh: “Lập tức tìm cây quạt về đây!"
Chu Vô Tâm bị áp suất thấp đột nhiên bùng phát của hắn làm không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy sau lưng như có ngàn vạn mũi tên sắc bén, lạnh lẽo không ngừng đâm vào lưng nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hơi e ngại, nhưng ngoài vẫn không chịu thua “Không kiếm. Không có sức. Ta đã đói bụng một ngày rồi thì lấy sức đâu ra để xuống nước mò đồ."
Ninh Liên hít sâu một hơi, nâng tay lên nghĩ muốn cho nàng một tát. Chu Vô Tâm nhìn thấy, nâng giọng: “Sao nào? Không sai khiến được nên muốn đánh ta? Ngươi có còn là nam nhân không hả?"
Nếu như ánh mắt có thể chém chết người thì có lẽ lúc này Chu Vô Tâm đã bị đao mắt của ai đó chém tan xương nát thịt rồi.
“Được, rất được. Ngươi nhớ kỹ hành động hôm nay của ngươi cho bản vương. Bản vương sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời!" Ninh Liên thu tay về, tàn nhẫn mà buông xuống một câu rồi không thèm liếc nhìn nàng cái nào nữa, mà nổi giận đùng đùng rời đi.
Chu Vô Tâm nhìn bóng lưng dần biến mất của hắn: “Thật không hiểu ra sao, chỉ là mất một cây quạt thôi mà, có cần tức giận như vậy không? Chỗ ngươi có nhiều tiền như vậy, mất một cái thì mua thêm một cái không được à? Ta bị ngươi bỏ đói một ngày, còn bị ngươi chiếm tiện nghi mà ta có nói gì không? Chỉ vậy thôi mà đã nổi giận! Thật không hiểu ra sao…"
Sau khi từ phòng giặt trở về, Chu Vô Tâm thật sự không tìm được đồ gì để ăn, nhưng lúc nàng đói bụng ngất ngây con gà tây thì Trương đại nương, người luôn đưa đống quần áo đến cho nàng giặt hằng ngày đột nhiên lặng lẽ chạy đến gian phòng nhỏ của nàng.
Trương đại nương vừa thấy Vô Tâm lập tức tức đến nổ phổi, quát: “Ngươi chết chắc rồi, ta nghe nói ngươi ném cây quạt của Cửu gia vào trong ao, chuyện này có thật không?"
Chu Vô Tâm bị lời nói của Trương đại nương làm tâm tình trở nên bất an, gấp gáp: “Sao vậy ạ?"
“Cây quạt này là do mẫu thân Cửu gia đưa ngài khi còn sống. Ngươi lại dám làm mất!"
Trương đại nương ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống trong phòng nàng, đưa cho Chu Vô Tâm một cái bánh màn thầu, Chu Vô Tâm lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chộp lấy, dùng mấy lần đã giải quyết một nữa cái bánh màn thầu này: “Ai bảo hắn lấy quạt gõ nô tì. Hơn nữa lúc đó nô tì đang tức giận mà, chuyện đó đơn giản là phản xạ có điều kiện thôi, với lại hắn là hoàng tử, ném mất thì còn mua cái mới được mà."
Trương đại nương nhìn bộ dạng không biết hối cải của nàng, hận không thể dùng một chân giẫm chết nàng: “Đó không phải là một cây quạt bình thường, thứ ngươi làm mất chính là cây quạt do chính tay phu nhân làm! Trong thiên hạ này chỉ có duy nhất một cái, độc nhất vô nhị!"
Nếu đúng như vậy thì có thể hiểu được nguyên nhân làm tính tình hắn đột nhiên âm u như vậy rồi: “Đại nương, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?"
“Năm đó vào sinh thần của Cửu gia, trong phủ đột nhiên bị bốc cháy, lễ vật phu nhân muốn đưa cho Cửu gia chính là cây quạt tự mình làm. Vốn lễ vật này phu nhân định cuối cùng mới đưa nhưng khi đó Cửu gia còn nhỏ, ồn ào muốn xem lễ vật cho bằng được mới khiến phu nhân trở về phòng lấy, càng không khéo chính là đúng lúc ấy, lửa lớn bùng lên, phu nhân bị lửa nhốt lại, thiêu chết trong phòng. Đến khi đưa được phu nhân ra ngoài thì người đã bị đốt cháy khét, nhưng trong ngực vẫn ôm chặt một chiếc hộp ngọc, bên trong chính là cây quạt này. Có thể nói vì cây quạt này phu nhân mới mất mạng. Từ đó về sau, tính cách chủ nhân lập tức thay đổi, nhưng trong ngày thường chủ nhân vẫn đối xử tốt với hạ nhân, ngoại trừ một số chuyện nào đó"
“Cái gì gọi là một số chuyện nào đó?"
“Ta nhớ hồi ta vừa mới tới, có một hạ nhân nhìn thấy cây quạt chủ nhân rơi xuống đất đã nhặt lên, lại bị chủ nhân nhìn thấy, không nói hai lời lập tức chém rụng hai tay kẻ đó. Những chuyện nào đó ta nói là những chuyện liên quan đến cây quạt kia." Trương đại nương nói xong lại nhìn nàng thật sâu, vỗ vỗ vai nàng an ủi: “Cho nên mới nói, lúc này ngươi rất thảm. Tự lo lấy đi. Lúc tâm tình Cửu gia không tốt luôn tương đối đáng sợ."
Thật không biết nên nói nàng thiếu thông minh hay là quá ngây thơ đây.
Hơn nữa, chỗ đặc biệt của nàng không chỉ như thế mà ngay cả nội dung cãi nhau cũng không giống người khác. Cho nên, vì thú vui cho bản thân, hắn không thể không chọc tức nàng như vậy. Hắn sẽ chờ nàng mắc câu.
Nhưng Chu Vô Tâm không hề biết chút gì về tâm địa gian xảo của hắn. Mệt mỏi suốt một ngày, nàng đã sớm đói bụng đến đầu váng mắt hoa, lại nghĩ đến lượng công việc hắn giao cho nàng, lửa giận lập tức bùng lên mãnh liệt.
Một canh giờ sau, khi hắn mang một đống người đến lần nữa, Chu Vô Tâm cho rằng hắn lại tới hành hạ mình, mới vọt người dậy, quát: “Ngươi trừ việc bắt nạt ta, thì còn có bản lĩnh gì khác không hả?"
Khuôn mặt hoa đào của Ninh Liên lơ đãng chút phong tình vạn chủng không nói nên lời: “Ta có bắt nạt ngươi sao? Còn nữa, sao ta thấy ngươi quen mắt như vậy nhỉ?"
Ôi chao, quá mức tức giận nên quên che mặt.
Hiện tại Chu Vô Tâm ôm tâm tình muốn chết quách cho rồi, nàng cứng đờ người, xoay xoay cổ: “Đúng là hôm đó ta đạp ngươi, ném giầy vào ngươi đấy, sao nào? Chẳng lẽ ta không thể trả thù tên lưu manh như ngươi sao?"
Tiếng nói vừa dứt, đám hạ nhân sau lưng lập tức tỏ vẻ hãi hùng khiếp vía: Thì ra giữa hai người còn xảy ra chuyện bạo lực như vậy, nhưng mà lưu manh gì gì là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nói gia bọn họ đã làm cái chuyện màu hường phấn gì à?
Ninh Liên thấy nàng có vẻ tức giận, cười càng lúc càng thoải mái: “Yo, hóa ra là ngươi, ngươi không nói ta cũng quên mất. Nói vậy thì tiểu nha đầu Tiểu Noãn kia là do ngươi gọi đến, để trả đũa ta?"
“Ân oán giữa ta và ngươi không liên quan đến người khác. Tiểu Noãn cũng bị ta lừa mới làm bán mình theo ta." Chu Vô Tâm không nghĩ tới người này thông minh như vậy, nhưng nói cho cùng thì nàng cũng không muốn hại nàng ấy, cho nên đành mở miệng nói bậy.
Ninh Liên gấp cây quạt trong tay lại, chậm rãi bước lại gần Chu Vô Tâm, khuôn mặt như hoa đào tràn ra một nụ cười tươi xán lạn: “Có phải ngươi nhìn trúng bản vương nên mới dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận bản vương?"
“Đồ lưu manh, trừ khi hai mắt ta bị đũa đâm thủng, nếu không, hoàn toàn không có khả năng này."
Ninh Liên nắm lấy cằm nàng: “Nữ nhân đúng là thích nói một đằng làm một nẻo."
Nói xong, nhìn lướt qua đám người đang ngoác mồm, trợn mắt phía sau: “Các ngươi đi xuống trước, bản vương còn có chút chuyện cá nhân cần xử lý."
Vẻ mặt mọi người không tình nguyện lĩnh mệnh, cọ cọ nửa ngày mới hoàn toàn rút khỏi phòng giặt.
Chu Vô Tâm nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt còn chưa kịp thu lại, bên môi đột nhiên bị một vật mềm mại đột kích, ấm ấm, ẩm ướt, nhất thời khiến lòng nảng nảy sinh một loại cảm giác kỳ dị.
Ninh Liên nâng mặt nàng, nhìn nàng: “Ngươi xem đi, ta làm vậy mà ngươi cũng không phản kháng, điều này chưa đủ để nói rõ ngươi yêu thích bản vương sao?"
Mợ nó, ngươi đột nhiên tập kích như vậy thì dù là ai cũng bị dọa sững sờ có được không!
“Đồ lưu manh!" Vô Tâm hận không thể xé toạt cái miệng không biết xấu hổ của hắn ra, nhưng chỉ có thể nhận nhịn, hận hận trừng mắt nhìn hắn rồi hung hăng đẩy hắn qua một bên, giậm chân đi nhanh về phía trước.
Ninh Liên thấy vậy, sao có thể dễ dàng buông tha nàng được, hắn sải bước theo sát sau lưng nàng, mở miệng tiếp tục đâm chọc: “Ai nha ai nha, có người bắt đầu cảm thấy thẹn thùng rồi... Da mặt thật mỏng nha~…"
“Da mặt mỏng! Chẳng lẽ nhất định phải dày như ngươi thì ngươi mới thoả mãn sao?" Chu Vô Tâm đúng là sắp bị hắn chọc tức chết rồi, nàng nổi giận đùng đùng quay ngoắc, hoàn toàn bỏ lại cái tên cười đến không mở mắt nổi nào đó, nhưng chẳng qua tên nào đó vẫn không chịu buông tha nàng mà vô cùng càn rỡ, gõ gõ cây quạt lên đầu nàng: “Bản vương chưa nói ngươi có thể lui mà, ngươi bỏ đi như vậy rất không lễ phép có biết không? Cho dù bản vương cho người làm thịt ngươi thì cũng không ai cảm thấy bản lương làm không đúng cả."
Thể chế phong kiến hại chết người!
Chu Vô Tâm chỉ đành căm giận đứng lại, quay đầu, buồn bực gạt tay cái tên liên tục dùng quạt gõ đầu nàng, nhưng vì cường độ quá lớn, nên cây quạt của hắn cũng bị hất văng ra ngoài, sau đó, tõm một tiếng, ‘không cẩn thận’ rơi vào trong ao giặt quần áo, chớp mắt đã chìm nghỉm không thấy bóng dáng.
Khuôn mặt Ninh Liên đang treo một nụ cười rực rỡ, nhưng một khắc khi nhìn thấy cây quạt mình rơi vào đáy ao, lập tức mây đen ùn ùn kéo đến, sắc mặt tối sầm, giọng nói vốn luôn trầm ấm, lại dần lạnh xuống, gần như cắn răng nghiến lợi ra lệnh: “Lập tức tìm cây quạt về đây!"
Chu Vô Tâm bị áp suất thấp đột nhiên bùng phát của hắn làm không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy sau lưng như có ngàn vạn mũi tên sắc bén, lạnh lẽo không ngừng đâm vào lưng nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hơi e ngại, nhưng ngoài vẫn không chịu thua “Không kiếm. Không có sức. Ta đã đói bụng một ngày rồi thì lấy sức đâu ra để xuống nước mò đồ."
Ninh Liên hít sâu một hơi, nâng tay lên nghĩ muốn cho nàng một tát. Chu Vô Tâm nhìn thấy, nâng giọng: “Sao nào? Không sai khiến được nên muốn đánh ta? Ngươi có còn là nam nhân không hả?"
Nếu như ánh mắt có thể chém chết người thì có lẽ lúc này Chu Vô Tâm đã bị đao mắt của ai đó chém tan xương nát thịt rồi.
“Được, rất được. Ngươi nhớ kỹ hành động hôm nay của ngươi cho bản vương. Bản vương sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời!" Ninh Liên thu tay về, tàn nhẫn mà buông xuống một câu rồi không thèm liếc nhìn nàng cái nào nữa, mà nổi giận đùng đùng rời đi.
Chu Vô Tâm nhìn bóng lưng dần biến mất của hắn: “Thật không hiểu ra sao, chỉ là mất một cây quạt thôi mà, có cần tức giận như vậy không? Chỗ ngươi có nhiều tiền như vậy, mất một cái thì mua thêm một cái không được à? Ta bị ngươi bỏ đói một ngày, còn bị ngươi chiếm tiện nghi mà ta có nói gì không? Chỉ vậy thôi mà đã nổi giận! Thật không hiểu ra sao…"
Sau khi từ phòng giặt trở về, Chu Vô Tâm thật sự không tìm được đồ gì để ăn, nhưng lúc nàng đói bụng ngất ngây con gà tây thì Trương đại nương, người luôn đưa đống quần áo đến cho nàng giặt hằng ngày đột nhiên lặng lẽ chạy đến gian phòng nhỏ của nàng.
Trương đại nương vừa thấy Vô Tâm lập tức tức đến nổ phổi, quát: “Ngươi chết chắc rồi, ta nghe nói ngươi ném cây quạt của Cửu gia vào trong ao, chuyện này có thật không?"
Chu Vô Tâm bị lời nói của Trương đại nương làm tâm tình trở nên bất an, gấp gáp: “Sao vậy ạ?"
“Cây quạt này là do mẫu thân Cửu gia đưa ngài khi còn sống. Ngươi lại dám làm mất!"
Trương đại nương ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống trong phòng nàng, đưa cho Chu Vô Tâm một cái bánh màn thầu, Chu Vô Tâm lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chộp lấy, dùng mấy lần đã giải quyết một nữa cái bánh màn thầu này: “Ai bảo hắn lấy quạt gõ nô tì. Hơn nữa lúc đó nô tì đang tức giận mà, chuyện đó đơn giản là phản xạ có điều kiện thôi, với lại hắn là hoàng tử, ném mất thì còn mua cái mới được mà."
Trương đại nương nhìn bộ dạng không biết hối cải của nàng, hận không thể dùng một chân giẫm chết nàng: “Đó không phải là một cây quạt bình thường, thứ ngươi làm mất chính là cây quạt do chính tay phu nhân làm! Trong thiên hạ này chỉ có duy nhất một cái, độc nhất vô nhị!"
Nếu đúng như vậy thì có thể hiểu được nguyên nhân làm tính tình hắn đột nhiên âm u như vậy rồi: “Đại nương, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?"
“Năm đó vào sinh thần của Cửu gia, trong phủ đột nhiên bị bốc cháy, lễ vật phu nhân muốn đưa cho Cửu gia chính là cây quạt tự mình làm. Vốn lễ vật này phu nhân định cuối cùng mới đưa nhưng khi đó Cửu gia còn nhỏ, ồn ào muốn xem lễ vật cho bằng được mới khiến phu nhân trở về phòng lấy, càng không khéo chính là đúng lúc ấy, lửa lớn bùng lên, phu nhân bị lửa nhốt lại, thiêu chết trong phòng. Đến khi đưa được phu nhân ra ngoài thì người đã bị đốt cháy khét, nhưng trong ngực vẫn ôm chặt một chiếc hộp ngọc, bên trong chính là cây quạt này. Có thể nói vì cây quạt này phu nhân mới mất mạng. Từ đó về sau, tính cách chủ nhân lập tức thay đổi, nhưng trong ngày thường chủ nhân vẫn đối xử tốt với hạ nhân, ngoại trừ một số chuyện nào đó"
“Cái gì gọi là một số chuyện nào đó?"
“Ta nhớ hồi ta vừa mới tới, có một hạ nhân nhìn thấy cây quạt chủ nhân rơi xuống đất đã nhặt lên, lại bị chủ nhân nhìn thấy, không nói hai lời lập tức chém rụng hai tay kẻ đó. Những chuyện nào đó ta nói là những chuyện liên quan đến cây quạt kia." Trương đại nương nói xong lại nhìn nàng thật sâu, vỗ vỗ vai nàng an ủi: “Cho nên mới nói, lúc này ngươi rất thảm. Tự lo lấy đi. Lúc tâm tình Cửu gia không tốt luôn tương đối đáng sợ."
Tác giả :
Mạt Cẩm