Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây
Chương 41
Vừa vào tới phòng, Mộ Dung Phong liền đặt Huỳnh Hiểu lên giường, hai tay hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, cả thân hình cao lớn đè lên làm nàng có chút khó thở. Huỳnh Hiểu thử đẩy hắn ra nhưng chút sức lực nhỏ bé của nàng không dịch chuyển được đại nam nhân mạnh mẽ như hắn. Mộ Dung Phong từ từ ngẩng đầu lên ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hoa đào tràn ngập nhu tình.
- Hiểu Hiểu, ta có gặp nàng trên phố. Nhưng khi ta muốn chạy đến bên nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng thì nàng lại biến mất trong đám đông. Hiểu Hiểu, nàng có biết lúc ấy tâm trạng ta thế nào không? Như một kẻ khát nước giữa sa mạc nhận ra dòng nước mát kia chỉ là ảo ảnh.
Huỳnh Hiểu hốc mắt đã đỏ lên. Chỉ cần tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lúc ấy nàng liền đau lòng không thôi.
- Tiểu Phong, thực xin lỗi chàng. Ta hôm nay đi qua vương phủ nửa muốn vào nửa muốn quay đi. Chàng biết không, hai năm qua chàng thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức ta không tin đó là chàng nữa. Ta lo sợ rằng, lòng chàng cũng như vậy đổi thay. Ta sợ hai năm không có ta, bên cạnh chàng đã xuất hiện nữ nhân khác. Nếu vậy, ta trở lại chẳng phải là người thừa sao?
- Ngốc. Trong lòng ta chỉ có nàng, tất cả nữ nhân khác ta đều không quan tâm.- Mộ Dung Phong hôn lên trán nàng nói.
Huỳnh Hiểu có chút cảm động, hắn đối với nàng mãi là chung tình như thế. Vậy mà nàng lại nghi ngờ hắn, không sớm trở về bên hắn. Huỳnh Hiểu trong lòng liền tự trách.
- Vậy tại sao chàng biết ta ở đó rồi tới cứu ta?
- Ta cũng không biết. Lúc đó, ta cứ vô thức bước đi rồi đột nhiên nhìn thấy nàng bị đám nam nhân kia kéo đi, còn nghe thấy tên khốn đó có ý định giở trò với nàng.
Nói đến đây, hai mắt Mộ Dung Phong tràn ngập lửa giận. Nếu không vì nàng hắn đã sớm cho tên kia đi gặp Diêm Vương rồi.
- Tiểu Phong. Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã xuất hiện, cảm ơn chàng đã đợi ta...
Hắn lấy tay che miệng nàng lại :
- Hiểu Hiểu, nàng không cần phải cảm ơn ta, ta làm tất cả là vì nàng. Hiểu Hiểu, ta yêu nàng.
Hắn vươn tay vuốt ve gò má mềm mại rồi di chuyển tới sống mũi, cánh môi hồng. Mộ Dung Phong chợt dừng lại, hắn cúi đầu chậm rãi chiếm lấy bờ môi nàng. Hắn hôn rất dịu dàng, đầu lưỡi khẽ đảo trong khoang miệng nàng. Một nụ hôn này chứa bao nhiêu nhớ nhung của hắn suốt hai năm nay. Một nụ hôn này mang theo toàn bộ tư tình của hắn đối với nàng. Giây phút này, cả hai người đều đắm chìm trong hạnh phúc đoàn tụ. Cả nàng và hắn đều để cho tình cảm dẫn dụ, chìm vào trầm mê.
Dần dần nụ hôn của Mộ Dung Phong không còn dịu dàng nữa mà trở nên bá đạo. Toàn thân hắn như có một nguồn nhiệt sục sôi đánh thức dục vọng của hắn. Mộ Dung Phong buông tha cho cánh môi đã bị hắn dày vò đến sưng đỏ kia di chuyển tới cổ nàng gặm cắn. Mùi hương dịu nhẹ của nàng thoảng qua càng làm hắn thêm điên cuồng. Huỳnh Hiểu thở hổn hển, nàng toàn thân vô lực mặc hắn tùy ý định đoạt. Mộ Dung Phong cười khẽ một tiếng, hắn bắt lấy tay nàng đặt trước ngực mình, thanh âm trầm thấp đã khàn đục đi:
- Hiểu Hiểu, giúp ta cởi y phục.
Huỳnh Hiểu có chút thẹn thùng, hai má bắt đầu ửng lên một mảng hồng đào. Bàn tay bé nhỏ run run tháo đai lưng hắn, cởi áo ngoài. Mộ Dung Phong hài lòng nhìn nàng, hắn hôn lên miệng nàng một cái :
- Ngoan.
Một đêm sum họp sau bao ngày tháng xa cách. Một đêm điên cuồng bù đắp cho sự trống vắng trước đây.
Huỳnh Hiểu mông lung mở mắt ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến nàng có chút chói mắt. Nàng một tay che mắt, lại cảm nhận có luồng nhiệt nóng ở phía sau lưng liền khẽ cau mày quay mặt lại. Đối diện với gương mặt tuấn mĩ an tĩnh ngủ, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn, hô hấp đều đều, rõ ràng là ngủ rất say. Huỳnh Hiểu rất thích ngắm nhìn Mộ Dung Phong lúc ngủ, bởi khi đó nàng thấy hắn mặc nhiên vô cùng soái. Huỳnh Hiểu hôn nhẹ lên má hắn rồi vén chăn xuống giường.
Eo nàng đột nhiên bị cánh tay tráng kiện của ai kia siết chặt lại. Mộ Dung Phong từ từ mở mắt :
- Nàng định đi đâu?
Giọng nói thâm trầm của hắn có ý hỏi lại có phần lo sợ. Hắn sợ nàng định rời khỏi hắn, cánh tay liền gia tăng lực đạo kéo nàng ngã xuống người mình.
- Sáng rồi, ta thấy hơi đói bụng nên dậy kiếm chút đồ ăn thôi.
Mộ Dung Phong nghe thấy câu trả lời của nàng, lông mày mới dãn ra một chút. Hắn dựng nàng ngồi dậy :
- Vậy ta đi cùng nàng.
Huỳnh Hiểu mới trở về từ đêm qua mà lại do Mộ Dung Phong dùng khinh công đưa về nên trên dưới cả vương phủ đều không biết chuyện này. Sáng nay, vừa nhìn thấy vương phi, Lý đại thẩm ở thiện phòng liền xúc động suýt làm rơi cả rổ rau trong tay :
- Vương phi, người thực sự đã trở lại?
Huỳnh Hiểu cười cười tiến đến bên Lý đại thẩm :
- Phải ta đã trở lại. Nhưng mà đừng có gọi ta một tiếng vương phi, hai tiếng vương phi. Mọi người cứ gọi Hiểu Hiểu như trước có phải tốt hơn không? Ta mới đi có hai năm, mọi người đã khách sáo với ta như người lạ rồi.
- Được rồi, Hiểu Hiểu thì Hiểu Hiểu. Miễn là người trở lại với chúng ta là vui rồi.
Lý đại thẩm, vương mụ cùng mấy người làm trong bếp vô cùng hoan hỉ. Vương phi của họ cuối cùng cũng trở lại rồi. Nàng vẫn như thế, vô cùng hòa nhã, dễ gần.
Mộ Dung Phong để nàng nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới đem nàng vào cung bái kiến hoàng thượng cùng thái hậu. Vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh, thái hậu vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, cất giọng run run :
- Hiểu Hiểu, nha đầu này rốt cuộc cũng trở về rồi. Hai năm nay con đã đi đâu? Có biết tất cả mọi người đều lo lắng tìm kiếm con không hả?
Huỳnh Hiểu sống mũi cay cay, nàng không nghĩ mọi người lại quan tâm đến nàng nhiều như vậy. Thế mà hai năm qua, nàng mất toàn bộ kí ức, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của họ.
Thái hậu dắt tay nàng vô trong, cẩn thận hỏi han mọi chuyện. Huỳnh Hiểu cúi đầu, thấp giọng kể lại.
Mộ Dung Phong nghe thấy nàng nói Dạ thần kia chính là kẻ đã chia cách nàng và hắn, trong lòng liền nổi lên một cỗ tức giận. Hắn ôm lấy nàng :
-Hiểu Hiểu, nàng an tâm, ta sẽ không để ai mang nàng rời khỏi ta lần nữa. Cho dù đó là cha ta, ta cũng không thể tha thứ.-Giọng nói của hắn đầy cương quyết.
Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng như nắng sớm. Nàng tin tưởng hắn làm được cũng tin tưởng ông trời ủng hộ tình yêu của nàng và hắn. Nếu không tại sao có thể một lần nữa trả lại kí ức cho nàng, một lần nữa đem nàng về bên hắn? Có hắn ở bên cạnh nàng không sợ gì hết, cho dù Dạ thần kia có một lần nữa xuất hiện, nàng cũng sẽ không để lão chia cắt nàng cùng Mộ Dung Phong.
***
Trong kinh thành vừa qua rộ lên một tin tức, vương phi của Tiêu Dao Vương đã trở lại. Ôi, thật đáng mừng. Vậy là Tiêu Dao Vương không còn cô đơn nữa rồi. Mọi người trước nay đều rất tò mò về vị vương phi này. Không biết nàng là người như thế nào mà có thể khiến Tiêu Dao Vương yêu say đắm đến vậy. Có kẻ nói rằng, nàng là người có nhan sắc đẹp như tiên nữ, chỉ cần nàng nở nụ cười, cả thiên hạ sẽ đảo điên. Lại có kẻ nói rằng, nàng là người dịu dàng, mềm mại như nước, vì thế mà có thể làm tan chảy Tiêu Dao Vương. Nhưng sự thật về nàng vẫn còn là ẩn số.
Huỳnh Hiểu nghe được mấy lời đồn ngoài phố mà cười không ra nước mắt. Cái gì mà đẹp như tiên nữ ? Cái gì mà mềm mại như nước? Huỳnh Hiểu nàng đây gương mặt chỉ gọi là thanh tú, cũng đâu phải người dịu dàng, ôn nhu gì. Xem ra thiên hạ tâng bốc nàng ghê quá.
Dạo này Tiêu Dao Vương nhà chúng ta tính tình đã ôn hòa đi rất nhiều. Vài vị quan còn thấy ngài cười. Vâng, cười đấy ạ, là nụ cười hạnh phúc đấy ạ. Tòa băng sơn nở nụ cười ngàn năm mới có thật làm thiên hạ vừa mừng vừa lo. Tiêu Dao Vương cũng không hay nổi giận như trước, và đặc biệt là…không có giết người. Ôi, mừng quá. Mấy lão quan già sung sướng ôm nhau hàn huyên. Xem ra cái mạng già của mấy lão còn giữ được dài dài. Mỗi ngày lên triều không còn phải lo sợ Tiêu Dao Vương hỉ nộ vô thường mà đem các lão làm thịt nữa.
Mộ Dung Triệt thấy đệ đệ mình hiền hòa trở lại liền vô cùng mừng rỡ. Haizz, hắn đỡ đau đầu đi bao nhiêu à. Hiểu Hiểu này thật là…sao không về sớm một chút, có phải hắn đỡ mệt hơn không? Đệ đệ hắn hiền đi một chút, quả thật là đáng yêu lên rất nhiều.
- Hiểu Hiểu, ta có gặp nàng trên phố. Nhưng khi ta muốn chạy đến bên nàng, muốn ôm lấy nàng vào lòng thì nàng lại biến mất trong đám đông. Hiểu Hiểu, nàng có biết lúc ấy tâm trạng ta thế nào không? Như một kẻ khát nước giữa sa mạc nhận ra dòng nước mát kia chỉ là ảo ảnh.
Huỳnh Hiểu hốc mắt đã đỏ lên. Chỉ cần tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lúc ấy nàng liền đau lòng không thôi.
- Tiểu Phong, thực xin lỗi chàng. Ta hôm nay đi qua vương phủ nửa muốn vào nửa muốn quay đi. Chàng biết không, hai năm qua chàng thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức ta không tin đó là chàng nữa. Ta lo sợ rằng, lòng chàng cũng như vậy đổi thay. Ta sợ hai năm không có ta, bên cạnh chàng đã xuất hiện nữ nhân khác. Nếu vậy, ta trở lại chẳng phải là người thừa sao?
- Ngốc. Trong lòng ta chỉ có nàng, tất cả nữ nhân khác ta đều không quan tâm.- Mộ Dung Phong hôn lên trán nàng nói.
Huỳnh Hiểu có chút cảm động, hắn đối với nàng mãi là chung tình như thế. Vậy mà nàng lại nghi ngờ hắn, không sớm trở về bên hắn. Huỳnh Hiểu trong lòng liền tự trách.
- Vậy tại sao chàng biết ta ở đó rồi tới cứu ta?
- Ta cũng không biết. Lúc đó, ta cứ vô thức bước đi rồi đột nhiên nhìn thấy nàng bị đám nam nhân kia kéo đi, còn nghe thấy tên khốn đó có ý định giở trò với nàng.
Nói đến đây, hai mắt Mộ Dung Phong tràn ngập lửa giận. Nếu không vì nàng hắn đã sớm cho tên kia đi gặp Diêm Vương rồi.
- Tiểu Phong. Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã xuất hiện, cảm ơn chàng đã đợi ta...
Hắn lấy tay che miệng nàng lại :
- Hiểu Hiểu, nàng không cần phải cảm ơn ta, ta làm tất cả là vì nàng. Hiểu Hiểu, ta yêu nàng.
Hắn vươn tay vuốt ve gò má mềm mại rồi di chuyển tới sống mũi, cánh môi hồng. Mộ Dung Phong chợt dừng lại, hắn cúi đầu chậm rãi chiếm lấy bờ môi nàng. Hắn hôn rất dịu dàng, đầu lưỡi khẽ đảo trong khoang miệng nàng. Một nụ hôn này chứa bao nhiêu nhớ nhung của hắn suốt hai năm nay. Một nụ hôn này mang theo toàn bộ tư tình của hắn đối với nàng. Giây phút này, cả hai người đều đắm chìm trong hạnh phúc đoàn tụ. Cả nàng và hắn đều để cho tình cảm dẫn dụ, chìm vào trầm mê.
Dần dần nụ hôn của Mộ Dung Phong không còn dịu dàng nữa mà trở nên bá đạo. Toàn thân hắn như có một nguồn nhiệt sục sôi đánh thức dục vọng của hắn. Mộ Dung Phong buông tha cho cánh môi đã bị hắn dày vò đến sưng đỏ kia di chuyển tới cổ nàng gặm cắn. Mùi hương dịu nhẹ của nàng thoảng qua càng làm hắn thêm điên cuồng. Huỳnh Hiểu thở hổn hển, nàng toàn thân vô lực mặc hắn tùy ý định đoạt. Mộ Dung Phong cười khẽ một tiếng, hắn bắt lấy tay nàng đặt trước ngực mình, thanh âm trầm thấp đã khàn đục đi:
- Hiểu Hiểu, giúp ta cởi y phục.
Huỳnh Hiểu có chút thẹn thùng, hai má bắt đầu ửng lên một mảng hồng đào. Bàn tay bé nhỏ run run tháo đai lưng hắn, cởi áo ngoài. Mộ Dung Phong hài lòng nhìn nàng, hắn hôn lên miệng nàng một cái :
- Ngoan.
Một đêm sum họp sau bao ngày tháng xa cách. Một đêm điên cuồng bù đắp cho sự trống vắng trước đây.
Huỳnh Hiểu mông lung mở mắt ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào khiến nàng có chút chói mắt. Nàng một tay che mắt, lại cảm nhận có luồng nhiệt nóng ở phía sau lưng liền khẽ cau mày quay mặt lại. Đối diện với gương mặt tuấn mĩ an tĩnh ngủ, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn, hô hấp đều đều, rõ ràng là ngủ rất say. Huỳnh Hiểu rất thích ngắm nhìn Mộ Dung Phong lúc ngủ, bởi khi đó nàng thấy hắn mặc nhiên vô cùng soái. Huỳnh Hiểu hôn nhẹ lên má hắn rồi vén chăn xuống giường.
Eo nàng đột nhiên bị cánh tay tráng kiện của ai kia siết chặt lại. Mộ Dung Phong từ từ mở mắt :
- Nàng định đi đâu?
Giọng nói thâm trầm của hắn có ý hỏi lại có phần lo sợ. Hắn sợ nàng định rời khỏi hắn, cánh tay liền gia tăng lực đạo kéo nàng ngã xuống người mình.
- Sáng rồi, ta thấy hơi đói bụng nên dậy kiếm chút đồ ăn thôi.
Mộ Dung Phong nghe thấy câu trả lời của nàng, lông mày mới dãn ra một chút. Hắn dựng nàng ngồi dậy :
- Vậy ta đi cùng nàng.
Huỳnh Hiểu mới trở về từ đêm qua mà lại do Mộ Dung Phong dùng khinh công đưa về nên trên dưới cả vương phủ đều không biết chuyện này. Sáng nay, vừa nhìn thấy vương phi, Lý đại thẩm ở thiện phòng liền xúc động suýt làm rơi cả rổ rau trong tay :
- Vương phi, người thực sự đã trở lại?
Huỳnh Hiểu cười cười tiến đến bên Lý đại thẩm :
- Phải ta đã trở lại. Nhưng mà đừng có gọi ta một tiếng vương phi, hai tiếng vương phi. Mọi người cứ gọi Hiểu Hiểu như trước có phải tốt hơn không? Ta mới đi có hai năm, mọi người đã khách sáo với ta như người lạ rồi.
- Được rồi, Hiểu Hiểu thì Hiểu Hiểu. Miễn là người trở lại với chúng ta là vui rồi.
Lý đại thẩm, vương mụ cùng mấy người làm trong bếp vô cùng hoan hỉ. Vương phi của họ cuối cùng cũng trở lại rồi. Nàng vẫn như thế, vô cùng hòa nhã, dễ gần.
Mộ Dung Phong để nàng nghỉ ngơi một ngày, sau đó mới đem nàng vào cung bái kiến hoàng thượng cùng thái hậu. Vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh, thái hậu vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, cất giọng run run :
- Hiểu Hiểu, nha đầu này rốt cuộc cũng trở về rồi. Hai năm nay con đã đi đâu? Có biết tất cả mọi người đều lo lắng tìm kiếm con không hả?
Huỳnh Hiểu sống mũi cay cay, nàng không nghĩ mọi người lại quan tâm đến nàng nhiều như vậy. Thế mà hai năm qua, nàng mất toàn bộ kí ức, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của họ.
Thái hậu dắt tay nàng vô trong, cẩn thận hỏi han mọi chuyện. Huỳnh Hiểu cúi đầu, thấp giọng kể lại.
Mộ Dung Phong nghe thấy nàng nói Dạ thần kia chính là kẻ đã chia cách nàng và hắn, trong lòng liền nổi lên một cỗ tức giận. Hắn ôm lấy nàng :
-Hiểu Hiểu, nàng an tâm, ta sẽ không để ai mang nàng rời khỏi ta lần nữa. Cho dù đó là cha ta, ta cũng không thể tha thứ.-Giọng nói của hắn đầy cương quyết.
Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng như nắng sớm. Nàng tin tưởng hắn làm được cũng tin tưởng ông trời ủng hộ tình yêu của nàng và hắn. Nếu không tại sao có thể một lần nữa trả lại kí ức cho nàng, một lần nữa đem nàng về bên hắn? Có hắn ở bên cạnh nàng không sợ gì hết, cho dù Dạ thần kia có một lần nữa xuất hiện, nàng cũng sẽ không để lão chia cắt nàng cùng Mộ Dung Phong.
***
Trong kinh thành vừa qua rộ lên một tin tức, vương phi của Tiêu Dao Vương đã trở lại. Ôi, thật đáng mừng. Vậy là Tiêu Dao Vương không còn cô đơn nữa rồi. Mọi người trước nay đều rất tò mò về vị vương phi này. Không biết nàng là người như thế nào mà có thể khiến Tiêu Dao Vương yêu say đắm đến vậy. Có kẻ nói rằng, nàng là người có nhan sắc đẹp như tiên nữ, chỉ cần nàng nở nụ cười, cả thiên hạ sẽ đảo điên. Lại có kẻ nói rằng, nàng là người dịu dàng, mềm mại như nước, vì thế mà có thể làm tan chảy Tiêu Dao Vương. Nhưng sự thật về nàng vẫn còn là ẩn số.
Huỳnh Hiểu nghe được mấy lời đồn ngoài phố mà cười không ra nước mắt. Cái gì mà đẹp như tiên nữ ? Cái gì mà mềm mại như nước? Huỳnh Hiểu nàng đây gương mặt chỉ gọi là thanh tú, cũng đâu phải người dịu dàng, ôn nhu gì. Xem ra thiên hạ tâng bốc nàng ghê quá.
Dạo này Tiêu Dao Vương nhà chúng ta tính tình đã ôn hòa đi rất nhiều. Vài vị quan còn thấy ngài cười. Vâng, cười đấy ạ, là nụ cười hạnh phúc đấy ạ. Tòa băng sơn nở nụ cười ngàn năm mới có thật làm thiên hạ vừa mừng vừa lo. Tiêu Dao Vương cũng không hay nổi giận như trước, và đặc biệt là…không có giết người. Ôi, mừng quá. Mấy lão quan già sung sướng ôm nhau hàn huyên. Xem ra cái mạng già của mấy lão còn giữ được dài dài. Mỗi ngày lên triều không còn phải lo sợ Tiêu Dao Vương hỉ nộ vô thường mà đem các lão làm thịt nữa.
Mộ Dung Triệt thấy đệ đệ mình hiền hòa trở lại liền vô cùng mừng rỡ. Haizz, hắn đỡ đau đầu đi bao nhiêu à. Hiểu Hiểu này thật là…sao không về sớm một chút, có phải hắn đỡ mệt hơn không? Đệ đệ hắn hiền đi một chút, quả thật là đáng yêu lên rất nhiều.
Tác giả :
Gà siêu chíp