Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Quyển 2 - Chương 7: Đêm vượt Bàn Niết
Toàn bộ mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, ngay khi Mặc Kỳ Uyên nghe thấy tiếng hắn đi thì đã sớm không còn thấy bóng dáng Khâu Lệ Thương Kình đâu nữa.
"Chỉ nhi, ngươi không sao chứ."
"Ta không sao, hắn chỉ là ném đến đây một cái hòm." Ánh mắt từ từ thu hồi nhìn theo bóng dáng đã đi xa kia, Vân Chỉ đưa mắt nhìn về cái hòm màu xanh lạnh lẽo trong tay, đưa cho Mặc Kỳ Uyên, không biết người này một mình tiến vào đây chỉ là để đưa một cái hòm là có ý tứ gì!
"Đi, chúng ta đi vào rồi nói." Mặc Kỳ Uyên tiếp nhận cái hòm, liền cảm thấy một trận lạnh lẽo ập vào da thịt mà không có cách nào chống cự, không nhịn được hơi rùng mình, một động tác nhỏ rất nhanh rơi vào trong mắt Vân Chỉ, khiến nàng âm thầm cau mày lại.
Hai người vừa trở lại doanh trướng, phía sau Công Ngọc Viêm Bân chạy vào, sắc mặt lo lắng khi nhìn thấy hai người hoàn hảo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế hả?"
"Công Ngọc, lại đây nhìn xem đây là cái gì?" Mặc Kỳ Uyên đặt cái hòm lên bàn, không dám mở ra tùy tiện.
"Ta đến đây!" Công Ngọc Viêm Bân đi đến trước bàn, vận khí vào tay, đột nhiên đánh một chưởng vào nắp hòm, nặp hòm cứ thế mà mở ra, bỗng nhiên, nhiệt độ trong màn trướng giảm xuống nhanh chóng, quỷ dị giống như là mùa đông giá rét, cảm giác âm u đâm vào da thịt mỗi người tạo nên từng trận khẽ run.
Ba người chờ trong giây lát, có gặp cũng chỉ là rét lạnh, không còn cái gì khác nữa, Vân Chỉ từ từ tiến sát cái hòm, cẩn thận nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong hòm có mấy chục con sâu gì đó đang nhúc nhích, nó giống sâu mà lại không giống sâu, bởi vì về ngoài của chúng không giống với những con sâu thông thường, đã dài rồi lại có chân giống như chân rết, toàn thân ẩn ẩn tỏa ra khí lạnh, hàn khí khắp căn phòng đều là từ mấy thứ này phát ra.
"Nữu điệp?" Khi thấy rõ ràng đây là cái gì, đột nhiên Công Ngọc Viêm Bân lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói không thể che hết sự kinh hỉ.
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của hai người, Công Ngọc Viêm Bân hưng phấn giải thích: "Đã nhiều ngày ta vẫn nghiên cứu về toàn bộ mọi cái liên quan đến băng thiềm, phát hiện ra băng thiềm cực kỳ thích một loại đồ ăn, đó chính là nữu điệp, trời sinh nữu điệp có tính băng hàn, gần với tính chất của băng thiềm, đối với nó có tác dụng bổ sung năng lượng, nhưng loại nữu điệp này cũng là loài cực kỳ trân quý, băng thiềm cũng không thể mỗi ngày đều có mà ăn được, cho nên nếu chúng ta dùng nữu điệp này để dụ dỗ băng thiềm, nhất định tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nữa!"
Nhìn nữu điệp trong hộp, trong mắt Mặc Kỳ Uyên hiện ra ý cười: "Xem ra Khâu Lệ Thương Kình cực kỳ chờ mong trận chiến này! Vậy thì Bổn vương còn chưa thắng được hắn thì chưa thể chết được rồi!"
"Đúng rồi, Công Ngọc, vừa rồi ngươi nói thuộc tính của băng thiềm và nữu điệp rất gần nhau, nếu nữu điệp này có thể sử dụng được thì liệu có tác dụng với độc của Uyên không?" Đôi lông mày nhỏ nhắn của Vân Chỉ nhăn lại, trầm giọng nói.
"Cái này ta cũng không biết, tuy nhiên theo lý thuyết thì có thể, để ta lấy đi thử một chút xem." Nói xong liền nhanh chóng đậy kín nắp hòm rồi mang về phòng mình nghiên cứu, đây chính là vật hiếm có, nếu đến lúc đó có thể để lại một nửa thì nhất định hắn có chế ra được thêm nhiều loại thuốc quý hiếm rồi.
Ở lại nhìn Công Ngọc Viêm Bân rời đi, Vân Chỉ cúi đầu tự nói, nếu nữu điệp này thật sự có tác dụng không biết có thể chống lại nước hay không? Động tác của nàng vẫn nên nhanh hơn nữa thì tốt, tuy rằng Uyên không giống người bình thường, nhưng vừa rồi có thể nhìn ra công lực và tốc độ của hắn ngay cả chính mình cũng không bằng!
"Chỉ nhi, nàng đang suy nghĩ cái gì?" Nhìn thấy dáng vẻ nàng đang chăm chú suy nghĩ, Mặc Kỳ Uyên nhớ đến chuyện hôm qua nàng mở miệng nói muốn đi thăm dò con sông, lập tức gấp giọng nói: "Chuyện xuống sông Bàn Niết tìm băng thiềm không phải là chuyện nàng cần phải quan tâm, ta sẽ an bài người khác đi!"
Sông Bàn Niết vẫn được Hách Liên lấy làm thánh sông, tự tiện xông vào chỉ có đường chết, hắn nhất định phải trông coi Vân Chỉ, không thể để cho nàng vì mình mà mạo hiểm!
"Đã biết a, ta lại đang không nghĩ đến cái này, ta đang nghĩ đến là đã đến thời gian cơm nước, như thế nào mà vẫn chưa có đồ ăn mang lên, bản cô nương đây đã đói bụng rồi!"
Vân Chỉ tươi cười xóa đi nét mặt khẩn trương của hắn, Mặc Kỳ Uyên khẽ cười một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, mở miệng để người bên ngoài mang cơm vào. Hai ngày nay, hai người cùng tiến cùng lui, cùng ăn cùng ngủ, không khác mấy so với vợ chồng, sinh hoạt như vậy thật quá mức hoàn mỹ, quá mức hoàn mỹ lại càng khiến cho Mặc Kỳ Uyên sinh ra chút cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Ngay khi màn đêm buông xuống, một lần nữa tất cả lại trở về sự yên lặng, lúc này Vân Chỉ ngồi ở mép giường, nhìn Mặc Kỳ Uyên đang ngủ say như hôn mê, cười dịu dàng, khuôn mặt trong ánh nến trở nên xinh đẹp.
"Ngươi, cái tên ngốc này, nếu ta đã quyết định chuyện gì thì làm sao có thể vì ngươi trông coi một tấc cũng không rời mà không làm nữa, hảo hảo mà ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại không lâu ta sẽ trở lại." Vân Chỉ thấp giọng nỉ non, ngón tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ, nghĩ đến có thể vì hắn làm một chút gì đó khiến trong lòng nàng có chút vui vẻ, hạnh phúc không rõ ràng.
Mành trướng bị xốc lên, Tần Lãng đi đến, hai mắt vô ý hướng về bóng dáng hai người ở trên giường, đè xuống sự chua xót trong lòng, thản nhiên nói: "Những thứ ngươi muốn ta đều đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?"
"Hiện tại!" Vân Chỉ đứng dậy, trên mặt đã đổi sang sự kiên định, nàng nhất định phải tìm ra băng thiềm.
Hai người theo ánh trăng điều khiển ngựa rong ruổi trong đêm, nghe nói sông Bàn Biết đã tồn tại mấy ngàn năm ở phía bắc núi Tây Kỳ, là một con sông lớn, trải dài mấy trăm dặm, có vô số nhánh sông, được Khâu Lệ tôn là thần sông, còn Hách Liên tôn là thánh sông, ngay cả Hoàng lăng cũng lựa chọn ở vùng phụ cận sông Bàn Niếp, nghĩ đến sông Bàn Niếp trong lòng bọn họ hoàn toàn có thể coi là thần thánh.
Đoán rằng ở đường lớn đến sông Bàn Niếp sẽ có quân Khâu Lệ trông coi, hai người lựa chọn một con đường nhỏ, men theo núi Tây Kỳ rồi đi xuyên qua.
Ngay khi hai người mang theo bao quần áo không hề nhỏ đến bờ sông Bàn Niết thì mặt trăng đã lên cao rồi.
Vân Chỉ mở bọc quần áo ra, nhanh chóng làm công tác chuẩn bị, ở trên bờ sông tìm được một gốc cây vô cùng to lớn, đặt hai sợi dây thừng ở phía trên, một dây đưa cho Tần Lãng. Tần Lãng cũng không nói nhiều, học theo Vân Chỉ, buộc chặt dây thừng ở bên eo mình.
"Ăn viên thuốc này vào, còn cái hà bao này thì cầm ở trên tay, nếu khó thở thì mở nó ra." Vân Chỉ đưa đến một viên thuốc và một cái hà bao rồi căn dặn cẩn thận, đây là nàng dùng loại cây ở trong khu rừng ủy dị ấy chế tạo ra, những loại cây này không thể không thở mà vẫn sống được, vậy thì chắc chắn nó có thể tự sản sinh ra dưỡng khí, dùng nó làm bình dưỡng khí không thể tốt hơn.
Tần Lãng gật đầu đồng ý, vừa học Vân Chỉ chụp cái gì đó vào mắt, sau khi trang bị xong, hai người ở trong màn đêm gật đầu với nhau, chỉ nghe hai tiếng "Ùm Ùm", cứ như vậy hai người lặn xuống dòng sông.
Vừa đi vào trong lòng sông, lập tức hai người bị nước sống lạnh lẽo làm cho đông lạnh, run lẩy bẩy, lạnh giá trong nhát mắt truyền đến tứ chi. Nước sông Bàn Niết quả nhiên vô cùng lợi hại! Trong lòng Vân Chỉ giật mình, nhưng cũng càng thêm cao hứng kích động, nước trong sông càng lạnh, vậy thì khả năng băng thiềm kia tồn tại là cực lớn!
Hai người bơi thẳng tắp xuống phía đáy sông, giống như hai con cá nhỏ đang tìm tòi nghiên cứu bí mật dưới đáy sông, tha hồ tự do, Vân Chỉ nhìn kĩ năng lặn của Tần Lãng, ầm thầm khen ngợi, kiếp trước nàng là thành viên đội bơi lặn nghiệp dư, không ngờ rằng Tần Lãng ở cổ đại cũng có suy nghĩ đi luyện tập kĩ năng lặn như vậy.
Ở trong lòng sông mới chỉ một phút, từ từ áp lực trong nước khiến Vân Chỉ sắp thở không nổi. Đột nhiên, phía trước có một luồng ánh sáng nhiều màu lóe lên nhấp nháy, phản chiếu uốn lượn trong làn nước trong suốt, áng sáng lóng lánh làm mắt hai người có chút cảm giác đau đớn. Trong lòng Vân Chỉ vui vẻ, đây là loại san hô bối mẫu Tứ Xuyên có thể phát ra ánh sáng, không ngờ là loại chỉ có ở trong biển lại có thể xuất hiện ở trong lòng sông này, quả nhiên không phải là con sông tầm thường! Nếu thấy được những thứ này, vậy thì chắc chắn là gần đến đáy sông rồi!
"Chỉ nhi, ngươi không sao chứ."
"Ta không sao, hắn chỉ là ném đến đây một cái hòm." Ánh mắt từ từ thu hồi nhìn theo bóng dáng đã đi xa kia, Vân Chỉ đưa mắt nhìn về cái hòm màu xanh lạnh lẽo trong tay, đưa cho Mặc Kỳ Uyên, không biết người này một mình tiến vào đây chỉ là để đưa một cái hòm là có ý tứ gì!
"Đi, chúng ta đi vào rồi nói." Mặc Kỳ Uyên tiếp nhận cái hòm, liền cảm thấy một trận lạnh lẽo ập vào da thịt mà không có cách nào chống cự, không nhịn được hơi rùng mình, một động tác nhỏ rất nhanh rơi vào trong mắt Vân Chỉ, khiến nàng âm thầm cau mày lại.
Hai người vừa trở lại doanh trướng, phía sau Công Ngọc Viêm Bân chạy vào, sắc mặt lo lắng khi nhìn thấy hai người hoàn hảo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế hả?"
"Công Ngọc, lại đây nhìn xem đây là cái gì?" Mặc Kỳ Uyên đặt cái hòm lên bàn, không dám mở ra tùy tiện.
"Ta đến đây!" Công Ngọc Viêm Bân đi đến trước bàn, vận khí vào tay, đột nhiên đánh một chưởng vào nắp hòm, nặp hòm cứ thế mà mở ra, bỗng nhiên, nhiệt độ trong màn trướng giảm xuống nhanh chóng, quỷ dị giống như là mùa đông giá rét, cảm giác âm u đâm vào da thịt mỗi người tạo nên từng trận khẽ run.
Ba người chờ trong giây lát, có gặp cũng chỉ là rét lạnh, không còn cái gì khác nữa, Vân Chỉ từ từ tiến sát cái hòm, cẩn thận nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong hòm có mấy chục con sâu gì đó đang nhúc nhích, nó giống sâu mà lại không giống sâu, bởi vì về ngoài của chúng không giống với những con sâu thông thường, đã dài rồi lại có chân giống như chân rết, toàn thân ẩn ẩn tỏa ra khí lạnh, hàn khí khắp căn phòng đều là từ mấy thứ này phát ra.
"Nữu điệp?" Khi thấy rõ ràng đây là cái gì, đột nhiên Công Ngọc Viêm Bân lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói không thể che hết sự kinh hỉ.
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của hai người, Công Ngọc Viêm Bân hưng phấn giải thích: "Đã nhiều ngày ta vẫn nghiên cứu về toàn bộ mọi cái liên quan đến băng thiềm, phát hiện ra băng thiềm cực kỳ thích một loại đồ ăn, đó chính là nữu điệp, trời sinh nữu điệp có tính băng hàn, gần với tính chất của băng thiềm, đối với nó có tác dụng bổ sung năng lượng, nhưng loại nữu điệp này cũng là loài cực kỳ trân quý, băng thiềm cũng không thể mỗi ngày đều có mà ăn được, cho nên nếu chúng ta dùng nữu điệp này để dụ dỗ băng thiềm, nhất định tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nữa!"
Nhìn nữu điệp trong hộp, trong mắt Mặc Kỳ Uyên hiện ra ý cười: "Xem ra Khâu Lệ Thương Kình cực kỳ chờ mong trận chiến này! Vậy thì Bổn vương còn chưa thắng được hắn thì chưa thể chết được rồi!"
"Đúng rồi, Công Ngọc, vừa rồi ngươi nói thuộc tính của băng thiềm và nữu điệp rất gần nhau, nếu nữu điệp này có thể sử dụng được thì liệu có tác dụng với độc của Uyên không?" Đôi lông mày nhỏ nhắn của Vân Chỉ nhăn lại, trầm giọng nói.
"Cái này ta cũng không biết, tuy nhiên theo lý thuyết thì có thể, để ta lấy đi thử một chút xem." Nói xong liền nhanh chóng đậy kín nắp hòm rồi mang về phòng mình nghiên cứu, đây chính là vật hiếm có, nếu đến lúc đó có thể để lại một nửa thì nhất định hắn có chế ra được thêm nhiều loại thuốc quý hiếm rồi.
Ở lại nhìn Công Ngọc Viêm Bân rời đi, Vân Chỉ cúi đầu tự nói, nếu nữu điệp này thật sự có tác dụng không biết có thể chống lại nước hay không? Động tác của nàng vẫn nên nhanh hơn nữa thì tốt, tuy rằng Uyên không giống người bình thường, nhưng vừa rồi có thể nhìn ra công lực và tốc độ của hắn ngay cả chính mình cũng không bằng!
"Chỉ nhi, nàng đang suy nghĩ cái gì?" Nhìn thấy dáng vẻ nàng đang chăm chú suy nghĩ, Mặc Kỳ Uyên nhớ đến chuyện hôm qua nàng mở miệng nói muốn đi thăm dò con sông, lập tức gấp giọng nói: "Chuyện xuống sông Bàn Niết tìm băng thiềm không phải là chuyện nàng cần phải quan tâm, ta sẽ an bài người khác đi!"
Sông Bàn Niết vẫn được Hách Liên lấy làm thánh sông, tự tiện xông vào chỉ có đường chết, hắn nhất định phải trông coi Vân Chỉ, không thể để cho nàng vì mình mà mạo hiểm!
"Đã biết a, ta lại đang không nghĩ đến cái này, ta đang nghĩ đến là đã đến thời gian cơm nước, như thế nào mà vẫn chưa có đồ ăn mang lên, bản cô nương đây đã đói bụng rồi!"
Vân Chỉ tươi cười xóa đi nét mặt khẩn trương của hắn, Mặc Kỳ Uyên khẽ cười một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, mở miệng để người bên ngoài mang cơm vào. Hai ngày nay, hai người cùng tiến cùng lui, cùng ăn cùng ngủ, không khác mấy so với vợ chồng, sinh hoạt như vậy thật quá mức hoàn mỹ, quá mức hoàn mỹ lại càng khiến cho Mặc Kỳ Uyên sinh ra chút cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Ngay khi màn đêm buông xuống, một lần nữa tất cả lại trở về sự yên lặng, lúc này Vân Chỉ ngồi ở mép giường, nhìn Mặc Kỳ Uyên đang ngủ say như hôn mê, cười dịu dàng, khuôn mặt trong ánh nến trở nên xinh đẹp.
"Ngươi, cái tên ngốc này, nếu ta đã quyết định chuyện gì thì làm sao có thể vì ngươi trông coi một tấc cũng không rời mà không làm nữa, hảo hảo mà ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại không lâu ta sẽ trở lại." Vân Chỉ thấp giọng nỉ non, ngón tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ, nghĩ đến có thể vì hắn làm một chút gì đó khiến trong lòng nàng có chút vui vẻ, hạnh phúc không rõ ràng.
Mành trướng bị xốc lên, Tần Lãng đi đến, hai mắt vô ý hướng về bóng dáng hai người ở trên giường, đè xuống sự chua xót trong lòng, thản nhiên nói: "Những thứ ngươi muốn ta đều đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?"
"Hiện tại!" Vân Chỉ đứng dậy, trên mặt đã đổi sang sự kiên định, nàng nhất định phải tìm ra băng thiềm.
Hai người theo ánh trăng điều khiển ngựa rong ruổi trong đêm, nghe nói sông Bàn Biết đã tồn tại mấy ngàn năm ở phía bắc núi Tây Kỳ, là một con sông lớn, trải dài mấy trăm dặm, có vô số nhánh sông, được Khâu Lệ tôn là thần sông, còn Hách Liên tôn là thánh sông, ngay cả Hoàng lăng cũng lựa chọn ở vùng phụ cận sông Bàn Niếp, nghĩ đến sông Bàn Niếp trong lòng bọn họ hoàn toàn có thể coi là thần thánh.
Đoán rằng ở đường lớn đến sông Bàn Niếp sẽ có quân Khâu Lệ trông coi, hai người lựa chọn một con đường nhỏ, men theo núi Tây Kỳ rồi đi xuyên qua.
Ngay khi hai người mang theo bao quần áo không hề nhỏ đến bờ sông Bàn Niết thì mặt trăng đã lên cao rồi.
Vân Chỉ mở bọc quần áo ra, nhanh chóng làm công tác chuẩn bị, ở trên bờ sông tìm được một gốc cây vô cùng to lớn, đặt hai sợi dây thừng ở phía trên, một dây đưa cho Tần Lãng. Tần Lãng cũng không nói nhiều, học theo Vân Chỉ, buộc chặt dây thừng ở bên eo mình.
"Ăn viên thuốc này vào, còn cái hà bao này thì cầm ở trên tay, nếu khó thở thì mở nó ra." Vân Chỉ đưa đến một viên thuốc và một cái hà bao rồi căn dặn cẩn thận, đây là nàng dùng loại cây ở trong khu rừng ủy dị ấy chế tạo ra, những loại cây này không thể không thở mà vẫn sống được, vậy thì chắc chắn nó có thể tự sản sinh ra dưỡng khí, dùng nó làm bình dưỡng khí không thể tốt hơn.
Tần Lãng gật đầu đồng ý, vừa học Vân Chỉ chụp cái gì đó vào mắt, sau khi trang bị xong, hai người ở trong màn đêm gật đầu với nhau, chỉ nghe hai tiếng "Ùm Ùm", cứ như vậy hai người lặn xuống dòng sông.
Vừa đi vào trong lòng sông, lập tức hai người bị nước sống lạnh lẽo làm cho đông lạnh, run lẩy bẩy, lạnh giá trong nhát mắt truyền đến tứ chi. Nước sông Bàn Niết quả nhiên vô cùng lợi hại! Trong lòng Vân Chỉ giật mình, nhưng cũng càng thêm cao hứng kích động, nước trong sông càng lạnh, vậy thì khả năng băng thiềm kia tồn tại là cực lớn!
Hai người bơi thẳng tắp xuống phía đáy sông, giống như hai con cá nhỏ đang tìm tòi nghiên cứu bí mật dưới đáy sông, tha hồ tự do, Vân Chỉ nhìn kĩ năng lặn của Tần Lãng, ầm thầm khen ngợi, kiếp trước nàng là thành viên đội bơi lặn nghiệp dư, không ngờ rằng Tần Lãng ở cổ đại cũng có suy nghĩ đi luyện tập kĩ năng lặn như vậy.
Ở trong lòng sông mới chỉ một phút, từ từ áp lực trong nước khiến Vân Chỉ sắp thở không nổi. Đột nhiên, phía trước có một luồng ánh sáng nhiều màu lóe lên nhấp nháy, phản chiếu uốn lượn trong làn nước trong suốt, áng sáng lóng lánh làm mắt hai người có chút cảm giác đau đớn. Trong lòng Vân Chỉ vui vẻ, đây là loại san hô bối mẫu Tứ Xuyên có thể phát ra ánh sáng, không ngờ là loại chỉ có ở trong biển lại có thể xuất hiện ở trong lòng sông này, quả nhiên không phải là con sông tầm thường! Nếu thấy được những thứ này, vậy thì chắc chắn là gần đến đáy sông rồi!
Tác giả :
Nhứ Ngữ Phân Phi