Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?
Chương 142: Lùng bắt vương phi trốn đi
Trong một đêm, Dương Vạn Tài giống như là đã già đi mới lắc lắc đầu, kiên quyết nói:
"Không được! Nếu thật sự là Vương gia, con đi như vậy, tất nhiên hắn chắc chắn không tha thứ cho con! Xuyến Xuyến! Cái nhà này đã bị phá hủy, hà tất phải như vậy!"
Dư Thúy nghe nói như vậy, đáy mắt giống như là bùng lên một tia hi vọng
Cánh môi run rẩy mang theo vài phần hoảng sợ, thật cẩn thận:
"Nhưng trong bụng ta có đứa bé của Dương gia, không thể khiến nó chịu khổ như vậy...... Vạn Tài, có lẽ......"
"Không có lẽ gì hết!"
Dương Vạn Tài nghĩ cũng không cần nghĩ, gọn gàng dứt khoát đáp lại:
" Do Xuyến Xuyến tới vương phủ, ác mộng của nó mới có thể bắt đầu như vậy! Nếu thực sự là Vương gia ấy, Xuyến Xuyến đi chính là sống không bằng chết!"
Dương Xuyến Xuyến nghe nói như vậy, cắn cánh môi.
Đều là lỗi của nàng.
Nếu lúc trước nàng không nhất thời tức giận mà đào hôn, thậm chí dạy dỗ Tô Cẩm Lý như vậy, nhà bọn họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Nếu lúc trước hắn đến Diệp thành, nàng đừng so đo mặt mũi cao ngạo, gặp phải nam nhân khủng bố như thế?
Nếu lúc trước......
Tất cả chỉ là nếu, nhưng đều đã không thể cứu vớt được cục diện bây giờ!
Đáy lòng Dương Xuyến Xuyến tràn ngập áy náy!
Nếu là nữ nhi lúc trước của bọn họ, có lẽ sẽ không liên lụy một nhà bọn họ như vậy.
"Phụ thân, nương, đừng lo lắng."
Dương Xuyến Xuyến cong môi, mang theo ý cười có vài phần hoảng hốt.
Nàng như là loáng thoáng nghe được ý cười độc địa của Tô Cẩm Lý.
Không biết nói lời gì an ủi phụ thân cùng mẫu thân trước mặt: "Còn có con....."
"Tô vương gia hắn có lẽ là muốn có được nữ nhân......"
"Nếu hắn thật sự thích con, hắn làm sao có thể...... làm khó con chứ?"
Tô Cẩm Lý đã nói rõ ràng.
Tô Cẩm Lý uy hiếp, cũng tuyên bố rõ ràng.
Hắn sẽ làm khó nàng, Dương Xuyến Xuyến!
Hoặc là trở thành trò tiêu khiển của hắn, hoặc là tan nhà nát cửa!
Hai lựa chọn chọn một cái, chẳng lẽ không còn một con đường khác có thể đi sao?
Dương Vạn Tài bị bệnh nặng mới lắc lắc đầu: "Xuyến Xuyến, con không cần lo lắng, phụ thân không sao, không có tiền, Dương gia chúng ta cũng không phải không sống nổi.....
"Không được! Nếu thật sự là Vương gia, con đi như vậy, tất nhiên hắn chắc chắn không tha thứ cho con! Xuyến Xuyến! Cái nhà này đã bị phá hủy, hà tất phải như vậy!"
Dư Thúy nghe nói như vậy, đáy mắt giống như là bùng lên một tia hi vọng
Cánh môi run rẩy mang theo vài phần hoảng sợ, thật cẩn thận:
"Nhưng trong bụng ta có đứa bé của Dương gia, không thể khiến nó chịu khổ như vậy...... Vạn Tài, có lẽ......"
"Không có lẽ gì hết!"
Dương Vạn Tài nghĩ cũng không cần nghĩ, gọn gàng dứt khoát đáp lại:
" Do Xuyến Xuyến tới vương phủ, ác mộng của nó mới có thể bắt đầu như vậy! Nếu thực sự là Vương gia ấy, Xuyến Xuyến đi chính là sống không bằng chết!"
Dương Xuyến Xuyến nghe nói như vậy, cắn cánh môi.
Đều là lỗi của nàng.
Nếu lúc trước nàng không nhất thời tức giận mà đào hôn, thậm chí dạy dỗ Tô Cẩm Lý như vậy, nhà bọn họ sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Nếu lúc trước hắn đến Diệp thành, nàng đừng so đo mặt mũi cao ngạo, gặp phải nam nhân khủng bố như thế?
Nếu lúc trước......
Tất cả chỉ là nếu, nhưng đều đã không thể cứu vớt được cục diện bây giờ!
Đáy lòng Dương Xuyến Xuyến tràn ngập áy náy!
Nếu là nữ nhi lúc trước của bọn họ, có lẽ sẽ không liên lụy một nhà bọn họ như vậy.
"Phụ thân, nương, đừng lo lắng."
Dương Xuyến Xuyến cong môi, mang theo ý cười có vài phần hoảng hốt.
Nàng như là loáng thoáng nghe được ý cười độc địa của Tô Cẩm Lý.
Không biết nói lời gì an ủi phụ thân cùng mẫu thân trước mặt: "Còn có con....."
"Tô vương gia hắn có lẽ là muốn có được nữ nhân......"
"Nếu hắn thật sự thích con, hắn làm sao có thể...... làm khó con chứ?"
Tô Cẩm Lý đã nói rõ ràng.
Tô Cẩm Lý uy hiếp, cũng tuyên bố rõ ràng.
Hắn sẽ làm khó nàng, Dương Xuyến Xuyến!
Hoặc là trở thành trò tiêu khiển của hắn, hoặc là tan nhà nát cửa!
Hai lựa chọn chọn một cái, chẳng lẽ không còn một con đường khác có thể đi sao?
Dương Vạn Tài bị bệnh nặng mới lắc lắc đầu: "Xuyến Xuyến, con không cần lo lắng, phụ thân không sao, không có tiền, Dương gia chúng ta cũng không phải không sống nổi.....
Tác giả :
Diệp Phi Dạ