Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 73: Yêu nàng? Hay là hận ta?
Ngày hôm đó, toàn bộ Liệt Càng Cung của hoàng đế bao phủ trong mờ mịt.
"Bẩm Hạo Vương, Hoàng Thượng hôm nay long thể bất an, xin mời Hạo Vương…" Tiểu Đức tử không dám nhìn ánh mắt Hạo Vương.
Thật khiến hai bên khó xử, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Hoàng Thượng từ lúc lâm triều đến bây giờ đều không nói chuyện, trực tiếp đem đồ vật trong Liệt Càn Cung đạo cho tan nát, nagy cả Hạo Vương đến cũng không muốn gặp, khiến cho bọn nô tài như hắn vô cùng khó xử. Hoàng Thượng tất nhiên là không thể chọc, nhưng Hạo Vương gia lại càng không thể động vào.
"Công công thông truyền một chút, bổn vương không tin Hoàng Thượng không muốn gặp bổn vương!" Liếc mắt nhìn hướng cửa cung.
"Hạo Vương gia, ngài không cần làm khó nô tài, nô tài có mấy cái lá gan cũng không dám lừa ngài, thật là Hoàng Thượng hôm nay ban thánh chỉ bất luận kẻ nào cũng không gặp." Tiểu Đức tử càng nói thanh âm càng nhỏ, thân thể không ngừng run run, sợ tới mức mặt đều tái mét.
"Phải không? Vậy bổn vương muốn hỏi hỏi công công, Hoàng Thượng có truyền Thái Y chưa?" Liệt Hạo nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Đức tử.
"A…Hoàng Thượng không cho nô tài gọi Thái Y, nói là long thể không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt nhọc, nô tài đã phân phó ngự thiện phòng làm một chút canh khai vị cho Hoàng Thượng, hiện tại… hiện tại…" Tiểu Đức tử mồ hôi lạnh tuôn ra!
"Tiểu Đức tử, ngươi có biết nếu chậm trễ làm nguy hại long thể Hoàng Thượng thì sẽ bị tội gì không? Thái Y không đến xem mạch sao ngươi có thể kết luận Hoàng Thượng không có chuyện gì, xem ra ngươi cũng có thể làm Thái Y? Như thế nào? Muốn bổn vương tự mình tiến vào sao?" Liệt Hạo tà ác nhìn Tiểu Đức tử đang muốn trốn tránh.
"Vương gia tha mạng! Nô tài… nô tài tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia ban tội!" Tiểu Đức tử chịu không nổi Liệt Hạo cứ đe dọa, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói ra nguyên do Hoàng Thượng không muốn gặp.
"Nói cách khác Hoàng Thượng là tâm tình không tốt, cho nên không muốn gặp bổn vương?"
"Bẩm Vương gia, đúng vậy, hơn nữa là cực kì không tốt, nô tài chưa từng thấy Hoàng Thượng như vậy bao giờ, hiện giờ trong phòng một mảnh hỗn độn, Hoàng Thượng cũng không cho nô tài tới gần nửa khắc, bọn nô tài cũng không biết làm thế nào cho phải."
Tiểu Đức Tử nghĩ rằng có lẽ Vương gia có biện pháp, trong lòng khó tránh khỏi có điểm chờ mong Hạo Vương trước mắt có thể bình ổn Hoàng Thượng, phải biết rằng ở Hoàng Thành này ai cũng đều biết Hạo Vương là ngài thân nhất với Hoàng Thượng! Có lẽ nay cũng chỉ có Hạo Vương mới có thể đến gần Hoàng Thượng.
Liệt Hạo im lặng, lướt qua công công một mình đi vào Liệt Càng Cung.
Lúc Liệt Hạo bước vào trong phòng nhìn thấy Hoàng Thượng đang tàn tạ cùng âm u.
Hoàng Thượng đứng trong phòng hai tay đặt sau lưng, mắt nhìn về phương xa, nơi đôi mắt ẩn giấu tình cảm mãnh liệt cùng tưởng niệm.
Hoàng Thượng thế này, Liệt Hạo chợt ngẩn ra, người này là hoàng đệ mình biết từ ba tuổi, vẫn là người hắn muốn bảo hộ, trong hoàng cung có rất ít tình thân, nhưng trong lòng Liệt Hạo lại tràn ngập tình huynh đệ.
Bởi vì chính mình chưa bao giờ có tâm tư tranh quyền đoạt lợi, mà hoàng đệ cũng không có tâm tư này, nhưng ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng phải có người kế thừa, mà mình lấy lí do tính cách có vấn đề, cuối cùng, chính mình không để ý đến người ngang dọc phản đối, kiên quyết ủng hộ hoàng đệ lên ngôi vị hoàng đế.
Cho đến nay hắn đều luôn ở một bên cẩn thận quan tâm, dù biết hoàng để trở thành hoàng đế rồi, cũng không còn là tiểu hoàng đệ nhỏ mà mình cần phải bảo vệ, Liệt Hạo nghị thế nên cũng không hối tiếc gì nhiều. Bất quá, từ ngàn xưa hoàng đế nên đoạn tuyệt tình ái mới không bị tình cảm kềm chế, đó cũng là lý do mà hắn không muốn lên ngôi vua.
Ngôi vị hoàng đế đối với người bình thường mà nói là có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng Liệt Hạo cũng hiểu được người ngồi trên ngôi vị hoàng đế từ nay về sau sẽ không có ‘tự do cùng cảm tình’. Hoàng đế là cô độc, là tịch mịch, cũng là quyền uy, lúc trước chính mình có lẽ do ích kỷ, cũng có lẽ là yếu đuối, trốn tránh trách nhiệm nên mới làm vậy, nhưng lại làm cho hoàng đệ lưng đeo gánh nặng cả đời.
Đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy, trong lòng Liệt Hạo, là đau đớn, là thương tâm, nhưng…
"Hoàng Thượng, thần nghe nói long thể ngài lâm bệnh, đặc biết đến xem!" Liệt Hạo che dấu mục địch chính khi đến đây, chỉ cần Hoàng Thượng buông tay, vậy chình mình liền đem hắn trở thành tiểu hoàng đệ nhỏ tuổi xưa kia.
Liệt Tuấn quay lưng che dấu chua xót cùng không cam lòng trong lòng, nghe thấy ngũ khí quan tâm của hoàng huynh, trong lòng không biết vì sao co rút đau đớn một chút.
"Trẫm không có chuyện gì, thỉnh hoàng huynh yên tâm."
"Hoàng Thượng, ngài không vui sao? Là chuyện gì?"
"Hoàng huynh thật sự quan tâm tâm tình trẫm sao?" Hoàng Thượng đột nhiên xoay người, ánh mắt đặt trên ngài Liệt Hạo, tạo thành thế mặt đối mặt.
"Hoàng Thượng, ngài là hoàng đế của Liệt Quốc, tâm tình của ngài trực tiếp ảnh hưởng toàn bộ vận mệnh của Liệt Quốc, không chỉ thần, chỉ cần là người của Liệt Quốc, không thể không quan tâm đến Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng chớ nên màng đến sự lo lắng trong lòng, hết thảy lấy đại cục làm trọng!" Liệt Hạo bình thản nhìn, trong mắt không có một tia tạp chất, tất cả đều là sự quan tâm chân thật.
"Nếu trẫm muốn một nữ nhân, chỉ cần nàng, hoàng huynh có đồng ý không?"
"Hoàng Thượng, nữ nhân đối với ngài chính là thứ phụ phẩm, không thể động tâm, ngài là Hoàng Thượng phải biểu lộ công bằng mới được, như vậy mới có thể bình ổn tam cung, mới có thể trấn định lòng người!" Liệt Hạo ý vị thâm trường nhìn Liệt Tuấn.
"Ha ha, hoàng huynh lúc trước chính là vì điều này, mới đem ngôi vị hoàng đế giao cho trẫm sao?" Liệt Tuấn châm chọc nhìn Liệt Hạo.
"Hoàng Thượng! Ngài sao có thể suy nghĩ như vậy, ngôi vị hoàng đế là phụ hoàng lưu lại, người kế thừa không phải luôn luôn..."
"Vậy cũng không nên là trẫm, luận tuổi tác hẳn là huynh hoặc là Tĩnh Nam Vương mới đúng, nếu trẫm không phải Hoàng Thượng, hiện tại trẫm sẽ không phiền não như vậy, trẫm rất muốn mang theo nữ nhân yêu mến vĩnh viễn rời đi, tìm một chỗ chỉ thuộc về chúng ta sống cuộc sống đơn giản bình thường." Liệt Tuấn trong lòng suy nghĩ tới nhân gian tiên cảnh kia, khóe miệng nhếch nhẹ.
"Hoàng Thượng, ngài là ngọc sáng đứng đầu, lấy dân sinh thiên hạ làm trọng, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!"
"Cuộc sống như thế không phải hoàng huynh cũng muốn à? Hay là trẫm đã đoán sai?" Lại hỏi tiếp "Hoàng huynh không hỏi nữ nhân trẫm yêu là ai sao?" Liệt Tuấn quyết định thẳng thắn, không muốn thống khổ dày vò.
"Nữ nhân Hoàng Thượng yêu thật may mắn, Lệ phi nương nương nếu biết Hoàng Thượng như vậy, hẳn sẽ không đành lòng!" Ánh mắt Liệt Hạo bình tĩnh mà thong dong, không có khác thường.
"Ha ha, hoàng huynh muốn trốn tránh, phải không? Nhưng là trẫm không muốn, thật sự không muốn, hoàng huynh với trẩm thật sự là huynh đệ ruột thịt, ngay cả ánh mắt yêu thích nữ nhân đều không sai biệt. Không phải sao? Trẫm nghĩ hoàng huynh là người thông minh, không khó lý giải!" Trong mắt Liệt Tuấn ánh sáng lan tràn, có xu thế ngày càng lan rộng.
Liệt Hạo nhíu chặt mi, im lặng, ngơ ngác nhìn Hoàng Thượng.
"Hoàng huynh không cần hoài nghi, chính là như lòng huynh nghĩ, trẫm yêu nàng, lần đầu tiên yêu một nữ nhân, cũng không nghĩ…" Liệt Tuấn thở dài một tiếng. Nếu như có thể, trẫm sao lại nguyện ý cùng hoàng huynh đồng thời yêu một nữ nhân thế chứ, không nghĩ sẽ lại yêu nhu thế.
"Hoàng Thượng là yêu nàng? Hay là hận ta?" Liệt Hạo gian nan hỏi ra bất an che dấu trong lòng.
"Vậy ý hoàng huynh sao? Trẫm nên yêu hay là hận?" Liệt Tuấn cười to, nụ cười pha lẫn tư vị thống khổ.
"Thần không dám, chính là nếu Hoàng Thượng cứ khăng khăng một mực, vậy thần cũng bất lực. Tuyết nhi là Vương phi bổn vương đời này không có khả năng buông tay, đời này nàng chỉ có thể thuộc về bổn vương."
"Phải không? Nói như vậy trẫm phụ ý hoàng huynh rồi? Đúng không?"
"Xin hỏi Hoàng Thượng có phụ ý sao? Lúc bổn vương lọt vào bẫy thật chỉ là đánh lén bất ngờ sao?" Liệt Hạo nhìn ánh mắt Hoàng Thượng né tránh, tâm, đau đớn.
"Trẫm cũng không hối hận, bất quá trẫm sẽ không buông tay! Vĩnh viễn sẽ không, thỉnh hoàng huynh hiểu được!" Nếu đã thẳng thắn, sẽ không giấu diếm.
Liệt Hạo nhìn ánh mắt trầm mê của Hoàng Thượng, biết nhiều lời vô ích. Trong lòng như ngưng kết vật nặng, có lẽ từ lúc ngôi vị hoàng đế được ổn định, hắn và Hoàng Thượng đã có ngăn cách, phần ngăn cách không thể vượt qua, cho dù không có Tuyết nhi, cũng không có khả năng, định luật này, chỉ là hắn không chịu thừa nhận thôi.
"Bẩm Hạo Vương, Hoàng Thượng hôm nay long thể bất an, xin mời Hạo Vương…" Tiểu Đức tử không dám nhìn ánh mắt Hạo Vương.
Thật khiến hai bên khó xử, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Hoàng Thượng từ lúc lâm triều đến bây giờ đều không nói chuyện, trực tiếp đem đồ vật trong Liệt Càn Cung đạo cho tan nát, nagy cả Hạo Vương đến cũng không muốn gặp, khiến cho bọn nô tài như hắn vô cùng khó xử. Hoàng Thượng tất nhiên là không thể chọc, nhưng Hạo Vương gia lại càng không thể động vào.
"Công công thông truyền một chút, bổn vương không tin Hoàng Thượng không muốn gặp bổn vương!" Liếc mắt nhìn hướng cửa cung.
"Hạo Vương gia, ngài không cần làm khó nô tài, nô tài có mấy cái lá gan cũng không dám lừa ngài, thật là Hoàng Thượng hôm nay ban thánh chỉ bất luận kẻ nào cũng không gặp." Tiểu Đức tử càng nói thanh âm càng nhỏ, thân thể không ngừng run run, sợ tới mức mặt đều tái mét.
"Phải không? Vậy bổn vương muốn hỏi hỏi công công, Hoàng Thượng có truyền Thái Y chưa?" Liệt Hạo nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Đức tử.
"A…Hoàng Thượng không cho nô tài gọi Thái Y, nói là long thể không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt nhọc, nô tài đã phân phó ngự thiện phòng làm một chút canh khai vị cho Hoàng Thượng, hiện tại… hiện tại…" Tiểu Đức tử mồ hôi lạnh tuôn ra!
"Tiểu Đức tử, ngươi có biết nếu chậm trễ làm nguy hại long thể Hoàng Thượng thì sẽ bị tội gì không? Thái Y không đến xem mạch sao ngươi có thể kết luận Hoàng Thượng không có chuyện gì, xem ra ngươi cũng có thể làm Thái Y? Như thế nào? Muốn bổn vương tự mình tiến vào sao?" Liệt Hạo tà ác nhìn Tiểu Đức tử đang muốn trốn tránh.
"Vương gia tha mạng! Nô tài… nô tài tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia ban tội!" Tiểu Đức tử chịu không nổi Liệt Hạo cứ đe dọa, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói ra nguyên do Hoàng Thượng không muốn gặp.
"Nói cách khác Hoàng Thượng là tâm tình không tốt, cho nên không muốn gặp bổn vương?"
"Bẩm Vương gia, đúng vậy, hơn nữa là cực kì không tốt, nô tài chưa từng thấy Hoàng Thượng như vậy bao giờ, hiện giờ trong phòng một mảnh hỗn độn, Hoàng Thượng cũng không cho nô tài tới gần nửa khắc, bọn nô tài cũng không biết làm thế nào cho phải."
Tiểu Đức Tử nghĩ rằng có lẽ Vương gia có biện pháp, trong lòng khó tránh khỏi có điểm chờ mong Hạo Vương trước mắt có thể bình ổn Hoàng Thượng, phải biết rằng ở Hoàng Thành này ai cũng đều biết Hạo Vương là ngài thân nhất với Hoàng Thượng! Có lẽ nay cũng chỉ có Hạo Vương mới có thể đến gần Hoàng Thượng.
Liệt Hạo im lặng, lướt qua công công một mình đi vào Liệt Càng Cung.
Lúc Liệt Hạo bước vào trong phòng nhìn thấy Hoàng Thượng đang tàn tạ cùng âm u.
Hoàng Thượng đứng trong phòng hai tay đặt sau lưng, mắt nhìn về phương xa, nơi đôi mắt ẩn giấu tình cảm mãnh liệt cùng tưởng niệm.
Hoàng Thượng thế này, Liệt Hạo chợt ngẩn ra, người này là hoàng đệ mình biết từ ba tuổi, vẫn là người hắn muốn bảo hộ, trong hoàng cung có rất ít tình thân, nhưng trong lòng Liệt Hạo lại tràn ngập tình huynh đệ.
Bởi vì chính mình chưa bao giờ có tâm tư tranh quyền đoạt lợi, mà hoàng đệ cũng không có tâm tư này, nhưng ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng phải có người kế thừa, mà mình lấy lí do tính cách có vấn đề, cuối cùng, chính mình không để ý đến người ngang dọc phản đối, kiên quyết ủng hộ hoàng đệ lên ngôi vị hoàng đế.
Cho đến nay hắn đều luôn ở một bên cẩn thận quan tâm, dù biết hoàng để trở thành hoàng đế rồi, cũng không còn là tiểu hoàng đệ nhỏ mà mình cần phải bảo vệ, Liệt Hạo nghị thế nên cũng không hối tiếc gì nhiều. Bất quá, từ ngàn xưa hoàng đế nên đoạn tuyệt tình ái mới không bị tình cảm kềm chế, đó cũng là lý do mà hắn không muốn lên ngôi vua.
Ngôi vị hoàng đế đối với người bình thường mà nói là có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng Liệt Hạo cũng hiểu được người ngồi trên ngôi vị hoàng đế từ nay về sau sẽ không có ‘tự do cùng cảm tình’. Hoàng đế là cô độc, là tịch mịch, cũng là quyền uy, lúc trước chính mình có lẽ do ích kỷ, cũng có lẽ là yếu đuối, trốn tránh trách nhiệm nên mới làm vậy, nhưng lại làm cho hoàng đệ lưng đeo gánh nặng cả đời.
Đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy, trong lòng Liệt Hạo, là đau đớn, là thương tâm, nhưng…
"Hoàng Thượng, thần nghe nói long thể ngài lâm bệnh, đặc biết đến xem!" Liệt Hạo che dấu mục địch chính khi đến đây, chỉ cần Hoàng Thượng buông tay, vậy chình mình liền đem hắn trở thành tiểu hoàng đệ nhỏ tuổi xưa kia.
Liệt Tuấn quay lưng che dấu chua xót cùng không cam lòng trong lòng, nghe thấy ngũ khí quan tâm của hoàng huynh, trong lòng không biết vì sao co rút đau đớn một chút.
"Trẫm không có chuyện gì, thỉnh hoàng huynh yên tâm."
"Hoàng Thượng, ngài không vui sao? Là chuyện gì?"
"Hoàng huynh thật sự quan tâm tâm tình trẫm sao?" Hoàng Thượng đột nhiên xoay người, ánh mắt đặt trên ngài Liệt Hạo, tạo thành thế mặt đối mặt.
"Hoàng Thượng, ngài là hoàng đế của Liệt Quốc, tâm tình của ngài trực tiếp ảnh hưởng toàn bộ vận mệnh của Liệt Quốc, không chỉ thần, chỉ cần là người của Liệt Quốc, không thể không quan tâm đến Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng chớ nên màng đến sự lo lắng trong lòng, hết thảy lấy đại cục làm trọng!" Liệt Hạo bình thản nhìn, trong mắt không có một tia tạp chất, tất cả đều là sự quan tâm chân thật.
"Nếu trẫm muốn một nữ nhân, chỉ cần nàng, hoàng huynh có đồng ý không?"
"Hoàng Thượng, nữ nhân đối với ngài chính là thứ phụ phẩm, không thể động tâm, ngài là Hoàng Thượng phải biểu lộ công bằng mới được, như vậy mới có thể bình ổn tam cung, mới có thể trấn định lòng người!" Liệt Hạo ý vị thâm trường nhìn Liệt Tuấn.
"Ha ha, hoàng huynh lúc trước chính là vì điều này, mới đem ngôi vị hoàng đế giao cho trẫm sao?" Liệt Tuấn châm chọc nhìn Liệt Hạo.
"Hoàng Thượng! Ngài sao có thể suy nghĩ như vậy, ngôi vị hoàng đế là phụ hoàng lưu lại, người kế thừa không phải luôn luôn..."
"Vậy cũng không nên là trẫm, luận tuổi tác hẳn là huynh hoặc là Tĩnh Nam Vương mới đúng, nếu trẫm không phải Hoàng Thượng, hiện tại trẫm sẽ không phiền não như vậy, trẫm rất muốn mang theo nữ nhân yêu mến vĩnh viễn rời đi, tìm một chỗ chỉ thuộc về chúng ta sống cuộc sống đơn giản bình thường." Liệt Tuấn trong lòng suy nghĩ tới nhân gian tiên cảnh kia, khóe miệng nhếch nhẹ.
"Hoàng Thượng, ngài là ngọc sáng đứng đầu, lấy dân sinh thiên hạ làm trọng, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!"
"Cuộc sống như thế không phải hoàng huynh cũng muốn à? Hay là trẫm đã đoán sai?" Lại hỏi tiếp "Hoàng huynh không hỏi nữ nhân trẫm yêu là ai sao?" Liệt Tuấn quyết định thẳng thắn, không muốn thống khổ dày vò.
"Nữ nhân Hoàng Thượng yêu thật may mắn, Lệ phi nương nương nếu biết Hoàng Thượng như vậy, hẳn sẽ không đành lòng!" Ánh mắt Liệt Hạo bình tĩnh mà thong dong, không có khác thường.
"Ha ha, hoàng huynh muốn trốn tránh, phải không? Nhưng là trẫm không muốn, thật sự không muốn, hoàng huynh với trẩm thật sự là huynh đệ ruột thịt, ngay cả ánh mắt yêu thích nữ nhân đều không sai biệt. Không phải sao? Trẫm nghĩ hoàng huynh là người thông minh, không khó lý giải!" Trong mắt Liệt Tuấn ánh sáng lan tràn, có xu thế ngày càng lan rộng.
Liệt Hạo nhíu chặt mi, im lặng, ngơ ngác nhìn Hoàng Thượng.
"Hoàng huynh không cần hoài nghi, chính là như lòng huynh nghĩ, trẫm yêu nàng, lần đầu tiên yêu một nữ nhân, cũng không nghĩ…" Liệt Tuấn thở dài một tiếng. Nếu như có thể, trẫm sao lại nguyện ý cùng hoàng huynh đồng thời yêu một nữ nhân thế chứ, không nghĩ sẽ lại yêu nhu thế.
"Hoàng Thượng là yêu nàng? Hay là hận ta?" Liệt Hạo gian nan hỏi ra bất an che dấu trong lòng.
"Vậy ý hoàng huynh sao? Trẫm nên yêu hay là hận?" Liệt Tuấn cười to, nụ cười pha lẫn tư vị thống khổ.
"Thần không dám, chính là nếu Hoàng Thượng cứ khăng khăng một mực, vậy thần cũng bất lực. Tuyết nhi là Vương phi bổn vương đời này không có khả năng buông tay, đời này nàng chỉ có thể thuộc về bổn vương."
"Phải không? Nói như vậy trẫm phụ ý hoàng huynh rồi? Đúng không?"
"Xin hỏi Hoàng Thượng có phụ ý sao? Lúc bổn vương lọt vào bẫy thật chỉ là đánh lén bất ngờ sao?" Liệt Hạo nhìn ánh mắt Hoàng Thượng né tránh, tâm, đau đớn.
"Trẫm cũng không hối hận, bất quá trẫm sẽ không buông tay! Vĩnh viễn sẽ không, thỉnh hoàng huynh hiểu được!" Nếu đã thẳng thắn, sẽ không giấu diếm.
Liệt Hạo nhìn ánh mắt trầm mê của Hoàng Thượng, biết nhiều lời vô ích. Trong lòng như ngưng kết vật nặng, có lẽ từ lúc ngôi vị hoàng đế được ổn định, hắn và Hoàng Thượng đã có ngăn cách, phần ngăn cách không thể vượt qua, cho dù không có Tuyết nhi, cũng không có khả năng, định luật này, chỉ là hắn không chịu thừa nhận thôi.
Tác giả :
Lộ Dung Thuỷ Tích