Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 27: Nữ tử giữ phu quân
-Ngọc thể của Nương Nương khá yếu, xin Vương gia hãy chú ý cẩn trọng! Bây giờ thì không có gì đáng ngại, chỉ do kích động, tâm hư khí phế nên dẫn đến ngất đi. Chỉ cần tẩm bổ, nghĩ ngơi là được!
Thái y sau khi bắt mạch chẩn đoán cho Mịch Chi, quay sang bẩm tấu với vị Vương gia đang đứng cạnh bên.
Tử Lạc không nói gì thêm, chỉ chớp nhẹ mắt.
-Vậy hạ quan xin phép cáo lui!
Thái y được Tiểu Hồng tiễn ra ngoài, bên trong chỉ còn Tử Lạc cùng với Mịch Chi.
Hắn ngồi xuống bên giường, tay đưa lên vén nhẹ vài sợi tóc rũ trên ngọc dung của cô.
Đôi mắt rơi ngay vết thương ngay cổ tay, được quấn băng vải trắng toát.
Tử Lạc khẽ nâng cánh tay ấy của Mịch Chi lên, tham luyến hôn nhẹ lên nó, vẻ mặt xót xa vô cùng.
-Xuyên Nhi....xin lỗi nàng! Bổn vương đã quá tệ bạc!
Hắn ngồi bên cạnh Mịch Chi hồi lâu, rồi đứng dậy lui ra ngoài để cô nghỉ ngơi. Bên trong chỉ còn Tiểu Mai chăm sóc, Tiểu Hồng thì đi sắc thuốc.
.......
Tử Lạc đang ngồi ở thư phòng đọc văn thư, liền bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy,
-Vào đi.
Cửa phòng mở tung, bên ngoài Tiểu Mai hớt hả chạy vào vẻ mặt khó coi vô cùng.
-Vương...Vương gia...
-Chuyện gì?
Tử Lạc đột nhiên có linh cảm không hay, hắn đứng bật dậy đi khỏi ghế.
-Nương...Nương Nương...
Sau khi nghe Tiểu Mai nói, hắn phất áo đi nhanh khỏi thư phòng. Khí sắc khá tồi tệ.
.........
-Cô! Cái thứ quận chúa lẳng lơ...trắc nết!.....biến đi cho bà..
Mịch Chi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thân người trụ không vững phải dựa nhờ vào Tiểu Hồng đứng cạnh đỡ lấy.
Cô tỉnh dậy liền không chịu ở yên trong phòng, lúc ấy Tiểu Mai lại lui xuống bếp, Mịch Chi cô mở cửa đi khỏi phòng.
Đi lang thang thì vô tình chạm mặt với Hỷ Bình Quận chúa đang ngồi thưởng trà ở chánh viện.
Vừa chửi cô vừa chỉ vào mặt của Hỷ Bình, khiến nàng ta một phen thất kinh mà phẫn nộ.
Uông Mẫn Xuyên này khi không lại trở thành một kẻ như vậy?
Xay sỉn, lại còn giở thói cuồng ngôn?
-Uông Mẫn Xuyên, đừng nghĩ cô là Vương phi thì ta không làm gì được cô! Nếu còn dám cuồng ngôn thì..
-Thì cô làm gì được hả? Có tin bà đây.....đá vào mông cô đến khi cô bay khỏi đây không? Hả?
Mịch Chi bực dọc hét lên, tay đưa ra nắm lấy cổ áo Hỷ Bình mà kéo mạnh.
Phút chốc khiến cả nàng Quận chúa ngang ngược này cùng đám gia nhân, nha hoàn phải thất kinh hồn vía.
-Nương Nương...người dừng tay lại đi..
Tiểu Hồng tội nghiệp ra sức giữ chặt người Mịch Chi. Nhưng cô vẫn một mực lao đến cấu lấy xiêm y của Hỷ Bình không ngừng.
-Người...người đâu...! Đem..đem cái ả điên này khỏi người ta!
Hỷ Bình hoảng sợ thét lên, hai mắt như trắng dã muốn toát mồ hôi.
-Kẻ nào dám bảo thê tử của Bổn vương là điên?
Tử Lạc bên ngoài dáng vẻ thư thái bước vào, mắt hùng mày dũng toát ra khí phách ngất trời. Cả giọng nói cũng đầy uy lực.
-Hoàng huynh....Uông Mẫn Xuyên cô ta...
Hỷ Bình tức giận, ấm ức lên tiếng liền bị Tử Lạc cắt ngang bằng một thanh âm lạnh lẽo.
-Quận chúa! Dẫu gì nàng ấy cũng là Hoàng tẩu của Quận chúa...thiết nghĩ Quận chúa vẫn nên xưng hô theo lễ tiết cho phải phép! Tránh điều thị phi!
Hỷ Bình như bị một đòn búa giáng mạnh vào đầu, khiến nàng ta choáng váng đứng không vững.
Tử Lạc hắn lại dám bắt bẻ nàng trước mặt bao nhiêu con người ở đây.
Tình thế như đang ngồi trong một chảo dầu sôi, thì có một nữ nhân khác dáng vẻ chẳng tỉnh táo, bước chân khập khiễng lung tung đi đến đứng giữa hai con người kia.
-Hoàng...tẩu.. của cô ta...! Ta khinh... bà đây cóc cần...
Mịch Chi vừa chửi vừa múa tay lung tung. Đúng là không ra thể thống gì nữa rồi.
Tử Lạc nhíu mày, thật sự nàng đang muốn làm hắn phát điên hay sao? Cố ý gây sự thế này?
Hắn đưa tay kéo nhanh Mịch Chi gắt gao giữ chặt trong lòng.
Cô vùng vẫy miệng nhỏ không ngừng gào lên.
-Bỏ ra!
Mịch Chi hai tay đẩy mạnh một cái, rời khỏi vòng tay của nam nhân đáng ghét.
Tử Lạc thoáng thấy đau lòng, thê tử hắn, nàng thật sự căm ghét hắn rồi sao? Muốn bảo vệ nàng, che chở nàng cũng không được nàng cho phép?
-Hoàng huynh! Huynh xem...thật là xấu hổ!
Hỷ Bình quyệt miệng (*) đi đến cạnh Tử Lạc muốn đặt tay lên cánh tay hắn.
[Quyệt miệng: thái độ bĩu môi, chê trách]
Lập tức Mịch Chi nhíu mày, khai nhãn đao nhìn lấy nàng Quận chúa kia, rồi cô lao đến mạnh tay hất lấy nữ nhân đáng ghét ấy ra xa.
Chưa kịp ai hiểu ra chuyện gì, thì Mịch Chi hai tay vòng qua ôm lấy cổ Tử Lạc, mặt hướng về Hỷ Bình không ngừng đai nghiến.
-Đây là phu quân của bà...cấm ai động đến!
Tử Lạc thoáng căng mắt, thần kinh hắn như bị một lực tác động mạnh mẽ khiến đầu óc hắn như ù đi.
Hắn vừa nghe thấy gì cơ? Thê tử hắn nàng đang ghen? Nàng đang ra sức giữ lấy phu quân mình khỏi tay nữ nhân khác sao?
Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua, Tử Lạc thạt sự không nhịn được mà bật cười.
Hắn đưa mắt nhìn nữ nhân đang ôm lấy hắn, lòng dạ không khỏi vui mừng.
Đuôi mắt sắc lãnh nhíu nhẹ, khoé miệng tiếu tựa phi tiếu (*), giọng nói thâm trầm đầy tình ý.
[Tiếu tựa phi tiếu: cười như không cười]
-Vậy....để phu quân này mang nàng về phòng!
Dứt lời Tử Lạc mạnh mẽ bế xốc Mịch Chi trên tay, cô thì bất thình lình bị nhấc bổng khỏi mặt đất nên hai tay gắt gao càng ôm chặt hắn hơn.
-Hoàng huynh....huynh....
Hỷ Bình tức đến chỉ muốn thổ huyết tại chỗ, nàng ta đứng đó dẫm chân giận dỗi.
-Đã trễ rồi! Quận chúa tốt nhất vẫn nên đi nghĩ thì hơn! Tránh gây thêm thị phi, bất khả tư nghị (*)!
[Bất khả tư nghị: ngụ ý chỉ những sự việc khó xảy ra, đừng nên cố chấp]
Tử Lạc bế thẳng Mịch Chi về phòng, cô ở trên tay hắn đầu dựa vào bả vai rắn chắc của hắn, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ngón tay lả lướt trượt trên dung mạo ngọc uyển của cô.
Hai má đào vẫn còn đỏ ửng vì rượu, Tử Lạc thật chẳng biết nàng đã uống bao nhiêu rượu vào người, để say đến nổi không cỏn biết gì nữa cả.
Lòng chợt nhớ đến cảnh tượng "giữ gìn phu quân" lúc nãy của nàng. Tâm tư hắn lại không khỏi dao động.
Tâm lộ này của nàng, thật khiến hắn thần trí đảo lộn lên cả rồi. Phương tâm (*) của nàng, hắn không tài nào nắm bắt được một cách chính xác.
[Phương tâm: chỉ tâm hồn của nữ nhi]
Tử Lạc hắn đã gây ra tổn thương cho nàng như vậy, dẫn đến nàng uất ức, hao tổn tâm can mà mượn rượu giải sầu thế này.
Hắn ngồi đó hồi lâu bên cạnh Mịch Chi không nói không động, cõi lòng không ngừng tư quá (*) đến xót xa.
[Tư quá: suy nghĩ, ray rứt về lỗi lầm của bản thân]
Tử Lạc thở dài, hắn hạ mặt tham luyến hôn lên cánh môi vương đầy hơi men nơi nữ nhân trước mắt.
Mùi vị trên môi cô, hoà lẫn mùi mỹ tửu phút chốc khiến đầu óc hắn không say cũng muốn say.
Ở nữ nhân này, tại sao lúc nào cũng như có một thứ yêu lực khiến người khác phải phát điên lên.
Chẳng lẽ đúng là yêu nghiệt của nhân gian, nhưng lại dành riêng cho hắn.
Tử Lạc nghĩ đến đây, liền không khỏi bật cười thật nhẹ. Ngón tay đan xen vuốt nhẹ làn tóc mây của Mịch Chi.
-Nếu là yêu nghiệt, Bổn vương vẫn nguyện lòng để nàng quấy phá!
Lúc này bỗng dưng Mịch Chi mơ mơ màng màng, bàn tay ngọc đưa lên chỉ thẳng phía trước suýt chút va trúng Tử Lạc, hắn vội né tránh.
-Đâm chết cái thứ củ cải nhà ngươi....đồ củ cải...chết bầm....
Mịch Chi hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng cửa miệng lại không ngừng lẩm bẩm những câu khó hiểu.
-Củ cải?
Tử Lạc thoáng nheo mày tướng, thê tử của hắn đang nằm mộng sao? Nói toàn những lời vô nghĩa thế này?
Bàn tay Mịch Chi vô thức đánh loạn xạ, va vào cánh tay của Tử Lạc bùm bụp từng cái, nhưng sức lực thì yếu ớt vô cùng.
-Đánh chết ngươi....Tử Lạc...ngươi là...củ cải thối...
Tử Lạc tròn mắt, hàng lông mày nhướng nhẹ.
-Củ cải....nàng dám mắng Bổn vương là củ cải?
Mịch Chi thật sự say đến trời sập xuống cô cũng không biết, miệng nói toàn những lời bậy bạ không ra gì. Khiến Tử Lạc rối tung đầu óc, vừa giận lại vừa tức cười.
Hắn vẫn còn đang chẳng biết phải làm gì với nữ nhân ngốc nghếch này, thì nàng lại bất chợt để hai tay lên lồng ngực mình, như muốn đè nén thứ gì đó lắng xuống.
Khoé mắt thoáng long lanh, hàng mi cong đã bị thấm ướt. Chóp mũi thanh tú của nàng lại đỏ ửng, cánh môi khẽ mím lại. Đến cả mày liễu cũng cau có, nét mặt bi thống khôn cùng.
-Củ cải...là của ta! Củ cải....ta rất thích..củ cải...! Củ cải là..Tử Lạc..!! Tử....
Câu nói mơ hồ đến đây thì bị tiếng nấc nghẹn trong cổ họng làm đứt đoạn.
Tử Lạc sững sốt, nàng đang nằm mộng thấy điều gì mà phải bật khóc đau thương thế này?
Có phải là mơ thấy hắn hay không? Mơ thấy những điều tổn thương hắn đã gây ra cho nàng! Lẽ nào tổn thương nặng đến nổi khắc sâu vào tâm thức nàng đến cả trong mộng cũng thổn thức!
Mịch Chi đột nhiên khóc to hơn, nấc nghẹn nhiều hơn. Tuyệt nhiên hai mắt vẫn nhắm lấy không hề mở.
Dòng lệ mặn đắng hoen dài ra má, đọng lại trên gối sứ dưới đầu cô.
Hai bàn tay mảnh mai không ngừng cấu chặt lấy xiêm y trước ngực.
Tử Lạc lặng người nhìn lấy nữ nhân đang bi thương trong mộng mị.
Hắn chua xót đưa tay gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt ngoại bào của nàng, để lên lồng ngực rắn rỗi của hắn.
Ánh nhìn thâm tình này, liệu nàng có nhận biết được hay không?
-Nếu đánh Bổn vương có thể giải đi ưu tư trong lòng nàng. Vậy....nàng cứ đánh đi! Đây là lỗi của Bổn vương! Lỗi do Bổn vương đã quá tự mãn, quá kiêu căng mà làm tổn thương nàng!
Tử Lạc cất giọng thâm trầm bên tai Mịch Chi, nhưng cô nào có thể nghe thấy được gì khi thần trí chẳng còn tỉnh táo.
Cô vẫn không ngừng khóc nghẹn, Tử Lạc đau lòng, nhói cả tâm can hạ mặt hôn lấy mắt ngọc đang khép chặt, hôn lấy dòng lệ mặn đắng làm hoen ố dung mạo mỹ kiều.
Hắn chỉ muốn xoá hết mọi tổn thương mà nàng phải chịu vì hắn. Hắn sai rồi, thật sự hắn đã sai rồi!
Giờ đây hắn chỉ muốn chuộc lỗi, muốn dành hết mọi sủng ái trên nhân gian này dành trọn cho một mình nàng.
Tử Lạc nằm xuống bên cạnh Mịch Chi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô trong lòng.
Cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao lại siết chặt cô, hơi ấm của hắn lan toả xoa dịu sự lãnh lẽo của tâm hồn đang bị thương tổn.
Giây phút này đây, trong gian phòng này, không hề tồn đọng lấy một chút sắc niệm, không hề váy bẩn bởi dục vọng thấp hèn.
Chỉ có thâm tình sâu hút như hải vọng, lắng lại phủ lấy hai con người bé nhỏ.
Thái y sau khi bắt mạch chẩn đoán cho Mịch Chi, quay sang bẩm tấu với vị Vương gia đang đứng cạnh bên.
Tử Lạc không nói gì thêm, chỉ chớp nhẹ mắt.
-Vậy hạ quan xin phép cáo lui!
Thái y được Tiểu Hồng tiễn ra ngoài, bên trong chỉ còn Tử Lạc cùng với Mịch Chi.
Hắn ngồi xuống bên giường, tay đưa lên vén nhẹ vài sợi tóc rũ trên ngọc dung của cô.
Đôi mắt rơi ngay vết thương ngay cổ tay, được quấn băng vải trắng toát.
Tử Lạc khẽ nâng cánh tay ấy của Mịch Chi lên, tham luyến hôn nhẹ lên nó, vẻ mặt xót xa vô cùng.
-Xuyên Nhi....xin lỗi nàng! Bổn vương đã quá tệ bạc!
Hắn ngồi bên cạnh Mịch Chi hồi lâu, rồi đứng dậy lui ra ngoài để cô nghỉ ngơi. Bên trong chỉ còn Tiểu Mai chăm sóc, Tiểu Hồng thì đi sắc thuốc.
.......
Tử Lạc đang ngồi ở thư phòng đọc văn thư, liền bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy,
-Vào đi.
Cửa phòng mở tung, bên ngoài Tiểu Mai hớt hả chạy vào vẻ mặt khó coi vô cùng.
-Vương...Vương gia...
-Chuyện gì?
Tử Lạc đột nhiên có linh cảm không hay, hắn đứng bật dậy đi khỏi ghế.
-Nương...Nương Nương...
Sau khi nghe Tiểu Mai nói, hắn phất áo đi nhanh khỏi thư phòng. Khí sắc khá tồi tệ.
.........
-Cô! Cái thứ quận chúa lẳng lơ...trắc nết!.....biến đi cho bà..
Mịch Chi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, thân người trụ không vững phải dựa nhờ vào Tiểu Hồng đứng cạnh đỡ lấy.
Cô tỉnh dậy liền không chịu ở yên trong phòng, lúc ấy Tiểu Mai lại lui xuống bếp, Mịch Chi cô mở cửa đi khỏi phòng.
Đi lang thang thì vô tình chạm mặt với Hỷ Bình Quận chúa đang ngồi thưởng trà ở chánh viện.
Vừa chửi cô vừa chỉ vào mặt của Hỷ Bình, khiến nàng ta một phen thất kinh mà phẫn nộ.
Uông Mẫn Xuyên này khi không lại trở thành một kẻ như vậy?
Xay sỉn, lại còn giở thói cuồng ngôn?
-Uông Mẫn Xuyên, đừng nghĩ cô là Vương phi thì ta không làm gì được cô! Nếu còn dám cuồng ngôn thì..
-Thì cô làm gì được hả? Có tin bà đây.....đá vào mông cô đến khi cô bay khỏi đây không? Hả?
Mịch Chi bực dọc hét lên, tay đưa ra nắm lấy cổ áo Hỷ Bình mà kéo mạnh.
Phút chốc khiến cả nàng Quận chúa ngang ngược này cùng đám gia nhân, nha hoàn phải thất kinh hồn vía.
-Nương Nương...người dừng tay lại đi..
Tiểu Hồng tội nghiệp ra sức giữ chặt người Mịch Chi. Nhưng cô vẫn một mực lao đến cấu lấy xiêm y của Hỷ Bình không ngừng.
-Người...người đâu...! Đem..đem cái ả điên này khỏi người ta!
Hỷ Bình hoảng sợ thét lên, hai mắt như trắng dã muốn toát mồ hôi.
-Kẻ nào dám bảo thê tử của Bổn vương là điên?
Tử Lạc bên ngoài dáng vẻ thư thái bước vào, mắt hùng mày dũng toát ra khí phách ngất trời. Cả giọng nói cũng đầy uy lực.
-Hoàng huynh....Uông Mẫn Xuyên cô ta...
Hỷ Bình tức giận, ấm ức lên tiếng liền bị Tử Lạc cắt ngang bằng một thanh âm lạnh lẽo.
-Quận chúa! Dẫu gì nàng ấy cũng là Hoàng tẩu của Quận chúa...thiết nghĩ Quận chúa vẫn nên xưng hô theo lễ tiết cho phải phép! Tránh điều thị phi!
Hỷ Bình như bị một đòn búa giáng mạnh vào đầu, khiến nàng ta choáng váng đứng không vững.
Tử Lạc hắn lại dám bắt bẻ nàng trước mặt bao nhiêu con người ở đây.
Tình thế như đang ngồi trong một chảo dầu sôi, thì có một nữ nhân khác dáng vẻ chẳng tỉnh táo, bước chân khập khiễng lung tung đi đến đứng giữa hai con người kia.
-Hoàng...tẩu.. của cô ta...! Ta khinh... bà đây cóc cần...
Mịch Chi vừa chửi vừa múa tay lung tung. Đúng là không ra thể thống gì nữa rồi.
Tử Lạc nhíu mày, thật sự nàng đang muốn làm hắn phát điên hay sao? Cố ý gây sự thế này?
Hắn đưa tay kéo nhanh Mịch Chi gắt gao giữ chặt trong lòng.
Cô vùng vẫy miệng nhỏ không ngừng gào lên.
-Bỏ ra!
Mịch Chi hai tay đẩy mạnh một cái, rời khỏi vòng tay của nam nhân đáng ghét.
Tử Lạc thoáng thấy đau lòng, thê tử hắn, nàng thật sự căm ghét hắn rồi sao? Muốn bảo vệ nàng, che chở nàng cũng không được nàng cho phép?
-Hoàng huynh! Huynh xem...thật là xấu hổ!
Hỷ Bình quyệt miệng (*) đi đến cạnh Tử Lạc muốn đặt tay lên cánh tay hắn.
[Quyệt miệng: thái độ bĩu môi, chê trách]
Lập tức Mịch Chi nhíu mày, khai nhãn đao nhìn lấy nàng Quận chúa kia, rồi cô lao đến mạnh tay hất lấy nữ nhân đáng ghét ấy ra xa.
Chưa kịp ai hiểu ra chuyện gì, thì Mịch Chi hai tay vòng qua ôm lấy cổ Tử Lạc, mặt hướng về Hỷ Bình không ngừng đai nghiến.
-Đây là phu quân của bà...cấm ai động đến!
Tử Lạc thoáng căng mắt, thần kinh hắn như bị một lực tác động mạnh mẽ khiến đầu óc hắn như ù đi.
Hắn vừa nghe thấy gì cơ? Thê tử hắn nàng đang ghen? Nàng đang ra sức giữ lấy phu quân mình khỏi tay nữ nhân khác sao?
Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua, Tử Lạc thạt sự không nhịn được mà bật cười.
Hắn đưa mắt nhìn nữ nhân đang ôm lấy hắn, lòng dạ không khỏi vui mừng.
Đuôi mắt sắc lãnh nhíu nhẹ, khoé miệng tiếu tựa phi tiếu (*), giọng nói thâm trầm đầy tình ý.
[Tiếu tựa phi tiếu: cười như không cười]
-Vậy....để phu quân này mang nàng về phòng!
Dứt lời Tử Lạc mạnh mẽ bế xốc Mịch Chi trên tay, cô thì bất thình lình bị nhấc bổng khỏi mặt đất nên hai tay gắt gao càng ôm chặt hắn hơn.
-Hoàng huynh....huynh....
Hỷ Bình tức đến chỉ muốn thổ huyết tại chỗ, nàng ta đứng đó dẫm chân giận dỗi.
-Đã trễ rồi! Quận chúa tốt nhất vẫn nên đi nghĩ thì hơn! Tránh gây thêm thị phi, bất khả tư nghị (*)!
[Bất khả tư nghị: ngụ ý chỉ những sự việc khó xảy ra, đừng nên cố chấp]
Tử Lạc bế thẳng Mịch Chi về phòng, cô ở trên tay hắn đầu dựa vào bả vai rắn chắc của hắn, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ngón tay lả lướt trượt trên dung mạo ngọc uyển của cô.
Hai má đào vẫn còn đỏ ửng vì rượu, Tử Lạc thật chẳng biết nàng đã uống bao nhiêu rượu vào người, để say đến nổi không cỏn biết gì nữa cả.
Lòng chợt nhớ đến cảnh tượng "giữ gìn phu quân" lúc nãy của nàng. Tâm tư hắn lại không khỏi dao động.
Tâm lộ này của nàng, thật khiến hắn thần trí đảo lộn lên cả rồi. Phương tâm (*) của nàng, hắn không tài nào nắm bắt được một cách chính xác.
[Phương tâm: chỉ tâm hồn của nữ nhi]
Tử Lạc hắn đã gây ra tổn thương cho nàng như vậy, dẫn đến nàng uất ức, hao tổn tâm can mà mượn rượu giải sầu thế này.
Hắn ngồi đó hồi lâu bên cạnh Mịch Chi không nói không động, cõi lòng không ngừng tư quá (*) đến xót xa.
[Tư quá: suy nghĩ, ray rứt về lỗi lầm của bản thân]
Tử Lạc thở dài, hắn hạ mặt tham luyến hôn lên cánh môi vương đầy hơi men nơi nữ nhân trước mắt.
Mùi vị trên môi cô, hoà lẫn mùi mỹ tửu phút chốc khiến đầu óc hắn không say cũng muốn say.
Ở nữ nhân này, tại sao lúc nào cũng như có một thứ yêu lực khiến người khác phải phát điên lên.
Chẳng lẽ đúng là yêu nghiệt của nhân gian, nhưng lại dành riêng cho hắn.
Tử Lạc nghĩ đến đây, liền không khỏi bật cười thật nhẹ. Ngón tay đan xen vuốt nhẹ làn tóc mây của Mịch Chi.
-Nếu là yêu nghiệt, Bổn vương vẫn nguyện lòng để nàng quấy phá!
Lúc này bỗng dưng Mịch Chi mơ mơ màng màng, bàn tay ngọc đưa lên chỉ thẳng phía trước suýt chút va trúng Tử Lạc, hắn vội né tránh.
-Đâm chết cái thứ củ cải nhà ngươi....đồ củ cải...chết bầm....
Mịch Chi hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng cửa miệng lại không ngừng lẩm bẩm những câu khó hiểu.
-Củ cải?
Tử Lạc thoáng nheo mày tướng, thê tử của hắn đang nằm mộng sao? Nói toàn những lời vô nghĩa thế này?
Bàn tay Mịch Chi vô thức đánh loạn xạ, va vào cánh tay của Tử Lạc bùm bụp từng cái, nhưng sức lực thì yếu ớt vô cùng.
-Đánh chết ngươi....Tử Lạc...ngươi là...củ cải thối...
Tử Lạc tròn mắt, hàng lông mày nhướng nhẹ.
-Củ cải....nàng dám mắng Bổn vương là củ cải?
Mịch Chi thật sự say đến trời sập xuống cô cũng không biết, miệng nói toàn những lời bậy bạ không ra gì. Khiến Tử Lạc rối tung đầu óc, vừa giận lại vừa tức cười.
Hắn vẫn còn đang chẳng biết phải làm gì với nữ nhân ngốc nghếch này, thì nàng lại bất chợt để hai tay lên lồng ngực mình, như muốn đè nén thứ gì đó lắng xuống.
Khoé mắt thoáng long lanh, hàng mi cong đã bị thấm ướt. Chóp mũi thanh tú của nàng lại đỏ ửng, cánh môi khẽ mím lại. Đến cả mày liễu cũng cau có, nét mặt bi thống khôn cùng.
-Củ cải...là của ta! Củ cải....ta rất thích..củ cải...! Củ cải là..Tử Lạc..!! Tử....
Câu nói mơ hồ đến đây thì bị tiếng nấc nghẹn trong cổ họng làm đứt đoạn.
Tử Lạc sững sốt, nàng đang nằm mộng thấy điều gì mà phải bật khóc đau thương thế này?
Có phải là mơ thấy hắn hay không? Mơ thấy những điều tổn thương hắn đã gây ra cho nàng! Lẽ nào tổn thương nặng đến nổi khắc sâu vào tâm thức nàng đến cả trong mộng cũng thổn thức!
Mịch Chi đột nhiên khóc to hơn, nấc nghẹn nhiều hơn. Tuyệt nhiên hai mắt vẫn nhắm lấy không hề mở.
Dòng lệ mặn đắng hoen dài ra má, đọng lại trên gối sứ dưới đầu cô.
Hai bàn tay mảnh mai không ngừng cấu chặt lấy xiêm y trước ngực.
Tử Lạc lặng người nhìn lấy nữ nhân đang bi thương trong mộng mị.
Hắn chua xót đưa tay gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt ngoại bào của nàng, để lên lồng ngực rắn rỗi của hắn.
Ánh nhìn thâm tình này, liệu nàng có nhận biết được hay không?
-Nếu đánh Bổn vương có thể giải đi ưu tư trong lòng nàng. Vậy....nàng cứ đánh đi! Đây là lỗi của Bổn vương! Lỗi do Bổn vương đã quá tự mãn, quá kiêu căng mà làm tổn thương nàng!
Tử Lạc cất giọng thâm trầm bên tai Mịch Chi, nhưng cô nào có thể nghe thấy được gì khi thần trí chẳng còn tỉnh táo.
Cô vẫn không ngừng khóc nghẹn, Tử Lạc đau lòng, nhói cả tâm can hạ mặt hôn lấy mắt ngọc đang khép chặt, hôn lấy dòng lệ mặn đắng làm hoen ố dung mạo mỹ kiều.
Hắn chỉ muốn xoá hết mọi tổn thương mà nàng phải chịu vì hắn. Hắn sai rồi, thật sự hắn đã sai rồi!
Giờ đây hắn chỉ muốn chuộc lỗi, muốn dành hết mọi sủng ái trên nhân gian này dành trọn cho một mình nàng.
Tử Lạc nằm xuống bên cạnh Mịch Chi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô trong lòng.
Cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao lại siết chặt cô, hơi ấm của hắn lan toả xoa dịu sự lãnh lẽo của tâm hồn đang bị thương tổn.
Giây phút này đây, trong gian phòng này, không hề tồn đọng lấy một chút sắc niệm, không hề váy bẩn bởi dục vọng thấp hèn.
Chỉ có thâm tình sâu hút như hải vọng, lắng lại phủ lấy hai con người bé nhỏ.
Tác giả :
Y Phỷ Cô Cô