Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Chương 16-1
Hồ Hiểu Minh càng đọc càng hiểu về Phụng Phi Vũ thì tâm nàng lại càng đau thương. Giữa hai người có những điểm tương đồng kỳ lạ, hắn và nàng cùng bị đem dùng như một con cờ, hắn và nàng đều không được người thân sinh ra mình yêu thương, mà về phía nàng chính là người cha lạnh lùng tàn nhẫn dám ôm hai đứa con gái song sinh quăng xuống đất để tìm ra nữ nhân duy nhất cho Hồ tộc, hắn và nàng đều có những người anh yêu thương, che chở cho mình. Nhưng nàng hiểu, hiểu vô cùng trong tâm hắn luôn cầu mong một tình cảm trọn vẹn xuất phát từ cả hai bậc sinh thành. Hắn cũng may mắn hơn nàng một chút khi còn hưởng được tình yêu thương từ phía phụ thân, còn nàng, chỉ là một vài phút ngắn ngủi của người mẹ đã sức tàn lực kiệt. Nàng lại may mắn hơn hắn ở chỗ cha nàng cũng không âm hiểm đến nỗi đem con mình lên tột cùng của hy vọng rồi chậm rãi đẩy nó xuống hố sâu của tuyệt vọng.
Chán ghét nữ nhân đến tột cùng, hận nữ nhân đến tột cùng.
Những chữ này là những dòng kết thúc trong quyển sổ viết về Phụng Phi Vũ. Những chữ uốn lượn như nhảy múa trong đầu óc, khiến tình cảm của nàng vừa chớm hy vọng đã liền tắt ngấm. Hắn vì bị hành hạ giày vò mà sinh lòng phận nữ nhân. Nhớ đến cách hắn đối xử với nữ tử hồng y ở Mỹ Nhân lâu cũng đủ để nàng hiểu lòng căm hận, ghét bỏ của hắn đã đến mức nào. Nàng biết lấy thân phận gì mà yêu hắn, bảo vệ hắn. Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể là một nam nhân tên Hồ Hiểu Minh nhìn hắn chìm ngập trong hận thù cùng thống khổ?
Hồ Hiểu Minh mãi nghĩ mà không biết Phụng Phi Vũ đã bước đến sau lưng nàng từ lúc nào. Hắn trầm ngâm nhìn dáng người có chút lạc lỏng, cô đơn đứng trong tiểu đình, nhớ đến hành xử của mình hôm qua đối với tiểu tử kia thì có chút hối hận. Dù sao hắn đi tìm vui cũng đâu có sai, hà cớ gì Phụng Phi Vũ hắn phải giận dữ. Chỉ không hiểu cơn giận vì sao cứ bộc phát, chỉ cần nghĩ Hồ Hiểu Minh ôm ấp một ai đó, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn một ai đó, tim hắn đã liền trĩu nặng. Hắn biết tình cảm hắn dành cho Hồ tiểu tử quá khác thường, nhưng hắn không khống chế nỗi. Trong cuộc đời, thứ hắn mong muốn chưa bao giờ thuộc về hắn, cho nên hắn luôn có một khát khao mãnh liệt muốn chiếm hữu, muốn giữ chặt lấy tiểu thiếu niên có thể đem lại bình an kia bên cạnh, như vậy liệu hắn có quá đáng?
“Hồ đệ, mưa lạnh lắm, vào trong đi."
Hắn nhìn Hồ Hiểu Minh giây lát rồi nhanh chóng ổn định tâm trạng, dùng một thứ âm thanh có thể cho là ôn hòa nhất để nói với người còn mãi chìm trong cõi mộng kia. Hồ Hiểu Minh bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, vội nghiêng mặt qua một bên, cũng không quay lại nhìn hắn, lắp bắp.
“Phượng… Phượng huynh."
Phụng Phi Vũ thấy Hồ Hiểu Minh không quay lại, lòng càng chắc chắn hắn đang giận mình lắm, giọng nói càng thêm e dè.
“Ngươi… giận ta sao?"
“Không… không có."
“Vậy sao không quay lại nhìn ta?"
Hồ Hiểu Minh bối rối, thấy hắn bước đến gần liền tìm mọi cách xoay lưng lại với hắn. Phụng Phi Vũ thấy Hồ tiểu tử cứ trốn tránh mãi, phút chốc cũng hết ôn hòa nổi, không nói hai lời nắm tay hắn kéo mạnh một cái, bắt hắn phải đối mặt với mình.
Hồ Hiểu Minh bị bắt buộc phải quay lại liền dùng một tay che đi đôi mắt đã sưng húp vì khóc cả đêm qua của mình. Nhưng đã muộn, đôi mắt như diều hâu của Phụng Phi Vũ đã thấy mọi thứ. Hắn giật mình, càng thêm trách cứ bản thân tối qua đã tức giận vô cớ, hắn nắm lấy đôi tay đang che mắt kia kéo nhẹ ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt sưng vù đang cố lẩn tránh của Hồ Hiểu Minh, giọng ngập tràn hối hận.
“Ngươi khóc sao? Tối qua ta đã có chút nóng nảy…"
Tiếng xin lỗi không thể nào thoát ra khỏi cổ họng biến thành một khoảng lặng dài đằng đẵng. Phụng Phi Vũ đứng mặt đối mặt với Hồ Hiểu Minh, tay cầm chặt lấy tay nàng không buông, muốn nói lại chẳng nên lời. Hồ Hiểu Minh dường như cũng hiểu hắn định nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu, càng ở gần hắn, càng nghĩ đến những bất hạnh mà con người cao lớn sừng sững kia phải trải qua suốt một thời gian dài, càng khiến nàng muốn yêu thương hắn nhiều hơn một chút.
“Không có, không có. Phượng huynh, đệ sai rồi. Đệ không đi lung tung nữa, không làm huynh giận nữa. Đệ xin lỗi. Hôm qua đệ đến Mỹ Nhân lâu chỉ là… chỉ là tò mò nhất thời. Đệ… đệ không có làm gì hết. Chỉ là… đệ… đệ uống chút rượu nên ngủ quên. Phượng huynh, huynh đừng giận đệ."
Hồ Hiểu Minh nghẹn ngào nói, cơ thể run lên nhè nhẹ, thực ra niềm xúc động của nàng tất cả đều xuất phát từ hắn. Nàng là thật lòng muốn nói, Vũ, ta thương chàng, ta yêu chàng, từ bây giờ ta sẽ ở bên cạnh bồi đắp cho chàng, không làm chàng buồn vì bất cứ chuyện gì hết, che chắn những đau khổ cho chàng…
Nhưng nàng không nói được, nàng sợ ánh mắt có chút ôn hòa và đôi bàn tay đang cầm lấy tay nàng dịu dàng kia sẽ biến mất. Hắn sẽ dùng nỗi căm hận mà nhìn nàng, sẽ cho rằng nàng cũng như bao nữ nhân khác, dối gạt hắn, muốn làm tổn thương hắn. Nàng là lần đầu tiên yêu một ai đó, nàng thật không biết nên đối xử với người mình yêu như thế nào, nên bày tỏ thế nào, nàng chính là càng nghĩ lại càng bế tắc, càng bế tắc lại càng thấy bản thân vô dụng, chẳng thể giúp gì được cho hắn, đến ôm hắn một cái quang minh chính đại với tư cách là một nữ nhân, nàng cũng chẳng thể có…..
Chán ghét nữ nhân đến tột cùng, hận nữ nhân đến tột cùng.
Những chữ này là những dòng kết thúc trong quyển sổ viết về Phụng Phi Vũ. Những chữ uốn lượn như nhảy múa trong đầu óc, khiến tình cảm của nàng vừa chớm hy vọng đã liền tắt ngấm. Hắn vì bị hành hạ giày vò mà sinh lòng phận nữ nhân. Nhớ đến cách hắn đối xử với nữ tử hồng y ở Mỹ Nhân lâu cũng đủ để nàng hiểu lòng căm hận, ghét bỏ của hắn đã đến mức nào. Nàng biết lấy thân phận gì mà yêu hắn, bảo vệ hắn. Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể là một nam nhân tên Hồ Hiểu Minh nhìn hắn chìm ngập trong hận thù cùng thống khổ?
Hồ Hiểu Minh mãi nghĩ mà không biết Phụng Phi Vũ đã bước đến sau lưng nàng từ lúc nào. Hắn trầm ngâm nhìn dáng người có chút lạc lỏng, cô đơn đứng trong tiểu đình, nhớ đến hành xử của mình hôm qua đối với tiểu tử kia thì có chút hối hận. Dù sao hắn đi tìm vui cũng đâu có sai, hà cớ gì Phụng Phi Vũ hắn phải giận dữ. Chỉ không hiểu cơn giận vì sao cứ bộc phát, chỉ cần nghĩ Hồ Hiểu Minh ôm ấp một ai đó, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn một ai đó, tim hắn đã liền trĩu nặng. Hắn biết tình cảm hắn dành cho Hồ tiểu tử quá khác thường, nhưng hắn không khống chế nỗi. Trong cuộc đời, thứ hắn mong muốn chưa bao giờ thuộc về hắn, cho nên hắn luôn có một khát khao mãnh liệt muốn chiếm hữu, muốn giữ chặt lấy tiểu thiếu niên có thể đem lại bình an kia bên cạnh, như vậy liệu hắn có quá đáng?
“Hồ đệ, mưa lạnh lắm, vào trong đi."
Hắn nhìn Hồ Hiểu Minh giây lát rồi nhanh chóng ổn định tâm trạng, dùng một thứ âm thanh có thể cho là ôn hòa nhất để nói với người còn mãi chìm trong cõi mộng kia. Hồ Hiểu Minh bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, vội nghiêng mặt qua một bên, cũng không quay lại nhìn hắn, lắp bắp.
“Phượng… Phượng huynh."
Phụng Phi Vũ thấy Hồ Hiểu Minh không quay lại, lòng càng chắc chắn hắn đang giận mình lắm, giọng nói càng thêm e dè.
“Ngươi… giận ta sao?"
“Không… không có."
“Vậy sao không quay lại nhìn ta?"
Hồ Hiểu Minh bối rối, thấy hắn bước đến gần liền tìm mọi cách xoay lưng lại với hắn. Phụng Phi Vũ thấy Hồ tiểu tử cứ trốn tránh mãi, phút chốc cũng hết ôn hòa nổi, không nói hai lời nắm tay hắn kéo mạnh một cái, bắt hắn phải đối mặt với mình.
Hồ Hiểu Minh bị bắt buộc phải quay lại liền dùng một tay che đi đôi mắt đã sưng húp vì khóc cả đêm qua của mình. Nhưng đã muộn, đôi mắt như diều hâu của Phụng Phi Vũ đã thấy mọi thứ. Hắn giật mình, càng thêm trách cứ bản thân tối qua đã tức giận vô cớ, hắn nắm lấy đôi tay đang che mắt kia kéo nhẹ ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt sưng vù đang cố lẩn tránh của Hồ Hiểu Minh, giọng ngập tràn hối hận.
“Ngươi khóc sao? Tối qua ta đã có chút nóng nảy…"
Tiếng xin lỗi không thể nào thoát ra khỏi cổ họng biến thành một khoảng lặng dài đằng đẵng. Phụng Phi Vũ đứng mặt đối mặt với Hồ Hiểu Minh, tay cầm chặt lấy tay nàng không buông, muốn nói lại chẳng nên lời. Hồ Hiểu Minh dường như cũng hiểu hắn định nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu, càng ở gần hắn, càng nghĩ đến những bất hạnh mà con người cao lớn sừng sững kia phải trải qua suốt một thời gian dài, càng khiến nàng muốn yêu thương hắn nhiều hơn một chút.
“Không có, không có. Phượng huynh, đệ sai rồi. Đệ không đi lung tung nữa, không làm huynh giận nữa. Đệ xin lỗi. Hôm qua đệ đến Mỹ Nhân lâu chỉ là… chỉ là tò mò nhất thời. Đệ… đệ không có làm gì hết. Chỉ là… đệ… đệ uống chút rượu nên ngủ quên. Phượng huynh, huynh đừng giận đệ."
Hồ Hiểu Minh nghẹn ngào nói, cơ thể run lên nhè nhẹ, thực ra niềm xúc động của nàng tất cả đều xuất phát từ hắn. Nàng là thật lòng muốn nói, Vũ, ta thương chàng, ta yêu chàng, từ bây giờ ta sẽ ở bên cạnh bồi đắp cho chàng, không làm chàng buồn vì bất cứ chuyện gì hết, che chắn những đau khổ cho chàng…
Nhưng nàng không nói được, nàng sợ ánh mắt có chút ôn hòa và đôi bàn tay đang cầm lấy tay nàng dịu dàng kia sẽ biến mất. Hắn sẽ dùng nỗi căm hận mà nhìn nàng, sẽ cho rằng nàng cũng như bao nữ nhân khác, dối gạt hắn, muốn làm tổn thương hắn. Nàng là lần đầu tiên yêu một ai đó, nàng thật không biết nên đối xử với người mình yêu như thế nào, nên bày tỏ thế nào, nàng chính là càng nghĩ lại càng bế tắc, càng bế tắc lại càng thấy bản thân vô dụng, chẳng thể giúp gì được cho hắn, đến ôm hắn một cái quang minh chính đại với tư cách là một nữ nhân, nàng cũng chẳng thể có…..
Tác giả :
crazyhuyen