"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"
Chương 9: Bạch phương nhã bị oan
Bạch Phương Nhã cứng đờ người bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng nó cảm nhận được một hơi ấm, bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô ngẩng đầu lên cô bắt gặp ánh mắt đầy dịu dàng của anh.Nụ cười trên môi cô lại xuất hiện, cô biết dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn luôn ở bên cô, cô sẽ biểu hiện thật tốt để không làm anh phải thất vọng.
Chào hỏi mọi người trong nhà xong cô cùng họ dùng bữa, ba và em gái anh khá thân thiện và cũng rất quý cô nhưng dường như sự xuất hiện của cô khiến cho 2 người cảm thấy không thoải mái thì phải. Mẹ anh và ả Vương Tú luôn nhìn cô, tuy họ không nói gì nhưng cô biết họ rất muốn cô đi ra khỏi đây.
Sau bữa ăn cô bị ả Vương Tú lôi ra ngoài . Ả nói với cô khác hẳn với lúc ả ở trước mặt ba mẹ anh.
" Những gì tôi nói cô đều không nghe phải không???"
"Anh ấy nói anh ấy anh ấy không muốn kết hôn với cô, cũng không yêu cô chẳng có lý do gì tôi không được ở bên anh ấy" Bạch Phương Nhã cũng không chịu nhường ả.
"Cô chỉ là một đứa con gái quê mùa lấy tư cách gì ở bên anh ấy cút khỏi đây tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì" Ả trừng mắt với cô.
"Mong cô cẩn thận lời nói tôi sẽ không như lần trước để mặc cho cô xỉ nhục tôi đâu" Bạch Phương Nhã cẩn thận nhắc nhở ả.
"Nếu không cô làm gì đưowc tôi hả" Nói rồi ả giáng lên mặt cô hai cái tát cô nhất thời không phản kháng được chỉ biết đứng im chịu đựng hai cái tát của ả.
"Bốp!!!" Cô sẽ không nhún nhường ả thẳng tay đánh vào mặt ả cô trả lại ả một cái tát.
Ả ta tròn mắt nhìn cô ngỡ tưởng ả sẽ xông lên đánh cô nhưng không ả đã không làm vậy ả ta nước mắt lưng tròng nhìn cô lộ rõ vẻ ủy khuất.
"Tôi chỉ muốn cùng cô nói chuyện thôi nếu cô muốn tôi đi tôi sẽ đi nhưng làm ơn đừng có mắng chửi người nhà anh ấy đươc không họ không có lỗi lỗi là của tôi " Ả vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.
Mẹ anh bỗng từ đâu xuất hiện khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận bước nhanh về phía cô.
Ả Vương Tú cười thầm nhưng ả đâu biết tất cả những hành động vừa rồi của ả đều lọt vào mắt của một người lúc ả mắng chửi cô, lúc ả tát cô, rồi lúc ả quay ra giả vờ làm người bị hại anh đều thấy hết bàn tay anh nổi đầy gân xanh ngay lúc anh muốn bước về phía cô bỗng có một bàn tay nhỏ đưa ra giữ anh lại:
"Anh phải xem cô ta định làm gì thì mới bảo vệ được chị Nhã chứ" Giọng nói này không ai khác chính là em gái anh - Dược Na từ nhỏ đến lớn anh đều rất cưng chiều đưa em gái này những điều đứa em gái này nói anh đều tin cả. Anh chần chừ nhưng cuối cùng anh đã chịu đứng nép vào một bên để xem tiếp vở kịch mà ả Vương Tú đã tốn công dựng nên.
Mẹ anh đứng trước mặt cô vung tay lên tát thẳng vào mặt cô khiến cô bất ngờ bị giật lùi ra sau:
"Không thể ngờ cô lại là người như vậy, thật không biết xấu hổ"
"Bác gái bác hiểu lầm rồichuyện không phải như vậy" Cô cố gắng thuyết phục mẹ anh tin vào lời cô nói nhưng đáp lại chỉ là một cái nhìn đầy khinh bỉ của mẹ anh và một nụ cười nửa miệng của ả Vương Tú. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được tại sao hồi nãy ả Vương Tú không xông lên đánh cô mà lại nói những lời khó hiểu giống như vừa nãy rồi thì ra là ả đả nhìn thấy mẹ anh.
Cô khóc nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má còn mẹ anh lại chẳng quan tâm chỉ quay sang ân cần hỏi han Vương Tú, đến lúc này anh không thể chịu được nữa anh bước nhanh về phía cô. Cô thẫn thờ nhìn ả ta rõ ràng là ả làm sai nhưng tại sao cô lại là người bị đánh tại sao lại như vậy. Anh bước đến lạnh lùng nhìn ả vòng tay ôm lấy cô xoay mặt cô áp vào người anh anh không nói gì. Đưa cô ra xe chờ Dược Na đi vào lấy túi xách cho cô. Anh nhìn cô lại nhìn hai bên má bị sưng đỏ lên nó khiến anh rất tức giận, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô anh không nên đưa cô đến đây. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, những nỗi buồn sẽ tan biến khi cô ở bên anh , cô yêu anh và ở bên anh cô luôn cảm thấy rất an toàn. Anh ôm cô thật chặt rất lâu sau khi cô quá mệt mỏi và không còn khóc nữa anh mới buông cô ra đặt cô dựa vào ghế lấy áo đắp lên người cô. Nắm laya bàn tay cô dịu dàng tiếp thêm cho cô sức mạnh anh lái xe đưa cô về nhà.
Dừng ở đây nha xin lỗi mọi nhười vì bây giờ mới đăng được truyện vì thời gian qua mình hơi bận từ giờ mình sẽ chăm chỉ đăng truyện hơn mỗi tuần ít nhất là hai chương nhé các bạn nhớ ủng hộ mình nha. Yêu các bạn!!!
Chào hỏi mọi người trong nhà xong cô cùng họ dùng bữa, ba và em gái anh khá thân thiện và cũng rất quý cô nhưng dường như sự xuất hiện của cô khiến cho 2 người cảm thấy không thoải mái thì phải. Mẹ anh và ả Vương Tú luôn nhìn cô, tuy họ không nói gì nhưng cô biết họ rất muốn cô đi ra khỏi đây.
Sau bữa ăn cô bị ả Vương Tú lôi ra ngoài . Ả nói với cô khác hẳn với lúc ả ở trước mặt ba mẹ anh.
" Những gì tôi nói cô đều không nghe phải không???"
"Anh ấy nói anh ấy anh ấy không muốn kết hôn với cô, cũng không yêu cô chẳng có lý do gì tôi không được ở bên anh ấy" Bạch Phương Nhã cũng không chịu nhường ả.
"Cô chỉ là một đứa con gái quê mùa lấy tư cách gì ở bên anh ấy cút khỏi đây tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì" Ả trừng mắt với cô.
"Mong cô cẩn thận lời nói tôi sẽ không như lần trước để mặc cho cô xỉ nhục tôi đâu" Bạch Phương Nhã cẩn thận nhắc nhở ả.
"Nếu không cô làm gì đưowc tôi hả" Nói rồi ả giáng lên mặt cô hai cái tát cô nhất thời không phản kháng được chỉ biết đứng im chịu đựng hai cái tát của ả.
"Bốp!!!" Cô sẽ không nhún nhường ả thẳng tay đánh vào mặt ả cô trả lại ả một cái tát.
Ả ta tròn mắt nhìn cô ngỡ tưởng ả sẽ xông lên đánh cô nhưng không ả đã không làm vậy ả ta nước mắt lưng tròng nhìn cô lộ rõ vẻ ủy khuất.
"Tôi chỉ muốn cùng cô nói chuyện thôi nếu cô muốn tôi đi tôi sẽ đi nhưng làm ơn đừng có mắng chửi người nhà anh ấy đươc không họ không có lỗi lỗi là của tôi " Ả vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.
Mẹ anh bỗng từ đâu xuất hiện khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận bước nhanh về phía cô.
Ả Vương Tú cười thầm nhưng ả đâu biết tất cả những hành động vừa rồi của ả đều lọt vào mắt của một người lúc ả mắng chửi cô, lúc ả tát cô, rồi lúc ả quay ra giả vờ làm người bị hại anh đều thấy hết bàn tay anh nổi đầy gân xanh ngay lúc anh muốn bước về phía cô bỗng có một bàn tay nhỏ đưa ra giữ anh lại:
"Anh phải xem cô ta định làm gì thì mới bảo vệ được chị Nhã chứ" Giọng nói này không ai khác chính là em gái anh - Dược Na từ nhỏ đến lớn anh đều rất cưng chiều đưa em gái này những điều đứa em gái này nói anh đều tin cả. Anh chần chừ nhưng cuối cùng anh đã chịu đứng nép vào một bên để xem tiếp vở kịch mà ả Vương Tú đã tốn công dựng nên.
Mẹ anh đứng trước mặt cô vung tay lên tát thẳng vào mặt cô khiến cô bất ngờ bị giật lùi ra sau:
"Không thể ngờ cô lại là người như vậy, thật không biết xấu hổ"
"Bác gái bác hiểu lầm rồichuyện không phải như vậy" Cô cố gắng thuyết phục mẹ anh tin vào lời cô nói nhưng đáp lại chỉ là một cái nhìn đầy khinh bỉ của mẹ anh và một nụ cười nửa miệng của ả Vương Tú. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được tại sao hồi nãy ả Vương Tú không xông lên đánh cô mà lại nói những lời khó hiểu giống như vừa nãy rồi thì ra là ả đả nhìn thấy mẹ anh.
Cô khóc nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má còn mẹ anh lại chẳng quan tâm chỉ quay sang ân cần hỏi han Vương Tú, đến lúc này anh không thể chịu được nữa anh bước nhanh về phía cô. Cô thẫn thờ nhìn ả ta rõ ràng là ả làm sai nhưng tại sao cô lại là người bị đánh tại sao lại như vậy. Anh bước đến lạnh lùng nhìn ả vòng tay ôm lấy cô xoay mặt cô áp vào người anh anh không nói gì. Đưa cô ra xe chờ Dược Na đi vào lấy túi xách cho cô. Anh nhìn cô lại nhìn hai bên má bị sưng đỏ lên nó khiến anh rất tức giận, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt cô anh không nên đưa cô đến đây. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, những nỗi buồn sẽ tan biến khi cô ở bên anh , cô yêu anh và ở bên anh cô luôn cảm thấy rất an toàn. Anh ôm cô thật chặt rất lâu sau khi cô quá mệt mỏi và không còn khóc nữa anh mới buông cô ra đặt cô dựa vào ghế lấy áo đắp lên người cô. Nắm laya bàn tay cô dịu dàng tiếp thêm cho cô sức mạnh anh lái xe đưa cô về nhà.
Dừng ở đây nha xin lỗi mọi nhười vì bây giờ mới đăng được truyện vì thời gian qua mình hơi bận từ giờ mình sẽ chăm chỉ đăng truyện hơn mỗi tuần ít nhất là hai chương nhé các bạn nhớ ủng hộ mình nha. Yêu các bạn!!!
Tác giả :
Visu Lee