Vương Gia Giá Lâm

Chương 3

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Nghênh Xuân đã rời giường.

Không có biện pháp, cô vốn là muốn dậy sớm giúp các em gái làm bữa sáng. Hơn nữa tối hôm qua nằm cả đêm thấy ác mộng. Cô mộng thấy Lan Tĩnh không mặc quần áo đuổi theo nói muốn cô giúp anh ta kỳ lưng.

Người bình thường nếu mộng như vậy, như thế nào ngủ được?

Khi cô còn có chút hoảng hốt đến phòng bếp thì nhìn thấy một cái bóng dáng màu trắng ngồi ở phòng khách, ngay lập tức liền dọa cô nhảy dựng. Hoàn hảo vừa đúng lúc che miệng lại mới không kinh động đến người đàn ông ở trong phòng khách kia.

Chỉ thấy anh ta mắt không chớp nhìn chằm chằm tivi, giống như là nhìn thấy kỳ tượng gì, động cũng không động, cả người giống như bị dính chặt.

Đột nhiên, một cỗ đồng tình ở chỗ sâu trong nội tâm của cô chậm rãi hiện lên. Cô nghĩ đến nếu như mình cũng giống như Đại vương gia, vốn ở thế giới của mình, ở trong nhà ấm áp của mình trôi qua thật tốt. Kết quả lại bị một cái máy móc không hiểu ra sao hút lại đây, cô nhất định sẽ điên mất, không biết làm gì chỉ có thể khóc lóc không ngừng. Làm sao còn có cảm xúc ổn định ngồi ở phòng khách xem tivi.

Cô cảm thấy Đại vương gia này thực kiên cường, mình cũng hẳn nên đối với anh ta tốt một chút chứ? Tuy rằng cô tuyệt không có thói quen để anh ta đem cô trở thành nha hoàn bên người mà sai sử. Bất quá tiểu thiên sứ trong lòng cô vẫn tự nói với mình sẽ đối anh em bọn họ tốt một chút.

Được rồi! Bữa sáng thêm cho mỗi người cái trứng! Như vậy vừa vặn chứng minh cô vừa là một người tốt thiện lương lại vừa đáng yêu. . . . Uh! Nhiều hơn thêm một cái mỹ lệ tốt lắm.

Nghênh Xuân chuyên chú chuẩn bị bữa sáng, không có chú ý tới người đàn ông nguyên bản ở trong phòng khách xem tivi đã chậm rãi tiêu sái đến cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.

Đêm qua không nên đùa giỡn cô như vậy, anh chưa bao giờ biết mình có thiên phú đùa giỡn phụ nữ. Loại chuyện này luôn luôn đều là tuyệt kỹ của Tam đệ. Anh luôn chỉ biết là phải chăm chỉ nghiêm túc trong cuộc sống, bởi vì anh hiểu được thân phận của mình, mọi việc không thể tuỳ ý làm bậy.

Nhưng không biết anh trúng tà gì, vừa nhìn thấy vật nhỏ còn nghiêm túc hơn anh này, anh chính là liền muốn đùa giỡn cô.

Anh vạn lần không ngờ chính mình nhất thời cao hứng đùa cô, muốn xem xem ở dưới bề ngoài nghiêm túc của cô có một linh hồn như thế nào, lại làm cho chính mình phát nghiện.

Nhìn thấy mặt cô toàn bộ đều đỏ, bộ dáng vừa tức vừa thẹn, quả thực còn mỹ lệ động lòng người hơn tiên nữ trên trời.

Ngày hôm qua anh cả buổi tối đều ngủ không được, mặc dù hoàn cảnh mới với anh mà nói thật bất an, nhưng thích ứng hoàn cảnh là huấn luyện cơ bản từ nhỏ đến giờ của anh em bọn họ. Hơn nữa có một đồ chơi thần kỳ tên là "Tivi", cung cấp rất nhiều tin tức của thời đại này, từng cái cũng đều làm cho anh cảm thấy vô cùng vui sướng cùng bội phục, đồng thời cũng hiểu được mình cùng hai hoàng đệ ở trong lịch sử đã không cón lưu lại tên. Loại cảm giác này thật sự là ngũ vị tạp phần. (ngũ vị là đắng cay chua mặn ngọn, nghĩa nôm na của câu là lẫn lộn nhiều cảm xúc).

Cho nên tối hôm qua anh căn bản cũng không ngủ. Anh cùng hai em trai ở trong phòng khách thảo luận thật lâu, thẳng đến vừa rồi bọn họ mới trở về ngủ. Ba người bọn họ đã cùng đạt thành hiệp nghị, nếu như không có biện pháp lập tức trở về đến Đường triều, ở hiện đại cũng nên tìm người phụ trách.

Anh nhớ tới đối thoại lúc trước──

“Bổn vương không ghét ở tại địa phương cái gì cũng tiện này. Bất quá bây giờ đã là thời đại dân chủ rồi, đối với quý tộc sinh ra như chúng ta mà nói, thật là sự tình bất lợi." Lan Khang nói như vậy, bách khoa toàn thư trong tay cũng vẫn lật không ngừng. Đối mặt với nhiều tri thức thần kỳ tràn ngập như vậy, làm cho anh quả thực giống vào núi bảo, yêu thích không buông tay.

Mà vẫn luôn chán ghét lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi - Lan Ngọc lại thích thế giới này, bởi vì mỗi người đều có thể lựa chọn cho bản thân muốn sống qua từng ngày như thế nào. Quan trọng hơn là anh không cần nghe phụ vương luôn quở trách anh không có đủ khí khái nam tử, không cầu tiến.

“Chẳng lẽ đại hoàng huynh còn muốn trở về sao? Cũng đúng, trở về có thể làm hoàng đế, mà đại hoàng huynh làm hoàng đế là lựa chọn duy nhất." Lan Ngọc nhìn đại ca mình. Từ nhỏ đến lớn anh vốn không có hoài nghi tới chuyện Đại hoàng huynh sẽ không lên làm hoàng đế.

Lan Tĩnh không mở miệng.

Kỳ thật, anh tuyệt không muốn làm hoàng đế, bởi vì anh không học được giống Phụ vương. Hơn nữa trong lịch sử đã không còn ghi lại chuyện của anh, không phải sao? Cái này chứng minh anh có trở về hay không cũng đều không có nhiều quan hệ.

Có thể muốn trở về hay không? Đương nhiên có, nhưng trước mắt cũng chưa có biện pháp nào có thể đưa bọn họ trở về. Huống chi anh phát hiện bản thân cũng không phải vội vã muốn trở về đến như vậy. . . .

Lan Tĩnh nhìn thân hình xinh xắn bận rộn ở trong phòng bếp. Cổ mảnh khảnh, bả vai tuyết trắng, còn có một đôi chân cân xứng mỹ lệ, quần áo trên người đem thân hình cô bày ra đầy đủ ── Tuy rằng anh cảm thấy bộ ngực con gái lớn hơn nữa mới tốt.

Hơn nữa cô là một vật nhỏ nhiệt tình như lửa cùng bề ngoài luôn thích giả nghiêm túc của cô hoàn toàn không phù hợp. Điểm này đêm qua anh cũng đã phát hiện.

Trong lúc một nhà bốn người các cô tránh ở trong phòng thảo luận, oán giận, cảm khái, anh đã phái hai hoàng đệ có khả năng đến bốn phía tra xét, góp nhặt rất nhiều tình báo.

Muốn ở hiện đại thần kỳ sống tiếp cũng không phải một việc khó, thậm chí sinh tồn ở thời đại này còn đơn giản hơn ở Đường triều, vì người thế giới này tôn trọng tự do dân chủ, bảo đảm cuộc sống quyền lợi nhân loại.

Anh không cần thế lực hoàng tộc hoàng thân quốc thích cũng có thể một mình hảo hảo giành chính quyền. Đây không phải cuộc sống chính mình từ trước tới nay vẫn hi vọng được sống sao?

Ở trong này không có uy danh phụ vương áp lực, càng không có thủ hạ như bóng ma giám thị, cũng không có một cái ngôn hành cử chỉ không hợp lễ nghi sẽ bị sửa đúng.

Tự do, đáng quý lại trân quý, mặc dù đối với anh là con cháu hoàng thất mà nói là đáng sợ, bởi vì đây hoàn toàn trái ngược với ích lợi của mình.

Bất quá bây giờ chính mình ở hiện đại, không phải sao?

Không phải Đại vương gia thân có trọng trách, không phải Đại vương gia lưng đeo vinh dự gia tộc, lại càng không là Đại vương gia nắm giữ sinh tử bao nhiêu kẻ khác.

Anh hiện tại, chỉ là một người đàn ông tự do tự tại, một người đàn ông khát vọng cô gái toàn thân dính đầy dầu khói ở trong phòng bếp kia.

Thật sự là rất khó tin, rốt cuộc cô gái nhỏ này có ma lực gì? Bộ dạng cô ấy tuyệt không xinh đẹp. . . . Được rồi! Xem như thanh tú đi. Cô ấy tuyệt không gợi cảm. . . . Được rồi! Dáng người còn có thể. Cô ấy tuyệt không tao nhã. . . Được rồi! Khí chất coi như là tiểu thư khuê các. Dù sao cô ấy căn bản không phải một cô gái sẽ làm cho đàn ông xúc động là được rồi.

Vừa mới nghĩ như vậy xong, anh liền phát hiện khi cô rửa chén, nước không cẩn thận phun đến trước ngực cô, lập tức đem y phục cô làm cho ướt.

Bộ ngực sữa không có mặc nội y lộ ra đường cong thật tròn, còn có điểm nhỏ mẫn cảm kia cũng bởi vì khí lạnh mà nhô lên. Lan Tĩnh cảm giác được dưới bụng co rụt lại, lập tức có phản ứng.

Không chú ý tới mình đã để cảnh xuân lộ ra ngoài, Nghênh Xuân chẳng qua là cầm giấy vệ sinh chà lau xuống, cũng không để ý, dù sao chuẩn bị xong bữa sáng cô sẽ đi tắm rửa, sau đó sẽ thay quần áo.

Quần áo ẩm ướt như tầng da thứ hai, bộ ngực sữa rất tròn theo cử động chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng của cô đung đưa cao thấp, khiêu khích người đàn ông đứng ở cửa phòng bếp tâm động thần mê, lưỡi khô miệng đắng.

Anh hít sâu một hơi nói “Bổn vương đói bụng rồi."

“A!"

Anh đột nhiên hô lên, hại cô không cẩn thận bị cháo vừa nấu xong làm bỏng, kêu một tiếng, âm điệu lại lặng xuống.

“Sao không cẩn thận như vậy?"

“Xin anh không cần đột nhiên chạy đến dọa người!" Cô đem ngón tay bị phỏng để vào trong miệng mút lấy, ý đồ giảm bớt nóng rực thống khổ ở ngón giữa.

“Nếu em ở nơi của chúng tôi, tay chân vụng về như vậy, sớm đã bị đuổi đi ra ngoài làm ăn xin." Cái khuôn mặt tuấn mỹ lại lạnh như băng tựa như là mặt pho tượng không có sinh mệnh kia, lại ở trước mặt cô lộ ra một chút mỉm cười.

Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười? Cô biết thừa là anh ta đang cười nhạo cô.

Dày! Vừa muốn tốt với anh ta một chút, nhưng người đàn ông này thật sự là không đáng để người ta đối tốt với anh ta, nói chuyện đả thương người như vậy.

“Hừ! Cô gái có tài giống tôi như thế, đã sớm gả cho người ta làm kiều thê hoàn mỹ." Cô không muốn để ý tới anh, tiếp tục động thủ cắt đồ ăn ra.

Đột nhiên, tay cô bị một bàn tay to bắt lấy, mặt trên bị thoa một tầng nước tương.

“Đây là. . . . . ."

“Nước tương, bị phỏng bôi cái này mới không lưu lại vết sẹo."

Không thể nào? Phương pháp từ xưa như vậy. . . . Bất quá anh ta là người cổ đại, có thể làm như vậy tuyệt không kỳ quái. Nhưng anh ta là Vương gia cao cao tại thượng, không thể biết phương pháp bình dân như vậy a!

Bất quá trọng điểm rất nhanh cũng không phải là anh ta làm sao có thể biết bôi nước tương, mà là trên ngón tay sao lại truyền đến loại cảm giác tê dại như điện giật này.

“Bôi nước tương đã không có căn cứ khoa học, hiện tại nên là bôi thuốc."

“Mặc kệ muốn bôi cái gì, anh cũng có thể giúp em bôi."

“Được. . . Tốt lắm. . . Tôi không sao. . ." Đáng giận! Cô làm sao có thể bị điện giật đến đầu lưỡi cứng cả lại?

Cô ngẩng đầu, không cẩn thận chạm phải đôi con ngươi đen nhánh sáng như sao kia, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô không thể phủ nhận bộ dáng người đàn ông trước mắt này thật sự rất đẹp mắt. Hơn nữa khi hô hấp của anh ta thổi tới trên mặt cô sẽ khiến người ta có loại cảm giác muốn té xỉu.

“Thật đã không sao." Cô có chút thẹn thùng muốn rút tay về, anh thế nhưng lại không buông tay.

“Phải mát xa lâu một chút."

“Nha!" Cô cũng đành hảo ngoan ngoãn để cho anh xoa bóp.

Cô miễn cưỡng chính mình tập trung lực chú ý, không ngừng tự nói với bản thân, anh chỉ là đang thay mình trị liệu bị phỏng, không phải đang khiêu khích cô.

Anh là Vương gia cao cao tại thượng! Có tùy tiện đùa giỡn dân nữ hay không, bất quá. . . Cái này cũng rất khó nói, có vương gia trong phim truyền hình rất biết đùa giỡn dân nữ, nhưng lại có thể không chịu phụ trách. . . Nhưng hình như đều là quan lớn không phải Vương gia. . . . Uh! Cô giống như cũng xem qua trong phim có diễn cảnh Vương gia cường đoạt dân nữ. . .

“Em còn đứng đó làm gì?"

“A?" Bị mắng, cô ngẩng đầu, lại vừa vặn tiến gần tới đôi môi kề sát vào của anh. . . .

Vù! Hoàn hảo, thiếu chút nữa liền hôn đến, hoàn hảo, hoàn hảo.

Cô mới vừa ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nhìn đến con ngươi đen của anh híp lại, ánh mắt như muốn đùa giỡn. Tới khi cô phát hiện nguy hiểm đã đến gần thì không kịp nữa rồi. Anh đã mạnh mẽ đem miệng mình áp lên.

Cô mở to hai mắt không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho đầu lưỡi của anh ở trên môi mình liếm tới liếm lui, rất khoái hoạt.

Làm sao có thể lại bị anh ta hôn!

Cô giống như một con cá thiếu nước muốn giãy dụa rời đi, lại bị bàn tay to của anh đè cái ót lại, nóng bỏng tăng thêm hôn môi.

Giống như muốn đem tất cả dưỡng khí trong ngực cô đều cướp đi mới cam tâm, càng giống như đem cô trở thành nguồn nước sinh mệnh, anh đói khát tham lam mút lấy.

“Không cần!" Cô dùng hết khí lực bú sữa đẩy anh ra, hại anh bởi không có đứng vững liền đụng phải tủ lạnh.

“A!"

Cô nghe được anh đau kêu một tiếng, nhưng cô không có cách nào quay đầu cẩn thận nhìn lại. Bởi vì bây giờ cô cực kỳ giống một cái động vật nhỏ bị báo săn mồi đuổi bắt, không thừa cơ hội này trốn còn đợi khi nào?

Cô một đường thẳng hướng trở về gi¬an phòng của mình, chống lên cửa dồn dập thở, cảm giác được tim đập sắp đình chỉ.

Ba, con rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nghênh Xuân bất lực nhìn chằm chằm ảnh chụp của cha đặt trên ngăn tủ.

Cô không ngừng hô hấp lớn, cố gắng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, đồng thời cũng phát hiện gi¬an phòng của cô loạn một đoàn, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Đại vương gia kia.

Cũng tốt, để cô có cơ hội có thể bận rộn, mới sẽ không suy nghĩ lung tung.

Cô phát huy huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ đã chịu qua, lập tức đem phòng sửa sang lại sạch sẽ, lại tiện thể đổi mới ga giường, ngay cả phòng tắm cũng đều đặc biệt lau qua. Đương nhiên cô cũng thuận tiện đem một thân mồ hôi của mình tẩy sạch.

Cô thở dài, đã sấy xong tóc, nên làm đều đã làm xong, ngay cả không nên làm cũng đều đã hoàn tất. Chẳng lẽ cô cứ muốn tránh ở trong phòng không đi ra?

Bữa sáng trong phòng bếp còn chưa nấu xong, một lát nữa các em gái cô sẽ đi làm, đi học, cũng không thể để cho em gái đói bụng a!

Nhưng anh ta ở bên ngoài.

Môi sưng đỏ còn chưa biến mất, khắp nơi minh chứng thật sự anh ta từng hôn môi cô. Nhưng đây không có nghĩa là cô nhất định phải trốn tránh anh ta cả đời, nên cảm thấy thẹn hẳn phải là anh ta mới đúng. Cô là người bị hại mà!

Cố gắng hít sâu một hơi, sau khi sửa sang lại dung nhan và tâm tình của mình thật tốt, cô lặng lẽ đi ra phòng ngủ, quay trở lại phòng bếp.

Cô phát hiện tất cả mọi người đã rời giường xuống nhà, hơn nữa đều đang nhai nuốt hệt như lang sói.

“Các người. . . ."

“Chị cả, em sắp không kịp, bữa sáng hôm nay thực đặc biệt." Nghênh Hạ cắn một miếng bánh mì nướng, sau đó cúi xuống, liền vội vàng hướng cửa.

“Ách. . . . . . Em. . . . . ."

Lúc này Nghênh Thu cũng cầm lấy sand¬wich, tiếp đó uống một ngụm sữa, kế tiếp cầm lấy túi sách đi ra ngoài “Chị cả, hôm nay em có cuộc thi, buổi chiều còn có thể tới trường luyện thi một chuyến. Đến tối sẽ trở về nha!"

“Được."

“Mẹ đã ăn qua bữa sáng, chạy tới tán gẫu nhiều chuyện với Vương bác gái sát vách rồi, mẹ muốn em nhắn với chị."

“Nha!"

“Còn có, mẹ bảo bữa sáng hôm nay ăn thật tuyệt, trứng chiên ăn rất ngon. Về sau làm như vậy cũng tương đối dễ dàng, không cần luôn phải đợi thổi cháo nóng hừng hực cho nguội một chút mới có thể ăn. Chúng ta cũng không cần sợ bị muộn nữa."

“A?"

“Em đi trước."

Nghênh Thu rời đi như một trận gió xoáy, lưu lại một mình Nghênh Xuân đứng ở tại chỗ không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc này cô nghe thấy phía sau có thanh âm, quay đầu lại, phát hiện hiện trường còn có hai Vương gia đang chậm rãi dùng bữa sáng.

Không có thấy Đại vương gia.

“Ôi! Đại a đầu, bổn vương thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cháo nóng hừng hực cùng với một chút thức ăn mới ngon. Như vậy sáng sớm mới không cảm thấy lạnh bụng." Lan Ngọc soi mói nói, bất quá vẫn là liều mình ăn.

“Không cần soi mói! Đời này kiếp này có thể ăn được bữa sáng này, có thể nói là tam sinh hữu hạnh." Giọng Lan Khang mang theo huyên cơ nói.

“Vậy sao? Về sau bảo Đại a đầu làm là được rồi!"

“Đương nhiên a! Bởi vì đây là bữa sáng người kia động thủ làm."

“Người kia. . . Nha! Không phải là anh ấy bị tiểu bong bóng đánh bại chứ?"

Lan Khang cười đến thực gi¬an trá, thoạt nhìn chính là cố ý muốn cho người nào đó xấu hổ, mà người đó chính là cô.

Là ai bị bong bóng nhỏ đánh bại? Đây là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ là Đại vương gia anh ta. . .

Nghênh Xuân vừa mới nghĩ như vậy, một bóng người liền xuất hiện ở trước mắt cô, làm cô lập tức mặt đỏ tim đập.

Lan Tĩnh một thân áo dài màu đen đơn giản, tóc cũng xõa xuống, ngực rộng mở lộ ra da thịt rắn chắc, khuôn mặt quý khí tao nhã không chút thay đổi. Nhưng mắt nhìn chăm chú cô lại như vực sâu không lường được, thật giống như muốn đem cô cắn nuốt.

“Đại a đầu, đến phòng bổn vương."

Sau khi anh ra lệnh, cũng không để ý cô muốn tuân thủ hay không, xoay người rời đi thẳng, khiến một mình cô chịu trận ánh mắt những người khác.

Quên đi, anh ta đã giúp cô nấu bữa sáng, hơn nữa cũng không nói gì quá đáng, tới xem anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?

Trong lòng của cô nghĩ như vậy, bước chân cũng liền vội đi theo.

Một đường đi thẳng vào trong phòng, lại phát hiện anh uy phong lẫm liệt ngồi ở trên giường, sau đó vươn ngón trỏ hướng phía cô.

“Cái gì?"

“Bổn vương bị thương."

“Uh nha!" Cô để sát mắt vào một chút xem, nếu không phải đã nhìn rất cẩn thận, thật đúng là vô cùng khó nhìn thấy một vết bỏng bé tí teo.

“Thật sự bị phỏng." Đồng ý cách nói của anh, cô lại lẳng lặng đứng thẳng người.

Theo bốn phía yên tĩnh, ánh mắt hai người thật sự xấu hổ.

Anh tựa hồ đang đợi cái gì, cô thế nhưng cũng không biết nên làm gì khác.

Thật lâu, mới nghe được anh thở dài một hơi, vẻ mặt như là đang bao dung một cô gái nhỏ ngây ngốc “Bổn vương bị thương."

“Tôi biết."

“Vậy còn không giúp bổn vương băng bó!"

“A?" Cô liếc mắt vết mỏng mơ hồ kia, trong lòng suy nghĩ, chính mình không có chịu qua huấn luyện băng bó vết phỏng chuyên nghiệp. Cô không biết băng bó.

Chỉ là nếu cô cự tuyệt, sợ Đại vương gia trước mắt này lại sẽ nổi bão.

“Chờ tôi một chút."

Cô chạy đi lấy thuốc mỡ bị phỏng, thời điểm trở về, chỉ thấy anh đã thoải mái ngồi tê mông trên giường.
Tác giả : Tứ Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại