Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 91
Phương Đàn ôm sát Tống Ứng Diêu eo, chậm rãi thu ngắn khoảng cách giữa hai người, Tống Ứng Diêu chân mềm nhũn liền ngồi lên đùi của nàng. Độ cao của hai người hiện tại vừa vặn cho môi Phương Đàn chạm đến môi Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn còn tiếc chưa đủ gần, nàng muốn chính là cứ sát lại một chút, sát lại một chút... Mãi đến tận khi cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì các nàng cũng không thể tách rời nhau. Nàng ngẩng cao đầu, bàn tay hướng lên trên kéo nhẹ Tống Ứng Diêu xuống thấp một chút, đến khi hai người đầy đủ gần gũi, nàng duỗi đầu lưỡi đến cạy hàm răng Tống Ứng Diêu ra nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe miệng, không nhịn được tê một tiếng, nhất thời bầu không khí ám muội hoàn toàn biến mất.
Tống Ứng Diêu cả người chấn động, lý trí đột nhiên trở về, nàng mở mắt ra rời môi Phương Đàn, đứng lên. Thấy Phương Đàn dường như đang rất bất mãn.
Phương Đàn thất vọng mất mác buông tay ra, âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không đánh nhau với Đại Nguyên làm gì. Nàng đứng lên cúi đầu thu dọn quần áo: “Tất nhiên Vương phi không chịu cho ta ở lại, ta sẽ rời đi“. Trong giọng nói có phần buồn bã.
Nếu tối nay không được, vậy thì ngày mai trở lại, nàng không tin Tống Ứng Diêu tuyệt tình như vậy. Nhưng nàng cũng không thể mặt dày mày dạn ở chỗ này, sẽ chọc giận Ứng Diêu phiền lòng.
Bên tai truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu: “Chờ đã..." Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên mê man nhìn nàng.
Tống Ứng Diêu nhượng bộ: “Vương Gia buổi tối ở lại đây đi“. Nàng đưa tay sờ sờ gò má của mình, mặt trên nóng bỏng a thật nóng bỏng.
Phương Đàn thụ sủng nhược kinh hỏi: “Thật sao?"
Tống Ứng Diêu xệ mặt: “Nếu không tin, Vương Gia có thể đi“. Phương Đàn lập tức im re không dám nói nữa lời.
Hai người rửa mặt xong xuôi, Phương Đàn tiến vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, không là nên nằm trong hay nằm ngoài, trước đây Tống Ứng Diêu chờ mình là nhiều, nàng chờ Tống Ứng Diêu rất ít, mà hầu như không có. Mỗi đêm khi Tống Ứng Diêu đã đi ngủ nàng mới trở về, khi đó Tống Ứng Diêu đã sớm nằm ở trên giường, không cần đến nàng suy nghĩ. Hiện tại đến phiên nàng lên giường trước, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lúc xoắn xuýt, Tống Ứng Diêu mặc trung y màu trắng từ gian phòng cách vách đi vào, ánh mắt Phương Đàn nhất thời bị nàng thu hút.
Ban ngày vấn tóc, giờ khắc này tóc được xõa ra tùy ý rối tung trên bờ vai, dài như thác nước, không hề có một chút uốn lượn, tóc đen mượt mà nhung tơ. Trên người trung y thuần trắng, từ bộ ngực trở xuống thoải mái giữa áo quần, vai gầy cho đến eo nhỏ, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng của Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn cúi đầu hít thở ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên thì Tống Ứng Diêu đã đến trước mặt nàng, ánh mắt quét qua người Phương Đàn thấy nàng vẫn y quan chỉnh tề, không có thể hiểu được hỏi: “Nàng không chuẩn bị ngủ sao?"
“Ngủ..." Phương Đàn gật gù, nàng thật vất vả mới có cơ hội đây.
“Vậy nhanh thay quần áo đi..." Tống Ứng Diêu nhẹ như mây gió nói.
“Vương phi là muốn làm gì?" Phương Đàn hô hấp hơi ngưng lại, trong đầu nảy ra một số hình ảnh làm người ta mắc ngượng, ấp a ấp úng.
Tống Ứng Diêu nhăn đôi lông mày thanh tú rất thiếu kiên nhẫn: “Nói nàng cởi thì nàng cởi đi, nói nhiều phí lời"
Phương Đàn không hiểu Tống Ứng Diêu đây là làm gì, nàng còn chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế nha, cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo nàng hiện tại là tội nhân đây. Chỉ có thể gật gật đầu: “Ta cởi, ta cởi“. Phương Đàn cúi đầu, ngón tay chậm rãi mở nút thắt sam y. Lúc cởi còn thoáng ngẩng đầu lên thấy Tống Ứng Diêu quay đầu đi chỗ khác, không khỏi lộ ra tia mỉm cười, nhưng lập tức bị Tống Ứng Diêu phát hiện, nghiêm mặt quát lớn: “Cởi nhanh một chút"
Phương Đàn thu hồi nụ cười, tăng nhanh tốc độ tay đem ngoại sam cởi xuống: “Cởi rồi đó, sau đó thì sao? Còn muốn cởi nữa không?" Bởi vì nàng lần này đã nói thật cho Tống Ứng Diêu nghe, nên nàng không có mặc nhuyễn giáp, lại là mùa hè, khí trời nóng bức trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh. Sau khi cởi ngoại sam ra bên trong cũng chỉ còn sót lại một trung y. Nếu như lại cởi nữa thì nàng chẳng còn gì trên người.
Tống Ứng Diêu chưa từng làm mấy chuyện này, suy nghĩ một chút gò má đã nóng lên nhưng không biểu hiện ra: “Nàng nằm xuống nhắm mắt lại ngủ. Không cho loạn tưởng, không được lộn xộn"
“A? “ Phương Đàn kinh ngạc nhìn Tống Ứng Diêu, gọi nàng cởi quần áo xong thì bảo ngủ, này là sao trời?
“A cái gì mà a? Không ngủ thì nàng ra ngoài..." Tống Ứng Diêu cứng rắn chống đỡ, khí thế nói rằng.
“Được rồi, ngủ“. Phương Đàn vươn mình lên giường, không chút nghĩ ngợi nằm ở rìa ngoài. Đợi nàng nằm yên ổn xong rồi Tống Ứng Diêu mới liếc mắt nhìn cuối giường. Thân thể Phương Đàn thon dài, nguyên lai trước đây nàng ngủ một mình vừa một giường nhưng hôm nay Phương Đàn vừa nằm xuống liền có chút nhỏ hẹp, cái giường giống như bị Phương Đàn chiếm.
Nàng muốn vào bên trong nhất định phải nhấc chân bước qua Phương Đàn, đây thật là động tác xấu hổ, Tống Ứng Diêu hiện còn không dám lớn mật như thế. Nàng đứng ở bên giường đẩy Phương Đàn một cái: “Nàng vào bên trong đi"
“Không được" Phương Đàn lắc lắc đầu từ chối yêu cầu của Tống Ứng Diêu, nàng muốn kiên quyết bảo vệ địa vị đương gia trong nhà của mình nha, nếu không sau này nàng làm sao lấn át được Vương phi đây.
Tống Ứng Diêu đỡ trán thở dài, nàng thực sự là dẫn sói vào nhà.
Bây giờ đã nửa đêm canh ba, đâu thể đuổi Vương Gia ra ngoài, đó là còn không nói bên ngoài đen như mực, còn có chó dữ, nếu không chú ý sẽ bị cắn một phát. Mà nếu như bị những bà nhiều chuyện biết lại mang ra bêu rếu khắp thôn trang, nàng không muốn tên tuổi của mình ô danh thiên cổ.
Phương Đàn chính là nắm đúng điểm này mới dám cùng nàng tung kế sách hôm nay.
Tống Ứng Diêu nhìn thấy Phương Đàn nằm tuy là nằm ngoài nhưng vẫn còn nhiều chỗ, mình vóc người nhỏ bé chắc có thề nằm vừa bên ngoài, trong lòng liền có dự định. Nàng đi thổi tắt ngọn nến, sau đó trở lại bên giường đẩy Phương Đàn thật mạnh cho nàng ấy nhích vào trong, chính mình lại nằm nghiêng chổ nhỏ hẹp bên ngoài.
Lúc nàng làm một loạt động tác này Phương Đàn như chết tùy ý nàng chen chen đẩy đẩy. Chờ khi nàng nằm xuống thở phào thì Phương Đàn mới trực tiếp vươn tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lồng ngực, thấp giọng rù rì: “Thật an ổn"
Tống Ứng Diêu cho rằng Vương Gia lại muốn làm chuyện khác với mình, cả người đều cứng ngắc căng thẳng, tinh thần cảnh giác chuẩn bị phản kháng. Không nghĩ rằng Vương Gia chỉ là đem nàng ôm vào trong ngực mà thôi, sau đó cũng không có làm gì khác. Xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều, giờ nàng yên tâm rồi.
Nàng muốn thoát ly cái ôm của Phương Đàn, lại không dám trực tiếp nhích ra bên cạnh, ai biết nàng hiện tại cách mép giường bao xa, không chừng mình vươn một cái liền có thể rớt xuống giường đi. Cho nên nàng đưa tay hướng về bên cạnh sờ sờ, mới vừa đưa tay ra đã sờ vào không khí, xem ra mép giường ngay bên cạnh nàng, nàng thật hoảng sợ thu tay về.
Giường nằm có bao nhiêu đó mà Vương Gia còn chen lại đây, Tống Ứng Diêu buồn bực xoay người muốn đẩy Phương Đàn ra, không nghĩ Phương Đàn đoán được nàng muốn làm gì, ở trong bóng tối chuẩn xác nắm lấy tay của nàng lôi kéo, hai người trực tiếp kề sát vào nhau hơn. Phương Đàn dùng khẩu khí lười nhác nói rằng: “Đừng nhích ra ngoài nữa, nhích nữa sẽ ngã xuống đất"
Tống Ứng Diêu tức giận hừ một tiếng. Phương Đàn mặc kệ nàng đưa tay kéo chăn mỏng đắp cho hai người, dịch góc chăn phủ lại cho Tống Ứng Diêu sau đó hôn lên tóc nàng, vỗ về lưng của nàng, giọng nói mang theo ngàn vạn nhu tình: “Ngủ đi, ta cũng có chút mệt mỏi, một tháng qua bên người không có nàng, ngủ không có ngon giấc"
Tống Ứng Diêu không đáp, làm bộ như mình đã ngủ rồi nhưng tay chăm chú nắm vạt áo Phương Đàn. Sau khi rời vương phủ, nàng cũng như Phương Đàn, chưa bao giờ ngủ an giấc.
Không biết lúc nào hai người đều ngủ say, trong phòng triệt để yên tĩnh, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, rõ ràng phía sau còn khoảng trống nhưng vẫn cứ chen ở mép giường bên cạnh.
Sắp tới nửa đêm, trăng lên giữa trời, thôn trang trên dưới yên tĩnh không hề có một tiếng động, ngay cả con chó giữ cửa chăm chỉ nhất cũng nằm nhoài bên trong ổ mà ngủ, lỗ mũi phát ra từng trận tiếng ngáy.
Mênh mông trên bầu trời đêm tô điểm vài ánh sao yếu ớt vây quanh mặt trăng. Nếu lúc này có người ngắm nhìn bầu trời, không cần tìm kiếm vẫn có thể rõ ràng nhận ra kia là sao Bắc cực, kia là sao tử vi tinh.
Thôn trang an tĩnh đột ngột vang lên tiếng chim đỗ quyên như giọt mưa rơi vào mặt nước tĩnh lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.
Thanh âm này rất nhanh sẽ truyền trong sân nhà Tống Ứng Diêu, Phương Đàn trong lúc ngủ say chợt trong mở mắt ra, ánh mắt sáng sủa mà có thần, không mang theo dấu hiệu mê man hay vừa tỉnh ngủ. Một tiếng chi ca nhỏ đến mức không nghe thấy được, cửa phòng ngủ mở ra một cái khe cửa, Phương Đàn ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút thì có một người áo đen quỳ gối trước mặt nàng: “Tham kiến Vương Gia"
“Xuỵt" Phương Đàn ra hiệu nhỏ giọng, nàng liếc nhìn phòng ngủ một chút sau đó cũng đè thấp âm thanh của mình: “Chuyện gì?"
Người mặc áo đen hồi đáp: “Chuyện triều đình Vĩnh Ân công công không thể sắp xếp được, xin Vương Gia mau trở về"
“Đám đại thần muốn đảo lộn sóng gió hay sao?" Phương Đàn nhíu mày hỏi.
“Hoàng thượng bệnh quá lâu, các đại thần bắt đầu khả nghi. Khang thừa tướng dẫn đầu liên tiếp bẩm tấu đòi gặp hoàng thượng, bị Vĩnh Ân công công bác bỏ. Sau đó Khang thừa tướng và các đại thần cùng nhau quỳ gối ở ngoài cung, hiện tại vẫn chưa đứng lên"
Phương Đàn gầm gừ, xem ra nàng thật sự phải thu dọn đại thần trong triều một lần, nàng suy nghĩ một phen: “Bản vương biết rồi, ít ngày nữa sẽ về, ngươi nói Vĩnh Ân cố gắng thêm mấy ngày đi"
“Xin Vương Gia lấy đại sự làm trọng" Người mặc áo đen thỉnh cầu.
Phương Đàn gật đầu: “Bản vương biết, ngươi đi về trước đi"
“Vâng"
Người mặc áo đen đi rồi, Phương Đàn ở trong sân đứng một hồi mới trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm bên người Tống Ứng Diêu nhìn nàng.
Nàng đi ra ngoài một chuyến trở về mà Tống Ứng Diêu một điểm thức tỉnh cũng không có, có thể thấy được nàng ngủ có bao nhiêu say. Phương Đàn đưa tay sờ mặt Tống Ứng Diêu mặt, thở dài một hơi, hiếm thấy thời gian có thời gian nhàn hạ, nàng hy vọng có thể cùng Ứng Diêu ở thôn trang này bình tĩnh sống hết đời, coi như không có quyền không có thế cũng tốt.
Nhưng quyền thế này nàng đã không thể nói bỏ là bỏ. Nàng muốn bảo đảm một đời chu toàn cho Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn còn tiếc chưa đủ gần, nàng muốn chính là cứ sát lại một chút, sát lại một chút... Mãi đến tận khi cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì các nàng cũng không thể tách rời nhau. Nàng ngẩng cao đầu, bàn tay hướng lên trên kéo nhẹ Tống Ứng Diêu xuống thấp một chút, đến khi hai người đầy đủ gần gũi, nàng duỗi đầu lưỡi đến cạy hàm răng Tống Ứng Diêu ra nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe miệng, không nhịn được tê một tiếng, nhất thời bầu không khí ám muội hoàn toàn biến mất.
Tống Ứng Diêu cả người chấn động, lý trí đột nhiên trở về, nàng mở mắt ra rời môi Phương Đàn, đứng lên. Thấy Phương Đàn dường như đang rất bất mãn.
Phương Đàn thất vọng mất mác buông tay ra, âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không đánh nhau với Đại Nguyên làm gì. Nàng đứng lên cúi đầu thu dọn quần áo: “Tất nhiên Vương phi không chịu cho ta ở lại, ta sẽ rời đi“. Trong giọng nói có phần buồn bã.
Nếu tối nay không được, vậy thì ngày mai trở lại, nàng không tin Tống Ứng Diêu tuyệt tình như vậy. Nhưng nàng cũng không thể mặt dày mày dạn ở chỗ này, sẽ chọc giận Ứng Diêu phiền lòng.
Bên tai truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu: “Chờ đã..." Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên mê man nhìn nàng.
Tống Ứng Diêu nhượng bộ: “Vương Gia buổi tối ở lại đây đi“. Nàng đưa tay sờ sờ gò má của mình, mặt trên nóng bỏng a thật nóng bỏng.
Phương Đàn thụ sủng nhược kinh hỏi: “Thật sao?"
Tống Ứng Diêu xệ mặt: “Nếu không tin, Vương Gia có thể đi“. Phương Đàn lập tức im re không dám nói nữa lời.
Hai người rửa mặt xong xuôi, Phương Đàn tiến vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, không là nên nằm trong hay nằm ngoài, trước đây Tống Ứng Diêu chờ mình là nhiều, nàng chờ Tống Ứng Diêu rất ít, mà hầu như không có. Mỗi đêm khi Tống Ứng Diêu đã đi ngủ nàng mới trở về, khi đó Tống Ứng Diêu đã sớm nằm ở trên giường, không cần đến nàng suy nghĩ. Hiện tại đến phiên nàng lên giường trước, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lúc xoắn xuýt, Tống Ứng Diêu mặc trung y màu trắng từ gian phòng cách vách đi vào, ánh mắt Phương Đàn nhất thời bị nàng thu hút.
Ban ngày vấn tóc, giờ khắc này tóc được xõa ra tùy ý rối tung trên bờ vai, dài như thác nước, không hề có một chút uốn lượn, tóc đen mượt mà nhung tơ. Trên người trung y thuần trắng, từ bộ ngực trở xuống thoải mái giữa áo quần, vai gầy cho đến eo nhỏ, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng của Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn cúi đầu hít thở ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên thì Tống Ứng Diêu đã đến trước mặt nàng, ánh mắt quét qua người Phương Đàn thấy nàng vẫn y quan chỉnh tề, không có thể hiểu được hỏi: “Nàng không chuẩn bị ngủ sao?"
“Ngủ..." Phương Đàn gật gù, nàng thật vất vả mới có cơ hội đây.
“Vậy nhanh thay quần áo đi..." Tống Ứng Diêu nhẹ như mây gió nói.
“Vương phi là muốn làm gì?" Phương Đàn hô hấp hơi ngưng lại, trong đầu nảy ra một số hình ảnh làm người ta mắc ngượng, ấp a ấp úng.
Tống Ứng Diêu nhăn đôi lông mày thanh tú rất thiếu kiên nhẫn: “Nói nàng cởi thì nàng cởi đi, nói nhiều phí lời"
Phương Đàn không hiểu Tống Ứng Diêu đây là làm gì, nàng còn chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế nha, cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo nàng hiện tại là tội nhân đây. Chỉ có thể gật gật đầu: “Ta cởi, ta cởi“. Phương Đàn cúi đầu, ngón tay chậm rãi mở nút thắt sam y. Lúc cởi còn thoáng ngẩng đầu lên thấy Tống Ứng Diêu quay đầu đi chỗ khác, không khỏi lộ ra tia mỉm cười, nhưng lập tức bị Tống Ứng Diêu phát hiện, nghiêm mặt quát lớn: “Cởi nhanh một chút"
Phương Đàn thu hồi nụ cười, tăng nhanh tốc độ tay đem ngoại sam cởi xuống: “Cởi rồi đó, sau đó thì sao? Còn muốn cởi nữa không?" Bởi vì nàng lần này đã nói thật cho Tống Ứng Diêu nghe, nên nàng không có mặc nhuyễn giáp, lại là mùa hè, khí trời nóng bức trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh. Sau khi cởi ngoại sam ra bên trong cũng chỉ còn sót lại một trung y. Nếu như lại cởi nữa thì nàng chẳng còn gì trên người.
Tống Ứng Diêu chưa từng làm mấy chuyện này, suy nghĩ một chút gò má đã nóng lên nhưng không biểu hiện ra: “Nàng nằm xuống nhắm mắt lại ngủ. Không cho loạn tưởng, không được lộn xộn"
“A? “ Phương Đàn kinh ngạc nhìn Tống Ứng Diêu, gọi nàng cởi quần áo xong thì bảo ngủ, này là sao trời?
“A cái gì mà a? Không ngủ thì nàng ra ngoài..." Tống Ứng Diêu cứng rắn chống đỡ, khí thế nói rằng.
“Được rồi, ngủ“. Phương Đàn vươn mình lên giường, không chút nghĩ ngợi nằm ở rìa ngoài. Đợi nàng nằm yên ổn xong rồi Tống Ứng Diêu mới liếc mắt nhìn cuối giường. Thân thể Phương Đàn thon dài, nguyên lai trước đây nàng ngủ một mình vừa một giường nhưng hôm nay Phương Đàn vừa nằm xuống liền có chút nhỏ hẹp, cái giường giống như bị Phương Đàn chiếm.
Nàng muốn vào bên trong nhất định phải nhấc chân bước qua Phương Đàn, đây thật là động tác xấu hổ, Tống Ứng Diêu hiện còn không dám lớn mật như thế. Nàng đứng ở bên giường đẩy Phương Đàn một cái: “Nàng vào bên trong đi"
“Không được" Phương Đàn lắc lắc đầu từ chối yêu cầu của Tống Ứng Diêu, nàng muốn kiên quyết bảo vệ địa vị đương gia trong nhà của mình nha, nếu không sau này nàng làm sao lấn át được Vương phi đây.
Tống Ứng Diêu đỡ trán thở dài, nàng thực sự là dẫn sói vào nhà.
Bây giờ đã nửa đêm canh ba, đâu thể đuổi Vương Gia ra ngoài, đó là còn không nói bên ngoài đen như mực, còn có chó dữ, nếu không chú ý sẽ bị cắn một phát. Mà nếu như bị những bà nhiều chuyện biết lại mang ra bêu rếu khắp thôn trang, nàng không muốn tên tuổi của mình ô danh thiên cổ.
Phương Đàn chính là nắm đúng điểm này mới dám cùng nàng tung kế sách hôm nay.
Tống Ứng Diêu nhìn thấy Phương Đàn nằm tuy là nằm ngoài nhưng vẫn còn nhiều chỗ, mình vóc người nhỏ bé chắc có thề nằm vừa bên ngoài, trong lòng liền có dự định. Nàng đi thổi tắt ngọn nến, sau đó trở lại bên giường đẩy Phương Đàn thật mạnh cho nàng ấy nhích vào trong, chính mình lại nằm nghiêng chổ nhỏ hẹp bên ngoài.
Lúc nàng làm một loạt động tác này Phương Đàn như chết tùy ý nàng chen chen đẩy đẩy. Chờ khi nàng nằm xuống thở phào thì Phương Đàn mới trực tiếp vươn tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lồng ngực, thấp giọng rù rì: “Thật an ổn"
Tống Ứng Diêu cho rằng Vương Gia lại muốn làm chuyện khác với mình, cả người đều cứng ngắc căng thẳng, tinh thần cảnh giác chuẩn bị phản kháng. Không nghĩ rằng Vương Gia chỉ là đem nàng ôm vào trong ngực mà thôi, sau đó cũng không có làm gì khác. Xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều, giờ nàng yên tâm rồi.
Nàng muốn thoát ly cái ôm của Phương Đàn, lại không dám trực tiếp nhích ra bên cạnh, ai biết nàng hiện tại cách mép giường bao xa, không chừng mình vươn một cái liền có thể rớt xuống giường đi. Cho nên nàng đưa tay hướng về bên cạnh sờ sờ, mới vừa đưa tay ra đã sờ vào không khí, xem ra mép giường ngay bên cạnh nàng, nàng thật hoảng sợ thu tay về.
Giường nằm có bao nhiêu đó mà Vương Gia còn chen lại đây, Tống Ứng Diêu buồn bực xoay người muốn đẩy Phương Đàn ra, không nghĩ Phương Đàn đoán được nàng muốn làm gì, ở trong bóng tối chuẩn xác nắm lấy tay của nàng lôi kéo, hai người trực tiếp kề sát vào nhau hơn. Phương Đàn dùng khẩu khí lười nhác nói rằng: “Đừng nhích ra ngoài nữa, nhích nữa sẽ ngã xuống đất"
Tống Ứng Diêu tức giận hừ một tiếng. Phương Đàn mặc kệ nàng đưa tay kéo chăn mỏng đắp cho hai người, dịch góc chăn phủ lại cho Tống Ứng Diêu sau đó hôn lên tóc nàng, vỗ về lưng của nàng, giọng nói mang theo ngàn vạn nhu tình: “Ngủ đi, ta cũng có chút mệt mỏi, một tháng qua bên người không có nàng, ngủ không có ngon giấc"
Tống Ứng Diêu không đáp, làm bộ như mình đã ngủ rồi nhưng tay chăm chú nắm vạt áo Phương Đàn. Sau khi rời vương phủ, nàng cũng như Phương Đàn, chưa bao giờ ngủ an giấc.
Không biết lúc nào hai người đều ngủ say, trong phòng triệt để yên tĩnh, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, rõ ràng phía sau còn khoảng trống nhưng vẫn cứ chen ở mép giường bên cạnh.
Sắp tới nửa đêm, trăng lên giữa trời, thôn trang trên dưới yên tĩnh không hề có một tiếng động, ngay cả con chó giữ cửa chăm chỉ nhất cũng nằm nhoài bên trong ổ mà ngủ, lỗ mũi phát ra từng trận tiếng ngáy.
Mênh mông trên bầu trời đêm tô điểm vài ánh sao yếu ớt vây quanh mặt trăng. Nếu lúc này có người ngắm nhìn bầu trời, không cần tìm kiếm vẫn có thể rõ ràng nhận ra kia là sao Bắc cực, kia là sao tử vi tinh.
Thôn trang an tĩnh đột ngột vang lên tiếng chim đỗ quyên như giọt mưa rơi vào mặt nước tĩnh lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.
Thanh âm này rất nhanh sẽ truyền trong sân nhà Tống Ứng Diêu, Phương Đàn trong lúc ngủ say chợt trong mở mắt ra, ánh mắt sáng sủa mà có thần, không mang theo dấu hiệu mê man hay vừa tỉnh ngủ. Một tiếng chi ca nhỏ đến mức không nghe thấy được, cửa phòng ngủ mở ra một cái khe cửa, Phương Đàn ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút thì có một người áo đen quỳ gối trước mặt nàng: “Tham kiến Vương Gia"
“Xuỵt" Phương Đàn ra hiệu nhỏ giọng, nàng liếc nhìn phòng ngủ một chút sau đó cũng đè thấp âm thanh của mình: “Chuyện gì?"
Người mặc áo đen hồi đáp: “Chuyện triều đình Vĩnh Ân công công không thể sắp xếp được, xin Vương Gia mau trở về"
“Đám đại thần muốn đảo lộn sóng gió hay sao?" Phương Đàn nhíu mày hỏi.
“Hoàng thượng bệnh quá lâu, các đại thần bắt đầu khả nghi. Khang thừa tướng dẫn đầu liên tiếp bẩm tấu đòi gặp hoàng thượng, bị Vĩnh Ân công công bác bỏ. Sau đó Khang thừa tướng và các đại thần cùng nhau quỳ gối ở ngoài cung, hiện tại vẫn chưa đứng lên"
Phương Đàn gầm gừ, xem ra nàng thật sự phải thu dọn đại thần trong triều một lần, nàng suy nghĩ một phen: “Bản vương biết rồi, ít ngày nữa sẽ về, ngươi nói Vĩnh Ân cố gắng thêm mấy ngày đi"
“Xin Vương Gia lấy đại sự làm trọng" Người mặc áo đen thỉnh cầu.
Phương Đàn gật đầu: “Bản vương biết, ngươi đi về trước đi"
“Vâng"
Người mặc áo đen đi rồi, Phương Đàn ở trong sân đứng một hồi mới trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm bên người Tống Ứng Diêu nhìn nàng.
Nàng đi ra ngoài một chuyến trở về mà Tống Ứng Diêu một điểm thức tỉnh cũng không có, có thể thấy được nàng ngủ có bao nhiêu say. Phương Đàn đưa tay sờ mặt Tống Ứng Diêu mặt, thở dài một hơi, hiếm thấy thời gian có thời gian nhàn hạ, nàng hy vọng có thể cùng Ứng Diêu ở thôn trang này bình tĩnh sống hết đời, coi như không có quyền không có thế cũng tốt.
Nhưng quyền thế này nàng đã không thể nói bỏ là bỏ. Nàng muốn bảo đảm một đời chu toàn cho Tống Ứng Diêu.
Tác giả :
Dịch Lâm An