Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 18: Ném vòng
Tống Ứng Diêu cao hứng tiếp nhận, lại hỏi Phương Đàn: “Ngài muốn chơi sao?"
“Nàng chơi đi, ta không chơi." Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu vui vẻ như thế, không nhịn được giơ tay lên đi xoa đầu của nàng, sủng nịnh mỉm cười.
“Được" Tống Ứng Diêu ngoan ngoãn gật đầu cầm vòng trúc đi tới chổ những sợi dây ngang dọc đan xen mà chủ sạp chỉ cho nàng. Phương Đàn đứng ở bên cạnh nhìn.
Tống Ứng Diêu đưa mắt nhìn Phương Đàn một chút rồi lấy ra một vòng trúc cầm trong tay nhắm vào hai khối ngọc bội mình thích, cổ tay trắng ngần vung một cái liền ném vòng trúc ra xa. Hai người cùng chăm chú nhìn theo vòng trúc bay lên không trung tạo ra một đường cong, sau đó bay qua luôn hai khối ngọc bội, cuối cùng rơi xuống thật xa trên mặt đất, không có trúng vật gì bên trong, Tống Ứng Diêu thất vọng đăm đăm nhìn vòng trúc.
Phương Đàn đi tới bên người nàng an ủi: “Không có chuyện gì, mới một cái mà thôi, còn chín mươi chín cái chưa có ném đấy." Tống Ứng Diêu mím môi không nói, lấy thêm lên một cái vòng trúc khác, hướng về phía hộp gấm đựng ngọc bội ném đi.
Vẫn không trúng vật gì bên trong, vòng trúc lướt qua nắp hộp gấm bay ra ngoài. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái... Tất cả đều thất bại, có vài lần ném trúng rồi, không nghĩ tới vòng trúc rơi xuống đất lại nảy ra ngoài. Tống Ứng Diêu càng ném càng ủ rũ, đến cuối cùng không thèm nhìn nữa cứ ném loạn xạ ngầu, trong chớp mắt một trăm vòng trúc chỉ còn lại mười mấy cái. Tống Ứng Diêu cúi đầu buồn bã đếm vòng trúc trong tay, muốn ném một lượt hết số vòng trúc kia luôn. Lại bị Phương Đàn nhìn thấu ý đồ của nàng, ngăn lại nói: “Để cho ta ném."
Phương Đàn cầm lấy số vòng trúc còn lại từ tay Tống Ứng Diêu, nàng ở bên cạnh nhìn Tống Ứng Diêu ném nhiều như vậy hình như bên trong có điều gian xảo.
Phương Đàn xắn một đoạn tay áo, cầm trên tay một cái vòng trúc, thử chuyển động tay, sau đó không chút do dự ném đi. Tống Ứng Diêu trợn to hai mắt, nhìn vòng trúc rơi xuống móc trên hộp gấm, nhảy nhót hỏi: “Chủ sạp như vậy có tính là trúng rồi hay không?"
Chủ sạp bất đắc dĩ: “Tiểu thư, nhất định hộp gấm phải lọt hoàn toàn vào trong vòng mới tính."
Tống Ứng Diêu nhụt chí rù rì nói: “Chuyện đó làm sao có khả năng." Bất quá nàng vẫn tin tưởng Vương Gia có thể làm được, chốc lát lại khôi phục ý chí chiến đầu tràn đầy nhìn Phương Đàn ném vòng trúc.
Phương Đàn đứng bên cạnh nghe nàng nói không sót một chữ, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Vòng trúc sau đó được ném về hộp gấm, có khi móc bên góc hoặc lệch bên cạnh, chưa có cái nào bao trùm được hộp gấm. Chủ sạp vui cười hớn hở nhìn hai người bọn họ ném, mỗi khi Phương Đàn ném rơi một vòng trúc xuống, hắn liền dùng móc sắt móc vòng trúc trở về, sợ va chạm đến những vòng trúc khác đang rơi xuống. Hắn không hề lo lắng Phương Đàn sẽ ném vào hộp gấm, từ khi hắn bày sạp đến nay, không mấy người có thể ném lọt được đồ vật bên trong.
Phương Đàn ngón tay vân vê vòng trúc cuối cùng trước mặt Tống Ứng Diêu lắc lắc, mỉm cười nói: “Ném xong cái này nếu như không thành công, chúng ta liền đi ha!"
Tống Ứng Diêu không cam lòng nhìn đôi ngọc bội kia, khó khăn gật đầu.
Phương Đàn nghe được câu trả lời chắc chắn, ý cười ngày càng thâm trầm, tiện tay liền đem vòng trúc ném lên không trung, xoay người không thèm nhìn đến vòng trúc, kéo tay Tống Ứng Diêu nói: “Chúng ta đi thôi."
Tống Ứng Diêu nhìn chằm chằm vòng trúc từ từ rơi xuống vững vàng bao trọn lấy hộp gấm kia, không thể tin, trợn mắt ngoác mồm, dùng sức lắc tay của Phương Đàn, không nói nên lời: “Vương Gia! vào rồi, vào rồi, ném vào rồi!"
“Làm sao có khả năng." Phương Đàn hững hờ quay đầu lại nói: “Nàng cũng không nên nói dối a." Ánh mắt nhìn vào hộp gấm kia, quả nhiên hộp gấm nằm trọn trong vòng trúc.
“Thật sự vào rồi!" Tống Ứng Diêu nhoài người vào lòng Phương Đàn, cánh tay vòng lấy cổ Phương Đàn, mừng rỡ. Nàng sợ Vương Gia không tin nên lại đi lập lại: “Ngài xem, thật sự vào rồi!"
“Hay, hay, tốt." Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu vui vẻ như thế, cũng vui mừng theo nàng, vòng ta ôm lấy hông của nàng, nói liên tục ba chữ “hảo“.
Chủ sạp nghe được Tống Ứng Diêu vừa nãy gọi một tiếng Vương Gia, mới ý thức được trước mặt mình là hai vị đại nhân, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Tay chân run cầm cập chạy đến cầm hộp gấm kia lên lau khô ráo, sau đó cho vào túi vải sắp xếp gọn gàng, cẩn thận từng li từng tí một đem hộp gấm trìnnh lên, hướng Tống Ứng Diêu nói: “Tiểu thư, đây là vật ném trúng được."
Tống Ứng Diêu thấy chủ sạp mang hộp gấm đưa tới, nàng buông tay đang ôm Phương Đàn ra xoay người tiếp nhận túi vải: “Cảm tạ ông chủ!"
“Không dám không dám." Ông chủ sạp miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt thỉnh thoảng liếc trộm Phương Đàn. Chỉ thấy Phương Đàn đang vui vẻ nhìn Tống Ứng Diêu, chắc sẽ không để ý đến hắn, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trời cao phù hộ, hắn không đắc tội Vương Gia.
Tống Ứng Diêu vô cùng phấn khởi vừa đi đưa tay vào túi vải lấy hộp gấm mở ra, bên trong hộp gấm chứa hai khối ngọc bội long phượng xanh biếc, mặt trên mỗi ngọc bội còn cột một cái đồng tâm kết, tượng trưng cho việc người nắm giữ đôi ngọc bội vĩnh kết đồng tâm.
Phương Đàn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng mới hỏi: “Nàng thích ngọc sao? Trong vương phủ có rất nhiều."
Tống Ứng Diêu cười lắc đầu đáp: “Cái kia không giống nhau." Hai khối ngọc này là Vương Gia vì nàng mà có được, làm sao có thể cùng những thứ ngọc trong vương phủ giống nhau. Nàng lấy long bội đưa cho Phương Đàn: “Chúng ta mỗi người một khối!" Như vậy có phải là sẽ vĩnh kết đồng tâm?
Phương Đàn nhìn ngọc bội kia trên mặt khắc một con rồng uốn lượn dũng mãnh có chút hoảng thần, bất quá vẫn rất nhanh đưa tay nhận lấy, khi ngón tay chạm đến ngọc bội, từ sâu thẳm đáy lòng nảy sinh một tia cay đắng. Hai mươi năm đã qua, nàng dường như đã quen thuộc với thân phận của mình, không nghĩ rằng có ngày sẽ nếm được mùi vị này.
Hiện thực chính là như vậy, càng không nghĩ lại càng nhớ đến, hoặc là vì một người nào đó, hoặc là nhân một chuyện nào đó, một chút kích thích nho nhỏ gợi lại những ký ức đau thương, khiến cho nàng càng không nghĩ chính mình sẽ vì người trước mặt mà nhớ tới, chính mình... Phương Đàn không muốn nghĩ nữa, nàng đành mang nỗi lòng gói vào trong.
“Ngài xem kìa?" Tống Ứng Diêu gọi một tiếng đem Phương Đàn từ thế giới của mình tỉnh dậy, Phương Đàn định thần nhìn đồ vật Tống Ứng Diêu chỉ, giải thích cho nàng nghe: “Xâu kẹo hồ lô?"
“Đúng." Tống Ứng Diêu gật đầu.
Phương Đàn: “Nàng muốn ăn sao?" Tống Ứng Diêu do dự lắc đầu.
“Chúng ta đi thôi." Phương Đàn còn chưa dứt liền bước chân đi.
Tống Ứng Diêu kéo cánh tay của nàng lại, ủ rũ nhìn người bán kẹo hồ lô.
Phương Đàn đối với Vương phi của mình thực sự hết cách, rõ ràng rất muốn ăn, ngoài miệng lại ương ngạnh. Nàng dừng bước lại, gọi người bán kẹo lại đây mua một xâu đưa đến trước mặt Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu đôi mắt lấp lánh nhìn Phương Đàn, lại nhìn xâu kẹo hồ lô trước mặt, Phương Đàn cảm thấy buồn cười, nhét vào tay nàng cười nói: “Muốn ăn thì cứ ăn."
Tống Ứng Diêu sắc mặt vui mừng, cắn xâu kẹo hồ lô trong tay một cái, ngọt đến tận răng. Sau khi nàng ăn xong một viên, đem kẹo hồ lô đưa đến trước mặt Phương Đàn.
Phương Đàn lắc đầu: “Ta không thích ăn ngọt."
Tống Ứng Diêu vẫn kiên trì đưa xâu kẹo hồ lô đến trước mặt nàng. Phương Đàn không cự tuyệt được nàng, lại cảm thấy trước mặt mọi người mà ăn thì có chút ngại ngùng, đôi mắt đảo quanh một vòng, thấy không có ai chú ý mới nhanh chóng cúi đầu cắn một viên hồ lô vào miệng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì. Bất quá viên kẹo nhô lên trong miệng đã làm nàng bại lộ.
Tống Ứng Diêu nhìn dáng vẻ Phương Đàn ẩn nhẫn, nhịn không được cười lên. Phương Đàn bị nàng cười có chút mặt đỏ, cúi đầu nhìn nàng. Khi Tống Ứng Diêu cười, đôi mắt loan loan, miệng đang nhai kẹo phình ra, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Phương Đàn không quản được tay của mình, bất giác đưa tay xoa xoa cái miệng phúng phính của nàng, sau đó cũng nở nụ cười.
“Ngài xem!" Tống Ứng Diêu ấp úng gọi, bởi vì miệng đang ngậm một viên kẹo hồ lô cho nên nói chuyện có chút gian nan. Phương Đàn theo hướng nàng nhìn lên thấy đèn Khổng Minh đầy trời đang từ phương xa bay lên, thắp sáng bầu trời đêm. Giờ khắc này mọi người trên đường đều yên tĩnh lại, chỉnh tề nhìn lên không trung.
Hai người trở lại vương phủ, Phương Đàn đưa Tống Ứng Diêu đến cửa phòng ngủ, sau đó sẽ đi thư phòng, vừa mới chuyển thân muốn đi lại bị Tống Ứng Diêu kéo lại.
Tống Ứng Diêu nắm tay của nàng, ước ao nhìn nàng: “Vương Gia, tối nay có thể hay không lưu lại?"
“Nàng chơi đi, ta không chơi." Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu vui vẻ như thế, không nhịn được giơ tay lên đi xoa đầu của nàng, sủng nịnh mỉm cười.
“Được" Tống Ứng Diêu ngoan ngoãn gật đầu cầm vòng trúc đi tới chổ những sợi dây ngang dọc đan xen mà chủ sạp chỉ cho nàng. Phương Đàn đứng ở bên cạnh nhìn.
Tống Ứng Diêu đưa mắt nhìn Phương Đàn một chút rồi lấy ra một vòng trúc cầm trong tay nhắm vào hai khối ngọc bội mình thích, cổ tay trắng ngần vung một cái liền ném vòng trúc ra xa. Hai người cùng chăm chú nhìn theo vòng trúc bay lên không trung tạo ra một đường cong, sau đó bay qua luôn hai khối ngọc bội, cuối cùng rơi xuống thật xa trên mặt đất, không có trúng vật gì bên trong, Tống Ứng Diêu thất vọng đăm đăm nhìn vòng trúc.
Phương Đàn đi tới bên người nàng an ủi: “Không có chuyện gì, mới một cái mà thôi, còn chín mươi chín cái chưa có ném đấy." Tống Ứng Diêu mím môi không nói, lấy thêm lên một cái vòng trúc khác, hướng về phía hộp gấm đựng ngọc bội ném đi.
Vẫn không trúng vật gì bên trong, vòng trúc lướt qua nắp hộp gấm bay ra ngoài. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái... Tất cả đều thất bại, có vài lần ném trúng rồi, không nghĩ tới vòng trúc rơi xuống đất lại nảy ra ngoài. Tống Ứng Diêu càng ném càng ủ rũ, đến cuối cùng không thèm nhìn nữa cứ ném loạn xạ ngầu, trong chớp mắt một trăm vòng trúc chỉ còn lại mười mấy cái. Tống Ứng Diêu cúi đầu buồn bã đếm vòng trúc trong tay, muốn ném một lượt hết số vòng trúc kia luôn. Lại bị Phương Đàn nhìn thấu ý đồ của nàng, ngăn lại nói: “Để cho ta ném."
Phương Đàn cầm lấy số vòng trúc còn lại từ tay Tống Ứng Diêu, nàng ở bên cạnh nhìn Tống Ứng Diêu ném nhiều như vậy hình như bên trong có điều gian xảo.
Phương Đàn xắn một đoạn tay áo, cầm trên tay một cái vòng trúc, thử chuyển động tay, sau đó không chút do dự ném đi. Tống Ứng Diêu trợn to hai mắt, nhìn vòng trúc rơi xuống móc trên hộp gấm, nhảy nhót hỏi: “Chủ sạp như vậy có tính là trúng rồi hay không?"
Chủ sạp bất đắc dĩ: “Tiểu thư, nhất định hộp gấm phải lọt hoàn toàn vào trong vòng mới tính."
Tống Ứng Diêu nhụt chí rù rì nói: “Chuyện đó làm sao có khả năng." Bất quá nàng vẫn tin tưởng Vương Gia có thể làm được, chốc lát lại khôi phục ý chí chiến đầu tràn đầy nhìn Phương Đàn ném vòng trúc.
Phương Đàn đứng bên cạnh nghe nàng nói không sót một chữ, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Vòng trúc sau đó được ném về hộp gấm, có khi móc bên góc hoặc lệch bên cạnh, chưa có cái nào bao trùm được hộp gấm. Chủ sạp vui cười hớn hở nhìn hai người bọn họ ném, mỗi khi Phương Đàn ném rơi một vòng trúc xuống, hắn liền dùng móc sắt móc vòng trúc trở về, sợ va chạm đến những vòng trúc khác đang rơi xuống. Hắn không hề lo lắng Phương Đàn sẽ ném vào hộp gấm, từ khi hắn bày sạp đến nay, không mấy người có thể ném lọt được đồ vật bên trong.
Phương Đàn ngón tay vân vê vòng trúc cuối cùng trước mặt Tống Ứng Diêu lắc lắc, mỉm cười nói: “Ném xong cái này nếu như không thành công, chúng ta liền đi ha!"
Tống Ứng Diêu không cam lòng nhìn đôi ngọc bội kia, khó khăn gật đầu.
Phương Đàn nghe được câu trả lời chắc chắn, ý cười ngày càng thâm trầm, tiện tay liền đem vòng trúc ném lên không trung, xoay người không thèm nhìn đến vòng trúc, kéo tay Tống Ứng Diêu nói: “Chúng ta đi thôi."
Tống Ứng Diêu nhìn chằm chằm vòng trúc từ từ rơi xuống vững vàng bao trọn lấy hộp gấm kia, không thể tin, trợn mắt ngoác mồm, dùng sức lắc tay của Phương Đàn, không nói nên lời: “Vương Gia! vào rồi, vào rồi, ném vào rồi!"
“Làm sao có khả năng." Phương Đàn hững hờ quay đầu lại nói: “Nàng cũng không nên nói dối a." Ánh mắt nhìn vào hộp gấm kia, quả nhiên hộp gấm nằm trọn trong vòng trúc.
“Thật sự vào rồi!" Tống Ứng Diêu nhoài người vào lòng Phương Đàn, cánh tay vòng lấy cổ Phương Đàn, mừng rỡ. Nàng sợ Vương Gia không tin nên lại đi lập lại: “Ngài xem, thật sự vào rồi!"
“Hay, hay, tốt." Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu vui vẻ như thế, cũng vui mừng theo nàng, vòng ta ôm lấy hông của nàng, nói liên tục ba chữ “hảo“.
Chủ sạp nghe được Tống Ứng Diêu vừa nãy gọi một tiếng Vương Gia, mới ý thức được trước mặt mình là hai vị đại nhân, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng. Tay chân run cầm cập chạy đến cầm hộp gấm kia lên lau khô ráo, sau đó cho vào túi vải sắp xếp gọn gàng, cẩn thận từng li từng tí một đem hộp gấm trìnnh lên, hướng Tống Ứng Diêu nói: “Tiểu thư, đây là vật ném trúng được."
Tống Ứng Diêu thấy chủ sạp mang hộp gấm đưa tới, nàng buông tay đang ôm Phương Đàn ra xoay người tiếp nhận túi vải: “Cảm tạ ông chủ!"
“Không dám không dám." Ông chủ sạp miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt thỉnh thoảng liếc trộm Phương Đàn. Chỉ thấy Phương Đàn đang vui vẻ nhìn Tống Ứng Diêu, chắc sẽ không để ý đến hắn, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trời cao phù hộ, hắn không đắc tội Vương Gia.
Tống Ứng Diêu vô cùng phấn khởi vừa đi đưa tay vào túi vải lấy hộp gấm mở ra, bên trong hộp gấm chứa hai khối ngọc bội long phượng xanh biếc, mặt trên mỗi ngọc bội còn cột một cái đồng tâm kết, tượng trưng cho việc người nắm giữ đôi ngọc bội vĩnh kết đồng tâm.
Phương Đàn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng mới hỏi: “Nàng thích ngọc sao? Trong vương phủ có rất nhiều."
Tống Ứng Diêu cười lắc đầu đáp: “Cái kia không giống nhau." Hai khối ngọc này là Vương Gia vì nàng mà có được, làm sao có thể cùng những thứ ngọc trong vương phủ giống nhau. Nàng lấy long bội đưa cho Phương Đàn: “Chúng ta mỗi người một khối!" Như vậy có phải là sẽ vĩnh kết đồng tâm?
Phương Đàn nhìn ngọc bội kia trên mặt khắc một con rồng uốn lượn dũng mãnh có chút hoảng thần, bất quá vẫn rất nhanh đưa tay nhận lấy, khi ngón tay chạm đến ngọc bội, từ sâu thẳm đáy lòng nảy sinh một tia cay đắng. Hai mươi năm đã qua, nàng dường như đã quen thuộc với thân phận của mình, không nghĩ rằng có ngày sẽ nếm được mùi vị này.
Hiện thực chính là như vậy, càng không nghĩ lại càng nhớ đến, hoặc là vì một người nào đó, hoặc là nhân một chuyện nào đó, một chút kích thích nho nhỏ gợi lại những ký ức đau thương, khiến cho nàng càng không nghĩ chính mình sẽ vì người trước mặt mà nhớ tới, chính mình... Phương Đàn không muốn nghĩ nữa, nàng đành mang nỗi lòng gói vào trong.
“Ngài xem kìa?" Tống Ứng Diêu gọi một tiếng đem Phương Đàn từ thế giới của mình tỉnh dậy, Phương Đàn định thần nhìn đồ vật Tống Ứng Diêu chỉ, giải thích cho nàng nghe: “Xâu kẹo hồ lô?"
“Đúng." Tống Ứng Diêu gật đầu.
Phương Đàn: “Nàng muốn ăn sao?" Tống Ứng Diêu do dự lắc đầu.
“Chúng ta đi thôi." Phương Đàn còn chưa dứt liền bước chân đi.
Tống Ứng Diêu kéo cánh tay của nàng lại, ủ rũ nhìn người bán kẹo hồ lô.
Phương Đàn đối với Vương phi của mình thực sự hết cách, rõ ràng rất muốn ăn, ngoài miệng lại ương ngạnh. Nàng dừng bước lại, gọi người bán kẹo lại đây mua một xâu đưa đến trước mặt Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu đôi mắt lấp lánh nhìn Phương Đàn, lại nhìn xâu kẹo hồ lô trước mặt, Phương Đàn cảm thấy buồn cười, nhét vào tay nàng cười nói: “Muốn ăn thì cứ ăn."
Tống Ứng Diêu sắc mặt vui mừng, cắn xâu kẹo hồ lô trong tay một cái, ngọt đến tận răng. Sau khi nàng ăn xong một viên, đem kẹo hồ lô đưa đến trước mặt Phương Đàn.
Phương Đàn lắc đầu: “Ta không thích ăn ngọt."
Tống Ứng Diêu vẫn kiên trì đưa xâu kẹo hồ lô đến trước mặt nàng. Phương Đàn không cự tuyệt được nàng, lại cảm thấy trước mặt mọi người mà ăn thì có chút ngại ngùng, đôi mắt đảo quanh một vòng, thấy không có ai chú ý mới nhanh chóng cúi đầu cắn một viên hồ lô vào miệng, sau đó giả vờ như không có chuyện gì. Bất quá viên kẹo nhô lên trong miệng đã làm nàng bại lộ.
Tống Ứng Diêu nhìn dáng vẻ Phương Đàn ẩn nhẫn, nhịn không được cười lên. Phương Đàn bị nàng cười có chút mặt đỏ, cúi đầu nhìn nàng. Khi Tống Ứng Diêu cười, đôi mắt loan loan, miệng đang nhai kẹo phình ra, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Phương Đàn không quản được tay của mình, bất giác đưa tay xoa xoa cái miệng phúng phính của nàng, sau đó cũng nở nụ cười.
“Ngài xem!" Tống Ứng Diêu ấp úng gọi, bởi vì miệng đang ngậm một viên kẹo hồ lô cho nên nói chuyện có chút gian nan. Phương Đàn theo hướng nàng nhìn lên thấy đèn Khổng Minh đầy trời đang từ phương xa bay lên, thắp sáng bầu trời đêm. Giờ khắc này mọi người trên đường đều yên tĩnh lại, chỉnh tề nhìn lên không trung.
Hai người trở lại vương phủ, Phương Đàn đưa Tống Ứng Diêu đến cửa phòng ngủ, sau đó sẽ đi thư phòng, vừa mới chuyển thân muốn đi lại bị Tống Ứng Diêu kéo lại.
Tống Ứng Diêu nắm tay của nàng, ước ao nhìn nàng: “Vương Gia, tối nay có thể hay không lưu lại?"
Tác giả :
Dịch Lâm An