Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở trong phủ của ta!" Hắn bá đạo tuyên bố, khí thế hoàn toàn tự nhiên, không khác nào một vị chúa tể.
“Ách. . . ." Đừng đùa chứ, nàng phải ở cùng một chỗ với cái tên tính tình nóng lạnh bất thường này? Không phải là nàng chê mạng mình quá dài rồi sao? Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của hắn, giống như không phải là đang nói đùa, chẳng lẽ nào là thật?
Bọn họ vừa mới quen biết không quá một ngày, cũng không có giao tình gì đặc biệt, hắn vì cái gì mà lại muốn mang nàng đi?
Hạ Thiên không hiểu, nhưng nàng luôn hiểu rõ một đạo lý, đó là tò mò hại chết mèo, vậy nên cho dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn chẳng quan tâm, chỉ cười cười nói: “Có thể được cùng với Tam ca ở chung một chỗ, thật sự. . . .thật sự là tốt quá! Nhất định là phúc khí ta đã tu luyện mấy đời, như vậy thì từ hôm nay trở đi, ta và Tam ca sẽ ở chung một chỗ."
Ân Dã Thần hơi khoát tay, con ngươi thâm thúy rất nhanh xẹt qua một tia khinh thường, hắn mở miệng nhàn nhạt nói: “Ừm."
“Ai da, Tam ca, ta không cẩn thận đánh rơi bảo vật gia truyền mà mẹ ta để lại rớt xuống sông rồi!" Hạ Thiên kêu to, rơm rớm nước mắt nhìn mặt hồ đang gợn sóng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đồ gia truyền?" Nhìn theo tầm mắt của nàng, mặt hồ trong vắt tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ, khi cao khi thấp, càng lúc càng xa, mãi đến khi từ từ biến mất hẳn.
“Là một cái vòng ngọc, mẹ ta nói, đó là do mẫu thân mẫu thân của mẫu thân. . . .bên bà cố nội của ta truyền lại. . . ." Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nhìn Ân Dã Thần: “Tam ca, ta sợ nước, ngươi giúp ta tìm lại nó có được không?"
Ân Dã Thần nhìn bộ dáng “Nếu như ngươi không tìm ta dứt khoát sẽ không đi với ngươi" của Hạ Thiên, môi mỏng của hắn mím thành một đường chỉ, trầm mặc nửa buổi, cuối cùng mới đi đến bên hồ: “Rơi xuống kia sao?"
“Cám ơn Tam ca! Ngay tại bên trái, ngay tại bên trái." Hạ Thiên cao hứng nói.
“. . . . . ." Hắn di chuyển về phía bên trái.
“A! Bên phải, ngươi dời qua bên phải, chút xíu chút xíu nữa, chút xíu là được rồi!"
“. . . . . ." Ân Dã Thần lại hơi mím môi, tiếp tục nhích về phía bên phải.
“Đúng đúng đúng, chính là nơi này! Vừa rồi chính là rơi xuống nơi này. Tam ca, ngươi xuống xem thử một chút, hồ nước này trong như vậy, ngươi xem có thể thấy được bảo vật gia truyền của bà cố nội ta để lại hay không. . . . ."
“. . . . . “ Khuôn mặt tuấn tú sa sầm lại, hắn từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát hồ nước trong vắt.
Cơ hội tốt! Hai mắt của Hạ Thiên lóe sáng, nàng nhanh chóng nâng lên chân phải, một cước đạp vào người của Ân Dã Thần.
Ân Dã Thần chỉ cảm thấy sau lưng mình có một cỗ sức mạnh đang lao đến, cảm giác được nguy hiểm, hắn lập tức đứng dậy. Lúc này, “vô ẩn chân" của Hạ Thiên đã đạp xuống, thân thể không có phòng bị, Ân Dã Thần bị nàng hung hăng đá rớt xuống hồ.
“Hừ, muốn mang ta hồi phủ? Bao dưỡng ta? Dưỡng tình nhân? Nói cho ngươi biết, Hạ. . . .Ách, Tiểu Ngư Nhi ta mới không thèm làm cái loại người đó, ngươi cứ ở dưới nước mà nằm mơ đi! Có quỷ mới cùng ngươi trở về!"
Nói xong, Hạ Thiên giơ ngón tay giữa về phía hắn, sau khi bày tỏ ý nghĩ khinh bỉ của mình, nàng nhanh chóng chuồn mất.
Dưới hồ, Ân Dã Thần từ trong lòng nước ngoi lên, tức giận nhìn lên bờ, âm thanh của nước nhỏ giọt rơi tí tách, hắc bào ướt sũng bó sát người, dáng vẻ xem ra rất chật vật, nhưng lại không hề khiến cho vẻ đẹp của hắn bị sa sút.
Trên bờ đã không còn bóng dáng của Hạ Thiên, đôi con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần càng trở nên thâm trầm, sau đó biến thành một tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi được lắm, Tiểu Ngư Nhi. . . ."
Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
“Ách. . . ." Đừng đùa chứ, nàng phải ở cùng một chỗ với cái tên tính tình nóng lạnh bất thường này? Không phải là nàng chê mạng mình quá dài rồi sao? Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của hắn, giống như không phải là đang nói đùa, chẳng lẽ nào là thật?
Bọn họ vừa mới quen biết không quá một ngày, cũng không có giao tình gì đặc biệt, hắn vì cái gì mà lại muốn mang nàng đi?
Hạ Thiên không hiểu, nhưng nàng luôn hiểu rõ một đạo lý, đó là tò mò hại chết mèo, vậy nên cho dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn chẳng quan tâm, chỉ cười cười nói: “Có thể được cùng với Tam ca ở chung một chỗ, thật sự. . . .thật sự là tốt quá! Nhất định là phúc khí ta đã tu luyện mấy đời, như vậy thì từ hôm nay trở đi, ta và Tam ca sẽ ở chung một chỗ."
Ân Dã Thần hơi khoát tay, con ngươi thâm thúy rất nhanh xẹt qua một tia khinh thường, hắn mở miệng nhàn nhạt nói: “Ừm."
“Ai da, Tam ca, ta không cẩn thận đánh rơi bảo vật gia truyền mà mẹ ta để lại rớt xuống sông rồi!" Hạ Thiên kêu to, rơm rớm nước mắt nhìn mặt hồ đang gợn sóng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đồ gia truyền?" Nhìn theo tầm mắt của nàng, mặt hồ trong vắt tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ, khi cao khi thấp, càng lúc càng xa, mãi đến khi từ từ biến mất hẳn.
“Là một cái vòng ngọc, mẹ ta nói, đó là do mẫu thân mẫu thân của mẫu thân. . . .bên bà cố nội của ta truyền lại. . . ." Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nhìn Ân Dã Thần: “Tam ca, ta sợ nước, ngươi giúp ta tìm lại nó có được không?"
Ân Dã Thần nhìn bộ dáng “Nếu như ngươi không tìm ta dứt khoát sẽ không đi với ngươi" của Hạ Thiên, môi mỏng của hắn mím thành một đường chỉ, trầm mặc nửa buổi, cuối cùng mới đi đến bên hồ: “Rơi xuống kia sao?"
“Cám ơn Tam ca! Ngay tại bên trái, ngay tại bên trái." Hạ Thiên cao hứng nói.
“. . . . . ." Hắn di chuyển về phía bên trái.
“A! Bên phải, ngươi dời qua bên phải, chút xíu chút xíu nữa, chút xíu là được rồi!"
“. . . . . ." Ân Dã Thần lại hơi mím môi, tiếp tục nhích về phía bên phải.
“Đúng đúng đúng, chính là nơi này! Vừa rồi chính là rơi xuống nơi này. Tam ca, ngươi xuống xem thử một chút, hồ nước này trong như vậy, ngươi xem có thể thấy được bảo vật gia truyền của bà cố nội ta để lại hay không. . . . ."
“. . . . . “ Khuôn mặt tuấn tú sa sầm lại, hắn từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát hồ nước trong vắt.
Cơ hội tốt! Hai mắt của Hạ Thiên lóe sáng, nàng nhanh chóng nâng lên chân phải, một cước đạp vào người của Ân Dã Thần.
Ân Dã Thần chỉ cảm thấy sau lưng mình có một cỗ sức mạnh đang lao đến, cảm giác được nguy hiểm, hắn lập tức đứng dậy. Lúc này, “vô ẩn chân" của Hạ Thiên đã đạp xuống, thân thể không có phòng bị, Ân Dã Thần bị nàng hung hăng đá rớt xuống hồ.
“Hừ, muốn mang ta hồi phủ? Bao dưỡng ta? Dưỡng tình nhân? Nói cho ngươi biết, Hạ. . . .Ách, Tiểu Ngư Nhi ta mới không thèm làm cái loại người đó, ngươi cứ ở dưới nước mà nằm mơ đi! Có quỷ mới cùng ngươi trở về!"
Nói xong, Hạ Thiên giơ ngón tay giữa về phía hắn, sau khi bày tỏ ý nghĩ khinh bỉ của mình, nàng nhanh chóng chuồn mất.
Dưới hồ, Ân Dã Thần từ trong lòng nước ngoi lên, tức giận nhìn lên bờ, âm thanh của nước nhỏ giọt rơi tí tách, hắc bào ướt sũng bó sát người, dáng vẻ xem ra rất chật vật, nhưng lại không hề khiến cho vẻ đẹp của hắn bị sa sút.
Trên bờ đã không còn bóng dáng của Hạ Thiên, đôi con ngươi đen sắc bén của Ân Dã Thần càng trở nên thâm trầm, sau đó biến thành một tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi được lắm, Tiểu Ngư Nhi. . . ."
Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
Tác giả :
Ninh Khuynh