Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 103
“. . . . ." Ân Tịch Ly đang vô cùng nhiệt tình, lại có chút mất hứng: “Có thể đừng gọi ta là đại thúc được không? Gọi ta là Ly!" Hắn còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã bị người ta gọi là đại thúc, mà người đó còn là cô gái mà hắn yêu thương, hắn nghĩ như thế nào cũng không có cảm giác.
“Không muốn, mỹ nhân đại thúc. . . . . ."
Thôi, Ân Tịch Ly khẽ cười một tiếng, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm ở trên người nàng, hương thơm này còn pha lẫn một chút mùi cồn của rượu, tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy say mê.
Hạ Thiên mơ màng mở to mắt, nhìn Ân Tịch Ly gắt gao khóa chặt thân thể của nàng, đôi tay chuyển động ở trên cơ thể của nàng, thì thào khẽ nói: “Nha đầu, ta nghĩ ta muốn nàng. . . . ."
Lý trí bị thiêu đốt khiến cho hắn càng trở nên mơ hồ, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ muốn đem thiên hạ dưới thân ôm vào trong ngực, sau đó cùng nàng hòa làm một.
Hắn hôn lên khuôn mặt nàng, còn nàng thì nâng tầm mắt mơ hồ ngước lên nhìn hắn, chớp chớp vài cái, sau đó học theo cách mà hắn từng hôn nàng, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra thăm dò, liếm liếm môi của hắn, rồi lại rất nhanh mà rụt trở về.
“Ưm, thật ngọt!" Mỹ nhân đại thúc thật ngọt nha, nàng nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác vui sướng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Toàn thân của Ân Tịch Ly chấn động, dục vọng vốn đã không thể nào khống chế, chớp mắt lại như núi lửa phun trào, hắn cúi thấp người, gầm nhẹ một tiếng, phóng túng cảm xúc của bản thân, thuận tay cởi đi lớp quần áo trên người mình. . . . .
“Cộc cộc."
Bên ngoài, tiếng gõ cửa truyền đến thật khiến cho người ta cảm thấy mất vui, giọng nói của Mạc quản gia yếu ớt vang lên: “Vương gia, đã qua canh năm rồi, hôm nay là Trung thu, ngài nên tiến cung để chúc phúc cho hoàng thượng!"
Bàn tay đang cởi quần áo của Ân Tịch Ly cứng đờ giữa không trung, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra, đêm dài đã lặng lẽ trôi qua, ánh nắng đã xuất hiện nơi phía chân trời. Trời đã sáng rồi!
Mà hắn, cũng đến lúc phải tiến cung!
Nháy mắt, dục vọng trong người giống như bị đóng băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
“$#%^&*^&a*%. . . . ." Khẽ mắng một tiếng, Ân Tịch Ly đen mặt cúi đầu, trên trán lại xuất hiện ba vạch đen, tiểu nha đầu Hạ Thiên, lẽ ra vốn phải là đang cùng mình bay bổng lên chín tầng mây, bây giờ lại nằm ngáy khò khò.
“Bổn vương lập tức tới ngay!" Hắn quay đầu về phía cửa quát to một tiếng, gần như là rống lên.
Mạc quản gia cảm thấy kỳ lạ không thôi, hôm nay Vương gia làm sao vậy? Sao rời giường mà lại tức giận như vậy chứ?
Ân Tịch Ly mặc quần áo cho Hạ Thiên, thời điểm hắn mặc quần áo cho nàng, dục hỏa vốn đã áp xuống, lại hừng hực bốc lên, khiến cho hắn phải ngàn vạn lần nhẫn nại, nỗ lực thật lớn mới có thể mặc xong quần áo cho nàng, sau đó vọt vào nhà tắm bên trong phòng ngủ, đem nước lạnh dội xuống toàn thân, như vậy mới có thể miễn cưỡng mà bước ra mở cửa.
“Vương gia?" Cửa vừa mở ra, ngay lập tức Mạc quản gia đã bị bộ dạng chật vật của vương gia nhà mình làm cho sợ hãi. “Vương gia! Ngài làm sao vậy? Sao toàn thân đều ướt hết thế kia? Mùa đông sắp đến rồi, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
“Bổn vương không có việc gì!" Ân Tịch Ly lạnh lùng nói, gạt đi giọt nước còn vương ở trên hàng mi, thản nhiên nói: “Mạc lão, nha đầu Hạ Thiên uống say rồi, còn đang ngủ ở bên trong, ngươi đừng để cho nha hoàn làm ầm ỹ, tránh kinh động đến nàng."
“Cái gì?" Mạc quản gia há to miệng: “Nha đầu kia tới đây khi nào?"
Sao hắn không biết? Lại còn uống say nữa ư?
Uống rượu vào thì có thể làm nhiều chuyện bậy bạ lắm nha! Hai người bọn họ, không phải là đã phát sinh ra chuyện gì rồi chứ?
Nha đầu kia chính là quận chúa tương lai, là người phải đưa đi hòa thân, nếu vương gia và nàng thật sự đã. . . . .
Nghĩ vậy, nét mặt già nua lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài và nàng. . . . ."
Ân Tịch Ly nhìn ra được nỗi băn khoăn trong lòng hắn, thở dài một tiếng nói: “Ngươi yên tâm, không có chuyện gì."
Tuy rằng hắn cũng rất muốn có ‘chuyện gì’ kia, nhưng cũng chỉ là do một mình hắn muốn, nha đầu kia cũng không nguyện ý, huống chi. . . . . bây giờ đã không còn thời gian nữa rồi. . . . . .
“Nhưng mà. . . .lão Mạc à!" Đôi mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống, con ngươi thâm trầm lóe ra tinh quang: “Ta cảm thấy Hạ Thiên có khả năng không phải là Hướng Linh Lung!"
“Vương gia nói vậy là. . . . .?" Đôi mắt của Mạc lão cũng trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ta nghi ngờ Ân Dã Thần đang nói dối ta." Ân Tịch Ly nặng nề nói, trải qua đêm vừa rồi, hắn có cảm giác, Hạ Thiên không phải là nữ nhi của Thừa tướng.
“Tam hoàng tử làm sao có thể. . . . . ." Mạc quản gia có chút không thể tin.
Ân Tịch Ly khoanh tay bước đi: “Việc này chờ ta từ hoàng cung trở về, nhất định sẽ điều tra, ngươi hãy chăm sóc nha đầu kia, đừng để nàng xảy ra chuyện gì."
“Xin vương gia an tâm, lão nô nhất định sẽ làm tốt."
*
Trung thu, hôm nay là lễ đoàn viên, theo nguyên tắc, buổi sáng phải thắp hương cúng tế tổ tiên, buổi tối sẽ tổ chức lễ hội đón trăng rằm.
Lúc Ân Dã Thần xuất cung đã là giữa trưa, hôm nay hắn đã hứa với Hạ Thiên là sẽ đưa nàng đi dạo, vì vậy cho nên vừa mới ra khỏi hoàng cung, hắn liền tiến thẳng về phía Lê viện.
Nhưng mà khi đến Lê viện, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Mà Hạ Thiên, cái người đã rủ hắn đi xem náo nhiệt kia, giờ phút này lại đang ngáy o o ở Ly vương phủ.
“Ngươi nói suốt buổi tối nàng không trở về sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Ân Dã Thần khẽ trầm xuống, đôi mắt âm hiểm nhìn chằm chằm tiểu Thanh đang quỳ trên mặt đất, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.
Tiểu Thanh vội vàng dập đầu, hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nghĩ rằng tiểu thư chỉ đi ra ngoài một chút, cho nên không ngăn cản, nào ngờ. . . . . Qua canh ba tiểu thư vẫn chưa trở về, nô tỳ lập tức dẫn đoàn người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được. . . . .Nô tỳ đáng chết, xin điện hạ hãy tha cho nô tỳ!"
“Trước khi nàng rời đi có nói gì không?" Đôi mắt của Ân Dã Thần lóe lên một tia nguy hiểm, giọng nói lại càng trở nên lãnh khốc.
“Tiểu. . . .tiểu thư nói muốn đi nướng thịt. . . . ." Tiểu Thanh bị hắn dọa sợ phát khóc, giọng nói lại không dám có chút mạo phạm, chỉ có thể nghẹn ngào thút thít ở trong cổ họng, cúi đầu nức nở.
Tam hoàng tử là một người cực kỳ lãnh khốc, chỉ cần ai làm gì khiến cho hắn bất mãn đều không thể nào thoát khỏi sự trừng phạt, tiểu Thanh lo lắng có khi nào mình cũng sẽ có kết cục thảm hại như những tỳ nữ trước kia hay không?
Nướng thịt? Ân Dã Thần nhớ lại, trước khi hắn rời đi, quả thật nàng đã nói rằng, nàng hy vọng hắn và nàng sẽ cùng nhau nướng thịt, nhưng hắn lại vội vàng muốn trở về để gặp Hướng Linh Lung, chẳng lẽ sau đó nàng tự đi một mình sao?
Nữ nhân đáng chết, đã nửa đêm mà còn chạy lung tung một mình, nướng thịt cái gì chứ, quan trọng như vậy sao?
Vẻ mặt của hắn âm trầm, quay lưng bước đi, không biết có phải là đang tức giận hay không, kế hoạch không có cách nào thực hiện được, hắn giận nàng không nói tiếng nào đã mất tích, giọng nói lãnh khốc từ phía bóng dáng của hắn đang rời đi truyền tới, lạnh lùng đến đáng sợ: “Làm việc không xong, tự mình chịu phạt đi!"
“. . . . .Vâng" Tiểu Thanh đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn một giọt máu, cho đến khi bóng dáng của Ân Dã Thần đã hoàn toàn biến mất, nàng ta mới sợ hãi khóc đến thất thanh.
Ân Dã Thần tựa như cơn lốc xoáy phóng lên ngựa, áo bào xanh lam lạnh lẽo mang đến hương vị cũng lạnh như băng, ánh mắt nhìn thẳng về một phía ở trên đường lớn, khoảnh khắc này, lồng ngực của hắn bị đè nén vô cùng nghiêm trọng.
“Chủ tử!" Một bóng người quỳ xuống trước mặt hắn, thấp giọng kêu.
Ân Dã Thần cúi đầu nhìn hắn, mày kiếm cũng nhẹ nhàng nhướng lên: “Có chuyện gì?" Người này là người hắn đã phái ở bên cạnh để bảo vệ sự an toàn cho Linh Lung, bây giờ hắn xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Linh Lung có chuyện gì rồi sao?
“Linh Lung cô nương nói có chuyện gấp muốn tìm ngài!"
“Việc gấp gì?" Mày kiếm lại nhướng cao hơn một chút, quả nhiên là có chuyện.
“Thuộc hạ không rõ, Linh Lung cô nương chỉ dặn dò thuộc hạ bắt buộc phải nói ngài quay trở về." Tên áo đen vừa nói vừa trả lời, trên mặt của hắn không có chút biểu cảm nào.
Trong lòng Ân Dã Thần có chút dao động, một bên còn đang bận tâm suy nghĩ xem Hạ Thiên có chuyện gì hay không, một bên lại lo lắng việc gấp của Linh Lung, hắn nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trầm giọng nói: “Hồi phủ!"
Ân Dã Thần vội vàng quay về phủ, còn chưa kịp hỏi Linh Lung đang ở chỗ nào, thì bỗng một thân hình bé bỏng nhào vào trong ngực hắn.
“Thần, chàng đã về rồi, người ta chờ chàng đã lâu!" Hướng Linh Lung ngây ngô cọ cọ vào ngực hắn, vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp.
Ân Dã Thần đưa tay nắm lấy hai bả vai nàng, cúi đầu nói: “Ảnh vệ nói nàng có việc gấp muốn tìm ta?"
“Đúng vậy, người ta rất nhớ chàng, rất muốn nhìn thấy chàng , đây còn không phải là việc gấp sao?" Nàng ta cười như tên trộm, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ hắn, bĩu môi nói: “Chàng hại người ta sinh bệnh tương tư, chưa tới một ngày mà đã nhớ đến phát điên rồi, chàng nói xem, chàng định bồi thường cho người ta thế nào đây?"
Ân Dã Thần im lặng nhìn nàng, trong giọng nói có chút tức giận: “Đây là việc gấp mà nàng nói sao?"
Giọng nói của hắn trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, lại mơ hồ mang theo mấy phần xa cách khó có thể phát hiện.
Hướng Linh Lung thấy giọng nói của hắn có chút không thích hợp, ủy khuất bĩu bĩu môi: “Người ta nhớ chàng như vậy, không được nhìn thấy chàng sẽ chết mất, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ gấp sao?"
“Linh Lung!" Ân Dã Thần lại than nhẹ một tiếng: “Nàng có biết nàng đang quấy rối không?"
“Ta không có!" Nàng ta cắn môi, ngữ điệu cứng rắn.
“Còn nói không có?" Ân Dã Thần mơ hồ có chút tức giận, đã nhiều lần hắn yêu thương sủng ái và dễ dàng tha thứ cho nàng, bởi vì nàng là một nữ tử thiện lương, lại có hiểu biết lễ nghĩa, sống chung với nàng, hắn phát hiện, ở bên cạnh nàng khiến hắn cảm thấy thật nhẹ nhàng, cảm tình đối với nàng rất tốt, vì vậy hắn mới có thể hạ quyết tâm muốn cưới nàng.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy, nàng cũng giống như những đám thiên kim tiểu thư khác, chỉ biết cố tình gây sự.
Hắn đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên, một nữ tử thẳng thắn thành thật, đôi lúc nàng đùa giỡn, khi thì có chút khôn vặt, khi thì lại gian xảo, giảo hoạt, nhưng nàng cũng không phải là loại người cứ thích làm loạn đến vô lý, cũng không phải là người hay dùng tâm kế để đối phó sau lưng người khác, nàng muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, bao nhiêu tâm sự đều hiện lên trên mặt.
Rõ ràng là hai người giống nhau đến thế, tại sao lại hơn kém nhiều đến vậy?
Hắn đột nhiên cảm thấy mờ mịt, vì sao lúc trước mình lại có cảm tình với Linh Lung? Nàng là biểu muội của hắn, là con gái của cậu hắn, hắn đối với nàng luôn có một cảm giác vô cùng tốt, lại không thể nào tưởng tượng được, thì ra, nàng cũng chẳng khác gì đám thiên kim tiểu thư kia, trong lòng hắn thậm chí còn có cảm giác thất vọng.
“Vậy tại sao chàng vừa mới rời khỏi hoàng cung đã đi thẳng đến Lê viện? Vì sao không tới gặp ta trước?" Hướng Linh Lung ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Nàng khóc hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ động lòng người, khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy không đành lòng mà muốn đem nàng ôm vào ngực, dịu dàng an ủi.
Mà ánh mắt của Ân Dã Thần chỉ trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà mình vẫn luôn thích từ trước tới nay, ánh mắt này, còn mang theo một sự xa cách: “Nàng phái người theo dõi ta sao?"
“Không muốn, mỹ nhân đại thúc. . . . . ."
Thôi, Ân Tịch Ly khẽ cười một tiếng, nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm ở trên người nàng, hương thơm này còn pha lẫn một chút mùi cồn của rượu, tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy say mê.
Hạ Thiên mơ màng mở to mắt, nhìn Ân Tịch Ly gắt gao khóa chặt thân thể của nàng, đôi tay chuyển động ở trên cơ thể của nàng, thì thào khẽ nói: “Nha đầu, ta nghĩ ta muốn nàng. . . . ."
Lý trí bị thiêu đốt khiến cho hắn càng trở nên mơ hồ, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ muốn đem thiên hạ dưới thân ôm vào trong ngực, sau đó cùng nàng hòa làm một.
Hắn hôn lên khuôn mặt nàng, còn nàng thì nâng tầm mắt mơ hồ ngước lên nhìn hắn, chớp chớp vài cái, sau đó học theo cách mà hắn từng hôn nàng, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra thăm dò, liếm liếm môi của hắn, rồi lại rất nhanh mà rụt trở về.
“Ưm, thật ngọt!" Mỹ nhân đại thúc thật ngọt nha, nàng nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác vui sướng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Toàn thân của Ân Tịch Ly chấn động, dục vọng vốn đã không thể nào khống chế, chớp mắt lại như núi lửa phun trào, hắn cúi thấp người, gầm nhẹ một tiếng, phóng túng cảm xúc của bản thân, thuận tay cởi đi lớp quần áo trên người mình. . . . .
“Cộc cộc."
Bên ngoài, tiếng gõ cửa truyền đến thật khiến cho người ta cảm thấy mất vui, giọng nói của Mạc quản gia yếu ớt vang lên: “Vương gia, đã qua canh năm rồi, hôm nay là Trung thu, ngài nên tiến cung để chúc phúc cho hoàng thượng!"
Bàn tay đang cởi quần áo của Ân Tịch Ly cứng đờ giữa không trung, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra, đêm dài đã lặng lẽ trôi qua, ánh nắng đã xuất hiện nơi phía chân trời. Trời đã sáng rồi!
Mà hắn, cũng đến lúc phải tiến cung!
Nháy mắt, dục vọng trong người giống như bị đóng băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
“$#%^&*^&a*%. . . . ." Khẽ mắng một tiếng, Ân Tịch Ly đen mặt cúi đầu, trên trán lại xuất hiện ba vạch đen, tiểu nha đầu Hạ Thiên, lẽ ra vốn phải là đang cùng mình bay bổng lên chín tầng mây, bây giờ lại nằm ngáy khò khò.
“Bổn vương lập tức tới ngay!" Hắn quay đầu về phía cửa quát to một tiếng, gần như là rống lên.
Mạc quản gia cảm thấy kỳ lạ không thôi, hôm nay Vương gia làm sao vậy? Sao rời giường mà lại tức giận như vậy chứ?
Ân Tịch Ly mặc quần áo cho Hạ Thiên, thời điểm hắn mặc quần áo cho nàng, dục hỏa vốn đã áp xuống, lại hừng hực bốc lên, khiến cho hắn phải ngàn vạn lần nhẫn nại, nỗ lực thật lớn mới có thể mặc xong quần áo cho nàng, sau đó vọt vào nhà tắm bên trong phòng ngủ, đem nước lạnh dội xuống toàn thân, như vậy mới có thể miễn cưỡng mà bước ra mở cửa.
“Vương gia?" Cửa vừa mở ra, ngay lập tức Mạc quản gia đã bị bộ dạng chật vật của vương gia nhà mình làm cho sợ hãi. “Vương gia! Ngài làm sao vậy? Sao toàn thân đều ướt hết thế kia? Mùa đông sắp đến rồi, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
“Bổn vương không có việc gì!" Ân Tịch Ly lạnh lùng nói, gạt đi giọt nước còn vương ở trên hàng mi, thản nhiên nói: “Mạc lão, nha đầu Hạ Thiên uống say rồi, còn đang ngủ ở bên trong, ngươi đừng để cho nha hoàn làm ầm ỹ, tránh kinh động đến nàng."
“Cái gì?" Mạc quản gia há to miệng: “Nha đầu kia tới đây khi nào?"
Sao hắn không biết? Lại còn uống say nữa ư?
Uống rượu vào thì có thể làm nhiều chuyện bậy bạ lắm nha! Hai người bọn họ, không phải là đã phát sinh ra chuyện gì rồi chứ?
Nha đầu kia chính là quận chúa tương lai, là người phải đưa đi hòa thân, nếu vương gia và nàng thật sự đã. . . . .
Nghĩ vậy, nét mặt già nua lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài và nàng. . . . ."
Ân Tịch Ly nhìn ra được nỗi băn khoăn trong lòng hắn, thở dài một tiếng nói: “Ngươi yên tâm, không có chuyện gì."
Tuy rằng hắn cũng rất muốn có ‘chuyện gì’ kia, nhưng cũng chỉ là do một mình hắn muốn, nha đầu kia cũng không nguyện ý, huống chi. . . . . bây giờ đã không còn thời gian nữa rồi. . . . . .
“Nhưng mà. . . .lão Mạc à!" Đôi mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống, con ngươi thâm trầm lóe ra tinh quang: “Ta cảm thấy Hạ Thiên có khả năng không phải là Hướng Linh Lung!"
“Vương gia nói vậy là. . . . .?" Đôi mắt của Mạc lão cũng trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ta nghi ngờ Ân Dã Thần đang nói dối ta." Ân Tịch Ly nặng nề nói, trải qua đêm vừa rồi, hắn có cảm giác, Hạ Thiên không phải là nữ nhi của Thừa tướng.
“Tam hoàng tử làm sao có thể. . . . . ." Mạc quản gia có chút không thể tin.
Ân Tịch Ly khoanh tay bước đi: “Việc này chờ ta từ hoàng cung trở về, nhất định sẽ điều tra, ngươi hãy chăm sóc nha đầu kia, đừng để nàng xảy ra chuyện gì."
“Xin vương gia an tâm, lão nô nhất định sẽ làm tốt."
*
Trung thu, hôm nay là lễ đoàn viên, theo nguyên tắc, buổi sáng phải thắp hương cúng tế tổ tiên, buổi tối sẽ tổ chức lễ hội đón trăng rằm.
Lúc Ân Dã Thần xuất cung đã là giữa trưa, hôm nay hắn đã hứa với Hạ Thiên là sẽ đưa nàng đi dạo, vì vậy cho nên vừa mới ra khỏi hoàng cung, hắn liền tiến thẳng về phía Lê viện.
Nhưng mà khi đến Lê viện, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Mà Hạ Thiên, cái người đã rủ hắn đi xem náo nhiệt kia, giờ phút này lại đang ngáy o o ở Ly vương phủ.
“Ngươi nói suốt buổi tối nàng không trở về sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Ân Dã Thần khẽ trầm xuống, đôi mắt âm hiểm nhìn chằm chằm tiểu Thanh đang quỳ trên mặt đất, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.
Tiểu Thanh vội vàng dập đầu, hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ nghĩ rằng tiểu thư chỉ đi ra ngoài một chút, cho nên không ngăn cản, nào ngờ. . . . . Qua canh ba tiểu thư vẫn chưa trở về, nô tỳ lập tức dẫn đoàn người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được. . . . .Nô tỳ đáng chết, xin điện hạ hãy tha cho nô tỳ!"
“Trước khi nàng rời đi có nói gì không?" Đôi mắt của Ân Dã Thần lóe lên một tia nguy hiểm, giọng nói lại càng trở nên lãnh khốc.
“Tiểu. . . .tiểu thư nói muốn đi nướng thịt. . . . ." Tiểu Thanh bị hắn dọa sợ phát khóc, giọng nói lại không dám có chút mạo phạm, chỉ có thể nghẹn ngào thút thít ở trong cổ họng, cúi đầu nức nở.
Tam hoàng tử là một người cực kỳ lãnh khốc, chỉ cần ai làm gì khiến cho hắn bất mãn đều không thể nào thoát khỏi sự trừng phạt, tiểu Thanh lo lắng có khi nào mình cũng sẽ có kết cục thảm hại như những tỳ nữ trước kia hay không?
Nướng thịt? Ân Dã Thần nhớ lại, trước khi hắn rời đi, quả thật nàng đã nói rằng, nàng hy vọng hắn và nàng sẽ cùng nhau nướng thịt, nhưng hắn lại vội vàng muốn trở về để gặp Hướng Linh Lung, chẳng lẽ sau đó nàng tự đi một mình sao?
Nữ nhân đáng chết, đã nửa đêm mà còn chạy lung tung một mình, nướng thịt cái gì chứ, quan trọng như vậy sao?
Vẻ mặt của hắn âm trầm, quay lưng bước đi, không biết có phải là đang tức giận hay không, kế hoạch không có cách nào thực hiện được, hắn giận nàng không nói tiếng nào đã mất tích, giọng nói lãnh khốc từ phía bóng dáng của hắn đang rời đi truyền tới, lạnh lùng đến đáng sợ: “Làm việc không xong, tự mình chịu phạt đi!"
“. . . . .Vâng" Tiểu Thanh đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn một giọt máu, cho đến khi bóng dáng của Ân Dã Thần đã hoàn toàn biến mất, nàng ta mới sợ hãi khóc đến thất thanh.
Ân Dã Thần tựa như cơn lốc xoáy phóng lên ngựa, áo bào xanh lam lạnh lẽo mang đến hương vị cũng lạnh như băng, ánh mắt nhìn thẳng về một phía ở trên đường lớn, khoảnh khắc này, lồng ngực của hắn bị đè nén vô cùng nghiêm trọng.
“Chủ tử!" Một bóng người quỳ xuống trước mặt hắn, thấp giọng kêu.
Ân Dã Thần cúi đầu nhìn hắn, mày kiếm cũng nhẹ nhàng nhướng lên: “Có chuyện gì?" Người này là người hắn đã phái ở bên cạnh để bảo vệ sự an toàn cho Linh Lung, bây giờ hắn xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Linh Lung có chuyện gì rồi sao?
“Linh Lung cô nương nói có chuyện gấp muốn tìm ngài!"
“Việc gấp gì?" Mày kiếm lại nhướng cao hơn một chút, quả nhiên là có chuyện.
“Thuộc hạ không rõ, Linh Lung cô nương chỉ dặn dò thuộc hạ bắt buộc phải nói ngài quay trở về." Tên áo đen vừa nói vừa trả lời, trên mặt của hắn không có chút biểu cảm nào.
Trong lòng Ân Dã Thần có chút dao động, một bên còn đang bận tâm suy nghĩ xem Hạ Thiên có chuyện gì hay không, một bên lại lo lắng việc gấp của Linh Lung, hắn nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trầm giọng nói: “Hồi phủ!"
Ân Dã Thần vội vàng quay về phủ, còn chưa kịp hỏi Linh Lung đang ở chỗ nào, thì bỗng một thân hình bé bỏng nhào vào trong ngực hắn.
“Thần, chàng đã về rồi, người ta chờ chàng đã lâu!" Hướng Linh Lung ngây ngô cọ cọ vào ngực hắn, vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp.
Ân Dã Thần đưa tay nắm lấy hai bả vai nàng, cúi đầu nói: “Ảnh vệ nói nàng có việc gấp muốn tìm ta?"
“Đúng vậy, người ta rất nhớ chàng, rất muốn nhìn thấy chàng , đây còn không phải là việc gấp sao?" Nàng ta cười như tên trộm, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ hắn, bĩu môi nói: “Chàng hại người ta sinh bệnh tương tư, chưa tới một ngày mà đã nhớ đến phát điên rồi, chàng nói xem, chàng định bồi thường cho người ta thế nào đây?"
Ân Dã Thần im lặng nhìn nàng, trong giọng nói có chút tức giận: “Đây là việc gấp mà nàng nói sao?"
Giọng nói của hắn trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, lại mơ hồ mang theo mấy phần xa cách khó có thể phát hiện.
Hướng Linh Lung thấy giọng nói của hắn có chút không thích hợp, ủy khuất bĩu bĩu môi: “Người ta nhớ chàng như vậy, không được nhìn thấy chàng sẽ chết mất, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ gấp sao?"
“Linh Lung!" Ân Dã Thần lại than nhẹ một tiếng: “Nàng có biết nàng đang quấy rối không?"
“Ta không có!" Nàng ta cắn môi, ngữ điệu cứng rắn.
“Còn nói không có?" Ân Dã Thần mơ hồ có chút tức giận, đã nhiều lần hắn yêu thương sủng ái và dễ dàng tha thứ cho nàng, bởi vì nàng là một nữ tử thiện lương, lại có hiểu biết lễ nghĩa, sống chung với nàng, hắn phát hiện, ở bên cạnh nàng khiến hắn cảm thấy thật nhẹ nhàng, cảm tình đối với nàng rất tốt, vì vậy hắn mới có thể hạ quyết tâm muốn cưới nàng.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy, nàng cũng giống như những đám thiên kim tiểu thư khác, chỉ biết cố tình gây sự.
Hắn đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên, một nữ tử thẳng thắn thành thật, đôi lúc nàng đùa giỡn, khi thì có chút khôn vặt, khi thì lại gian xảo, giảo hoạt, nhưng nàng cũng không phải là loại người cứ thích làm loạn đến vô lý, cũng không phải là người hay dùng tâm kế để đối phó sau lưng người khác, nàng muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, bao nhiêu tâm sự đều hiện lên trên mặt.
Rõ ràng là hai người giống nhau đến thế, tại sao lại hơn kém nhiều đến vậy?
Hắn đột nhiên cảm thấy mờ mịt, vì sao lúc trước mình lại có cảm tình với Linh Lung? Nàng là biểu muội của hắn, là con gái của cậu hắn, hắn đối với nàng luôn có một cảm giác vô cùng tốt, lại không thể nào tưởng tượng được, thì ra, nàng cũng chẳng khác gì đám thiên kim tiểu thư kia, trong lòng hắn thậm chí còn có cảm giác thất vọng.
“Vậy tại sao chàng vừa mới rời khỏi hoàng cung đã đi thẳng đến Lê viện? Vì sao không tới gặp ta trước?" Hướng Linh Lung ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Nàng khóc hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ động lòng người, khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy không đành lòng mà muốn đem nàng ôm vào ngực, dịu dàng an ủi.
Mà ánh mắt của Ân Dã Thần chỉ trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà mình vẫn luôn thích từ trước tới nay, ánh mắt này, còn mang theo một sự xa cách: “Nàng phái người theo dõi ta sao?"
Tác giả :
Ninh Khuynh