Vương Bài
Chương 122: Trò chơi nói láo
Tommy đi tới ngồi cùng với Pegy, rồi giới thiệu:
- Chúng tôi tin, tên gián điệp kia chỉ còn lại trong danh sách tám mươi hai người này mà thôi. Chỉ cần chúng ta giữ được người, thì chúng ta có biện pháp tìm lại tư liệu đã bị mất cắp. hiện giờ bọn họ đều phối hợp điều tra, nhưng cũng không duy trì được bao lâu. Đội trưởng đội bảo an của bọn họ cũng đồng ý với quan điểm của chúng ta, trong tám mươi hai người này, có gián điệp hoặc là người bị gián điệp thuê.
Vu Minh:
- Tommy, tôi hy vọng là anh nói thật.
Tommy hỏi lại:
- Vì sao lại nói là không thật?
- Anh nói xem?
Tommy hơi ngừng lại:
- Được rồi, bên trong phần mềm quản lý có một hệ thống bảo hộ, bất kỳ phần mềm nào đưa dữ liệu về mà có loạn mã, thì cần phải thông qua thiết bị đầu não mới có thể giải mã được số liệu nguyên bản. Cho nên khi phong tỏa công ty, thì có người thừa dịp loạn mà tải phần số liệu đó về. Tổng giám đốc kỹ thuật nghĩ tới vấn đề này, cho nên lập tức cho ngăn lại toàn bộ mạng lưới, chắn toàn bộ sóng di động. Thế nên tôi tin, phần số liệu đó vẫn còn ở trong tổng bộ công ty Tatar mà thôi.
Vu Minh hỏi:
- Chẳng lẽ không có camera theo dõi sao?
- Cả cái công ty này, đến đám trợ lý thôi cũng là cao thủ máy tính rồi, cho nên muốn xâm nhập máy chủ thực sự là đơn giản. Trên thực tế, thì bên quản lý theo dõi thông báo vì có virus cho nên phải xoát lại dữ liệu, khiến cho mọi máy quay đều ngừng hoạt động trong nửa giờ. Đám nhân viên bảo an cũng chỉ tra ra được ID thẻ mở lối thoát hiểm là clone của tổng giám đốc kỹ thuật mà thôi.
Monni hỏi:
- Tiêu chuẩn của lần khảo hạch này là gì?
Tommy cười:
- Không biết, tôi còn chưa có nghĩ kỹ, có lẽ tôi xem ai thuận mắt thì có thể cho người đó thăng cấp. Này cô em, có thể dùng sắc dụ tôi đấy.
Mandy đụng đụng Vu Minh:
- Anh ta có phải là người anh thất lạc nhiều năm của anh không?
Vu Minh:
- Gì cơ?
- Miệng nói dối liên tục, thật sự không biết câu nào là thật để mà tin nữa.
- Tôi đâu phải.
Vu Minh giải thích:
- Tôi vẫn luôn thành thực mà.
Tommy cảm thấy khá hứng thú, muốn một bộ bài Poker. Sau đó lấy ra một con K và một con J đặt lên bàn, lấy tay phủ lên, rồi hai tay kéo về một chỗ. Rồi tách ra, Tommy giơ tay lên hỏi:
- Anh bạn thành thực, chúng ta chơi một trò chơi nói dối đi, cậu có thể hỏi tôi ba vấn đề để phán đoán đâu là K.
- Không chơi.
Vu Minh trả lời.
- Đến nào.
Tommy nói.
- Được rồi.
Vu Minh hỏi:
- Bên tay trái có phải K không?
- Không.
Vu Minh hỏi:
- Vậy bên phải có phải K không?
- Không phải.
- Anh có mặc quần lót hay không?
- Không. Vậy thì tấm nào là K đây?
Vu Minh chỉ quân bài bên trái:
- Nó khẳng định không phải là K.
Vu Minh lật lên, là một con J.
Tommy hỏi:
- Vậy nó thì sao?
- Không phải.
Vu Minh lật bài lên, là một con 7 cơ.
Tommy kinh ngạc hỏi:
- Sao cậu biết được?
- Vì tay trái lúc nãy là do anh cố ý dùng biểu cảm cùng ngữ khí để dẫn đường.
Tommy gật đầu:
- Đúng thế, nhưng sao cậu có thể khẳng định nó không phải là một con K?
Vu Minh giải thích:
- Vì… đây là một quân bài trong bộ bài cũ. Mà bình thường khi chơi vì J,K ít khi dùng tới, cho nên có vẻ mới hơn. Mà quân bài này còn cũ hơn cả con J, có nhiều chỗ hơi sờn lên, cho nên tôi cho rằng nó là một con bài thường.
Tommy gật đầu:
- Tốt lắm, đến lượt cậu.
Vu Minh hỏi:
- Nếu tôi thắng, thì có thể thăng cấp luôn không?
- Không thể. Trừ phi là cậu có cống hiến đối với vụ án lần này.
Vu Minh cầm bộ bài Poker thở dài:
- Kỳ thực, bài Poker cũng không có ý nghĩa gì.
- Vì sao?
- Vì tôi có công năng đặc dị.
Tommy với mọi người cười:
- Được đó, mau thể hiện ra công năng đặc dị của cậu đi, có khi tôi sẽ quyết định lại.
- Chúng ta cũng không phải là người dễ dàng tin được người khác, nếu như dùng bài Poker thì anh sẽ nói tôi ăn gian, thế này đi.
Vu Minh đổ cô ca ra nửa chén, rồi cầm cái nón cao bồi của Mandy úp lên:
- Tôi sẽ không sờ vào mũ mà có thể uống hết cô ca.
- À?
Tommy nói:
- Không được chơi chữ, không được dùng bất kỳ cái gì chạm vào mũ.
- Được.
- Lấy mực nước với giấy tới đây.
Vu Minh dùng khăn tay chấm mực, sau đó ngón trỏ bắt đầu vẽ một cái phù chú, rồi bắt quyết, miệng lẩm bẩm.
Mọi người có vẻ kinh ngạc, vì Vu Minh vẽ phù có vẻ lô hỏa thuần thanh vậy Pegy khẽ nói:
- Tôi biết thứ này, phù chú là một giác thần học thâm ảo của Trung Quốc.
Tommy cũng không quá tin tưởng hỏi:
- Có chỗ tốt gì?
Pegy:
- Có thể dùng thần lực trừ quỷ cho bản thân mình.
Vu Minh đột nhiên mở mắt, chỉ tay vào mũ:
- Tật! Được rồi ,tôi uống hết rồi đấy.
Tommy hoài nghi nhìn Vu Minh, cầm cái mũ lên, nửa chén cô ca vẫn ở trên bàn, Tommy cười lớn:
- Thần lực trừ quỷ…
Sau đó không cười nổi nữa.
Vu Minh cầm lấy chỗ cô ca uống hết, rồi để cái chén không trước mặt Tommy:
- Tôi thắng.
Tommy như phát điên:
- Cậu gạt tôi?
Vu Minh giật mình nói:
- Thì anh nói là muốn chơi trò nói dối mà.
- Nhưng cậu nói cậu có công năng đặc dị?
- Cái này cũng là nói dối còn gì.
Vu Minh với Mandy vỗ tay.
Tommy túm tóc mình rồi nói:
- Lại đi, nếu tôi bị lừa, thì cậu được thăng cấp.
Vu Minh:
- Tôi không tin được.
Tommy chân thành nói:
- Hãy tin tôi a!
- Được.
Vu Minh nói:
- Làm phiền lấy cho tôi một bình cô ca lớn, ba cái chén lớn, ba cái chén nhỏ, kiểu cổ.
Mấy thứ đó rất nhanh được đưa tới cho Vu Minh, Vu Minh bày sáu cái chén ra, rồi rót đầy cô ca vào. Hắn chỉ ba cái chén lớn trước mặt mình nói:
- Chúng ta đánh cuộc một lần, ai có thể uống hết được cô ca trước thì thắng.
Tommy nhìn mấy chén thì đảm bảo bản thân mình có thể uống được hết trước rồi. Chỉ vì cái chén của mình chỉ bằng một nửa của Vu Minh mà thôi. Nhưng hắn cẩn trọng nói:
- Không được chạm vào chén của đối phương, không cho người ngoài hỗ trợ, mà uống hết ba chén mới là người thắng.
- Được. Mandy hô bắt đầu đi.
Vu Minh nói.
- Ba, hai, một. Bắt đầu.
Mandy vừa nói xong thì Vu Minh cầm một chén cô ca lên uống liên hồi. Tommy khẽ thở ra, còn tưởng Vu Minh có cái trò mèo gì, hắn cũng không nhanh không chậm đổ một chén vào bụng. Sau đó cầm chén thứ hai lên thì Vu Minh mới uống hết được một chén, Tommy đã chuẩn bị uống hết chén thứ hai rồi.
Vu Minh cầm cái chén không của mình úp lên cái chén thứ ba của Tommy, rồi ợ một cái, không nhanh không chậm bắt đầu cầm chén cô ca thứ hai lên uống, Tommy có cảm giác phát điên lên rồi:
- Cậu ăn gian.
Vu Minh:
- Không được chạm vào chén đối phương, cũng không có ai hỗ trợ, làm sao ăn gian được?
Vu Minh uống hết chén thứ hai, rồi hắn lại uống tiếp chén thứ ba dưới sự theo dõi của mọi người. Ợ một cái nữa:
- Tôi thắng nhé.
Tommy cười:
- Thật lợi hại, tôi về chỗ đây, mọi người xem tư liệu đi.
Vu Minh cầm một tờ chi phiếu năm ngàn ra nói:
- Mãnh hổ đã dạy tôi cần phải có danh dự, đây chính là điểm mấu chốt của đám người điều tra viên.
Mandy bắt được tay của Tommy, nhìn hắn cười.
Tommy sắp khóc tới nơi ròi:
- Vu Minh, kỳ thực tôi cũng không phải là phó chủ tịch Tommy. Tôi chính là cái tên điều tra viên xui xẻo ở Ấn Độ đây. Tôi rất muốn để cho mọi người thăng cấp, nhưng tôi nói thì không tính. Tôi tên là Felix, rất hân hạnh được biết mọi người. Yên tâm đi, tôi sẽ báo lên tổ chức chuyện này.
- Không, chuyện này tôi sẽ báo với Tommy thực.
- Cậu sẽ không được gặp phó chủ tịch đâu.
- Tôi thấy không chắc đâu. Chúng ta chơi hay như vậy mà vị khách ngồi cùng anh lại không thèm liếc mắt nhìn tới một cái.
Người ngồi bên cạnh Felix là một người đàn ông tầm khoảng năm mươi, đội mũ kiểu Anh, ông ta hạ tờ báo xuống, như ý bảo mình chính là Tommy. Felix lắc tay:
- Thế nên tôi mới nói là không tính còn gì.
- Vậy mà anh còn chơi? Anh không thể dùng thẻ đánh bạc không tồn tại mà chơi bạc được?
Felix cười:
- Lời này thì cậu nói sai rồi, chỉ là tôi lợi dụng lợi thế không phải của tôi để chơi với cậu, chứ không phải là nó không có tồn tại nhé.
- Ý của anh là…
- Đúng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là biểu hiện ở lần tuyển chọn thứ ba này của cậu không được quá kém.
Felix vỗ vai Vu Minh:
- Thôi, xem tư liệu đi thôi.
Mandy, Pegy và Monni đều hiểu được ý tứ của Felix, cũng chính là tổ chức đã xác nhận Vu Minh thông qua khảo hạch, hoặc nói biểu hiện của Vu Minh rât tốt, chỉ cần phát huy bình thường ở lần thứ ba này, thì có thể gia nhập tổ chức Hiệp hội thám tử rồi.
Mãnh hổ quả nhiên đã thông báo về cho tổ chức:
- Hắn rất tin tưởng đồng bạn, mà ngược lại cũng thế. Hắn có dũng khí phản kích lại đám buôn lậu, tuân thủ thủ lời hứa, nguyên bản có thể dùng tin tức về khối sắt bán đi, kiếm một khoản lớn. Nhưng quan trọng là hắn có được tiềm vô cùng, về sau có thể phát triển rất nhanh.
Máy bay đáp xuống sân bay New Delhi ,Felix, Tommy với bốn tuyển thủ lên xe, Tommy tự giới thiệu:
- Chào mọi người, tôi là phó chủ tịch Tommy, lần ủy thác này là đột ngộ, trước mắt những người mà mọi người gặp mặt, chỉ có Felix, Mãnh hổ với tôi là người trong tổ chức mà thôi. Mãnh hổ với tôi sắp về hưu, Felix cũng nguyện ý bại lộ thân phận để tìm kiếm sự trợ giúp từ mấy người. Tôi hy vọng, mọi người cho dù có thể trở thành thành viên hay không thì cũng sẽ giữ bí mật cho Felix.
Cái này thực là ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng cái tên Bản ở Hạo Man trấn là người trong tổ chức, nhưng mà Vu Minh cũng nhìn ra được Mãnh hổ đã chán bỏ hương vị phàm trần rồi, cho nên có lẽ ông ta sẽ ở lại thần miếu Ruga rất nhiều năm đây.
Felix nói:
- Chỉ khi nào tổ chức có người tử vong hoặc về hưu thì mới có thể chọn lựa nhân viên mới.
Vu Minh nói:
- Vậy tức là người về hưu sẽ bằng số người thăng cấp sao?
Felix:
- Không, số người về hưu và tử vong mới quyết định số người thăng cấp lớn nhất. Nếu như không thể làm cho tổ chức lựa chọn, thì chúng tôi sẽ tiếp tục tuyển thêm người.
Monni ngắt lời hỏi:
- Hiện giờ có bao nhiêu người về hưu?
- Ba người.
Monni nói tiếp:
- Có nghĩa trong bốn người chúng tôi sẽ có một người bị loại sao?
- Vốn là như thế, ít nhất là bỏ đi một người. Nhưng mà lần này có chút đặc thù. Vì có một thành viên dưới sự tiến cử của chủ tịch và bốn phó chủ tịch mà gia nhập tổ chức rồi. Cho nên lần này sẽ loại bỏ hai người.
Pegy bất mãn nói:
- Cái này không công bằng.
Tommy lên tiếng:
- Pegy, tổ chức rất công bằng với thành viên, mà phương thức lựa chọn là do tổ chức đưa ra. Trong dó cùng tiến cử người tà là một trong những quy tắc thăng cấp. Dưới ghế mọi người có một cái túi lớn, bên trong có mọt bộ âu phục, còn có giấy chứng nhận là bảo vệ của công ty Tatar. Điều kiện với thời gian hữu hạn cho nên mọi người phải thay đồ trong ô tô thôi.
Tommy đưa tay, bẻ gãy kính chiếu hậu.
Kỳ thực cũng không quá cần, bởi vì hai người nữ đều mặc nội ý với đồ bó sát người, nhưng biểu hiện của Tommy là một loại phong độ. Trừ âu phục ra thì còn có tất và một đôi giày da.
Tommy nói:
- Hiện giờ thân phận thật sự của mấy người là bảo vệ mà công ty Tatar thuê, chuyên điều tra nội vụ, có chuyên môn cao. Cho nên mọi người cần phải nhớ tên mới của mình có ghi trên áo, không được để lộ thân phận thực sự của mình ra ngoài.
Tổng bộ công ty phần mềm Tatar ở tầng thứ năm mươi, những ngành quan trọng được sắp xếp từ tần ba mươi tới tầng năm mươi. Thang máy từ tầng mươi lên đã bị khóa lại, lối thoát hiểm thì bị bảo vệ canh giữ. Công ty này bố trí tựa như là một dây truyền sản xuất điện thoại di động vậy. Vỏ ngoài là do Trung Quốc sản xuất, pin là do Việt Nam sản xuất ( không có bêu xấu nên thôi cứ để), còn phần vỏ kính là do Phi-li-pin sản xuất. Ba mươi tầng dưới là làm những công việc này, đương nhiên còn có phòng nghiệp vụ, bán hàng, linh tinh… còn từ tầng ba mươi đi lên, là bắt đầu lấy những gì mà các nước sản xuất ra để tổ hợp lại, sau đó thiết trí những kĩ thuật của mình vào. Cho nên hàm lượng kỹ thuật cao nhất cũng là từ tầng ba mươi đẩy lên.
- Chúng tôi tin, tên gián điệp kia chỉ còn lại trong danh sách tám mươi hai người này mà thôi. Chỉ cần chúng ta giữ được người, thì chúng ta có biện pháp tìm lại tư liệu đã bị mất cắp. hiện giờ bọn họ đều phối hợp điều tra, nhưng cũng không duy trì được bao lâu. Đội trưởng đội bảo an của bọn họ cũng đồng ý với quan điểm của chúng ta, trong tám mươi hai người này, có gián điệp hoặc là người bị gián điệp thuê.
Vu Minh:
- Tommy, tôi hy vọng là anh nói thật.
Tommy hỏi lại:
- Vì sao lại nói là không thật?
- Anh nói xem?
Tommy hơi ngừng lại:
- Được rồi, bên trong phần mềm quản lý có một hệ thống bảo hộ, bất kỳ phần mềm nào đưa dữ liệu về mà có loạn mã, thì cần phải thông qua thiết bị đầu não mới có thể giải mã được số liệu nguyên bản. Cho nên khi phong tỏa công ty, thì có người thừa dịp loạn mà tải phần số liệu đó về. Tổng giám đốc kỹ thuật nghĩ tới vấn đề này, cho nên lập tức cho ngăn lại toàn bộ mạng lưới, chắn toàn bộ sóng di động. Thế nên tôi tin, phần số liệu đó vẫn còn ở trong tổng bộ công ty Tatar mà thôi.
Vu Minh hỏi:
- Chẳng lẽ không có camera theo dõi sao?
- Cả cái công ty này, đến đám trợ lý thôi cũng là cao thủ máy tính rồi, cho nên muốn xâm nhập máy chủ thực sự là đơn giản. Trên thực tế, thì bên quản lý theo dõi thông báo vì có virus cho nên phải xoát lại dữ liệu, khiến cho mọi máy quay đều ngừng hoạt động trong nửa giờ. Đám nhân viên bảo an cũng chỉ tra ra được ID thẻ mở lối thoát hiểm là clone của tổng giám đốc kỹ thuật mà thôi.
Monni hỏi:
- Tiêu chuẩn của lần khảo hạch này là gì?
Tommy cười:
- Không biết, tôi còn chưa có nghĩ kỹ, có lẽ tôi xem ai thuận mắt thì có thể cho người đó thăng cấp. Này cô em, có thể dùng sắc dụ tôi đấy.
Mandy đụng đụng Vu Minh:
- Anh ta có phải là người anh thất lạc nhiều năm của anh không?
Vu Minh:
- Gì cơ?
- Miệng nói dối liên tục, thật sự không biết câu nào là thật để mà tin nữa.
- Tôi đâu phải.
Vu Minh giải thích:
- Tôi vẫn luôn thành thực mà.
Tommy cảm thấy khá hứng thú, muốn một bộ bài Poker. Sau đó lấy ra một con K và một con J đặt lên bàn, lấy tay phủ lên, rồi hai tay kéo về một chỗ. Rồi tách ra, Tommy giơ tay lên hỏi:
- Anh bạn thành thực, chúng ta chơi một trò chơi nói dối đi, cậu có thể hỏi tôi ba vấn đề để phán đoán đâu là K.
- Không chơi.
Vu Minh trả lời.
- Đến nào.
Tommy nói.
- Được rồi.
Vu Minh hỏi:
- Bên tay trái có phải K không?
- Không.
Vu Minh hỏi:
- Vậy bên phải có phải K không?
- Không phải.
- Anh có mặc quần lót hay không?
- Không. Vậy thì tấm nào là K đây?
Vu Minh chỉ quân bài bên trái:
- Nó khẳng định không phải là K.
Vu Minh lật lên, là một con J.
Tommy hỏi:
- Vậy nó thì sao?
- Không phải.
Vu Minh lật bài lên, là một con 7 cơ.
Tommy kinh ngạc hỏi:
- Sao cậu biết được?
- Vì tay trái lúc nãy là do anh cố ý dùng biểu cảm cùng ngữ khí để dẫn đường.
Tommy gật đầu:
- Đúng thế, nhưng sao cậu có thể khẳng định nó không phải là một con K?
Vu Minh giải thích:
- Vì… đây là một quân bài trong bộ bài cũ. Mà bình thường khi chơi vì J,K ít khi dùng tới, cho nên có vẻ mới hơn. Mà quân bài này còn cũ hơn cả con J, có nhiều chỗ hơi sờn lên, cho nên tôi cho rằng nó là một con bài thường.
Tommy gật đầu:
- Tốt lắm, đến lượt cậu.
Vu Minh hỏi:
- Nếu tôi thắng, thì có thể thăng cấp luôn không?
- Không thể. Trừ phi là cậu có cống hiến đối với vụ án lần này.
Vu Minh cầm bộ bài Poker thở dài:
- Kỳ thực, bài Poker cũng không có ý nghĩa gì.
- Vì sao?
- Vì tôi có công năng đặc dị.
Tommy với mọi người cười:
- Được đó, mau thể hiện ra công năng đặc dị của cậu đi, có khi tôi sẽ quyết định lại.
- Chúng ta cũng không phải là người dễ dàng tin được người khác, nếu như dùng bài Poker thì anh sẽ nói tôi ăn gian, thế này đi.
Vu Minh đổ cô ca ra nửa chén, rồi cầm cái nón cao bồi của Mandy úp lên:
- Tôi sẽ không sờ vào mũ mà có thể uống hết cô ca.
- À?
Tommy nói:
- Không được chơi chữ, không được dùng bất kỳ cái gì chạm vào mũ.
- Được.
- Lấy mực nước với giấy tới đây.
Vu Minh dùng khăn tay chấm mực, sau đó ngón trỏ bắt đầu vẽ một cái phù chú, rồi bắt quyết, miệng lẩm bẩm.
Mọi người có vẻ kinh ngạc, vì Vu Minh vẽ phù có vẻ lô hỏa thuần thanh vậy Pegy khẽ nói:
- Tôi biết thứ này, phù chú là một giác thần học thâm ảo của Trung Quốc.
Tommy cũng không quá tin tưởng hỏi:
- Có chỗ tốt gì?
Pegy:
- Có thể dùng thần lực trừ quỷ cho bản thân mình.
Vu Minh đột nhiên mở mắt, chỉ tay vào mũ:
- Tật! Được rồi ,tôi uống hết rồi đấy.
Tommy hoài nghi nhìn Vu Minh, cầm cái mũ lên, nửa chén cô ca vẫn ở trên bàn, Tommy cười lớn:
- Thần lực trừ quỷ…
Sau đó không cười nổi nữa.
Vu Minh cầm lấy chỗ cô ca uống hết, rồi để cái chén không trước mặt Tommy:
- Tôi thắng.
Tommy như phát điên:
- Cậu gạt tôi?
Vu Minh giật mình nói:
- Thì anh nói là muốn chơi trò nói dối mà.
- Nhưng cậu nói cậu có công năng đặc dị?
- Cái này cũng là nói dối còn gì.
Vu Minh với Mandy vỗ tay.
Tommy túm tóc mình rồi nói:
- Lại đi, nếu tôi bị lừa, thì cậu được thăng cấp.
Vu Minh:
- Tôi không tin được.
Tommy chân thành nói:
- Hãy tin tôi a!
- Được.
Vu Minh nói:
- Làm phiền lấy cho tôi một bình cô ca lớn, ba cái chén lớn, ba cái chén nhỏ, kiểu cổ.
Mấy thứ đó rất nhanh được đưa tới cho Vu Minh, Vu Minh bày sáu cái chén ra, rồi rót đầy cô ca vào. Hắn chỉ ba cái chén lớn trước mặt mình nói:
- Chúng ta đánh cuộc một lần, ai có thể uống hết được cô ca trước thì thắng.
Tommy nhìn mấy chén thì đảm bảo bản thân mình có thể uống được hết trước rồi. Chỉ vì cái chén của mình chỉ bằng một nửa của Vu Minh mà thôi. Nhưng hắn cẩn trọng nói:
- Không được chạm vào chén của đối phương, không cho người ngoài hỗ trợ, mà uống hết ba chén mới là người thắng.
- Được. Mandy hô bắt đầu đi.
Vu Minh nói.
- Ba, hai, một. Bắt đầu.
Mandy vừa nói xong thì Vu Minh cầm một chén cô ca lên uống liên hồi. Tommy khẽ thở ra, còn tưởng Vu Minh có cái trò mèo gì, hắn cũng không nhanh không chậm đổ một chén vào bụng. Sau đó cầm chén thứ hai lên thì Vu Minh mới uống hết được một chén, Tommy đã chuẩn bị uống hết chén thứ hai rồi.
Vu Minh cầm cái chén không của mình úp lên cái chén thứ ba của Tommy, rồi ợ một cái, không nhanh không chậm bắt đầu cầm chén cô ca thứ hai lên uống, Tommy có cảm giác phát điên lên rồi:
- Cậu ăn gian.
Vu Minh:
- Không được chạm vào chén đối phương, cũng không có ai hỗ trợ, làm sao ăn gian được?
Vu Minh uống hết chén thứ hai, rồi hắn lại uống tiếp chén thứ ba dưới sự theo dõi của mọi người. Ợ một cái nữa:
- Tôi thắng nhé.
Tommy cười:
- Thật lợi hại, tôi về chỗ đây, mọi người xem tư liệu đi.
Vu Minh cầm một tờ chi phiếu năm ngàn ra nói:
- Mãnh hổ đã dạy tôi cần phải có danh dự, đây chính là điểm mấu chốt của đám người điều tra viên.
Mandy bắt được tay của Tommy, nhìn hắn cười.
Tommy sắp khóc tới nơi ròi:
- Vu Minh, kỳ thực tôi cũng không phải là phó chủ tịch Tommy. Tôi chính là cái tên điều tra viên xui xẻo ở Ấn Độ đây. Tôi rất muốn để cho mọi người thăng cấp, nhưng tôi nói thì không tính. Tôi tên là Felix, rất hân hạnh được biết mọi người. Yên tâm đi, tôi sẽ báo lên tổ chức chuyện này.
- Không, chuyện này tôi sẽ báo với Tommy thực.
- Cậu sẽ không được gặp phó chủ tịch đâu.
- Tôi thấy không chắc đâu. Chúng ta chơi hay như vậy mà vị khách ngồi cùng anh lại không thèm liếc mắt nhìn tới một cái.
Người ngồi bên cạnh Felix là một người đàn ông tầm khoảng năm mươi, đội mũ kiểu Anh, ông ta hạ tờ báo xuống, như ý bảo mình chính là Tommy. Felix lắc tay:
- Thế nên tôi mới nói là không tính còn gì.
- Vậy mà anh còn chơi? Anh không thể dùng thẻ đánh bạc không tồn tại mà chơi bạc được?
Felix cười:
- Lời này thì cậu nói sai rồi, chỉ là tôi lợi dụng lợi thế không phải của tôi để chơi với cậu, chứ không phải là nó không có tồn tại nhé.
- Ý của anh là…
- Đúng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là biểu hiện ở lần tuyển chọn thứ ba này của cậu không được quá kém.
Felix vỗ vai Vu Minh:
- Thôi, xem tư liệu đi thôi.
Mandy, Pegy và Monni đều hiểu được ý tứ của Felix, cũng chính là tổ chức đã xác nhận Vu Minh thông qua khảo hạch, hoặc nói biểu hiện của Vu Minh rât tốt, chỉ cần phát huy bình thường ở lần thứ ba này, thì có thể gia nhập tổ chức Hiệp hội thám tử rồi.
Mãnh hổ quả nhiên đã thông báo về cho tổ chức:
- Hắn rất tin tưởng đồng bạn, mà ngược lại cũng thế. Hắn có dũng khí phản kích lại đám buôn lậu, tuân thủ thủ lời hứa, nguyên bản có thể dùng tin tức về khối sắt bán đi, kiếm một khoản lớn. Nhưng quan trọng là hắn có được tiềm vô cùng, về sau có thể phát triển rất nhanh.
Máy bay đáp xuống sân bay New Delhi ,Felix, Tommy với bốn tuyển thủ lên xe, Tommy tự giới thiệu:
- Chào mọi người, tôi là phó chủ tịch Tommy, lần ủy thác này là đột ngộ, trước mắt những người mà mọi người gặp mặt, chỉ có Felix, Mãnh hổ với tôi là người trong tổ chức mà thôi. Mãnh hổ với tôi sắp về hưu, Felix cũng nguyện ý bại lộ thân phận để tìm kiếm sự trợ giúp từ mấy người. Tôi hy vọng, mọi người cho dù có thể trở thành thành viên hay không thì cũng sẽ giữ bí mật cho Felix.
Cái này thực là ngoài ý muốn, hắn vẫn cho rằng cái tên Bản ở Hạo Man trấn là người trong tổ chức, nhưng mà Vu Minh cũng nhìn ra được Mãnh hổ đã chán bỏ hương vị phàm trần rồi, cho nên có lẽ ông ta sẽ ở lại thần miếu Ruga rất nhiều năm đây.
Felix nói:
- Chỉ khi nào tổ chức có người tử vong hoặc về hưu thì mới có thể chọn lựa nhân viên mới.
Vu Minh nói:
- Vậy tức là người về hưu sẽ bằng số người thăng cấp sao?
Felix:
- Không, số người về hưu và tử vong mới quyết định số người thăng cấp lớn nhất. Nếu như không thể làm cho tổ chức lựa chọn, thì chúng tôi sẽ tiếp tục tuyển thêm người.
Monni ngắt lời hỏi:
- Hiện giờ có bao nhiêu người về hưu?
- Ba người.
Monni nói tiếp:
- Có nghĩa trong bốn người chúng tôi sẽ có một người bị loại sao?
- Vốn là như thế, ít nhất là bỏ đi một người. Nhưng mà lần này có chút đặc thù. Vì có một thành viên dưới sự tiến cử của chủ tịch và bốn phó chủ tịch mà gia nhập tổ chức rồi. Cho nên lần này sẽ loại bỏ hai người.
Pegy bất mãn nói:
- Cái này không công bằng.
Tommy lên tiếng:
- Pegy, tổ chức rất công bằng với thành viên, mà phương thức lựa chọn là do tổ chức đưa ra. Trong dó cùng tiến cử người tà là một trong những quy tắc thăng cấp. Dưới ghế mọi người có một cái túi lớn, bên trong có mọt bộ âu phục, còn có giấy chứng nhận là bảo vệ của công ty Tatar. Điều kiện với thời gian hữu hạn cho nên mọi người phải thay đồ trong ô tô thôi.
Tommy đưa tay, bẻ gãy kính chiếu hậu.
Kỳ thực cũng không quá cần, bởi vì hai người nữ đều mặc nội ý với đồ bó sát người, nhưng biểu hiện của Tommy là một loại phong độ. Trừ âu phục ra thì còn có tất và một đôi giày da.
Tommy nói:
- Hiện giờ thân phận thật sự của mấy người là bảo vệ mà công ty Tatar thuê, chuyên điều tra nội vụ, có chuyên môn cao. Cho nên mọi người cần phải nhớ tên mới của mình có ghi trên áo, không được để lộ thân phận thực sự của mình ra ngoài.
Tổng bộ công ty phần mềm Tatar ở tầng thứ năm mươi, những ngành quan trọng được sắp xếp từ tần ba mươi tới tầng năm mươi. Thang máy từ tầng mươi lên đã bị khóa lại, lối thoát hiểm thì bị bảo vệ canh giữ. Công ty này bố trí tựa như là một dây truyền sản xuất điện thoại di động vậy. Vỏ ngoài là do Trung Quốc sản xuất, pin là do Việt Nam sản xuất ( không có bêu xấu nên thôi cứ để), còn phần vỏ kính là do Phi-li-pin sản xuất. Ba mươi tầng dưới là làm những công việc này, đương nhiên còn có phòng nghiệp vụ, bán hàng, linh tinh… còn từ tầng ba mươi đi lên, là bắt đầu lấy những gì mà các nước sản xuất ra để tổ hợp lại, sau đó thiết trí những kĩ thuật của mình vào. Cho nên hàm lượng kỹ thuật cao nhất cũng là từ tầng ba mươi đẩy lên.
Tác giả :
Hà Tả