Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 74: Bí mật loạn luân
Một đêm.
Gần một đêm.
Ngày mới vừa bắt đầu, lời đồn nhảm trong thành đều biến mất, vẻ mặt đám dân chúng giống như mang theo kinh khủng, không ai dám nhắc lại chuyện bỏ chồng của dì Vệ. Khi vô số binh lính đi về phí cửa hàng Nữ Nhi Hương, bắt Điền Bích Tương đi diễu phố, dân chúng đều im lặng, không hề có hứng thú nhiều chuyện.
Nhưng, dân chúng không dám bàn luận về chuyện này, không có nghĩa là nhóm quyền quý không dám nghị luận.
Khi Thủy Lung biết được chuyện ngày hôm qua Nữ Nhi Hương gặp phải từ miệng Mộc Tuyết, nam nhân trung niên muốn mua lại cửa tiệm Nữ Nhi Hương, nửa đêm ngày hôm qua bị người ta cắt lưỡi, hai tay bị chặt đứt, treo trên tường thành, nàng cũng không có kinh ngạc nhiều.
Chuyện dì Vệ bỏ chồng, người biết không nhiều lắm, chỉ có gia đình dì Vệ, Khang Lâm Hầu, gia tộc Điền thị, cùng với nam nhân trung niên ngày hôm qua muốn mua cửa hàng.
Đương nhiên, Điền Bích Tương không thiếu não đến nỗi đem chuyện xấu của mình truyền ra ngoài cho người ta chê cười, phủ Khang Lâm Hầu và Điền thị cũng sẽ không muốn chuyện xấu trong nhà bêu ra cho thiên hạ bàn tán, chắc chắn bọn họ lựa chọn giữ im lặng. Như vậy, người duy nhất có thể đem chuyện dì Vệ bỏ chồng truyền ra ngoài chỉ có một người, kẻ đó chính là nam nhân trung niên có mặt tại hiện trường kia.
Vốn dĩ, Thủy Lung chẳng thèm quan tâm đến chuyện tin đồn như thế này, suy cho cùng lời gièm pha liên quan đến nàng không ít, thêm một cái cũng không nhiều, bớt một cái cũng không ít. Chỉ là có một số người không chịu nổi, không muốn chấp nhận những lời đồn nhảm hãm hại Thủy Lung.
Mộc Tuyết nói: “Tên nam nhân kia bị treo ở đầu tường, bên cạnh còn có chữ viết, cảnh cáo những người khác không được sỉ nhục Lung tỷ tỷ, phía dưới vẽ kí hiệu của Võ vương. Nàng nhìn Thủy Lung, nói tiếp: “Hiện tại, dân chúng trong thành đều sợ Võ vương gia."
Thủy Lung nhếch khóe môi lên một cái, vốn là chuyện không quan trọng, nhưng nghĩ đến những chuyện con mèo kia làm cho mình, không khỏi cảm thấy sung sướng.
Nhưng, mặc dù ngoài miệng đám dân kia không nói gì, nhưng ấn tượng của Võ vương gia trong mắt bọn họ đã kém tới cực điểm, không biết ai truyền ra nói Võ vương gia luyện võ thành si, điên cuồng khát máu, cùng với Lung tỷ tỷ…"
“Cùng ta rất xứng đôi, đúng không?" Thủy Lung nói tiếp lời mà Mộc Tuyết ấp úng không biết nói làm sao.
Mộc Tuyết gật đầu.
Thủy Lung híp mắt cười khẽ: “Bọn ta đúng là một đôi trời sinh do nhân dân công nhận."
Mộc Tuyết thấy vẻ mặt mang theo ý cười của Thủy Lung, lời nói thoải mái tự nhiên, một chút cũng không có cảm xúc gượng gạo, rõ ràng cho thấy lời này thật sự là lời nói từ trong đáy lòng, không khỏi thầm nghĩ Lung tỷ tỷ thực là đã quên Vũ vương gia, Lung tỷ tỷ đúng là đã động tâm đối với Võ vương gia.
Ở chỗ bí mật nào đó, có người nào đó vừa nghe xong lời nói này của Thủy Lung, nhịp tim loạn như con nai vàng bị hoảng sợ, hận không thể đem nàng ôm vào trong lòng yêu thương. Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, lỗ tai liền nghe thấy một âm thanh như tiếng chim khổng tước, từng chút lại từng chút mang theo giai điệu khó hiểu.
Hắn nghe xong, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng Thủy Lung một cái thật sâu, mới xoay người đứng dậy, rời khỏi chỗ này.
Mộc Tuyết đang cùng THủy Lung nói chuyện, lỗ tai khẽ nhúc nhích, cúi đầu “Ồ" một tiếng.
Thủy Lung nhíu mày: “Sao vậy?"
Mộc Tuyết khẽ lắc đầu: “Có một âm thanh rất kì lạ, giống tiếng của con sâu, nhưng lại do con người phát ra."
Loại sóng âm này, chỉ có người được huấn luyện đặc biệt mới nghe hiểu, người bình thường đương nhiên sẽ nghe không biết, Thủy Lung chính là một trong những số đó. Nàng suy nghĩ một chút, đối với Mộc Tuyết nói: “Lần sau nó xuất hiện, ngươi nhớ chú ý đến."
Tuy là đoán được có lẽ do người của Trưởng Tôn Vinh Cực tạo ra, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Ừ." Mộc Tuyết gật đầu, sau đó nói: “Sáu ngày nữa chính là ngày thành hôn của Lung tỷ tỷ và Võ vương gia, bên phủ tướng quân truyền lời tới nói, hỏi Lung tỷ tỷ muốn xuất giá ở phủ tướng quân hay là phủ quận chúa."
Không có mệnh lệnh ép buộc sao?
Thủy Lung nghĩ thật ra từ trước tới nay Bạch tướng quân đều tôn trọng mọi quyết định của nàng.
“Phủ quận chúa." Thủy Lung nói.
Chung quy thì nàng cũng không phải là con gái ruột của Bạch tướng quân, Bạch tướng quân đối xử với nàng như vậy cũng coi như là đủ tình đủ nghĩa lắm rồi. Lấy tình thế hiện tại của Tây Lăng, nếu như nàng cùng người của phủ tướng quân gần gũi quá mức, chẳng khác nào đem cả nhà phủ Bạch tướng quân kéo xuống nước, làm cho mọi thế lực ở chung quanh đều dòm ngó, dè dặt.
“Vâng." Mộc Tuyết dự định một lát nữa xem đem lời này truyền về cho phủ tướng quân biết. Sau đó nàng nhớ tới một chuyện, vẻ mặt cười yếu ớt đối với Thủy Lung cười: “Đúng rồi, Lung tỷ tỷ giá y (áo cưới) đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai sẽ đem thành phẩm mang đến, đến lúc đó Lung tỷ tỷ nhất định phải mặc thử đó."
Thủy Lung gật đầu: “Ta kêu ngươi chuẩn bị một thứ, ngươi làm xong chưa?"
“Vẫn chưa, nhưng trước ngày Lung tỷ tỷ thành thân muội nhất định có thể làm xong." Mộc Tuyết nói: “Không ngờ Võ vương gia có thể tìm ra cổ trùng quý hiếm, cư nhiên nói tặng liền tặng." Nói xong, nàng đối với Thủy Lung chớp chớp mắt nai, lộ ra một chút chế nhạo.
Nàng hiểu rõ, nếu không phải Thủy Lung nói giúp nàng, bắt Trưởng Tôn Vinh Cực tìm cổ trùng khác đền lại cho nàng, nàng đúng là nhặt được đền bù gấp mười lần.
“Lợi ích đưa tới trước mặt ngươi, không nhận chính là kẻ ngốc." Thủy Lung hờ hững nói.
Mộc Tuyết hoàn toàn không còn lời gì để nói.
“Nô tỳ tham kiến quận chúa."
Một nữ tỳ từ bên ngoài chạy vào.
“Chuyện gì?" Thủy Lung hỏi.
Tỳ nữ nói: “Trong cung có người tới, nói là đến truyền ý chỉ của thái hậu, thỉnh quận chúa ra đại sảnh tiếp chỉ."
Mộc Tuyết nghe vậy khẽ cau mày. Lần đó, sau khi nghe Bạch Linh Nhị nói chuyện ở phủ Bạch tướng quân, nàng có chút cố kỵ đối với thái hậu. Sauk hi sự việc xảy ra, nàng đem tin tức truyền cho sư phụ, xin sư phụ giúp đỡ điều tra một chút về thái hậu và chuyện ám sát, nhưng tới nay sư phụ vẫn không có truyền đến tin tức gì.
Thủy Lung vừa đứng lên, vừa thở dài: “Thật đúng là một phút cũng không cho người ta nhàn rỗi."
Mộc Tuyết cười mắng: “Rõ ràng là có thời gian nghỉ ngơi, Lung tỷ tỷ cũng không chịu nghỉ ngơi mà."
“Ta chỉ sợ nghỉ ngơi một chút liền không tỉnh lại được nữa." Thủy Lung cười khẽ, trong lòng chợt giật mình.
Tình cảnh hiện tại của nàng, quả thực không có khả năng khiến nàng có quyền được thả lỏng chính mình để nghỉ ngơi. Nhưng nàng nhớ rất rõ, khi bản thân ở bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực lại có thể thả lỏng mà nghỉ ngơi. Cái loại tin tưởng không có chút nghi ngờ này, mặc kệ là tin tưởng thực lực của Trưởng Tôn Vinh Cực hay là tin tưởng con người của hắn, đều hơn người bình thường rất nhiều.
“Lung tỷ tỷ?" Mộc Tuyết nhạy cảm phát hiện Thủy Lung đang lơ đễnh.
Thủy Lung lắc đầu: “Không có chuyện gì."
Thứ tình cảm này, hoàn toàn không giống với món đồ mình yêu thích. Khi nàng đem hắn dần dần nắm chặt vào trong tay, thì bản thân cũng đã trầm luân đi vào, nhưng không biết kết quả sẽ thế nào.
Bầu trời xanh thẳm, gió cuốn mây bay, hoàng cung bến dưới có tường cào vây quanh, mái nhà lầu các như ẩn như hiện, giống như một bức họa cuộn tròn không điểm dừng, khí thế bang bạt.
Một cỗ kiệu đi vào cung, sau đó đi vào Tường Minh Cung của thái hậu.
Khi cổ kiệu dừng lại, Thủy Lung mặc một bộ hoa phục thanh nhã cao quý nhưng không xa xỉ bước xuống kiệu. Dưới sự hướng dẫn của thái giám trong cung, đi vào hoa viên trong Tường Minh Cung, liếc mắt liền nhìn thấy thái hậu mặc quần áo trắng, cầm một cái muôi nhỏ từ trong thùng nước bên cạnh, múc nước tưới hoa.
Ánh nắng sáng rực, chiếu rọi trên người thái hậu, khiến cho quần áo màu trắng của thái hậu giống như phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt, da thịt trắng như tuyết, bóng nhẵn. Đôi mi khẽ rũ xuống, ánh sáng nhu hòa nhìn vào đóa hoa trước mặt, dịu dàng như nước, bờ môi mỉm cười nhợt nhạt, lại có sự ung dung giống như thiếu nữ thanh nhã, cả người giống như tiên hoa trong vườn hoa, khiến lòng người rung động.
Hèn gì tiên hoàng chỉ sủng ái một mình thái hậu nhiều năm như vậy, bà đã sáu mươi tuổi mà vẫn còn khí chất mê người như thế này, lúc còn trẻ ắt hẳn là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
(Ngữ: *lật bàn* con bà nó! 60! 60! 60 tuổi!!!!!!! xin lỗi cho ta nói tục một câu f***!!!)
Lúc này, thái hậu giống như phát hiện Thủy Lung đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng, đối với nàng khẽ vẫy tay: “Hoa Dương, lại đây."
Thủy Lung đi về phía bà, nhìn nụ cười trên mặt thái hậu, sự cẩn thận đối với bà càng tăng thêm vài phần.
Trước kia, bà ta còn đe dọa, dụ dỗ muốn nàng từ hôn. Sau đó bị Trưởng Tôn Vinh Cực trả đũa, khiến cho bà tiền mất tật mang. Dù sao thì bà ta nên nổi giận với nàng, không nên bày vẻ mặt ôn hòa như thế. Nhưng hiện tại thái hậu tươi cười hiền hòa, lịch sự, vẻ mặt không có một chút tức giận, giống như bà ta rất yêu thích Thủy Lung.
Thủy Lung đi tới bên cạnh bà, đang muốn chào hỏi thì hai tay đã bị bà lôi kéo.
“Sáu ngày sau Hoa Dương đã là con dâu của ai gia, cần gì phải khách khí như vậy?"
Thủy Lung ngầm nói: Hiện nay, hoàng hậu cũng là con dâu của bà, ta cũng chưa từng thấy hoàng hậu đối với bà không khách khí, mỗi lời nói cử chỉ đều phải đúng chu toàn lễ nghĩa, bây giờ lại kêu ta không cần khách khí, thật sự coi ta là con gái nhỏ dễ lừa sao?
Nàng cũng không nhận ra thái hậu thích nàng ở chỗ nào nha.
“Hoa Dương, ngươi xem, hoa này có đẹp hay không?" Thái hậu kéo tay Thủy Lung, chỉ vào một mảnh vườn hoa dưới chân, hỏi nàng.
Thủy Lung nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện cả vườn đều là cây anh túc (cây thuốc phiện), loài hoa độc nổi tiếng. Người hiện đại đều biết hoa anh túc không dễ trồng, nhưng vườn hoa anh túc này của thái hậu trồng đều sinh trưởng rất tốt, cây nào cây nấy đều nở hoa xinh đẹp, cánh hoa đỏ tươi đập vào mắt người ta khiến người nhìn kinh ngạc, đồng thời cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp tuyệt mỹ của nó.
“Đẹp." Thủy Lung đáp lời.
Thái hậu cười nói: “Loài hoa này gọi là hoa anh túc, được đưa tới từ ngoại bang, trong Tây Lăng rất ít có." Bà đưa tay chạm vào cánh hoa cây anh túc, lời nói mềm nhẹ như gió xuân mát lạnh: “Hoa Dương đừng thấy nó bình thường tươi đẹp, kì thật nó cực kì yếu ớt, cần có người chăm sóc mới có thể nở hoa. Ngươi xem, rễ của nó cũng mỏng manh như vậy, bị người nhẹ bẽ một cái liền đứt."
Thủy Lung nhìn ngón tay thái hậu hướng tới một rễ cây hoa anh túc khẽ bấm một cái, đem rễ cây bị cắt đứt cầm trong tay, nhìn nàng cười khẽ.
Nụ cười dịu dàng của bà như nước chảy, nhưng dưới tác dụng của bức tranh hoa anh túc, làm cho Thủy Lung sinh ra một loại cảm giác kì dị, bà thái hậu này đúng là có chút kì quái.
Lần trước khi nàng gặp bà ta, nàng cảm thấy bà ta so với các nữ tử trong thâm cung lợi hại hơn, biết ngụy trang hơn thôi. Nhưng từ khi nghe được bí mật kia từ trong miệng Bạch Linh Nhị, lần thứ hai nàng gặp lại thái hậu, cảm giác kì lạ kia càng thêm rõ ràng.
Nàng liền biết, thái hậu hạ chỉ gọi nàng vào cung yết kiến, tuyệt đối không có khả năng vì chuyện ngắm hoa ngắm hiếc này.
Thủy Lung nghĩ thì nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhanh không chậm trả lời câu nói của thái hậu: “Đúng là rất yếu ớt."
“Nó không chỉ yếu đuối, mà còn có độc." Thái hậu liếc mắt nhìn Thủy Lung một cái, sau đó rũ mắt xuống nhìn rễ cây thuốc phiện trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa: “Nó có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, nếu dùng lâu sẽ bị nghiện, khiến bản thân mất đi lí trí."
Thủy Lung cười khẽ nói: “Nhưng biết cách sử dụng, thì nó có thể làm thuốc."
Ngón tay thái hậu hơi dừng lại, ngẩng đầu về phía Thủy Lung: “Hoa Dương đã từng gặp qua loại hoa này?"
Thủy Lung không kinh hoảng chút nào: “Khi còn nhỏ, ta đi ra ngoài nên biết."
“Đám người Ngọc Chiếu luôn nói Hoa Dương bác học, hiện tại coi như ai gia đã được mở mang tầm mắt." Thái hậu cười khẽ.
Thủy Lung: “Thái hậu quá khen."
Thái hậu khẽ xua tay: “Nếu Hoa Dương có hiểu biết về cây anh túc, như vậy Hoa Dương có biết chất dinh dưỡng quan trọng nhất của nó là gì không?"
Thủy Lung đương nhiên biết, nhưng thái hậu chắc là cũng có đáp án rồi, tuyệt đối giống như nàng nghĩ.
Quả nhiên, thái hậu không có trả lời nàng, tiếp tục nói: “Là máu người."
Vẻ mặt Thủy Lung không chút thay đổi.
Thái hậu mềm nhẹ nói: “Ngươi xem màu sác của cánh hoa này có giống máu người hay không? Đó là vì nó được tưới bằng máu người." Nói xong, liền nhìn Thủy Lung, chờ đáp án của nàng.
Thủy Lung híp mắt một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói như vậy, đất nơi này không phải chôn rất nhiều thi thể người hay sao, đem thi thể thối nát làm phân bón nuôi dưỡng cây."
“À! Thật thú vị!" Nếu ngươi muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe thì đừng trách ta làm ghê tởm chết ngươi: “Không biết đám người bị đem làm chất dinh dưỡng bón cho cây này… là đặc biệt bắt đến để làm phân bón hay là những phạm nhân bị trừng phạt đúng tội? Thái hậu làm cách nào có thể đem bọn họ vùi vào trong đó? Nếu như là dùng dao cắt vào người bọn họ khiến cho máu chảy xuống đất … thế thì thật lãng phí! Còn làm cho cung điện của thái hậu có thêm mấy khung xương. Nếu là phân thây ném vào đất ngược lại cũng không tệ, hơn nữa dùng biện pháp lăng trì hiệu quả tốt hơn nhiều."
Vẻ mặt của thái hậu thoáng cứng ngắc, mặt mũi của mấy cung nữ đứng chung quanh cũng trắng bệch, càng không dám nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung ngồi xổm xuống đất, sờ sờ cây anh túc: “Cây anh túc này sinh trưởng rất tốt, thái hậu dùng không ít máu tưới vào nha."
“Hoa Dương đứng bên cạnh cây anh túc, khiến ai gia cảm thấy, Hoa Dương và cây anh túc thật sự rất giống nhau." Âm thanh của thái hậu mềm mại như nước, lại che giấu những mảnh băng nhỏ: “Đều tươi đẹp vô song như thế, trong thời gian ngắn liền có thể khiến Vinh Nhi nghiện, khó mà từ bỏ."
Sóng mắt Thủy Lung lưu chuyển, ánh mắt vừa vặn nhìn vào mắt thái hậu trong thoáng chốc. Trong khoảnh khắc đó, nàng cư nhiền nhìn thấy một luồng đố kị trong mắt của thái hậu.
Đúng! Chính là ghen tị.
Là một loại ghen tị giữa nữ nhân với nữ nhân.
Cả người Thủy Lung phát lạnh, nhưng nét mặt lại không chút thay đổi. Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ?
Căn cứ vào ghi chép của Tây Lăng, Trưởng Tôn Lạc Dần và Trưởng Tôn Vinh Cực là anh em cùng một mẹ sinh ra, đều do thái hậu sinh, tuyệt đối không phải là con thừa tự nhận nuôi. Bản thân là mẹ ruột, bà làm sao có loại tình cảm ghen tị đối với cô gái mà con trai mình thích? Chuyện này không bình thường.
Từ trước tới nay, Thủy Lung luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Nàng tin tưởng mình không có nhìn lầm.
Nếu nói thái hậu thật sự yêu con, như vậy mặc kệ là Bạch Linh Nhị nói hay là biểu hiện của thái hậu, trái lại đều nói xuôi.
“Quả là càng xem càng giống." Thái hậu khẽ cười: “Mặt ngoài xinh đẹp, sống vì máu, thật ra cực kì yếu đuối, cần người che chở, bằng không rất dễ bị bẻ gãy."
Thủy Lung nghe giọng điệu thanh nhã, hiền hậu của bà, tâm thần hoàn toàn lắng đọng xuống, bất động thanh sắc nói: “Thái hậu là người đầu tiên đem Hoa Dương so sánh với hoa, mà còn là một đóa hoa xinh đẹp, dựa vào dung mạo của Hoa Dương, xứng sao?
Thái hậu nghe vậy nhìn về khuôn mặt của Thủy Lung, ánh mắt chợt lóe.
Nếu không phải cố ý thử Thủy Lung, cẩn thận không buông tha một chút biến hóa nào của nàng, e rằng sẽ không phát hiện được tâm tình rất nhỏ của nàng.
Thái hậu bước lên vào bước, đi tới trước mặt Thủy Lung, nghiêng người khom lưng dùng tay xoa xoa mặt mũi của Thủy Lung, nụ cười ôn hòa thoải mái: “Hoa Dương, ngươi không hiểu được, dung mạo của nữ tử đương nhiên quan trọng, nhưng khí chất và cá tính cũng không thể thiếu. Hoa Dương không giống người bình thường, được người khác yêu thích là chuyện đương nhiên, không nên tự coi thường chính mình."
Ngón tay ấm áp mềm mại của bà không giống như một bà lão sáu mươi tuổi, chỗ da thịt bị chạm vào có chút lành lạnh, móng tay thỉnh thoảng khẽ đâm vào hai má nàng.
Thủy Lung cảm thấy giống như có hai con rắn trượt trên hai gò má của nàng, tuy trong lòng nàng không sợ nhưng rất khó chịu.
Thái hậu vuốt ve một hồi, ý cười trên môi càng thêm có vài phần chân thật.
Không phải mang mặt nạ da người.
Dung mạo trưởng thành của nàng ta quả thật là như thế này.
Chỉ dựa vào dung mạo này mà muốn xứng đôi với Vinh Nhi, quả thật là si tâm vọng tưởng!
Trước đây trong lòng của thái hậu đã ghen tị muốn phát điên, nhưng đã sớm có thói quen đem mọi suy nghĩ đều giấu vào trong đáy lòng. Bởi vì chỉ có như thế bà mới có thể che giấu được đứa con thông minh tuyệt đỉnh kia của bà.
Bà cũng không có lừa gạt Bạch Thủy Lung, dung mạo của nữ tử đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu khí chất và cá tính. Song, dung mạo vẫn là điều kiện chọn lựa đầu tiên, khí chất và cá tính không giống với người thường, nhưng lại không có dung mạo thì cũng chả có ai để ý đến.
Vinh Nhi có dung mạo như tiên, lại si mê cái tên tiện nhân này, chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi.
Thái hậu suy nghĩ trong bụng, Thủy Lung hiển nhiên không biết. Nếu nàng biết thuật đọc tâm, nàng chắc chắn sẽ tin rằng thái hậu có bệnh yêu con, mà còn là bệnh không nhẹ.
“Đến, Hoa Dương, ngồi xổm như vậy không hợp quy cũ cho lắm." Thái hậu thu ngón tay về, nắm tay nàng kéo nàng đi.
Thủy Lung cảm thấy tâm tình của bà đột nhiên tốt lên rất nhiều, cũng không biết là tại sao bà lại sung sướng như vậy, không nhanh không chậm bước đi theo bà ta.
Một hồi sau, thái hậu đem nàng dẫn đến một gian phong trong cung điện.
Cung điện được bố trí không xa hoa, trái lại lộ ra hơi thở nhàn nhạt ấm áp, ánh nắng dồi dào chiếu rọi, bên cửa sổ một góc cây dành dành nở hoa, tỏa ra mùi hương tự nhiên thơm ngát.
Chỉ nhìn bố trí trong cung điện, quả thật càng làm nền cho thái hậu, nhưng Thủy Lung vẫn luôn cảm thấy có chút kì quái.
Lúc vào bên trong cung điện, thái hậu đuổi đám cung nữ đi ra ngoài. Một mình dẫn Thủy Lung đi vào.
“Hoa Dương chờ chút." Thái hậu nói với Thủy Lung, một mình đi tới trước tủ quần áo, cầm một hộp gấm đi ra.
Thủy Lung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thái hậu.
Thái hậu cười hiền hậu nói: “Đây là giá y năm đó do ai gia tự làm, từng đường kim mũi chỉ đều do chính ta tự làm, đáng tiếc còn không có mặc, bây giờ Hoa Dương và Vinh Nhi sắp thành thân, Hoa Dương không nên phụ tấm lòng của ai gia."
Thủy Lung biết điều không có hỏi vì sao bà chưa từng mặc, nhìn hộp gấm nói: “Dáng dấp của ta và thái hậu khác nhau."
“Ai gia tự mình đo dáng người của Hoa Dương, lại giúp Hoa Dương sửa sang lại một chút." Thái hậu nói.
Đã nói tới nước này rồi, nếu cự tuyệt chính là không nể mặt thái hậu, hơn nữa bà có thể hoàn toàn trở mặt với nàng.
Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, đang muốn đáp, chợt nghe âm thanh của cung nữ từ ngoài truyền vào.
“Bẩm thái hậu nương nương, Võ vương gia đến."
Thủy Lung nhìn thấy ánh mắt của thái hậu chợt sáng lên một cái.
Trước đây, nàng sẽ nghĩ có lẽ là tình cảm yêu thương của người mẹ dành cho con trai, hiện tại thì không đúng.
Lúc này, mặt mày của thái hậu rạng rỡ, nụ cười trên khóe môi dịu dàng lại giống như ngọt ngào, vẻ mặt nồng đậm vui sướng và cưng chiều. Cho dù là yêu thương con trai, con cũng đã trưởng thành, cũng không nên vì gặp được con mà vui vẻ đến mức này.
(Ngữ: *Ta nôn*)
Hoàng cung, quả nhiên là nơi u ám lộn xộn.
Thủy Lung nghĩ như vậy, bên tai nghe được tiếng thái hậu: “Hôn lễ của Hoa Dương và Vinh Nhi sắp đến, không thích hợp gặp mặt, trước tiên hãy đến hậu cung đi. Nếu thấy chán có thể đi đến cung khác chơi, đến lúc đó ai gia sẽ sai người đến gọi Hoa Dương trở về."
Đây không phải là ghét bỏ nàng làm bóng đèn hay sao?
Nét mặt Thủy Lung không thay đổi gật đầu.
Gần một đêm.
Ngày mới vừa bắt đầu, lời đồn nhảm trong thành đều biến mất, vẻ mặt đám dân chúng giống như mang theo kinh khủng, không ai dám nhắc lại chuyện bỏ chồng của dì Vệ. Khi vô số binh lính đi về phí cửa hàng Nữ Nhi Hương, bắt Điền Bích Tương đi diễu phố, dân chúng đều im lặng, không hề có hứng thú nhiều chuyện.
Nhưng, dân chúng không dám bàn luận về chuyện này, không có nghĩa là nhóm quyền quý không dám nghị luận.
Khi Thủy Lung biết được chuyện ngày hôm qua Nữ Nhi Hương gặp phải từ miệng Mộc Tuyết, nam nhân trung niên muốn mua lại cửa tiệm Nữ Nhi Hương, nửa đêm ngày hôm qua bị người ta cắt lưỡi, hai tay bị chặt đứt, treo trên tường thành, nàng cũng không có kinh ngạc nhiều.
Chuyện dì Vệ bỏ chồng, người biết không nhiều lắm, chỉ có gia đình dì Vệ, Khang Lâm Hầu, gia tộc Điền thị, cùng với nam nhân trung niên ngày hôm qua muốn mua cửa hàng.
Đương nhiên, Điền Bích Tương không thiếu não đến nỗi đem chuyện xấu của mình truyền ra ngoài cho người ta chê cười, phủ Khang Lâm Hầu và Điền thị cũng sẽ không muốn chuyện xấu trong nhà bêu ra cho thiên hạ bàn tán, chắc chắn bọn họ lựa chọn giữ im lặng. Như vậy, người duy nhất có thể đem chuyện dì Vệ bỏ chồng truyền ra ngoài chỉ có một người, kẻ đó chính là nam nhân trung niên có mặt tại hiện trường kia.
Vốn dĩ, Thủy Lung chẳng thèm quan tâm đến chuyện tin đồn như thế này, suy cho cùng lời gièm pha liên quan đến nàng không ít, thêm một cái cũng không nhiều, bớt một cái cũng không ít. Chỉ là có một số người không chịu nổi, không muốn chấp nhận những lời đồn nhảm hãm hại Thủy Lung.
Mộc Tuyết nói: “Tên nam nhân kia bị treo ở đầu tường, bên cạnh còn có chữ viết, cảnh cáo những người khác không được sỉ nhục Lung tỷ tỷ, phía dưới vẽ kí hiệu của Võ vương. Nàng nhìn Thủy Lung, nói tiếp: “Hiện tại, dân chúng trong thành đều sợ Võ vương gia."
Thủy Lung nhếch khóe môi lên một cái, vốn là chuyện không quan trọng, nhưng nghĩ đến những chuyện con mèo kia làm cho mình, không khỏi cảm thấy sung sướng.
Nhưng, mặc dù ngoài miệng đám dân kia không nói gì, nhưng ấn tượng của Võ vương gia trong mắt bọn họ đã kém tới cực điểm, không biết ai truyền ra nói Võ vương gia luyện võ thành si, điên cuồng khát máu, cùng với Lung tỷ tỷ…"
“Cùng ta rất xứng đôi, đúng không?" Thủy Lung nói tiếp lời mà Mộc Tuyết ấp úng không biết nói làm sao.
Mộc Tuyết gật đầu.
Thủy Lung híp mắt cười khẽ: “Bọn ta đúng là một đôi trời sinh do nhân dân công nhận."
Mộc Tuyết thấy vẻ mặt mang theo ý cười của Thủy Lung, lời nói thoải mái tự nhiên, một chút cũng không có cảm xúc gượng gạo, rõ ràng cho thấy lời này thật sự là lời nói từ trong đáy lòng, không khỏi thầm nghĩ Lung tỷ tỷ thực là đã quên Vũ vương gia, Lung tỷ tỷ đúng là đã động tâm đối với Võ vương gia.
Ở chỗ bí mật nào đó, có người nào đó vừa nghe xong lời nói này của Thủy Lung, nhịp tim loạn như con nai vàng bị hoảng sợ, hận không thể đem nàng ôm vào trong lòng yêu thương. Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, lỗ tai liền nghe thấy một âm thanh như tiếng chim khổng tước, từng chút lại từng chút mang theo giai điệu khó hiểu.
Hắn nghe xong, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng Thủy Lung một cái thật sâu, mới xoay người đứng dậy, rời khỏi chỗ này.
Mộc Tuyết đang cùng THủy Lung nói chuyện, lỗ tai khẽ nhúc nhích, cúi đầu “Ồ" một tiếng.
Thủy Lung nhíu mày: “Sao vậy?"
Mộc Tuyết khẽ lắc đầu: “Có một âm thanh rất kì lạ, giống tiếng của con sâu, nhưng lại do con người phát ra."
Loại sóng âm này, chỉ có người được huấn luyện đặc biệt mới nghe hiểu, người bình thường đương nhiên sẽ nghe không biết, Thủy Lung chính là một trong những số đó. Nàng suy nghĩ một chút, đối với Mộc Tuyết nói: “Lần sau nó xuất hiện, ngươi nhớ chú ý đến."
Tuy là đoán được có lẽ do người của Trưởng Tôn Vinh Cực tạo ra, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Ừ." Mộc Tuyết gật đầu, sau đó nói: “Sáu ngày nữa chính là ngày thành hôn của Lung tỷ tỷ và Võ vương gia, bên phủ tướng quân truyền lời tới nói, hỏi Lung tỷ tỷ muốn xuất giá ở phủ tướng quân hay là phủ quận chúa."
Không có mệnh lệnh ép buộc sao?
Thủy Lung nghĩ thật ra từ trước tới nay Bạch tướng quân đều tôn trọng mọi quyết định của nàng.
“Phủ quận chúa." Thủy Lung nói.
Chung quy thì nàng cũng không phải là con gái ruột của Bạch tướng quân, Bạch tướng quân đối xử với nàng như vậy cũng coi như là đủ tình đủ nghĩa lắm rồi. Lấy tình thế hiện tại của Tây Lăng, nếu như nàng cùng người của phủ tướng quân gần gũi quá mức, chẳng khác nào đem cả nhà phủ Bạch tướng quân kéo xuống nước, làm cho mọi thế lực ở chung quanh đều dòm ngó, dè dặt.
“Vâng." Mộc Tuyết dự định một lát nữa xem đem lời này truyền về cho phủ tướng quân biết. Sau đó nàng nhớ tới một chuyện, vẻ mặt cười yếu ớt đối với Thủy Lung cười: “Đúng rồi, Lung tỷ tỷ giá y (áo cưới) đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai sẽ đem thành phẩm mang đến, đến lúc đó Lung tỷ tỷ nhất định phải mặc thử đó."
Thủy Lung gật đầu: “Ta kêu ngươi chuẩn bị một thứ, ngươi làm xong chưa?"
“Vẫn chưa, nhưng trước ngày Lung tỷ tỷ thành thân muội nhất định có thể làm xong." Mộc Tuyết nói: “Không ngờ Võ vương gia có thể tìm ra cổ trùng quý hiếm, cư nhiên nói tặng liền tặng." Nói xong, nàng đối với Thủy Lung chớp chớp mắt nai, lộ ra một chút chế nhạo.
Nàng hiểu rõ, nếu không phải Thủy Lung nói giúp nàng, bắt Trưởng Tôn Vinh Cực tìm cổ trùng khác đền lại cho nàng, nàng đúng là nhặt được đền bù gấp mười lần.
“Lợi ích đưa tới trước mặt ngươi, không nhận chính là kẻ ngốc." Thủy Lung hờ hững nói.
Mộc Tuyết hoàn toàn không còn lời gì để nói.
“Nô tỳ tham kiến quận chúa."
Một nữ tỳ từ bên ngoài chạy vào.
“Chuyện gì?" Thủy Lung hỏi.
Tỳ nữ nói: “Trong cung có người tới, nói là đến truyền ý chỉ của thái hậu, thỉnh quận chúa ra đại sảnh tiếp chỉ."
Mộc Tuyết nghe vậy khẽ cau mày. Lần đó, sau khi nghe Bạch Linh Nhị nói chuyện ở phủ Bạch tướng quân, nàng có chút cố kỵ đối với thái hậu. Sauk hi sự việc xảy ra, nàng đem tin tức truyền cho sư phụ, xin sư phụ giúp đỡ điều tra một chút về thái hậu và chuyện ám sát, nhưng tới nay sư phụ vẫn không có truyền đến tin tức gì.
Thủy Lung vừa đứng lên, vừa thở dài: “Thật đúng là một phút cũng không cho người ta nhàn rỗi."
Mộc Tuyết cười mắng: “Rõ ràng là có thời gian nghỉ ngơi, Lung tỷ tỷ cũng không chịu nghỉ ngơi mà."
“Ta chỉ sợ nghỉ ngơi một chút liền không tỉnh lại được nữa." Thủy Lung cười khẽ, trong lòng chợt giật mình.
Tình cảnh hiện tại của nàng, quả thực không có khả năng khiến nàng có quyền được thả lỏng chính mình để nghỉ ngơi. Nhưng nàng nhớ rất rõ, khi bản thân ở bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực lại có thể thả lỏng mà nghỉ ngơi. Cái loại tin tưởng không có chút nghi ngờ này, mặc kệ là tin tưởng thực lực của Trưởng Tôn Vinh Cực hay là tin tưởng con người của hắn, đều hơn người bình thường rất nhiều.
“Lung tỷ tỷ?" Mộc Tuyết nhạy cảm phát hiện Thủy Lung đang lơ đễnh.
Thủy Lung lắc đầu: “Không có chuyện gì."
Thứ tình cảm này, hoàn toàn không giống với món đồ mình yêu thích. Khi nàng đem hắn dần dần nắm chặt vào trong tay, thì bản thân cũng đã trầm luân đi vào, nhưng không biết kết quả sẽ thế nào.
Bầu trời xanh thẳm, gió cuốn mây bay, hoàng cung bến dưới có tường cào vây quanh, mái nhà lầu các như ẩn như hiện, giống như một bức họa cuộn tròn không điểm dừng, khí thế bang bạt.
Một cỗ kiệu đi vào cung, sau đó đi vào Tường Minh Cung của thái hậu.
Khi cổ kiệu dừng lại, Thủy Lung mặc một bộ hoa phục thanh nhã cao quý nhưng không xa xỉ bước xuống kiệu. Dưới sự hướng dẫn của thái giám trong cung, đi vào hoa viên trong Tường Minh Cung, liếc mắt liền nhìn thấy thái hậu mặc quần áo trắng, cầm một cái muôi nhỏ từ trong thùng nước bên cạnh, múc nước tưới hoa.
Ánh nắng sáng rực, chiếu rọi trên người thái hậu, khiến cho quần áo màu trắng của thái hậu giống như phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt, da thịt trắng như tuyết, bóng nhẵn. Đôi mi khẽ rũ xuống, ánh sáng nhu hòa nhìn vào đóa hoa trước mặt, dịu dàng như nước, bờ môi mỉm cười nhợt nhạt, lại có sự ung dung giống như thiếu nữ thanh nhã, cả người giống như tiên hoa trong vườn hoa, khiến lòng người rung động.
Hèn gì tiên hoàng chỉ sủng ái một mình thái hậu nhiều năm như vậy, bà đã sáu mươi tuổi mà vẫn còn khí chất mê người như thế này, lúc còn trẻ ắt hẳn là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
(Ngữ: *lật bàn* con bà nó! 60! 60! 60 tuổi!!!!!!! xin lỗi cho ta nói tục một câu f***!!!)
Lúc này, thái hậu giống như phát hiện Thủy Lung đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng, đối với nàng khẽ vẫy tay: “Hoa Dương, lại đây."
Thủy Lung đi về phía bà, nhìn nụ cười trên mặt thái hậu, sự cẩn thận đối với bà càng tăng thêm vài phần.
Trước kia, bà ta còn đe dọa, dụ dỗ muốn nàng từ hôn. Sau đó bị Trưởng Tôn Vinh Cực trả đũa, khiến cho bà tiền mất tật mang. Dù sao thì bà ta nên nổi giận với nàng, không nên bày vẻ mặt ôn hòa như thế. Nhưng hiện tại thái hậu tươi cười hiền hòa, lịch sự, vẻ mặt không có một chút tức giận, giống như bà ta rất yêu thích Thủy Lung.
Thủy Lung đi tới bên cạnh bà, đang muốn chào hỏi thì hai tay đã bị bà lôi kéo.
“Sáu ngày sau Hoa Dương đã là con dâu của ai gia, cần gì phải khách khí như vậy?"
Thủy Lung ngầm nói: Hiện nay, hoàng hậu cũng là con dâu của bà, ta cũng chưa từng thấy hoàng hậu đối với bà không khách khí, mỗi lời nói cử chỉ đều phải đúng chu toàn lễ nghĩa, bây giờ lại kêu ta không cần khách khí, thật sự coi ta là con gái nhỏ dễ lừa sao?
Nàng cũng không nhận ra thái hậu thích nàng ở chỗ nào nha.
“Hoa Dương, ngươi xem, hoa này có đẹp hay không?" Thái hậu kéo tay Thủy Lung, chỉ vào một mảnh vườn hoa dưới chân, hỏi nàng.
Thủy Lung nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện cả vườn đều là cây anh túc (cây thuốc phiện), loài hoa độc nổi tiếng. Người hiện đại đều biết hoa anh túc không dễ trồng, nhưng vườn hoa anh túc này của thái hậu trồng đều sinh trưởng rất tốt, cây nào cây nấy đều nở hoa xinh đẹp, cánh hoa đỏ tươi đập vào mắt người ta khiến người nhìn kinh ngạc, đồng thời cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp tuyệt mỹ của nó.
“Đẹp." Thủy Lung đáp lời.
Thái hậu cười nói: “Loài hoa này gọi là hoa anh túc, được đưa tới từ ngoại bang, trong Tây Lăng rất ít có." Bà đưa tay chạm vào cánh hoa cây anh túc, lời nói mềm nhẹ như gió xuân mát lạnh: “Hoa Dương đừng thấy nó bình thường tươi đẹp, kì thật nó cực kì yếu ớt, cần có người chăm sóc mới có thể nở hoa. Ngươi xem, rễ của nó cũng mỏng manh như vậy, bị người nhẹ bẽ một cái liền đứt."
Thủy Lung nhìn ngón tay thái hậu hướng tới một rễ cây hoa anh túc khẽ bấm một cái, đem rễ cây bị cắt đứt cầm trong tay, nhìn nàng cười khẽ.
Nụ cười dịu dàng của bà như nước chảy, nhưng dưới tác dụng của bức tranh hoa anh túc, làm cho Thủy Lung sinh ra một loại cảm giác kì dị, bà thái hậu này đúng là có chút kì quái.
Lần trước khi nàng gặp bà ta, nàng cảm thấy bà ta so với các nữ tử trong thâm cung lợi hại hơn, biết ngụy trang hơn thôi. Nhưng từ khi nghe được bí mật kia từ trong miệng Bạch Linh Nhị, lần thứ hai nàng gặp lại thái hậu, cảm giác kì lạ kia càng thêm rõ ràng.
Nàng liền biết, thái hậu hạ chỉ gọi nàng vào cung yết kiến, tuyệt đối không có khả năng vì chuyện ngắm hoa ngắm hiếc này.
Thủy Lung nghĩ thì nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn không nhanh không chậm trả lời câu nói của thái hậu: “Đúng là rất yếu ớt."
“Nó không chỉ yếu đuối, mà còn có độc." Thái hậu liếc mắt nhìn Thủy Lung một cái, sau đó rũ mắt xuống nhìn rễ cây thuốc phiện trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa: “Nó có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác, nếu dùng lâu sẽ bị nghiện, khiến bản thân mất đi lí trí."
Thủy Lung cười khẽ nói: “Nhưng biết cách sử dụng, thì nó có thể làm thuốc."
Ngón tay thái hậu hơi dừng lại, ngẩng đầu về phía Thủy Lung: “Hoa Dương đã từng gặp qua loại hoa này?"
Thủy Lung không kinh hoảng chút nào: “Khi còn nhỏ, ta đi ra ngoài nên biết."
“Đám người Ngọc Chiếu luôn nói Hoa Dương bác học, hiện tại coi như ai gia đã được mở mang tầm mắt." Thái hậu cười khẽ.
Thủy Lung: “Thái hậu quá khen."
Thái hậu khẽ xua tay: “Nếu Hoa Dương có hiểu biết về cây anh túc, như vậy Hoa Dương có biết chất dinh dưỡng quan trọng nhất của nó là gì không?"
Thủy Lung đương nhiên biết, nhưng thái hậu chắc là cũng có đáp án rồi, tuyệt đối giống như nàng nghĩ.
Quả nhiên, thái hậu không có trả lời nàng, tiếp tục nói: “Là máu người."
Vẻ mặt Thủy Lung không chút thay đổi.
Thái hậu mềm nhẹ nói: “Ngươi xem màu sác của cánh hoa này có giống máu người hay không? Đó là vì nó được tưới bằng máu người." Nói xong, liền nhìn Thủy Lung, chờ đáp án của nàng.
Thủy Lung híp mắt một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói như vậy, đất nơi này không phải chôn rất nhiều thi thể người hay sao, đem thi thể thối nát làm phân bón nuôi dưỡng cây."
“À! Thật thú vị!" Nếu ngươi muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe thì đừng trách ta làm ghê tởm chết ngươi: “Không biết đám người bị đem làm chất dinh dưỡng bón cho cây này… là đặc biệt bắt đến để làm phân bón hay là những phạm nhân bị trừng phạt đúng tội? Thái hậu làm cách nào có thể đem bọn họ vùi vào trong đó? Nếu như là dùng dao cắt vào người bọn họ khiến cho máu chảy xuống đất … thế thì thật lãng phí! Còn làm cho cung điện của thái hậu có thêm mấy khung xương. Nếu là phân thây ném vào đất ngược lại cũng không tệ, hơn nữa dùng biện pháp lăng trì hiệu quả tốt hơn nhiều."
Vẻ mặt của thái hậu thoáng cứng ngắc, mặt mũi của mấy cung nữ đứng chung quanh cũng trắng bệch, càng không dám nhìn Thủy Lung.
Thủy Lung ngồi xổm xuống đất, sờ sờ cây anh túc: “Cây anh túc này sinh trưởng rất tốt, thái hậu dùng không ít máu tưới vào nha."
“Hoa Dương đứng bên cạnh cây anh túc, khiến ai gia cảm thấy, Hoa Dương và cây anh túc thật sự rất giống nhau." Âm thanh của thái hậu mềm mại như nước, lại che giấu những mảnh băng nhỏ: “Đều tươi đẹp vô song như thế, trong thời gian ngắn liền có thể khiến Vinh Nhi nghiện, khó mà từ bỏ."
Sóng mắt Thủy Lung lưu chuyển, ánh mắt vừa vặn nhìn vào mắt thái hậu trong thoáng chốc. Trong khoảnh khắc đó, nàng cư nhiền nhìn thấy một luồng đố kị trong mắt của thái hậu.
Đúng! Chính là ghen tị.
Là một loại ghen tị giữa nữ nhân với nữ nhân.
Cả người Thủy Lung phát lạnh, nhưng nét mặt lại không chút thay đổi. Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ?
Căn cứ vào ghi chép của Tây Lăng, Trưởng Tôn Lạc Dần và Trưởng Tôn Vinh Cực là anh em cùng một mẹ sinh ra, đều do thái hậu sinh, tuyệt đối không phải là con thừa tự nhận nuôi. Bản thân là mẹ ruột, bà làm sao có loại tình cảm ghen tị đối với cô gái mà con trai mình thích? Chuyện này không bình thường.
Từ trước tới nay, Thủy Lung luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Nàng tin tưởng mình không có nhìn lầm.
Nếu nói thái hậu thật sự yêu con, như vậy mặc kệ là Bạch Linh Nhị nói hay là biểu hiện của thái hậu, trái lại đều nói xuôi.
“Quả là càng xem càng giống." Thái hậu khẽ cười: “Mặt ngoài xinh đẹp, sống vì máu, thật ra cực kì yếu đuối, cần người che chở, bằng không rất dễ bị bẻ gãy."
Thủy Lung nghe giọng điệu thanh nhã, hiền hậu của bà, tâm thần hoàn toàn lắng đọng xuống, bất động thanh sắc nói: “Thái hậu là người đầu tiên đem Hoa Dương so sánh với hoa, mà còn là một đóa hoa xinh đẹp, dựa vào dung mạo của Hoa Dương, xứng sao?
Thái hậu nghe vậy nhìn về khuôn mặt của Thủy Lung, ánh mắt chợt lóe.
Nếu không phải cố ý thử Thủy Lung, cẩn thận không buông tha một chút biến hóa nào của nàng, e rằng sẽ không phát hiện được tâm tình rất nhỏ của nàng.
Thái hậu bước lên vào bước, đi tới trước mặt Thủy Lung, nghiêng người khom lưng dùng tay xoa xoa mặt mũi của Thủy Lung, nụ cười ôn hòa thoải mái: “Hoa Dương, ngươi không hiểu được, dung mạo của nữ tử đương nhiên quan trọng, nhưng khí chất và cá tính cũng không thể thiếu. Hoa Dương không giống người bình thường, được người khác yêu thích là chuyện đương nhiên, không nên tự coi thường chính mình."
Ngón tay ấm áp mềm mại của bà không giống như một bà lão sáu mươi tuổi, chỗ da thịt bị chạm vào có chút lành lạnh, móng tay thỉnh thoảng khẽ đâm vào hai má nàng.
Thủy Lung cảm thấy giống như có hai con rắn trượt trên hai gò má của nàng, tuy trong lòng nàng không sợ nhưng rất khó chịu.
Thái hậu vuốt ve một hồi, ý cười trên môi càng thêm có vài phần chân thật.
Không phải mang mặt nạ da người.
Dung mạo trưởng thành của nàng ta quả thật là như thế này.
Chỉ dựa vào dung mạo này mà muốn xứng đôi với Vinh Nhi, quả thật là si tâm vọng tưởng!
Trước đây trong lòng của thái hậu đã ghen tị muốn phát điên, nhưng đã sớm có thói quen đem mọi suy nghĩ đều giấu vào trong đáy lòng. Bởi vì chỉ có như thế bà mới có thể che giấu được đứa con thông minh tuyệt đỉnh kia của bà.
Bà cũng không có lừa gạt Bạch Thủy Lung, dung mạo của nữ tử đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu khí chất và cá tính. Song, dung mạo vẫn là điều kiện chọn lựa đầu tiên, khí chất và cá tính không giống với người thường, nhưng lại không có dung mạo thì cũng chả có ai để ý đến.
Vinh Nhi có dung mạo như tiên, lại si mê cái tên tiện nhân này, chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi.
Thái hậu suy nghĩ trong bụng, Thủy Lung hiển nhiên không biết. Nếu nàng biết thuật đọc tâm, nàng chắc chắn sẽ tin rằng thái hậu có bệnh yêu con, mà còn là bệnh không nhẹ.
“Đến, Hoa Dương, ngồi xổm như vậy không hợp quy cũ cho lắm." Thái hậu thu ngón tay về, nắm tay nàng kéo nàng đi.
Thủy Lung cảm thấy tâm tình của bà đột nhiên tốt lên rất nhiều, cũng không biết là tại sao bà lại sung sướng như vậy, không nhanh không chậm bước đi theo bà ta.
Một hồi sau, thái hậu đem nàng dẫn đến một gian phong trong cung điện.
Cung điện được bố trí không xa hoa, trái lại lộ ra hơi thở nhàn nhạt ấm áp, ánh nắng dồi dào chiếu rọi, bên cửa sổ một góc cây dành dành nở hoa, tỏa ra mùi hương tự nhiên thơm ngát.
Chỉ nhìn bố trí trong cung điện, quả thật càng làm nền cho thái hậu, nhưng Thủy Lung vẫn luôn cảm thấy có chút kì quái.
Lúc vào bên trong cung điện, thái hậu đuổi đám cung nữ đi ra ngoài. Một mình dẫn Thủy Lung đi vào.
“Hoa Dương chờ chút." Thái hậu nói với Thủy Lung, một mình đi tới trước tủ quần áo, cầm một hộp gấm đi ra.
Thủy Lung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thái hậu.
Thái hậu cười hiền hậu nói: “Đây là giá y năm đó do ai gia tự làm, từng đường kim mũi chỉ đều do chính ta tự làm, đáng tiếc còn không có mặc, bây giờ Hoa Dương và Vinh Nhi sắp thành thân, Hoa Dương không nên phụ tấm lòng của ai gia."
Thủy Lung biết điều không có hỏi vì sao bà chưa từng mặc, nhìn hộp gấm nói: “Dáng dấp của ta và thái hậu khác nhau."
“Ai gia tự mình đo dáng người của Hoa Dương, lại giúp Hoa Dương sửa sang lại một chút." Thái hậu nói.
Đã nói tới nước này rồi, nếu cự tuyệt chính là không nể mặt thái hậu, hơn nữa bà có thể hoàn toàn trở mặt với nàng.
Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, đang muốn đáp, chợt nghe âm thanh của cung nữ từ ngoài truyền vào.
“Bẩm thái hậu nương nương, Võ vương gia đến."
Thủy Lung nhìn thấy ánh mắt của thái hậu chợt sáng lên một cái.
Trước đây, nàng sẽ nghĩ có lẽ là tình cảm yêu thương của người mẹ dành cho con trai, hiện tại thì không đúng.
Lúc này, mặt mày của thái hậu rạng rỡ, nụ cười trên khóe môi dịu dàng lại giống như ngọt ngào, vẻ mặt nồng đậm vui sướng và cưng chiều. Cho dù là yêu thương con trai, con cũng đã trưởng thành, cũng không nên vì gặp được con mà vui vẻ đến mức này.
(Ngữ: *Ta nôn*)
Hoàng cung, quả nhiên là nơi u ám lộn xộn.
Thủy Lung nghĩ như vậy, bên tai nghe được tiếng thái hậu: “Hôn lễ của Hoa Dương và Vinh Nhi sắp đến, không thích hợp gặp mặt, trước tiên hãy đến hậu cung đi. Nếu thấy chán có thể đi đến cung khác chơi, đến lúc đó ai gia sẽ sai người đến gọi Hoa Dương trở về."
Đây không phải là ghét bỏ nàng làm bóng đèn hay sao?
Nét mặt Thủy Lung không thay đổi gật đầu.
Tác giả :
Thủy Thiên Triệt