Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
Chương 104: Ngẫu nhiên cãi một chút

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 104: Ngẫu nhiên cãi một chút

Edit: Tịch Ngữ

Lúc này, Lưu Vân còn không nhận ra, thì ả chẳng khác gì bị ngu ngốc còn điên khùng.

Thì ra vị công tử thần tiên này không có ý với nàng, thế nhưng không thể so với nữ Vô Diệm bên cạnh hắn. Liêu Vân Vân không hiểu, dung mạo ả xinh đẹp hơn nữ Vô Diệm, tính tình lại dịu dàng hơn hơn, đáng yêu hơn. Vì sao công tử lại gai mắt ả, cố tình lại sủng ái nữ Vô Diệm đáng ghét kia?

Nghĩ vậy, đáy lòng ả càng không cam lòng. Song, đau đớn trên tay càng khiến ả phẫn hận. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha ả còn chưa đánh ả, nữ Vô Diệm này lại dám rat ay nặng như vậy, thật kinh tởm!

Liêu Vân Vân muốn cầu xin Trưởng Tôn Vinh Cực, muốn hắn nghiêm khắc trừng phạt Thủy Lung. Nhưng nhìn hai người không coi ai ra gì mà thân mật, liền biết oan uổng không thể diễn đạt, không khỏi đưa mắt nhìn Liêu Ngân, muốn ông trút giận cho mình.

Liêu Ngân đương nhiên hiểu được ánh mắt của nàng, trong lòng rất phức tạp. Xưa nay, hắn cảm thấy dung mạo và nhân phẩm của con gái không tệ, thì ra trước giờ con gái ông chưa từng gặp thất bại chân chính. Cho nên khiến mọi người ảo tưởng mà thôi. Hôm nay, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, ông biết chính mình đã dạy dỗ ra một đứa con gái thật ‘ngây thơ.’

Tới bây giờ nó vẫn không nhìn rõ tình hình, lòng đầy oán giận muốn thân già như hắn thay nó trút giận sao?

Sao nó không nhìn một chút, tình cảnh hiện tại ngay cả bản thân ông cũng khó bảo toàn, muốn ông trút giận giùm, e là hai người chết sớm hơn mà thôi.

Vả lại, Liêu Vân Vân không hiểu rõ, nhưng Liêu Ngân có kinh nghiệm già dặn lại nhìn rất rõ.

Nếu như không phải cô gái áo đỏ này ra tay trước, một cú đá của chủ nhân cũng đủ lấy mạng con gái mình rồi. Nếu nói thật ra thì, cô gái kia đã cứu con ông một mạng. Tuy bẽ gãy hai tay, nhưng không có chặt đứt kinh mạch, chỉ cần trở về chăm sóc tốt nhất đinh sẽ khôi phục lại.

Trong thời gian ngắn, Liêu Ngân suy nghĩ rất nhiều, nhưng không hề để lộ ra ngoài. Liêu Ngân quay đầu nạt Liêu Vân Vân: “Ngươi đúng là kẻ không biết tốt xấu, còn không mau dập đầu xin lỗi chủ nhân, cám ơn vị cô nương này ra tay có chừng mực!"

Liêu Vân Vân không ngờ Liêu Ngân lại nói những lời như vậy, không giúp ả trút giận thì thôi, lại không nói tốt cho ả, cư nhiên kêu ả xin lỗi và cám ơn? Ả làm sai cái gì?

Nét mặt oán hận của Liêu Vân Vân rõ ràng như vậy, mọi người có mặt đều nhìn ra.

Liêu Ngân giật mình. Nhìn Liêu Vân Vân mấp máy môi, vẻ mặt cáu giận. Sợ ả lại nói ra lời khó nghe, ông vội vàng dùng nội lực bắn vào huyệt hôn mê của ả. Khiến ả mềm nhũn té xuống đất, Liêu Ngân thành khẩn nói: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, xin chủ nhân đừng trách tội."

“Tại sao còn chưa đi?" Thủy Lung nhẹ nhàng nói.

Liêu Ngân sợ đến mức đổ đầy mồ hôi, giả bộ ngu ngốc: “Ý cô nương là gì?" Ông không hiểu rõ thân phận của Thủy Lung. Càng không biết rõ thân phận của chủ nhân nhà mình, chỉ biết hắn có thân phận rất cao khó thể trèo lên được, càng không thể làm trái lời hắn.

Cô gái áo hồng này được chủ nhân yêu thương như vậy, tự nhiên không thể đắc tội. Huống hồ, hắn còn đang mang tội.

Thủy Lung không có giải thích cho Liêu Ngân hiểu, chút tâm tư của ông làm sao gạt được nàng.

Lúc đầu, Liêu Vân Vân lấy thân báo đáp, cứu cha. Ông ta không có chút ý tứ muốn can ngăn. Rõ ràng muốn Liêu Vân Vân lọt vào mắt xanh của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy hắn sẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm, nói không chừng còn có thể một bước lên cao.

Tiếc là Trưởng Tôn Vinh Cực không ưa Liêu Vân Vân.

Liêu Ngân vừa thấy hết cơ hội, rất sợ Liêu Vân Vân càng gây chuyện càng lớn, lập tức quyết định đem người đánh xỉu.

Thủy Lung nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Không phải muốn đưa ta đi nhìn?"

Liêu Ngân nghe thấy thế liền hiểu rõ. Nhìn cái gì? Đương nhiên là bảo vật rồi!... Chủ nhân tạm thời đem bảo vật giấu ở sơn trang, chẳng lẽ muốn đem nó đưa cho cô gái này?

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nhắc tới, gật đầu một cái, đưa tay về phía nàng.

Thủy Lung nhìn tay trắng nõn như bạch ngọc của hắn, liền đưa tay vươn đến, tùy ý để hắn nắm.

Hai người nắm tay nhau, đem Liêu Ngân ném ra sau ót, hướng chỗ khác đi tới.

Lần này, Phong Giản không có đi cùng. Hắn lạnh nhạt nhìn Liêu Ngân thở dài nhẹ nhõm, nói: “Đừng có vui mừng quá sớm." Tuy Lan Viễn sơn trang quả thật không để người ngoài trộm Phượng Nhãn Quả, nhưng cuối cùng vẫn khiến người ta khó chịu. Phượng Nhãn Quả là thứ mà Bạch Thủy Lung muốn, chủ tử đang chờ để dùng nó đòi lấy niềm vui của nàng ta, cố tình chuyện này lại trở thành cạm bẫy, để lại một vết dơ, nhất định chủ tử sẽ không thoải mái.

May là Bạch Thủy Lung không để ý, nếu nàng làm ầm ĩ lên, mọi chuyện đều sẽ không bình yên như vậy đâu.

Liêu Ngân bị hắn nhìn có chút hoảng sợ, mặt tái nhợt nghiêm túc cầu xin hắn: “Phong đại nhân, nô tài thật sự biết sai rồi! Nô tài nhất thời u mê, dám lợi dụng chủ nhân để tạo danh tiếng, thật sự là không nên! Nhờ Phong đại nhân giúp nô tài cầu xin, xin chủ nhân tha cho nô tài một lần! Chỉ cần Phong đại nhân có thể giúp nô tài lần này,Phong đại nhân muốn cái gì, chỉ cần nô tài có khả năng, nô tài nhất định sẽ không từ chối."

Phong Giản xuy cười, phất phất tay: “Đừng cầu ta, xin ta cũng vô dụng." Huống hồ, hắn lại không có lòng cầu xin giúp lão. Phong Giản nhìn về hướng Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, tặng thêm một câu: “Cầu xin ta còn không bằng cầu xin mấy ngày nay tâm tình Bạch cô nương tốt, ngược lại có chút tác dụng."

"Bạch cô nương?" Liêu Ngân ngẩn ra, nhất thời ngầm hiểu ý. Một hồi mới nhớ ra cô gái màu đỏ bên người chủ nhân. Không lẽ, Bạch cô nương mà Phong đại nhân nói chính là nàng ta? Để tâm tình nàng ta tốt? Làm sao tâm tình nàng ta mới tốt? Chẳng lẽ…

Liêu Ngân khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

Chẳng lẽ chủ nhân đã nuông chiều cô gái áo đỏ đó đến mức kia rồi, còn quan tâm đến tâm tình của nàng?

Liêu Ngân suy nghĩ một chút, ông cảm thấy chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng của ông rồi, giống như bị quỷ ám.

Mặc kệ Liêu Ngân suy nghĩ rối rắm, Thủy Lung đã đi theo Trưởng Tôn Vinh Cực đến sau núi của Lan Viễn sơn trang.

Thiên nhiên phía sau núi của Lan Viễn sơn trang vẫn chưa được chỉnh sửa, chung quanh đều có rất nhiều cây cổ thụ to lớn, cỏ dại dây leo trong núi đương nhiên không ít, đường đi không được tốt. Lại không biết Trưởng Tôn Vinh Cực làm như thế nào, khiến Thủy Lung có cảm giác như đang bước trên đường phẳng, không biết từ khi nào đã đến dưới thác nước.

Thủy Lung nhìn chung quanh một vòng, hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Băng Lam Cốc ngươi nói, đang ở sau thác nước à?"

Trường Tôn Vinh Cực nghe vậy, trong mắt hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô giống như muốn hỏi, sao nàng biết?

Thủy Lung khinh bỉ hắn, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy qua đường mà. Tiểu thuyết, TV đều diễn như vậy, tuy rằng có chút hư cấu, nhưng trong đó vẫn có mấy phần ăn khớp.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng không có ý định gải thích, cũng không có hỏi cho ra lẽ. Hắn cảm thấy, Tiểu Hỏa Hồ nhà mình thật thông minh, giảo hoạt, nàng có thể đoán được chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, không có gì phải kinh ngạc.

Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng: “Đợi một lát nữa rồi vào động, cần một chút thời gian, nàng đừng sợ."

“Ừ."

Nàng lên tiếng trả lời, liền cảm thấy thân thể bay lên trời. Mắt thấy gần đến màn nước của thác nước. Mới nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực, công phu của hắn thật là quá tốt! Chỉ trong một hơi thở, đã có thể nhảy lên mấy chục thước rồi, trong thiên hạ có rất ít người làm được như vậy, tuyệt đối không vượt quá hai người.

Một luồng nội lực mạnh mẽ đánh ra, tạo thành một lỗ hổng lớn trên màn nước, nàng đã được hắn ôm vào trong động, không dính một chút nước.

Quả nhiên, đằng sau thác nước chính là hang động, vừa vào hang động, Thủy Lung liền muốn tự mình bước đi. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực không có ý buông tay, trái lại còn ôm nàng chặt hơn, nói bên tai nàng: “Còn chưa tới."

Hơi thở ấm nóng phà vào tai Thủy Lung khiến tai nàng đỏ ửng lên. Thủy Lung thầm buồn bực vì thân thể này quá nhạy cảm, gật đầu ứng phó.

Hóa ra, nhanh như chớp vậy mà vẫn chưa đến Băng Lam Cốc, bên trong rất phức tạp, người không biết đường nhất đinh sẽ bị lạc. Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đi bộ dễ dàng như vậy, không có một chút ngừng ngắt. Khi hắn đi tới cuối đường, trước mặt hai người chính là vực sâu không đáy.

Thủy Lung không nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực đi lạc đường. Nhớ tới câu nói lúc nãy ‘đừng sợ hãi’ của hắn, nàng liền hiểu rõ.

“Ở phía dưới sao?" Nàng chỉ chỉ vực sâu đen hút phía dưới.

Trưởng Tôn VInh Cực dùng ánh mắt vui vẻ tán thưởng nàng, quả thật giống như đang khích lệ con nít.

Thủy Lung hoàn toàn hết chỗ nói với cái ánh mắt này của hắn. Yên lặng lườm hắn. Hắn cũng chỉ lớn hơn nàng hai, ba tuổi thôi mà, cộng thêm tâm trí của hắn có chút tổn hại. Vậy mà tối ngày cứ muốn làm ra vẻ trưởng bối trước mặt nàng.

Tuy nhiên, dựa theo bối phận mà nói, hắn đúng là trưởng bối của nàng.

Nàng liếc mắt tuy nhanh, nhưng vẫn bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt được. Dáng vẻ của nàng như vậy khiến hắn cảm thấy rất thú vị, rất đáng yêu. Trong mắt cũng có chút ý cười, bỗng nổi lên ý nghĩ muốn đùa giỡn.

Hắn ôm Thủy Lung tiến hai bước đến mép vực, cũng không biết đang làm cái gì. Thủy Lung chờ một hồi, đang định hỏi hắn. Đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị vứt ra ngoài, cảm thấy bỗng nhiên bị treo lơ lửng trong không trung, không ai không kinh hoảng.

Con ngươi Thủy Lung co rụt lại, rất nhanh liền điều chỉnh theo bản năng, ổn định tâm thần. Sau một khắc, bóng dáng trước mặt nàng nhoáng lên, thân thể liền bị người nào đó ôm lấy, người nọ tức giận, tiếc nuối lại oán giận: “Sao không bị hù vậy?"

Tâm tình Thủy Lung rất phức tạp, nhưng bất đắc dĩ nhiều hơn là buồn bực. Đưa tay nắm lấy tóc hắn, không chút thương tiếc kéo mạnh, cười khẽ nói: “Đế duyên chơi đùa thật là khác người."

Em gái ngươi! Vực này không biết sâu bao nhiêu, xung quanh đều là màn đêm đen như mực, hắn cứ như vậy đem nàng quăng xuống, cũng không phải không sợ! Nếu như không có vật tạm bám vào, e là nàng dữ nhiều lành ít!

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng, uyển chuyển cực kì dễ nghe của Thủy Lung. Dưới vực sâu, thần bí quỷ quái nói không nên lời, rất chọc người. Nhưng nhìn rõ nụ cười sắc bén mang theo ý lạnh của nàng, cánh tay ôm nàng buộc chặt hơn, khiến thân thể hai người dính sát: “A Lung tức giận sao?"

“Ngươi nói ta có nên tức giận hay không?" Thủy Lung hỏi.

Nếu nàng không tin hắn, đương nhiên sẽ không mất cảnh giác với hắn, mặc dù hắn vừa đem nàng quăng xuống vực. Cho nên nói, chuyện này cũng có một nửa là do nàng tự tìm, quả nhiên không tức giận với hắn được.

Trường Tôn Vinh Cực nói: “Nếu như nàng bị thương, đương nhiên có thể tức ta, giận ta. Nhưng hiện tại không có bị thương, nên không được giận."

“Đây là đạo lí gì?" Thủy Lung bị giọng điệu tùy hứng bá đạo chọc cười. Liếc hắn: “Dựa theo lời ngươi nói, ta đem quần áo của ngươi cởi xuống hết, cho ngươi uống xuân dược sau đó ném ngươi lên giường. Kế tiếp, gọi mười cô gái đến nhìn bộ dạng đó của ngươi một khoảng thời gian, mới đem bọn họ đuổi đi. Cuối cùng ngươi cũng không bị xâm phạm, ngươi không được giận ta tức ta, tóm lại không bị người ta cưỡng hiếp, không được nổi giận nhá!"

Trường Tôn Vinh Cực cau mày, trong mắt rõ ràng hiện lên chán ghét, rõ ràng rất bài xích đối với chuyện Thủy Lung nói: “Cái này không phải đạo lí."

Thủy Lung hỏi: “Sao không phải đạo lí?"

Trường Tôn Vinh Cực hừ lạnh một tiếng: “Trong lòng nàng hiểu rõ, còn hỏi ta làm gì?"

“Hắc." Thủy Lung cười, ánh mắt trào phúng: “Ta bi ngươi vứt còn chưa nổi giận, ngược lại ngươi còn dám xụ mặt với ta."

Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy ánh mắt nàng rất hấp dẫn, sắc bén sáng ngời như tuyết, tựa như là trào phúng, rất đả thương lòng người, càng khiến người ta muốn chinh phục. Nhìn không bao lâu, nói: “Ta thích nàng mới vui đùa với nàng, nàng lại nói những lời khiến người ta chán ghét."

Mỉa mai trong mắt Thủy Lung càng đậm: “Ngươi có hỏi ta là ta có vui hay không à?"

Mắt Trưởng Tôn VinH Cực trầm xuống: “Nàng không vui?"

“Làm cái gì ta phải vui chứ?" Thủy Lung cười nhạo: “Vực này sâu không thấy đáy, công lực của ta còn thấp, bị ngươi vứt như vậy, té chết kiếm ai đòi mạng đây?"

Câu này vừa chạm vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực, thanh âm liền mềm nhũn: “Ta chắc chắn sẽ tiếp được nàng." Nói một nửa giọng nói liền lạnh xuống: “Chẳng lẽ nàng không tin ta?"

“Mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, chuyện liên quan đến tính mạng, ta thật không dám khen tặng." Thủy Lung lạnh nhạt nói.

Nếu như để cho huynh đệ ở kiếp trức của nàng nghe được câu nói này, nhất định sẽ mắng nàng nói xạo không chớp mắt. Trong kiếp trước, nàng đều chơi đùa mấy trò nguy hiểm, ngay cả nghề nghiệp cũng mang tính chất nguy hiểm cực cao. Bên người nàng chưa bao giờ có hai chữ an toàn, nhưng cũng không có sai lầm.

Trưởng Tôn Vinh Cực không ngờ Thủy Lung ‘không biết tốt xấu’ như vậy. Mấy ngày nay, hai người ở chung rất tốt, càng thấy yêu thích nàng nhiều hơn, càng không ngừng yêu thích. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói đều chặn họng hắn, đối nghịch hắn… Tiếp đó đã chống cự, khiêu khích hắn, khiến hắn buồn bực, hơn nữa ánh mắt nàng không chút che dấu sự chế nhạo, làm hắn uất ức vô cùng.

Cố tình, hắn lại thích nhìn dáng vẻ khiêu khích, lãnh khốc này của nàng. Đặc biệt cảm thấy rất đẹp đẽ. Đánh thì đánh không được, mắng chửi thì không nỡ… Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện hắn thích bộ dạng này của nàng còn không kịp, làm sao bỏ xuống được. Nhưng không đánh không chửi, nàng lại không chịu nhân sai với mình. Cũng không nói chuyện với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến hắn vừa vui vừa giận, bực dọc cũng không được. Thật uất ức!

Thủy Lung cứ thâm trầm lạnh lùng nhìn hắn như vậy khiến Trưởng Tôn Vinh Cực rất căng thẳng, cùng với gợn sóng trong con ngươi, một câu cũng không nói.

Hai người liền trầm mặc, tốc độ rơi xuống dần chậm lại, thân pháp Trưởng Tôn Vinh Cực quỷ mị lại bình ổn, tựa hồ đã khống chế được phương hướng.

Cuối cùng, Trưởng Tôn Vinh Cực là người mất kiên nhẫn trước, lạnh lùng nói với Thủy Lung: “Trước đây, nàng không phải như vậy."

Nếu như, không phải Thủy Lung có trực giác nhạy cảm của dã thú, đồng thời hiểu biết Trưởng Tôn Vinh Cực sâu hơn… Đúng là suýt chút nữa không nghe ra được oán giận và uất ức ẩn sâu bên trong lời nói của hắn. Nàng thật sự sẽ cho rằng hắn đang trách cứ, quở mắng nàng.

Nàng không nói lời nào, chuyển mắt sang một bên.

Hành động này hoàn toàn chọc giận Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn cấp tốc đưa tay nắm cằm nàng. Đem mặt Thủy Lung nâng về phía hắn, để tầm mắt nàng không thể rời khỏi mặt hắn. Con ngươi thâm trầm nhìn nàng, tràn đầy áp lực bức người.

“Ta sai rồi." Một hồi sau, hắn đột nhiên nói.

Mắt Thủy Lung lóe sáng.

“Nói nàng là trẻ con, nàng còn không thừa nhận." Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt, lông mi nồng đậm che hơn phân nữa. làm người khác không nhìn rõ cảm xúc của hắn. Vẻ mặt lạnh nhạt, miệng không nhịn được nhếch lên, tựa như bao dung nói: “Một chút vui vẻ lại có thể khiến nàng vui đến vậy, còn không phải là trẻ con thì là cái gì?"

Thủy Lung cúi đầu, cười đến hai vai khẽ run lên. Con mèo này, có đôi lúc đáng yêu đến mức khiến người ta yêu thích.

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực hiện lên chút hoảng loạn, ủ ê: “Mới nói nàng có hai câu, nàng liền nhõng nhẽo."

“Không có." Thủy Lung lên tiếng.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe lời nàng đáp, cuối cùng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ, chớ không phải lúc nãy thật sự bị dọa chứ? Nếu không làm sao có biến hóa lớn như vậy? Hắn từng hứa sẽ cưng chiều nàng, cư nhiên lại khiến nàng sợ hãi. Vừa nghĩ như thế, thể xác và tinh thần Trường Tôn Vinh Cực đều buông lỏng. Lời nói dễ dàng buột miệng: “Lần này ta sai rồi, không nên dọa nàng." Thấy Thủy Lung không tiếp lời, tâm tình liền ứ đọng, đưa tay nâng cằm nàng lên để nàng nhìn mình: “Trái lại nàng chi một tiếng coi."

"Chi ~" Thủy Lung nhàn nhạt chi một tiếng.

Trường Tôn Vinh Cực: ". . ."

Thủy Lung hờ hững nhìn bộ dạng hóa đá hiếm thấy của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nhíu mày, giống như muốn nói. Ta chi rồi mà!!

Trường Tôn Vinh Cực yên lặng nhìn nàng: “Nói hai câu dễ nghe cho ta nghe đi."

Thủy Lung cười khẽ nói: “Biết sai có thể mở tiệc ăn mừng."

Lúc này, dưới chân đột nhiên phát sáng lên, ánh sáng từ thấp vọng lên. Chuyện xảy rất bất ngờ. Trong nháy mắt bao phủ lên cả khuôn mặt nàng, chiếu lên khuôn mặt vàng như nến của nàng da mặt tựa như trắng dần lên, như một cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta hô hấp cũng khó khăn. (N: cái này ta chém á ==’’)

Cảnh đẹp này, chỉ có Trưởng Tôn VInh Cực nhìn thấy.

Hắn nhìn nét mặt tươi cười dịu dàng trước mắt, thất thần trong nháy mắt. Tâm tình rất phức tạp, cảm giác vô lực giống như đánh vào cây bông. Một khắc trước nàng vẫn còn sắc bén, giận dỗi với hắn, sau một khắc lại dễ dàng như vậy, phát hiện này khiến lòng hắn luống cuống rất buồn cười. Nhưng sau cũng vẫn không nhịn được vui mừng vì nàng đã bình thường lại, nguyện ý nói chuyện với nàng lần nữa.

Dáng vẻ xoắn xuýt buồn rầu của Trưởng Tôn Vinh Cực đều bì Thủy Lung nhìn thấy, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên.

Tâm tình của hắn bị tác động, bị đùa giỡn cũng không nổi giận. Đương nhiên cũng không để hắn vui sướng dễ dàng như vậy, nhìn động tác của hắn liền biết hắn xúc động đến bực nào rồi.

Nghiệm chứng một phen, hắn vẫn như trước, thua nàng triệt để!

Hơn nữa, thỉnh thoảng cãi nhau một chút, thực tế rất có ích cho việc giao lưu và phát triển tình cảm, đồng thời cũng có lợi cho thể xác và tinh thần.

Lúc này, hai người đều rơi xuống mặt đất, thật sự đến nơi rồi.

Thủy Lung liếc mắt nhìn chung quanh, thầm than Lan Viễn sơn trang lại có một tòa băng cốc như vậy. Không sai, chính là băng cốc. Mặc kệ là trên mặt đất hay là tường đều phủ đầy bông tuyết lạnh lùng, màu xanh nhạt lan tỏa hơi lạnh, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức khó thể tin nổi.

“Ừm?" Thủy Lung nhẹ than, ánh mắt hiện lên nghi vấn.

Nàng ngửi thấy một mùi hương, mùi hương say lòng người giống như trái cây lại giống rượu nho. Khiến nàng cảm thấy đói khát.

Chưa từng có mùi vị thức ăn nào khiến nàng thèm thuồng như vậy, làm cho nàng không thể khống chế được.

Phượng Nhãn Quả!

Thủy Lung liền nghĩ đến mùi hương này nhất định là cửa Phượng Nhãn Quả!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại