Vực Sâu Ham Muốn
Vực Sâu Ham Muốn - Chương 290: Oán trách
“Được rồi đừng làm bộ nữa." Tôi ném một cái gối qua đó, “Anh cũng chẳng phải làm không công, mấy chuyện mà anh làm giúp tôi không phải đều đến chỗ Nhạc Hằng lấy lời rồi sao, oán trách cái quái quỷ gì chứ."
Bị tôi vạch trần Lý Ninh liền không làm bộ nữa, nhún nhún vai rồi lại khôi phục lại bộ dạng cà lơ cà phất đó, “Nếu không thì sao? Lẽ nào cô cho rằng có thể có cái chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đó sao? Tôi cũng không muốn giấu cô, chỉ là tưởng rằng cô đã biết rồi mà thôi."
Tôi biết lời anh ta nói là lời thật lòng, thế nhưng trong lòng không thể ngừng thấy khó chịu, “Vậy anh có thể nói thẳng mà, những thứ tôi có thể đáp ứng được tôi đều sẽ nghĩ cách đáp ứng cho anh, không đáp ứng được thì từ bỏ thôi, tại sao anh phải đến chỗ Nhạc Hằng đòi chứ?"
“Cô đúng thật là đáng yêu." Lý Ninh nhếch mép, vẻ mặt có chút khinh thường, “Là gì mà khiến cô cho rằng chỗ cô có thứ mà mà tôi muốn chứ? Nhạc Hằng đã tình nguyện chấp nhận như vậy rồi, cô sao phải già mồm nữa?"
Đúng vậy, Lý Ninh sinh sống ở trong môi trường như vậy, thứ anh ta muốn sao mình có thể đáp ứng được chứ.
“Kêu tôi làm việc là cô, lại không cần bỏ ra bất cứ cái giá nào liền có thể hoàn thành việc muốn làm, sao cô còn trưng ra cái dáng vẻ của người bị hại vậy chứ? Mà nghĩ lại, nếu như tôi nói trước với cô, vậy thì cô sẽ không cứu bạn của mình nữa sao?"
“….Đừng nói nữa."
“Kể cả tôi không giúp cô làm những việc đó, Nhạc Hằng cũng sẽ có chuyện khác yêu cầu tôi làm, thứ tôi muốn sớm muộn gì cũng sẽ vào túi tôi thôi. Thế nhưng cô, lại không có cách nào tìm được người nào ngoài Nhạc Hằng giúp cô, không phải sao? Tôi đã giúp cô, cô còn bày ra bộ mặt đó cho ai xem?"
“…Tôi bảo anh đừng nói nữa mà."
Tôi bịt chặt tai, đột nhiên cúi người xuống hít một hơi thật sâu. Lời Lý Ninh nói đều là sự thật, tôi đều biết. Chính vì là sự thật, nên tôi mới không có cách nào tiếp nhận được.
Tôi luôn cảm thán rằng sao xung quanh lại luôn có nhiều điều kì lạ như vậy, cho dù là sự phản kích lại đối với nhà Kim Hoa, trong lòng tôi vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ là phản kích thích đáng để tự vệ mà thôi.
Cho nên tôi luôn tự cho rằng không hề có lỗi với bất cứ ai, thế nhưng những lời lúc này của Lý Ninh lại như một cái tát đau đớn lên mặt tôi vậy. Điều tôi không thể tiếp nhận được là, bản thân vậy mà lại có thể biến thành người có lòng tham không đáy như vậy.
“…Bỏ đi, nếu như cô thật sự không muốn nghe nữa, vậy coi như tôi chưa nói gì là được." Lý Ninh cười giễu cợt, “Không ngờ rằng Nhạc Hằng đứa con cưng của trời như vậy, lại có thể tìm được người phụ nữ như cô."
Lời mà Lý Ninh nói ra lại một lần nữa kích thích đến đúng dây thần kinh yếu đuối nhạy cảm của tôi, “Người phụ nữ như tôi? Tôi thì sao? Anh vẫn còn rất nhiều lời oán thán giành cho tôi có phải không? Anh nói đi! Bây giờ tôi cho anh cơ hội, anh hãy nói ra hết cho tôi!"
“Cô hãy nhìn cái bộ dạng bây giờ của cô đi! Tả Tiểu Ân, sức chịu đựng của cô chỉ có vậy thôi sao? Chỉ vài câu đả kích mà cô đã không chịu đựng được rồi sao? Cô như thế này, cũng muốn đứng cạnh Nhạc Hằng sao? Cô có biết anh ta đã từng trải qua những gì không?"
Tôi liền ngây ra, đột nhiên bị Lý Ninh to tiếng liền giật nảy mình. Không kìm được mà run lên, tôi không muốn thừa nhận rằng Lý Ninh lúc này nhìn qua vô cùng uy nghiêm, đến nỗi ngay cả lời giáo huấn cũng sắc bén như vậy.
Thấy sắc mặt của tôi khó coi, Lý Ninh cũng không làm khó tôi nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Cô muốn lãng phí thời gian ở đây bao lâu nữa? Không phải muốn đưa người phụ nữ đó đến bệnh viện sao? Không có ý định đi nữa sao?"
“Đi, đương nhiên là đi rồi!" Tôi bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi, “Đợi tôi ở đây, tôi đi vào dắt chị ấy ra."
Lý Ninh đưa tay ra, làm ra cái dáng mời. Tôi lườm anh ta một cái, không chút cam tâm tình nguyện mà xoay người đi vào phòng.
Trong phòng ngủ, Lâm Tuyết vẫn yên lặng ngồi ở trên giường, đôi mắt thất thần nhìn vào bờ tường đến ngây ngốc. Trong nháy mắt tôi có chút thương xót, bất giác nhẹ giọng, sợ dọa phải người nhạy cảm này, “Lâm Tuyết?"
Nghe thấy giọng của tôi, Lâm Tuyết quay đầu lại nhìn tôi, “Tiểu Ân, em muốn nghỉ ngơi sao?"
Tôi lắc đầu, “Không phải, em dẫn chị ra ngoài được không?"
“Ra ngoài? Đi đâu?" Lâm Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, “Đi gặp chị La sao? Thế nhưng trước đó mới gặp rồi mà. Em nói chúng ta không thể thường xuyên ra ngoài được, có nguy hiểm mà."
“Không phải gặp chị La, em dẫn chị đi khám…đi đến một nơi khác an toàn hơn." Nuốt lại cái lời đi khám bác sĩ mà suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra, tôi đổi một cách nói khác, thế nhưng tinh thần của Lâm Tuyết vẫn trở nên mất mát.
“Em cũng muốn rời xa chị sao?" Nhìn ánh mắt càng lúc càng ảm đảm đó của Lâm Tuyết, tôi suýt chút đã mềm lòng, nhưng lại nghe thấy Lâm Tuyết khẽ nói, “Cũng được, chị cũng không muốn cứ mãi làm gánh nặng của em."
Lâm Tuyết luôn kiên trì tự lập, cho dù là giây phút này, chị ấy vẫn không hề thay đổi.
Có lẽ cái sự mềm lòng trong phút chốc đó của tôi, đối với một người thông minh như Lâm Tuyết hoàn toàn chính là sự nhục nhã. Điều mà họ cần, vốn không phải là sự đồng cảm thương hại của người khác, mà là làm cho bản thân trở nên tốt hơn về mặt bản chất.
Tôi dơ tay ra, “Đi thôi, Lâm Tuyết, em đợi chị trở lại."
Lâm Tuyết nở ra một nụ cười đầu tiên trong khoảng thời gian từ đó đến nay, kiên định đặt tay lên tay mà tôi dơ ra, “Ừ. Tiểu Ân, chị nhất định sẽ trở lại nhanh thôi."
Nụ cười này quá đẹp, giống như Lâm Tuyết trước đây vậy, khiến tôi suýt chút nữa tưởng rằng người phụ nữ trước mặt này đã không cần chữa mà đã khỏi rồi.
Thấy chúng tôi dắt tay nhau đi ra, Lý Ninh nhếch mép, “Sao vậy, không nỡ rời xa, chuẩn bị đến bệnh viện ở hai ngày cùng chị ta sao?"
Lườm anh ta một cái, “Cẩn thận có ngày anh sẽ chết vì cái miệng này đây."
Thế nhưng Lý Ninh cũng chẳng để ý, nhún vai chẳng quan tâm, “Đã có nhiều người nói như vậy rồi, sao, không giận tôi nữa à? Xem ra cô cũng có chỗ đáng khen đấy, ít nhất tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn người một bậc đấy."
Tôi cảm thấy dây thần kinh ở não đang nhảy loạn lên, tự nhủ phải “Bình tĩnh, mày đấu không lại cái tên “Bitch" này đâu vài lần cuối cùng mới có thể khắc chế được sự kích động muốn giơ nắm đấm lên lao đến đánh người nào đó một trận.
Lý Ninh cười nhe răng, “Bây giờ tôi đang rèn tính nhẫn nại cho cô đấy, cô nên cảm ơn tôi đi chứ."
…..Trước đây tôi cảm thấy người này sao có thể có khí chất uy nghiêm như vậy chứ, quả nhiên là ảo giác rồi sao?
Lý Ninh lái xe rất vững, không có chút hợp với tính cách của anh ta chút nào, “Chút nữa khi gặp bác sĩ, tất cả những gì cần nói đều để tôi nói."
Tôi dựa lên vai Lâm Tuyết, uể oải lườm anh ta một cái, “Anh muốn tôi nói, cũng chưa chắc tôi đã cam tâm tình nguyện nói đâu."
Suy cho cùng trước đây cũng đã bị một vố xấu mặt như thế, mặc dù có khi với tính cách của đối phương chắc đã sớm quên sạch rồi, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu, thấy cả người đều không thoải mái.
Người thờ ơ như vậy từ trước đến nay chắc phải đắc tội với không ít người rồi, vậy mà lại vẫn có thể sống vô cùng bình yên không hề bị người ta cắt cổ trong một đêm trăng thanh gió mờ nào thì đúng là không phải anh ta may mắn thì liền chính là bản lĩnh anh ta lớn rồi.
Bác sĩ độc miệng không hề ở bệnh viện, điều này thực sự là vượt xa ngoài tầm dự đoán của tôi. Đối với điều này, Lý Ninh vậy mà lại tốt bụng giải thích cho tôi một chút, “Thân là bác sĩ riêng của Nhạc Hằng, bình thường chỉ cần không phải chuyện của bản thân Nhạc Hằng, anh ta sẽ không đến bệnh viện. Cái người cô độc kiêu ngạo như anh ta, ngay cả giống như bác sĩ riêng khác đến bệnh viện đưa đẩy cho xong chuyện cũng không chịu."
….Đúng là người trước sau như một mà.
Lý Ninh chạy ngược chạy xuôi, sau khi đi qua đi lại một vòng lớn cuối cùng cũng mở cửa sau cho Lâm Tuyết, ở trong một bệnh viện lớn mà giường bệnh chật cứng người vậy mà tìm được ra cho Lâm Tuyết một phòng bệnh riêng.
Dù như vậy nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, Lý Ninh lại dặn dò lại bác sĩ y ta phụ trách một lần nữa, “Ngoài tôi, và cả người phụ nữ nhìn qua có chút đần độn phía sau tôi và những người mà chúng tôi dẫn đến ra, nhất định không được để cho người nào khác vào phòng bệnh này của chị ta đã biết chưa?"