Vừa Ý Quý Công Tử
Chương 4
Phòng làm việc
"Mẹ, sao lại tới đây?"
Tuyên Dĩnh xem xong một đống văn kiện, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy mẹ của mình tới, hết sức kinh ngạc.
"Thế nào ở đây ai nhìn thấy mẹ cũng hỏi vấn đề giống nhau như vậy? Chẳng lẽ mẹ không thể tới sao?"
"Con không phải là ý này, mẹ."
"Được rồi, được rồi. không sao!"
"Đỗ tiểu thư, cô cũng tới? Hai người biết nhau?"
Đỗ Vân Ny cùng Chu Ngọc Diệp đi vào phòng làm việc, Thiệu Tuyên Dĩnh lấy làm kỳ lạ tại sao hai người bọn họ lại cùng xuất hiện?
"Mẹ cùng Vân Ny là vừa mới biết, Vân Ny là một cô gái vừa xinh đẹp, hào phóng,, lại có tinh thần trọng nghĩa. Hôm nay mẹ bị hồ ly tinh cậy mạnh khinh dễ, cũng chỉ có Vân Ny chịu vì mẹ lên tiếng."
"A?" Tuyên Dĩnh hướng Vân Ny lộ ra nụ cười cảm kích, "Cám ơn cô, Đỗ tiểu thư."
"Không sao, chẳng qua là một việc nhỏ." Vân Ny lễ phép trở về lấy vẻ điềm nhiên mỉm cười, trong lòng lại không tự chủ được mà nghĩ , chi phiếu rốt cuộc lúc nào thì mới có thể nằm trong tay?
"Mẹ, đến tột cùng gặp chuyện gì?"
"Ai! Chuyện này một lời khó nói hết . Mẹ mới vừa ở dưới lầu đụng phải một ả hồ ly tinh hung dữ......." Chu Ngọc Diệp kể lại câu chuyện
"Thật có chuyện này?" Thiệu Tuyên Dĩnh âm trầm, tròng mắt đầy lửa giận.
Có người dám can đảm như thế làm nhục mẹ của hắn, cũng tương đương với làm nhục hắn. Hắn cũng muốn nhìn một chút là người nào không biết phân biệt, lại dám lớn lốí như thế.
Đang lúc Chu Ngọc Diệp thao thao bất tuyệt nói, bên ngoài liền truyền đến giọng Hồ Ly tinh đang cãi vã.
"Bọn người hèn mọn, tại sao ngăn cản tôi? Cô có biết bổn tiểu thư với người lãnh đạo của các cô quan hệ như thế nào? Cút ngay! Tôi có việc muốn tìm Tuyên Dĩnh."
Chiêm Lộ Lộ không để ý sự ngăn cản của thư ký, vẫn cố gắng phải thấy Tuyên Dĩnh.
"Cô không thể tự tiện xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc."
Thư ký muốn ngăn cản Chiêm Lộ Lộ, lại bị cô ta vô tình đẩy ngã.
Cô ta mở cửa phòng làm việc của Thiệu Tuyên Dĩnh ra, lập tức lộ ra một nụ cười kiều mỵ, phong tình vạn chủng, lại dối trá vô cùng .
"Dĩnh —— người ta. . . . . ."
Chiêm Lộ Lộ chưa nói hết lời, liền bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt: "Ai cho cô tiến vào?"
Thiệu Tuyên Dĩnh lạnh lùng nheo mắt lại, uy nghiêm và mạnh mẽ khó nói nên lời, dọa cho Chiêm Lộ Lộ sợ đến nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt thật là đáng sợ, cùng hắn gặp gỡ hơn một tháng, cô chưa từng thấy qua Tuyên Dĩnh lộ ra vẻ mặt âm trầm, đáng sợ như vậy.
Ở trước mặt phụ nữ, Thiệu Tuyên Dĩnh, luôn tỏ ra là người lãng mạn mà đa tình, cho nên không có mấy người thấy được vẻ mặt khác của hắn ở trong công ty.
"Đi ra ngoài." Thiệu Tuyên Dĩnh nói ra một câu ngắn gọn lại khiếp người.
Chiêm Lộ Lộ bị lời nói của hắn dọa lui một bước, nhưng liếc mắt nhìn thấy Chu Ngọc Diệp hướng cô ta lộ ra nụ cười đắc ý nên cô ta không cam lòng cầu khẩn nói: "Nhưng là người ta rất nhớ anh, người ta bị ủy khuất, muốn gặp anh. . . . . ."
"Bất kể cô có lý do gì, vừa bắt đầu tôi liền nói qua, thời gian đi làm tôi không cho phép tới quấy rầy, chẳng lẽ cô quên sao? Hay là cô cố ý đem lời của tôi vào tai này ra tai kia?"
Khiếp người ánh mắt cùng lời nói lãnh khốc của Thiệu Tuyên Dĩnh làm Chiêm Lộ Lộ như bị thương nặng sững sờ ở tại chỗ.
"Con trai, cô ta vừa ở dưới lầu mắng mẹ là hồ ly tinh"
Chu Ngọc Diệp không ưa Chiêm Lộ Lộ bộ dáng phách lối vừa mới làm khó thư ký, vừa tức chuyện lăng nhục mình, vì vậy quyết định dạy dỗ cô.
Thiệu Tuyên Dĩnh nổi cơn thịnh nộ, tròng mắt đen có vẻ càng lạnh hơn, "Tôi không muốn nói lần thứ ba, đi ra ngoài!"
Chiêm Lộ Lộ thấy đại thế đã qua, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Ngọc Diệp một cái, liền bực tức tông cửa xông ra.
Chu Ngọc Diệp thấy thế, đắc ý cười, "Mẹ liền biết Tuyên Dĩnh nhà ta sẽ không để cho mẹ thất vọng, với lại con trai, con phải cẩn thận cái loại đàn bà đó a!"
"Con hiểu, mẹ, những chuyện nhỏ nhặt này mẹ cũng đừng quan tâm, về sớm một chút nghỉ ngơi đi!"
"Tuyên Dĩnh, con phải nghe mẹ khuyên mới phải, nếu không. . . . . ."
"Chuyện của con tự con sẽ xử lý, mẹ, con còn có hội nghị, con sẽ nói Vu Dương bảo tài xế đưa mẹ trở về có được hay không?"
"Nhưng mẹ còn chưa nói hết. Hơn nữa Vân Ny cũng có chuyện muốn tìm con. . . . . ."
Cô biết hắn không muốn cùng mẹ nói vấn đề của mình, liền cười cười nói: "Bác gái, chuyện của con không vội, nếu Thiệu tiên sinh bận rộn như vậy, chúng ta hãy đi về trước." Không vội mới là lạ, ba vạn đối với nhân viên bán hàng như cô mà nói, cũng không coi là một số tiền nhỏ.
"Này. . . . . . Được rồi!" Chu Ngọc Diệp có chút không cam lòng đáp ứng thỉnh cầu của Vân Ny.
Thiệu Tuyên Dĩnh lần nữa hướng Đỗ Vân Ny lộ ra nụ cười cảm kích, "Tôi để cho Vu Dương phân phó tài xế đưa hai người trở về. Đúng rồi, Đỗ tiểu thư, tấm chi phiếu này là tôi bồi thường cho cô ."
"Không cần." Vân Ny khẩu thị tâm phi cười, trong lòng lại vui vẻ tính toán số tiền trên sẽ có bao nhiêu?
"Tôi kiên trì muốn cô nhận lấy."
Hắn thái độ kiên quyết cùng với loại khí thế vương giả, làm người ta không cách nào cự tuyệt, Đỗ Vân Ny không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh nhận lấy chi phiếu.
"Tuyên Dĩnh, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao con lại đưa cho Đỗ tiểu thư chi phiếu?" Chu Ngọc Diệp không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì.
"Chuyện này nói rất dài dòng." Tuyên Dĩnh trên mặt mang vẻ thần bí mỉm cười.
Nghĩ tới ngày đó thắt lưng của hắn vướng đến lễ phục của cô, Vân Ny không khỏi hai má ửng đỏ. Cô thế nào lại mở miệng nói, y phục của cô bị hắn phá, hai người còn cùng nhau ngã vào trên sô pha.
Huống chi, Thiệu Tuyên Dĩnh bên người còn có nhiều bạn gái như vậy, cô cùng hắn phát sinh chỉ là một đêm ngắn ngủi, căn bản cũng không coi là cái gì.
Lời tuy như thế, nhưng vì sao cảm giác có hơi đau nhói lan tràn ở trái tim của cô?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các con không nói, mẹ làm sao biết?" Chu Ngọc Diệp tò mò.
Đỗ Vân Ny sợ Tuyên Dĩnh nói thật, không thể làm gì khác hơn là nhanh dời đi sự chú y của Chu Ngọc Diệp.
"Chuyện này về sau có cơ hội con từ từ nói cho bác biết, chúng ta đừng quấy rầy Thiệu tiên sinh làm việc, trước xuống lầu rồi hãy nói!"
"Được rồi! Nhưng cháu phải từ từ nói cho bác nghe a!"
"Vâng, chúng ta rời đi trước hãy nói." Vân Ny dắt tay Chu Ngọc Diệp rời đi.
Đi ra khỏi công ty Vĩnh Xương, Chu Ngọc Diệp vội vàng nắm chắc cơ hội, hướng Vân Ny hỏi thăm: "Cháu cùng Tuyên Dĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thần bí như vậy? Nói cho bác nghe!"
"A. . . . . . Ở chỗ này không tiện cho lắm, lần sau chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tán gẫu được không?" Vân Ny vội vàng nói.
"Nói như vậy cũng đúng, đứng ở cửa nói chuyện phiếm, bác già rồi đứng không được bao lâu liền đau lưng. Nếu không bữa nào tới nhà bác chơi ?"
Đỗ Vân Ny không tiện cự tuyệt yêu cầu thành khẩn của Chu Ngọc Diệp liền nói: "Nếu như bác không chê cháu quấy rầy ."
"Nói gì..., cháu chịu bỏ qua công việc theo bà lão này nói chuyện, bác vui mừng còn không kịp!"
"Bác yên tâm, công việc của cháu thời gian rất tự do, không cần ngày ngày đến công ty trình diện."
"Như vậy a!" ’
"Bác gái, bác bình thường có chăm sóc tốt không?"
"Có a! nghe người ta giới thiệu nên dùng thử."
"Nhưng là thấy nó không được thích hợp với da của bác. Hay là xem hôm nào gặp mặt cháu tặng bác kem bảo dưỡng."
"Có thật không?" Lão nhân gia mừng rỡ hỏi: "Nhưng là, như vậy có thể hay không phiền cháu?"
"Sẽ không! tuyệt không phiền toái."
Hai người hàn huyên một lát, tài xế lái xe đến trước cửa công ty Vĩnh Xương.
Chu Ngọc Diệp vội vàng hỏi thăm Vân Ny: "Bác nói tài xế đưa cháu về nhà ?"
"Không cần, cám ơn! cháu còn có chuyện phải đi gặp khách hàng. Bác trước trở về đi ."
"Vậy cũng tốt! Đây là địa chỉ cùng điện thoại nhà bác, nếu như con có cần gọi điện thoại, bác bảo tài xế đi đón con. Bác về trước, con đi xe phải cẩn thận a!" Ngọc Diệp viết xong địa chỉ đưa cho Vân Ny.
Mà bà giống như mẹ dặn dò con, làm Vân Ny không tự chủ được nhớ tới khi còn bé, bác gái hàng xóm thương cô như ruột thịt, tình cảm thật than thiết.
Đáng tiếc chính là, cả nhà bác Thiệu đã sớm di dân đến nước Mĩ, cô là không thể nào gặp lại được.
"Cám ơn! Cháu sẽ đến."
Vân Ny đưa mắt nhìn cỗ xe màu đen Rolls-Royce từ từ đi xa.
Leng keng —— leng keng ——
Sáng sớm chủ nhật , từ trước đến giờ là thời gian Thiệu Tuyên Dĩnh ngủ bù.
Vì vậy bị tiếng chuông đánh thức Thiệu Tuyên Dĩnh, có chút ảo não kéo chăn che kín đầu, muốn ngủ nữa.
Ai ngờ tiếng chuông, mới ngừng một lát, ngay sau đó lại vang lên.
Leng keng, leng keng, leng keng ——
Thiệu Tuyên Dĩnh bị tiếng chuông làm cho không chịu nổi, vì vậy quyết định rời giường đem người ấn chuông phải trả giá, sau đó sẽ tháo chuông ra, cuối cùng là đem tất cả người giúp việc đuổi.
Hắn tùy tiện khoác bộ y phục đi xuống lầu mở cửa.
Mở cửa, nhìn thấy một người đang cầm bao lớn bao nhỏ, mặt bị che một nửa, lập tức phản xạ, tính đóng cửa lại."Nhà tôi cái gì cũng không thiếu, muốn chào hàng đi chỗ khác đi."
Cầm một đống đồ, hắn làm cô cảm thấy không cao hứng, cố gắng lấy cùi chỏ nhấn chuông .
"Tôi đã nói rồi, muốn chào hàng. . . . . ."
Thiệu Tuyên Dĩnh lời mới nói một nửa, liền chú ý đến cái thẻ "Nhân viên chào hàng" Đỗ Vân Ny?
"Tôi cùng Chu Ngọc Diệp người phụ nữ trung niên có hẹn, phiền anh thay tôi thông báo một tiếng."
Tuyên Dĩnh lúc này rất có phong độ một tay lấy thứ đồ trên tay cô mang vào.
Mặc dù Chủ nhật sáng sớm bị đánh thức rất tức, nhưng được nhìn thấy mỹ nhân chân thật này Tuyên Dĩnh lập tức bỏ đi cơn tức.
"Mẹ tôi muốn mời cô hôm nay tới nhà của tôi sao? Mẹ tôi thế nào không có nói cho tôi biết trước một tiếng nên thông cảm?"
Hắn chỉ nhớ rõ tối ngày hôm qua, mẹ hắn ân cần dạy bảo muốn hắn về sớm một chút nghỉ ngơi, lại thủy chung không có nói chuyện bà hẹn Vân Ny tới nhà.
"Ngại quá, tôi không biết bác không nói cho anh biết tôi muốn tới. Tôi lại đến sớm vậy, không có quấy rầy đến anh chứ?"
"Không có, cô trước ngồi đi, tôi sai người giúp việc chuẩn bị chút thức uống, trà bánh."
"Không cần phiền toái, tôi chỉ là tới thăm bác gái."
Thiệu Tuyên Dĩnh tò mò quan sát một đống đồ cô mang đến, Vân Ny ngay sau đó giải thích:
"Những thứ này là kem dưỡng da tôi mang đến để cho bác, phiền anh thay tôi đặt lên bàn, cám ơn."
Hai người đem đồ trong túi mang lấy ra, thì thấy Chu Ngọc Diệp bưng đồ đi vào phòng khách.
"Vân Ny, cháu tới rồi! Bác vừa rồi ở trong phòng bếp nấu bữa ăn sáng, không nghe thấy tiếng chuông, để cho cháu chờ lâu, thật là sơ ý."
"Đâu có! Bác còn chưa có ăn sáng?"
"Đúng a! cháu có muốn hay không cùng nhau ăn?"
"Cám ơn, cháu ăn rồi."
Tuyên Dĩnh không hiểu hỏi mẹ: "Trong nhà không phải là có một đống người giúp việc, mẹ sao còn phải tự mình xuống bếp?"
"A! Mẹ sáng sớm hôm nay để bọn họ nghỉ một ngày. Dù sao mẹ nhàn rỗi cũng không có chuyện làm, liền tự mình xuống bếp rồi!"
Thật quái, mẹ hắn sao đem người giúp việc đuổi đi làm gì?
Ý nghĩ vừa đến, Tuyên Dĩnh lập tức khám phá mưu kế của mẹ.
Mẹ sẽ không phải là cố ý kêu mọi người đi, rồi mình tìm thêm cớ lấy cớ chạy đi, muốn tạo cơ hội cho hắn và Vân Ny một chỗ đi?
Còn có, mẫu thân cố ý để cho tất cả người giúp việc nghỉ một ngày, còn trốn vào phòng bếp cố ý làm bộ như không nghe thấy tiếng chuông cửa, chính là muốn tiếng chuông đánh thức hắn, buộc hắn rời giường .
Nếu không phải tai hắn thính như mèo hoang, dù ngủ thẳng đến khi trời sập cũng sẽ không biết.
Chu Ngọc Diệp đem một nồi cháo nóng bưng đến trên bàn ăn.
"Đúng rồi, mẹ mới vừa thay Vân Ny rót chén Hồng Trà, đặt ở trong phòng bếp. Tuyên Dĩnh, con giúp mẹ bưng tới đây."
Tuyên Dĩnh vừa nghe, lại cau mày, gương mặt không cam lòng.
Từ lúc nào hắn tổng giám đốc lại thành giúp việc? Hắn hoài nghi mẹ hắn không phải là muốn mượn cơ hội trả thù, chỉ vì hắn chọn lựa bạn gái, cho tới bây giờ không có một người được mắt của bà.
“ Để con đi! Loại chuyện nhỏ này không cần phiền toái Thiệu tổng." Giỏi về nhìn mặt người mà nói chuyện, Vân Ny sớm hiểu ra Thiệu Tuyên Dĩnh không muốn vào phòng bếp.
Thấy Vân Ny tự nhiên rộng rãi giúp một tay bưng trà, Ngọc Diệp bất mãn trợn mắt nhìn con trai một cái. Bà nhưng là muốn để cho con trai biểu hiện một chút phong độ, không nghĩ tới hắn cũng không thèm.
Thiệu Tuyên Dĩnh lại xấu xa cười, hắn là cố ý. Mẹ hắn không nên can thiệp quá nhiều, muốn tìm phụ nữ, nên do hắn làm chủ, mà không phải người khác.
Đỗ Vân Ny bưng hai chén Hồng Trà, đưa một chén cho Tuyên Dĩnh, lại bị hắn "Vô ý" đổ, dính lên người cô.
"Ngại quá, lại làm dơ y phục của cô ." Tuyên Dĩnh trong miệng vừa nói nói xin lỗi, trên mặt lại treo trò đùa dai. Hắn là cố ý trêu cợt cô, chờ nhìn phản ứng của cô.
Chỉ trách cô như thế thuận theo mẫu thân " kế hoạch hợp tác" , xem ra cô bình thường cũng muốn trèo cao!
Thua thiệt lúc trước hắn trêu cợt cô xong, còn có chút áy náy. Hiện tại cô ra vẻ muốn làm chủ nhân của công ty Vĩnh Xương, vậy hắn mượn cơ hội "Khảo nghiệm" cô?
"Không sao." Vân Ny lộ ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi, trong lòng lại hận đến cháy mặt . Cái này nhìn là bíêt hắn cố ý mà?
"Tuyên Dĩnh, con cũng thiệt là, thế nào ngay cả ly trà cũng cầm không được? Mau đem mảnh vụn trên đất quét đi, nếu để cho người bị thương sẽ không tốt." Ngọc Diệp phản ứng lên tiếng trách cứ con trai.
"Là tại cháu cầm trà không khéo." Vân Ny miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Không, tất cả đều trách tôi không tốt, để cho tôi tới dọn dẹp mảnh vụn trên đất , nếu cô bị thương sẽ không tốt." Tuyên Dĩnh ôn nhu cười, trong lòng lại nghĩ, sợ chết cũng không cần đến gần bổn thiếu gia, đi sớm một chút, đừng ỷ vào mẹ hắn thương yêu, sẽ có vị trí người phụ nữ trung niên .
"Để cho tôi tới giúp một tay đi!" Hướng Tuyên Dĩnh lộ ra mặt cười ngọt ngào, Vân Ny trong lòng lại hận đến cắn răng nghiến lợi.
Hừ! Nếu không phải là nể mặt bác, cô đã cho hắn chết.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người cười, muốn tranh dọn dẹp tàn cuộc.
Hai phút sau. . . . . .
"Ái —"
Lúc này, phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là Đỗ Vân Ny, cánh tay của cô bị mảnh sứ vỡ làm chảy máu.
"Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý." Nhìn bàn tay trắng của cô bị chảy máu, Tuyên Dĩnh hết sức áy náy .
Vân Ny giúp một tay dọn dẹp mảnh vụn thì không cẩn thận bị Tuyên Dĩnh quẹt mảnh vụn làm bị thương cánh tay. Mặc dù tính tình hoạt bát nhưng từ nhỏ vốn sợ máu nên thấy máu đỏ tươi chảy xuống, cô bị dọa sợ đến chết ngồi tại chỗ.
Tuyên Dĩnh thật nhanh lấy ra hộp đồ y tế, động tác nhanh chóng thay Đỗ Vân Ny cầm máu, băng bó vết thương.
Đỗ Vân Ny liếc mắt nhìn băng bó giống như làm bánh bao, giống như đã từng quen biết hình ảnh quen thuộc, bỗng nhiên thoáng qua tâm trí. . . . .
"Mẹ, sao lại tới đây?"
Tuyên Dĩnh xem xong một đống văn kiện, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy mẹ của mình tới, hết sức kinh ngạc.
"Thế nào ở đây ai nhìn thấy mẹ cũng hỏi vấn đề giống nhau như vậy? Chẳng lẽ mẹ không thể tới sao?"
"Con không phải là ý này, mẹ."
"Được rồi, được rồi. không sao!"
"Đỗ tiểu thư, cô cũng tới? Hai người biết nhau?"
Đỗ Vân Ny cùng Chu Ngọc Diệp đi vào phòng làm việc, Thiệu Tuyên Dĩnh lấy làm kỳ lạ tại sao hai người bọn họ lại cùng xuất hiện?
"Mẹ cùng Vân Ny là vừa mới biết, Vân Ny là một cô gái vừa xinh đẹp, hào phóng,, lại có tinh thần trọng nghĩa. Hôm nay mẹ bị hồ ly tinh cậy mạnh khinh dễ, cũng chỉ có Vân Ny chịu vì mẹ lên tiếng."
"A?" Tuyên Dĩnh hướng Vân Ny lộ ra nụ cười cảm kích, "Cám ơn cô, Đỗ tiểu thư."
"Không sao, chẳng qua là một việc nhỏ." Vân Ny lễ phép trở về lấy vẻ điềm nhiên mỉm cười, trong lòng lại không tự chủ được mà nghĩ , chi phiếu rốt cuộc lúc nào thì mới có thể nằm trong tay?
"Mẹ, đến tột cùng gặp chuyện gì?"
"Ai! Chuyện này một lời khó nói hết . Mẹ mới vừa ở dưới lầu đụng phải một ả hồ ly tinh hung dữ......." Chu Ngọc Diệp kể lại câu chuyện
"Thật có chuyện này?" Thiệu Tuyên Dĩnh âm trầm, tròng mắt đầy lửa giận.
Có người dám can đảm như thế làm nhục mẹ của hắn, cũng tương đương với làm nhục hắn. Hắn cũng muốn nhìn một chút là người nào không biết phân biệt, lại dám lớn lốí như thế.
Đang lúc Chu Ngọc Diệp thao thao bất tuyệt nói, bên ngoài liền truyền đến giọng Hồ Ly tinh đang cãi vã.
"Bọn người hèn mọn, tại sao ngăn cản tôi? Cô có biết bổn tiểu thư với người lãnh đạo của các cô quan hệ như thế nào? Cút ngay! Tôi có việc muốn tìm Tuyên Dĩnh."
Chiêm Lộ Lộ không để ý sự ngăn cản của thư ký, vẫn cố gắng phải thấy Tuyên Dĩnh.
"Cô không thể tự tiện xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc."
Thư ký muốn ngăn cản Chiêm Lộ Lộ, lại bị cô ta vô tình đẩy ngã.
Cô ta mở cửa phòng làm việc của Thiệu Tuyên Dĩnh ra, lập tức lộ ra một nụ cười kiều mỵ, phong tình vạn chủng, lại dối trá vô cùng .
"Dĩnh —— người ta. . . . . ."
Chiêm Lộ Lộ chưa nói hết lời, liền bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt: "Ai cho cô tiến vào?"
Thiệu Tuyên Dĩnh lạnh lùng nheo mắt lại, uy nghiêm và mạnh mẽ khó nói nên lời, dọa cho Chiêm Lộ Lộ sợ đến nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt thật là đáng sợ, cùng hắn gặp gỡ hơn một tháng, cô chưa từng thấy qua Tuyên Dĩnh lộ ra vẻ mặt âm trầm, đáng sợ như vậy.
Ở trước mặt phụ nữ, Thiệu Tuyên Dĩnh, luôn tỏ ra là người lãng mạn mà đa tình, cho nên không có mấy người thấy được vẻ mặt khác của hắn ở trong công ty.
"Đi ra ngoài." Thiệu Tuyên Dĩnh nói ra một câu ngắn gọn lại khiếp người.
Chiêm Lộ Lộ bị lời nói của hắn dọa lui một bước, nhưng liếc mắt nhìn thấy Chu Ngọc Diệp hướng cô ta lộ ra nụ cười đắc ý nên cô ta không cam lòng cầu khẩn nói: "Nhưng là người ta rất nhớ anh, người ta bị ủy khuất, muốn gặp anh. . . . . ."
"Bất kể cô có lý do gì, vừa bắt đầu tôi liền nói qua, thời gian đi làm tôi không cho phép tới quấy rầy, chẳng lẽ cô quên sao? Hay là cô cố ý đem lời của tôi vào tai này ra tai kia?"
Khiếp người ánh mắt cùng lời nói lãnh khốc của Thiệu Tuyên Dĩnh làm Chiêm Lộ Lộ như bị thương nặng sững sờ ở tại chỗ.
"Con trai, cô ta vừa ở dưới lầu mắng mẹ là hồ ly tinh"
Chu Ngọc Diệp không ưa Chiêm Lộ Lộ bộ dáng phách lối vừa mới làm khó thư ký, vừa tức chuyện lăng nhục mình, vì vậy quyết định dạy dỗ cô.
Thiệu Tuyên Dĩnh nổi cơn thịnh nộ, tròng mắt đen có vẻ càng lạnh hơn, "Tôi không muốn nói lần thứ ba, đi ra ngoài!"
Chiêm Lộ Lộ thấy đại thế đã qua, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Ngọc Diệp một cái, liền bực tức tông cửa xông ra.
Chu Ngọc Diệp thấy thế, đắc ý cười, "Mẹ liền biết Tuyên Dĩnh nhà ta sẽ không để cho mẹ thất vọng, với lại con trai, con phải cẩn thận cái loại đàn bà đó a!"
"Con hiểu, mẹ, những chuyện nhỏ nhặt này mẹ cũng đừng quan tâm, về sớm một chút nghỉ ngơi đi!"
"Tuyên Dĩnh, con phải nghe mẹ khuyên mới phải, nếu không. . . . . ."
"Chuyện của con tự con sẽ xử lý, mẹ, con còn có hội nghị, con sẽ nói Vu Dương bảo tài xế đưa mẹ trở về có được hay không?"
"Nhưng mẹ còn chưa nói hết. Hơn nữa Vân Ny cũng có chuyện muốn tìm con. . . . . ."
Cô biết hắn không muốn cùng mẹ nói vấn đề của mình, liền cười cười nói: "Bác gái, chuyện của con không vội, nếu Thiệu tiên sinh bận rộn như vậy, chúng ta hãy đi về trước." Không vội mới là lạ, ba vạn đối với nhân viên bán hàng như cô mà nói, cũng không coi là một số tiền nhỏ.
"Này. . . . . . Được rồi!" Chu Ngọc Diệp có chút không cam lòng đáp ứng thỉnh cầu của Vân Ny.
Thiệu Tuyên Dĩnh lần nữa hướng Đỗ Vân Ny lộ ra nụ cười cảm kích, "Tôi để cho Vu Dương phân phó tài xế đưa hai người trở về. Đúng rồi, Đỗ tiểu thư, tấm chi phiếu này là tôi bồi thường cho cô ."
"Không cần." Vân Ny khẩu thị tâm phi cười, trong lòng lại vui vẻ tính toán số tiền trên sẽ có bao nhiêu?
"Tôi kiên trì muốn cô nhận lấy."
Hắn thái độ kiên quyết cùng với loại khí thế vương giả, làm người ta không cách nào cự tuyệt, Đỗ Vân Ny không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh nhận lấy chi phiếu.
"Tuyên Dĩnh, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao con lại đưa cho Đỗ tiểu thư chi phiếu?" Chu Ngọc Diệp không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì.
"Chuyện này nói rất dài dòng." Tuyên Dĩnh trên mặt mang vẻ thần bí mỉm cười.
Nghĩ tới ngày đó thắt lưng của hắn vướng đến lễ phục của cô, Vân Ny không khỏi hai má ửng đỏ. Cô thế nào lại mở miệng nói, y phục của cô bị hắn phá, hai người còn cùng nhau ngã vào trên sô pha.
Huống chi, Thiệu Tuyên Dĩnh bên người còn có nhiều bạn gái như vậy, cô cùng hắn phát sinh chỉ là một đêm ngắn ngủi, căn bản cũng không coi là cái gì.
Lời tuy như thế, nhưng vì sao cảm giác có hơi đau nhói lan tràn ở trái tim của cô?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, các con không nói, mẹ làm sao biết?" Chu Ngọc Diệp tò mò.
Đỗ Vân Ny sợ Tuyên Dĩnh nói thật, không thể làm gì khác hơn là nhanh dời đi sự chú y của Chu Ngọc Diệp.
"Chuyện này về sau có cơ hội con từ từ nói cho bác biết, chúng ta đừng quấy rầy Thiệu tiên sinh làm việc, trước xuống lầu rồi hãy nói!"
"Được rồi! Nhưng cháu phải từ từ nói cho bác nghe a!"
"Vâng, chúng ta rời đi trước hãy nói." Vân Ny dắt tay Chu Ngọc Diệp rời đi.
Đi ra khỏi công ty Vĩnh Xương, Chu Ngọc Diệp vội vàng nắm chắc cơ hội, hướng Vân Ny hỏi thăm: "Cháu cùng Tuyên Dĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thần bí như vậy? Nói cho bác nghe!"
"A. . . . . . Ở chỗ này không tiện cho lắm, lần sau chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tán gẫu được không?" Vân Ny vội vàng nói.
"Nói như vậy cũng đúng, đứng ở cửa nói chuyện phiếm, bác già rồi đứng không được bao lâu liền đau lưng. Nếu không bữa nào tới nhà bác chơi ?"
Đỗ Vân Ny không tiện cự tuyệt yêu cầu thành khẩn của Chu Ngọc Diệp liền nói: "Nếu như bác không chê cháu quấy rầy ."
"Nói gì..., cháu chịu bỏ qua công việc theo bà lão này nói chuyện, bác vui mừng còn không kịp!"
"Bác yên tâm, công việc của cháu thời gian rất tự do, không cần ngày ngày đến công ty trình diện."
"Như vậy a!" ’
"Bác gái, bác bình thường có chăm sóc tốt không?"
"Có a! nghe người ta giới thiệu nên dùng thử."
"Nhưng là thấy nó không được thích hợp với da của bác. Hay là xem hôm nào gặp mặt cháu tặng bác kem bảo dưỡng."
"Có thật không?" Lão nhân gia mừng rỡ hỏi: "Nhưng là, như vậy có thể hay không phiền cháu?"
"Sẽ không! tuyệt không phiền toái."
Hai người hàn huyên một lát, tài xế lái xe đến trước cửa công ty Vĩnh Xương.
Chu Ngọc Diệp vội vàng hỏi thăm Vân Ny: "Bác nói tài xế đưa cháu về nhà ?"
"Không cần, cám ơn! cháu còn có chuyện phải đi gặp khách hàng. Bác trước trở về đi ."
"Vậy cũng tốt! Đây là địa chỉ cùng điện thoại nhà bác, nếu như con có cần gọi điện thoại, bác bảo tài xế đi đón con. Bác về trước, con đi xe phải cẩn thận a!" Ngọc Diệp viết xong địa chỉ đưa cho Vân Ny.
Mà bà giống như mẹ dặn dò con, làm Vân Ny không tự chủ được nhớ tới khi còn bé, bác gái hàng xóm thương cô như ruột thịt, tình cảm thật than thiết.
Đáng tiếc chính là, cả nhà bác Thiệu đã sớm di dân đến nước Mĩ, cô là không thể nào gặp lại được.
"Cám ơn! Cháu sẽ đến."
Vân Ny đưa mắt nhìn cỗ xe màu đen Rolls-Royce từ từ đi xa.
Leng keng —— leng keng ——
Sáng sớm chủ nhật , từ trước đến giờ là thời gian Thiệu Tuyên Dĩnh ngủ bù.
Vì vậy bị tiếng chuông đánh thức Thiệu Tuyên Dĩnh, có chút ảo não kéo chăn che kín đầu, muốn ngủ nữa.
Ai ngờ tiếng chuông, mới ngừng một lát, ngay sau đó lại vang lên.
Leng keng, leng keng, leng keng ——
Thiệu Tuyên Dĩnh bị tiếng chuông làm cho không chịu nổi, vì vậy quyết định rời giường đem người ấn chuông phải trả giá, sau đó sẽ tháo chuông ra, cuối cùng là đem tất cả người giúp việc đuổi.
Hắn tùy tiện khoác bộ y phục đi xuống lầu mở cửa.
Mở cửa, nhìn thấy một người đang cầm bao lớn bao nhỏ, mặt bị che một nửa, lập tức phản xạ, tính đóng cửa lại."Nhà tôi cái gì cũng không thiếu, muốn chào hàng đi chỗ khác đi."
Cầm một đống đồ, hắn làm cô cảm thấy không cao hứng, cố gắng lấy cùi chỏ nhấn chuông .
"Tôi đã nói rồi, muốn chào hàng. . . . . ."
Thiệu Tuyên Dĩnh lời mới nói một nửa, liền chú ý đến cái thẻ "Nhân viên chào hàng" Đỗ Vân Ny?
"Tôi cùng Chu Ngọc Diệp người phụ nữ trung niên có hẹn, phiền anh thay tôi thông báo một tiếng."
Tuyên Dĩnh lúc này rất có phong độ một tay lấy thứ đồ trên tay cô mang vào.
Mặc dù Chủ nhật sáng sớm bị đánh thức rất tức, nhưng được nhìn thấy mỹ nhân chân thật này Tuyên Dĩnh lập tức bỏ đi cơn tức.
"Mẹ tôi muốn mời cô hôm nay tới nhà của tôi sao? Mẹ tôi thế nào không có nói cho tôi biết trước một tiếng nên thông cảm?"
Hắn chỉ nhớ rõ tối ngày hôm qua, mẹ hắn ân cần dạy bảo muốn hắn về sớm một chút nghỉ ngơi, lại thủy chung không có nói chuyện bà hẹn Vân Ny tới nhà.
"Ngại quá, tôi không biết bác không nói cho anh biết tôi muốn tới. Tôi lại đến sớm vậy, không có quấy rầy đến anh chứ?"
"Không có, cô trước ngồi đi, tôi sai người giúp việc chuẩn bị chút thức uống, trà bánh."
"Không cần phiền toái, tôi chỉ là tới thăm bác gái."
Thiệu Tuyên Dĩnh tò mò quan sát một đống đồ cô mang đến, Vân Ny ngay sau đó giải thích:
"Những thứ này là kem dưỡng da tôi mang đến để cho bác, phiền anh thay tôi đặt lên bàn, cám ơn."
Hai người đem đồ trong túi mang lấy ra, thì thấy Chu Ngọc Diệp bưng đồ đi vào phòng khách.
"Vân Ny, cháu tới rồi! Bác vừa rồi ở trong phòng bếp nấu bữa ăn sáng, không nghe thấy tiếng chuông, để cho cháu chờ lâu, thật là sơ ý."
"Đâu có! Bác còn chưa có ăn sáng?"
"Đúng a! cháu có muốn hay không cùng nhau ăn?"
"Cám ơn, cháu ăn rồi."
Tuyên Dĩnh không hiểu hỏi mẹ: "Trong nhà không phải là có một đống người giúp việc, mẹ sao còn phải tự mình xuống bếp?"
"A! Mẹ sáng sớm hôm nay để bọn họ nghỉ một ngày. Dù sao mẹ nhàn rỗi cũng không có chuyện làm, liền tự mình xuống bếp rồi!"
Thật quái, mẹ hắn sao đem người giúp việc đuổi đi làm gì?
Ý nghĩ vừa đến, Tuyên Dĩnh lập tức khám phá mưu kế của mẹ.
Mẹ sẽ không phải là cố ý kêu mọi người đi, rồi mình tìm thêm cớ lấy cớ chạy đi, muốn tạo cơ hội cho hắn và Vân Ny một chỗ đi?
Còn có, mẫu thân cố ý để cho tất cả người giúp việc nghỉ một ngày, còn trốn vào phòng bếp cố ý làm bộ như không nghe thấy tiếng chuông cửa, chính là muốn tiếng chuông đánh thức hắn, buộc hắn rời giường .
Nếu không phải tai hắn thính như mèo hoang, dù ngủ thẳng đến khi trời sập cũng sẽ không biết.
Chu Ngọc Diệp đem một nồi cháo nóng bưng đến trên bàn ăn.
"Đúng rồi, mẹ mới vừa thay Vân Ny rót chén Hồng Trà, đặt ở trong phòng bếp. Tuyên Dĩnh, con giúp mẹ bưng tới đây."
Tuyên Dĩnh vừa nghe, lại cau mày, gương mặt không cam lòng.
Từ lúc nào hắn tổng giám đốc lại thành giúp việc? Hắn hoài nghi mẹ hắn không phải là muốn mượn cơ hội trả thù, chỉ vì hắn chọn lựa bạn gái, cho tới bây giờ không có một người được mắt của bà.
“ Để con đi! Loại chuyện nhỏ này không cần phiền toái Thiệu tổng." Giỏi về nhìn mặt người mà nói chuyện, Vân Ny sớm hiểu ra Thiệu Tuyên Dĩnh không muốn vào phòng bếp.
Thấy Vân Ny tự nhiên rộng rãi giúp một tay bưng trà, Ngọc Diệp bất mãn trợn mắt nhìn con trai một cái. Bà nhưng là muốn để cho con trai biểu hiện một chút phong độ, không nghĩ tới hắn cũng không thèm.
Thiệu Tuyên Dĩnh lại xấu xa cười, hắn là cố ý. Mẹ hắn không nên can thiệp quá nhiều, muốn tìm phụ nữ, nên do hắn làm chủ, mà không phải người khác.
Đỗ Vân Ny bưng hai chén Hồng Trà, đưa một chén cho Tuyên Dĩnh, lại bị hắn "Vô ý" đổ, dính lên người cô.
"Ngại quá, lại làm dơ y phục của cô ." Tuyên Dĩnh trong miệng vừa nói nói xin lỗi, trên mặt lại treo trò đùa dai. Hắn là cố ý trêu cợt cô, chờ nhìn phản ứng của cô.
Chỉ trách cô như thế thuận theo mẫu thân " kế hoạch hợp tác" , xem ra cô bình thường cũng muốn trèo cao!
Thua thiệt lúc trước hắn trêu cợt cô xong, còn có chút áy náy. Hiện tại cô ra vẻ muốn làm chủ nhân của công ty Vĩnh Xương, vậy hắn mượn cơ hội "Khảo nghiệm" cô?
"Không sao." Vân Ny lộ ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi, trong lòng lại hận đến cháy mặt . Cái này nhìn là bíêt hắn cố ý mà?
"Tuyên Dĩnh, con cũng thiệt là, thế nào ngay cả ly trà cũng cầm không được? Mau đem mảnh vụn trên đất quét đi, nếu để cho người bị thương sẽ không tốt." Ngọc Diệp phản ứng lên tiếng trách cứ con trai.
"Là tại cháu cầm trà không khéo." Vân Ny miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Không, tất cả đều trách tôi không tốt, để cho tôi tới dọn dẹp mảnh vụn trên đất , nếu cô bị thương sẽ không tốt." Tuyên Dĩnh ôn nhu cười, trong lòng lại nghĩ, sợ chết cũng không cần đến gần bổn thiếu gia, đi sớm một chút, đừng ỷ vào mẹ hắn thương yêu, sẽ có vị trí người phụ nữ trung niên .
"Để cho tôi tới giúp một tay đi!" Hướng Tuyên Dĩnh lộ ra mặt cười ngọt ngào, Vân Ny trong lòng lại hận đến cắn răng nghiến lợi.
Hừ! Nếu không phải là nể mặt bác, cô đã cho hắn chết.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người cười, muốn tranh dọn dẹp tàn cuộc.
Hai phút sau. . . . . .
"Ái —"
Lúc này, phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là Đỗ Vân Ny, cánh tay của cô bị mảnh sứ vỡ làm chảy máu.
"Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý." Nhìn bàn tay trắng của cô bị chảy máu, Tuyên Dĩnh hết sức áy náy .
Vân Ny giúp một tay dọn dẹp mảnh vụn thì không cẩn thận bị Tuyên Dĩnh quẹt mảnh vụn làm bị thương cánh tay. Mặc dù tính tình hoạt bát nhưng từ nhỏ vốn sợ máu nên thấy máu đỏ tươi chảy xuống, cô bị dọa sợ đến chết ngồi tại chỗ.
Tuyên Dĩnh thật nhanh lấy ra hộp đồ y tế, động tác nhanh chóng thay Đỗ Vân Ny cầm máu, băng bó vết thương.
Đỗ Vân Ny liếc mắt nhìn băng bó giống như làm bánh bao, giống như đã từng quen biết hình ảnh quen thuộc, bỗng nhiên thoáng qua tâm trí. . . . .
Tác giả :
Thủy Lam