Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Chương 97: Phiên ngoại 2
Tần Ý say rồi.
Say đến thấy trười đất quay cuồng.
Đến khi anh mời rượu Mao Cát Tường, hắn trơ mắt nhìn anh cầm ly rượu, sau đó đổ ập xuống mặt.
...
Siêu cấp có khí thế.
Mao Cát Tường nhìn mà sợ ngây người.
Lúc này, bất luận Tần Ý có nói mình không say thế nào, Đường Ngự Thiên cũng kiên trì kéo anh lên tầng hai ngồi.
"Xin lỗi, không thể tiếp."
Nói xong, Đường Ngự Thiên đặt ly rượu lên bàn, từ tay nhân viên phục vụ nhận một cái khăn lông giúp anh lau. Mà Tần Ý vẫn không tự giác, chớp chớp mắt, nước dính trên lông mi nhỏ xuống. Anh không vui, cau mày, nghiêng mặt né khăn trong tay Đường Ngự Thiên, nhỏ giọng nói: "Em... Em còn muốn uống."
Dưới con mắt đánh giá của mọi người, Đường tổng xoay mặt Tần Ý lại, sau đó nhẹ nhàng giúp anh lau rượu, có điều lời trong miệng lại không ôn nhu như vậy: "Uống cái rắm, đến đây, em tự lau mặt đi."
Tần Ý liều chết một lúc cuối cùng vẫn bị người mang đi, nếu như nhìn không kỹ, cũng không nhân ra bước chân anh đã có chút không vững.
Tửu lượng của anh kém cỡ nào, Đường Ngự Thiên từng có một lần trải nghiệm.
Đại khái là vào nửa năm trước, hắn đổi lại tên trên chứng minh thư của anh.
Tần Ý cầm chứng minh thư mới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tối đó, lúc luyện tập còn chạy được ba vòng, sau khi ăn xong lại uống chút rượu, nói là tự chúc mừng bản thân đã có cuộc sống mới gì đó, sau đó là mấy câu người nghe không hiểu lắm.
Lúc anh uống say... Có hơi buông thả hơn bình thường.
Nếu như không phải sợ uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, Đường Ngự Thiên còn hy vọng mỗi tối đều khiến người này quá chén, sau đó đè em ấy xuống giường mà bắt nạt.
Có lẽ, rượu với Tần Ý cũng như chất thúc tình vậy...
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Đường Ngự Thiên bỏ lại khách mời, dẫn anh lên lầu hai rửa mặt.
Mao Cát Tường vốn đã bị dọa sợ bởi lễ cưới chủ đề thư viện này, bây giờ mới hồi thần, nhìn theo Đường Ngự Thiên bá đạo lại tao nhã dắt Tần Ý đi, sau đó lại đánh giá hoa đèn xung quanh, khắng nơi đều là màu đỏ theo truyền thống Trung Quốc.
Hán giật nhẹ ống tay áo Bạch Dư, nói với người đàn ông đi dự đám cưới mà như đi đám tang này: "Nếu như hai ta kết hôn... Anh sẽ chọn nơi nào?"
Khuôn mặt Bạch Dư phảng phất có thêm chút biểu tình, nhưng vẫn lạnh băng: "Em muốn ở nơi nào?"
Mao Cát Tường nghĩ tới cũng nhanh mà quên cũng nhanh, hiện tại hắn còn cố chấp với một vấn đề khác: "Vừa nãy, lúc Đường Ngự Thiên đến chúc rượu em đã muốn nói rồi, biểu cảm của anh có thể ôn hòa một chút không? Đây là lễ cưới, không phải tang lễ... Mà em nghĩ không được, anh... lúc đó với em... anh cũng định để mặt như vậy hoài sao?"
Hắn còn chưa cằn nhằn xong đã bị Bạch Dư nhanh gọn ngắt lời: "Anh đồng ý."
"Cái gì?"
"Không phải em đang cầu hôn anh à."
"..."
"Cầu hôn cái lông, em chỉ nói trước thôi. Anh đã đáp ứng em, trước khi em thi đậu, chúng ta sẽ duy trì hình thức ở chung phi pháp này."
Nhắc tới cái này, vẽ mặt Bạch Dư càng lạnh nhạt, anh đặt ly rượu xuống: "Dựa vào sự thông minh của em, anh cảm thấy mình không chờ được đến ngày đó."
Sau khi Mao Cát Tường thi trượt lần trước, hệ thống nói thẳng mọi chuyện với hắn. Hắn tự giam mình trong phòng gần hai, ba ngày, sau khi quay lại cũng không quá nghiêm trọng gì, còn có mấy phần đắc ý: ít ra thì tôi cũng có thể cứu vợt toàn bộ nhân loại!"
Nói chứ, loại bệnh độc này một khi lây lan, nói không chừng sẽ hy sinh bao nhiêu mạng người, cần có bao nhiêu nhân viên chăm sóc, sẽ khiến dư luận xôn xao.
Vấn đề này có thể tiêu tan trong lòng Mao Cát Tường, nhưng hắn vẫn còn một mối bận tâm khác.
Ờ.
Đó chính là thi cử.
Vì lẽ đó, hắn bắt Bạch Dư hứa, hào hùng nói với anh: Anh Bạch, lúc nào em thi đậu chúng ta hãy đi đăng ký!"
Vì thế, Bạch Dư còn cố tình đi tìm Đường Ngự Thiên bày tỏ tâm sự, hai tên đàn ông tán gẫy qua điện thoại mà cứ như bàn chuyện làm ăn, cuối cùng Đường Ngự Thiên nói: "Muốn cho cậu ta thi đậu không phải rất dễ dàng sao?"
"Nhưng tôi không muốn gạt em ấy mà làm chuyện như vậy."
Nhưng mà Bạch Dư lúc đó đưa ra lời thề son sắt không muốn gạt người, hiện tại ở hôn lễ người khác nghiêm túc suy đoán, lúc ấy nên đút cho giám khảo bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Lầu hai.
Đường Ngự Thiên đỡ Tần Ý đến bên bồn rửa mặt, còn mở vòi nước hộ, sau đó thì ra ban công gọi điện thoại cho Hồng Bảo, để cậu ta duy trì trật tự bên dưới. Hắn và Tần Ý phỏng chừng một lúc nữa mới có thể xuống, để cho em ấy uống chút canh giải rượu, nếu không tuyệt đối có thể xảy ra loại sự tình thoát y trước bàn dân thiên hạ.
Ai ngờ, hắn gọi điện thoại chưa được mấy phút, lúc trở lại bồn tắm, bé ngoan vốn nên lau mặt giờ lại đang đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước dội lên đỉnh đầu, khiến toàn thân trên dưới đều ướt sũng.
Trên lầu hai có một gian phòng, Đường Ngự Thiên dùng làm phòng thay đồ, cấu tạo buồng tắm cũng đơn giản, mặt kính trong suốt bao quanh vòi hoa sen.
... Đứa ngốc này không biết sao lại chạy vào.
Tần Ý cởi áo khoác, trên người giờ chỉ mặc áo sơ mi trong, còn bị nước xối ướt. Tóc ướt nhẹp, nước theo đó chảy xuống, qua cửa kính, Đường Ngự Thiên có thể nhìn thấy thân thể người nọ dưới lớp quần áo.
Từ cần cổ đi xuống là xương đòn gầy gò và vòng eo thon.
Nhờ kiên trì rèn luyện mà thể chất tăng lên, có điều cơ thể cũng không có thêm gì quá khác biệt, nhưng dù gì cũng thoát được hai chữ ốm yếu.
Đường Ngự Thiên dừng ánh mắt, dụ dỗ nói: "Tắt nước, đi ra nào."
Tần Ý không để ý đến hắn, hiện tại gì anh cũng không nghe lọt, chỉ thấy trên người có chút nóng...
Đại khái là quần áo ướt sũng bám trên người không thoải mái, anh lại khom lưng bắt đầu cởi quần.
Đường Ngự Thiên đợi ba giây đồng hồ lại quay sang nhìn, liền thấy cái mông nhỏ vênh vểnh của Tần Ý__ cái quần thủ công, chỉ may đo cũng tốn hơn một tháng, giờ đây đang bị anh không chút thương tiếc đạp dưới chân.(*)
Đường Ngự Thiên cau mày đi lên trước, kéo cửa kính, nước cũng theo đó mà bắn lên người hắn.
Lạnh.
Lần này hắn thật sự có chút tức giận, thế nhưng nghĩ lại, dầu gì cũng là ngày đại hỉ, bà xã hơi ngơ ngơ thì thôi đi, hắn phải giữ lại chút lý trí.
Sau khi Tần Ý cởi quần, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, áo sơ mi thấm nước phác họa cơ thể anh, mà người này còn run rẩy hướng về phía hắn, giang hai tay gọi: "Ông xã, em lạnh."
Hả? Ban nãy chúng ta vừa nhắc đến hai chữ lý trí à?
Làm gì có, mấy người đọc nhầm rồi.
Ánh mắt Đường Ngự Thiên thoáng trầm xuống.
Hắn xắn ống tay áo lên một nửa, sau đó tiến về trước hai bước, ôm lấy người kia.
Trên người Tần Ý lạnh lẽo, đặc biệt là cổ tay đang ôm lấy cổ hắn.
Một tay Đường Ngự Thiên ôm eo anh, tay kia vươn ra đóng vòi hoa sen.
Người trước lồng ngực lại dán người đến không thể dán hơn, như thể sống luôn trên người hắn vậy, quần áo Đường Ngự Thiên cũng bị làm ướt đến phân nửa.
"Đứa ngốc này," Đường Ngự Thiên vừa nói vừa lui về sau hai bước, người trong lồng ngực cũng đi theo, lùi tới cửa, hắn thuận tay giật khăn lông lớn phủ lên đầu Tần Ý, nói từng chữ từng chữ, "Em thế này là muốn làm gì, câu dẫn anh?"(**)
Tần Ý vốn đang vùi đầu trong lồng ngực người ta, nghe thế đột nhiên ngẩng mặt, khăn lông che trán của anh nhưng lại không làm khuất cặp mắt sáng long lanh kia.
Ngoài miệng Đường Ngự Thiên nói tới nói lui, nhưng vẫn nhận mệnh giúp anh lau tóc, chờ đến khi lau gần khô rồi, lại đưa tay đến khuy áo của Tần Ý.
Tần Ý yên lặng một chút, thấy Đường Ngự Thiên không nói lời nào, ngón tay lạnh băng từ bên hông đưa lên giật nhẹ cà vạt hắn: "Anh giận à?"
Đường Ngự Thiên không lên tiếng.
Tần Ý lại giật giật cà vạt.
Lúc này Đường Ngự Thiên mới chậm rãi nói: "Ừ, giận rồi."
Tại lúc Tần Ý luống cuống bắt đầu cắn môi, suy nghĩ của hắn lại xoay chuyển: "Em vừa gọi anh là gì?"
"A?"
"Gọi như vậy thêm mấy tiếng nữa, anh sẽ hết giận."
Đầu Tần Ý được nhẹ nhàng lau đến có hơi mơ hồ, anh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi: "Ông... ông xã?"
Sự thực chứng minh, cơm có thể ăn bậy, nhưng ông xã thì không thể gọi bừa.
Lúc đó Tần Ý vốn còn say, kết quả bị Đường Ngự Thiên đè xuống giường làm đến tỉnh rượu.
Sau khi anh tỉnh táo lại, hồi tưởng lại nửa tiếng trước còn dính nhớp gọi Đường Ngự Thiên vài tiếng ông xã, sau đó còn chủ động đẩy người ta lên giường... Rồi còn... Ngồi lên.
Anh cưỡi trên người Đường Ngự Thiên sượt qua sượt lại, sau đó còn chủ động nằm nhoài ra hôn người ta...
Không thể, chuyện xấu hổ như thế nhất định không phải anh làm ra!
Vốn từ đầu đến chân Tần Ý được Đường Ngự Thiên hết nắn lại hôn, khiến cho ửng hồng, giờ thì triệt để nóng lên.
Đường Ngự Thiên không chú ý nhiều như vậy, hắn chôn trong thân thể Tần Ý, chỉ cảm thấy hai chân bên hông hắn lúc này thả lỏng đôi chút.
Hắn cúi đầu, để lại cho Tần Ý một nụ hôn dài, cuối cùng khẽ cắn lấy môi dưới người trong lòng, tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh, không cho nó tiếp tục hạ xuống, âm thanh khàn khàn nỉ non: "Mệt sao?"
Tần Ý chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng mơ hồ không rõ. Tiếng rên cũng như hốc mắt lúc này, quá mức ướt át.
Đường Ngự Thiên dùng sức nắn nắn mắt cá chân anh: "Không cố gắng gì cả, em lại muốn ngồi lên tự động/"
...
Hắn còn chưa dứt lời, đầu Tần Ý đã tự động tua lại hình ảnh ban nãy. Anh ngồi trên người Đường Ngự Thiên, tay chống lên phần eo bụng người ta... Chập trùng lên xuống.
Tần Ý chỉ có thể tiếp tục dùng chân ôm lấy eo hắn, sau đó nhắm mắt, hơi ngửa đầu thở dốc.
Anh cảm thấy lòng bàn tay Đường Ngự Thiên không ngừng vuốt ve cằm mình, đi xuống hầu kết, cuối cùng nắm lấy cổ họng anh!(***)
Đường Ngự Thiên không dùng sức, nhưng Tần Ý vẫn mẫn cảm mà run lên.
"Từ hôm nay trở đi, em sẽ là người anh cưới hỏi đàng hoảng, toàn bộ thế giới đều sẽ biết em là của anh." Đường Ngự Thiên cúi người, kề sát bên tai anh, theo tư thế này, chỗ liên kết hai người chặt chẽ cũng tiến vào sâu hơn, "Cả đời này, tên em sẽ đi cùng với ba chữ Đường Ngự Thiên này."
Hắn nói xong, Tần Ý liền mở mắt, vì ngước đầu, mà còn bất chợt mở ra nên đèn trần chiếu vào khiến anh hơi chói mắt. Đồng tử co lại một chút, ánh sáng dần tản ra, hiện ra gương mặt của Đường Ngự Thiên, lúc này đã không còn lạnh lùng khi xưa, như khắc sâu vào tầm mắt anh.
Tần Ý buông tay đang nắm chặt ga trải giường, đặt tay lên tay hắn, âm thanh có chút vỡ vụn đứt quãng nhưng rất kiên định.
"Cực kỳ vinh hạnh, cả quãng đời còn lại... mong anh chỉ giáo thêm."
---
Hal: (*) yeah, khi bạn là Tần Ý và bạn đáng giá tất cả gia tài( có khi còn hơn, maybe thành vô giá rồi cũng nên) của Đường tổng thì bạn cũng có thể đạp quần đắt tiền dưới chân như vậy.
(**) Tôi biết thừa rồi, thầy Tần chỉ cần thở ông cũng cảm thấy là người ta câu dẫn ông mà, giờ chỉ tăng level thêm chút thôi hmmmm
(***) Chiếc dấu chấm than này làm tôi giật cả mình =)))))
Say đến thấy trười đất quay cuồng.
Đến khi anh mời rượu Mao Cát Tường, hắn trơ mắt nhìn anh cầm ly rượu, sau đó đổ ập xuống mặt.
...
Siêu cấp có khí thế.
Mao Cát Tường nhìn mà sợ ngây người.
Lúc này, bất luận Tần Ý có nói mình không say thế nào, Đường Ngự Thiên cũng kiên trì kéo anh lên tầng hai ngồi.
"Xin lỗi, không thể tiếp."
Nói xong, Đường Ngự Thiên đặt ly rượu lên bàn, từ tay nhân viên phục vụ nhận một cái khăn lông giúp anh lau. Mà Tần Ý vẫn không tự giác, chớp chớp mắt, nước dính trên lông mi nhỏ xuống. Anh không vui, cau mày, nghiêng mặt né khăn trong tay Đường Ngự Thiên, nhỏ giọng nói: "Em... Em còn muốn uống."
Dưới con mắt đánh giá của mọi người, Đường tổng xoay mặt Tần Ý lại, sau đó nhẹ nhàng giúp anh lau rượu, có điều lời trong miệng lại không ôn nhu như vậy: "Uống cái rắm, đến đây, em tự lau mặt đi."
Tần Ý liều chết một lúc cuối cùng vẫn bị người mang đi, nếu như nhìn không kỹ, cũng không nhân ra bước chân anh đã có chút không vững.
Tửu lượng của anh kém cỡ nào, Đường Ngự Thiên từng có một lần trải nghiệm.
Đại khái là vào nửa năm trước, hắn đổi lại tên trên chứng minh thư của anh.
Tần Ý cầm chứng minh thư mới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tối đó, lúc luyện tập còn chạy được ba vòng, sau khi ăn xong lại uống chút rượu, nói là tự chúc mừng bản thân đã có cuộc sống mới gì đó, sau đó là mấy câu người nghe không hiểu lắm.
Lúc anh uống say... Có hơi buông thả hơn bình thường.
Nếu như không phải sợ uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, Đường Ngự Thiên còn hy vọng mỗi tối đều khiến người này quá chén, sau đó đè em ấy xuống giường mà bắt nạt.
Có lẽ, rượu với Tần Ý cũng như chất thúc tình vậy...
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Đường Ngự Thiên bỏ lại khách mời, dẫn anh lên lầu hai rửa mặt.
Mao Cát Tường vốn đã bị dọa sợ bởi lễ cưới chủ đề thư viện này, bây giờ mới hồi thần, nhìn theo Đường Ngự Thiên bá đạo lại tao nhã dắt Tần Ý đi, sau đó lại đánh giá hoa đèn xung quanh, khắng nơi đều là màu đỏ theo truyền thống Trung Quốc.
Hán giật nhẹ ống tay áo Bạch Dư, nói với người đàn ông đi dự đám cưới mà như đi đám tang này: "Nếu như hai ta kết hôn... Anh sẽ chọn nơi nào?"
Khuôn mặt Bạch Dư phảng phất có thêm chút biểu tình, nhưng vẫn lạnh băng: "Em muốn ở nơi nào?"
Mao Cát Tường nghĩ tới cũng nhanh mà quên cũng nhanh, hiện tại hắn còn cố chấp với một vấn đề khác: "Vừa nãy, lúc Đường Ngự Thiên đến chúc rượu em đã muốn nói rồi, biểu cảm của anh có thể ôn hòa một chút không? Đây là lễ cưới, không phải tang lễ... Mà em nghĩ không được, anh... lúc đó với em... anh cũng định để mặt như vậy hoài sao?"
Hắn còn chưa cằn nhằn xong đã bị Bạch Dư nhanh gọn ngắt lời: "Anh đồng ý."
"Cái gì?"
"Không phải em đang cầu hôn anh à."
"..."
"Cầu hôn cái lông, em chỉ nói trước thôi. Anh đã đáp ứng em, trước khi em thi đậu, chúng ta sẽ duy trì hình thức ở chung phi pháp này."
Nhắc tới cái này, vẽ mặt Bạch Dư càng lạnh nhạt, anh đặt ly rượu xuống: "Dựa vào sự thông minh của em, anh cảm thấy mình không chờ được đến ngày đó."
Sau khi Mao Cát Tường thi trượt lần trước, hệ thống nói thẳng mọi chuyện với hắn. Hắn tự giam mình trong phòng gần hai, ba ngày, sau khi quay lại cũng không quá nghiêm trọng gì, còn có mấy phần đắc ý: ít ra thì tôi cũng có thể cứu vợt toàn bộ nhân loại!"
Nói chứ, loại bệnh độc này một khi lây lan, nói không chừng sẽ hy sinh bao nhiêu mạng người, cần có bao nhiêu nhân viên chăm sóc, sẽ khiến dư luận xôn xao.
Vấn đề này có thể tiêu tan trong lòng Mao Cát Tường, nhưng hắn vẫn còn một mối bận tâm khác.
Ờ.
Đó chính là thi cử.
Vì lẽ đó, hắn bắt Bạch Dư hứa, hào hùng nói với anh: Anh Bạch, lúc nào em thi đậu chúng ta hãy đi đăng ký!"
Vì thế, Bạch Dư còn cố tình đi tìm Đường Ngự Thiên bày tỏ tâm sự, hai tên đàn ông tán gẫy qua điện thoại mà cứ như bàn chuyện làm ăn, cuối cùng Đường Ngự Thiên nói: "Muốn cho cậu ta thi đậu không phải rất dễ dàng sao?"
"Nhưng tôi không muốn gạt em ấy mà làm chuyện như vậy."
Nhưng mà Bạch Dư lúc đó đưa ra lời thề son sắt không muốn gạt người, hiện tại ở hôn lễ người khác nghiêm túc suy đoán, lúc ấy nên đút cho giám khảo bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Lầu hai.
Đường Ngự Thiên đỡ Tần Ý đến bên bồn rửa mặt, còn mở vòi nước hộ, sau đó thì ra ban công gọi điện thoại cho Hồng Bảo, để cậu ta duy trì trật tự bên dưới. Hắn và Tần Ý phỏng chừng một lúc nữa mới có thể xuống, để cho em ấy uống chút canh giải rượu, nếu không tuyệt đối có thể xảy ra loại sự tình thoát y trước bàn dân thiên hạ.
Ai ngờ, hắn gọi điện thoại chưa được mấy phút, lúc trở lại bồn tắm, bé ngoan vốn nên lau mặt giờ lại đang đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước dội lên đỉnh đầu, khiến toàn thân trên dưới đều ướt sũng.
Trên lầu hai có một gian phòng, Đường Ngự Thiên dùng làm phòng thay đồ, cấu tạo buồng tắm cũng đơn giản, mặt kính trong suốt bao quanh vòi hoa sen.
... Đứa ngốc này không biết sao lại chạy vào.
Tần Ý cởi áo khoác, trên người giờ chỉ mặc áo sơ mi trong, còn bị nước xối ướt. Tóc ướt nhẹp, nước theo đó chảy xuống, qua cửa kính, Đường Ngự Thiên có thể nhìn thấy thân thể người nọ dưới lớp quần áo.
Từ cần cổ đi xuống là xương đòn gầy gò và vòng eo thon.
Nhờ kiên trì rèn luyện mà thể chất tăng lên, có điều cơ thể cũng không có thêm gì quá khác biệt, nhưng dù gì cũng thoát được hai chữ ốm yếu.
Đường Ngự Thiên dừng ánh mắt, dụ dỗ nói: "Tắt nước, đi ra nào."
Tần Ý không để ý đến hắn, hiện tại gì anh cũng không nghe lọt, chỉ thấy trên người có chút nóng...
Đại khái là quần áo ướt sũng bám trên người không thoải mái, anh lại khom lưng bắt đầu cởi quần.
Đường Ngự Thiên đợi ba giây đồng hồ lại quay sang nhìn, liền thấy cái mông nhỏ vênh vểnh của Tần Ý__ cái quần thủ công, chỉ may đo cũng tốn hơn một tháng, giờ đây đang bị anh không chút thương tiếc đạp dưới chân.(*)
Đường Ngự Thiên cau mày đi lên trước, kéo cửa kính, nước cũng theo đó mà bắn lên người hắn.
Lạnh.
Lần này hắn thật sự có chút tức giận, thế nhưng nghĩ lại, dầu gì cũng là ngày đại hỉ, bà xã hơi ngơ ngơ thì thôi đi, hắn phải giữ lại chút lý trí.
Sau khi Tần Ý cởi quần, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, áo sơ mi thấm nước phác họa cơ thể anh, mà người này còn run rẩy hướng về phía hắn, giang hai tay gọi: "Ông xã, em lạnh."
Hả? Ban nãy chúng ta vừa nhắc đến hai chữ lý trí à?
Làm gì có, mấy người đọc nhầm rồi.
Ánh mắt Đường Ngự Thiên thoáng trầm xuống.
Hắn xắn ống tay áo lên một nửa, sau đó tiến về trước hai bước, ôm lấy người kia.
Trên người Tần Ý lạnh lẽo, đặc biệt là cổ tay đang ôm lấy cổ hắn.
Một tay Đường Ngự Thiên ôm eo anh, tay kia vươn ra đóng vòi hoa sen.
Người trước lồng ngực lại dán người đến không thể dán hơn, như thể sống luôn trên người hắn vậy, quần áo Đường Ngự Thiên cũng bị làm ướt đến phân nửa.
"Đứa ngốc này," Đường Ngự Thiên vừa nói vừa lui về sau hai bước, người trong lồng ngực cũng đi theo, lùi tới cửa, hắn thuận tay giật khăn lông lớn phủ lên đầu Tần Ý, nói từng chữ từng chữ, "Em thế này là muốn làm gì, câu dẫn anh?"(**)
Tần Ý vốn đang vùi đầu trong lồng ngực người ta, nghe thế đột nhiên ngẩng mặt, khăn lông che trán của anh nhưng lại không làm khuất cặp mắt sáng long lanh kia.
Ngoài miệng Đường Ngự Thiên nói tới nói lui, nhưng vẫn nhận mệnh giúp anh lau tóc, chờ đến khi lau gần khô rồi, lại đưa tay đến khuy áo của Tần Ý.
Tần Ý yên lặng một chút, thấy Đường Ngự Thiên không nói lời nào, ngón tay lạnh băng từ bên hông đưa lên giật nhẹ cà vạt hắn: "Anh giận à?"
Đường Ngự Thiên không lên tiếng.
Tần Ý lại giật giật cà vạt.
Lúc này Đường Ngự Thiên mới chậm rãi nói: "Ừ, giận rồi."
Tại lúc Tần Ý luống cuống bắt đầu cắn môi, suy nghĩ của hắn lại xoay chuyển: "Em vừa gọi anh là gì?"
"A?"
"Gọi như vậy thêm mấy tiếng nữa, anh sẽ hết giận."
Đầu Tần Ý được nhẹ nhàng lau đến có hơi mơ hồ, anh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi: "Ông... ông xã?"
Sự thực chứng minh, cơm có thể ăn bậy, nhưng ông xã thì không thể gọi bừa.
Lúc đó Tần Ý vốn còn say, kết quả bị Đường Ngự Thiên đè xuống giường làm đến tỉnh rượu.
Sau khi anh tỉnh táo lại, hồi tưởng lại nửa tiếng trước còn dính nhớp gọi Đường Ngự Thiên vài tiếng ông xã, sau đó còn chủ động đẩy người ta lên giường... Rồi còn... Ngồi lên.
Anh cưỡi trên người Đường Ngự Thiên sượt qua sượt lại, sau đó còn chủ động nằm nhoài ra hôn người ta...
Không thể, chuyện xấu hổ như thế nhất định không phải anh làm ra!
Vốn từ đầu đến chân Tần Ý được Đường Ngự Thiên hết nắn lại hôn, khiến cho ửng hồng, giờ thì triệt để nóng lên.
Đường Ngự Thiên không chú ý nhiều như vậy, hắn chôn trong thân thể Tần Ý, chỉ cảm thấy hai chân bên hông hắn lúc này thả lỏng đôi chút.
Hắn cúi đầu, để lại cho Tần Ý một nụ hôn dài, cuối cùng khẽ cắn lấy môi dưới người trong lòng, tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh, không cho nó tiếp tục hạ xuống, âm thanh khàn khàn nỉ non: "Mệt sao?"
Tần Ý chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng mơ hồ không rõ. Tiếng rên cũng như hốc mắt lúc này, quá mức ướt át.
Đường Ngự Thiên dùng sức nắn nắn mắt cá chân anh: "Không cố gắng gì cả, em lại muốn ngồi lên tự động/"
...
Hắn còn chưa dứt lời, đầu Tần Ý đã tự động tua lại hình ảnh ban nãy. Anh ngồi trên người Đường Ngự Thiên, tay chống lên phần eo bụng người ta... Chập trùng lên xuống.
Tần Ý chỉ có thể tiếp tục dùng chân ôm lấy eo hắn, sau đó nhắm mắt, hơi ngửa đầu thở dốc.
Anh cảm thấy lòng bàn tay Đường Ngự Thiên không ngừng vuốt ve cằm mình, đi xuống hầu kết, cuối cùng nắm lấy cổ họng anh!(***)
Đường Ngự Thiên không dùng sức, nhưng Tần Ý vẫn mẫn cảm mà run lên.
"Từ hôm nay trở đi, em sẽ là người anh cưới hỏi đàng hoảng, toàn bộ thế giới đều sẽ biết em là của anh." Đường Ngự Thiên cúi người, kề sát bên tai anh, theo tư thế này, chỗ liên kết hai người chặt chẽ cũng tiến vào sâu hơn, "Cả đời này, tên em sẽ đi cùng với ba chữ Đường Ngự Thiên này."
Hắn nói xong, Tần Ý liền mở mắt, vì ngước đầu, mà còn bất chợt mở ra nên đèn trần chiếu vào khiến anh hơi chói mắt. Đồng tử co lại một chút, ánh sáng dần tản ra, hiện ra gương mặt của Đường Ngự Thiên, lúc này đã không còn lạnh lùng khi xưa, như khắc sâu vào tầm mắt anh.
Tần Ý buông tay đang nắm chặt ga trải giường, đặt tay lên tay hắn, âm thanh có chút vỡ vụn đứt quãng nhưng rất kiên định.
"Cực kỳ vinh hạnh, cả quãng đời còn lại... mong anh chỉ giáo thêm."
---
Hal: (*) yeah, khi bạn là Tần Ý và bạn đáng giá tất cả gia tài( có khi còn hơn, maybe thành vô giá rồi cũng nên) của Đường tổng thì bạn cũng có thể đạp quần đắt tiền dưới chân như vậy.
(**) Tôi biết thừa rồi, thầy Tần chỉ cần thở ông cũng cảm thấy là người ta câu dẫn ông mà, giờ chỉ tăng level thêm chút thôi hmmmm
(***) Chiếc dấu chấm than này làm tôi giật cả mình =)))))
Tác giả :
Mộc Qua Hoàng