Vừa Nhớ Thành Nghiện
Chương 34
Lý Thương Mạc ra vẻ bình tĩnh, làm bộ vô tình nói: "Không phải chỉ là nhà vật lý học thôi sao?"
"Cô ấy có mấy học vị tiến sĩ đó."
"Ừ."
Người đại diện vẫn còn khiếp sợ, lải nhải: "Cậu kết hôn với người này tốt, có sự trợ giúp rất lớn đối với hình tượng của cậu, cậu xem này, gần đây cô ấy mới nhận được một giải thưởng Einstein gì đó, là Hoa kiều đầu tiên đoạt giải, chậc chậc, người Châu Á chúng ta từ xưa đến nay luôn trâu bò, loại IQ180 này, nhà khoa học còn trẻ trung xinh đẹp, tuyệt đối có thể ngăn chặn những kẻ mồm miệng kia. Cũng không biết sao cô gái ưu tú như vậy lại coi trọng cậu? Á... Khó trách chạy... Có lẽ là suy nghĩ cẩn thận rồi, hoặc là tỉnh rượu rồi."
Lý Thương Mạc tức giận ném một cái gối tới, đập thẳng vào mặt người đại diện.
"Tôi làm sao? Tôi làm sao lại không xứng với cô ấy?"
Người đại diện nghẹn họng, dùng một loại ánh mắt trong lòng cậu chẳng lẽ còn không hiểu nhìn Lý Thương Mạc.
Lý Thương Mạc phiền chán lấy chăn che, một câu cũng không muốn nói.
"Tức giận?"
"Không." Lý Thương Mạc rầu rĩ nói: "Còn có tin tức khác sao?"
Anh phát hiện thật ra chính mình cũng không biết một chút gì về Diêu Bảo Châu, phải ở trên mạng tìm kiếm mới có thể gần thế giới của cô hơn một chút.
"Cứ như vậy đi. Aiz, chúng ta trong nước đối với những cái này không chú ý nhiều lắm, cô ấy lại là nhà khoa học nước ngoài, ai biết. Có một hai tin tức cũng không tệ rồi. Nhưng tôi đã nhờ bạn bè bên Mỹ tìm điều tra viên thu thập tin tức của cô ấy, có lẽ buổi tối có thể sửa sang lại tập hợp đưa tới." Người đại diện càng nói lại càng vui mừng nhướng mày: "Cậu suốt ngày gây rắc rối cho tôi, nhưng tìm phụ nữ vẫn rất có phẩm vị, người này quá hoàn mỹ, vừa có vẻ ngoài, vừa dễ tuyên truyền, bảo đảm đăng lên weibo mỗi phút sẽ có đến hơn trăm bài, chỉ giới hạn trong vòng bạn bè cũng phải được 100 vạn lượt đọc!"
"Cô ấy không thích những thứ này, anh đừng có làm." Lý Thương Mạc cau mày nói: "Không thông qua tôi cho phép, anh đừng tuyên truyền về cô ấy, các anh cũng phải cố gắng bảo vệ tư liệu cá nhân của cô ấy."
"Được, trước tiên chúng ta tìm kiếm xong về cô ấy, chờ tôi liên lạc được với cô ấy, trước khi được cô ấy cho phép, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ, có thể chứ?"
Người đại diện nghĩ dù sao chuyện này có thể đợi, cứ để việc ẩn hôn được truyền bá, đợi đến lúc nhiệt độ nhanh xuống, lại xoay ngược, như vậy càng bùng nổ hơn. Cho nên thả rồi buộc cũng không sao.
Lý Thương Mạc cũng biết người đại diện tính toán cho mình, nhưng mọi chuyện đều phải chờ tìm được Diêu Bảo Châu rồi nói sau.
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, có tin tức gì thì liên lạc."
Lý Thương Mạc cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn, nhìn chiếc bật lửa loại dùng một lần duy nhất, trong lòng lại bốc lên ngọn lửa.
Nếu quả thật một chút cũng không để ý đến anh, vậy tại sao lại lấy đi bật lửa của anh? Là kỷ niệm hay là chiến lợi phẩm? Diêu Bảo Châu lạnh lùng, tàn khốc này rốt cuộc đang tính toán cái gì với anh?
Có lẽ cô đã đến trung tâm hồ Lop Nur rồi, tiếp theo đừng nói là đường cái, mà ngay cả đường đá vụn đều không có, trước mắt chỉ có sa mạc mênh mông.
Không cách nào sử dụng nam châm, la bàn để phân biệt rõ phương hướng, càng không có định vị gps, không có tín hiệu vệ tinh. Đây là chỗ sâu nhất khu không người, không có biển báo giao thông, không có bất kỳ vật chỉ tiêu, coi như là người cực kỳ có kinh nghiệm, dựa vào cảm giác phương hướng hoàn mỹ, mang theo mấy chục chiếc xe tạo thành đoàn xe, cũng không dám cam đoan hãm sâu trong khu vực này.
Còn Diêu Bảo Châu một mình một người lái chiếc xe việt dã đã sửa chữa nhiều lần, không chùn bước tiến vào khu vực này.
Cô đã lái xe cả ngày rồi, lúc trước một mình dường như cũng đã quen, nhưng bây giờ bên ghế kia trống rỗng, không có người kia lải nhải ở bên tai, Diêu Bảo Châu vậy mà sinh ra một cảm giác cô độc hít thở không thông.
Diêu Bảo Châu dừng xe lại, lấy ra bao thuốc và bật lửa của Lý Thương Mạc, bỗng nhiên hối hận không để cho anh dạy mình hút thuốc, bởi vì nếu như cô biết hút thuốc, lúc này rất thích hợp rít một điếu.
Từ ba giờ sáng hôm nay, cho tới bây giờ mặt trời sắp lặn, Diêu Bảo Châu đều chưa từng nghỉ ngơi, lúc này cơn mệt mỏi đánh úp lại, cô chỉ có thể dựa vào cà phê tiếp tục nâng cao tinh thần.
Lúc chỉ có một mình cô không dám ngủ, trừ khi vô cùng mệt mỏi, qua mấy năm nay giấc ngủ của cô đã trở thành vấn đề, thế cho nên đã dẫn đến bệnh lo âu và hậm hực, tuy dựa vào thuốc khống chế được bệnh tình, nhưng lại không thể trị được hết.
Lo nghĩ và u buồn vô biên vô hạn bao vây lấy linh hồn Diêu Bảo Châu, tựa như sa mạc mênh mông trước mắt này dần dần rơi vào bóng tối bao quanh cơ thể cô.
Tắt máy, Diêu Bảo Châu cũng lười mắc lều, cô thắp sáng một chiếc đèn, ngồi ở trong xe đọc sách.
Vừa vặn lật đến một câu.
"Quá khứ đều là giả, nhớ lại là con đường không có đường về, tất cả mùa xuân ngày trước đều không thể khôi phục như cũ, dù cho tình yêu cuồng nhiệt kiên trinh nhất, cuối cùng cũng không qua được cái gọi là sự thật trong nháy mắt, chỉ có cô độc vĩnh hằng. "
Diêu Bảo Châu bỗng nhiên lại nghĩ tới Lý Thương Mạc.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến, rõ ràng cũng đã tuyệt vọng với tất cả, quyết định không giãy dụa nữa, không chùn bước với bữa tiệc cuối cùng này, nhưng trên đường lại yêu anh đánh xe.
Chút kỳ tích tình yêu nho nhỏ, lại đẩy cô vào càng sâu trong vực, bởi vì trên đời này không có tuyệt vọng hơn so với hi vọng càng dông dài buồn chán.
Rõ ràng đã yêu một người, rõ ràng anh cũng quan tâm cô, nhưng có lẽ là trong cuộc sống cô độc, cho dù chúng ta quan tâm cỡ nào, bảo vệ một người khác, cho dù chúng ta cố gắng trợ giúp và cứu vớt bao nhiêu, lại vĩnh viễn không có cách nào thật sự an ủi.
Vui vẻ và phiền não cũng có thể chia sẻ, chỉ có đau khổ vĩnh viễn thuộc về bạn, làm bạn cùng bạn, trở thành sức mạnh của bạn, cũng trở thành quái thú của bạn.
Cô độc hít thở không thông và lo âu lại tới nữa, Diêu Bảo Châu lấy thuốc ra muốn uống, do dự trong chốc lát rồi lại thả trở về.
Hiện tại uống thuốc có ý nghĩa quái gì chứ?
Đời người đã đến tình trạng này, mặc dù là do dự và lo nghĩ cũng biến thành một loại cảm xúc đáng lưu luyến, bởi vì sau này sẽ không còn có chúng lặng lẽ làm bạn, bởi vì đây là người bạn cuối cùng của cô, bởi vì nơi này chính là nơi táng thân của Diêu Bảo Châu.
Diêu Bảo Châu chưa nói với bất cứ ai, thật ra cô vẫn luôn muốn chết đấy.
Bọn họ đều nói cô trời sinh tính lạnh lùng, hại chết người nhà, chính mình vẫn sống đắc ý như vậy, tiêu xài di sản của anh trai, không có liêm sỉ.
"Nếu như tôi là cô ta, một buổi tối cũng ngủ không được, không phải điên thì là tự sát."
"Loại người lạnh lùng như cô ta có thể tự sát sao."
"Nghĩ lại mà càng thất vọng đau khổ, anh trai của cô ta tốt hơn nhiều so với cô ta, bởi vì chuyện này mà chết rồi, thật là tai họa ngàn năm. Làm sao anh ta không hận chứ, nhưng tự sát còn để lại tài sản cho cô ta?"
"Diêu Bảo Châu này không đơn giản. Trước kia tôi đi Tây Tạng tìm thiền sư của tôi, chợt nghe ông nói, vũ trụ của chúng ta là nơi nhốt linh hồn cấp thấp, Atula và ma quỷ sẽ không để cho linh hồn chúng ta dễ dàng đạt được hạnh phúc, mà những kẻ thống trị kia, những người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, thật ra là ma quỷ hóa thành người đến nô dịch linh hồn lương thiện. Tôi cảm thấy Diêu Bảo Châu nói không chừng là ma quỷ."
"Ôi, thần kì vậy à, không phải mê tín chứ."
"Bà không biết là cô ta là ma nữ sao? Nếu ở cổ đại, loại yêu nữ như cô ta có thể bị xử tử rồi."
"Vậy bà nói xem, cô ta chết rồi, anh cô ta nhiều tiền như vậy, ai kế thừa?"
"Có lẽ chúng ta sẽ được chia đấy, cũng thuộc chung dòng họ nha."
Mọi người luôn không biết trình độ sắc bén của ngôn ngữ, Diêu Bảo Châu đứng ở cửa ra vào, nghe tiếng nghị luận trong phòng, lần đầu phát hiện, những thân thích mình luôn không để vào mắt này, vậy mà cũng có khả năng khiến cô tổn thương.
Thật đáng buồn biết bao, vừa chán ghét đám người, lại vừa không có cách nào tránh khỏi ảnh hưởng, một linh hồn muốn tự do trên thế giới này vậy mà khó sống như vậy sao.
Những lời khoan tim rét thấu xương, không ngừng đâm từng nhát dao vào lòng đã đầy vết thương của cô.
Mùng một đầu năm, đúng thời gian đốt hương cho anh cô, trong phòng còn để bài vị của anh cô, những người này lại không hề cố kỵ bàn luận cuộc sống của bọn họ.
Lần đầu tiên cô biết được ác ý giữa người với người có thể xấu xa đến vậy.
Diêu Bảo Châu đi vào.
"Tôi biết rõ chính mình trời sinh tính lạnh lùng, nhưng đây là lý do tôi nên chết sao?"
"Các người có thể chán ghét, căm hận, nguyền rủa tôi, nhưng ai cho các người tư cách phán xét tôi?"
Trong phòng yên tĩnh, không có người nói câu nào, Diêu Bảo Châu giống như là ở trên hoang đảo, kêu rên, gào thét, khiêu khích cũng không có người đáp lại.
Ai cũng không nói lời nào, mọi người cúi đầu làm bộ làm chuyện của mình, dường như không trông thấy cô.
Đúng vậy, hoá ra là cô đáng đời.
Diêu Bảo Châu thắp hương cho anh trai, rồi đặt vé bay về Mỹ, dốc lòng nghiên cứu học thuật, không về nước nữa.
Nhưng vô số ban đêm, cô vẫn không thể say giấc, cô nghĩ những người kia nói sai rồi rất nhiều chuyện, nhưng có một câu lại đúng.
"Nếu như tôi là cô ta, một buổi tối đều ngủ không được, không phải điên thì là tự sát."
Tinh thần của cô đã sớm hỏng rồi, mỗi lần cảm thấy buồn ngủ, sẽ tràn đầy lo nghĩ và sợ hãi, chỉ có thể dựa vào cà phê duy trì tỉnh táo, đợi đến lúc cần ngủ, lại chỉ có thể dựa vào thuốc mới có thể yên giấc ngắn ngủi.
Cô vùng vẫy năm năm, muốn sống thật tốt.
Nhưng mà cô đã quên, một tai nạn nếu như không đủ để phá hủy nhân sinh của bạn, làm sao có thể đủ gọi là tai nạn.
Diêu Bảo Châu lại khởi động xe, xăng trong bình đã chả còn mấy, cô biết rõ sa mạc ban đêm sẽ rất lạnh, nhưng vẫn muốn nghe một ca khúc.
Mở cửa xe, tiếng nhạc ở trong sa mạc không người rõ ràng như thế.
Là ca khúc "Freedom" anh cô thích nhất.
Đã từng cảm thấy sức nặng toàn bộ thế giới đều đặt ở trên người cô, hiện tại cuối cùng cô có thể dỡ xuống gánh nặng này, vứt bỏ tra tấn máu thịt cô không biết ngày đêm, ôm lấy tự do của cô.
Diêu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn trời sao, cũng không biết cô còn có thể chống đỡ được đến rạng sáng ngày mai, khi đó có mưa sao băng, cô nghĩ Lý Thương Mạc chắc chắn nhớ rõ lời cô nói.
Hi vọng anh đừng bởi vì oán hận cô mà quên lời hẹn cùng ngắm mưa sao băng của bọn họ.
Như vậy, bọn họ có thể cùng ngẩng đầu, nhìn về phía trời sao, như vậy cô có chết đi cũng không trở thành quá mức cô độc.
"Cô ấy có mấy học vị tiến sĩ đó."
"Ừ."
Người đại diện vẫn còn khiếp sợ, lải nhải: "Cậu kết hôn với người này tốt, có sự trợ giúp rất lớn đối với hình tượng của cậu, cậu xem này, gần đây cô ấy mới nhận được một giải thưởng Einstein gì đó, là Hoa kiều đầu tiên đoạt giải, chậc chậc, người Châu Á chúng ta từ xưa đến nay luôn trâu bò, loại IQ180 này, nhà khoa học còn trẻ trung xinh đẹp, tuyệt đối có thể ngăn chặn những kẻ mồm miệng kia. Cũng không biết sao cô gái ưu tú như vậy lại coi trọng cậu? Á... Khó trách chạy... Có lẽ là suy nghĩ cẩn thận rồi, hoặc là tỉnh rượu rồi."
Lý Thương Mạc tức giận ném một cái gối tới, đập thẳng vào mặt người đại diện.
"Tôi làm sao? Tôi làm sao lại không xứng với cô ấy?"
Người đại diện nghẹn họng, dùng một loại ánh mắt trong lòng cậu chẳng lẽ còn không hiểu nhìn Lý Thương Mạc.
Lý Thương Mạc phiền chán lấy chăn che, một câu cũng không muốn nói.
"Tức giận?"
"Không." Lý Thương Mạc rầu rĩ nói: "Còn có tin tức khác sao?"
Anh phát hiện thật ra chính mình cũng không biết một chút gì về Diêu Bảo Châu, phải ở trên mạng tìm kiếm mới có thể gần thế giới của cô hơn một chút.
"Cứ như vậy đi. Aiz, chúng ta trong nước đối với những cái này không chú ý nhiều lắm, cô ấy lại là nhà khoa học nước ngoài, ai biết. Có một hai tin tức cũng không tệ rồi. Nhưng tôi đã nhờ bạn bè bên Mỹ tìm điều tra viên thu thập tin tức của cô ấy, có lẽ buổi tối có thể sửa sang lại tập hợp đưa tới." Người đại diện càng nói lại càng vui mừng nhướng mày: "Cậu suốt ngày gây rắc rối cho tôi, nhưng tìm phụ nữ vẫn rất có phẩm vị, người này quá hoàn mỹ, vừa có vẻ ngoài, vừa dễ tuyên truyền, bảo đảm đăng lên weibo mỗi phút sẽ có đến hơn trăm bài, chỉ giới hạn trong vòng bạn bè cũng phải được 100 vạn lượt đọc!"
"Cô ấy không thích những thứ này, anh đừng có làm." Lý Thương Mạc cau mày nói: "Không thông qua tôi cho phép, anh đừng tuyên truyền về cô ấy, các anh cũng phải cố gắng bảo vệ tư liệu cá nhân của cô ấy."
"Được, trước tiên chúng ta tìm kiếm xong về cô ấy, chờ tôi liên lạc được với cô ấy, trước khi được cô ấy cho phép, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ, có thể chứ?"
Người đại diện nghĩ dù sao chuyện này có thể đợi, cứ để việc ẩn hôn được truyền bá, đợi đến lúc nhiệt độ nhanh xuống, lại xoay ngược, như vậy càng bùng nổ hơn. Cho nên thả rồi buộc cũng không sao.
Lý Thương Mạc cũng biết người đại diện tính toán cho mình, nhưng mọi chuyện đều phải chờ tìm được Diêu Bảo Châu rồi nói sau.
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, có tin tức gì thì liên lạc."
Lý Thương Mạc cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn, nhìn chiếc bật lửa loại dùng một lần duy nhất, trong lòng lại bốc lên ngọn lửa.
Nếu quả thật một chút cũng không để ý đến anh, vậy tại sao lại lấy đi bật lửa của anh? Là kỷ niệm hay là chiến lợi phẩm? Diêu Bảo Châu lạnh lùng, tàn khốc này rốt cuộc đang tính toán cái gì với anh?
Có lẽ cô đã đến trung tâm hồ Lop Nur rồi, tiếp theo đừng nói là đường cái, mà ngay cả đường đá vụn đều không có, trước mắt chỉ có sa mạc mênh mông.
Không cách nào sử dụng nam châm, la bàn để phân biệt rõ phương hướng, càng không có định vị gps, không có tín hiệu vệ tinh. Đây là chỗ sâu nhất khu không người, không có biển báo giao thông, không có bất kỳ vật chỉ tiêu, coi như là người cực kỳ có kinh nghiệm, dựa vào cảm giác phương hướng hoàn mỹ, mang theo mấy chục chiếc xe tạo thành đoàn xe, cũng không dám cam đoan hãm sâu trong khu vực này.
Còn Diêu Bảo Châu một mình một người lái chiếc xe việt dã đã sửa chữa nhiều lần, không chùn bước tiến vào khu vực này.
Cô đã lái xe cả ngày rồi, lúc trước một mình dường như cũng đã quen, nhưng bây giờ bên ghế kia trống rỗng, không có người kia lải nhải ở bên tai, Diêu Bảo Châu vậy mà sinh ra một cảm giác cô độc hít thở không thông.
Diêu Bảo Châu dừng xe lại, lấy ra bao thuốc và bật lửa của Lý Thương Mạc, bỗng nhiên hối hận không để cho anh dạy mình hút thuốc, bởi vì nếu như cô biết hút thuốc, lúc này rất thích hợp rít một điếu.
Từ ba giờ sáng hôm nay, cho tới bây giờ mặt trời sắp lặn, Diêu Bảo Châu đều chưa từng nghỉ ngơi, lúc này cơn mệt mỏi đánh úp lại, cô chỉ có thể dựa vào cà phê tiếp tục nâng cao tinh thần.
Lúc chỉ có một mình cô không dám ngủ, trừ khi vô cùng mệt mỏi, qua mấy năm nay giấc ngủ của cô đã trở thành vấn đề, thế cho nên đã dẫn đến bệnh lo âu và hậm hực, tuy dựa vào thuốc khống chế được bệnh tình, nhưng lại không thể trị được hết.
Lo nghĩ và u buồn vô biên vô hạn bao vây lấy linh hồn Diêu Bảo Châu, tựa như sa mạc mênh mông trước mắt này dần dần rơi vào bóng tối bao quanh cơ thể cô.
Tắt máy, Diêu Bảo Châu cũng lười mắc lều, cô thắp sáng một chiếc đèn, ngồi ở trong xe đọc sách.
Vừa vặn lật đến một câu.
"Quá khứ đều là giả, nhớ lại là con đường không có đường về, tất cả mùa xuân ngày trước đều không thể khôi phục như cũ, dù cho tình yêu cuồng nhiệt kiên trinh nhất, cuối cùng cũng không qua được cái gọi là sự thật trong nháy mắt, chỉ có cô độc vĩnh hằng. "
Diêu Bảo Châu bỗng nhiên lại nghĩ tới Lý Thương Mạc.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến, rõ ràng cũng đã tuyệt vọng với tất cả, quyết định không giãy dụa nữa, không chùn bước với bữa tiệc cuối cùng này, nhưng trên đường lại yêu anh đánh xe.
Chút kỳ tích tình yêu nho nhỏ, lại đẩy cô vào càng sâu trong vực, bởi vì trên đời này không có tuyệt vọng hơn so với hi vọng càng dông dài buồn chán.
Rõ ràng đã yêu một người, rõ ràng anh cũng quan tâm cô, nhưng có lẽ là trong cuộc sống cô độc, cho dù chúng ta quan tâm cỡ nào, bảo vệ một người khác, cho dù chúng ta cố gắng trợ giúp và cứu vớt bao nhiêu, lại vĩnh viễn không có cách nào thật sự an ủi.
Vui vẻ và phiền não cũng có thể chia sẻ, chỉ có đau khổ vĩnh viễn thuộc về bạn, làm bạn cùng bạn, trở thành sức mạnh của bạn, cũng trở thành quái thú của bạn.
Cô độc hít thở không thông và lo âu lại tới nữa, Diêu Bảo Châu lấy thuốc ra muốn uống, do dự trong chốc lát rồi lại thả trở về.
Hiện tại uống thuốc có ý nghĩa quái gì chứ?
Đời người đã đến tình trạng này, mặc dù là do dự và lo nghĩ cũng biến thành một loại cảm xúc đáng lưu luyến, bởi vì sau này sẽ không còn có chúng lặng lẽ làm bạn, bởi vì đây là người bạn cuối cùng của cô, bởi vì nơi này chính là nơi táng thân của Diêu Bảo Châu.
Diêu Bảo Châu chưa nói với bất cứ ai, thật ra cô vẫn luôn muốn chết đấy.
Bọn họ đều nói cô trời sinh tính lạnh lùng, hại chết người nhà, chính mình vẫn sống đắc ý như vậy, tiêu xài di sản của anh trai, không có liêm sỉ.
"Nếu như tôi là cô ta, một buổi tối cũng ngủ không được, không phải điên thì là tự sát."
"Loại người lạnh lùng như cô ta có thể tự sát sao."
"Nghĩ lại mà càng thất vọng đau khổ, anh trai của cô ta tốt hơn nhiều so với cô ta, bởi vì chuyện này mà chết rồi, thật là tai họa ngàn năm. Làm sao anh ta không hận chứ, nhưng tự sát còn để lại tài sản cho cô ta?"
"Diêu Bảo Châu này không đơn giản. Trước kia tôi đi Tây Tạng tìm thiền sư của tôi, chợt nghe ông nói, vũ trụ của chúng ta là nơi nhốt linh hồn cấp thấp, Atula và ma quỷ sẽ không để cho linh hồn chúng ta dễ dàng đạt được hạnh phúc, mà những kẻ thống trị kia, những người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, thật ra là ma quỷ hóa thành người đến nô dịch linh hồn lương thiện. Tôi cảm thấy Diêu Bảo Châu nói không chừng là ma quỷ."
"Ôi, thần kì vậy à, không phải mê tín chứ."
"Bà không biết là cô ta là ma nữ sao? Nếu ở cổ đại, loại yêu nữ như cô ta có thể bị xử tử rồi."
"Vậy bà nói xem, cô ta chết rồi, anh cô ta nhiều tiền như vậy, ai kế thừa?"
"Có lẽ chúng ta sẽ được chia đấy, cũng thuộc chung dòng họ nha."
Mọi người luôn không biết trình độ sắc bén của ngôn ngữ, Diêu Bảo Châu đứng ở cửa ra vào, nghe tiếng nghị luận trong phòng, lần đầu phát hiện, những thân thích mình luôn không để vào mắt này, vậy mà cũng có khả năng khiến cô tổn thương.
Thật đáng buồn biết bao, vừa chán ghét đám người, lại vừa không có cách nào tránh khỏi ảnh hưởng, một linh hồn muốn tự do trên thế giới này vậy mà khó sống như vậy sao.
Những lời khoan tim rét thấu xương, không ngừng đâm từng nhát dao vào lòng đã đầy vết thương của cô.
Mùng một đầu năm, đúng thời gian đốt hương cho anh cô, trong phòng còn để bài vị của anh cô, những người này lại không hề cố kỵ bàn luận cuộc sống của bọn họ.
Lần đầu tiên cô biết được ác ý giữa người với người có thể xấu xa đến vậy.
Diêu Bảo Châu đi vào.
"Tôi biết rõ chính mình trời sinh tính lạnh lùng, nhưng đây là lý do tôi nên chết sao?"
"Các người có thể chán ghét, căm hận, nguyền rủa tôi, nhưng ai cho các người tư cách phán xét tôi?"
Trong phòng yên tĩnh, không có người nói câu nào, Diêu Bảo Châu giống như là ở trên hoang đảo, kêu rên, gào thét, khiêu khích cũng không có người đáp lại.
Ai cũng không nói lời nào, mọi người cúi đầu làm bộ làm chuyện của mình, dường như không trông thấy cô.
Đúng vậy, hoá ra là cô đáng đời.
Diêu Bảo Châu thắp hương cho anh trai, rồi đặt vé bay về Mỹ, dốc lòng nghiên cứu học thuật, không về nước nữa.
Nhưng vô số ban đêm, cô vẫn không thể say giấc, cô nghĩ những người kia nói sai rồi rất nhiều chuyện, nhưng có một câu lại đúng.
"Nếu như tôi là cô ta, một buổi tối đều ngủ không được, không phải điên thì là tự sát."
Tinh thần của cô đã sớm hỏng rồi, mỗi lần cảm thấy buồn ngủ, sẽ tràn đầy lo nghĩ và sợ hãi, chỉ có thể dựa vào cà phê duy trì tỉnh táo, đợi đến lúc cần ngủ, lại chỉ có thể dựa vào thuốc mới có thể yên giấc ngắn ngủi.
Cô vùng vẫy năm năm, muốn sống thật tốt.
Nhưng mà cô đã quên, một tai nạn nếu như không đủ để phá hủy nhân sinh của bạn, làm sao có thể đủ gọi là tai nạn.
Diêu Bảo Châu lại khởi động xe, xăng trong bình đã chả còn mấy, cô biết rõ sa mạc ban đêm sẽ rất lạnh, nhưng vẫn muốn nghe một ca khúc.
Mở cửa xe, tiếng nhạc ở trong sa mạc không người rõ ràng như thế.
Là ca khúc "Freedom" anh cô thích nhất.
Đã từng cảm thấy sức nặng toàn bộ thế giới đều đặt ở trên người cô, hiện tại cuối cùng cô có thể dỡ xuống gánh nặng này, vứt bỏ tra tấn máu thịt cô không biết ngày đêm, ôm lấy tự do của cô.
Diêu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn trời sao, cũng không biết cô còn có thể chống đỡ được đến rạng sáng ngày mai, khi đó có mưa sao băng, cô nghĩ Lý Thương Mạc chắc chắn nhớ rõ lời cô nói.
Hi vọng anh đừng bởi vì oán hận cô mà quên lời hẹn cùng ngắm mưa sao băng của bọn họ.
Như vậy, bọn họ có thể cùng ngẩng đầu, nhìn về phía trời sao, như vậy cô có chết đi cũng không trở thành quá mức cô độc.
Tác giả :
Cố Từ Vi